
16. Ánh sáng giữa các vết nứt
Yoohan gõ vào da của vô lăng, cố gắng ngâm nga theo một giai điệu nào đó, mặc dù cậu hiếm khi nghe bất kỳ bản nhạc nào. Lá vàng bên đường như reo vui. Như thể tất cả những căng thẳng mà cậu gặp phải sáng nay đều là dối trá. Mình đã làm tốt? Liệu kết quả có đủ cho một học bổng? Điều gì sẽ xảy ra nếu.....
Yoohan nghiến chặt quai hàm và lắc đầu.
Không.
Cậu đã tự hứa với bản thân sẽ quên đi mọi thứ. CSAT đã kết thúc. Tất cả những gì còn lại là chờ đợi kết quả. Liệu cậu có thể nhận được học bổng hay không thực sự không còn quan trọng. Thật ra, nó vẫn quan trọng, nhưng không nhiều như trước.
"Cẩn thận."
Yoohan liếc nhìn ghế phụ nơi chủ xe đang ngồi khoanh tay trước ngực. Không giống như trang phục nghiêm chỉnh thường ngày, hôm nay người đàn ông mặc quần áo bình thường. Tất nhiên, tất cả mọi thứ là vì cậu.
Yoohan chưa bao giờ thích mắc nợ, nhưng thật không may, cậu đã mắc nợ. Một chút tiền vay để trả học phí đại học cùng với khoản nợ với rất nhiều số 0 là một khoản đáng kể. Nhưng ít nhất, không có thêm lãi suất.
Tất nhiên, đó chỉ là trong trường hợp xấu nhất của tình huống. Yoohan biết nếu cậu yêu cầu, Jay sẽ chỉ đưa tiền cho cậu mà không hề e ngại. Số tiền đó có lẽ chẳng là gì đối với Jay. Và điều đó đã được chứng minh rằng Jay thực sự không nghĩ đó là một món nợ. Nhưng Yoohan ghét điều đó. Đó vẫn là một món nợ, và Yoohan sẽ trả nó vào một ngày nào đó. Nhưng hôm nay, chỉ cho ngày hôm nay, cậu sẽ quên tất cả những thứ đó và tận hưởng chuyến đi.
Không phải ngày nào cậu cũng được lái một chiếc xe đắt tiền như thế này. Sau toàn bộ cuộc khủng hoảng tại bệnh viện đó, hàng rào mà họ tạo ra trong vài tháng qua đã bị phá vỡ từng mảnh. Jay đã lo lắng đến mức anh ấy không còn kiềm chế bản thân để liên lạc với Yoohan mỗi ngày, nếu không tính là hàng giờ. Đến mức Hansoo hỏi liệu Yoohan có bạn gái hay cằn nhằn gì không.
Về phần mình, Yoohan không còn liên tục đặt câu hỏi về mối quan hệ của họ. Rốt cuộc, cả hai đều hoàn toàn rõ ràng họ nghĩ và cảm thấy thế nào về nhau. Cậu phát hiện ra rằng những suy nghĩ lộn xộn vô bổ đã rời khỏi mình, cơ thể cậu cảm thấy nhẹ nhàng hơn và có thể tập trung hơn vào việc học của mình. Đặc biệt là sau khi ca phẫu thuật của mẹ cậu diễn ra tốt đẹp. Nó giống như một gánh nặng to lớn đã được trút bỏ khi cậu trút bỏ những cảm xúc đang kìm nén của mình.
Có một điều xúc động sau khi mẹ cậu ấy tỉnh dậy, bà ấy khóc và xin lỗi, sau đó Hansoo cũng khóc, Yoohan lúng túng đứng nhìn hai người đang khóc bám lấy mình trong khi các y tá nhìn và thì thầm về gia đình này thật dễ thương. Cậu phải viện cớ đi vay tiền từ sếp để trả viện phí, và cố gắng giấu biên lai với mẹ. Cậu tránh bất kỳ cuộc thẩm vấn bằng cách dùng việc học như một cái cớ. Mặc dù cậu thực sự cần phải học.
Jay đã dốc toàn lực kèm cặp cậu trong hai tuần, đến Alice mỗi ngày và thậm chí đưa Yoohan về nhà. Giống như trước đây. Giống như mọi khi. Khi người đàn ông hỏi Yoohan muốn phần thưởng nào sau khi làm xong CSAT, Yoohan đã yêu cầu được lái xe. Họ đã từng làm điều đó vào mùa thu bốn năm trước, và Yoohan đã rất nhớ nó. Tuy nhiên, lần này, cậu muốn trở thành người lái xe, giờ cậu đã có bằng lái của riêng mình.Vì vậy, bây giờ họ đang ở đây, Yoohan ngồi sau vô lăng, cố gắng xua đuổi suy nghĩ lặp đi lặp lại về việc liệu câu trả lời chính xác cho câu hỏi số X là A hay D, hay câu nào cậu thích hơn, Yoon Jay trong trang phục công sở hay phong cách giản dị.
Đúng. Không cần suy nghĩ nữa.
Đường. Con đường đẹp. Tập trung, Lee Yoohan!
Nhưng dù sao thì cũng đành chịu, với cái cách mà người đàn ông ấy xuất hiện vào buổi sáng trước căn hộ của cậu mà không hề báo trước. Chỉ với một câu đơn giản "Tôi sẽ đưa em đến đó", người đàn ông đã đưa cậu vào địa điểm thi, trông giống như một trong những diễn viên của công ty anh ta hơn là giám đốc của nó.
Yoohan nghĩ rằng sẽ như vậy, nhưng sau khi bài kiểm tra kết thúc, Jay bảo cậu vào quán cà phê gần đó, nơi anh đã đợi sẵn, vẫn trong trang phục cũ, như thể anh chưa bao giờ rời khỏi quán. Họ đã uống cà phê, ăn, và sau đó họ ở chỗ này. Giống như một buổi hẹn hò rất bình thường, bình dị. Không phải những gì Yoohan nghĩ sẽ xảy ra vào ngày mình thi CSAT.
"Hừ, đã lâu không thấy biển." Jay nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi biển động khá dữ dội. Lúc này trời đã tối, không thể nhìn thấy nhiều từ bãi biển.
"Tuy nhiên, chúng ta sẽ không đi đến bãi biển." Yoohan nhún vai. Nó cũng đã lâu đối với cậu. Đúng hơn, lần gần nhất cậu có mặt trên biển là vì một công việc duy nhất trên cầu tàu. Sau đó, một lần nữa, nhưng nó không phải là một mùa tốt đẹp để đi biển. Yoohan lái xe cẩn thận lên dốc. Thay vào đó, mục đích của họ là tìm kiếm một nơi đẹp để ngắm bình minh.
"Lạnh hơn tôi nghĩ" Yoohan rùng mình khi họ dừng lại gần một vách đá và mở cửa sổ ra một chút. Jay khẽ vỗ đầu trước khi bước ra khỏi xe trước ánh mắt dò hỏi của Yoohan. Anh đi vào thùng xe và lấy một thứ gì đó, trước khi ngồi vào hàng ghế sau. Yoohan nhướng mày khi Jay ngồi đối diện hàng ghế sau với chiếc chăn dày trên tay, nhìn Yoohan với nụ cười lúm đồng tiền. Yoohan do dự một chút, nhưng ánh mắt bình tĩnh và cánh tay dang rộng của Jay khiến cơ thể cậu tự giác cử động. Cậu chen vào giữa ghế trước và vấp ngã, ngã nhào ngay vào vòng tay của Jay. Cậu leo lên ghế sau và ngồi giữa hai chân Jay trong bối rối, trong khi anh cười nhẹ. Khi cậu dựa lưng vào ngực Jay, gió thổi từ cửa sổ khẽ mở, mang theo mùi muối và rong biển, khiến cậu rùng mình. Jay quấn chăn quanh họ, lớp vải mềm mại và dễ chịu, và hơi nóng tỏa ra từ người đàn ông truyền hơi ấm vào làn da của Yoohan. Trong một lúc, họ chỉ ngồi đó trên băng ghế sau, đối diện với khung cửa sổ hơi mở, và nhìn chằm chằm vào những vì sao đang tán xạ của bầu trời đêm tháng mười một.
Giờ Yoohan nghĩ lại, đó cũng là tháng 11 khi cậu cảm nhận được niềm hạnh phúc được nằm trong vòng tay của Jay. Một người được biết đến là người lạnh lùng, nhưng cái ôm của anh ta thật ấm áp và quan trọng hơn là cảm thấy an toàn. Nó không thay đổi sau nhiều năm. Ban đầu khá là lúng túng, Yoohan không biết phải di chuyển hay cư xử như thế nào. Cậu cảm thấy xấu hổ và bối rối, đây là lần đầu tiên họ có hành động thân mật như thế này sau khi Jay trở lại. Thành thật mà nói, Yoohan vẫn có sự dè dặt và do dự về mọi thứ, ngay cả giữa tất cả tình cảm mà cậu vẫn nuôi dưỡng đối với người này. Một phần trong bản thân cậu luôn lo sợ một lần nữa trái tim bị tan nát.
Điều khiến cậu dễ chịu hơn là đôi bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cẳng tay để cố gắng làm ấm cậu. Và sau đó là đôi môi trên tóc cậu, mơn trớn nhẹ nhàng, hít hà mùi hương của cậu. Yoohan đã nhớ về những tháng ngày ấy khi cậu cảm thấy hạnh phúc nhất, an toàn nhất. Vì vậy, cậu thở dài hài lòng và dựa đầu vào vai Jay.
"Em có nghĩ rằng mình sẽ vượt qua?" Yoohan cảm thấy má Jay tựa vào đầu mình. Cậu bực bội tát vào tay anh.
"Hey? Chúng ta đến đây để tôi quên chuyện đó?" Yoohan vặn người để trừng mắt nhìn Jay. "Anh có thể vui lòng không tra tấn một người vừa trải qua một kì thi quan trọng hôm nay được không?!"
Anh chỉ nhếch mép trêu chọc, véo má Yoohan.
"Tại sao? Em không tự tin?"
"Tất nhiên ... không phải ..." Yoohan nhỏ giọng trả lời, lợi dụng vị trí của mình để lục tung áo khoác của Jay. "Ý tôi là, tôi nghĩ mình sẽ vượt qua, tôi chỉ không chắc số điểm có đủ không,"
Jay nhìn cậu đang mải mê tìm kiếm thứ gì đó trong túi, cảm thấy thích thú.
"Em đã học rất chăm chỉ rồi, em nên tự tin hơn," anh cười khi Yoohan rút hộp thuốc lá ra với vẻ mặt đắc thắng.
"Vậy tại sao anh lại hỏi?" cậu bắn cho anh ta một cái nhìn không hài lòng trước khi quay trở lại vị trí của mình.
"Chà, bất kể ai không đến học viện để luyện thi đều sẽ lo lắng." Yoohan lấy một điếu thuốc ra và đặt nó giữa môi mình. Jay mỉm cười và lấy chiếc zippo của mình ra, châm thuốc và thì thầm vào tai cậu rằng: "Tôi giỏi hơn đống giáo viên ở học viện."
"Thật là khoe mẽ!" Yoohan thổi khói, làm cho xe ngập tràn mùi thuốc lá và đinh hương.
"Mặc dù tôi không thể so sánh được." Cậu cầm lấy chiếc zippo từ Jay, nghịch ngợm nó trong tay, xoa bề mặt, nghịch ngợm. "Hãy hy vọng đó là sự thật."
Và cùng với đó, Yoohan đã kết thúc chủ đề.
Thành thật mà nói, cậu không muốn nghĩ về bất kỳ bài kiểm tra nào nữa vào thời điểm này. Cậu đã cố gắng rất nhiều để quên chúng đi qua chuyến đi. Rất may, người đàn ông đã tuân theo.
"Em có muốn nó không?" Jay tự mình vuốt những ngón tay đang loay hoay của Yoohan, xoa bật lửa. Yoohan nhìn lên, người đã mỉm cười hào phóng cả ngày. Những lúm đồng tiền đó có cảm giác như chúng đã được khắc ở đó vĩnh viễn. Yoohan đưa hai tay lên, đặt điếu thuốc lên môi Jay, anh chào đón nó bằng một cái kéo dài.
"Tôi có thể?"
"Chắc chắn" đúng như dự đoán, Jay hào phóng đáp. "Hoặc tôi có thể mua cho em một cái mới."
Yoohan ấn ngón tay cái lên bề mặt bật lửa, vành tai ửng đỏ. "Không" cậu nói chắc nịch bằng một giọng nhẹ nhàng. "Tôi muốn cái này."
Jay sững người một lúc, trước khi siết chặt lấy Yoohan và cười nhẹ. "Lee Yoohan ... sao em có thể dễ thương thế này, hmm?" anh đã hôn lên thái dương của cậu, Yoohan phản đối rất nhiều.
"Ah chết tiệt! Anh là người duy nhất gọi tôi như vậy nên dừng lại đi!" Yoohan bĩu môi, niềm tự hào của một đứa con trai đến tuổi trưởng thành không cho phép cậu vui vì được gọi là dễ thương. Ngay cả bởi một người mà cậu thích. Nhưng những hành động đó chỉ là một khiến Jay càng thêm phấn khích.
"Tại sao? Em luôn dễ thương đối với tôi" người đàn ông cúi xuống để rít một hơi thuốc trong khi Yoohan thở dài.
"Vậy có nghĩa là tôi là một trường hợp đặc biệt?"
Jay không trả lời, nhưng sự im lặng ấy luôn là câu trả lời đủ cho Yoohan, Jay quấn chăn chặt hơn cho cậu. Trong khi làm điều đó, tay anh đi đến túi của Yoohan, khiến cậu giật bắn mình.
"Anh làm gì-!" Sự sợ hãi của Yoohan chỉ ngắn ngủi khi bàn tay đó biến mất ngay lập tức, cùng với điện thoại di động của cậu. Màn hình nứt vỡ hiện ra trước mặt, bên tai là tiếng thì thầm trầm thấp.
"Em nghĩ tôi sẽ làm gì, Lee Yoohan?" sự trêu chọc ngày càng dày đặc đến nỗi khiến má Yoohan đỏ bừng.
"Anh đang làm gì với điện thoại của tôi đó?" Yoohan càu nhàu, một phần xấu hổ, một phần khó chịu.
"Em nên chuyển sang một chiếc điện thoại mới. Cái này còn xài được à?" Jay lật ngược chiếc điện thoại cũ đầy vết xước và nứt.
Yoohan giật lại chiếc điện thoại. "Nó vẫn hoạt động nên rất ổn." Ngay cả khi không nhìn, Yoohan cũng biết Jay đang nhếch mép.
"Em chắc chắn không, vì không muốn chia tay với nó?" tiếng cười khẽ nhột nhạt trên gáy cậu. "Vì tôi là người mua nó cho em?"
"Nhảm nhí!" tất nhiên đó là sự thật, nhưng liệu Yoohan có thú nhận điều đó không? Tuyệt đối không!
"Anh có biết điện thoại đắt như thế nào không? Tôi thà tiết kiệm tiền!"
"Hừm ..." Jay lại cầm lấy điện thoại và hờ hững ném nó ra phía sau, khiến chủ nhân hét lớn. Nhưng nhanh như chớp, anh ấy đặt một chiếc điện thoại mới tinh, nguyên tem và sáng loáng, vào lòng bàn tay đang kinh ngạc của Yoohan.
"Vậy thì chắc không sao nếu em không phải là người trả tiền, phải không?" Yoohan nhìn chằm chằm vào thứ trong tay mình, thực sự không biết mình nên phản ứng như thế nào.
"Ừm ..." cậu bị giằng xé giữa mong muốn và từ chối.
"Cứ cầm đi." Jay véo má cậu một lần nữa. "Tôi là người mua cái cũ nên tôi sẽ là người thay thế nó."
Yoohan cắn môi, nghịch chiếc điện thoại trên tay. Jay đã lấy điếu thuốc trên môi Yoohan đi, vì vậy thay vào đó, cậu hít thật sâu vào bầu không khí lạnh giá. Một cách yếu ớt, cậu lẩm bẩm một câu "được rồi," nhỏ và ngượng ngùng trước khi khởi động điện thoại. Jay vỗ về mái tóc vàng một cách tán thưởng, quấn chăn cho Yoohan thật chặt để cậu không bị lạnh. Yoohan dựa sát vào anh hơn, ngả lưng vào ngực Jay, và ngả đầu thoải mái vào vai Jay trong khi khám phá chiếc điện thoại mới của cậu. Nó thật tốt đẹp và yên bình. Không giống như nhiệt độ bên ngoài ngày càng lạnh, họ cảm thấy ấm áp giữa tấm chăn và hơi ấm cơ thể của nhau.
"Năm mới uống rượu với tôi." Yoohan nghiêng đầu lên khi Jay vuốt ve cằm cậu. "Lần uống đầu tiên của tôi với tư cách là một người lớn, hãy làm điều đó với tôi."
Yoohan nhìn về phía bầu trời đầy sao và biển cả bao la. Đúng. Trong vòng hơn một tháng nữa, cậu sẽ trở thành một người trưởng thành chính thức.
"Tất nhiên, đây không phải là lần uống đầu tiên của tôi."
"Tôi biết" Jay cười khúc khích. Hầu hết các cậu bé tuổi teen đều đã làm những việc không nên làm trước khi trưởng thành như hút thuốc, uống rượu, quan hệ tình dục ... Đối với Yoohan cũng vậy.
"Nhưng nó sẽ là lần uống 'hợp pháp' đầu tiên của em." Yoohan lần đầu tiên bật cười trong ngày hôm đó, âm thanh vang vọng bên trong không gian chật chội, giật mạnh dây tim của Jay một cách không thương tiếc.
"Tốt hơn là em nên tìm thứ gì đó tốt hơn."
"Sợ mệt mỏi vì bia và rượu soju?"
"Thức uống hợp pháp đầu tiên của tôi phải đặc biệt, phải không?" Yoohan mím môi, Jay không kìm được mà chọc vào má hơi phồng lên. Yoohan gần đây đã hành động vô tư hơn, và Jay đã say sưa với điều đó.
"Tôi không đủ đặc biệt sao?" Jay thì thầm trêu chọc, khiến cậu đỏ bừng cả má và một cái đánh mạnh vào cánh tay.
"Anh không uống rượu hay sao?"
"Hmm ... không phải là điều không thể xảy ra"
"Ugh"
Jay cười, hôn lên gò má ửng đỏ đó cho đến khi nó trở nên đậm hơn.
"... Này,"
"Hmm?" Yoohan xoay người, như thể cậu đang nằm trên một chiếc ghế sofa thay vì một chiếc ghế ô tô chật chội, coi Jay như một chiếc gối quá khổ thoải mái.
"Nếu ..." Yoohan nhìn thoáng qua người đàn ông trước khi tiếp tục, tay cầm điện thoại khá lo lắng. "Nếu hồi đó tôi không phải là một đứa trẻ- nếu chúng ta bằng tuổi nhau ... thì anh sẽ làm gì?"
Jay chớp mắt, chắc chắn không mong đợi câu hỏi như vậy. Nhưng anh không mất quá vài giây để trả lời.
"Vậy thì tôi có thể sẽ bắt cóc em đến Mỹ với tôi." Nó được thốt ra như một trò đùa. Nhưng kinh nghiệm với sự kỳ quặc của Jay, Yoohan có thể nghe thấy sự nghiêm túc tiềm ẩn bên dưới. Nói thật, nó khiến cậu nổi da gà.
"Tên điên" Yoohan thấp thỏm lẩm bẩm. Mặc dù, không phải như thể cậu ghét ý niệm về một người nào đó có quá nhiều ám ảnh về cậu. Nó chỉ là ... kỳ lạ.
"Tại sao anh lại cố chấp với tôi như vậy?"
"Chỉ có ... hmm ... cố định là nó ..." Jay kéo Yoohan lại gần hơn, ngay cả khi họ đã gần hết mức có thể trong không gian chật chội này. Lưng của Yoohan càng bị đè chặt vào ngực Jay.
"Em có nghe thấy không?" âm thanh yếu ớt của một nhịp tim lớn. Yoohan không trả lời. Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang cười nhẹ với mình, đôi mắt tái nhợt ánh lên một tia mờ mịt.
"Tôi từng không cảm thấy gì ở đây. Nơi đây từng tràn ngập âm thanh buồn tẻ của việc đơn giản là sống qua ngày."
Giọng của Jay rất êm đềm và ngọt ngào, giống như một bài hát ru.
"Cho đến khi tôi gặp em." Yoohan mím môi lại. Bàn tay trên ngực di chuyển lên tóc, nhẹ nhàng vuốt ve. "Tôi đã sống cả đời không có cảm giác gì. Nhịp tim của tôi chỉ phản ứng với em. Nó chỉ đơn giản như vậy."
Cuối cùng, nó chỉ đơn giản như vậy.
"Trái tim tôi sẽ không chịu đập lần nữa khi em không ở bên."
Sau khi cậu rời đi, Jay đã nghĩ rằng mình sẽ chỉ cảm thấy nhói trong tim, hơi ấm đó làm tan chảy tâm hồn băng giá của anh phần nào. Nhưng anh đã nhầm. Anh lại tê liệt. Anh đã cố gắng gặp rất nhiều người, thử nhiều thứ khác nhau nhưng đều không có kết quả. Trường hợp duy nhất chiếc đồng hồ chết trong tim anh lại kêu tik tắk là khi anh nhìn vào bức ảnh của Yoohan, được người cung cấp thông tin mà anh thuê từ xa đưa cho. Nhưng nó không bao giờ là đủ. Tiếng tík tắk nhẹ đó không thể so sánh với tiếng trống vang lên những ngày này, khi Yoohan quay trở lại cuộc sống của anh ấy một lần nữa.
"Đã sửa ..." Jay cười nhẹ. "Tôi không thể sống thiếu em, Lee Yoohan, tôi rất yêu em." Yoohan im lặng một lúc, trước khi tự cười một mình.
"Tại sao?"
"Chỉ là ..." Cậu nhìn chằm chằm vào bầu trời xa xăm, và cười khúc khích một lần nữa. "Có vẻ như chúng ta không khác nhau sau tất cả."
Đó là điều mà Jay đã nói với cậu cách đây rất lâu. Rằng anh mừng vì cả hai có nhiều điểm giống nhau hơn anh nghĩ. Khi đó Jay trông khá hạnh phúc, và Yoohan nghĩ rằng cuối cùng mình có thể hiểu được cảm giác đó. Cậu không phải là người duy nhất cảm thấy lo lắng và đau khổ. Cậu không phải là người duy nhất có đồng hồ dừng khi họ chia tay nhau. Nó đã mang lại cho Yoohan một sự nhẹ nhõm lớn. Sự lưỡng lự trong trái tim cậu đang bị xói mòn khi chìm vào lồng ngực của Jay. Cậu cảm thấy vòng tay của Jay đang siết chặt lấy mình. Người đàn ông rúc đầu vào cổ cậu như một đứa trẻ, ngay cả khi tay anh tiếp tục vuốt ve mái tóc của Yoohan trong cơn buồn ngủ. Có một chút run rẩy trên vai Jay, và hơi thở của anh ấy dường như trở nên run hơn.
"Jay," Yoohan chớp đôi mi nặng trĩu và lẩm bẩm với một câu thần chú lẩm bẩm. Jay nhìn chằm chằm vào đôi mắt nhấp nháy chuyển động song song với sự vuốt ve của anh, trong lòng cảm thấy một sự ấm áp khó tả. Tuy nhiên, những gì Yoohan nói sau đó, khiến nhịp tim của anh ấy chìm hẳn vào trong.
"Em vui vì sự trở lại của anh." Jay gục đầu vào vai cậu, lặng lẽ lắc lư. Có một sự khác biệt rất lớn giữa việc dấn thân vào cuộc sống của ai đó với tư cách là một vị khách không mời và được chào đón như một người vinh dự. Cho dù Jay có tự tin đến đâu hay quyết tâm có Yoohan ở bên cạnh mình đến đâu, thì điều đó sẽ chẳng có nghĩa lý gì nếu cậu từ chối trao trái tim mình.
Lúc này anh mới nhận ra, anh đã chờ đợi câu nói đó đến nhường nào. Anh siết chặt lấy cậu, như sợ cậu sẽ buông tay một lần nữa. Khi những ngón tay của họ đan vào nhau, và tóc Yoohan chạm vào má anh khi cậu nhóc tựa đầu buồn ngủ vào vai anh, nụ cười của Jay dường như khẽ run lên, kiềm chế cơn thèm khát đang gầm gừ trong lòng.
* * *
Yoohan bị đánh thức với cái vuốt ve trên má và thì thầm nhẹ nhàng. "Gần sáng rồi."
Cậu từ từ mở mắt. Bầu trời vẫn còn tối, và cửa sổ xe đã được đóng lại trong đêm. Cậu cựa mình, rúc sâu hơn vào chăn và áo khoác của Jay. Tiếng cười khúc khích truyền rung động vào lồng ngực mà Yoohan dùng làm gối.
"Em không muốn ngắm bình minh nữa?"
"Chỉ một chút thôi," Yoohan buồn ngủ lẩm bẩm. Jay búng mũi, đỏ bừng vì lạnh, và ôm chặt cậu hơn.
"Nhưng mà em không bỏ thời gian tới đây để ngủ." Yoohan mở mắt và hít vào mùi hỗn hợp của thuốc lá còn sót lại và nước hoa của Jay. Cậu đứng dậy, hôn nhẹ lên má Jay mở cửa chạy đi. Điều cuối cùng cậu nghe thấy trước khi đóng sập cửa xe là tiếng cười của Jay. Không khí lúc bình minh là trong lành nhất, khiến Yoohan bị cám dỗ để chạy dọc theo bãi biển. Dù sao đi nữa, vẫn tốt hơn là chạy trong bầu không khí ô nhiễm, Yoohan nghĩ khi vươn người nhẹ nhàng về phía biển. Cậu quay lại thì thấy Jay bước ra khỏi xe và ném chai nước vào mình. Họ đứng im lặng như vậy, tựa vào xe, hướng ra biển. Khi vệt sáng tô màu thế giới sáng dần, Yoohan hít sâu.
Không nhận ra điều đó, cậu đưa tay về phía người bên cạnh mình, nắm chặt những ngón tay của anh.
Mặt trời.
Mặt trời giống như Yoon Jay. Như ánh sáng mặt trời ló qua tấm rèm. Như một tia sáng len qua khe nứt của vực thẳm trong cậu. Cậu quay đầu lại để đón nhận nụ cười nhẹ nhàng ấy, ánh mắt dịu dàng, nụ hôn dịu dàng trên bàn tay đan vào nhau của họ.
Ánh sáng đã không rời bỏ cậu.
Nó trở lại cứu rỗi cậu lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro