Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện 1

Khi Jung Taeui tỉnh dậy, ánh nắng buổi chiều tà đã chiếu qua cửa sổ.

Sau khi ngơ ngác ngồi trên giường chừng mười giây và chớp mắt, điều đầu tiên lướt qua tâm trí Jung Taeui là 'À, phải rồi, hôm qua mình đã đến Berlin.', và điều thứ hai lướt qua tâm trí anh khi nghe thấy tiếng nói mơ hồ từ tầng dưới là 'À, đúng rồi, hình như cậu ta sẽ đến vào khoảng buổi trưa.'

Đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?

Lần trước đến Berlin, anh cũng không gặp được cậu ta, chắc cũng phải ba bốn năm rồi. Càng lớn tuổi, thời gian càng trôi nhanh, cảm giác như chỉ mới nhìn thấy nhau ngày hôm qua, nhưng dù sao thì gặp lại cũng rất vui.

Jung Taeui nhảy khỏi giường và bước ra khỏi phòng ngủ, những âm thanh từ tầng dưới trở nên rõ ràng hơn. Trong tiếng nói chuyện của hai ba người, có một giọng nói buồn tẻ và lạnh lùng, vẫn không thay đổi như chính ngôi biệt thự của Kyle vậy.

"Christopher, đến đây――."

Jung Taeui, người vừa rũ mái tóc rối bù và đi xuống tầng dưới, đang gọi tên người chủ của giọng nói một cách vui vẻ thì chợt dừng lại. Những người đang ngồi trong phòng khách đều im lặng và nhìn lên cầu thang.

Bốn người đang ngồi quanh bàn tiếp khách ở phòng khách.

Kyle, chủ nhân của ngôi nhà, Ilay, người đã cùng Jung Taeui trở lại Berlin vào ngày hôm qua, và Christopher, người mà anh nghe nói sẽ trở lại Berlin vào buổi sáng hôm nay. Ngay bên cạnh cậu ta, Richard đang ngồi với bộ trang phục chỉnh tề không thể chê vào đâu được, vẫn không thay đổi như mọi khi.

"Đã lâu không gặp."

Richard ngước nhìn Jung Taeui đang đứng im, là người lên tiếng chào trước một cách trang trọng. "Vâng, đã lâu không gặp.", Jung Taeui cũng đáp lại lời chào và bước xuống cầu thang.

Có vẻ như họ đang thưởng thức trà chiều, trên bàn có bánh nướng và trà thơm ngát, và trong khi Kyle kêu lên "Rita, cho tôi thêm một tách trà.", Jung Taeui ngồi vào chỗ trống―chỗ trống duy nhất ở giữa Ilay và Christopher.

Anh nghe nói Christopher, người đã đến Dresden vào cuối tuần, sẽ trở lại Berlin vào khoảng buổi trưa hôm nay, và cũng nghe nói cậu ta sẽ ghé thăm biệt thự của Kyle một lát, nhưng anh không hề nghe nói người đàn ông này cũng sẽ đến.

Jung Taeui kéo tách trà đặt trước mặt Ilay và uống một ngụm, liếc nhìn Christopher và Richard. Rồi anh chạm mắt với Christopher, người đang im lặng uống trà. Jung Taeui vừa cười toe toét thì cậu ta đã vội vàng quay mặt đi.

Có vẻ như tâm trạng của cậu ta không tốt. Chắc là không phải tại mình―cũng không thể là tại mình―, có chuyện gì khó chịu với người đàn ông kia sao.

Jung Taeui nhìn Christopher và Richard, những người đang im lặng với một luồng khí không thoải mái mơ hồ.

Họ vẫn như vậy sau vài năm không gặp. Christopher dù sao thì tóc mái cũng dài ra một chút, còn Richard thì không thay đổi một sợi tóc nào. ......Không, không phải vậy. Nhìn kỹ thì thấy khóe mắt có thêm một nếp nhăn mờ nhạt, nhưng không hiểu sao trông người này vẫn không thay đổi. Có lẽ là do――.

Richard đang lặng lẽ phụ họa theo Kyle, người đang vui vẻ nói chuyện này nọ, chợt nhìn Jung Taeui. Ánh mắt họ chạm nhau.

"Cậu có gì muốn nói sao?"

Jung Taeui nghĩ, ngay cả cách nói chuyện trang trọng nhưng hoàn toàn không cảm thấy chút tình cảm nào này cũng vẫn vậy, và xua tay với Richard.

"Không, chỉ là, đã lâu rồi mới gặp lại mà vẫn không thay đổi gì cả. Không thay đổi chút nào, cứ như là,"

"Cứ như là......?"

Richard, người đã dừng lại với nụ cười trên khuôn mặt, thúc giục Jung Taeui nói tiếp với vẻ mặt hơi hứng thú.

"Cứ như là đang nhìn thấy ma cà rồng vậy. Cái bầu không khí như thể dù có đâm vào cũng không chảy một giọt máu nào."

Ilay lên tiếng thay cho Jung Taeui đang ấp úng. "Không, không phải vậy," Jung Taeui vội vàng lảng tránh rồi chỉ uống trà.

Có lẽ mình đã ở bên gã này quá lâu rồi. Giờ thì anh ta đã đọc được cả suy nghĩ của mình rồi.

Richard hơi nhướng mày rồi cười xòa.

"Ha ha, làm gì có chuyện đó. Người đang sống cùng với một người mà dù có đổ máu như thác cũng không chết thì làm sao có thể so tôi với ma cà rồng chứ."

Đúng là như vậy, phải không.

Ngay cả sau vài năm, người đàn ông này vẫn khiến mình khó chịu. Lịch sự và trang trọng, nhưng bên trong lại cảm thấy sự ghét bỏ dành cho mình, có lẽ vì vậy nên càng như vậy.

Nghĩ lại thì người đàn ông này đã không thích mình ngay từ đầu. Nếu nghĩ xem lý do là gì thì――.

"Vậy, lần này cậu ở lại đến khi nào?"

Lúc đó Christopher đột nhiên hỏi.

Vẫn là một khuôn mặt lạnh lùng và thờ ơ. Thậm chí, ánh mắt liếc nhìn Jung Taeui còn có vẻ không hài lòng, như thể muốn anh biến mất ngay lập tức.

"Tôi cũng không biết nữa. Ở lại đến khi nào nhỉ?"

"Ngày mai tôi sẽ bay đến Johannesburg."

"Gì, nhanh vậy?!"

Ngay khi Ilay trả lời câu hỏi của Jung Taeui, Kyle và Christopher đồng thời kêu lên. Có vẻ Kyle tiếc nuối vì người em trai hiếm khi ghé thăm lại rời đi chỉ sau hai ngày. Mỗi lần nhìn Kyle, Jung Taeui đều nghĩ: "Đúng là một người anh trai chu đáo, có đứa em trai như vậy vẫn thấy tiếc nuối được." Kyle phản ứng như vậy cũng không có gì lạ, nhưng đến cả Christopher, người vốn lạnh lùng như tượng băng, cũng trợn mắt kêu lên thì thật bất ngờ.

"......Nhanh vậy sao?"

Mặc dù vậy, Jung Taeui phớt lờ những ánh mắt đó và hỏi lại Ilay. Vì anh cảm nhận rõ ràng ánh mắt của Richard đang nhìn mình và Christopher.

Phải, chính vì thế này. Đây là lý do người đàn ông kia khiến mình khó chịu.

Có lẽ muộn màng nhận ra mình đã làm điều gì đó sai sót, Christopher cũng liếc nhìn Richard, nhưng đã muộn rồi. Khóe miệng của Richard, người đang nhìn Christopher với vẻ mặt không cảm xúc, hơi nhếch lên.

Không hiểu sao, Jung Taeui cảm thấy Chris sẽ sớm gặp phải chuyện chẳng lành. Anh muốn vỗ vai an ủi cậu ta, nhưng nếu làm vậy, chắc chắn cậu ta sẽ còn gặp phải chuyện tồi tệ hơn nên anh đành thôi.

"Đã khôn ngoan hơn rồi nhỉ, Taei."

Ilay nhìn Jung Taeui đang ngập ngừng một lúc rồi thôi thì cười khẩy và lẩm bẩm. Mong cái gã này đừng đọc suy nghĩ nữa thì hơn.

Không, chắc là do sống với mình lâu quá......, Jung Taeui lẩm bẩm một cách cay đắng, trong lúc đó Rita mang ấm trà và bánh nướng mới đến và đặt chén trước mặt Jung Taeui.

Jung Taeui nhấp một ngụm trà đen rồi liếc nhìn Christopher, người vẫn đang cau có.

"Dạo này cậu khỏe không? Sắc mặt có vẻ tốt hơn đấy."

"Còn anh thì sao. Có vẻ Rick vẫn cho anh ăn uống đầy đủ dù đi loanh quanh những nơi nguy hiểm nhỉ."

Chris, người nói một cách mơ hồ không biết là thích hay ghét và nhìn chằm chằm vào Ilay, nhận được một nụ cười nhẹ nhàng từ Ilay.

"Đương nhiên rồi. Tôi chăm sóc em ấy từ trên xuống dưới rất đầy đủ. Nhìn cậu cũng khá hơn đấy. Chắc Richard cũng chăm sóc cậu chu đáo nhỉ."

"――Đủ rồi."

Jung Taeui cố gắng ngăn cản, đừng có nhắc lại sự xấu hổ đó nữa. Richard ngắt lời của Christopher, người ngay lập tức nổi giận.

"Chắc là cậu đã vất vả lắm khi lăn lộn ở Bolivia trong ba tháng. Ở lại nghỉ ngơi thêm chút đi. Có thể đến Johannesburg muộn một hai ngày cũng không sao. Dù sao thì mục tiêu của cậu cũng phải đợi chim bồ câu bay, mà chim bồ câu dù nhanh đến đâu cũng phải đến đêm mai mới có thể rời Sudan."

Ilay lẩm bẩm "À ha" rồi cười khẩy.

"Tin tức của cậu nhanh thật đấy. Cảm ơn thông tin hữu ích."

"Có gì đâu, chuyện nhỏ mà."

Jung Taeui một lần nữa nghĩ, có một người làm trong ngành tình báo ở gần thật là tiện lợi. Mặt khác, anh cũng thấy mừng vì có vẻ như họ có thể trì hoãn việc đi thêm một hoặc hai ngày nữa. Việc di chuyển từ đầu này sang đầu kia của trái đất đã trở thành chuyện thường ngày từ lâu, nhưng dù sao thì mệt mỏi vẫn là mệt mỏi.

Christopher lẩm bẩm "Johannesburg..., Sudan..." rồi đột nhiên cau mày.

"Lần này mục tiêu của anh là Alejandro sao?!"

"Suỵt."

Ilay làm bộ im lặng với vẻ mặt thản nhiên. Jung Taeui chợt nhớ ra mình đã từng nghe cái tên này ở đâu đó. À, phải rồi, mình đã nghe nói hắn là kẻ cung cấp tiền cho một nhóm vũ trang cực đoan.

"Đến chỗ nguy hiểm như vậy thì anh tự đi một mình là được, tại sao còn kéo Taeui theo làm gì?!"

"Vì chỗ đó không nguy hiểm lắm đối với tôi. Với cả nếu tôi không đưa cậu ấy đi thì mấy loại sâu bọ như cậu sẽ lại bu lấy cậu ấy mất. À, xin lỗi. Giờ thì cậu có muốn bu cũng không được nữa rồi."

Bàn tay trắng nõn của Ilay vuốt ve từ vai Jung Taeui lên cổ rồi nhẹ nhàng nắm lấy má anh. Christopher định nói gì đó trước hành động cố ý khoe khoang của Ilay, nhưng rồi vẫn ngậm miệng lại.

Richard nheo mắt nhìn Christopher, người đang lẩm bẩm những lời chửi rủa trong miệng và khó chịu uống trà, rồi khẽ cười. Anh ta vẫy tay nhẹ như phủi bụi rồi đột nhiên nhìn đồng hồ và đặt tách trà xuống.

"Tôi nghĩ mình nên đi bây giờ."

"À, ừ."

Như thể biết ngay từ đầu Richard sẽ không ở lại đây lâu, Kyle gật đầu và chào anh ta một cách lịch sự.

"Anh đi sớm vậy sao?"

"Tôi có một cuộc họp ở Berlin vào chiều nay. Nhân tiện tôi đưa Christopher về luôn. Nhờ có anh mà tôi đã gặp lại mọi người sau một thời gian dài. Rất vui được gặp lại."

Jung Taeui cũng gật đầu đáp lại lời chào hỏi rất hình thức của anh ta.

À, thì ra là vậy. Chẳng trách người đàn ông bận rộn này lại đến đây.

"Anh sẽ đến Dresden ngay sau cuộc họp chứ? Hay là ăn tối rồi đi?"

"Cảm ơn anh đã hỏi, nhưng tôi có nhiều việc phải làm nên phải quay lại ngay. Với cả đêm qua tôi thức đến gần sáng nên cũng hơi mệt."

Christopher nhìn Richard với vẻ mặt khó hiểu khi anh ta lắc đầu từ chối Kyle.

"......? Sao anh lại không ngủ được? Anh ngủ suốt mà."

Richard liếc nhìn Christopher, người vừa nói như thể không tin, rồi chỉ cười nhẹ mà không nói gì.

"Tôi nghe nói anh đến Berlin mỗi cuối tuần nên cứ tưởng công việc ở Tartan đã giảm bớt, hóa ra không phải vậy sao."

"Tôi bận rộn hơn trong tuần để có thời gian vào cuối tuần."

Nghe Richard trả lời Ilay, Jung Taeui nhớ lại một chuyện mình từng nghe loáng thoáng. Anh nghe nói Richard đến thăm Christopher mỗi cuối tuần ở Berlin. Chỉ có cuối tuần đầu tiên của tháng thì Christopher mới đến Dresden.

Một người lãnh đạo Tartan mà mỗi cuối tuần đều dành thời gian cho người khác thì chắc chắn những ngày trong tuần phải bận rộn đến mức khủng khiếp. Thật đáng kinh ngạc khi anh ta đã làm được như vậy trong nhiều năm.

Lúc đứng dậy, tay Richard vô tình chạm vào tách trà. Chiếc cốc đổ ập xuống khiến chút trà còn sót lại bên trong đổ ra.

"Ôi, xin lỗi."

Richard tặc lưỡi. May mắn là trà gần như đã hết nên chỉ làm ướt một chút khu vực xung quanh. Nhưng với người như anh ta, đây là một sai sót hiếm thấy.

Kyle cau mày hỏi.

"Tôi thấy cậu thỉnh thoảng lại xua tay từ nãy đến giờ, cậu không khỏe ở đâu sao?"

"Không, tôi không sao. Chỉ là cánh tay hơi tê. Sẽ nhanh khỏi thôi."

"Tay bị tê? Tại sao?"

"À, đêm qua tôi đã làm gối ôm. Tôi để em ấy gối tay tôi suốt đến sáng, nên đến giờ vẫn còn hơi tê."

"Gối ôm á? ......Vẫn còn ngủ chung với Oliver sao?"

Kyle hỏi lại với vẻ mặt nghi hoặc.

Oliver năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ, chắc nó cũng mười hai mười ba gì đó rồi...... Kyle lẩm bẩm rồi đột nhiên im bặt, vì anh ta nhìn thấy Christopher đang nhăn mặt khó chịu bên cạnh.

"Oliver là một đứa trẻ dũng cảm và độc lập. Kể từ khi vào học, nó đã ngủ một mình."

Vậy thì gối tay cho ai? Không ai hỏi thêm.

Trong khi khuôn mặt nhăn nhó của Christopher chuyển từ đỏ sang xanh thì chỉ có một sự im lặng ngắn ngủi trôi qua.

"Gối ôm sao......, quả nhiên. Mối quan hệ của hai người đã tốt hơn rất nhiều trong vài năm qua. Thật là một điều tốt."

Ilay vừa cười vừa nói, Christopher lập tức đáp trả.

"Không phải, tôi thua cược, nên, vì vậy, như một hình phạt......!"

"À, hình phạt thua cược là một cái gối ôm sao......?"

Nụ cười của Ilay càng đậm hơn. Christophe lại ngậm miệng, có lẽ giờ đây cậu mới nhận ra rằng mình đã tự đào hố chôn mình sâu hơn.

Ánh mắt Christopher nhìn Richard càng thêm dữ tợn. ......Quả nhiên, giờ thì tôi đã hiểu tại sao Christopher trông khó chịu như vậy. Jung Taeui gật gù trong lòng.

Nhưng mà, thua cược rồi bị phạt phải nhận một cái gối ôm......, tại sao tôi lại cảm thấy xấu hổ thay chứ.......

......Không, không chỉ riêng tôi cảm thấy vậy. Jung Taeui làm ngơ trước khuôn mặt đỏ bừng của Christopher và vẫy tay như thể đang quạt mát.

"Hai người đã cá cược gì vậy?"

Câu hỏi vu vơ không nhận được câu trả lời, chỉ có vẻ mặt của Christopher là càng thêm đặc sắc. Thay vào đó, Richard là người trả lời.

"Không có gì đặc biệt. Chỉ là một trò chơi nhẹ nhàng thôi. Kiểu như xem em ấy có thể chịu đựng được đến mức nào ấy mà."

"Ừm......? Thằng nhóc đó trông như vậy nhưng lại là một người cực kỳ kiên nhẫn, nếu nói đến việc chịu đựng thì chắc chắn sẽ không dễ dàng thua cuộc đâu."

"Em ấy có thể chịu đau tốt, nhưng dục vọng thì khác."

"À......, phải, với cậu ta thì chắc chắn sẽ không cá cược kiểu đó. Xem ra cậu đã nhẹ nhàng dụ dỗ một người không muốn cá cược, phải không."

Richard chỉ cười trước lời nói của Ilay. Trong khi đó, vẻ mặt của Christopher ngày càng trở nên dữ tợn, và Jung Taeui không thể chịu được nữa nên chen đầu vào giữa họ.

Anh không muốn nghe xem họ đã cá cược gì. Tốt hơn là không nên nghe.

"Không, nhưng nếu là hình phạt thì người thua cược phải đưa tay ra chứ? Tay sẽ bị tê và đau mà."

"Christopher thì khác. Nghe nói cậu ta vẵn chưa khỏi chứng sợ tiếp xúc, nên việc gối đầu lên tay người khác và ở trong vòng tay của người khác sẽ khiến cậu ta ghê tởm."

Ilay chỉ ra và Richard đồng ý.

"Đúng vậy. Cứ như là đang ôm một thân cây rung chuyển vậy. Tôi cảm nhận được rõ ràng sự run rẩy của em ấy trong vòng tay tôi. Điều đó khá tuyệt vời."

"Đúng là đồ biến thái."

Không, chủ đề này cũng không ổn. Không tốt chút nào.

Jung Taeui cố gắng chuyển chủ đề nhưng đã muộn. Khuôn mặt của Christopher ngày càng trở nên ảm đạm và giận dữ.

"Không đến mức quá khó chịu như vậy đâu. Ít nhất thì khi nằm như vậy, tôi không nghe thấy tiếng ù tai, nó khiến tôi cảm thấy dễ chịu. Vì vậy tôi mới có thể ngủ được."

"Đương nhiên rồi. Vì vậy cậu mới gối tay và ngủ trong vòng tay anh ta cho đến tận sáng. Nhưng, chúc mừng. Có vẻ như chứng sợ tiếp xúc của cậu đã khá hơn rồi. Tiếng ù tai không còn nghe thấy trong vòng tay anh ta, có lẽ bệnh tâm thần cũng đã thuyên giảm. Hoặc, theo một khía cạnh nào đó, nó trở nên tồi tệ hơn. Dù sao thì cũng chúc mừng. Mối quan hệ của hai người đã tốt hơn đến mức có thể gối tay và ngủ ngon giấc sau khi vượt qua được dục vọng, thật là một điều tốt."

"――!"

Christopher lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào Ilay với vẻ mặt như thể vừa tự đào hố chôn mình. Cậu ta chạm mắt với Jung Taeui trong giây lát. Trong khoảnh khắc đó, có vẻ như một tia bối rối thoáng qua, nhưng ngay sau đó, Christopher nhìn Richard rồi tặc lưỡi và quay mặt đi.

"Christopher."

Lúc đó Richard gọi Christopher. Christopher khựng lại khi nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh ta. Anh ta lặng lẽ nghiêng đầu về phía Chris và ghé sát tai cậu ta.

Vẫn còn chút luyến tiếc sao? ――Richard nhìn chằm chằm vào Chris ở cự ly gần và thì thầm. Chris khẽ rụt vai lại trước những lời nói trầm thấp, hầu như không thể nghe thấy.

Ngay khoảnh khắc đó, ký ức từ một lúc nào đó trong quá khứ lại ùa về trong đầu Jung Taeui. Chỉ vì thể hiện một chút thiện cảm non nớt với Jung Taeui, Christopher đã phải chịu đựng những gì từ Richard――.

"Lâu rồi mới gặp lại, rất vui được gặp lại cậu, Christopher. Phải, thật vui khi được gặp lại cậu sau bao nhiêu năm. Chúng ta hầu như không giữ liên lạc và chắc là cũng phải vài năm rồi mới gặp lại, nhưng thật tốt khi được gặp cậu mặc dù chỉ là một lát. Không biết đến khi nào, nhưng hẹn gặp lại cậu vào lần tới."

Jung Taeui vội vàng nói với Christopher. Anh nhẹ nhàng vỗ vai cậu ta, rồi khi nhận ra ánh mắt của Richard đang nhìn chằm chằm vào bàn tay mình thì vội vàng rụt tay lại.

Không. Tôi không muốn gặp lại họ nữa. Tôi không muốn dính líu đến mối quan hệ của hai người họ dưới bất kỳ hình thức nào, và tôi tuyệt đối không muốn nhìn thấy bộ mặt trần trụi của họ một lần nào nữa.

Có lẽ ý định của anh đã được hiểu, Richard chỉ liếc nhìn Jung Taeui rồi lại nghiêng người về phía Christopher.

Lúc đó,

"――Tôi không còn chút luyến tiếc nào."

Chris nói.

"Đã lâu rồi không gặp, tôi chỉ thấy vui một chút thôi. Vì vậy,"

Với một âm điệu ảm đạm, Chris ngước nhìn Richard. Ánh mắt cậu ta dữ tợn.

"Việc anh nhìn tôi như vậy, như thể anh đang nghi ngờ và quan sát tôi――thật khó chịu."

"――."

Richard nhìn Christopher bằng ánh mắt kỳ lạ. Rồi anh ta lắc đầu.

"Tôi không nghi ngờ em."

"Anh đã nghi ngờ."

"Tôi không nghi ngờ."

Lần đầu tiên, giọng điệu của Richard có vẻ hơi nao núng. Có vẻ như anh ta hơi bối rối. Hoặc đó chỉ là cảm giác của tôi.

"Anh đã nghi ngờ. Vì vậy mà hôm qua  ―― 'Nghe nói anh chàng đó đến nên em muốn nhanh chóng quay trở lại Berlin sao' anh đã dồn ép tôi, đúng không? Vừa nhìn tôi như bây giờ. Tôi đã nói là không."

Như thể những uất ức tích tụ từ đêm qua đã vỡ òa, Christopher trút ra một cách giận dữ.

Tình huống bất ngờ xảy ra trong phòng khách ngay trước khi họ định rời đi, ngoài họ ra, không ai lên tiếng.

Ilay thản nhiên quan sát họ mà không hề chớp mắt. Jung Taeui cũng lùi lại một bước, giữ im lặng theo dõi - vì anh biết can ngăn cũng vô ích, thậm chí còn có thể khiến tình hình xấu hơn.

Ilay nhìn Jung Taeui và khẽ cười. Ánh mắt anh ta như thể đang nói "Khôn ngoan đấy", khiến Jung Taeui thoáng khó chịu nhưng anh làm ngơ.

Đúng lúc đó, 

"Christopher."

Richard, người đang nhìn chằm chằm vào Chris với vẻ mặt cứng đờ, lên tiếng:

"Tôi không hề nghi ngờ em. Tôi chỉ... tìm cớ để đạt được điều mình muốn thôi. Có thể đối với em đó là hình phạt, nhưng với tôi thì ngược lại."

"――."

"Em nghĩ tôi ngủ ngon trong khi em đang say giấc sao? Không, tôi không hề chợp mắt."

Christopher đã run rẩy như cây sậy, nhưng rồi lại im lặng trong vòng tay Richard, bên cạnh anh ta, gối lên tay anh ta ngủ cho đến tận bình minh. Richard đã thức trắng đêm, chỉ để...

"Tôi không nghi ngờ. Tôi chỉ lo lắng rằng thứ duy nhất tôi có, thứ mà tôi không thể mất, liệu có tan biến như bọt biển hay không. Cho dù em có ở trong vòng tay tôi, tôi vẫn khao khát và thèm muốn em đến mức... tôi sẽ bất an cho đến khi chết. Bản thân tôi cũng ghê tởm sự tham lam này, nhưng tôi không thể làm gì được."

"――, ――Tại sao anh lại..."

Christopher mở to mắt nhìn Richard đang nói như thể đang tức giận. Christopher đột nhiên mất hết vẻ mặt. Từ đôi môi hơi méo mó của cậu ta, một tiếng thì thầm nhỏ thoát ra rồi tắt lịm.

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi đó, ánh mắt đói khát dữ dội của Richard lại nhìn chằm chằm vào Christopher như muốn nuốt chửng cậu ta. Christopher lùi lại một bước, như thể bị áp lực đè nặng.

Sự im lặng ngắn ngủi nhưng dài như vô tận ấy cuối cùng cũng bị phá vỡ bởi giọng nói:

"Ừm... này hai người kia."

Kyle quan sát họ từ một khoảng cách, hai tay khoanh trước ngực. Anh xoa xoa vết nhăn trên trán rồi nhìn đồng hồ và nói:

"Xin lỗi vì đã làm phiền, Richard, nhưng cậu sắp muộn giờ họp rồi. Tôi cũng phải nhanh chóng đến công ty. James đang thúc giục tôi vì có rất nhiều việc đang chờ. Nếu nhân viên lại thiếu người vào lúc này thì James sẽ ăn tươi nuốt sống tôi mất. Còn cậu, Christopher, tôi đặc biệt cho cậu nghỉ phép tuần này. Cứ đến Dresden rồi hai người nói chuyện cho xong chuyện đi."

Kyle nói thêm, giọng gần như không nghe được: "Không biết có thể nói chuyện xong không nữa..." rồi quay sang Richard. "Cậu sẽ ghé qua đón cậu ấy sau cuộc họp chứ? Hay là..."

Richard im lặng nhìn Kyle. Rồi anh gật đầu và nói ngắn gọn: "Cảm ơn." Sau đó, anh nắm lấy cổ tay Christopher và sải bước ra ngoài. Christopher có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó vẫn im lặng và đi theo. Trông họ như thể sắp ra chiến trường vậy.

Nhìn theo hai người vội vã rời đi, Jung Taeui ngẩn người nghĩ: "Ơ... mình còn chưa kịp chào..." nhưng lúc đó đã nghe thấy tiếng xe rời đi bên ngoài.

Và chỉ còn lại sự tĩnh lặng.

"Chắc là hôm nay cậu ta lại không ngủ được rồi."

Khi không còn gì để xem, Ilay thờ ơ lẩm bẩm, Jung Taeui nhìn chằm chằm vào anh ta. Ilay hỏi: "Sao?" Jung Taeui chậm rãi lắc đầu. Rồi anh cười trừ.

"Cảm thấy mọi thứ vẫn như vậy. Mặc dù đã vài năm rồi."

Vẫn như vậy. Cả nơi này. Cả hai người đó. Và cả chính họ nữa.

Điều đó khiến anh thấy vừa buồn cười vừa nhẹ nhõm. Ừ, thời gian cứ trôi như thế này cũng tốt.

Trong lúc đó, Kyle loạng choạng bước đến ghế sofa như thể vừa trút hết sức lực, rồi phịch xuống.

"Tôi vẫn không thể quen được... Sao bọn họ lại có thể như vậy chứ..."

Anh ấy rên rỉ một mình, lắc đầu nguầy nguậy.

Có vẻ như anh vẫn còn sốc khi biết được đời tư quá trần trụi của những người em họ mà anh đã quen và yêu mến từ thuở nhỏ.

"Chỉ cần họ sống tốt là được."

Jung Taeui an ủi, Kyle gật đầu nhưng vẫn thở dài.

"Ừ, đúng vậy. Nhưng dù có tận mắt nhìn thấy tôi cũng không thể nào tưởng tượng được."

"..."

Không, là do anh chưa nhìn thấy 'trực tiếp' đấy. Nếu thật sự 'trực tiếp' nhìn thấy thì chắc anh còn chẳng muốn tưởng tượng nữa đâu.

Jung Taeui nuốt những lời đó xuống, Kyle bên cạnh vẫn chưa hết sốc, lẩm bẩm: "Gối ôm, gối ôm á... Christopher đó, Richard đó mà lại..."

Ừ, tôi cũng không thể tưởng tượng được.

"Hay là hai người cũng thế...?"

Kyle đột nhiên nhìn Jung Taeui và Ilay với ánh mắt nghi ngờ. Jung Taeui vô thức nhìn Ilay.

"Không, không hẳn..."

Không phải là họ cố tình không làm, nhưng cũng không cố ý làm. Đôi khi họ có gối đầu lên người nhau hoặc một bộ phận cơ thể nào đó khi ngủ, nhưng chưa bao giờ cố ý làm cái hành động mà người ta gọi là 'gối ôm' cả.

"Muốn thử không? Nếu muốn thì tôi có thể cho em mượn một cánh tay đấy."

"...Với bốn phương tám hướng đều là kẻ thù thì việc tay bị tê, không dùng được sẽ rất nguy hiểm đấy nhỉ?"

Ilay nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm. Nhưng Jung Taeui xua tay nói: "Không, tôi xin phép. Không cần thiết..."

Về phía Jung Taeui cũng vậy, anh không thể tưởng tượng được, hay đúng hơn là không muốn tưởng tượng. Những hình ảnh mềm mại và ngọt ngào mà anh liên tưởng đến từ 'gối ôm' hoàn toàn không hiện lên trong đầu. Cho dù có quen thuộc với gã này đến mức nào thì chuyện đó vẫn hơi...

"Hừm..."

Ilay nhìn Jung Taeui rồi cười đầy ẩn ý, lúc đó có tiếng chuông điện thoại vang lên ở đằng kia, tiếp theo là giọng của Rita gọi Kyle.

"Kyle, có điện thoại từ James. Có vẻ như cậu ta đang rất tức giận."

Kyle ngay lập tức hít một hơi thật sâu, rồi miễn cưỡng bước về phía thư phòng để nghe điện thoại. Lúc đó, Jung Taeui ngả người xuống chiếc ghế sofa trống trải.

Anh vừa mới ngủ một giấc ngon lành, chỉ mới uống trà một lúc mà toàn thân lại rã rời.

*

Kyle, người vừa bị James hành hạ tơi tả, bất ngờ trở về với khuôn mặt tươi rói và nụ cười toe toét. Trên tay anh ôm một chồng sách mà Richard đã gửi đến.

Kyle bất ngờ có được những cuốn sách mà ban đầu Richard định tìm cho Christopher, trông như thể vừa nhặt được bảo vật quý giá trên đời. Vừa về đến nhà là anh đã vui vẻ chạy ngay vào thư phòng và đóng cửa ở trong đó. Chắc chắn là anh ta lại đang sắp xếp lại sách và cẩn thận đặt từng cuốn lên kệ.

"Chắc là Christopher tuần nào cũng được nghỉ phép mất thôi."

"Nếu Christopherbị T&R sa thải thì chắc Richard sẽ tặng cho anh ta một thư viện mất."

Jung Taeui nghe Ilay nói thì ngay lập tức gật gù đồng ý rồi bật cười.

"Không biết Christopher bây giờ có khỏe không..."

Mặc dù đã gặp lại sau nhiều năm nhưng họ hầu như không nói chuyện được gì. Chris đã cố tình đến biệt thự của Kyle chỉ vì Jung Taeui đến, vậy mà lại vội vã rời đi như vậy.

Jung Taeui liếc nhìn điện thoại di động, định nhắn tin cho cậu ta nhưng rồi lại thôi. Anh cảm thấy nếu mình gửi lời chào hỏi vu vơ thì có thể sẽ khiến Christopher gặp nguy hiểm hơn.

Ừ, tốt nhất là cứ để mọi chuyện như vậy đi... Jung Taeui nhấp một ngụm bia. Ilay đột nhiên nói như thể vừa nhớ ra điều gì đó:

"À, không cần lo đâu. Tôi đã gửi tin nhắn hỏi thăm cậu ta rồi."

"......Hả?"

"Tôi nghĩ em sẽ lo lắng nên đã dùng điện thoại em gửi tin nhắn cho Christopher rồi."

"......Khi nào?"

"Khi em đi lấy bia. Tôi chợt nhớ ra. Với tính cách của em thì chắc chắn sẽ lo lắng cho Chris, vậy nên tôi đã thay em gửi lời chào rồi."

Ilay dang rộng hai tay như thể muốn chứng tỏ mình là một người chu đáo rồi cười toe toét. Jung Taeui ngẩn người nhìn anh ta, rồi vội vàng cầm lấy điện thoại. Kiểm tra tin nhắn đã gửi thì quả nhiên, có một tin nhắn được gửi cho Christopher ba mươi phút trước.

『Rất vui được gặp lại cậu, dù chỉ là chốc lát. Tiếc là đã lâu rồi mà vẫn chưa thể từ từ nói chuyện với nhau. Chúng ta hãy gặp nhau sớm nhé. Ngủ ngon.』

"Lời chào hỏi bình thường đúng không?"

"......"

Ừ, bình thường. Mọi người chắc đều sẽ nói là bình thường.

Nhưng.

"......Nếu chẳng may Richard nhìn thấy tin nhắn này thì liệu anh ta có suy diễn lung tung không nhỉ?"

"Chắc chắn là sẽ nghĩ. Và không phải là 'nếu chẳng may' mà là chắc chắn sẽ nhìn thấy."

"......"

Jung Taeui nắm chặt lon bia và nhìn chằm chằm vào Ilay.

"Sao anh cứ làm thế với tôi vậy...?"

"Với em á? Sẽ không có chuyện gì xảy ra với em đâu."

"Không, ý tôi là tôi thì không sao, nhưng nếu thế này thì Christopher chắc chắn sẽ càng..."

"Càng được yêu thương hơn chứ. Chuyện gối ôm chẳng là gì so với điều này."

"Có lẽ là ngay lúc này", Ilay nhún vai.

Jung Taeui trừng mắt nhìn Ilay, người đang cười toe toét, không nói nên lời. Rồi anh lắc đầu.

Thôi vậy. Cái tính xấu của gã này đâu phải ngày một ngày hai.

"Lo gì chứ. Người ta đã nói là không nghi ngờ rồi mà. Chỉ là một tin nhắn chào hỏi bình thường thôi."

"......Không nghi ngờ nhưng vẫn bất an mà."

"Chuyện đó không liên quan đến tin nhắn. Cũng không liên quan đến em. Đó là vấn đề bản chất của anh ta."

Đúng là như vậy. Gã này lúc nào cũng nói đúng khiến người ta không thể cãi lại được.

Jung Taeui miễn cưỡng gật đầu rồi thở dài. ......Trong lúc đó, bia vẫn rất ngon.

Gió thổi. Tiếng lá cây xào xạc va vào nhau cùng với mùi cỏ thơm ngát từ cửa sổ đang mở ùa vào.

Mùi cỏ, mùi đất từ khu vườn mà Peter đã chăm sóc cẩn thận, hòa quyện với mùi chăn ga mềm mại mà Rita đã phơi khô dưới ánh nắng mặt trời ban ngày.

Nơi này vẫn như vậy. Dù đã nhiều năm trôi qua, nơi này vẫn không thay đổi, vẫn ở nguyên chỗ đó.

Trong khi bản thân anh trải qua một cuộc đời đầy sóng gió, thậm chí có vài lần suýt chết, thì vẫn có những điều không thay đổi trong cuộc đời đầy rẫy những điều bất trắc này.

Chính vì có những điều bất biến đó mà anh có thể sẵn sàng chấp nhận những điều đầy biến động.

Nếu nói đến những điều vừa biến động khôn lường vừa không bao giờ thay đổi thì――.

"Sao em lại nhìn tôi như vậy?"

"......Anh có khả năng đọc suy nghĩ mà. Đoán thử xem."

Ilay nhếch mép cười khi bắt gặp ánh mắt chăm chú của Jung Taeui.

"Phải lòng tôi lần nữa rồi sao?"

"......"

Không hẳn là sai, nhưng điều đó khiến anh càng thêm khó chịu, thật là một cảm xúc lẫn lộn......, Jung Taeui lẩm bẩm một mình trong miệng, không biết gã kia có nghe thấy không. Nhưng thấy gã cười khẩy không nói gì thì chắc là đã nghe thấy rồi. Hoặc có thể gã thực sự đã đọc được suy nghĩ của anh.

Jung Taeui thở dài, uống nốt chỗ bia còn lại rồi nhún vai.

"Nhưng tôi vẫn không thể tưởng tượng được."

"Điều gì?"

"......Đoán thử xem."

"Hmm――, Christopher gối tay Richard ngủ chẳng hạn?"

Quả là một tên quỷ quái.

Jung Taeui lắc lắc lon bia còn vài ngụm, tự hỏi không biết gã ta học được cái khả năng đọc suy nghĩ ở đâu.

"Tôi cá là cậu ta đã vui mừng quá khích khi em về Berlin, và điều đó chọc giận Richard. Với cái tính khí đó của Richard thì việc dụ dỗ tên ngốc chỉ có cái mặt kia tham gia vào một vụ cá cược cũng chẳng khó khăn gì."

"......Là lỗi của tôi sao?"

"Không hẳn là lỗi của em. Chỉ là em không hoàn toàn vô can thôi."

"Oan ức quá!"

"Nếu oan ức thì đừng gặp cậu ta nữa."

Jung Taeui cạn lời, há hốc miệng. Không phải mấy năm mới gặp nhau một lần, mà mỗi lần gặp cũng chỉ được vài chục phút thôi sao.......

"Tại sao. Anh cũng lo lắng sao?"

"Không phải là lo lắng, chỉ là không vui vẻ lắm thôi. ......Mà thôi, hôm nay cũng khá vui."

Đúng là đồ tính cách tồi tệ.......

Jung Taeui tặc lưỡi trong lòng rồi chỉ biết uống bia. Bên cạnh anh, Ilay gác tay lên khung cửa sổ, lẩm bẩm "Lo lắng sao......" rồi gật đầu.

"Ừ, tôi hiểu tâm trạng của anh ta. Khi có được một thứ gì đó mà mình chưa từng biết đến trong đời, và nó chi phối toàn bộ cuộc sống của mình, thì mình sẽ cảm thấy như thể không thể sống thiếu nó."

"Kể cả có mất đi, tôi sẽ đau khổ một thời gian, nhưng rồi cũng sẽ sống tiếp được thôi."

"Không, không thể."

Một câu trả lời nhẹ nhàng nhưng đầy kiên quyết ngay lập tức vang lên.

Jung Taeui đặt lon bia rỗng xuống, miệng đắng ngắt.

Dù sao thì gã này cũng thật cực đoan. Cuộc đời vốn dĩ không thể đoán trước được điều gì, và mình sẽ hành động ra sao khi có chuyện xảy ra cũng là điều không thể biết trước được.

Nhưng――ừ, tôi cũng hiểu mà. Cảm giác mất đi một thứ gì đó mà mình không thể có lại được, và nó lại là phần quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Trong khi Jung Taeui ngẩn ngơ nhìn những chiếc lá xào xạc trong bóng tối ngoài cửa sổ, Ilay nhẹ nhàng xoa thái dương. Có vẻ như anh ta buồn ngủ.

Phải, anh ta đã trải qua vài tháng chiến đấu không ngừng nghỉ trên chiến trường, rồi lại bay đến Berlin mà không có thời gian nghỉ ngơi. Dù cơ thể có rắn chắc đến đâu cũng không thể không mệt mỏi. Hơn nữa, họ cũng sắp phải rời đi......, à.

"Vậy, chúng ta sẽ xuất phát vào ngày mai sao?"

"Ừ? À, không, nghỉ thêm một ngày nữa. Thông tin của Richard luôn chính xác."

"Hmm. Lần này cũng là một nhiệm vụ nguy hiểm sao?"

"Không biết. Cũng như mọi khi thôi."

Vẻ mặt anh ta cũng chẳng khác gì cái giọng điệu chẳng hề để tâm của mình. Jung Taeui cũng gật đầu một cách bình thản. Phải, nếu là chuyện nguy hiểm thì gã này đã chẳng đến tìm anh.

Việc Jung Taeui đi cùng cũng có nghĩa là nhiệm vụ này 'ít' nguy hiểm hơn so với những nhiệm vụ khác. Nếu là một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm hoặc có nhiều vấn đề phức tạp thì anh ta sẽ một mình lên đường rồi trở về với bộ dạng tơi tả.

......Tôi chỉ mong cái gã này bớt nhận mấy cái nhiệm vụ nguy hiểm như vậy thôi.

Jung Taeui cầm lon bia trên tay, phân vân không biết nên uống thêm lon nữa hay không. Khi quay sang liếc nhìn Ilay đang xoa thái dương thì bắt gặp ánh mắt của anh ta.

"Sao?"

"Không có gì. Chỉ là tôi đang nghĩ, hay là từ nay về sau tôi sẽ theo anh bất cứ nơi nào anh đi."

Để anh ta bớt nhận mấy cái nhiệm vụ nguy hiểm――tôi không nói thẳng điều đó ra.

"Hmm――."

Ilay nhìn chằm chằm vào Jung Taeui rồi khẽ nhếch mép cười đầy ẩn ý. À, sao tôi có linh cảm chẳng lành thế này.......

"Tôi đoán em muốn làm chuyện đó mỗi đêm nhỉ. Tôi cũng muốn để em nghỉ ngơi nên thỉnh thoảng mới đi riêng. Mà thôi, cũng được. Tôi cũng không cần phải nhịn làm gì."

"Hoan nghênh," Ilay nói thêm rồi nhảy khỏi khung cửa sổ và tiến đến chỗ Jung Taeui. Jung Taeui thầm kêu 'Thôi rồi' rồi theo phản xạ lùi lại một bước.

"Này, khoan đã! Hôm nay thì không được! Hôm nay hãy chịu đựng đi!"

Đây là Berlin. Là biệt thự của Kyle. Ngay bên cạnh là thư phòng của Kyle. Kyle hiện đang vui vẻ sắp xếp sách. Giờ thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên nữa, nhưng dù sao thì tôi cũng không muốn 'giao tiếp thể xác' mãnh liệt trong hoàn cảnh này. Cho dù họ đã quá hiểu nhau rồi thì việc tận mắt chứng kiến và chỉ nghe kể lại cũng khác nhau một trời một vực.

Jung Taeui giữ chặt vai Ilay, kéo anh ta đứng thẳng dậy. Ilay cúi xuống nhìn tôi thật sâu. Ánh mắt anh ta đột nhiên trở nên sắc sảo hơn.

"Nếu bỏ qua thì......?"

"Hả?"

"Thay vào đó em sẽ cho tôi cái gì?"

Jung Taeui nhất thời cạn lời.

Không, khoan đã....... Vốn dĩ chuyện đó phải được cả hai bên đồng ý mới được chứ....... Tôi biết là nói với anh thì cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng về cơ bản thì là như vậy, đằng này tôi  không cho làm thì lại phải đền bù......, đúng là đồ vô liêm sỉ.

――Jung Taeui hiểu rõ rằng dù có chửi rủa thế nào cũng vô ích, nên anh nhanh chóng từ bỏ và thở dài bất lực.

"Được rồi, anh muốn gì?"

"Hmm――, không biết nữa......."

Ilay cười khẩy rồi lùi lại khỏi Jung Taeui. Anh ta ngẫm nghĩ một lát rồi đột nhiên nói:

"Hay là thử gối tay nhau ngủ xem sao."

"......, ......hả?"

Jung Taeui ngớ người, chớp mắt liên tục như thể không tin vào tai mình, Ilay đã ngả người xuống giường.

"Tôi tò mò không biết gối tay nhau ngủ thì có gì hay ho mà bọn họ lại thích thế."

Jung Taeui hiểu rõ rằng dù mình có nói "không đời nào..." thì cũng vô ích. Ilay đã nằm dài trên nệm rồi.

Jung Taeui nhìn Ilay một lúc rồi thở ngắn, đặt lon bia xuống, rồi cũng trèo lên giường.

Dù sao thì gã này cũng buồn ngủ rồi. Bản thân mình cũng thấy uể oải. Gối tay nhau ngủ cũng chẳng sao. Cứ coi như là gối một chiếc gối cứng nhắc và hơi khó chịu mà thôi.......

Jung Taeui bò trên nệm, nằm cạnh Ilay. Anh nghĩ gối tay có là gì so với những chuyện còn tệ hơn mà họ đã từng làm, nhưng không hiểu sao vẫn thấy hơi ngại ngùng. Anh dúi đầu vào cánh tay Ilay.

Nhưng ngay khi đầu Jung Taeui vừa chạm vào cánh tay Ilay thì anh ta lại rụt tay về. Đầu anh hẫng một cái rồi rơi xuống gối.

Jung Taeui chớp mắt ngơ ngác. Vừa lúc đó, Ilay nắm lấy cổ tay Jung Taeui, kéo thẳng cánh tay anh ra rồi đặt đầu mình lên trên. Một sức nặng đè lên cánh tay anh.

"......"

Jung Taeui từ từ nghiêng đầu. Thấp hơn tầm mắt anh một chút, là đầu của Ilay.

"......Anh sẽ gối tay tôi ngủ sao......?"

"Không được sao?"

"......Không phải là không được."

Không phải là không được, nhưng mà nặng quá.

Lúc đầu anh chỉ cảm thấy hơi nặng, nhưng càng lúc càng nặng hơn. Người ta nói đầu là bộ phận nặng nhất trên cơ thể quả không sai.

"Không khó chịu như tôi nghĩ. Tôi ngủ thế này cũng được."

Giọng Ilay mang theo chút buồn ngủ, có vẻ như anh ta định ngủ thật.

"Tôi rút tay ra khi anh ngủ được không......? Tay tôi bắt đầu tê rồi."

"Nếu em rút ra thì tôi sẽ tỉnh."

"Đừng tỉnh."

Phì cười, Jung Taeui cảm nhận được tiếng cười từ phía dưới cánh tay mình. "Được thôi," Ilay đáp lại. Sau đó là một sự tĩnh lặng tuyệt đối.

Tiếng thở nhẹ nhàng, tiếng gió, và tiếng côn trùng kêu từ xa vọng lại.

Hơi ấm từ cơ thể sát bên cạnh truyền sang. Thật lạ. Có vẻ như nó truyền đến rõ ràng hơn so với lúc họ ôm nhau. Cảm giác ấm áp khi được tiếp xúc rất gần với một cơ thể sống――khá dễ chịu.

Tay Jung Taeui tê rần. Đầu ngón tay anh dường như lạnh đi, anh khẽ cử động các ngón tay. Liệu tay anh có bị tê liệt vì thiếu máu không......? Anh thoáng lo lắng, nhưng dù vậy, anh lại không cảm thấy khó chịu.

Cảm giác có một cái đầu đang yên vị trên cánh tay mình và ngủ ngon lành khiến anh thấy hơi đáng yêu......,......,......không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng có lẽ đầu óc anh cũng không bình thường rồi. Jung Taeui lắc đầu để xua tan cảm giác tội lỗi đang dâng lên trong lòng.

"Sao vậy? Không ngủ được à?"

Một giọng nói trầm nhưng rõ ràng vang lên. Nhưng Jung Taeui đã quá quen với giọng nói này, đủ để nhận ra rằng anh ta đang trong cơn mơ màng.

"Ừm......, cũng không có gì. Chỉ là có vài suy nghĩ vẩn vơ."

"Nghĩ gì?"

"Ví dụ như, Richard trông có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra lại rất quan tâm đến Christopher. Bằng chứng là anh ta đã để Christopher gối tay mình ngủ cho đến tận sáng dù tay đã tê rần."

"Có vẻ như em không quan tâm đến tôi nhỉ?"

".......Người ta mà, dù có trải qua bao nhiêu lần đi chăng nữa thì vẫn có những thứ không thể quen được."

Chẳng hạn như những lời nói kiểu này, Jung Taeui lẩm bẩm, và một tiếng cười khúc khích lại vang lên.

"Tôi sắp ngủ rồi, nên lúc đó hãy rút tay ra nhé."

Ilay nói, như thể anh ta không có ý định nhấc đầu mình ra trước. Có vẻ như anh ta cũng thấy thoải mái khi nằm như vậy. Giọng nói của anh ta vẫn rõ ràng, nhưng Jung Taeui có thể nhận ra rằng anh ta đang dần chìm vào giấc ngủ, nên anh chỉ im lặng gật đầu.

Chẳng mấy chốc, sự tĩnh lặng lại bao trùm lấy họ. Không biết sự yên bình và ấm áp này kéo dài được bao lâu,

"Taeui."

Ilay đột nhiên gọi Jung Taeui.

"Ừ."

Jung Taeui trả lời, và thế là xong. Không có việc gì, cũng không có lý do gì. Anh ta chỉ gọi như thể muốn xác nhận trước khi ngủ.

Sắp ngủ rồi. Đúng như dự đoán, Ilay không nói gì thêm. Jung Taeui lắng nghe một lúc, nhưng chỉ có tiếng thở đều và nhẹ nhàng vọng lại.

......Đã đến lúc rút tay ra chưa nhỉ. Tay anh không chỉ tê mà còn mất cảm giác rồi.

Nếu anh rút ra thì tất nhiên Ilay sẽ nhận thấy, nhưng dù sao thì anh ta cũng sẽ im lặng nhấc đầu ra thôi. Vậy nên bây giờ có thể rút tay ra rồi.

"........"

Jung Taeui khẽ nghiêng đầu. Khuôn mặt của Ilay hiện ra dưới tầm mắt anh.

Quen thuộc. Khuôn mặt đó, tất nhiên, cả tiếng thở, hơi ấm và mùi hương của anh ta nữa.

Tất cả đều là những thứ anh đã quá quen thuộc, nhưng từng thứ, từng thứ một lại hiện lên một cách sống động như thể chúng vừa mới được khắc sâu vào tâm trí anh. Đồng thời, anh cảm nhận được một điều mà bình thường anh vẫn quên.

Cách anh nhìn người đàn ông này――cảm xúc của anh dành cho người đàn ông này, tất cả hiện lên vô cùng rõ ràng.

"――."

Đột nhiên, Jung Taeui hiểu ra. Hiểu được tại sao Richard lại không thể chợp mắt suốt đêm. Hiểu được Richard đã nghĩ gì và cảm thấy gì khi nhìn Christopher trong vòng tay mình.

Tâm trạng đó chắc chắn không giống hệt như những gì Jung Taeui đang cảm thấy, nhưng ít nhất có một điểm chung, là cảm giác không muốn vội vàng rút cánh tay đang tê mỏi này ra.

Vì vậy, Jung Taeui thầm thở dài, và dành một lời cầu nguyện ngắn ngủi cho Richard, dù anh ta không phải là người anh quá yêu thích.

Trong khi đó, anh lẩm bẩm trong lòng: 'Ôi, đau quá. Tê quá. Chắc là máu không lưu thông rồi. Mình không bị liệt tay luôn chứ.', nhưng cuối cùng anh vẫn tặc lưỡi và để mặc cánh tay mình như vậy.

Trong lúc đó, đêm lặng lẽ, chậm rãi trôi qua.

Một ngày nữa lại kết thúc trong những ngày tháng đầy bất trắc. Liệu ngày mai cũng sẽ như thế này? Liệu ngày kia thì sao?

Đã lâu rồi Jung Taeui không còn nghĩ đến những điều đó khi sống cùng với tên nguy hiểm này, nhưng dù sao thì.

Anh mong rằng những ngày tháng được cảm nhận hơi ấm này trong vòng tay mình sẽ kéo dài thêm một chút nữa, Jung Taeui nhắm mắt lại với suy nghĩ đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro