C33
Tiếp theo một ngày may mắn là một ngày mới tồi tệ à? Tôi gần như không thể ngủ được mà chỉ mở mắt thao láo, nhưng lời nói của giám đốc khiến tôi trằn trọc cả đêm đã chiếm đóng lấy trí óc tôi trước.
'Cậu có thể tự nói hết cho tôi, hoặc là để tôi điều tra gia cảnh của cậu. Tất nhiên tôi sẽ không để cậu lợi dụng Jay bất kể điều đó. Hừm, có lẽ tôi sẽ bắt đầu từ việc cấm ra vào của cậu ngay bây giờ. Nên hãy quyết định nhanh nhanh đi. Nói tôi biết cậu là ai, hoặc không.'
Giọng điệu khàn khàn nhưng lại rất cương quyết. Không khí lạnh buổi sáng thấm đẫm trong căn phòng đóng kín dường như đã biến thành giọng nói của ông ta vang văng vẳng bao bọc lấy tôi. Tôi phải nói về tôi. Liệu tôi có phải người duy nhất cảm thấy yêu cầu này như một lưỡi dao sắc lẹm đang kề ngang cổ? Câu hỏi không áp lực đối với người khác thì có liên quan gì. Đó là hậu quả cho sự sơ suất của tôi. Thật ngu ngốc khi để mất cảnh giác trước mặt giám đốc.
Ai cũng đều có một mũi dao cho riêng mình. Bất kể bản chất có là người tốt đến đâu thì cũng đều có thể đâm và làm tổn thương người khác. Lý do có lẽ chỉ đơn giản vì họ là con người. Và tôi biết rõ điều đó hơn ai hết. Tôi đã quen với cuộc sống hằng ngày mà coi như bản thân mình chưa từng thở như một thằng khốn nạn. Chẳng phải chính tôi cũng đã không nhận ra người đàn ông ốm yếu chất phác chỉ có thể chống chịu bị chà đạp bởi tên chủ nợ đó lại có thể lấy ra mũi dao của mình trong cơn phẫn nộ sao? Máu của em trai nhuốm đỏ cả đất trời ngừng chảy trôi. Thậm chí đến tận bây giờ, thỉnh thoảng thế giới dường như vẫn trút một màu sơn đỏ.
Như thế còn chưa đủ sao? Sự hối hận vì đã thiếu cảnh giác không thể dễ dàng nguôi ngoai trong lòng. Đến lúc này thì tôi phải lập ra quyết định. Bên nào quan trọng hơn, Mê cung của Alice, hay là câu chuyện về tôi. Tôi đứng dậy và suy nghĩ trong khi mặc quần áo. Mê cung của Alice là một địa điểm trọng yếu. Còn tôi thì sao? Tôi chẳng có gì cả.
Mặc đồ xong và quan sát không gian được dành cho tôi. Một phòng trọ Goshiwon rộng 2 pyeong (~6,6m2) và không có cửa sổ. Giấy dán tường màu vàng trong góc tường đã tróc ra như lớp da thịt thối rữa đen kịt, dính kẹt lại bởi xi măng xám ngắt. Trong cái nơi ở mốc meo và tầm nhìn nhỏ hẹp đến ngạt thở này thì chẳng có cái gì để nhìn cả. Ngoại trừ giường và bàn làm việc cũ thì căn phòng chật chội với toàn bộ không gian chỉ vừa hai người đứng này trông chẳng khác nào một cỗ quan tài. Tưởng chừng như bất cứ lúc nào tôi cũng có thể bị gạt ra khỏi khoảng không nhỏ bé này và bị chôn vùi xuống lòng đất. Đôi khi tôi cứ suy nghĩ vẩn vơ rằng, sẽ có một khi tôi cầm lấy tay nắm cửa, nếu mở nó ra thì đất sẽ tràn đến, bởi nơi đây vốn đã bị vùi lấp dưới mặt đất từ lúc nào không hay.
Tôi không sợ điều đó. Thỉnh thoảng tôi lại ước ao. Mình thực sự mắc kẹt trong một cỗ quan tài, tất cả mọi thứ của tôi đã kết thúc. Dễ thôi mà. Cái chết là kết cục đơn giản nhất ta có thể lựa chọn trong cõi đời. Thế nhưng, khi mở cửa ra, dãy hành lang eo hẹp u tối lại bao trùm một sự tĩnh mịch đến rợn người. Tôi thất vọng với thực tại rằng tôi vẫn sống, nhưng tôi vẫn cất bước đi. Đặt chân ra ngoài trời thoáng đãng, tôi mới nhận ra mình vẫn chưa thể đi đến kết luận. Bên nào quan trọng hơn, là tôi hay là Mê cung của Alice cần cho trả thù.
Thánh giá, chuỗi tràng hạt, và chuỗi hạt ngắn. Bộ ba tôn giáo quen thuộc mà quản lý đã giới thiệu cho tôi lúc ở văn phòng công ty. Tất nhiên là tôi vẫn không cần những thứ đó, nhưng có vẻ như là rất cần thiết cho Hansoo, người đang nắm chặt lấy tay của quản lý và cầu nguyện tới tất cả vị thần trên thế giới. Tôi không muốn làm phiền hai người bọn họ vùi đầu cầu nguyện nên chỉ đứng yên bên cạnh cửa đã đóng kín. Vậy hôm nay là phỏng vấn của Hansoo mà quản lý rất phấn khích ngày hôm qua sao? Không giống như mọi khi, Hansoo lúc này ăn mặc chỉnh tề và đầu tóc chải chuốt cẩn thận. Vấn đề là mặt cậu ấy giờ đây lại xám xịt và trông có chút ngượng nghịu đối với tôi. Nhìn vỏ rỗng trên bàn thì chắc cậu ấy đã uống thuốc an thần rồi, nhưng tôi nghĩ nếu cậu ấy cứ tiếp tục bộ dạng như thế thì kiểu gì lúc vào phỏng vấn vẫn ngất xỉu thôi. Thêm một vấn đề nữa là sắc mặt của quản lý trông cũng không tốt cho lắm.
"Ổn, ổn thôi mà! Không có camera nên sẽ không có chuyện gì đâu! Cho dù bên đại diện bộ phim sẽ ngồi ở ghế khán giả phía trước xem cậu diễn thì cậu cũng không thấy vì họ ngồi trong bóng tối mà. Chỉ cần không để ý là được! Cậu có thể làm được mà. Chúng ta sẽ giành được vai chính chỉ trong một lần! Cứ kiểm soát tâm trí như tối qua thức trắng đêm là được mà!"
Thức suốt cả đêm sao.
"P-Phải ha. Giám đốc? Đúng là vậy. Chỉ cần nghĩ như bình thường là được! Ch-chỉ cần nghĩ là mình đang lên sân khấu như mọi ngày là được. Tôi, tôi, tôi có thể lấy được vai chính. Trước mặt tôi có một đôi mắt đang xem, xem kỹ năng diễn xuất của tôi từ ghế khán giả, chỉ cần quên đi điều đó trong đầu là được!"
Dường như cùng với lời nói thì sẽ khắc ghi rõ ràng hơn trong đầu của Hansoo. Nhân tiện, đây còn không tính là một buổi phỏng vấn chính thức mà cậu ấy đã vậy rồi... Dù tôi đang nhìn hai người bằng ánh mắt vô cảm nhưng tôi vẫn có một chút lo lắng. Lần sau tôi sẽ gọi thầy cúng đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro