1 - Cuộc gặp gỡ
Hội trường hôm ấy đông nghịt người. Tiếng cười nói rộn ràng vang vọng khắp nơi, đèn sáng rực cả không gian. Đây là một buổi lễ đặc biệt của trường, nơi tất cả học sinh được khuyến khích tham gia để giao lưu và giải trí. Dù vậy, Park Jisung vẫn giữ phong thái thường thấy của mình: đứng lặng lẽ ở một góc khuất, tay khoanh trước ngực, đôi mắt quan sát mọi người mà không nói gì.
"Jisung, ra đây đi! Đừng cứ đứng mãi thế chứ." Lee Jeno, một trong những người bạn thân nhất của anh, gọi lớn từ giữa đám đông.
"Không cần. Ở đây tốt hơn," Jisung đáp ngắn gọn, giọng điềm tĩnh. Anh không muốn dấn thân vào đám đông ồn ào này. Đối với Jisung, những dịp như thế này chỉ là thủ tục, và anh ở đây cũng chỉ vì trách nhiệm hội trưởng.
Jeno bước tới, cười khẩy. "Em lúc nào cũng thế. Lạnh lùng, xa cách. Không chán à?"
Jisung khẽ nhún vai, không buồn trả lời. Anh quen với việc bị trêu như vậy. Dù Jeno, Jaemin, hay bất cứ ai trong nhóm bạn thân cũng không hiểu, nhưng Jisung chẳng quan tâm. Anh luôn thích giữ mình ở một khoảng cách nhất định với mọi thứ.
Ở một góc khác của hội trường, Han Jaekyung xuất hiện với nụ cười rạng rỡ. Cô đi cùng Yu Jimin, người bạn thân từ nhỏ của mình. Jaekyung lúc nào cũng tươi cười, nụ cười như tỏa sáng cả không gian. Mọi người xung quanh đều bị thu hút bởi sự nhiệt huyết của cô.
"Jaekyung, tớ bảo này," Jimin lên tiếng, cầm một ly nước ép đưa cho cô, "Đừng uống gì lung tung nhé. Nhìn cậu cứ như muốn thử hết mấy ly rượu kia vậy."
Jaekyung cười lớn, ánh mắt sáng lấp lánh. "Tớ đâu có ngốc vậy. Nhưng mà, hôm nay... hình như uống một chút cũng chẳng sao."
Jimin nhíu mày. "Cậu lại định nghịch ngợm gì đây?"
"Gì mà nghịch ngợm? Chỉ là... sống một chút thôi," Jaekyung đáp, rồi cầm lấy một ly rượu từ bàn gần đó. Trước khi Jimin kịp ngăn lại, cô đã uống một ngụm nhỏ.
"Jaekyung! Cậu điên à?" Jimin hốt hoảng. "Đây là buổi lễ của trường! Lỡ bị phát hiện thì sao?"
"Thôi nào, Jimin. Chỉ một chút thôi mà." Jaekyung cười trấn an, nhưng giọng cô có chút nghẹn ngào mà chính bản thân cũng không nhận ra.
Jisung lúc này vẫn đứng yên ở góc khuất, ánh mắt lơ đãng quét qua đám đông. Anh không định để ý đến những người khác, nhưng ánh nhìn của anh bất giác dừng lại khi thấy một cô gái lảo đảo bước đi, tay cầm ly rượu. Đó là Jaekyung.
"Lại một người không biết kiềm chế," Jisung lẩm bẩm, khẽ lắc đầu. Anh không có ý định xen vào chuyện của người lạ, nhưng không hiểu sao, ánh mắt anh vẫn dõi theo cô gái ấy.
Jaekyung cố bước về phía bàn khác để đặt ly rượu xuống, nhưng đôi chân không nghe lời. Cô loạng choạng, suýt ngã nhào ra sàn.
"Cẩn thận!" Một giọng nói vang lên phía sau. Jisung đã nhanh chóng bước tới, kịp đỡ lấy cô trước khi cô ngã.
Jaekyung ngẩng lên, ánh mắt mơ màng nhìn người vừa cứu mình. "Cảm... ơn..."
"Cậu ổn không?" Jisung hỏi, giọng trầm, kèm theo cái vẻ giống không mấy quan tâm của anh.
Jaekyung cố giữ thăng bằng, mỉm cười. "Ổn. Chỉ... hơi mệt thôi."
Jisung nhíu mày, đôi mắt sắc bén nhìn cô. "Mệt? Hay là say?"
Jaekyung bật cười, nhưng tiếng cười của cô nghe buồn bã. "Có gì khác nhau đâu?"
"Khác rất nhiều. Một là cậu cần nghỉ ngơi, hai là cậu đang tự chuốc rắc rối vào thân," Jisung đáp, tay vẫn giữ chặt cô để chắc chắn cô không ngã.
"Cậu là ai mà dạy đời tôi vậy?" Jaekyung hỏi, giọng điệu nửa đùa nửa thật. Cô không quen biết anh, nhưng cảm giác sự hiện diện của anh mang lại một chút an toàn lạ lẫm.
"Park Jisung, hội trưởng hội học sinh." Jisung buông tay khỏi cô, đứng thẳng dậy đút tay vào túi quần. "Và tôi không có ý định dạy đời ai, chỉ là không muốn thấy ai ngã sóng soài trước mặt mình."
Jaekyung mỉm cười yếu ớt. "Hội trưởng hội học sinh cơ đấy. Thật là đúng chuẩn."
Jisung không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cô. Trong khoảnh khắc đó, anh nhận ra rằng cô gái này không giống như vẻ ngoài. Cô cười, nhưng nụ cười ấy không hề vui vẻ.
"Cậu cần về rồi," Jisung nói, ngắn gọn nhưng kiên quyết.
Jaekyung nhìn anh, ngạc nhiên trước sự thẳng thắn. Nhưng rồi cô khẽ gật đầu. "Ừ, có lẽ tôi nên về thôi..."
"Để tôi gọi ai đó đưa cậu về."
"Không cần." Jaekyung cắt ngang, ánh mắt thoáng chốc trở nên sắc sảo. "Tôi tự lo được."
Jisung im lặng vài giây, rồi lùi lại. "Tùy cậu."
Đúng lúc có một cô gái chạy đến chỗ anh đang đứng, có vẻ hối hả. Lập tức đỡ lấy con người đang chao đảo, miệng trách móc. "Tớ đã bảo cậu đừng có uống rồi mà, uống xong lại đi làm loạn gì thế? Cậu quậy ghê!"
Jimin lúng túng chỉnh tư thế cho cô, thoáng chốc không để ý đến vị học trưởng đang đứng lù ở đây. Đến lúc anh ho hắng một cái khiến cô gái giật mình.
"Học trưởng Park?"
Học sinh họ Yu sốc tới mức đưa tay còn lại lên bịt miệng, "Cậu quậy học trưởng hả? Gan nha!"
Để người say đứng đây lại chẳng hay, thêm trời đang có gió. Cứ thế này thì cô sẽ ốm thôi, anh chỉ tay về phía trước, nói: "Đưa cô bạn này về đi, cậu ta có vẻ mất kiểm soát rồi đấy."
"Được rồi, mình sẽ đưa cậu ấy về. Nếu cậu ấy có quậy cậu thì mình thay mặt xin lỗi nha, bình thường cậu ấy không như này đâu."
Nghe được lời ấy, anh chỉ gật đầu, không đáp. Nhìn hai cô gái cao vẻ ngang nhau chật vật đi vẹo bên nọ xọ bên kia đưa nhau về, rồi Jisung cũng quay đầu lại và đi về đằng sau.
Sau khi Jaekyung rời đi cùng Jimin, Jisung quay trở lại chỗ của mình. Dù không muốn thừa nhận, nhưng hình ảnh cô gái kỳ lạ ấy vẫn lẩn khuất trong tâm trí anh. Cô là ai? Tại sao lại để bản thân rơi vào tình trạng như vậy?
Và ở một góc khuất khác, Jaekyung cũng không thể quên được ánh mắt nghiêm nghị nhưng lại có gì đó ấm áp của Jisung. Cậu ấy, rốt cuộc là người thế nào?
Jaekyung cùng Jimin rời khỏi hội trường, bầu không khí bên ngoài mát mẻ hơn nhiều so với không gian ngột ngạt bên trong. Jimin kéo tay cô, giọng trách móc:
"Jaekyung, cậu làm tớ lo quá. Cậu có biết lúc cậu loạng choạng suýt ngã, mặt tớ nóng bừng lên không? May mà hội trưởng Park Jisung ở gần đó."
Jaekyung khẽ bật cười, cố làm dịu đi sự căng thẳng của Jimin. "Thôi nào, Jimin. Tớ vẫn ổn mà. Với lại, tớ cũng đâu cố tình đâu."
"Ổn? Cậu gọi cái dáng đi xiêu vẹo, uống rượu trong buổi lễ là ổn sao? Cậu may mắn vì Jisung không phạt cậu đấy."
Jaekyung dừng lại, ánh mắt dán vào khoảng không phía trước. "Cậu nghĩ cậu ta sẽ phạt tớ sao?"
"Chắc chắn là không, nhưng anh ta sẽ để ý đấy. Jisung nổi tiếng là người lạnh lùng, chẳng quan tâm ai, nhưng hôm nay lại giúp cậu. Tớ thấy kỳ lạ."
Jaekyung cười nhạt. "Tớ đoán cậu ta chỉ giúp vì không muốn chịu trách nhiệm nếu tớ ngã thôi."
Jimin định nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt lơ đãng của Jaekyung, cô chỉ khẽ thở dài. "Được rồi. Cậu hứa với tớ lần sau đừng làm thế nữa, được không?"
Jaekyung gật đầu, nhưng ánh mắt của cô vẫn dõi về phía hội trường, nơi bóng dáng Jisung vừa rời đi.
Trong khi đó, Jisung cũng không thể hoàn toàn gạt bỏ hình ảnh cô gái mà anh vừa gặp. Khi trở về ký túc xá cùng Chenle, người bạn thân thiết nhất của mình, Chenle lập tức nhận ra điều bất thường.
"Jisung, sao trông cậu có vẻ nghĩ ngợi vậy? Không phải là buổi lễ chán đến mức ấy đâu, đúng không?" Chenle cười, đặt túi xuống bàn.
"Không có gì," Jisung đáp, cố lảng tránh.
"Thật không? Chứ không phải cậu vừa gặp ai đó thú vị chứ?" Chenle nheo mắt, trêu chọc.
Jisung nhìn bạn, giọng nói trầm nhưng dứt khoát. "Không thú vị. Chỉ là một cô gái phiền phức."
Chenle bật cười lớn. "Cậu thật phũ phàng đấy. Mà này, phiền phức thế nào cơ? Cậu không thường nhận xét ai như vậy."
Jisung không trả lời ngay, anh chỉ nhớ lại dáng vẻ loạng choạng của Jaekyung, nụ cười mỉa mai đầy bí ẩn và ánh mắt có chút mệt mỏi. Một điều gì đó ở cô khiến anh không thể hoàn toàn thờ ơ.
"Một người không biết giữ mình trong buổi lễ," Jisung cuối cùng cũng đáp, cố giữ giọng điệu bình thường.
"À, hiểu rồi. Lại là kiểu tiểu thư rắc rối?" Chenle nhún vai. "Nhưng cậu đúng là lạ đấy, Jisung. Bình thường, cậu chẳng quan tâm chuyện gì ngoài công việc của mình."
Jisung im lặng, không phủ nhận cũng không khẳng định. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại ra tay giúp đỡ, khi đáng lẽ có thể bỏ qua như bao lần trước.
Sáng hôm sau, Jaekyung bước vào lớp với Jimin, cố tỏ ra bình thường dù đầu óc cô vẫn lơ lửng.
"Cậu nghe gì chưa? Hội trưởng Park Jisung hình như đang tìm ai đó trong buổi sáng hôm nay," một nhóm bạn trong lớp đang bàn tán rôm rả.
Jimin quay sang Jaekyung, hạ giọng: "Cậu nghĩ là ai nhỉ? Không lẽ là cậu?"
Jaekyung bật cười, giọng đầy mỉa mai. "Sao cậu ta phải tìm tớ chứ? Tớ chỉ là một kẻ phiền phức trong mắt cậu ta thôi."
Nhưng trong lòng Jaekyung, một cảm giác mơ hồ trỗi dậy. Cô tự hỏi liệu Park Jisung có thực sự ghim cô vào danh sách đen, hay tất cả chỉ là ngẫu nhiên.
Còn Jisung, ngồi ở văn phòng hội học sinh, đôi mắt trầm ngâm nhìn ra cửa sổ. Anh không cố ý tìm Jaekyung, nhưng hình ảnh của cô từ đêm qua vẫn dai dẳng trong tâm trí.
"Cậu ta... là ai vậy?" Jisung nghĩ thầm. Nhưng anh nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó, tự nhủ rằng cô chỉ là một trong hàng trăm học sinh trong trường, không hơn.
Giữa không khí ồn ào của lớp học, Jaekyung cố gắng tập trung vào bài giảng. Nhưng không lâu sau, một mẩu giấy nhỏ được chuyền đến tay cô.
"Ra sân bóng rổ sau giờ học. Có chuyện muốn nói."
Cô nhíu mày, nhìn nét chữ vội vàng trên giấy. "Ai lại viết cái này?" cô lẩm bẩm, quay sang Jimin.
Jimin nhún vai, ánh mắt tỏ vẻ tò mò. "Cậu đi xem thử đi. Biết đâu thú vị."
Jaekyung định bỏ qua, nhưng không hiểu sao cảm giác tò mò trong cô trỗi dậy. Có lẽ, chỉ cần một chút bất ngờ sẽ giúp ngày hôm nay bớt tẻ nhạt hơn.
Khi tiếng chuông cuối cùng vang lên, Jaekyung chậm rãi bước ra sân bóng rổ. Cô không ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy Tokuno Yushi, người hội phó mà cô biết từ những năm cấp hai.
"Yushi-?" Jaekyung gọi, hơi nhướng mày.
Yushi quay lại, nụ cười dịu dàng xuất hiện trên gương mặt anh. "Mình cứ nghĩ cậu sẽ không đến."
Jaekyung đứng lại, khoanh tay. "Cậu có chuyện gì muốn nói à?"
Yushi bước đến gần, tay xoa nhẹ gáy. "Cũng không phải chuyện gì lớn lắm. Mình chỉ muốn chắc chắn rằng cậu không sao sau hôm qua."
"Hôm qua?" Jaekyung hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng nhận ra anh đang nhắc đến sự việc trong buổi lễ. "Tôi ổn mà. Sao anh lại hỏi vậy?"
Yushi nhìn cô chăm chú, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm. "Mình thấy cậu không giống mọi khi. Cậu luôn cười, nhưng có vẻ... hơi gượng ép."
Câu nói của anh làm Jaekyung khựng lại. Cô nhanh chóng che giấu cảm xúc, đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng: "Cậu nghĩ quá nhiều rồi đấy. Mình vẫn là tôi thôi, mình chỉ uống quá chén một chút."
"Jaekyung." Giọng Yushi trầm hơn, chân thành hơn. "Mình chỉ muốn nói rằng, nếu có gì cần, mình luôn ở đây, đến tìm mình nhé."
Jaekyung hơi chùn bước, nhưng ngay lập tức bật cười để xua tan bầu không khí căng thẳng. "Cảm ơn, Yushi à. Nhưng thực sự, mình ổn mà."
Yushi khẽ thở dài, nhưng không ép cô thêm. "Được rồi. Nhưng nhớ, mình không chỉ là hội phó. Mình cũng là bạn của cậu, siêu bạn thân của cậu. Nhớ chưa?"
Jaekyung mỉm cười, nhưng trong lòng cô lại dấy lên một cảm giác khó tả.
Cùng lúc, Jisung đang đi dạo quanh sân trường cùng Chenle. Họ tình cờ đi ngang qua sân bóng rổ và nhìn thấy Jaekyung đang nói chuyện với Yushi.
Chenle huých nhẹ vào vai Jisung, cười tủm tỉm. "Cậu xem, cô gái phiền phức của cậu đang rất bận rộn với hội phó."
Jisung liếc nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt thoáng một chút lạnh lùng. "Cậu nói như thể mình quan tâm vậy."
"Ồ, không quan tâm mà nhìn kỹ thế kia?" Chenle cười lớn, không buông tha bạn mình.
"Chỉ là tình cờ thôi," Jisung đáp ngắn gọn, rồi nhanh chóng rẽ hướng khác.
Nhưng dù cố phủ nhận, hình ảnh Jaekyung vẫn hiện rõ trong tâm trí anh. Cô là một điều gì đó lạ lẫm, khó đoán, nhưng lại khiến anh không thể hoàn toàn bỏ qua.
Đêm đó, Jaekyung nằm dài trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cuộc gặp gỡ với Yushi làm cô cảm thấy ấm lòng, nhưng cũng khiến cô nghĩ nhiều hơn về những lời anh nói.
"Bạn bè, sao?" cô lẩm bẩm, một nụ cười thoáng hiện trên môi.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười ấy dần phai nhạt. Một phần nào đó trong cô cảm thấy thật trống rỗng, một cảm giác mà không ai có thể thực sự hiểu.
Cô nhắm mắt lại, cố ru mình vào giấc ngủ, nhưng hình ảnh của hai người – Tokuno Yushi và Park Jisung – cứ luẩn quẩn trong đầu cô. Cả hai đều khác biệt, nhưng đều làm cô bối rối theo cách riêng.
Ở đâu đó, một sự thay đổi nhỏ đang bắt đầu, lặng lẽ nhưng đầy mạnh mẽ, chờ ngày bùng nổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro