Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Chương 19

Cherran lấy một tờ khăn giấy từ ngăn trên tay vịn, đưa cho Tul để cô có thể lau bớt những giọt nước mưa còn đọng trên mặt và tóc khi vội vàng lên xe. Cô lặng lẽ điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, cẩn thận để nó không quá lạnh, tránh khiến Tul bị ốm.

Xe chậm rãi lăn bánh trong dòng phương tiện đông đúc—cảnh tượng quen thuộc của Bangkok vào khung giờ cao điểm. Thêm vào đó, cơn mưa bất chợt càng khiến tình hình giao thông trở nên hỗn loạn. Có vẻ như cả hai sẽ còn phải ngồi trên xe một lúc lâu nữa mới có thể về đến nhà.

Tul lặng lẽ lau khô túi xách, rồi quay sang người đang cầm lái, nhẹ giọng nói lời cảm ơn vì đã cho cô đi nhờ. Cảm giác xui xẻo đeo bám cô suốt cả ngày dường như cũng theo cơn mưa mà trôi đi bớt. Giữa tất cả những điều không may, ít nhất vẫn có một người ở đây khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

“Cô đặt GPS đến nhà đi, Trung úy. Như vậy sẽ đỡ phiền hơn là phải liên tục chỉ đường.”

Cherran vừa nói, vừa đưa điện thoại cho Tul. Cô chần chừ một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy, nhập địa chỉ nhà mình vào ứng dụng bản đồ rồi đưa trả lại cho chủ nhân của nó.

"Nhà bác sĩ ở đâu vậy? Có gần nhà tôi không?"

Tul hỏi khi thấy Cherran đặt điện thoại lên giá đỡ bên cạnh bảng điều khiển. Trên màn hình hiển thị tuyến đường về nhà cô, khoảng cách chỉ hơn bảy cây số nhưng thời gian ước tính lên đến bốn mươi phút vì tuyến đường gần như đặc nghẹt xe cộ.

"Không xa lắm. Từ nhà cô về nhà tôi chắc chỉ mất khoảng mười phút."

“Nếu đường vòng quá xa thì cô có thể thả tôi xuống ở ga tàu điện ngầm cũng được.”

"Dưới cơn mưa thế này à?"

"Cũng không đến mức bị ướt sũng trước khi đến trạm đâu."

“Dù sao thì cũng bị ướt. Với lại, nhà cô cũng đâu gần ga tàu nào?”

Tul im lặng, liếc nhìn bản đồ định vị. Đúng là để về nhà bằng tàu điện, cô phải chuyển tuyến ít nhất hai lần.

"Một chút nữa trời sẽ tạnh thôi. Ướt một chút cũng không sao."

"Được người đưa về tận nhà vẫn tốt hơn. Đừng cãi nữa."

Tul thở dài, giọng cô dịu lại:

"Nhưng tôi không muốn làm phiền cô..."

Có lẽ vì cả ngày hôm nay đã quá mệt mỏi, hoặc cũng có thể vì một lý do nào khác, cô muốn Cherran hiểu suy nghĩ của mình. Đây có lẽ là lần đầu tiên hai người tranh luận về một chuyện không liên quan đến công việc, mà lại còn liên quan đến chính Tul.

"Xem như là bù đắp cho chuyện hôm trước tôi bắt cô đánh hình nộm đến đau tay đi."

Dù lý do nghe chẳng hợp lý chút nào, nhưng lời nói của bác sĩ lại khiến Tul không muốn tranh cãi thêm. Được về tận nhà dĩ nhiên vẫn hơn, nhưng khi nghĩ đến việc Cherran phải tự lái xe một mình về sau khi thả cô xuống, Tul lại cảm thấy áy náy. Nhưng nếu đối phương đã kiên quyết như vậy, cô cũng không muốn làm phật lòng người ta.

"Hôm nay thẩm vấn thế nào rồi?"

Câu hỏi của Cherran như vô tình xát muối vào vết thương lòng còn chưa kịp lành của Tul.

“Hắn ta cho luật sư đến để hoãn thẩm vấn.”

Nghe giọng điệu đầy bất mãn của Tul, Cherran cũng đủ hiểu hôm nay đã có chuyện gì xảy ra. Trước đó, cô vẫn nghĩ Tul về muộn là do cuộc thẩm vấn kéo dài.

“Hắn khai rằng mình mắc chứng rối loạn lưỡng cực, và trùng hợp làm sao, hôm nay lại đúng là ngày hắn có hẹn với bác sĩ." Tul cười nhạt, ánh mắt dõi theo những giọt mưa trượt dài trên kính xe, trước khi bị gạt đi chỉ trong chớp mắt. "Nhưng tôi đã hẹn lại vào ngày khác rồi. Hắn sẽ không thể dời lại thêm lần nào nữa, trừ khi lại giở trò gì khác."

Cherran khẽ nhíu mày. "Với những bằng chứng hiện tại, hắn ta khó có thể thoát tội. Có vẻ như hắn đang cố lợi dụng chứng rối loạn lưỡng cực làm vỏ bọc, nghĩ rằng đây có thể là tình tiết giảm nhẹ."

Chỉ cần nhìn vào những tổn thương trên cơ thể nạn nhân, có thể thấy rõ đó không phải là một hành động vô ý hay mất kiểm soát đơn thuần. Dù không phải chuyên gia về tâm thần, nhưng theo hiểu biết của cô, chứng rối loạn lưỡng cực không đồng nghĩa với việc một người sẽ tấn công người khác vô tội vạ trong cơn giận dữ, như cách viên sĩ quan đó muốn biện minh.

“Tôi cũng nghĩ vậy. Có lẽ cần nhờ bác sĩ tâm thần làm chứng chuyện này.”

"Tôi có quen một số người. Nếu cần, tôi có thể giúp cô liên hệ."

Trung úy Tul nghiêng đầu, lặng lẽ quan sát góc nghiêng khuôn mặt của người phụ nữ đang cầm lái. Trong lòng cô trào dâng một cảm giác biết ơn khi nghĩ đến việc bác sĩ tình cờ bắt gặp mình đang đợi xe buýt. Không gian trong xe tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa tí tách rơi đều trên cửa kính, tạo nên một giai điệu trầm lắng giữa hai người. Ánh đèn đường màu cam phủ xuống, hắt lên khuôn mặt thanh tú của bác sĩ một thứ ánh sáng ấm áp, khiến Tul cứ thế mà đắm chìm, chẳng hề thấy chán khi nhìn ngắm.

Như thể có một sợi dây vô hình nào đó kết nối, đôi mắt xinh đẹp của bác sĩ khẽ liếc về phía cô, cảm nhận được ánh nhìn chăm chú từ bên ghế phụ.

“Cô nhìn gì thế?”

Dù bị bắt quả tang, Tul vẫn không dời ánh mắt đi nơi khác. Cherran cũng không cảm thấy khó chịu vì bị nhìn chằm chằm. Thậm chí, cô còn thầm cảm ơn bóng tối trong xe vì đã giúp che giấu chút ngại ngùng trên gương mặt mình.

Khi chiếc xe chậm lại, chuẩn bị dừng trước đèn đỏ ở ngã tư, Tul nhận ra đây là cơ hội duy nhất trong suốt chặng đường để cô có thể làm phiền người cầm lái một chút. Một điều gì đó mơ hồ khiến cô mạnh dạn hơn thường lệ—có lẽ là vì cả ngày dài mệt mỏi, hoặc có lẽ vì hôm nay, cô được ở riêng với bác sĩ. Tul khẽ nghiêng người, chậm rãi tựa đầu lên bờ vai nhỏ nhắn bên cạnh. Cô muốn tận hưởng khoảnh khắc này suốt hai trăm giây đèn đỏ, càng lâu càng tốt.

“Hôm nay tôi mệt lắm, bác sĩ... cho tôi dựa vào một chút nhé?”

Cherran không phản đối. Cô chẳng có lý do gì để từ chối một Tul dịu dàng hiếm thấy như lúc này, đặc biệt là khi giọng nói kia còn pha lẫn chút nỉ non mà cô chưa từng được nghe qua. Vậy nên, cô cứ để yên cho Tul tựa vào mình, cho đến khi cô ấy muốn ngồi thẳng lại.

Tiếng mưa rơi không còn là âm thanh duy nhất trong xe nữa. Nhịp đập của hai trái tim cũng rõ ràng đến mức tưởng chừng có thể nghe thấy được. Không ai có thể xem những cảm xúc này là thoáng qua nữa rồi.

"Ngồi thế này có mỏi không?" Cherran dịu dàng hỏi.

Cô hơi nghiêng đầu, nhìn xuống người đang dựa vào vai mình. Phần tựa tay của ghế lọt thỏm dưới eo Tul, khiến tư thế này có vẻ không được thoải mái lắm. Nhưng khi thấy Tul nhẹ nhàng lắc đầu, trán cô ấy cọ nhẹ vào lớp vải áo khoác của mình, Cherran không khỏi bật cười. Viên trung úy lúc này trông chẳng khác nào một đứa trẻ ngoan ngoãn, hoàn toàn khác với vẻ nghiêm nghị thường ngày.

Hai trăm giây dường như trôi qua quá nhanh, dù cho bác sĩ âm thầm mong nó có thể kéo dài thêm chút nữa. Đèn chuyển xanh, nhưng Cherran không giục Tul ngồi thẳng dậy. Tuy nhiên, vì cần phải vào số để tiếp tục lái, Tul đành chậm rãi nhấc đầu khỏi vai bác sĩ, dù trong lòng vẫn còn lưu luyến khoảnh khắc vừa rồi.

Không ai nói gì để phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Nhưng cũng chẳng cần thiết. Cả hai đều biết rõ cảm giác của mình, chỉ là nó chưa đủ rõ ràng để nói thành lời. Giống như những hạt cát trong chiếc đồng hồ cát, tình cảm giữa họ cứ chậm rãi tích tụ, từng chút một, không vội vã, không thúc ép, không có bất kỳ yếu tố nào cản trở hay thúc đẩy. Rồi đến một ngày nào đó, tất cả sẽ tự nhiên tìm được vị trí của mình.

Thật kỳ lạ là khi nhìn thấy con đường quen thuộc dẫn về nhà, Tul lại không cảm thấy vui như lẽ ra cô nên thế. Khi chiếc xe rời khỏi con đường chính đông đúc, băng qua đoạn đường hai làn vắng vẻ hơn, cô chỉ mong bác sĩ sẽ lái chậm lại, dù thực tế xe chỉ đang chạy với tốc độ bốn mươi cây số một giờ.

“Cô có thể thả tôi xuống trước con hẻm kia là được rồi. Quay đầu xe trong đó sẽ rất bất tiện.” Tul nói, lòng không khỏi se lại vì sắp đến lúc phải tạm biệt người bên cạnh. Bên ngoài, cơn mưa đã ngớt dần nhưng chưa thực sự tạnh hẳn. Nếu cô bước xuống xe và chạy nhanh về nhà, có lẽ sẽ không bị ướt nhiều lắm.

“Là con hẻm tiếp theo phải không?”

Dù có không muốn, thì cũng đến lúc phải chia tay. Cherran bật đèn khẩn cấp để báo hiệu cho xe phía sau trước khi từ từ tấp vào lề. Tul gần như không kịp chuẩn bị tinh thần, chỉ kịp khoác túi xách lên vai. Đúng lúc đó, bác sĩ với tay ra băng ghế sau, cầm lấy một chiếc ô nhỏ và đưa cho cô.

“Mưa vẫn còn lớn lắm.”

“Không sao đâu. Tôi chạy một chút là vào nhà ngay.” Dù nói vậy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt không hài lòng của bác sĩ, Tul ngoan ngoãn cầm lấy chiếc ô. “Ngày mai tôi sẽ trả lại cho cô.”

Cherran khẽ gật đầu. Cô không biết từ khi nào Tul lại trở nên ngoan ngoãn như vậy trước mặt mình.

“Đi cẩn thận nhé.”

“Cô cũng vậy, bác sĩ, lái xe cẩn thận.”

Tul ngồi yên giây lát, như thể chưa sẵn sàng rời đi. Cô không nghĩ rằng câu nói đơn giản ấy lại khiến lòng mình ấm áp đến vậy, và càng hạnh phúc hơn khi bác sĩ cũng quan tâm cô theo cách tương tự.

“Khi nào về đến nhà thì nhắn cho tôi biết nhé.”

“Ừm.”

Cánh cửa xe mở ra. Tul bung chiếc ô nhỏ của bác sĩ Ran, che chắn mình khỏi những giọt mưa còn vương lại. Cô nói lời tạm biệt một lần nữa trước khi đóng cửa, rồi đứng đó nhìn theo chiếc Mazda đỏ dần khuất khỏi tầm mắt.

Ở một nơi khác trong căn nhà nhỏ, Tinh vừa bước ra khỏi phòng, đi xuống tầng một để lấy một cốc nước. Ánh đèn sáng báo hiệu rằng em gái anh đã về nhà vào khoảng tám giờ hơn một chút. Tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm vang lên, báo hiệu Tul đang ở trong đó. Tuy nhiên, có một điều khác thường khiến anh cảm thấy khó hiểu...

Dưới ánh đèn vàng nhạt phản chiếu qua cửa sổ, một cây dù nâu được bung ra nằm im lìm trên sàn nhà. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi ngoài trời vẫn còn mưa, nhưng điều khiến cảnh tượng này trở nên kỳ lạ là chiếc ô đang được hong khô bằng một cây quạt.

"Tul, em đang làm gì vậy? Sao lại mở quạt để hong khô ô?" Giọng người anh trai vọng xuống từ cầu thang. Tiếng nước chảy từ phòng tắm chững lại một thoáng trước khi Tul đáp lời từ bên trong.

"Ô của bạn em đấy! Phải làm khô nó trước khi trả lại người ta."

"Nhưng đâu cần đến mức đó? Cứ để qua đêm là khô thôi mà."

“Kệ em đi! Đừng có đụng vào nó, cũng đừng tắt quạt luôn!” Câu nói đầy kiên quyết của Tul khiến anh trai cô chỉ biết lắc đầu bất lực. Anh chẳng cấm cản gì, nhưng thực sự trên đời có ai điên đến mức dùng hẳn một cây quạt chỉ để làm khô một chiếc ô không chứ? Chắc chỉ có cô em gái này của anh mà thôi.

Sau khi anh trai quay lại tầng trên, một tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng tắm, màn hình hiện lên dòng tin nhắn mới:

[Nữ hoàng Pháp y: Giờ tôi sẽ đi tắm. Tôi về rồi.]

Sáng hôm ấy, bầu trời quang đãng sau cơn mưa xối xả của đêm trước, nhưng tâm trạng của Đại tướng Tech thì chẳng khá hơn chút nào. Vài ngày trước, trong lúc giải tán một cuộc biểu tình, một sĩ quan cảnh sát thuộc lực lượng kiểm soát đám đông đã vô tình dùng vũ lực, khiến dư luận phẫn nộ. Dưới áp lực từ công chúng, cấp trên yêu cầu một hình phạt thích đáng dành cho người vi phạm.

Nếu chỉ dừng lại ở đó, ông có thể xử lý nội bộ bằng cách triệu tập người này đến thẩm vấn, đình chỉ công tác hoặc điều chuyển đi nơi khác. Sau đó, ông chỉ cần tuyên bố với dân chúng rằng kẻ gây chuyện đã bị trừng phạt. Thế nhưng, tình hình lại trở nên phức tạp hơn rất nhiều.

Viên đại úy gây bạo lực trong cuộc biểu tình hóa ra lại là nghi phạm trong một vụ án giết người man rợ. Hắn đã giấu xác nạn nhân dưới lớp xi măng dày hơn một tháng. Khi tin tức này bị phanh phui, dư luận dậy sóng, chỉ trích cảnh sát không ngớt. Điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh của Đại tướng Tech – người sắp tham gia tranh cử vào bộ máy chính quyền trong ít tháng tới.

Chẳng ai trong đảng chính trị lên tiếng công khai phản đối ông, nhưng ai cũng hiểu rằng họ chỉ muốn sự việc kết thúc càng nhanh càng tốt. Vì thế, Đại tướng Tech ra lệnh cho Bộ Hình sự xử lý vụ án một cách kín đáo, tránh để thông tin bị rò rỉ ra ngoài, ngăn không cho truyền thông "đổ thêm dầu vào lửa."

Hôm nay, ông triệu tập trưởng cơ quan điều tra để cập nhật tình hình. Ngay lúc đó, ông nhận ra hôm nay chính là ngày thẩm vấn Đại úy Krittidech Kongtin – người đang đối mặt với cáo buộc giết hại tình nhân của mình.

"Ai sẽ thẩm vấn hắn?" Giọng nói của Đại tướng trầm đục, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm về những tòa nhà chọc trời ngoài cửa sổ, như thể đang cố tìm một chút bình yên trong tâm trí.

"Đại úy Dansayam, thưa ngài. Tôi đã ra lệnh bàn giao vụ án cho cậu ta từ hôm kia." Viên sĩ quan cấp dưới đáp lời, giọng điệu cứng rắn. Ông đã quá quen với những cuộc triệu tập như thế này, đặc biệt từ sau vụ tranh cãi gay gắt giữa Cơ quan Cảnh sát và Viện Pháp y trong cuộc họp báo gần đây.

“Điều thêm người theo dõi quá trình thẩm vấn đi. Cậu cũng tự mình giám sát cho tôi. Đừng để mọi chuyện bung bét.” Đại tướng Tech lạnh lùng ra lệnh.

Mệnh lệnh này không hề phổ biến, nhưng chẳng ai dám cãi lại. Dù vậy, viên sĩ quan cấp dưới vẫn cho rằng chuyện này hơi quá mức cần thiết. Ông tin rằng cuộc thẩm vấn sẽ diễn ra suôn sẻ – có chăng, đó chỉ là nỗi lo xa của Đại tướng về những rắc rối trong tương lai.

Trung úy Tul đến trụ sở từ sớm, vào ngày thứ hai của cuộc thẩm vấn – buổi đầu tiên đã bị hoãn với lý do nghi phạm cần gặp bác sĩ tâm lý. Mọi thứ trong tòa nhà vẫn vận hành như thường lệ, nhưng có một điều khiến cô khó chịu: những ánh mắt soi mói bỗng dưng xuất hiện. Khi cô xuống tầng trệt để lấy một ly cà phê đá, một sĩ quan cảnh sát – người cô chỉ biết mặt chứ chưa từng nói chuyện – bất ngờ tiến đến.

“Chào trung úy. Cô cũng uống cà phê đen à?” Anh ta hỏi, mắt nhìn lướt qua màn hình máy bán hàng tự động. Câu hỏi bất ngờ khiến Tul cau mày. Cà phê đen thì sao? Chẳng lẽ có luật nào quy định ai được uống nó hay không?

“Nghe nói xe cô bị xì lốp à?” Giọng anh ta trầm xuống, chỉ đủ để hai người nghe thấy. Tul lập tức quay sang nhìn anh ta, ánh mắt sắc bén.

Chuyện xe cô bị hỏng, cô chưa từng nói với ai. Cô chưa kịp lấy xe ra khỏi gara sửa chữa.

“Cẩn thận nhé. Làm cảnh sát cỡ này, kẻ thù nhiều lắm…” Anh ta nở một nụ cười khó lường, câu nói tưởng như quan tâm nhưng lại mang theo sự đe dọa ngầm. Tul siết chặt nắm tay, kiềm chế cơn giận để không phản ứng bốc đồng.

Gã này… chẳng hề sợ bị phát hiện. Hắn tiếp cận cô không phải để cảnh báo mà để nhắc nhở rằng cô đang chọc vào những quy tắc ngầm trong ngành.

Gần trưa, Đại úy Krittidech Kongtin xuất hiện tại trụ sở với tư cách nghi phạm giết người, được Đại úy Dansayam đích thân áp giải. Khoảnh khắc chiếc xe tải màu đen dừng trước tòa nhà, đám phóng viên vốn chờ đợi sẵn liền ùa đến như ong vỡ tổ. Tiếng máy ảnh chớp nháy liên hồi, hàng chục câu hỏi bị ném về phía nghi phạm.

Hàng rào cảnh sát lập tức tạo thành một tuyến bảo vệ, không để ai tiếp cận hắn.

Krittidech đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang kín mít, chỉ để lộ đôi mắt trầm lặng nhìn xuống đất. Dù bị vây quanh bởi cơn bão truyền thông, hắn vẫn giữ im lặng.

Bên ngoài cổng trụ sở, đám đông dân chúng gào thét phẫn nộ. Đối với họ, hắn không còn là một viên cảnh sát – mà là một kẻ sát nhân máu lạnh. Một số người tức giận đến mức ném đồ vật về phía hắn, mong khiến hắn nếm trải phần nào nỗi đau mà họ tin rằng hắn đáng phải chịu. Nhưng với sự bảo vệ nghiêm ngặt, Krittidech vẫn an toàn bước qua cánh cửa trụ sở.

"Giờ cậu có thể buông tay tôi ra rồi."
Giọng nói đầy ngạo nghễ cất lên như một mệnh lệnh, khiến viên sĩ quan cấp thấp đang giữ tay anh lập tức nới lỏng. Không cần tốn chút sức lực nào, anh ta được thả tự do và hiên ngang bước về phòng thẩm vấn như thể chỉ đang đến chỗ làm việc thường ngày.

"Uống cà phê không?"

"Chắc chắn rồi, nhưng để tôi hút điếu thuốc trước đã."
Anh ta đáp, dễ dàng chấp nhận lời mời của Đại úy Dan. Họ quen biết nhau từ thời còn học tại học viện, thậm chí chỉ mới tuần trước thôi, cả hai vẫn còn cùng nhau đi uống rượu. Không giống như những nghi phạm khác, thái độ của anh ta thoải mái đến mức chẳng có lấy một tia lo sợ.

Hai viên đại úy thong thả bước đến khu vực phòng thẩm vấn, mỗi người cầm một ly cà phê nóng hổi. Nhưng trước khi họ kịp bước vào, Trung úy Tul đã đứng chặn trước mặt, phớt lờ những ánh mắt hiếu kỳ của hàng chục sĩ quan khác đang dõi theo. Trông họ lúc này chẳng khác nào đang hộ tống một nhân vật quan trọng, thay vì áp giải một nghi phạm.

"Tôi có thể nói chuyện riêng với anh một lát không?"
Nể tình đồng nghiệp, cô không muốn làm anh ta bẽ mặt lần nữa trước mặt mọi người.

Đại úy Dan lầm bầm một tiếng, nhưng cuối cùng cũng đồng ý, dù trong vẻ miễn cưỡng đầy kiêu ngạo. Trước khi rời đi, anh ta ra hiệu cho một sĩ quan khác hộ tống Đại úy Krittidech vào trong phòng thẩm vấn, sau đó mới quay sang theo chân Tul đến một hướng khác.

"Có chuyện gì vậy?"
Dan là người lên tiếng trước. Anh ta nhấp một ngụm cà phê, rút ra một điếu thuốc, chuẩn bị châm lửa.

"Không biết thanh tra đã thông báo với anh chưa, nhưng tôi vẫn là người phụ trách chính vụ án này, và tôi sẽ là người thẩm vấn nghi phạm."
Giọng Tul kiên quyết, ánh mắt sắc lạnh khiến người đàn ông vừa mới thản nhiên ngậm điếu thuốc bỗng khựng lại, buộc phải tập trung vào cô.

"Tôi không biết chuyện đó. Tôi chỉ nhận được lệnh sẽ là người thẩm vấn."

"Anh còn chưa tham gia vào vụ án này dù chỉ một giây. Anh định thẩm vấn anh ta bằng cái gì?"

"Tôi đã xin thông tin về các bằng chứng mà cô thu thập được rồi."
Anh ta nhếch môi, nhả ra một làn khói thuốc đầy điềm nhiên.

"Dễ dàng quá nhỉ? Ban đầu ai là người muốn đẩy vụ án này đi? Giờ lại muốn nhảy vào thẩm vấn nghi phạm?"

"Bình tĩnh đi, Trung úy Tul. Tôi đang giúp cô đấy. Cô không nhận ra vụ án này nghiêm trọng thế nào sao? Nó đang khiến cả sở cảnh sát náo loạn. Cô không cáng đáng nổi đâu."

Tul không rõ điều gì khiến cô đột nhiên muốn tránh xa người đàn ông này càng xa càng tốt. Là bản chất tự cho mình là trung tâm của vũ trụ của anh ta? Hay là vì làn khói thuốc đang phả vào mặt cô, một cách thiếu tôn trọng đến mức không buồn hỏi cô có phiền hay không?

"Nếu tôi không gánh nổi thì tôi đã không đứng ở đây. Đừng giả vờ giúp đỡ khi tôi chưa hề yêu cầu."
Sự kiêu ngạo của Tul có thể sẽ khiến cô gặp rắc rối sau này, nhưng nếu đó là quyền lợi của cô, cô sẽ giành lấy đến cùng. Cô sẽ không nhượng bộ trước bất kỳ ai.

"Và cả chuyện anh với nghi phạm là bạn, anh có chắc mình sẽ không thiên vị trong quá trình thẩm vấn? Cà phê, thuốc lá, thái độ thân thiết như vậy… Tôi thừa biết kết quả sẽ ra sao. Đừng khiến mọi chuyện trở nên tệ hơn."

Dan sững người. Gương mặt anh ta thoáng méo mó sau khi bị nói thẳng vào mặt. Nhưng Tul chẳng hề bận tâm. Tất cả những gì diễn ra hôm nay đã vượt quá giới hạn của cô. Cô là người đã chờ nghi phạm hàng giờ liền ngày hôm qua, vậy mà hôm nay, anh ta đến như thể có hẹn trước với tất cả bọn họ. Một đặc quyền hiếm thấy dành cho nghi phạm.

"Cô định chống lại lệnh của chỉ huy sao?"
Dan hạ giọng, không giấu được sự căng thẳng.

"Tôi đã thông báo với Chánh Thanh tra rằng tôi sẽ phụ trách vụ án này cho đến cùng, và hôm nay, tôi sẽ là người thẩm vấn nghi phạm."

Tul không xác nhận, cũng không phủ nhận. Cô chỉ kiên định tuyên bố lập trường của mình, khiến đối phương chẳng thể phản bác. Dan biết rõ cô có quan hệ như thế nào với người đứng đầu Cơ quan Điều tra Trung ương.

"Vậy thì tùy cô. Có chuyện gì xảy ra, cô tự chịu trách nhiệm."

Dứt lời, Dan dụi điếu thuốc vào nắp thùng rác gần đó, huých vai Tul khi rẽ sang hướng khác. Nhưng cô chẳng hề lay động.

Không khí trong phòng thẩm vấn chùng xuống khi người bước vào không phải là Đại úy Dansayam như mọi người vẫn nghĩ. Nhưng Tul chẳng mảy may bận tâm. Cô ngay lập tức dán mắt vào người đàn ông đang ngồi bên trong.

Đại úy Krittidech Kongtin khoác một chiếc blazer tối màu bên ngoài sơ mi trắng, ngồi tựa vào ghế với dáng vẻ thoải mái đến mức có thể coi là bất cần. Khi ánh mắt anh ta lướt qua Tul, nó nhanh chóng dời đi, hướng về tấm gương chắn giữa hai phòng – nơi các sĩ quan cấp cao đang quan sát cuộc thẩm vấn. Anh ta không khỏi tự hỏi, vì sao lại là nữ cảnh sát này ngồi trước mặt mình. Nhưng thay vì câu trả lời, anh ta chỉ nhận lại một ánh nhìn sắc bén không chút dao động.

"Bây giờ là 10 giờ 38 phút. Tôi là Trung úy Tul Techakomol, người thẩm vấn anh hôm nay."

Cái tên ấy khiến đôi mắt Krittidech thoáng bồn chồn trong giây lát, nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Luật sư ngồi bên cạnh cũng ho nhẹ, rõ ràng không ngờ đến sự thay đổi bất ngờ này.

"Bắt đầu với vấn đề tâm thần của anh trước nhé. O— Anh không phiền nếu tôi không bận tâm đến cấp bậc trong phòng này chứ?"

Krittidech không trả lời. Anh ta chỉ gõ nhẹ ngón tay lên đầu gối, tránh giao tiếp bằng mắt.

Tul đặt một tập tài liệu lên bàn, bên trong là giấy chứng nhận từ bác sĩ về việc anh ta mắc chứng rối loạn lưỡng cực, đã điều trị được sáu tháng.

"Anh biết chứ, tình trạng bệnh này không giúp anh tránh khỏi trách nhiệm pháp lý. Vì anh vẫn nhận thức được đúng sai và có thể kiểm soát hành vi của mình. Nếu muốn giảm nhẹ bản án, điều đó sẽ do tòa quyết định."

Sự im lặng bao trùm. Luật sư thoáng cựa mình. Tul nhìn chằm chằm vào Krittidech, không hề nao núng.

Ván bài mới chỉ bắt đầu.

Tul nheo mắt, ánh nhìn sắc bén khóa chặt trên người đàn ông vừa thản nhiên thừa nhận mối quan hệ với Passamon—nhưng tuyệt nhiên không một lần bộc lộ sự tiếc thương trước cái chết của cô ấy. Chính điều này khiến Tul tin chắc rằng hắn vẫn đang che giấu điều gì đó. Không chỉ vậy, hắn còn chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi bước vào phòng thẩm vấn hôm nay—đi cùng luật sư, giữ thái độ bình thản như thể đã đoán trước mọi thứ.

“Tôi đã ngồi nghe một lúc rồi, nhưng vẫn chưa thấy có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy Đại úy Krittidech là hung thủ.” Luật sư của nghi phạm—người đã thoải mái để thân chủ mình thừa nhận mối quan hệ với nạn nhân—đột ngột chen ngang. Tul hướng ánh mắt sang phải, đối diện với ông ta.

“Chúng tôi có bằng chứng xác nhận rằng anh ta đã ở cùng nạn nhân vào đêm cô ấy qua đời.”

"Chỉ là đoạn ghi hình từ cửa hàng tiện lợi thôi mà. Thân chủ của tôi có thể chỉ đơn thuần đi mua sắm cùng cô ấy, sau đó rời đi. Còn chiếc xe bán tải đen mà cô nhắc đến, xuất hiện ở tòa nhà bỏ hoang tại Bang Kaew—nó không có biển kiểm soát. Cô làm sao có thể dùng nó làm bằng chứng buộc tội thân chủ tôi?" Vừa nói, vị luật sư vừa đưa tay nhặt lên bức ảnh chụp chiếc xe từ các góc quay khác nhau. Quả thật, không có tấm hình nào thể hiện rõ biển số xe, đồng nghĩa với việc không thể xác định chính xác chủ sở hữu.

"Sau khi nạn nhân qua đời, điện thoại của cô ấy vẫn phát tín hiệu ở khu vực Soi Nualchan—nơi nghi phạm sinh sống."

"Soi Nualchan có đến hàng chục nghìn người. Làm sao cô chắc được đó là thân chủ tôi mà không phải ai khác?"

Tul không bất ngờ trước phản ứng này. Cô đã đoán trước được những gì sẽ xảy ra. Dù nghi phạm có thừa nhận ngay lúc này đi chăng nữa, điều đó cũng không đồng nghĩa với việc có đủ chứng cứ để kết tội hắn. Nhưng vẫn còn một mảnh ghép cuối cùng—vũ khí mà hắn đã sử dụng. Nếu có được nó, vụ án này sẽ hoàn toàn sáng tỏ.

"Anh sẽ không thừa nhận đã giết Passamon, đúng không?"

"Không. Tôi không giết cô ta."

Một khoảng lặng bao trùm căn phòng.

"Không sao cả." Tul nhún vai, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự chắc chắn. "Dùi cui của anh đã được gửi đi kiểm tra pháp y. Chúng tôi sẽ sớm biết được sự thật."

Krittidech không nao núng. Không một chút hoảng sợ. Ánh mắt hắn bình thản đến lạnh lùng. Tul quan sát thật kỹ phản ứng ấy—ghi nhớ trong lòng. Ngày có kết quả kiểm tra hung khí, chính cô sẽ là người đưa hắn vào nhà giam.

Vài giờ sau, cuộc thẩm vấn kết thúc. Nghi phạm vẫn không chịu thừa nhận, và dù tất cả bằng chứng cùng động cơ đều chỉ ra sự liên quan của hắn đến vụ án, vẫn chưa có đủ yếu tố buộc tội hắn trước tòa.

"Vì thẩm vấn quá kém nên hắn mới thoát được tội giết người."

Tul cau mày khi nghe ai đó cất giọng—đầy châm chọc, nhưng không xa lạ gì với cô. Khi quay lại, cô bắt gặp một người phụ nữ đang khoanh tay đứng gần đó. Công tố viên Thiwa, trong bộ trang phục màu xám đen ôm sát, toát lên vẻ sắc sảo và mạnh mẽ.

"Cô thực sự nghĩ rằng dùi cui mà hắn đã dùng để đánh vào đầu nạn nhân vẫn còn đó sao? Hay cô tin rằng hắn sẽ không hoán đổi nó để đưa cô đi kiểm nghiệm?"

Tul không đáp. Cô biết rõ những lời của công tố viên không đơn thuần chỉ để chế giễu—mà là một lời nhắc nhở.

"Tôi đã lường trước chuyện này."

Và quả thật, cô đã đoán trúng.

Ngay khi nhận được cuộc gọi từ bác sĩ Ran thông báo về kết quả kiểm nghiệm pháp y trên chiếc dùi cui, Tul lập tức đến Viện Pháp y. Khi cô vừa bước tới phòng thí nghiệm, cánh cửa bật mở trước cả khi cô kịp gõ.

Bác sĩ Ran khoanh tay, đưa cho cô tập tài liệu kết quả xét nghiệm. Tul lật nhanh từng trang, ánh mắt dừng lại ở dòng kết luận.

"Cô có chắc đây là dùi cui mà chúng ta đã thu giữ từ hắn không?" Giọng bác sĩ Ran trầm xuống, mang theo chút nghi hoặc. "Bởi vì không hề có vết máu hay dấu vết khả nghi nào cả. Hơn nữa, bề ngoài nó mới đến mức đáng ngờ—như thể chưa từng được sử dụng qua."

Một giây im lặng. Rồi Tul bật cười.

"Tôi đã đoán trước hắn sẽ làm vậy." Cô gập tài liệu lại, ánh mắt ánh lên sự kiên định. "Dù sao thì, nếu đây thực sự là dùi cui mà hắn đã dùng, phải có vết máu trên đó—dù không phải của nạn nhân, cũng phải có của những người biểu tình hắn từng ra tay."

"Hơn thế nữa." Bác sĩ Ran gật đầu. "Vết thương trên đầu nạn nhân có dấu vết của crom—một thành phần đặc trưng của kim loại. Nếu chiếc dùi cui này là hung khí, lẽ ra phải có dấu vết tương tự. Nhưng trên này thì không."

Tul siết chặt tay. Cô không ngờ Krittidech lại có gan làm đến mức này.

"Không sao. Tôi đã xin lệnh khám xét nhà hắn." Cô cười nhạt. "Nếu hắn vẫn giữ nó, chúng ta sẽ tìm ra. Còn nếu hắn đã phi tang, thì sẽ có những bằng chứng khác buộc tội hắn."

Ngôi nhà hai tầng của Krittidech nằm sâu trong Soi Nualchan 46—khá rộng rãi, có hàng rào bao quanh. Chủ nhân của nó không có mặt, vì hắn vẫn đang bị tạm giam.

Người mở cửa cho họ là vợ hợp pháp của Krittidech—người phụ nữ đang ngồi lặng trên đi-văng trong phòng khách, khuôn mặt tái nhợt. Cô ấy chẳng nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ cung cấp những thông tin rời rạc về chồng mình.

"Tôi đã luôn tin tưởng anh ấy..." Giọng cô ấy lạc đi. "Nhưng hóa ra, tất cả những lần nói dối về ca trực đêm, về nhiệm vụ kiểm soát biểu tình... chỉ là để che giấu việc qua lại với người phụ nữ khác. Và giờ, anh ấy còn giết người..."

Tul im lặng. Trong lòng cô dâng lên một nỗi cay đắng không tên.

Sau khi lục soát khắp nơi, đội điều tra phát hiện một chiếc két sắt trong phòng ngủ. Không ai biết mật mã. Tul chậm rãi đến gần người vợ, ngồi xuống ngang tầm mắt cô ấy.

“Nếu cô biết mật khẩu, có thể cho chúng tôi biết không?”

Người phụ nữ nhìn Tul một lúc lâu. Rồi cô ấy gật đầu.

Khi két sắt bật mở, Tul không cần nhìn kỹ cũng có thể nhận ra thứ mình đang tìm kiếm—một chiếc dùi cui kim loại, đầy những vết trầy xước ở đầu.

Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên từ nhóm điều tra viên phía sau.

"Chị Tul! Bọn em tìm thấy thứ này trong tủ."

Jew giơ cao túi zip chứa vật chứng quan trọng—một chiếc điện thoại đã tắt nguồn. Rõ ràng, nó không thể thuộc về đại úy Dan, bởi toàn bộ đồ dùng cá nhân của anh ta đã bị tịch thu. Và chắc chắn, nó cũng không thuộc về vợ anh, người đang lắc đầu phủ nhận khi được hỏi.

Đây chính là điện thoại của cô Passamon—thiết bị đã được sử dụng để đăng bài trên Facebook, đánh lừa gia đình cô rằng cô vẫn còn sống.

“Không. Chúng ta phải gửi tang vật này đến Viện Pháp y để kiểm nghiệm.”

Khi Tul quay lại trụ sở để đội pháp y tiến hành kiểm tra sơ bộ bằng chứng mới thu thập, một mệnh lệnh từ cấp trên đột ngột được ban xuống: mọi tang vật liên quan đến vụ án này phải do đội pháp y trực thuộc Cơ quan Trung ương xử lý.

Mệnh lệnh ấy thật vô lý. Bởi từ trước đến nay, cảnh sát vẫn luôn gửi bằng chứng đến Viện Pháp y. Vậy thì tại sao lần này lại có ngoại lệ?

"Nhưng chỉ huy đã ra lệnh rằng chỉ đội pháp y của cảnh sát mới được kiểm nghiệm tang vật." Hạ sĩ nhấn mạnh lại, giọng nói cứng nhắc như một con robot chỉ biết lặp lại mệnh lệnh.

“Trước nay chúng tôi vẫn gửi bằng chứng đến Viện Pháp y. Họ có đầy đủ trang thiết bị và chuyên môn hơn đội của chúng ta. Tại sao lần này lại khác?" Tul gằn giọng, ánh mắt không giấu nổi sự nghi hoặc. Nếu biết trước chuyện này, cô đã gửi thẳng vật chứng đến Viện Pháp y thay vì mang về đây.

"Không thể được. Chúng tôi phải giữ lại tang vật để kiểm nghiệm, theo lệnh của cấp trên."

"Trung úy Tul."

Trước khi Tul kịp bật ra câu chửi vì sự cứng nhắc của người hạ sĩ, một giọng nói khác vang lên, cắt ngang cô.

Thanh tra Pichet bước vào. Người đàn ông ngoài bốn mươi, mái tóc hoa râm rối bù, phong thái nghiêm nghị nhưng lại không đủ để khiến đồng nghiệp dành cho ông sự tôn trọng xứng đáng với thâm niên phục vụ của mình.

"Thanh tra, chúng ta cần đưa thứ này đến Viện Pháp y để kiểm nghiệm. Họ có chuyên môn cao hơn và đầy đủ thiết bị hơn chúng ta rất nhiều.” Tul lên tiếng, dù trong thâm tâm, cô không chắc ông sẽ đứng về phía mình.

“Mọi người đang theo dõi vụ án này..." Giọng ông trầm xuống, mang theo sự thận trọng xen lẫn uy quyền. Ngay từ câu đầu tiên, Tul đã lờ mờ đoán ra rằng cô sẽ lại thất vọng.

"Nếu cảnh sát tự kiểm nghiệm bằng chứng của chính mình, sẽ khó mà đảm bảo được sự minh bạch trong quá trình điều tra. Tốt nhất, chúng ta nên để một bên thứ ba như Viện Pháp y tham gia."

Lời nói của thanh tra khiến Tul sững lại. Cô không nghĩ ông sẽ đồng tình với mình. Nhưng không chỉ vậy—ở khoảnh khắc này, cô nhận ra người đàn ông trước mặt từng là một viên cảnh sát có chính kiến.

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm nếu chỉ huy có ý kiến. Cậu không cần lo, hạ sĩ. Chúng ta cứ đưa vật chứng đến Viện Pháp y. Đừng để người dân có cớ lên án chúng ta."

"Rất cảm ơn ông, Thanh tra!"

Pichet nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu của Tul. Cô không còn giữ thái độ dè chừng như trước nữa. Có lẽ sự nghi ngờ mà cô dành cho ông đã phần nào vơi đi, thay vào đó là niềm tin khi nhận được sự hậu thuẫn cần thiết.

Tul gợi nhớ cho ông về con người mà ông từng là—một cảnh sát trẻ đầy nhiệt huyết, sẵn sàng đứng lên chất vấn cấp trên vì công lý. Nhưng qua thời gian, ông đã khuất phục trước hệ thống thối nát, trở thành kẻ chỉ biết cúi đầu nhận lệnh, tránh xa mọi thứ có thể gây nguy hại cho bản thân.

Mỗi khi thấy Tul dám làm những điều mà đồng nghiệp cùng lứa với cô không dám, ông lại cảm thấy hổ thẹn. Ít nhất, với tư cách là người giám sát, ông không nên để cô một mình đối diện với những khó khăn này.

Cherran không có thời gian để băn khoăn về việc tại sao hôm nay Viện Pháp y lại có quá nhiều cảnh sát lui tới. Cô nhanh chóng có được câu trả lời khi tiến vào phòng thí nghiệm, nơi vừa tiếp nhận một chiếc dùi cui kim loại—bằng chứng mới nhất do các nhân viên pháp y gửi đến. Trung úy Tul tin rằng đây chính là hung khí mà kẻ sát nhân đã sử dụng, vì những vết trầy xước còn in hằn trên bề mặt nó.

Tuy nhiên, điều khiến Cherran bận tâm hơn cả là ba viên cảnh sát đang đứng trước cửa phòng thí nghiệm, ánh mắt dò xét như thể đang chờ cơ hội để nhìn trộm mật mã mở cửa.

“Tôi có thể vào cùng cô không?” Một trong số họ lên tiếng. Nhưng thay vì một lời đề nghị, giọng điệu đó lại giống như một mệnh lệnh.

Cherran ngay lập tức khựng lại, ngón tay đang bấm mật mã cũng dừng giữa chừng. Cô lạnh lùng liếc sang người vừa lên tiếng.

"Tôi e là không được."

"Chúng tôi có lệnh quan sát quy trình kiểm nghiệm của Viện Pháp y và báo cáo lại từng bước một."

"Lệnh từ ai? Dù là ai đi nữa thì nó cũng không có giá trị ở đây. Đây không phải là trụ sở cảnh sát."

Lời đáp trả sắc bén của bác sĩ Ran khiến cả ba viên cảnh sát đều sững sờ. Họ không ngờ sẽ bị chặn đứng một cách thẳng thừng như vậy.

"Vui lòng đợi bên ngoài và đừng can thiệp vào công việc chuyên môn của chúng tôi."

Cherran kết thúc thao tác nhập mật mã bằng cách che chắn nó khỏi tầm mắt người khác, rồi lách mình qua khe cửa vừa đủ mở để nhanh chóng bước vào bên trong. Cô thở phào khi nhận ra mình đã thoát khỏi ánh mắt soi mói của những viên cảnh sát—những người thậm chí còn chẳng liên quan trực tiếp đến vụ án này. Rõ ràng, họ được cử đến để gây áp lực lên Viện Pháp y.

Thông thường, vào những ngày làm việc khác, cô hiếm khi thấy sự xuất hiện của họ. Nhưng hôm nay thì khác—sự hỗn loạn xung quanh vụ án khiến họ muốn siết chặt quyền kiểm soát bằng cách điều hàng loạt sĩ quan đến theo dõi và giám sát.

Đây đã là cuộc thẩm vấn thứ ba. Và lần này, Tul đang nắm trong tay những bằng chứng có thể khiến Đại úy Krittidech không còn đường chối cãi.

Sáng nay, cô nhận được kết quả phân tích vật chứng từ Viện Pháp y. Trong bối cảnh đầy rẫy sự hỗn loạn, với sự xuất hiện dày đặc của cảnh sát và phóng viên, Tul phải tranh thủ thu thập tất cả tài liệu cần thiết trước khi bước vào phòng thẩm vấn.

Theo lời bác sĩ Ran, việc kiểm nghiệm bị trì hoãn vì họ phát hiện dấu vết máu trong hộp đựng dùi cui kim loại. Điều này khiến quy trình phân tích cần thêm thời gian, nhưng kết quả cuối cùng vẫn sẽ có trước giờ thẩm vấn.

Tul bước vào phòng thẩm vấn, lại một lần nữa đối mặt với kẻ bị buộc tội.

Bị giam giữ không được tại ngoại, trông Krittidech có phần tiều tụy hơn so với lần gặp trước, nhưng anh ta vẫn cố tỏ ra thoải mái, tựa người vào ghế, chân rung nhịp đều, tránh ánh mắt của Tul ngay cả khi cô bắt đầu đặt câu hỏi. Trên bàn, máy ghi âm và máy quay đã được kích hoạt.

Bên cạnh anh ta vẫn là vị luật sư quen thuộc—người luôn sẵn sàng phản biện mọi cáo buộc và tìm cách giảm nhẹ tội danh cho thân chủ của mình.

“Như tôi đã nói lần trước, chúng tôi đã khám xét nơi ở của anh và tìm thấy chiếc dùi cui kim loại mà anh không giao nộp cho đội pháp y. Đây là kết quả kiểm nghiệm từ Viện Pháp y mà chúng tôi vừa nhận được.”

Tul đặt tập tài liệu lên bàn, vẫn như mọi khi. Luật sư nhanh chóng với tay cầm lấy, lật xem nội dung bên trong.

“Kết quả kiểm nghiệm cho thấy trên chiếc dùi cui có dính máu, và—”

“Không có gì cả.”

Luật sư cắt ngang ngay trước khi Tul kịp nói hết câu. Cô cau mày, ánh mắt xoáy sâu vào đối phương, nhưng trước khi kịp phản ứng, anh ta đẩy tờ tài liệu về phía cô.

“Tài liệu này kết luận rằng không có gì cả. Không vết máu, không phản ứng.”

Tul vội vàng cầm lại tập hồ sơ, lướt nhanh qua ngày giờ phân tích.

Đây chính là tài liệu được gửi đến sáng nay. Có dấu xác nhận của hội đồng Viện Pháp y, không sai. Nhưng kết quả kiểm nghiệm lại chỉ ghi vỏn vẹn: 'Không có gì bất thường từ tang vật thu được.'

“Cô đang chơi trò gì vậy, trung úy? Trò gì đây?”

Giọng luật sư đanh lại, gây áp lực buộc cô phải đưa ra lời giải thích ngay lập tức.

Và đúng lúc đó, một hình ảnh lướt qua tâm trí Tul—khuôn mặt của viên sĩ quan sáng nay, người đã đích thân đưa tập tài liệu này cho cô, khẳng định rằng đây là kết quả mới nhất từ Viện Pháp y.

Cảm giác tê cứng chạy dọc khắp cơ thể cô.

Làm sao cô lại có thể bất cẩn như vậy? Làm sao cô không lường trước rằng sẽ có người can thiệp, sửa đổi tài liệu để thao túng cục diện vụ án?

“Tôi không có thời gian để chơi trò này với cô cả ngày đâu. Còn gì nữa không?”

Lời chế giễu vừa dứt, cánh cửa phòng thẩm vấn bất ngờ bật mở.

Bên ngoài vang lên những tiếng xì xào. Tul quay lại, mắt hướng về phía người vừa bước vào.

“Kết quả phân tích hung khí từ Viện Pháp y.”

Cherran xuất hiện, đặt một tập hồ sơ khác lên bàn. Đôi mắt cô dừng lại trên tập tài liệu mà Tul đang cầm.

“Chuyện giả mạo này sẽ nói sau. Tôi nhất định không để yên đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kk