P-I-A-N-O
(Có H, cân nhắc trước khi đọc)
——
Đó là tiếng đàn truyền ra từ khe cửa dần trở nên lộn xộn, là hơi thở va chạm, là dấu ấn tao nhã và dục vọng nguyên thủy nhất.
——
Ngày 20/10 vốn rất bận rộn, bên nhãn hàng hợp tác đã tổ chức sinh nhật thành niên cho Doãn Hạo Vũ và tài trợ cả một cây đàn piano. Tới gần giữa tháng 11, mang theo tiếng di chuyển nặng nề, cây đàn piano kia cuối cùng cũng được đưa vào phòng riêng của Doãn Hạo Vũ.
Lúc còn nhỏ, Doãn Hạo Vũ có chụp một bức ảnh chơi piano, khuôn mặt nhỏ nhắn với cặp kính trắng ngây ngô nhìn cây đàn một cách nghiêm túc, chính hắn cũng không nhớ rõ mình chụp tấm ảnh kia từ khi nào. Bên nhãn hàng đã thấy nó và liên hệ với người đại diện của hắn, sau khi quay xong đoạn phim quảng cáo ngắn liền hứa hẹn sẽ tặng cho hắn một cây đàn piano.
Đúng lúc buổi sáng Cao Khanh Trần có lịch trình, anh gửi cho hắn một tin nhắn nói tối sẽ đến xem. Doãn Hạo Vũ biết Cao Khanh Trần biết đánh đàn, nhìn cây đàn mới toanh, hắn rất muốn nghe anh chơi đàn, hắn điều chỉnh âm thanh của đàn cho phù hợp, thời điểm mở cửa mừng anh về, lập tức đưa anh đến phòng để đàn, kê ghế cho anh ngồi.
"Anh không đánh đàn đâu... chỉ biết có một bài à."
Cao Khanh Trần mặc một bộ đồ rất mỏng, có lẽ là do sau khi vận động không thấy quá lạnh, lớp vải trắng ôm sát theo đường cong cơ thể, đặc biệt là vòng eo thon thả. Doãn Hạo Vũ nhìn lướt qua, lại mở điện thoại dựng ở bên cạnh cây đàn, muốn ghi lại một bài duy nhất này.
Cao Khanh Trần bị bầu không khí làm cho có chút lo lắng, theo thói quen nắm lấy bàn tay của Doãn Hạo Vũ, ngửi thấy mùi nước hoa trên cổ tay áo của hắn cũng cảm thấy an tâm hơn.
Khi còn ở Bangkok, trong nhà cha có một cây đàn, mỗi tháng hoặc mỗi tuần Cao Khanh Trần đều sẽ đến thăm ông. Anh chưa từng chính thức học chơi đàn, chỉ cùng bạn bè luyện tập hai ba bài, mà giờ cũng quên gần hết rồi.
Tùy ý ấn một vài phím trắng, sau khi xác định âm chuẩn thì những nốt nhạc liên tục vang lên từ chiếc đàn khổng lồ. Doãn Hạo Vũ rất thích âm nhạc, mặc dù từ sau khi cây đàn piano này được đưa tới, hắn còn chưa chơi được trọn vẹn một bài. Hắn đứng cách nơi đó một khoảng, điện thoại không quay đến được, từ xa nhìn bóng lưng của Cao Khanh Trần, nhìn đôi bàn tay chậm rãi mở ra khép lại, cái đầu nghiêng nghiêng, ánh mắt nhìn theo phím đàn cùng ngón tay, dường như khá hài lòng với trí nhớ của bản thân, cơ thể đung đưa theo tiếng nhạc.
Doãn Hạo Vũ lại gần hơn, nhưng vẫn ở nơi điện thoại không quay đến. Hắn nhìn ngón tay mảnh khảnh của Cao Khanh Trần nhảy múa trên những phím đàn đen trắng, đầu ngón tay phấn hồng thật hợp với sắc thái trong phòng.
Đó là <Playinginlove>, lãng mạn lại sôi nổi. Khi các phím đàn được đánh xuống trở nên dày hơn, Doãn Hạo Vũ không nhịn được vươn tay đặt lên vai của Cao Khanh Trần. Hắn từng nhìn thấy rất nhiều dáng vẻ của Cao Khanh Trần, khi hoàn mỹ trên sân khấu hoặc biếng nhác trong phòng, lúc ca hát hay nhảy múa, nhưng chưa từng thấy qua một Cao Khanh Trần chìm đắm trong âm nhạc như lúc này.
Sao có thể nói không có thiên phú chứ? Rõ ràng đẹp đẽ như vậy, anh và cây đàn piano hợp nhau đến như vậy.
Thời điểm sắp hết bản nhạc, tiếng đàn đột nhiên dừng lại, không phải đánh lỗi, nhưng Cao Khanh Trần lại nhấc tay ra khỏi cây đàn, ngước mắt lên nhìn Doãn Hạo Vũ – người không kìm lòng được mà bước vào ống kính của điện thoại.
"Anh không đàn được nữa, em dạy anh đi, em làm thầy giáo của anh nhé."
Cũng không tạm dừng việc quay phim, Cao Khanh Trần nói về sau muốn dùng video này làm tài liệu học tập, sau đó quấn lấy đầu ngón tay của hắn, kéo xuống đặt lên phím đàn, còn bản thân thì đứng dậy, tựa như một chiếc lông vũ rơi xuống bên cạnh Doãn Hạo Vũ, chỉ chiếm một phần rất nhỏ của chiếc ghế.
Rất gần, gần đến mức Doãn Hạo Vũ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Cao Khanh Trần và nhịp thở lên xuống của anh. Hắn chỉ có thể dựa vào bản năng trong trí nhớ của mình tiếp tục bản nhạc chưa kết thúc kia, bắt đầu diễn tấu. Hắn có thể nhìn thấy khuôn mặt của mình và Cao Khanh Trần trên màn hình điện thoại, đối phương nhắm mắt, đắm chìm trong tiếng đàn do hắn tạo nên.
"Tiểu Cửu..."
Tiếng đàn không ngừng vang lên, Doãn Hạo Vũ quay mặt lại nhìn người đang dựa vào vai mình, đáy lòng bị khuôn mặt như tranh vẽ này làm rung động, không nhịn được gọi tên anh.
Cao Khanh Trần khẽ cười, nâng tay một lần nữa đặt trên những phím đàn đen trắng, hợp tấu với Doãn Hạo Vũ, kết nối hoàn mỹ cùng hắn đàn tới nốt cuối cùng, nhưng lại cố ý đánh sai lúc kết thúc, thừa dịp dư âm còn chưa biến mất, bọn họ đối mặt mà hôn nhau. Doãn Hạo Vũ đã phải chịu đựng rất lâu, không nhịn được mút lấy đôi môi hồng đào của Cao Khanh Trần, không để cho người kia kịp hít thở mà cướp đoạt không khí trong miệng anh, đợi cho tới khi toàn bộ âm thanh đã dừng lại, tiếng nước phát ra giữa nụ hôn càng khiến người ta say mê.
"Pat..."
Cao Khanh Trần đặt tay lên vai hắn, muốn Doãn Hạo Vũ cho mình chút không khí, anh ngẩng đầu lên, hai má ửng đỏ có biết bao mê người, giọng nói khi gọi tên hắn cũng trở nên khàn khàn gợi tình.
Nếu như đàn sai... thầy giáo có thể phạt học sinh nhỉ.
Doãn Hạo Vũ không thành thật theo đường cong của quần áo luồn vào trong, vuốt ve cơ thể Cao Khanh Trần, kề tai anh gọi hai lần "Tiểu Cửu", gặm cắn vành tai đang vừa đỏ vừa nóng của anh tựa như trấn an – trấn an đến mức anh vừa muốn tránh lại vừa thành thật mà dính chặt vào cơ thể Doãn Hạo Vũ.
Những con số ghi trên điện thoại vẫn đang tiếp tục tăng lên, căn phòng yên tĩnh một lúc, tiếng ba phím đàn cùng lúc bị đánh xuống đột ngột vang lên.
Bàn tay Cao Khanh Trần đặt trên phím đàn, cả người không vững tựa vào đồ vật to lớn phía sau, nheo mắt nhìn Doãn Hạo Vũ hôn từ sườn mặt mình, hôn đến cằm, lại xuôi theo đó đến trước ngực, vén cao áo của anh lên, dưới sự đụng chạm của bàn tay ấm áp kia, nhiệt độ cơ thể anh dần tăng cao, sau khi khơi dậy dục vọng của Cao Khanh Trần khiến anh run rẩy, hắn không tiếp tục chăm sóc nơi đó nữa mà nghiêng người hôn lên môi anh.
Cảm giác như thể bị bỏ rơi, Cao Khanh Trần vốn đã bị hôn đến mềm thắt lưng, dứt khoát đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đặt lên cây đàn, một chân nâng lên chà xát vào bắp đùi của Doãn Hạo Vũ, bản thân cũng vội vàng cởi hẳn áo ra, dùng những ngón tay mới nãy còn nhảy múa trên những phím đàn an ủi trái anh đào đỏ mọng đang đợi chờ trước ngực.
Do, Re,
Cao Khanh Trần bắt đầu dùng lưỡi chống lại sự xâm nhập của Doãn Hạo Vũ, nâng cằm của hắn lên, đẩy xuống phía dưới, chủ động ưỡn người, đưa núm vú đã bị mình xoa nắn đến sưng đỏ ra trước mặt hắn.
"Em làm cho anh khó chịu quá đấy, , liếm liếm ở đây có được không..."
Tiếng Thái mềm mại hòa cùng âm thanh phát ra không ngừng từ cây đàn, tựa như một bản nhạc hợp xướng, Doãn Hạo Vũ nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Cao Khanh Trần, thử thăm dò mút lấy đầu ngực bên phải của anh, lúc đầu Cao Khanh Trần vẫn còn cố kiềm chế tiếng nức nở, tới khi Doãn Hạo Vũ tăng lực, bàn tay đồng thời nhéo mạnh đầu ngực trái của anh, tiếng rên rỉ kèm theo sợ hãi liền vang lên, để chống đỡ thân thể, cả hai tay Cao Khanh Trần đều đè lên phím đàn piano.
Re, La,
Doãn Hạo Vũ có lẽ đã biết sẽ soạn ra một bản nhạc như thế nào, càng thêm lớn mật mà áp sát, liếm dọc cổ của anh, khu vực bị khiêu khích đến cứng rắn, cách một lớp vải mà đẩy vào giữa hai chân Cao Khanh Trần, hắn rất tự nhiên tách hai chân anh ra, chà xát lên xuống nơi dục vọng dã thú đang bị giam giữ.
La, Sol, Fa, Mi, Re ...
Một loạt âm điệu ngày càng cao hơn được đánh xuống cùng lúc, cả người Cao Khanh Trần đặt trên cây đàn, quần áo trên người đã bị cởi sạch, anh hiển nhiên thấy rõ tình dục trong mắt Doãn Hạo Vũ, nhưng từng cử động của anh đều sẽ khiến vật bên dưới người phát ra một chuỗi âm thanh, đột nhiên anh có chút dè dặt muốn hạ chân xuống, chân còn lại bất thình lình bị nhấc lên, tính khí lộ ra trong không khí, tiếp theo liền bị Doãn Hạo Vũ ngậm lấy ——
"Ư a...! Bẩn lắm... ha..."
Doãn Hạo Vũ không quá thành thạo, nhưng chỉ cần bị liếm từ trên xuống dưới như vậy cũng đủ khiến Cao Khanh Trần không thể nhịn được, anh vặn vẹo cơ thể, lại làm cho âm thanh phát ra, pha trộn với tiếng rên rỉ cùng tiếng hít thở kiềm chế của anh, kết quả là bộ phận phía trước càng bị hút vào mạnh hơn, đầu lưỡi của đối phương nhanh chóng quét qua lỗ nhỏ trên đỉnh, đánh vòng quanh quy đầu, phát ra tiếng nước trong trẻo, hắn không nhịn được càng run rẩy kịch liệt.
"Có thể... Dừng lại..." Giọng nói của anh mang theo chút làm nũng, "Còn liếm nữa anh sẽ bắn mất..." Nhưng lúc anh muốn khép hai chân vào thì bị đôi tay mạnh mẽ của Doãn Hạo Vũ giữ lại.
Rốt cuộc vẫn không nhịn được, ngửa cổ, bắn toàn bộ vào trong miệng Doãn Hạo Vũ.
Sự xấu hổ trần trụi khiến cả người Cao Khanh Trần phiếm hồng, càng thêm phù hợp với phím đàn đen trắng dưới thân. Doãn Hạo Vũ từ trong miệng lấy ra một chút chất lỏng trắng đục, đưa cho Cao Khanh Trần xem, Cao Khanh Trần càng thêm run rẩy, muốn mượn nụ hôn với Doãn Hạo Vũ để tránh phải nhìn thứ kia.
"Chúng ta về phòng của em, ha a... được không, 'thầy dạy đàn' của anh..."
"Ha..."
Cao Khanh Trần đột nhiên giở trò xấu muốn gọi ra xưng hô này, kết quả rõ ràng càng kích thích Doãn Hạo Vũ hơn. Dường như vô cùng yêu thích loại xưng hô này, hắn thở hắt ra một tiếng, phớt lờ thỉnh cầu của Cao Khanh Trần. Dưới âm thanh liên tục phát ra từ cây đàn, hôn lên bên miệng hậu huyệt của người dưới thân, đem ngón tay dính chất lỏng trắng đục đi vào trong huyệt khẩu. Nhiệt độ bên trong vô cùng nóng, huyệt thịt mềm mại cắn nuốt lấy đầu ngón tay hắn. Cao Khanh Trần che miệng cũng không ngăn được tiếng nức nở của mình, cảm nhận rõ dị vật dưới thân cùng khoái cảm đồng thời truyền đến, lan tỏa khắp tứ chi và xương cốt của anh.
Xâm nhập, đầu ngón tay cong lên, chạm vào chỗ lồi lên trong huyệt đạo, ấn xuống.
Tính khí của Cao Khanh Trần lại ngẩng đầu muốn được vuốt ve, trên mặt đàn chật hẹp, anh không thể không vịn vào xung quanh, tiếng đàn bị ép vang lên bốn phía xâm chiếm tâm trí đang xấu hổ của anh, hòa cùng tiếng rên rỉ không thể kiềm chế được.
Tiến vào, dùng vật kia của em vào trong anh, không muốn ngón tay.
Thời điểm mới mở rộng được hai ngón tay, Cao Khanh Trần đã nhịn không được, hai chân linh hoạt kẹp lấy thắt lưng Doãn Hạo Vũ mời gọi đối phương tiến vào. Doãn Hạo Vũ rút ngón tay ra, nhìn niêm dịch trong suốt lưu lại trên đầu ngón tay, chung quy vẫn cảm thấy nhớp nháp, bèn đem chất nhầy kia ma xát lên bụng Cao Khanh Trần, cấp tốc lấy bao cao su đặt trên bệ đàn mang vào, đơn giản dùng tay di chuyển lên xuống tính khí của mình vài cái, cứ thế tiến thẳng vào trong...
Tiếng piano nặng nề vang lên, điện thoại rơi xuống đất, hậu huyệt của Cao Khanh Trần phải nuốt vào một vật to lớn, không ngừng co rút, anh ngửa cổ run rẩy lại không thể phát ra âm thanh, huyệt đạo nóng bỏng như muốn đẩy ra lại cũng muốn bị tiến vào sâu hơn, nhiệt tình bao bọc lấy vật kia.
Doãn Hạo Vũ khẽ 'hừ' một tiếng, xoa nắn eo Cao Khanh Trần.
"Tiểu Cửu, em muốn dạy anh một đoạn nhạc..."
Từng nụ hôn vụn vặt rơi xuống eo và bụng của anh, Cao Khanh Trần cố hết sức thả lỏng cơ thể, cũng muốn làm cho mình thoải mái, đầu ngón tay đặt lên phím đàn màu đen, Doãn Hạo Vũ chờ đợi anh thích ứng.
Ba bốn nốt nhạc có quy luật vang lên bên tai anh, cánh tay của Doãn Hạo Vũ chống bên người Cao Khanh Trần, vừa lúc có thể diễn tấu một chút phần mở đầu của đoạn nhạc họ đánh cùng nhau lúc trước, tầm mắt Cao Khanh Trần mơ hồ đi theo chuyển động của đầu ngón tay Doãn Hạo Vũ, vươn người hôn lên môi hắn.
Thân dưới vẫn liên kết chặt chẽ, thân trên dính sát vào nhau, ngay cả miệng cũng không buông ra, Cao Khanh Trần đã sớm trầm luân trong sự dịu dàng tao nhã cùng dục vọng nguyên thủy này, nâng cao eo nhỏ, đôi mắt xinh đẹp mềm mại như tơ ra hiệu Doãn Hạo Vũ có thể di chuyển rồi, bất chấp bản thân đang trong hoàn cảnh gì, dục vọng muốn được vỗ về trong lúc chờ đợi đang bị khuếch đại vô hạn, Doãn Hạo Vũ cũng nhận ra, tận lực chuyển động, đồng thời tay và miệng cũng dạo chơi trên thân thể của Cao Khanh Trần.
Doãn Hạo Vũ đã chờ đợi rất lâu rồi, trong khoảng thời gian đó, nơi kết nối của bọn họ đang từ từ co rút lại, nuốt lấy tính khí của hắn, hắn có thể mô tả rõ ràng mọi nơi trên tính khí đang được bao bọc trong cơ thể Cao Khanh Trần, hắn là kẻ biết thương hoa tiếc ngọc, đành phải dựa vào tiếng đàn cùng những nụ hôn để giảm bớt dục vọng.
Ban đầu khi nhận được sự cho phép, Doãn Hạo Vũ nhìn thấy sương mù trong đôi mắt Cao Khanh Trần, hắn thậm chí còn không dùng sức hay tăng tốc, kết quả của hành động đó chính là càng thêm nhiều phím đàn bị đè vào, Cao Khanh Trần ôm vai Doãn Hạo Vũ, sốt ruột mà cắn xé đôi môi hắn.
"Nhanh lên một chút, ưm a... Sâu hơn một chút, anh là đàn ông đó..."
Trọng âm đặc biệt nhấn vào hai chữ "đàn ông", Doãn Hạo Vũ không hiểu ý nghĩa trong đó, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn bị kích thích ngay lập tức, hắn tăng tốc độ, làm cho tiếng va chạm của hai cơ thể càng thêm rõ ràng, lại dùng thân thể trên phím đàn của Cao Khanh Trần đàn một khúc nhạc, như thể đang tạo tiết tấu, đánh lên tiếng thở dốc của hai người bọn họ.
Doãn Hạo Vũ đi vào rất sâu, mỗi lần đều đâm thẳng vào nơi chưa được khai phá của anh, tựa như đang đóng dấu mà hung hăng va chạm vào khu vực nhạy cảm của Cao Khanh Trần.
Mắt thấy người trong lòng không chống đỡ nổi mà giữ chặt mép cây đàn, nơi ấy không ngừng co rút, Doãn Hạo Vũ đại khái cũng biết Cao Khanh Trần sắp đạt cao trào, hắn vô cùng mong chờ nhìn thấy cảnh tượng này, bởi vì đó chính là một loại minh chứng cho việc người kia yêu hắn, vậy nên mỗi một cú thúc đều đánh vào nơi sâu nhất mà hắn có thể khám phá, như thể sắp đem nơi đó đâm đến vỡ nát, thưởng thức khoái cảm mang lại từ nơi co rút không kiểm soát được kia, thưởng thức tiếng kêu sợ hãi của Cao Khanh Trần khi một lần nữa bắn ra, thưởng thức bộ dạng suýt thì rơi khỏi cây đàn, dưới khoái cảm cực hạn, đầu lưỡi vươn ra, thở dốc không ngừng của anh, hắn như thể chưa thỏa mãn, còn ra vào thêm vài lần nữa mới chịu bắn ra.
Nghiêng người về phía trước hôn lên môi người kia, chiếc lưỡi mềm mại của Cao Khanh Trần như trước cuốn lấy môi Doãn Hạo Vũ, linh hoạt dò xét đi vào, mời gọi lưỡi của hắn cùng nhau triền miên, cuối cùng sau khi tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc rõ ràng, rơi xuống trên người của bọn họ.
Do, Do,
Sau khi bị ôm xuống khỏi cây đàn, ngón tay Cao Khanh Trần không thành thật mà gõ hai lần lên phím đàn màu trắng, trên người còn lưu lại dấu vết chính mình bắn ra, nhưng Doãn Hạo Vũ hiển nhiên còn để tâm đến những dấu vết này hơn.
"Tiểu Cửu, đoạn nhạc em dạy anh đã học được chưa?"
Hắn kề tai Cao Khanh Trần hỏi nhỏ, Cao Khanh Trần lắc đầu, cuối cùng hắn ấn phím dừng quay trên điện thoại, rồi xem lại một chút, bắt đầu từ tiếng đàn <Playinginlove>, âm tiết dần trở nên lộn xộn, dần bị ái muội xen lẫn, rồi dần kết thúc bằng dáng vẻ và giọng nói quyến rũ của Cao Khanh Trần.
"Đây là khúc đàn hay nhất em từng nghe."
——
Đó là đôi tình nhân Bangkok đang kề tai nhau nói lời ân ái, đó là sắc hồng rơi xuống giữa hai màu trắng đen thuần khiết, là sự kết hợp hài hòa nhất giữa hình ảnh và âm nhạc.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro