Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

7. Thú tội


Ai nghĩ rằng mùa hè là thời tiết hoàn hảo cho các môn thể thao hẳn là một người tuyệt vời. Yoohan nhìn bầu trời trong xanh vô dụng và đưa quạt vào bên trong bộ đồ thể thao của mình. Làm thế nào có thể mong đợi một người chạy, nhảy và làm tất cả những điều mệt mỏi giữa cái nóng như thế này? Nếu không phải vì hình phạt ...

"Không bao giờ tôi nghĩ rằng sẽ nhìn thấy cậu trong bộ đồng phục này", một nhóm người đến chỗ cậu, thành viên ban đầu của đội điền kinh.

Lạy trời, Yoohan dường như không thể nhớ được tên của những người này. Cậu đã dành cả buổi sáng và buổi chiều để tập luyện với câu lạc bộ trong hai tuần qua. Cậu biết một số người trong số họ chỉ sơ sơ. Cậu là một người ngoài cuộc, chỉ tạm thời tuyển dụng để họ có đủ người chạy. Không ai bận tâm nói chuyện với cậu, và cậu cũng không bao giờ buồn nói chuyện với bất cứ ai. Ngoại trừ chủ tịch câu lạc bộ, người có nhiệm vụ phải trò chuyện với cậu về lịch trình, chế độ tập luyện và những thứ khác. Tuy nhiên, mặc dù cậu đột nhiên xông vào câu lạc bộ của họ như thế này, những người này thực sự đủ đàng hoàng để không thể hiện sự không hài lòng của họ. Họ có thể đã nói chuyện sau lưng cậu, nhưng không ai khinh thường cậu hoặc bất cứ điều gì khác. Và không có ai khiêu khích cậu cả, Yoohan chỉ làm việc của riêng mình, luyện tập và luyện tập, ngoài ra còn làm bất cứ câu hỏi và câu đố thực hành nào mà Jay gửi cho cậu. Ah, Yoon Jay. Tâm trí của Yoohan. Trái tim cậu ngứa ngáy. Họ đã không gặp lại nhau kể từ lần cuối cùng trong rạp chiếu phim, nhưng dường như không có gì thay đổi trong cách anh ấy gửi tin nhắn và gọi điện cho cậu vào đêm khuya. Yoohan không biết mình cảm thấy nhẹ nhõm hay khó chịu vì điều này. Nhưng Yoohan rất biết ơn vì giải đấu này mà cậu buộc phải tham gia, vì nó khiến tâm trí và cơ thể cậu bận rộn, bớt suy nghĩ về những suy nghĩ vô ích.

"Thật là khác khi nhìn thấy cậu mà không có những vết bầm tím hoặc thương tích." chủ tịch câu lạc bộ luôn thân thiện ngồi cạnh Yoohan và đưa cho cậu một cái chai nước đầy chào đón.

"Uống đi." Yoohan cảm ơn và lặng lẽ nuốt xuống dòng nước mát lạnh. Cậu đã nghĩ rằng một câu lạc bộ thể thao sẽ đầy những đứa trẻ huyên náo, nhưng những người này thực sự là loại bình tĩnh. Có lẽ bởi vì nó là một trận chiến cá nhân hơn là một đội, và nỗ lực hài hòa không phải là điều bắt buộc. Vì vậy, Yoohan không cảm thấy quá khó chịu khi ở trong vòng kết nối này, ngay cả khi là một người ngoài cuộc. Họ chủ yếu giữ cho riêng mình, và mặc dù cậu có thể cảm thấy những ánh nhìn tò mò, nhưng đó không phải là sự hống hách. Cậu không ngại giải trí một vài cuộc nói chuyện nhỏ trong một số dịp.

"Không ai khiêu khích tôi những ngày này," Yoohan trả lời ngắn gọn. Và cậu đã nhận ra điều đó ngay bây giờ, khiến cậu ngạc nhiên. Thậm chí là những đứa trừng mắt ác ý với cậu vào ngày cuối cùng của học kỳ.

Yoohan đã những ngày đi về mà không gặp bất kì cuộc gây hấn hay ẩu đả gì. Không, nói về điều đó, cậu đã không tham gia vào bất kỳ cuộc chiến nào kể từ khi cậu gặp Yoon Jay. Người duy nhất chọc tức cậu những ngày này là Yoon Jay. Mặc dù theo những cách khác nhau. Yoohan bớt cáu kỉnh, bớt hung hăng và bớt lạnh lùng hơn. Theo cách đó, cậu đã trông giống như bất kỳ học sinh nào khác. Và các thành viên câu lạc bộ phát hiện ra rằng Lee Yoohan thực ra không phải loại đáng sợ. Cậu ấy hầu hết thời gian yên lặng, làm việc chăm chỉ một cách đáng ngạc nhiên (mặc dù nó có thể liên quan đến lời hứa về sự tự do khỏi thư viện), và không bao giờ áp đặt lên bất kỳ ai. Nó khiến họ tự hỏi tại sao Yoohan lại là một đứa trẻ rắc rối như vậy trước đây.

"Mọi người thường tập luyện ở nơi lớn thế này à?" Yoohan hỏi. Có rất nhiều người, rất nhiều người để Yoohan cảm thấy thoải mái.

Sân vận động lớn và có nhiều phần. Thật kỳ lạ, cậu cũng phát hiện ra những học sinh trung học khác. Hừm ... học sinh trung học.

"Không thường xuyên" chủ tịch câu lạc bộ vui lòng giải thích.

"Nhưng lần này là một cuộc thi chung với khối trung học, vì vậy chúng tôi cần một địa điểm lớn hơn. Nghĩa là chúng tôi phải thực hiện nó ở một khu đất trống. Nhưng mùa hè sẽ dễ chịu hơn nhiều khi được tập ở trong nhà."

"Nhưng nó rất hay!" một trong những thành viên, một cô gái cao buộc tóc đuôi ngựa mà Yoohan nhớ là người chạy vượt rào, vui vẻ hớn hở.

"Anh trai tôi cũng trong đội điền kinh trường trung học của anh ấy, vì vậy chúng tôi đi cùng nhau, và bố mẹ chúng tôi cũng có thể dễ dàng theo dõi."

À, đó là lý do tại sao có rất nhiều người lớn trong lần này. Yoohan nhìn chằm chằm vào đám đông xung quanh sân vận động; học sinh từ nhiều trường khác nhau với đồng phục sặc sỡ, phụ huynh cổ vũ con cái của họ, và thậm chí câu lạc bộ cổ vũ từ một số trường. Nó gần giống như một lễ hội. Yoohan chưa bao giờ nghĩ mình sẽ ở giữa ... lễ hội như thế này.

"Ồ, tôi cũng vậy! Ba mẹ tôi trước giờ chưa từng bận tâm nhưng vì tôi và anh em họ sẽ thi đấu cùng một chỗ, nên họ đã đến sau khi bị chú tôi kéo đi." một người khác tham gia, và ngay sau đó nó trở thành một cuộc thảo luận về việc ai đến xem họ, người thân nào từ trường trung học và tất cả những thứ mà Yoohan không thể liên quan đến. Cậu cứ nhìn chằm chằm vào những ngọn đèn, bầu trời, và làn khói nóng như thiêu như đốt trên sân tập. Cậu gõ đôi giày chạy bộ mới của mình xuống đất, đôi giày mà Jay đã gửi cho cậu qua đường chuyển phát nhanh sau ngày đi cà phê đó. Nó lấm lem bùn đất, một minh chứng cho việc Yoohan đã luyện tập chăm chỉ như thế nào. Tuy nhiên, cậu chưa bao giờ nói với Jay về thời gian và địa điểm của cuộc thi. Và Jay cũng không bao giờ hỏi cậu. Bây giờ Yoohan cau mày với cảm giác khó chịu này. Cậu có hối hận vì đã không nói với Jay về điều đó không? Hay cậu thất vọng vì Jay không bao giờ hỏi?

"Arg!"

Yoohan tát vào má và che mặt, chọc phá các thành viên câu lạc bộ ngay giữa cuộc giao lưu vui vẻ của họ. Có phải cậu đang mong đợi - hy vọng Jay đến và theo dõi mình không? Cậu có kỳ vọng vô liêm sỉ gì trong đầu, Lee Yoohan! Yoohan nghiến răng để bình tĩnh và làm sáng tỏ khối u trong bụng mình.

"Anh-ổn chứ?"

Yoohan đứng yên một lúc nhưng ngay lập tức đứng thẳng lưng với vẻ mặt kiên định, biểu cảm mà cậu luôn mang. Nhưng đôi mắt đen sâu thẳm của cậu ấy rất sắc và rõ ràng, ánh mắt tự tin, không nao núng đã trở lại.

"Vâng" cậu trả lời cộc lốc, xác định bản thân không nghĩ về Yoon Jay nữa. Ít nhất không phải hôm nay.

* * *

Trong khi sân tập đầy những học sinh trung học cơ sở, thì tòa nhà chính là nơi học sinh trung học tập trung. Họ được lên lịch thi đấu vào buổi chiều, vì vậy họ dùng buổi sáng để thư giãn bằng cách xem các trận đấu của học sinh cấp hai. Một số người trong số họ cũng có anh chị em hoặc họ hàng trong khối cấp hai, vì vậy rất nhiều kết thúc để xem cho vui.

Ở góc của khu vực phía tây, nơi họ có thể quan sát rõ ràng vạch xuất phát và vạch đích của phần chạy, được che chắn đẹp mắt bằng một mái che chiến lược phía trên, một nhóm học sinh trung học và huấn luyện viên tương ứng của họ tụ tập, với những người quản lý tận tâm lướt qua với khăn ướt mát lạnh, ngay cả khi chưa có gì đặc biệt xảy ra. Mọi thứ từ cảm xúc của họ, đồng phục của họ, hoặc mùi tiền từ hậu cần của họ. Và có một bầu không khí ngạo nghễ không thể nhầm lẫn xung quanh họ. Các sinh viên khác rõ ràng đã tránh xa chỗ này, vì nhiều lý do khác nhau. Nhưng một chàng trai đã thản nhiên bước vào đó, không mặc trang phục trung học hay đồng phục câu lạc bộ thể thao. Anh ấy trông giống như đang đến một buổi biểu diễn người mẫu hoặc một cuộc tụ họp của các chaebol ( cách gọi cậu ấm nhà giàu của Hàn). Đôi mắt xanh xao, nhợt nhạt của anh ta đảo quanh tòa nhà và sân tập, và đó là khi một trong những học sinh ở khu phía tây đó phát hiện ra anh ta.

"Tiền bối!" học sinh đó gọi Yoon Jay, người tiến hành sải bước qua khu vực này trong khi mắt vẫn chăm chú tìm kiếm thứ gì đó ở sân tập bên dưới. Cậu học sinh đi tới và gặp anh ta ở nửa đường, nơi Jay dựa vào lan can để có cái nhìn rõ hơn.

"Vậy là anh thật sự tới."

Jay chỉ trả lời bằng những cái gõ vào lan can.

"Nhưng tại sao anh lại đến đây, Sunbae? Có ai đó mà anh biết ở đây không-"

Câu hỏi bị dừng lại giữa chừng khi cậu học sinh đột nhiên nhìn thấy ánh mắt tò mò trên khuôn mặt của Jay trở nên sắc bén khi anh ấy nhìn vào một điểm cụ thể, và đôi môi căng lên thành một nụ cười sâu hun hút lộ rõ ​​má lúm đồng tiền. Đó một biểu hiện mà cậu hậu bối chưa bao giờ nhìn thấy trên khuôn mặt của Yoon Jay trong hai năm qua khi biết tiền bối. Có một niềm vui nguyên vẹn trong đó khiến cậu hậu bối hơi cảm thấy bối rối mà không rõ lý do.

"Cậu có lịch trình của khối trung học?"

Ồ, thì ra đó là một người học cấp hai. Một đứa em trai? Anh chị em họ?  Cậu hậu bối là đội trưởng câu lạc bộ và phó chủ tịch hội học sinh - lấy ra một tờ giấy từ trong tập giấy trên tay.

"Đây ạ." Cậu hậu bối quan sát Yoon Jay xem xét lịch trình một cách thích thú, mắt liếc và nhìn chằm chằm về phía xa của sân vận động. Làm thế nào để Yoon Jay có thể nhận ra một ai đó dù đeo kính và ở đó rất đông học sinh. Jay trả lại mảnh giấy sau khi đã ghi nhớ kỹ nội dung.

"Cảm ơn" anh nói bâng quơ trước sự ngạc nhiên của học sinh. Yoon Sunbae nói lời cảm ơn? Chuyện gì đã xảy ra với con người lạnh lùng, kiêu ngạo này?Yoon Jay, rất rõ ràng, đã phớt lờ phản ứng này. Trên thực tế, khi nhìn thấy Yoohan trên sân, anh ấy đã phớt lờ mọi thứ - những ánh mắt tò mò, câu hỏi của giáo viên về việc tại sao một tiền bối như anh ấy, cũng không phải là thành viên của câu lạc bộ, lại đến đây giữa cái nóng này.

Lee Yoohan mặc bộ đồ thể thao đi học của mình, đi đôi giày mà anh đã mua cho cậu. Cậu ấy ở giữa các thành viên câu lạc bộ khác, nhưng cũng không tham gia vào cuộc trò chuyện. Chỉ khẽ gật đầu hoặc lắc đầu, hoặc thỉnh thoảng trả lời cộc lốc. Và bằng cách nào đó, sự thiếu hòa nhập này của Yoohan đã khiến Jay thích thú. Cách Yoohan giữ vẻ mặt thẳng thắn, không biểu cảm trước mặt người khác chắc chắn là một cảnh tượng đáng hoan nghênh đối với anh. Tuy nhiên, thật đáng thất vọng khi Yoohan không hề đề cập đến lịch trình trận đấu của mình. Jay đã cố tình không hỏi, đợi cậu chủ động. Nhưng cậu lại không nói, và Jay phải tự mình tìm hiểu. Chà, sau này phải mắng mới được, Jay cười thâm hiểm thật nguy hiểm. Nhưng cũng giống như trong quán cà phê, Jay nhanh chóng nhận thấy những học sinh khác đang liếc trộm Yoohan. Tuy nhiên, điều đó là không thể tránh khỏi, vì Yoohan chắc chắn là một người đẹp trai. Đặc điểm dễ thương, khá xinh xắn của cậu ấy là một sự tương phản rõ rệt với đôi mắt sắc lạnh kiên định và dáng đi tự tin. Yoohan là người tỏa sáng nhất khi đối mặt với những thử thách và khó khăn, vì vậy những thứ như cạnh tranh rất phù hợp với sự quyến rũ của cậu ấy. Cậu ấy trông có vẻ lãnh đạm, nhưng cũng đủ tự tin mà không hống hách. Rõ ràng, cậu đối mặt với mọi thứ như thể sắp bắt đầu một cuộc chiến thật sự. Jay khịt mũi. Mọi thứ về Yoohan đều dễ thương một cách dễ dàng. Nhưng nó chắc chắn khó chịu khi mọi người cũng có thể nghĩ như vậy. Không có vết bầm tím và vết thương rõ do đánh nhau, với bộ đồ thể thao nguyên sơ và đôi giày sờn rách, cùng ánh mắt cương quyết, Yoohan trông thật tươi tắn và tươm tất. Nó không thể so sánh với thần tượng hay người nổi tiếng, nhưng trong sân vận động đầy học sinh vị thành niên này, vẻ ngoài và sự hiện diện của cậu đủ để thu hút sự chú ý.

Điều này khiến Jay rất khó chịu. Anh ấy đã nhận ra điều đó khi họ ở trong quán cà phê đó. Nhưng hôm nay, nó tát vào mặt anh một cái khó chịu. Nếu lan can được làm bằng thịt, nó sẽ bị bao phủ bởi những vết bầm tím với sự siết chặt của Jay. Nó ngày càng căng hơn mỗi khi anh thấy ai đó nhìn chằm chằm vào Yoohan quá lâu, hoặc rõ ràng là đang cố xin số của cậu. Đôi mắt anh trở nên lạnh hơn và đôi môi anh nở ra một nụ cười nhếch mép đầy sát khí. Haa, chết tiệt. Jay nghiến chặt hàm khi thấy một cô gái 'vô tình' đụng phải Yoohan, rồi bẽn lẽn xin lỗi trong khi cười khúc khích. Anh không đến đây để nhìn những thứ khó chịu như vậy. Điều duy nhất kìm hãm lý trí của Jay là Yoohan trông khó chịu như thế nào với tất cả sự chú ý không mong muốn đó.

"Cậu bé ngoan," anh thân mật lẩm bẩm. Jay có thể cảm thấy mình nhếch mép mỗi khi cái cau mày khó chịu và thở dài bực bội hiện rõ trên khuôn mặt Yoohan. Jay đã phải đợi dưới cái nắng chói chang một lúc mới đến lượt Yoohan thi đấu đường dài. Nó khiến anh nhớ lại ngày họ gặp nhau lần đầu tiên. Jay sẽ không bao giờ nghĩ rằng việc lang thang trên phố một cách không mục đích vì tâm trạng không vui lại có thể dẫn đến việc anh gặp được điều kỳ diệu đó chính là Lee Yoohan. Bây giờ, khi nhìn vào cậu, đôi mắt tập trung và quyết tâm, anh ta nhớ lại cách mình bị kéo về phía tính cách kiên cường, bất khuất đó. Anh dựa vào lan can, mắt không rời hình bóng Yoohan đang lao qua đường chạy. Cơ bắp làm việc chăm chỉ, nhưng vẫn khá thoải mái. Dù sao đi nữa, đối với Yoohan, đây không phải là điều nên làm. Đó là một cái gì đó đã bị ép buộc đối với cậu. Nhưng Yoohan cũng là kiểu người sẽ nhìn thấu được điều gì đó đến cùng. Sự bình tĩnh mà cậu toát ra trong thời gian khó khăn có lợi cho cậu ấy. Jay mỉm cười sâu sắc khi người thân hình thấp bé nhưng rắn rỏi chạy nhanh nhưng đều đặn, vượt qua những người khác bằng sức chịu đựng được rèn luyện từ việc chạy trốn những sĩ quan tuần tra. Khi Yoohan vượt qua vạch đích, thở hồng hộc, mồ hôi chảy ròng ròng và bám đầy bụi, Jay cảm thấy nhịp thở của mình chậm lại. Khoảnh khắc Yoohan nhìn thấy kết quả, và khi các thành viên câu lạc bộ chạy về phía cậu một cách vui mừng như thể Yoohan là một trong số các thành viên lâu ngày của đội, khuôn mặt hoang mang trở nên vui vẻ rạng rỡ. Những vì sao lấp lánh sau đôi mắt đen láy, đôi má ửng hồng, nụ cười rạng rỡ bất ngờ... Jay càng nắm chặt lan can hơn. Lee Yoohan thật đẹp. Ánh sáng đầy màu sắc đó là thứ làm tan chảy bất cứ thứ gì còn sót lại trong trái tim băng giá của anh. Nó nhấn chìm Jay với những cảm xúc mà anh không bao giờ biết rằng mình có thể có được - điều mà anh đã từ bỏ việc có nó. Nhưng nó cũng khơi dậy bóng tối và đặc điểm xấu xí mà anh đã nuôi dưỡng trong nhiều năm. Jay nhìn chăm chăm vào nhóm người vây quanh Yoohan - đang vò đầu bứt tóc, chạm vào vai cậu ấy ... và anh ấy sôi sục. Anh muốn nhảy và giật cậu đi. Anh muốn đưa cậu về nhà và không bao giờ để cậu ra ngoài. Anh muốn giấu cậu ấy ở một nơi nào đó. Sẽ tốt nếu anh ấy đưa Yoohan đến các tiểu bang? Anh lạnh lùng nhìn xuống, và Yoohan nao núng. Cậu bé ngẩng cao đầu như thể cậu cảm nhận được sự lạnh lùng toát ra từ cơn thịnh nộ của Jay. Và ánh mắt họ chạm nhau. Yoohan sững người, mắt mở to, miệng há hốc. Nhưng ngay giây tiếp theo, anh bị các thành viên câu lạc bộ kéo đến ăn mừng, và hình bóng đó biến mất khỏi tầm nhìn của Jay. Jay nhìn xuống một lúc, thậm chí sau khi không còn nhìn thấy Yoohan nữa, trước khi rời đi. Anh bước nhanh như thể có bản đồ của toàn bộ nơi này. Qua một cấu trúc giống như mê cung, anh vào tòa nhà nơi mà khối trung học cơ sở cất giữ đồ đạc của họ. Khi anh ra khỏi hành lang, anh được chào đón bởi khung cảnh của một nhóm học sinh trung học khá vui vẻ và huấn luyện viên của họ. Tuy nhiên, đã có một ngoại lệ. Yoohan trông khá phờ phạc giữa niềm vui sướng đó. Cậu lặng lẽ nhìn xuống sàn nhà, chắc chắn đang nghĩ về ý nghĩa của cái nhìn lạnh lùng của Jay trước đó. Cậu đi nhanh hơn cả nhóm, nghịch điện thoại nhưng chưa bao giờ thực sự nhìn vào nó. Cuối cùng khi quyết định sử dụng điện thoại, cậu đã va phải một bức tường bằng xương bằng thịt.

Yoohan gần như mất thăng bằng và các thành viên câu lạc bộ giật mình và bắt đầu hét lên cảnh báo. Thứ tấn công Yoohan trước là đôi tay đang nắm chặt lấy bắp tay cậu, mùi hương thoang thoảng, quen thuộc. Đó là một mùi hương luôn thoảng nhẹ trên quần áo của anh. Chậm rãi, ngập ngừng, Yoohan nhìn lên một khuôn mặt đẹp trai đang mỉm cười. Không hề nhận ra điều đó, Yoohan thở phào nhẹ nhõm. Cái nhìn lạnh lùng mà cậu cảm thấy trước đó đã khiến Yoohan sợ hãi. Cậu đã không nhận ra rằng Jay không bao giờ nhìn mình một cách lạnh lùng như vậy - ngay cả trong lần gặp đầu tiên của họ. Nó thật đáng sợ. Nó khiến cậu rùng mình như bị cảm lạnh, một cơn ớn lạnh không giải thích được cắn vào xương.

  Nó khiến trái tim cậu nặng trĩu như thể bản thân đã làm sai điều gì đó. Giống như cậu cần bị trừng phạt. Yoohan ghét cảm giác đó. Nhưng sau đó, như thể đó là một trò đùa, Jay xuất hiện trước mặt cậu với nụ cười nhẹ nhàng và vui tươi mà anh luôn có, với một ánh mắt dịu dàng cảm thấy tất cả quá quen thuộc đối với Yoohan. Nó khiến Yoohan cảm thấy như thể cậu đã coi sự hòa nhã của Jay đối với mình là điều hiển nhiên. Một lần nữa, cậu cảm thấy có lỗi. Nụ cười trở nên sâu hơn, và Yoohan gần như chùn bước. Jay vuốt ve một sợi tóc lòa xòa trên vầng trán đẫm mồ hôi của Yoohan, và vén nó ra sau tai cậu bé.

"Tốt" giọng nói nhẹ nhàng và trầm thấp.

"Ít nhất cậu biết mình đã làm sai điều gì đó."

Yoohan cắn môi.

"...Tôi xin lỗi." giọng nói đứt quãng nghe gần giống như một tiếng thút thít.

"Tôi sẽ lắng nghe lời bào chữa của cậu ở nơi khác."

Jay nhìn qua vai cậu bé về phía các thành viên câu lạc bộ và giáo viên trong khi tự tay mình cởi túi của Yoohan, và nở một nụ cười quyến rũ với đôi mắt lạnh lùng.

"Tôi sẽ đưa Yoohan về ngay bây giờ nếu mọi người không phiền."

Nó giống như một thông báo hơn là một lời xin phép. Anh ấy thản nhiên phớt lờ chủ tịch câu lạc bộ đang chuẩn bị nói điều gì đó và không cần thêm lời gì hay lời đề nghị giải thích nào, Jay kéo cổ tay Yoohan ra ngoài, như anh vẫn thường làm.

* * *

Yoohan nghĩ Jay sẽ đưa mình đi đâu đó, nhưng họ chỉ ngồi trong xe, điều hòa phả hơi mát lạnh. Nhưng ngay cả khi không có nó, Yoohan cũng đã cảm thấy một làn gió lạnh sống lưng từ nãy giờ. Cậu dựa lưng vào cửa kính ô tô, đối diện với một Yoon Jay đang im lặng. Anh chỉ ngồi đó sau tay lái, lặng lẽ nhìn cậu đang trốn tránh. Yoohan đang loay hoay với gấu áo của mình, tay nắm lại và biến bộ đồng phục thành một mớ hỗn độn nhàu nhĩ. Jay không thúc giục cậu ấy, nhưng cách anh ấy giữ im lặng thực sự khiến Yoohan cảm thấy áp lực hơn. Thật khó, đối với một thiếu niên như cậu thừa nhận sai lầm. Và ngay cả khi cậu làm vậy, thật khó để giải thích chính xác cậu đã làm gì sai, đó là những gì Jay đã ra lệnh cho cậu phải làm. Yoohan đã nghĩ đến việc bào chữa, nhưng lương tâm cắn rứt lại cho cậu biết điều khác.

"Tôi xin lỗi" cậu nói lại một cách chậm rãi.

" Xin lỗi về điều gì?"

Yoohan ngước nhìn Jay, người vẫn giữ một vẻ mặt bình tĩnh. Nhưng ánh mắt anh không còn dịu dàng nữa, mặc dù nó không còn vẻ lạnh lùng như trước.

"Vì ... không nói cho anh biết về lịch trình thi đấu."

"Tại sao cậu nghĩ rằng mình phải cảm thấy có lỗi vì điều đó?"

Jay dựa vào tay lái, bóng đen bên trong xe khiến ánh mắt của anh càng thêm rùng mình.

"Tôi-"

Yoohan bắt đầu, nhưng cảm thấy khó giải thích được suy nghĩ của mình. Cậu chưa bao giờ phải làm điều gì đó như thế này trước đây, giải thích cho chính mình. Mọi người sẽ chỉ buộc tội cậu đã làm điều gì đó sai trái và được xử lý xong. Họ sẽ trừng phạt hoặc đánh đập cậu, mà không có ý định nghe một lời giải thích. Theo một cách nào đó, cậu thực sự vui mừng về toàn bộ thử thách này. Jay không hỏi về lý do tại sao cậu không đề cập đến ngày diễn ra giải đấu, nhưng tại sao cậu lại cảm thấy rằng đó là một việc làm sai trái. Jay đưa mắt ra hiệu cho Yoohan tiếp tục.

"Bởi vì ... anh đã rất tốt với em." Yoohan tiếp tục, nhìn bất cứ thứ gì,  ngoài ánh mắt nhợt nhạt, má và tai đỏ bừng vì xấu hổ.

"Anh đã cho em rất nhiều thứ và ... quan tâm đến em" cậu dừng lại một lúc và tiếp tục bằng một giọng nhẹ nhàng gần như không thể nhận ra

"... hơn bất cứ ai khác."

Nếu Yoohan dám nhìn lên, cậu sẽ thấy nụ cười trên môi của Jay. Thật không may, cậu cứ nhìn chằm chằm vào phanh khẩn cấp và đôi chân của mình, vì vậy Jay đã kéo đôi chân ngắn nhưng khỏe đó về phía đối diện mình. Yoohan, nằm dài trên ghế trước, bối rối và cuối cùng nhìn lên Jay.

"Vì thế?"

Yoohan nuốt nước bọt. "Vậy nên anh không nên đối xử với em như một người xa lạ."

Hì hì. Jay khịt mũi.

"Nhiều như vậy là rõ ràng phải không?" anh chạm vào phần cơ căng cứng trên chân Yoohan và bắt đầu xoa bóp nó.

"Sẽ kỳ lạ hơn nếu sau nhiều tuần mà anh vẫn coi em như một người lạ."

Điều đó đã đúng. Yoohan đã dành thời gian cho Jay nhiều hơn bất kỳ ai khác trong vài tuần qua. Tại thời điểm này, thậm chí gọi họ là người quen là không đủ. Nhưng vậy ... ? Yoohan nghiền ngẫm những lời chưa nói trong miệng. Bằng cách nào đó, cậu không cảm thấy như những gì giữa họ có thể được mô tả đơn giản bằng thuật ngữ đó. Nhưng Yoohan cũng không có từ nào để gán ghép nó một cách hoàn hảo. Nó có cần phải được dán nhãn ngay từ đầu không? Cậu nhìn Jay không nói nên lời, và họ nhìn nhau một lúc. Đôi mắt Yoohan có những nỗi sợ hãi và do dự không thể thoát khỏi sự dò xét của Jay. Một tập tin đính kèm kéo dài. Yoohan, với kinh nghiệm sống còn hạn chế của mình, không thể tìm ra cách phản ứng với cảm giác mới mẻ này. Vì vậy, cậu ấy giữ im lặng, và chỉ trả lời bằng mắt. Lần đầu tiên, anh ấy để Jay thăm dò bên trong trái tim mình một cách thô sơ. Yoohan nghĩ rằng ánh mắt xanh nhạt đó sẽ sáng rực lên với cảm giác đói khát trong tích tắc. Nhưng nó biến mất ngay lập tức, giống như tiếng gầm của một con thú đang bị bóp nghẹt. Thay vào đó là một nụ cười ấm áp và dịu dàng, khi Jay cười nhẹ.

" Tôi rất vui." Và cứ như thế, cảm giác lạnh lẽo và nặng nề được trút bỏ khỏi trái tim Yoohan. Jay không thăm dò thêm, và cuộc trò chuyện chuyển sang một thứ khác, chủ yếu là về nội dung các tin nhắn của Jay về những câu đố và câu đố kỳ quặc khiến Yoohan khó chịu ở mức độ cao, trong khi Yoohan được mát-xa chân miễn phí. Nó tiếp tục cho đến khi có thêm nhiều người đổ vào bãi đậu xe và bụng Yoohan kêu cồn cào vì đói. Vì vậy, họ đi ăn trưa và Jay đưa Yoohan về nhà.

Mọi chuyện sẽ kết thúc như một ngày hoàn hảo nếu đêm đó Jay không nhận được một cuộc điện thoại từ mẹ. Anh trả lời cuộc gọi một cách thản nhiên và hối hận về điều đó.

"Mẹ nghe nói rằng con đã dành thời gian với một học sinh cấp hai."

"Thì sao?"

Điềm báo chẳng lành khiến anh trả lời cộc lốc và khô khan.

"Jay," giọng mẹ anh nhuốm màu nghi ngờ và cảnh báo. "Con đã chơi trò gì vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro