Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 241: Cánh bướm bay ra từ giấc mơ

Sau khi Từ Cầm đi, Hàn Phi bắt đầu xem xét căn phòng.

Căn phòng này trước đây thuộc về nhân cách phụ số 8, trong phòng có thể vẫn còn lưu lại một số manh mối có ích.

"Bố cục của tất cả các phòng trong toàn bộ tòa nhà đều giống nhau, rất giống với các phòng của tập thể nhà máy chế biến thịt, đến cách bài trí điện thờ cũng giống y hệt.

Dừng lại ở góc phòng khách, Hàn Phi vừa vào phòng đã chú ý đến điện thờ, chỉ có điều lúc đó vết thương của hắn chưa khỏi, nên không dám đi lung tung.

"Bất kể là hiện thực, hay là Ngõ Súc Sinh của thế giới tầng sâu, trong kiến trúc nơi ở của nhà văn đều có số lượng lớn điện thờ, nhưng rõ ràng trong "Nhà đồ tể" ông ấy đã từng nhắc đến việc ông ấy không tin thần linh."

Từ từ cởi bỏ miếng vải đen trên điện thờ, Hàn Phi đang chuẩn bị mở cánh cửa gỗ nhỏ trên điện thờ ra, Khóc đột nhiên ngăn hắn lại.

"Em cảm nhận được nguy hiểm à?"

Khóc như gặp phải kẻ địch mạnh, như một con mèo hoang hoảng sợ.

Nhìn vết máu thấm ra từ kẽ hở của điện thờ, cuối cùng Hàn Phi không mở cánh cửa nhỏ đó ra: " Vết máu trên điện thờ đã khô, cánh cửa nhỏ thông với thần linh đó chắc là đã lâu lắm không mở ra. Mình vẫn là không nên mạo hiểm, chờ Từ Cầm quay lại, hỏi ý kiến của chị ấy sẽ tốt hơn."

Cả căn phòng dọn dẹp rất sạch sẽ, tất cả đồ đạc được bày trí một cách ngăn nắp, chủ nhân của căn phòng cảm giác thậm chí còn có chút rối loạn ám ảnh cưỡng chế, đến khoảng cách giữa các vật trang trí cũng giống nhau.

Phòng khách, phòng bếp, nhà vệ sinh đều mang lại cảm giác rất tốt, nhưng sau khi đi vào phòng ngủ, tình hình hoàn toàn phát sinh thay đổi.

Vải xô và quần áo có dính máu vứt khắp nơi trên sàn, giường chiếu bị dao rạch tan nát, máu khô đông lại có thể nhìn thấy khắp nơi.

Đèn trên đỉnh đầu bị đập vỡ, tủ quần áo bị lật tung, bàn làm việc bị cưa ra, tất cả những nơi có thể giấu người trong phòng ngủ, toàn bộ đều bị hủy hết.

Cửa sổ bị xi măng xây chết, trên bức tường màu trắng đầy những chữ viết được dùng dao và móng tay cào ra, xiêu xiêu vẹo vẹo, trải khắp phòng, trong những chữ màu đỏ chói mắt đó dường như chứa đựng nỗi đau khổ của chủ nhân căn phòng, chỉ liếc nhìn một cái, đã cảm thấy toàn thân khó chịu.

Đứng ở cửa phòng ngủ, trước mặt Hàn Phi hình như xuất hiện một hình ảnh.

Vào lúc 0 giờ đêm, một người phụ nữ tỉnh lại sau cơn ác mộng trở nên điên loạn, tính tình thay đổi mất kiểm soát, điên cuồng phá hoại xung quanh.

Phá hoại một cách không có mục đích, chỉ để phát tiết nỗi sợ hãi trong lòng, đồng thời cũng để gia tăng cảm giác an toàn của bản thân.

Nhân cách phụ số 8 nữ đầu bếp, độ phức tạp trong tính cách của cô ta chỉ sau nhà văn, một người bị mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, tại sao lại trở thành đồ tể khát máu?"

Vì để làm rõ vấn đề này, Hàn Phi đi vào phòng ngủ, hắn cẩn thận xem xét những dòng chữ điên rồ trên tường.

Bác sỹ của khoa tâm lý có lưu truyền một câu nói như này, bạn có thể đi vào nội tâm của một kẻ điên, nhưng tuyệt đối không được suy nghĩ theo cách của anh ta, càng không nên đi tìm hiểu anh ta.

Hàn Phi hiện tại là đang làm một việc rất nguy hiểm, hắn chưa trải qua đào tạo của hệ thống, hắn chỉ là muốn thông qua việc không ngừng tìm hiểu, khôi phục lại những nỗi sợ mà nhân cách phụ số 8 đã trải qua, tìm ra nguyên nhân phát sinh thay đổi.

Nhìn những dòng chữ trên tường, ngón tay chạm vào những vết dao và vết cào, khi đối phương trong tình trạng điên cuồng, dường như không cảm thấy đau đớn, trong những chữ viết kia còn dính cả máu thịt.

Bị chữ viết như vậy của cả căn phòng bao vây, Hàn Phi dần dần chìm vào trong những trải nghiệm của nhân cách phụ số 8.

"Mình quên mất lần đầu tiên mơ thấy thứ đó là khi nào, đầu tiên hình như nó ẩn nấp trong đám người, vô tình đi ngang qua mình, nhưng sau đó không biết vì sao, nó hình như đã quấn lấy mình."

"Cái thứ đó dường như không ngừng xuất hiện trong giấc mơ của mình, bất kể mình mơ về cái gì, trong đó đều cũng sẽ có bóng dáng của nó."

"Hầu hết thời gian đều sẽ trở thành một người qua đường xa lạ, cũng không có bất kỳ tiếp xúc nào với mình, chỉ nhìn mình từ xa."

"Nhưng bắt đầu từ một thời điểm nào đó, mọi thứ đã thay đổi, cái thứ đó đang tiếp cận mình."

"Mình có thể cảm nhận được, khoảng cách của nó ngày càng gần mình, có đôi lúc nó tuy không xuất hiện, nhưng mình lại vẫn cảm nhận được ánh mắt của nó, mình biết nó ở ngay bên cạnh mình."

"Mình không biết tại sao bản thân lại mơ kì quái như vậy? Tại sao cứ phải là mình gánh tội lỗi như vậy? Hiện thực đã đủ mệt mỏi rồi, trong mơ mình mới có thể nghỉ ngơi, nhưng hiện tại đến trong giấc mơ cũng không an toàn."

"Ngày thứ 7 mơ thấy cái thứ kia, chuyện tồi tệ thực sự đã xảy ra."

"Khi đó mình mơ thấy con mèo cưng của mình nhảy lên bệ cửa sổ, nó dường như rất sợ hãi khi ở trong phòng của mình, mình muốn đi đến ôm ấp nó, nhưng khi nó nhìn thấy mình đi đến, lại nhảy ra ngoài cửa sổ."

"Mình nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ, khi mình đưa đầu nhìn xuống dưới, sau lưng bị một sức mạnh rất lớn đẩy ra."

"Có người ở ngay trong phong mình, đẩy mình từ phía trên lầu xuống dưới!"

"Khi cơ thể đang rơi, mình nhìn thấy nó đang đứng ở cửa sổ phòng mình."

"Mình không hề quen biết nó, nhưng nó lại muốn giết chết mình, mình thực sự không nghĩ được ra lý do."

"Cái chết tối hôm đó chỉ là bắt đầu, trong những giấc mộng tiếp theo, hết lần này đến lần khác mình bị thứ đó giết chết, nó có đủ các loại thủ đoạn khác nhau, không ngừng giết chết mình, làm mình tỉnh dậy!"

"Cả buổi tối mình đều không dám ngủ, tinh thần sắp suy sụp, mình không biết phải làm thế nào, chỉ cần nhắm mắt lại, cái thứ kia sẽ xuất hiện trong giấc mơ của mình!"

"Căn bản không nhớ nổi bị giết bao nhiêu lần, dần dần mình bắt đầu xuất hiện ảo giác, mình có chút không phân biệt rõ đâu là hiện thực và trong mơ."

"Có lúc mình cảm thấy bản thân đang nằm mơ, nhưng cảm giác đau đớn lại tồn tại rất chân thực. Có lúc mình tưởng bản thân đang ở hiện thực, nhưng cho đến sau khi bị nó giết chết, mình mới phát hiện vừa rồi chỉ là một giấc mơ."

"Tinh thần của mình trên bờ vực suy sụp, ranh giới giữa hiện thực và giấc mơ trở nên mơ hồ, khi mình không thể phân biệt được hiện thực và giấc mơ, cái thứ kia hình như bị mình đưa từ trong giấc mơ vào hiện thực, nó dựa vào ý thức của mình, vượt qua giấc mơ và hiện thực, đào sâu vào trong tâm trí mình."

"Không sai, mình có thể cảm nhận một cách rõ ràng sự tồn tại của nó, bất kể là trong giấc mơ, hay là trong hiện thực, dấu ấn hình cánh bướm đó chính là minh chứng rõ nhất."

Xem xong những nét chữ điên điên khùng khùng trên tường, sau lưng Hàn Phi bất giác đã ướt đẫm, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mấy chữ dấu ấn hình cánh bướm.

"Nó mà nhân cách phụ số 8 nhắc đến, được sử dụng thay cho cánh bướm sao?"

"Cánh bướm đầu tiên không phải là thứ trong hiện thực, mà là chạy ra từ cơn ác mộng?"

Đến bây giờ Hàn Phi vẫn không rõ bản thể của Cánh bướm là cái gì, trong số tất cả những người giao đấu qua với Cánh bướm, chỉ có Nhện nhìn thấy Cánh bướm thật sự.

"Toàn bộ 8 nhân cách đều chết, Nhện đã phải trả cái giá lớn như vậy, cuối cùng ông đã nắm được điểm yếu gì của Cánh bướm?"

Manh mối ẩn giấu trong nhà đồ tể cũng nhiều hơn những gì Hàn Phi tưởng tượng, bức màn thần bí của Cánh bướm có thể được hé mở tại đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro