Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Chương 16

Tiếng chuông khẽ reo khi cánh cửa tiệm bánh mở ra, chào đón một vị khách vừa bước vào. Một nữ nhân viên phục vụ nhanh chóng cúi đầu chào với giọng nói đầy nhiệt thành trước khi tiếp tục tỉ mỉ sắp xếp lại những chiếc bánh ngọt trên kệ. Hương bơ thơm ngậy của những mẻ bánh vừa ra lò lan tỏa khắp không gian, hấp dẫn vị khách tiến lại gần tủ kính để ngắm nhìn. Ban đầu, Cherran chỉ định mua một chiếc bánh sừng trâu, nhưng rồi chẳng mấy chốc, chiếc khay trên tay cô đã đầy ắp đủ loại bánh ngọt hấp dẫn.

Từ lần trung úy Tul mang bánh sừng trâu và bánh trứng đến thăm cô khi còn nằm viện, chỉ sau một miếng cắn, Cherran đã hoàn toàn bị chinh phục. Cô vẫn luôn mong có dịp đến tận nơi để mua thêm, nên đã nhanh chóng ghi nhớ tên tiệm bánh in trên túi giấy và tìm kiếm thông tin trên mạng. Khi phát hiện ra tiệm nằm khá gần Viện Pháp y, cô quyết định tranh thủ giờ nghỉ trưa để ghé qua.

Và bây giờ, khi thật sự đặt chân đến đây, Cherran không khỏi ấn tượng. Không chỉ có vô vàn lựa chọn bánh ngọt thơm ngon, mà cửa tiệm cũng được trang trí tinh tế, sạch sẽ và ngăn nắp. Cô chọn thêm hai chiếc bánh trái cây nhỏ, đặt lên khay cùng với những món đã chọn trước đó, rồi tiến đến quầy thu ngân để thanh toán.

“Cô có muốn thử món bánh mới của chúng tôi không? Là một loại bánh nướng đặc biệt làm từ bánh mì vuông kiểu Nhật. Cô có thể nếm thử trước.”

Giọng nói dịu dàng của người đàn ông đứng sau quầy vang lên. Những nhân viên thân thiện như thế này khiến cô khó lòng từ chối. Gật đầu đồng ý, Cherran nếm thử miếng bánh mềm mại, phủ đầy vị ngọt nhẹ và thoang thoảng hương bơ. Và thế là, trước sự tiếp thị quá đỗi khéo léo, cô đành đầu hàng, thêm một chiếc vào khay.

“Tôi sẽ làm nóng bánh sừng trâu cho cô dùng luôn nhé.”

Nói rồi, người đàn ông nhanh nhẹn dùng kẹp gắp bốn chiếc bánh sừng trâu, đặt chúng vào một khay nhỏ trước khi cho vào lò nướng. Xong xuôi, anh quay lại quầy thu ngân, tiếp tục công việc thanh toán một cách thuần thục và đầy hiệu quả.

Bất chợt, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:

"Anh Tihn, có khách à… Ồ-ồ! Bác sĩ!"

Cherran quay đầu lại, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên. Cô không ngờ lại gặp người quen ở đây, càng bất ngờ hơn khi thấy trung úy Tul bước ra từ căn phòng có tấm biển ghi "Chỉ dành cho nhân viên".

Tihn đảo mắt giữa hai người—một bên là em gái mình, một bên là vị khách gần như đã gom hết bánh của tiệm.

“Hai người quen nhau à?”

“Hm…” Tul thoáng ngượng ngùng. Cô bước tới quầy thu ngân, nhanh chóng giúp anh trai bỏ bánh vào túi giấy. “Cô ấy là bác sĩ pháp y mà dạo gần đây em thường làm việc cùng.”

“À, bác sĩ Ran đúng không? Em gái tôi lúc nào cũng nhắc về— Ối!”

Trước khi kịp nói hết câu, chân anh đã bị Tul giẫm một cú đau điếng, đủ để ngăn anh tiết lộ thêm bất cứ điều gì.

"Đây là anh trai tôi. Còn đây là tiệm bánh của anh ấy. Hôm nay tôi không có nhiệm vụ nên ghé qua phụ giúp một chút."

Trung úy Tul, tạm thời trở thành nhân viên bán bánh, vội vã đánh lạc hướng bằng cách chuyển chủ đề sang khách hàng quan trọng của tiệm.

“Tôi cứ tưởng cô còn phải đi làm ngoài giờ nữa cơ, trung úy.”

“Nè… không có đâu.” Tul vội vã xua tay. Cả hai bỗng trở nên bẽn lẽn, chẳng ai dám nhìn vào mắt đối phương. Người duy nhất nhận ra điều đó chính là Tihn, và anh chắc chắn sẽ hỏi chuyện em gái mình kỹ hơn sau khi đóng cửa tiệm.

Tiếng lò nướng vang lên báo hiệu bánh sừng trâu đã nóng giòn. Cảnh tượng Tul trong chiếc tạp dề, đeo găng tay, cẩn thận lấy khay bánh ra rồi nhanh nhẹn gắp từng chiếc bỏ vào túi giấy—tất cả đều là hình ảnh mà Cherran chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội chứng kiến.

"Cô mua nhiều thế? Cô thích mấy món này à?"

"Ừ. Cha tôi cũng khen ngon lắm. Ông rất thích bánh trứng."

“Lần sau cứ nói với tôi trước, tôi mua giúp cô, không cần đến tận đây đâu.” Tul gãi gãi má, cố che đi vẻ ngượng ngùng.

"Không sao đâu. Hôm nay tôi rảnh nên muốn ghé qua." Cherran cúi xuống tìm ví, bắt đầu đếm tiền. “Bao nhiêu vậy?”

"Ba trăm hai mươi ba baht. Còn bánh caramel cô vừa thử là món mới, tôi muốn cô thưởng thức nên không tính tiền phần đó nhé."

Tihn nhập số tiền vào máy, ngăn kéo két kêu lạch cạch mở ra sau khi anh nhận bốn trăm baht từ Cherran, nhanh chóng kiểm tra và thối lại tám mươi baht.

“Cảm ơn cô nhiều lắm. Nếu thích bánh ở đây thì cứ nói với Tul nhé.”

“Anh bị sao thế?” Tul trừng mắt với anh trai, rồi nhanh chóng quay sang bác sĩ. "Cô để xe ở đâu? Để tôi đi cùng cô."

Chưa kịp để ai phản đối, Tul đã tháo tạp dề, treo lên móc, rồi cầm lấy túi bánh mà Cherran vừa mua. Như thể hoàn toàn phớt lờ ánh mắt khó hiểu của anh trai mình—ngụ ý rằng từ bao giờ nhân viên lại hộ tống khách ra tận bãi đậu xe thế này chứ?

"Quanh đây thôi. Tôi tìm được một chỗ đậu xe trống."

Tiếng chuông cửa lại ngân vang khi cánh cửa mở ra lần nữa. Đôi mắt của Tihn dõi theo bóng lưng cô em gái, người đang thể hiện dịch vụ khách hàng xuất sắc bằng cách đích thân mở cửa tiễn vị bác sĩ rồi vội vã bước theo. Anh nhớ lại cái ngày mà Tul đến cửa tiệm, ngồi nghiêm túc một lúc lâu, mua một đống bánh sừng trâu và bánh trứng. Ban đầu, anh cứ nghĩ em gái mình mua cho đồng nghiệp trong cơ quan, hóa ra, tất cả đều dành cho vị bác sĩ này. Ý nghĩ đó khiến Tihn bất giác mỉm cười. Anh tự nhủ, nhất định phải trêu chọc Tul về chuyện này khi có cơ hội.

Trong lúc cô nhân viên bán thời gian của tiệm bận bịu đưa tiễn vị khách đặc biệt, cả hai cùng bước song song trên vỉa hè, tránh ánh nắng gay gắt của buổi trưa, tìm kiếm một chủ đề để trò chuyện. Và dĩ nhiên, chủ đề đầu tiên chính là việc anh trai của Trung úy Tul sở hữu một tiệm bánh ngọt.

"Anh ấy từng là bếp trưởng trong khách sạn. Nhưng rồi anh Tihn quyết định nghỉ việc để mở một tiệm bánh riêng vì muốn được tự tay làm ra những món mình yêu thích hơn."

"Thật sự rất ấn tượng. Anh ấy làm bánh ngon lắm. Cha tôi cứ nhắc mãi rằng ông muốn được ăn bánh ở đây thêm lần nữa."

“Vậy lần sau để tôi mua mang đến cho giáo sư nhé.” Tul đề nghị. Trong đầu cô chợt nhớ lại ngày hôm đó—ngày cô đến bệnh viện thăm bác sĩ—cũng là ngày cô bất ngờ nhận ra mình trò chuyện rất hợp với Giáo sư Rakkit. Ông là một người ấm áp và tốt bụng, hoàn toàn khác với hình ảnh bác sĩ Ran—người đã mắng cô thẳng thừng ngay lần đầu gặp mặt.

"Hẳn cha tôi sẽ rất vui. Hôm trước ông còn hỏi tôi liệu cô có vụ án nào cần giúp không đấy." Cherran bật cười, nhớ lại dáng vẻ hào hứng của cha mình khi nhắc đến Tul. Dù chỉ trò chuyện trong vài giờ ngắn ngủi, Trung úy Tul đã trở thành cảnh sát mà ông yêu thích nhất.

"Chỉ cần có con gái ông giúp là tôi đã thấy tốt lắm rồi.”

Tul nở một nụ cười rạng rỡ. Lần này, cô không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt bác sĩ, như thể muốn người đối diện hiểu rằng lời nói của mình không chỉ đơn thuần mang nghĩa bề ngoài. Cherran là người chịu thua trước, vội ngoảnh mặt sang hướng khác, vừa lúc cả hai đến bên chiếc Mazda đỏ đỗ cạnh vỉa hè. Cô lục túi tìm chìa khóa xe.

“Dạo này cô có liên lạc với người nhà của Natthawat không?" Tul bất ngờ hỏi khi bác sĩ vừa mở khóa xe. Câu hỏi khiến Cherran thoáng sững lại.

“Tôi chỉ nói chuyện với em gái cậu ấy, Nun. Tôi định ghé qua đám tang sau khi xong việc hôm nay. Họ tổ chức tại chùa Samian, khu Samyan.”

“Vậy tôi đi cùng cô được không? Tôi có chuyện muốn nói với gia đình cậu ấy. Kể từ khi vụ án khép lại, tôi vẫn chưa có dịp gặp họ.”

Sau khi cảnh sát chính thức tuyên bố kết luận vụ án, dư luận đã bùng nổ tranh cãi. Nhiều người chỉ trích rằng kết luận "tự tử" mà cảnh sát đưa ra là một cách để giảm nhẹ mức độ tàn khốc của vụ việc, trong khi họ tin rằng vị giáo sư đáng lẽ phải bị buộc tội giết người. Dù gia đình nạn nhân đã biết được sự thật, nhưng nỗi đau mà họ phải gánh chịu vẫn không thể nào nguôi ngoai.

"Được thôi. Cô muốn tôi đón cô ở đây không?"

"Không cần đâu. Tôi sẽ đến Viện Pháp y. Cô xong việc lúc mấy giờ?"

"5 giờ chiều nhé."

Sau khi thống nhất thời gian, bác sĩ nhận lại túi bánh từ tay Tul, đặt lên ghế phụ trước khi lên xe rời đi. Trung úy Tul vẫn đứng tại chỗ, dõi theo chiếc Mazda đỏ cho đến khi nó rẽ vào con đường chính rồi mới quay bước trở về.

Trước khi đến đám tang, Tul về nhà tắm rửa và thay một chiếc sơ mi đen trang nhã. Lúc cô đến trước Viện Pháp y, kim đồng hồ đã gần chạm mốc 5 giờ. Cô đứng tựa vào xe, chờ bác sĩ Ran tan làm. Không lâu sau, Cherran xuất hiện trong chiếc áo khoác dài màu đen, phủ ngoài sơ mi trắng và quần tây xám—bộ trang phục mà Tul đã thấy lúc trưa. Cả hai đã thống nhất sẽ đi chung xe của bác sĩ. Khi nhận ra Tul đang đợi, Cherran khẽ gật đầu rồi tiến lại gần.

"Mae không đi cùng cô à?" Tul hỏi.

"Hôm nay Mae có buổi xét nghiệm. Nhưng chắc lát nữa cậu ấy sẽ đến đón Nun rồi cùng đi." Bác sĩ Ran giải thích, dập tắt ngay sự tò mò trong mắt Tul. Trung úy lúc nào cũng thấy bác sĩ và người bạn thân của cô sánh bước bên nhau.

Tul theo bác sĩ vào xe, nhanh chóng thắt dây an toàn. Mùi nước hoa nhè nhẹ thoảng trong không gian kín, gợi nhớ đến lần đầu tiên Tul mời bác sĩ ăn tối vào đêm muộn. Có lẽ Cherran có thói quen xịt nước hoa sau giờ làm hoặc khi chuẩn bị gặp ai đó.

"Đã lâu rồi tôi mới lại ngồi trên xe cô." Tul lơ đãng nhận xét.

"Nhớ lần trước có người cứ liên tục càm ràm vì phải ngồi trên chiếc xe màu đỏ nổi bật, sợ bị nghi phạm phát hiện không?"

Tul bật cười khi nhớ lại kỷ niệm cũ. Cô nhìn sang bác sĩ, quan sát đôi tay thon dài bật điều hòa, chỉnh đài phát thanh để nghe tin tức trước khi chuyển số và bắt đầu lăn bánh.

Trên radio, giọng phát thanh viên đều đều đọc tin tức:

"Trưa nay, lực lượng cảnh sát đã giải tán một cuộc biểu tình trước Tòa nhà Chính phủ khi người dân kêu gọi bảo vệ Mũi đất Wong. Được biết, chính quyền đã phê duyệt dự án xây dựng khu công nghiệp bất chấp sự phản đối mạnh mẽ từ người dân địa phương..."

“Họ đã biểu tình hơn một năm nay rồi. Giờ lại tiếp tục đấu tranh vì lời hứa của chính phủ, nhưng thay vì lắng nghe, chính quyền lại đàn áp họ.” Tul buông lời nhận xét, rõ ràng không hài lòng với cách xử lý của cảnh sát.

"Thì đó, chính phủ lúc nào chẳng thiên vị giới tư bản hơn là nghe dân." Cherran thở dài, chán nản khi nhắc đến tình hình chính trị trong nước.

"Phát ngôn viên cảnh sát, Đại úy Krittidé Khongthin, tuyên bố rằng 29 người đã bị bắt giữ, với lý do gây cản trở giao thông..."

“Cách xử lý quá kém. Thay vì đàm phán, họ lại bắt dân. Không hiểu sao cảnh sát vẫn tự tin rằng mình có thể giành lại niềm tin từ công chúng.” Tul nhún vai. Cô ghét cay ghét đắng việc một số sĩ quan lạm dụng quyền lực, thậm chí phân biệt đối xử với chính người dân của họ.

Cả hai tiếp tục trò chuyện, bày tỏ suy nghĩ về tình hình chính trị hiện tại. Giao thông giờ tan tầm khiến họ mất gần một tiếng mới đến nơi.

Ngôi chùa Samian Chai đông đúc, bãi đỗ xe gần như kín chỗ. Người đến viếng đã tập trung ở nhiều sảnh thờ khác nhau.

Tul bước xuống xe, vòng ra phía trước chờ bác sĩ lấy ví từ ghế sau. Sau đó, họ cùng nhau tiến về Sảnh Ba, nơi tổ chức lễ tang.

Dưới ánh đèn dịu nhẹ của ngôi chùa, lễ tang của Natthawat Rangprasert diễn ra trong sự trang nghiêm và giản dị. Nỗi mất mát vẫn còn hằn sâu trên gương mặt của người thân cậu, những người vẫn đang chật vật với đau thương chưa nguôi. Bạn bè từ khoa Kinh tế lần lượt mang đến những vòng hoa trắng, như một lời tiễn biệt cuối cùng dành cho người bạn xấu số. Một số người đến chỉ để lặng lẽ nhìn lại hình bóng cậu lần cuối, như thể mong níu giữ chút gì còn sót lại của những ký ức ngày xưa.

Khi Tul và Cherran bước vào, Nunthicha đang đứng ở vị trí tiếp khách, nét mặt cô gái trẻ đã tươi tỉnh hơn so với lần cuối họ gặp nhau. Sau khi để cả hai hoàn thành nghi thức cúi đầu xin lỗi và tiễn biệt người đã khuất, Nun mới khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn phảng phất nét trầm buồn.

“Cảm ơn chị Ran, và cả chị trung úy nữa, vì đã đến.”

Tul gật đầu, quan sát cô gái một chút trước khi cất giọng: “Em vẫn ổn chứ? Mae nói ngày nào em cũng có mặt ở đây.”

Nun mỉm cười, ánh mắt dõi về phía bàn thờ, nơi đặt tấm bảng lớn ghi lại những khoảnh khắc đẹp nhất của Natthawat trong suốt quãng thời gian đại học. Những bức ảnh chụp cậu khi tham gia các hoạt động ngoại khóa, khi cười đùa cùng bạn bè, tất cả như một thước phim quay chậm, kể lại câu chuyện về một chàng trai trẻ tràn đầy sức sống nhưng lại ra đi quá sớm.

“Học xong là em đến đây ngay. Hôm nay em cũng đi cùng các bạn trong lớp.” Nun đáp, giọng nhẹ bẫng như đang kể một chuyện bình thường, nhưng sâu trong đôi mắt cô vẫn lẩn khuất chút gì đó không thể gọi tên.

Bất chợt, Tul nghiêng đầu, đôi mày hơi nhướn lên khi nhận ra giai điệu phát ra từ chiếc loa gần đó. “Nhạc này... là nhạc Hàn Quốc à?” Cô hỏi, trong lòng thắc mắc bởi lễ tang thường chỉ có những giai điệu trang nghiêm, không phải thứ nhạc EDM với nhịp điệu rộn ràng thế này.

Nun bật cười khẽ. “Là nhạc của nhóm N1 mà Nat từng thích đó ạ. Em đã nói với ba mẹ cậu ấy rằng hãy bật bài này, để mọi người, và cả Nat nữa, có thể cảm thấy tốt hơn.”

Tul khẽ gật đầu. Cô hiểu. Nếu đó là thứ âm nhạc cậu ấy yêu thích, vậy thì việc nó vang lên ở đây cũng là một cách để tưởng nhớ cậu, khiến bầu không khí bớt đi phần nào sự nặng nề của tang tóc.

Sau khi bày tỏ sự kính trọng với người đã khuất, Tul và Cherran tìm một hàng ghế trống để ngồi xuống, lặng lẽ chờ đợi buổi lễ bắt đầu. Âm lượng của bài nhạc dần được vặn nhỏ, nhường chỗ cho những tiếng tụng kinh Pali ngân nga từ các vị sư. Tul quan sát hàng ghế phía trước, nơi cha mẹ Nat đang ngồi. Vẻ đau đớn vẫn còn in hằn trên khuôn mặt họ, dù họ đã dần chấp nhận sự thật rằng con trai mình đã lựa chọn kết thúc cuộc đời theo cách ấy. Ban đầu, họ từng cố chấp phủ nhận, từng tuyệt vọng tìm kiếm một câu trả lời khác, nhưng rồi, sự thật phũ phàng vẫn là sự thật. Cuối cùng, họ chỉ có thể bất lực mà chấp nhận.

Thật trớ trêu, khi một người làm cha làm mẹ lại chẳng thể nào hiểu hết nỗi đau con mình đang gánh chịu. Họ không biết cậu cô đơn đến nhường nào, không biết cậu đã vùng vẫy ra sao giữa tuyệt vọng mà không thể cất lời cầu cứu. Và khi họ nhận ra, thì đã quá muộn rồi.

Cherran nhẹ giọng cất lời, như thể cô hiểu được những suy nghĩ đang giằng xé trong lòng Tul: “Cô còn nhớ đứa trẻ bị thầy giáo bạo hành mà tôi đã khám hôm trước ở Viện Pháp y không?”

Tul khẽ gật đầu, im lặng lắng nghe.

“Bên cảnh sát đã điều tra và phát hiện ra rằng tên thầy giáo ấy đã ép đứa trẻ không được nói với mẹ. Nếu mách lại, nó sẽ bị đánh nhiều hơn. Thế nhưng, người mẹ vẫn tự trách bản thân. Cô ấy nói rằng lẽ ra mình phải để ý nhiều hơn, phải nhận ra điều gì đó bất thường ngay từ lần đầu tiên. Cô ấy nhớ lại, đã có lúc con trai cô không thể ngồi xuống ăn uống bình thường, nhưng cô lại không hỏi lý do. Mãi sau này, cô mới hiểu... Đứa bé không thể ngồi xuống được, bởi vì vết thương ở mông nó đau đến mức không chịu nổi.”

Trung úy Tul khẽ thở dài, nhận ra những điểm tương đồng đau lòng giữa hai sự việc. Cô không trách các bậc cha mẹ vì đã không nhận ra những thay đổi nhỏ bé ở con mình. Trong vòng xoay hối hả của cuộc sống, những điều tưởng chừng nhỏ nhặt ấy rất dễ bị bỏ qua. Nhưng nếu họ chú ý hơn, quan tâm nhiều hơn, có lẽ mọi chuyện đã không đi đến kết cục bi thương này.

"Chẳng thể trách ai được cả. Trẻ con đôi khi có lý do riêng để giữ im lặng. Một số đứa trẻ vốn không thích chia sẻ, trừ khi có ai đó chủ động hỏi han."

"Như Nat vậy. Có lẽ cậu ấy đã quen giấu kín những điều khó khăn trong lòng, chẳng để ai hay biết. Ngay cả Nun—bạn thân nhất của Nat—cũng chỉ mới biết rằng cậu ấy từng đi gặp bác sĩ tâm lý và mắc chứng trầm cảm. Nhưng về mối quan hệ giữa thầy và trò kia, người muốn giữ bí mật chắc chắn là vị giáo sư." Cherran hạ giọng, chỉ vừa đủ để cả hai nghe thấy.

"Thật đáng thương khi cha mẹ cậu ấy hoàn toàn không hề hay biết gì về bệnh tình của con trai."

"Nun kể rằng Nat chịu áp lực rất lớn từ gia đình. Cậu ấy luôn bị so sánh với anh trai—một người tốt nghiệp xuất sắc và đang làm việc tại một công ty danh tiếng với mức lương hơn 40 nghìn baht mỗi tháng. Nhưng Nat lại không đạt được những kỳ vọng ấy. Điểm số ngày càng sa sút, và cuối cùng, chính cậu ấy cũng tự tạo áp lực lên mình."

Càng hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, trung úy Tul càng không muốn đổ lỗi cho ai. Cha mẹ nào chẳng mong muốn con mình thành công? Nhưng trớ trêu thay, chính những kỳ vọng ấy lại trở thành gánh nặng đè nặng lên vai một đứa trẻ, biến tình yêu thương thành áp lực vô hình. Và kết cục… chỉ còn lại nỗi đau không gì bù đắp nổi.

Tiếng tụng kinh dần khép lại sau hơn một giờ đồng hồ. Trung úy Tul vẫn còn một việc chưa hoàn thành—cô muốn nói chuyện với gia đình nạn nhân. Nhưng phải đợi đến khi những vị khách cuối cùng rời đi, cô mới có cơ hội. Người thân lớn tuổi vẫn tiếp tục an ủi và trò chuyện cùng cha mẹ Nat. Cuộc trò chuyện kéo dài đến mức Tul quay sang bác sĩ Ran, bảo cô có thể về trước, nhưng bác sĩ chỉ mỉm cười, khăng khăng rằng họ nên về cùng nhau.

Cuối cùng, khi một người họ hàng lớn tuổi vừa chào tạm biệt, Tul mới tiến lại gần, cúi đầu chắp tay kính chào cha mẹ Nat. Họ lập tức nhận ra cô.

“Cảm ơn cháu đã đến, trung úy.” Người đàn ông, người cha đã mất đi đứa con trai duy nhất, nhẹ nhàng vỗ vai cô.

"Không có gì đâu ạ. Thật ra, cháu có thứ muốn trả lại bác." Tul nói, đưa ra một phong thư màu nâu. Người đàn ông lập tức hiểu ra—bên trong chính là số tiền mà gia đình đã đút lót cho cảnh sát điều tra, vì lo sợ vụ án sẽ không được xem xét kỹ lưỡng.

"Xin hãy nhận lấy, trung úy. Đây là tấm lòng của tôi." Người cha khăng khăng đưa phong thư về phía Tul. Dù vụ án không khép lại theo cách ông mong muốn, và dù ông vẫn chưa thể hoàn toàn chấp nhận sự thật, ít nhất ông biết tổ điều tra đã làm tất cả những gì có thể để đưa kẻ có trách nhiệm ra trước công lý.

"Cháu không thể nhận đâu ạ." Tul dứt khoát đẩy phong thư trở lại tay ông. "Có thể đây là điều nhiều người vẫn làm, nhưng nó không đúng. Chúng cháu làm công việc này bằng tiền thuế của dân, vậy nên cháu mong bác tin tưởng vào cảnh sát. Cháu muốn bác biết rằng có những người vẫn đang cố gắng làm đúng bổn phận của mình, mà không cần đến những phong bì như thế này."

Tul muốn thay đổi suy nghĩ đã ăn sâu vào tiềm thức của nhiều người—rằng muốn cảnh sát làm việc, phải có tiền lót tay. Đã có quá nhiều người mất niềm tin vào công lý, bởi lẽ những con sâu làm rầu nồi canh. Nhưng nếu không có ai đứng lên, nếu chẳng ai dám nói ra sự thật, thì mọi thứ sẽ tiếp tục lặng lẽ chìm vào quên lãng.

Cô chào tạm biệt gia đình Nat, rồi bước ra khỏi sảnh tang lễ. Cherran vẫn đứng đợi cô ở phía trước, bên cạnh Maethinee—người bạn thân thiết của bác sĩ Ran.

“Về trước đi, mình vào tìm Nun đây.” Mae nói. Cô tránh không trêu đùa Ran vào lúc này, nhưng thực ra, ngay từ đầu cô đã đoán được Ran sẽ đến đây cùng ai.

"Không sao, mình ngồi đợi với cậu cũng được mà."

"Cậu còn phải chở trung úy Tul về nữa chứ? Đi trước đi. Trung úy, tôi giao Ran lại cho cô đấy."

"Này!" Ran kêu lên, nhưng vì có người thứ ba ở đây, cô không thể nhéo Mae như mọi khi. Tul thoáng bối rối nhưng vẫn gật đầu. Sau khi đôi bạn thân chào tạm biệt nhau, Tul và bác sĩ Ran cùng nhau đi về bãi đỗ xe.

"Đừng nghe Mae nói linh tinh." Ran lẩm bẩm khi họ đã đi được một quãng. Cô thừa biết bạn mình đang cố ghép đôi cô với Tul, từ khi cả hai không ưa gì nhau cho đến tận bây giờ. Nhưng cô cũng chẳng thể nói rõ được… rốt cuộc mình có phản đối chuyện đó không.

"Jew còn tệ hơn nữa. Cũng vì thế mà cậu ấy với Mae hợp nhau như vậy." Tul bật cười. Cô nhớ đến trung úy Jew—người luôn tìm cách chọc ghẹo cô, người chưa bao giờ để cô yên với tình trạng độc thân của mình. Nhưng có lẽ, Jew cũng nhận ra sự thay đổi trong mối quan hệ giữa cô và bác sĩ Ran.

Bầu không khí buổi tối trong khuôn viên chùa không hề u ám như Tul vẫn nghĩ. Họ cùng nhau bước đi, trò chuyện về những điều vụn vặt. Đôi tay vô tình chạm vào nhau hết lần này đến lần khác. Tul gần như phải đấu tranh với chính mình—cô muốn nắm lấy bàn tay ấy, nhưng rồi lại sợ hãi. Lỡ như Ran không thích thì sao?

Và thế là, trên suốt quãng đường về nhà, Tul chìm trong sự hối tiếc vì đã không đủ dũng khí để làm điều mà cô thật sự muốn.

Tại văn phòng cảnh sát

"Anh không biết gì cả! Địa chỉ cũng không biết, ngày mất tích cũng không biết—vậy phía cảnh sát phải điều tra bằng cách nào đây?"

Một giọng nói cứng cỏi, nửa quát tháo, nửa gằn giọng vang lên. Trung úy Tul ngẩng lên, nhận ra giọng nói ấy thuộc về đại úy Dansayam—người sắp được thăng chức lên thanh tra. Anh ta đang tranh cãi với một người đàn ông trước văn phòng. Nhìn từ xa, có vẻ người đàn ông này đang đến tố cáo một vụ mất tích.

“Tôi đã báo với đồn Makkasan rồi! Họ bảo tôi đến đây, thế mà đến giờ vẫn không có tiến triển gì cả?”

"Vụ án không có bất kỳ manh mối nào để tổ điều tra có thể lần theo. Anh sẽ không tìm thấy cô ấy nếu cứ thế này. Tốt hơn hết là đợi cô ấy liên lạc hoặc nhờ tổ chức cứu trợ giúp đỡ."

Tul siết chặt tay. Cô ghét cái cách Dan nói chuyện—lạnh lùng, vô cảm và đầy toan tính.

Trung úy Tul đứng dậy. Cô không định xen vào chuyện của anh ta; thực ra cô chỉ muốn đi vệ sinh thôi. Nhưng khi nhìn thấy sự tuyệt vọng hằn rõ trên khuôn mặt người đàn ông đang tranh cãi, cô không khỏi cảm thấy có chút thương cảm. Dù vậy, dạo gần đây cô luôn cố gắng tránh xa Đại úy Dan bất cứ khi nào có thể. Khác biệt quan điểm làm việc chỉ là một chuyện, nhưng những lời đồn mà cô nghe từ các sĩ quan trong tổ điều tra về lý do Đại úy Dan muốn tiếp cận mình mới thực sự khiến cô phát điên.

Ai mà muốn dính dáng đến một kẻ như anh ta chứ? Một gã đàn ông gia trưởng, háo quyền, kỳ thị, ưa nhận hối lộ—và còn ti tỉ những điều khiến cô khó chịu. Chỉ cần nhớ lại những lần từng làm việc chung trong quá khứ, Tul đã đủ hiểu tính cách của anh ta tệ đến mức nào. Thậm chí, ngay cả việc làm bạn với anh ta cũng đã là một chuyện bất khả thi.

Sau khi trở lại từ nhà vệ sinh, Tul vừa bước ra thì bất ngờ một vật gì đó lao về phía chân cô với tốc độ khá nhanh, khiến cô vội nhấc chân lên để tránh. Nhìn kỹ, hóa ra đó là một chiếc xe điều khiển từ xa. Động cơ của nó vẫn rú lên inh ỏi, và cô thầm nghĩ mình thật may mắn khi không vô tình giẫm lên nó.

"Piao, mẹ đã nói bao nhiêu lần là đừng chơi ở đây rồi mà! Con suýt đụng trúng cô rồi đấy, thấy không? Lần sau không được mang đồ chơi theo nữa!"

Cô ngước lên, nhìn thấy một người phụ nữ trạc ngoài bốn mươi đang nghiêm khắc trách mắng cậu con trai tầm tuổi tiểu học. Trong tay thằng bé là một bộ điều khiển điện tử với một chiếc ăng-ten cao quá đầu. Những ngón tay nhỏ xíu của cậu đang bấm lia lịa lên các nút bấm, điều khiển chiếc xe quay trở lại bên cạnh mình.

“Xin lỗi cô nhé, thằng bé nhà tôi không bao giờ chịu nghe lời cả… đúng là hết nói nổi.” Người mẹ tiến lại gần Tul, cúi gập người để xin lỗi. Hành động ấy khiến Tul cảm thấy hơi bối rối, bởi cô không hề khó chịu với sự nghịch ngợm của đứa trẻ. Cô chỉ có thể vội xua tay, liên tục nói rằng không sao.

"Không chịu nghe lời là mẹ gọi mấy chú cảnh sát đến bắt con bây giờ."

"Cha đâu rồi ạ? Con chán quá, chẳng biết phải làm gì nữa." Cậu bé miễn cưỡng đưa lại bộ điều khiển cho mẹ, vẻ mặt cúi gằm xuống như thể đang bị tổn thương vì bị mắng và còn bị dọa là sẽ bị cảnh sát bắt đi. Viên cảnh sát trong bộ thường phục đứng gần đó chỉ có thể cười gượng gạo.

"Bố đi bàn chuyện của dì Pat mà. Con không muốn gặp dì Pat à?"

Trong khi Tul cố gắng xâu chuỗi những mẩu thông tin từ cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con, người cha của cậu bé quay trở lại. Trên gương mặt anh ta hiện rõ vẻ mệt mỏi và chán chường. Tul lập tức nhận ra đây chính là người đàn ông vừa tranh cãi với Đại úy Dan trước đó. Trông anh ta lúc này lạc lõng đến tội nghiệp, hẳn là anh ta vừa nhận được một tin chẳng mấy tốt lành.

"Không có tiến triển gì cả. Chắc chúng ta phải tự tìm em ấy thôi. Anh sẽ gọi cho Trung tâm Cứu trợ xem sao."

"Sao anh không thử nói với họ về trang Facebook của em ấy đi, anh Duii? Lần cuối cùng Pat đăng bài là khi nào?"

“Anh đã đề cập rồi. Nhưng họ bảo rằng thông tin đó không có giá trị.” Người cha thở dài, dáng vẻ vừa kiệt sức về thể xác, vừa hao mòn tinh thần. Những lời nói hờ hững từ viên cảnh sát trước đó, rằng “chẳng ai có thể tìm được cô ấy đâu,” khiến anh càng thêm tuyệt vọng.

"Còn nơi làm việc của cô ấy thì sao? Chúng ta có địa chỉ mà, trên Facebook của cô ấy cũng có nhắc đến mà. Hay là thử đến đó tìm xem?"

"Anh đã gọi đến rồi nhưng chẳng ai nhấc máy cả..."

"Vẫn chưa tìm thấy dì Pat sao? Ngay cả cảnh sát cũng không tìm được ạ? Tại sao vậy?" Giọng nói non nớt của đứa trẻ cắt ngang dòng suy nghĩ của hai vợ chồng. Tul, người vẫn đứng lặng lẽ nghe toàn bộ câu chuyện, quyết định tiến lên một bước. Cô rút chiếc huy hiệu đeo trên cổ, giơ ra trước mặt họ để giới thiệu.

"Tôi là cảnh sát đây. Nếu hai anh chị cần giúp đỡ, tôi sẵn sàng."

Tại Bộ phận Hình sự, sau khi đuổi người đến báo án nhưng không có chút manh mối nào, Đại úy Dan quay lại kiểm tra hồ sơ vụ án ma túy mà anh đang phụ trách. Một bóng người tiến gần đến bàn làm việc của anh, khiến anh ngước lên. Khi thấy Trung úy Tul đang đứng trước mặt, anh không khỏi ngạc nhiên. Gần đây, cô hầu như luôn tìm cách tránh mặt anh mỗi khi anh có ý định trò chuyện.

"Ồ, Trung úy Tul, có chuyện gì vậy?" Giọng anh nhẹ nhàng hơn hẳn so với thái độ cáu gắt khi nói chuyện với người báo án trước đó. Có lẽ vì anh không ngờ được chủ đề mà Tul sắp đề cập.

"Là về người đàn ông vừa rồi, Đại úy," Tul mở lời thẳng thắn. "Tôi đã thử nói chuyện với anh ta về người em gái mà anh ấy đang tìm kiếm. Anh có muốn tôi tiếp nhận vụ này không?"

Ánh mắt Dan lảng tránh, như thể có điều gì đó không thoải mái. "Vậy anh ta đã nói gì?" Giọng anh hời hợt. "Lúc đến báo án, anh ta hầu như chẳng có bất kỳ manh mối nào cả. Không biết em gái mình ở đâu, cũng chẳng rõ cô ấy hẹn hò với ai. Khi đến đồn cảnh sát địa phương, họ từ chối tiếp nhận hồ sơ, nên anh ta mới tìm đến đây. Như tôi đã nói rồi, vụ án mất tích rất khó khép lại, và quan trọng hơn, nó không thuộc trách nhiệm của chúng ta."

"Hoạt động Facebook của em gái anh ta chỉ mới dừng lại khoảng một tuần trước," Tul bình tĩnh đáp. "Anh ta nói rằng cô ấy vẫn thỉnh thoảng trả lời tin nhắn của anh ấy."

"Tôi biết điều đó rồi." Dan nhún vai, giọng điệu có phần bực dọc. "Tức là cô ấy mới mất tích được một tuần. Tôi không hiểu vì sao anh ta lại làm rùm beng lên như thế. Anh ta nghĩ cảnh sát có dư thời gian để lo chuyện vặt vãnh này chắc?"

Nhưng dù có cố gắng phớt lờ, Dan vẫn không thể làm ngơ trước ánh mắt kiên định của Tul. Sau cùng, anh buông một tiếng thở dài nặng nề.

"Được rồi, cô xử lý vụ này đi, Trung úy. Tôi sẽ chuyển lại hồ sơ. Nhưng để tôi nói cho cô biết—cô chỉ đang phí thời gian thôi."

"Tốt. Tôi cũng đang muốn tìm thứ gì đó để giết thời gian đây." Tul đáp lại, nụ cười thoáng lướt qua khóe môi.

Trên tấm bảng trắng là một sơ đồ dòng thời gian chi tiết, mô tả chuỗi sự kiện mà cô đã cẩn thận ghép nối từ lời khai và bằng chứng thu thập được. Mọi dấu vết dẫn đến một bức ảnh đặt ngay trung tâm—chân dung của người mất tích.

Trong ảnh, một người phụ nữ gốc Bắc hiện lên với nước da trắng ngần, vầng trán được che phủ bởi mái tóc cắt ngang, khiến cô trông trẻ hơn so với tuổi thật. Cô ấy có phong thái sắc sảo, một vẻ ngoài tinh tế và gu thời trang ấn tượng. Ngay phía dưới, tên cô được ghi rõ: Passamon Thongnak, 28 tuổi.

Cách đây một tuần, anh trai cô đã đến đồn cảnh sát, lo lắng báo rằng đã hơn một tháng anh không thể liên lạc được với em gái mình.

"Không ai có thể liên lạc với cô ấy trong suốt một tháng, nhưng lần cập nhật cuối cùng trên Facebook lại chỉ mới tuần trước. Điều đó có nghĩa là gì?"

Trung úy Jew trầm ngâm đặt câu hỏi. Cô là người luôn sẵn sàng tham gia vào bất kỳ vụ án nào do tiền bối mà mình kính trọng phụ trách. Nhưng lần này, những dữ kiện thu thập được khiến cô không khỏi bối rối.

"Trước hết, em sẽ tóm tắt sơ lược về người mất tích và người anh trai của cô ấy."

Tul vừa nói, vừa dán lên bảng một bức ảnh mà cô đã xin được trong lúc nói chuyện với anh trai của nạn nhân—Panlop Thongnak—cùng với gia đình anh.

"Passamon sinh ra và lớn lên ở Phayao, học đại học tại miền Bắc Thái Lan. Sau khi tốt nghiệp, cô chuyển đến Bangkok làm việc và đã sống ở đây gần năm năm. Anh trai cô, Panlop Thongnak, tốt nghiệp trường dạy nghề chuyên về cơ khí, hiện sở hữu một tiệm sửa chữa động cơ tại quê nhà. Anh ta đã lập gia đình, có vợ và một cậu con trai."

Jew lật tập hồ sơ, đến phần tổng hợp từ Facebook cá nhân của Passamon—một tập tài liệu bao gồm những bức ảnh và bài đăng gần đây của cô ấy.

Đúng như lời khai của Panlop, trang cá nhân của Passamon đầy những bức ảnh ăn tối, đi du lịch cùng nhiều người đàn ông khác nhau, khoảng ba đến bốn người, ở những thời điểm khác nhau. Việc thay đổi bạn trai không phải điều sai trái, nhưng điều này khiến cuộc điều tra trở nên phức tạp hơn.

"Thời điểm Panlop cảm thấy có điều bất thường là khoảng một tháng trước. Cô ấy đột ngột ngừng đăng bài trong một tuần. Anh ta đã cố liên lạc nhưng cô ấy không nghe máy. Thế nhưng ngay ngày hôm sau, Passamon lại đăng ảnh dùng bữa tại một nhà hàng ven sông. Anh trai cô, như thường lệ, vào bình luận trêu chọc, hỏi xem lần này cô đang hẹn hò với ai, nhưng Passamon chỉ nhấn thích bình luận mà không trả lời gì thêm."

Trung úy Jew dừng lại một chút, nhìn vào tấm ảnh được in ra—bức hình chụp Passamon ngồi bên bàn ăn, nở một nụ cười rạng rỡ. Ai đó đã chụp bức ảnh này cho cô.

"Sau đó, Passamon tiếp tục cập nhật mạng xã hội hàng ngày, giống như không có chuyện gì xảy ra. Điều đó khiến Panlop yên tâm, cho đến khi đến sinh nhật con trai anh ta—cũng chính là đứa cháu mà Passamon yêu quý nhất."

Tul lấy bút đỏ, khoanh tròn một mốc thời gian quan trọng trên bảng.

"Hàng năm, cô ấy luôn gọi về hát chúc mừng sinh nhật cho cậu bé. Nhưng năm nay, cô ấy hoàn toàn im lặng. Không tin nhắn, không cuộc gọi. Điều đó khiến Panlop cảm thấy bất thường. Anh ta lập tức cố gắng liên lạc với cô một lần nữa, nhưng Passamon vẫn không nhấc máy. Và ngày hôm sau, như chưa có chuyện gì xảy ra, cô ấy lại tiếp tục đăng ảnh mình đi chơi lên Facebook."

Tul chỉ vào bức ảnh được chụp trong một quán cà phê mèo—Passamon ngồi bên một ly cà phê, cười rạng rỡ.

"Một người yêu cháu như cô ấy, năm nào cũng gọi về, bỗng nhiên lại quên sinh nhật thằng bé. Không thể nào có chuyện đó. Chưa kể, dù không nghe máy khi anh trai gọi, cô ấy vẫn đăng ảnh lên đều đặn. Điều đó có nghĩa là gì?"

Không ai trong phòng lên tiếng. Nhưng tất cả đều hiểu, chuyện này đang đi theo một hướng không mấy khả quan.

"Sau đó, Panlop bắt đầu cảm thấy thực sự bất an. Anh ta gọi điện liên tục, nhưng lần này, không chỉ là cuộc gọi không có hồi đáp—mà cô ấy thẳng thừng tắt máy. Cũng từ lúc đó, anh ta hoàn toàn mất liên lạc với em gái mình. Anh gửi tin nhắn trên Facebook, nhưng tin nhắn không được đọc, không có phản hồi. Một tuần trước, cuối cùng anh ta quyết định đến Bangkok để báo cảnh sát."

"Nhưng tại sao lại là Sở Cảnh sát Makkasan? Em gái anh ta sống quanh đó à?"

Jew nhíu mày.

Vấn đề nằm ở đó. Anh ta không biết chính xác địa chỉ của cô ấy. Makkasan từng là nơi cô sinh sống, nhưng em gái anh đã chuyển đi được một năm mà không hề báo lại nơi ở mới. Khi anh ta trình báo cảnh sát địa phương, họ từ chối tiếp nhận hồ sơ. Vì thế, hôm nay, anh ta lại lặn lội đến Bangkok một lần nữa.

Tul giải thích rằng cảnh sát địa phương không quan tâm đến vụ án này vì không ai biết chính xác lần cuối cùng người ta nhìn thấy cô gái mất tích là ở đâu. Hơn nữa, những bằng chứng hiện có lại quá sơ sài, khiến họ không thể xác định liệu Passamon thực sự mất tích hay không.

"Chị đang nghĩ… nếu suốt một tháng qua, người anh không thể liên lạc qua điện thoại hay video call với em gái, trong khi cô ấy vẫn liên tục đăng ảnh lên Facebook, thì có khả năng người đăng bài đó… không phải là cô ấy."

Tul căng thẳng. Có quá nhiều dấu hiệu bất thường. Một người chưa từng quên sinh nhật cháu trai, nay lại vắng mặt không lý do. Một cô gái luôn giữ liên lạc với anh trai, giờ đột nhiên không bắt máy dù chỉ một lần. Những chi tiết tưởng chừng nhỏ nhặt ấy lại bị cảnh sát địa phương bỏ qua khi người anh đến trình báo, khiến vụ án không thể tiến triển.

“Vậy còn chỗ làm thì sao? Nếu cô ấy vắng mặt cả tháng, hẳn là nơi làm việc phải có cách liên lạc với cô ấy chứ?"

“Hừm… đó chính là điểm đến tiếp theo của chúng ta. Theo thông tin trên trang cá nhân, cô ấy làm việc tại Quận ủy Prawet."

Khi họ đến nơi, vấn đề đầu tiên hai trung úy đối mặt là không biết phải hỏi ai. Lễ tân yêu cầu họ chờ cho đến khi Trưởng ban Hành chính họp xong. Suốt nửa tiếng đồng hồ, Tul không thể ngồi yên trên ghế. Mãi đến khi được gọi vào văn phòng trên tầng hai, cô mới cảm thấy nhịp tim mình chậm lại đôi chút.

Bên trong căn phòng, một người phụ nữ trung niên với mái tóc được chải gọn gàng, khoác lên mình bộ trang phục lụa tinh tế, ngồi chờ họ. Nhìn bảng thông báo trước cửa, Tul biết rằng nơi này sẽ đóng cửa lúc 4 giờ chiều, vì vậy cô không muốn lãng phí thời gian. Cô nhanh chóng xuất trình thẻ cảnh sát và đặt một bức ảnh lên bàn.

"Chúng tôi đang tìm một cô gái được báo cáo là làm việc ở đây. Tên cô ấy là Passamon Thongnak. Cô có thể kiểm tra giúp chúng tôi không?"

Người phụ nữ nhấc bức ảnh lên, chăm chú quan sát. Một vài phút chậm rãi trôi qua trước khi cô đáp lời.

"Nhân viên ở đây rất đông, tôi không thể nhớ hết mặt từng người. Nhưng nếu kiểm tra lịch sử làm việc, có thể tôi sẽ tìm được thông tin."

“Vậy phiền cô giúp chúng tôi một chút được không?" Tul hỏi, thầm lo rằng yêu cầu của họ có thể bị từ chối. Cô bắt chéo ngón tay, cầu mong may mắn, trong khi người phụ nữ với những ngón tay đeo đầy nhẫn chậm rãi nhập từng ký tự vào bàn phím. Tul gần như nín thở khi chờ đợi kết quả.

"Passamon Thongnak... đúng rồi, cô ấy từng làm việc tại sở thành phố với tư cách nhân viên tạm thời, nhưng đã bị sa thải." Người phụ nữ chỉ vào màn hình, nơi hiển thị thông tin ghi chú về việc sa thải.

“Có lý do gì không?"

“Nếu muốn biết, hai người phải hỏi bên chính quyền thành phố, trên tầng bốn. Nhưng thông thường, nhân viên bị sa thải là do vi phạm kỷ luật, lơ là nhiệm vụ hoặc nghỉ việc không phép quá nhiều."

Hai trung úy nhanh chóng đi lên tầng bốn. Ban đầu, Tul lo rằng họ sẽ không tìm được thêm manh mối nào, nhưng cô thở phào nhẹ nhõm khi một nữ nhân viên ở văn phòng chính quyền tỏ ra nhận ra người trong ảnh ngay khi nhìn thấy nó.

“Tôi nhớ cô ấy. Pat Passamon. Cô ấy từng làm việc ở đây, nhưng giờ thì nghỉ rồi."

“Cô ấy nghỉ từ bao giờ vậy? Cô có biết không?" Tul hỏi, tay đã sẵn sàng ghi chép.

Người phụ nữ ngẫm nghĩ một lúc, sau đó quay sang đồng nghiệp bên cạnh để xác nhận.

"Chắc khoảng một tháng? Cô ấy đột nhiên không đi làm nữa, cũng không thể liên lạc."

“Ừ, nhưng nhân viên tạm thời vẫn hay như vậy. Họ nghỉ mà chẳng báo trước gì cả, nên chúng tôi cứ nghĩ cô ấy tự bỏ việc thôi."

Tul hiểu rằng trong các cơ quan nhà nước, muốn làm việc chính thức thì phải thi công chức. Nhưng bên cạnh đó, vẫn có những vị trí dành cho nhân viên tạm thời để hỗ trợ các công việc hành chính.

"Nói thật nhé, sĩ quan, cô ấy không để lại thông tin liên lạc nào cả. Dù đã làm ở đây gần một năm, cô ấy gần như không thân thiết với ai." Khi đương sự vắng mặt, hiển nhiên cô ấy trở thành chủ đề bàn tán của cả văn phòng.

"Nhưng mà… chuyện gì đã xảy ra vậy, thưa cảnh sát?"

“Cô ấy mất tích." Tul trả lời thẳng. "Anh trai cô ấy đã trình báo với cảnh sát. Theo lời anh ta, cô ấy đã không có tin tức gì gần một tháng—trùng khớp với thời điểm cô ấy nghỉ làm."

Hai nữ nhân viên tròn mắt ngạc nhiên. Có vẻ như tin tức này khiến cả văn phòng rơi vào trạng thái xôn xao hơn là tập trung vào công việc của mình.

“Cơ quan chỉ lưu địa chỉ quê nhà của cô ấy, không có địa chỉ hiện tại. Vậy có ai biết cô ấy về nhà bằng cách nào không?" Lần này, trung úy Jew lên tiếng.

Câu hỏi khiến các nhân viên nhìn nhau suy nghĩ. Sau giờ làm, ai cũng có cuộc sống riêng, chẳng mấy ai để tâm đến cách đồng nghiệp di chuyển.

"Tôi từng thấy cô ấy ở một trạm xe buýt. Cô ấy thường đi xe trung chuyển từ Prawet đến Usomsuk." Một nhân viên khác bước đến, góp thêm thông tin. Tul lập tức ngước lên, quan sát vị khách mới, người bỗng chốc trở thành tâm điểm chú ý.

"Vậy tức là cô ấy không sử dụng xe buýt?" Tul chậm rãi hỏi, ánh mắt dò xét. "Còn điều gì nữa mà cô nhớ không? Chẳng hạn như… cô ấy có đang hẹn hò với ai không?"

Cả văn phòng thành phố thuộc Quận ủy lặng đi trong thoáng chốc, trước khi một người phụ nữ lên tiếng. "Tôi không chắc lắm... nhưng có lần tôi thấy cô ấy được một chiếc ô tô đón ngay trước tòa nhà. Tôi không biết có phải mình nhìn nhầm không… nhưng đó là một chiếc bán tải bốn cửa, màu đen."

"Đúng, đúng! Tôi cũng nhớ ra rồi!" Một nhân viên khác nhanh chóng tiếp lời. "Có một người bên Sở Dân sự từng chủ động tiếp cận cô ấy, nhưng Pat không quan tâm. Cô ấy bảo rằng mình đã có bạn trai rồi."

Người phụ nữ lắc đầu. “Tôi không nhìn thấy rõ. Lúc đó cũng không để ý lắm.”

“Còn người lái xe thì sao? Có ai từng thấy người đó chưa?”

Cả văn phòng im lặng thêm một lúc trước khi một nhân viên khác chậm rãi lên tiếng. “Tôi không chắc… nhưng tôi nhớ Pat từng nhắc đến chuyện bạn trai cô ấy làm trong lĩnh vực kinh doanh. Hình như anh ta có công ty riêng, nhưng cô ấy không nói rõ là công ty gì.”

Một chiếc xe bán tải bốn cửa màu đen. Một người bạn trai bí ẩn mà cô ấy không tiết lộ nhiều. Tul cảm thấy một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Đây có thể là đầu mối quan trọng nhất mà họ có được từ sáng đến giờ.

Jew chậm rãi đóng cuốn sổ tay của mình lại, giọng đầy suy tư. “Chúng ta cần tìm hiểu thêm về người bạn trai này.”

Tul gật đầu. “Và cũng cần kiểm tra hệ thống camera quanh đây. Nếu chiếc xe đó thực sự từng đến đón cô ấy, có thể chúng ta sẽ tìm được gì đó.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kk