Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C35

Tôi vẫn chưa hiểu tại sao lúc đó tôi lại ngạc nhiên như vậy. Chỉ mới gặp nhau được vài tuần, cũng không phải là người đặc biệt phải dành tình cảm gì cả. Chỉ là một người ngoài luôn dính liền theo quản lý và có mặt mỗi khi cần. Hansoo chỉ có như thế. Nhưng tôi đã thực sự vô cùng ngạc nhiên, hệt như lưỡi dao bật ra ngay trước mắt mà lại không hề để ý vì những tưởng mình đã bảo vệ từ xa. Tôi không hề nhận ra rằng, rõ ràng đó là lẽ đương nhiên khi Yoohan cũng đã ra tay với diễn viên khác của quản lý, Hansoo.
'Yoohan hyung thực sự bực mình vì chuyện nhà tài trợ của cậu. Anh ta sẽ giẫm đạp lên tất cả mọi thứ trước khi chúng kịp lớn mạnh, giờ đang tức nghiến răng chuẩn bị rồi kìa.'
7 giờ 30 phút tối. Bởi vì vở kịch, tôi đi lên tàu điện ngầm, nhớ đến quản lý và Hansoo ở rạp hát nhỏ. Cảm giác xóc nảy do tàu điện chạy truyền đi khắp cơ thể, nhưng rung chấn lớn hơn vẫn là lời cuối cùng mà tóc vàng nói khi đó.
'Trước khi đến đây, tôi đã bắt gặp Yoohan hyung đang cười. Tôi hỏi anh ta có chuyện gì vui sao, và anh ta đã nói thế này. Cuối cùng cũng nhổ được một cái gai rồi.'
Sau tầm 40 phút đi lại trên tàu điện chậm đến bất thường, tôi đã có thể đến được rạp hát nhỏ từng ghé qua một lần. Không thấy chiếc xe cũ kỹ của quản lý ở đâu ngoài rạp hát cả. Suy nghĩ rằng nó không có ở đây, tôi mở bừng cửa sau mà tôi đã vào trước kia, băng qua hành lang tối tăm và chật hẹp mới đến được bên trong rạp hát. Thế nhưng, khi bước vào trong, tôi không tìm thấy được gì ngoài phát hiện ra Hansoo ở cầu thang lối vào. Hansoo, lúc này đang ngồi ở cuối bậc thang, ngẩng đầu lên vì tiếng cửa.
"Hơ? Anh làm gì ở đây thế?"
Cậu ấy cố mỉm cười như thường lệ, nhưng biểu cảm cậu cố nặn ra không có gì khác ngoài sự méo mó kỳ quặc. Đó là nhờ vào đôi mắt đỏ ửng lên và khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cậu ấy.
Nói sao nhỉ, cảm giác như vừa bị Myungshin đấm một trận. Trái lại chỉ càng khiến tôi thấy bản thân mình thật thảm hại mà thôi. Và cảm giác đó càng mãnh liệt hơn khi tôi nhìn thấy Hansoo.
'Em cứ thế sụp đổ như một thằng dở hơi vậy. Haha... Có, ở đó có camera. Em chưa được nghe kể về điều đó... Ngay lúc em thấy bọn họ cố gắng quay lại diễn xuất của em bằng camera cỡ lớn...'
Cậu ấy không thể nói hết những gì đang cố gắng giải thích với một nụ cười gượng gạo. Buồn cười là cậu ấy thậm chí còn chưa thể lau hết nước mắt giàn giụa và nước mũi đang chảy trên mặt, nhưng lại đi lo cho quản lý trước. Theo như Hansoo thì có vẻ như quản lý đã đuổi theo người phụ trách. Ngay khi thấy máy ảnh, cậu ấy đã cứng đơ người và không thể nói được lời nào trên sân khấu, tôi có thể vẽ ra được tình hình đại khái. Tất nhiên là cả tình hình được ẩn giấu đằng sau việc ai đã gửi camera đến. Hansoo liên tục tự rủa bản thân mình là đồ ngu xuẩn, cứ thế cúi đầu rơi nước mắt.
Sàn nhà thấm ướt đến kì diệu khiến tôi phải tự hỏi nước mắt sao có thể chảy được nhiều như vậy. Sau một hồi đứng nhìn cậu ấy, tôi quay người đi và ra ngoài. Tự lúc nào tôi đã đứng trước cánh cửa sắt đóng lại và nhìn ra ngoài đường phố tối mịt. Vì đang là giờ ăn tối nên dù ở một con hẻm nhỏ thì thỉnh thoảng vẫn có người đi ngang qua trước mặt tôi. Tôi không nhận thức bản thân đã đứng như vậy được bao lâu rồi. Tiếng nhạc vang lên thoang thoảng từ một cửa hàng nào đó. Khi các bài hát theo một trình tự y hệt bắt đầu lặp lại một lần nữa, một thân ảnh quen thuộc đập vào tầm mắt tôi. Quản lý rũ vai nhìn xuống mặt đất, bước những bước đi không hề có sức lực. Tôi không thể giả vờ như đã biết trước được. Tôi không biết phải đối mặt với quản lý như thế nào, nên đã có một chút bối rối. Quản lý nhận ra tôi khi tôi tiến đến gần, mở miệng trước.
"Ồ, Taemin đó à. Cậu tới đây lúc nào thế?"
"Lát nãy ạ."
"Vậy à. Lớp học có tốt chứ?"
"Vâng."
Khi tôi trả lời ngắn gọn, ông ấy gật đầu 'Vậy được' với một nụ cười rúm ró. Nhưng sau đó thì nụ cười gượng ép cũng biến mất. Ông ấy lại nhìn xuống mặt đất, im lặng, rồi mở miệng thở dài.
"Ừm... Tôi, Taemin à, hôm nay cho tôi xin lỗi nhé, nhưng chắc mai lại phải luyện tập kịch bản mà ngày nào cũng phải làm rồi."
"Tôi có một thắc mắc."
Quản lý hỏi lại 'Là gì vậy?' và chớp mắt. Tôi tập trung vào khuôn mặt sa sầm không thể nhìn thấu của ông và đặt Myungshin trong lời ra khỏi miệng.
"Nhà tài trợ của Song Yoohan là người rất có tầm ảnh hưởng sao?"
"Sao tự dưng lại hỏi cái đó?"
"Chỉ là. Muốn đánh trả thì phải biết thôi."
Tôi nói nhẹ nhàng như chẳng phải chuyện gì lớn. Quản lý trông như nhăn mặt một chút, rồi bất mãn thốt ra.
"Đúng là một lão già rất có tầm ảnh hưởng. Một diễn viên phụ không có gì đặc biệt thì ông ta vẫn có khả năng đặt vào vị trí của một vai chính hay là một vị trí chính thức trong một chương trình tạp kỹ nổi tiếng."
"Nhưng vậy thì sao Song Yoohan còn muốn nhắm đến người khác?"
"Người khác? À..."
Quản lý nhỏ giọng lẩm bẩm một người, có thể là đang nhớ lại chuyện của tôi trước đây.
"Cậu nói giám đốc Yoon à. Ừ thì, vì đó là giám đốc Yoon mà."
Ông ấy ngước mắt lên khi tôi nhìn chằm chằm ông trước câu trả lời mơ hồ như đang cần giải thích.
"Mặc kệ nhà tài trợ có tầm ảnh hưởng đến đâu thì cũng không thể so với giám đốc Yoon được đâu. Là tồn tại duy nhất trong giới này, có lẽ vậy, người mà mấy thứ như áp lực cũng không thể nào so được. Chính vì thế nên mới có rất nhiều kẻ thù, đến mức tôi cũng phải lo sợ là ngài ấy sẽ bị chèn ép đuổi ra khỏi Dream luôn đó."
Nếu giám đốc Yoon là tên quái vật mà cái người sắc bén đã nói, vậy thì mục tiêu tôi cần tiếp cận đã quá rõ ràng. Bây giờ tôi có thể làm được gì với hai bàn tay trắng rỗng tuếch này? Đối với tôi, chỉ bằng một lời hứa sẽ trả thù Myungshin là không đủ cho sự đau khổ tôi cảm nhận được khi nhìn thấy Hansoo khóc. Tôi không suy nghĩ gì mà đến mỗi ngày theo lời của tên điên, nhưng không chừng đây sẽ là lần cuối cùng tôi đến nơi này, nên tôi cần sắp xếp lại những việc cần làm. Tôi phải hoàn toàn vứt bỏ mấy thứ lòng tự trọng vô bổ này đi.
"Cậu có gì muốn nói với tôi không?"
Giám đốc ngồi trước bàn làm việc bằng gỗ xà cừ trong văn phòng của ông ta và nhìn tôi.
"Nhắc nhở trước, nói dối không có tác dụng với tôi, người có đôi mắt nhạy bén hơn cả diều hâu này đâu."
Bình thường thì tôi đã cười nhạo ông ta trong lòng, nhưng lúc này tôi chỉ nghiêm túc mà gật đầu. Lẳng lặng nhìn tôi, ông thẳng lưng ngồi dậy khỏi ghế và đặt tay lên bàn.
"Bắt đầu đi."
"Ông nói đúng. Tôi đang định trả thù Song Yoohan."
"Vì sao?"
"..."
"Cậu ta thực sự giết người nhà của cậu à?"
"Không có. Là người khác đã giết người nhà của tôi."
Đôi mắt ông ta dường có hơi nhíu mày khi hỏi đó là ai. Tôi mở miệng trả lời, nhưng lại cảm thấy giọng mình thật khác lạ.
"Là tôi đã giết mẹ và em trai mình."
Họ nói rằng, thời gian là liều thuốc bổ. Thời gian trôi qua thì bao nhiêu nỗi đau buồn và thống khổ rồi cũng sẽ tan biến. Nhưng nếu ngay từ đầu tôi đã không cảm nhận được nỗi buồn, liệu thời gian có còn là thuốc bổ nữa không? Tôi không nhớ ra cảm giác buồn là như thế nào. Do đó, tôi nghĩ là, vốn dĩ không hề có nỗi đau và khổ sở nào nảy ra cả. Thay vào đó, vẫn trĩu nặng không giảm, cũng giống 5 năm trước, thật ra nó vẫn luôn đè nén trong tim tôi như vậy. Là vì việc này sao? Việc tôi tự thú nhận bản thân mình đã giết mẹ và em trai.
Một điểm đáng lo ngại là sau khi nói xong thì liệu giám đốc có tin tưởng hay không, vì giọng của tôi vẫn giống như bình thường. Trước tiên thì tôi cần phải tiếp tục đến được nơi này. Dù là có tên điên, nhưng ông chủ thật sự ở đây là người đó, nên tôi phải thể hiện hợp lý cho ông ta thấy rõ được, sao tôi lại phải nói dối như vậy. Chút hối hận còn sót lại cứ thế đã tiêu tan trong sự tĩnh lặng kéo dài, nhưng nỗi chán chường đã thế chỗ vào đó. Giám đốc không có biểu hiện gì cho thấy là muốn tôi giải thích thêm, và tôi cũng chỉ lặng lẽ nhìn. Một lúc lâu sau, khi tôi sắp hết kiên nhẫn chịu đựng sự nhàm chán mà không né tránh ánh mắt của ông ta, cuối cùng tôi đã nghe thấy một mệnh lệnh.
"Ngồi bên kia đi."
Ông ta chỉ vào ghế ngồi, chân tôi cũng đã sắp mỏi nhừ nên tôi cũng không từ chối làm gì và ngồi trên chiếc ghế sô pha mềm mại. Ngay sau đó là câu hỏi về lời tôi đã nói.
"Họ mất khi nào?"
"5 năm trước."
"Cả hai người luôn sao?"
Khác với sự im lặng kéo dài đó, giọng điệu của giám đốc vẫn giống như bình thường nên tôi nghĩ là ông ta chỉ đơn giản là đang xác nhận sự thật.
"Vâng. Mẹ tôi mất chỉ sau em trai tôi 2 tháng."
"Phương thức tử vong của họ là gì?"
"..."
"Tôi biết cậu là nguyên nhân gây ra cái chết, nên hãy giải thích thêm đi."
Đúng là một con người kỳ quặc khi tin tưởng lời tôi nói, tôi nhìn ông ta và nhớ lại quá khứ 5 năm trước.
"Em trai tôi bị giết, còn mẹ tôi thì qua đời trong bệnh viện."
"Mẹ cậu... bị bệnh nan y à?"
"Không. Bà ấy đột nhiên gục xuống, rồi sau đó lại bỏ lỡ mất thời gian điều trị."
"Vậy tôi đoán là do cậu nên mới lỡ mất thời gian điều trị nhỉ."
"..."
"Cậu cũng là nguyên nhân em trai cậu bị giết."
Chứ gì nữa? Tôi dừng lại một chút rồi gật đầu xác nhận câu hỏi.
"Vâng. Là vì tôi."
"Vậy cậu đã làm gì?"
Tôi không hiểu rõ lời chất vấn của ông ta nên chỉ ngậm chặt miệng. Trong lúc đó, ông ta đứng dậy và tiến đến gần ghế sô pha mà tôi ngồi.
"Sau khi gia đình chết vì cậu, cậu đã làm gì?"
"Tôi trả tiền nợ."
"Suốt 5 năm?"
Đúng, tôi trả lời, và nói thêm rằng tôi đã trả hết toàn bộ, vì lo sợ ông ta sẽ nghĩ tôi vẫn còn đang bị săn lùng vì tiền nợ. Nhưng kì lạ là ông ta lại không truy hỏi những gì đã xảy ra 5 năm trước để biết vì sao tôi lại là nguyên nhân. Ông ta chỉ tò mò những chuyện xảy ra sau đó.
"Cậu đã làm việc gì?"
"Bất cứ việc gì có thể kiếm được tiền đúng đắn."
Ông ném một cái nhìn quái lạ với câu trả lời của tôi.
"Là 'đúng đắn' à. Cái đó mới là mấu chốt."
"..."
"Này, cậu."
Ông ta nhẹ nhàng hỏi, duỗi thân trên ra ở phía đối diện tôi.
"Cậu đã nghỉ làm bao nhiêu ngày trong 5 năm qua?"
"Không có."
Biểu cảm của ông ta lại méo mó kì quặc. Mặc dù thấy vẻ mặt ông ta thật lạ nhưng tôi cũng không kịp bận tâm vì câu hỏi tiếp theo đã lại tới.
"Lúc gia đình cậu chết, cậu có khóc không?"
"Không."
Tôi không muốn nhận thêm câu hỏi khó xử nào nữa. Tôi trả lời nhẹ tênh và đang định hỏi thẳng những gì tôi muốn biết. Nhưng lại không thể. Khuôn mặt của giám đốc, vốn đang méo mó khó nhìn, lúc này đã được định hình một biểu cảm rõ rệt. Ông ta đang khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #c1