Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

58. Lần Đầu h

Trong căn phòng khách sạn, ánh đèn vàng dịu phủ lên không gian yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng tim em đập dồn dập trong lồng ngực. Yukata đã rời khỏi cơ thể em từ lúc nào chẳng hay, thay vào đó là vòng tay chắc chắn và đầy ấm áp của chú.

“Vợ nhỏ…” – giọng chú khàn đi, hơi thở phả nóng trên vành tai em, vừa khao khát, vừa kiềm chế. Ngón tay thô ráp lướt nhẹ trên làn da mềm mại khiến em khẽ run.

Lần đầu tiên của em, tất cả đều mới lạ, vừa hồi hộp vừa sợ hãi. Cảm giác thân mật quá gần khiến đôi mắt em rơm rớm. Chú khựng lại, áp môi hôn thật sâu lên trán em, thì thầm:
“Đừng sợ… có chú ở đây, chú sẽ nhẹ nhàng. Nếu đau, nói với chú, chú sẽ dừng lại.”

Chính câu nói ấy khiến em thấy tim mình mềm ra, những lo lắng dần tan biến. Em gật nhẹ, vòng tay quàng qua cổ chú như tín hiệu trao trọn niềm tin.

Bờ môi chú khẽ miết dọc xương quai xanh, từng nụ hôn nóng bỏng hòa cùng vòng tay siết chặt, vừa xoa dịu, vừa khiến em quên đi cơn đau ban đầu.

Trong căn phòng khách sạn chỉ còn tiếng thở gấp gáp xen lẫn nhịp tim rộn ràng, em khẽ run rẩy khi cảm nhận rõ ràng sự xâm nhập lần đầu tiên. Nỗi đau khiến khóe mắt em cay xè, nước mắt vô thức trào ra, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy ga giường.

“Shhh… vợ nhỏ, đừng khóc…” – giọng chú khàn khàn, gấp gáp mà lại dịu dàng đến nghẹn. Chú cúi xuống hôn nhẹ vào mi mắt em, hôn cả những giọt nước mắt vừa rơi. “Chú ở đây… từ từ thôi, sẽ không để em đau một mình đâu.”

Em khẽ nấc, thân thể căng cứng vì lạ lẫm và đau rát. Chú liền dừng lại, ôm em thật chặt vào lòng, bàn tay vuốt nhẹ dọc sống lưng như vỗ về một đứa trẻ. Nụ hôn của chú tràn ngập khắp gương mặt, trán, mũi, môi em. “Nghe chú nhé… thả lỏng ra, chỉ cần ôm lấy chú thôi.”

Nụ hôn của chú chuyển từ dịu dàng sang cháy bỏng, ngấu nghiến nhưng vẫn nâng niu như sợ làm em đau. Khi khoảng khắc quan trọng đến, em bất giác siết chặt bàn tay chú. Một thoáng nhói đau khiến em bật khẽ tiếng nấc, còn chú thì lập tức dừng lại, trán tì lên vai em, thở dồn dập nhưng vẫn kiềm chế:
“Xin lỗi… vợ nhỏ, chú làm em đau phải không?”

Em lắc đầu, cắn môi mỉm cười yếu ớt: “Em chịu được… chú đừng dừng lại.”

Được sự cho phép của em, chú chậm rãi tiếp tục, từng chút một hòa nhịp cùng em. Ban đầu là những cử động nhẹ nhàng, dỗ dành, để em quen dần, thì thầm những lời an ủi:
“Giỏi lắm… vợ nhỏ của chú ngoan quá.”
“Thư giãn nào, chỉ cần nhìn chú thôi

Em run rẩy vòng tay ôm cổ chú, mùi hương quen thuộc của người đàn ông ấy khiến em dần bình tĩnh lại. Chú thì thầm những lời ngọt ngào bên tai:
“Em là của chú… chỉ mình chú thôi. Đêm nay, chú sẽ giữ lấy em, nâng niu em, không ai có thể chạm vào em nữa.”

Rồi chú lại chậm rãi tiến sâu hơn, vừa hôn vừa xoa dịu từng cơn đau của em. Mỗi khi em siết chặt lại, chú lại dừng, thì thầm an ủi, cho đến khi em khẽ gật đầu trong vòng tay chú.

Cao trào đến như một làn sóng vừa mãnh liệt vừa dịu dàng. Tiếng em nức nở xen lẫn tiếng chú gọi “vợ nhỏ…” vang vọng trong căn phòng kín. Khi tất cả vỡ òa, em òa khóc khẽ trong vòng tay chú, còn chú ôm chặt em, vỗ lưng và hôn lên mái tóc rối bời.

“Em giỏi lắm… lần đầu đã trao cho chú. Cảm ơn em, vợ nhỏ của chú.” – chú thì thầm, giọng khản đặc vì xúc động.

Em tựa vào ngực chú, trái tim đập cùng nhịp với anh. Nỗi đau ban đầu tan dần, chỉ còn lại hơi ấm dịu ngọt, sự vỗ về không ngừng của người đàn ông duy nhất mà em tin tưởng.

Dần dần, cơn đau nhường chỗ cho khoái cảm ngọt ngào. Em ngửa cổ, thở gấp, trong khi chú không ngừng hôn lên môi, lên cổ, đôi mắt anh ánh lên sự si mê pha lẫn dịu dàng. Khi cao trào đến, cơ thể em căng tràn, hòa vào từng chuyển động mãnh liệt mà vẫn được giữ trong vòng tay đầy che chở.

Khi tất cả qua đi, chú vẫn ôm em thật chặt, để em gối đầu lên ngực mình, vuốt ve làn tóc rối, dỗ dành như một đứa trẻ vừa trải qua điều quan trọng nhất:
“Giỏi lắm, vợ nhỏ… từ nay em là của chú, mãi mãi.”

Trong cơn mệt lả, em chỉ đủ sức khẽ thì thầm: “Chú hứa rồi nhé… không được bỏ em.”

Chú khẽ cười, hôn nhẹ lên trán em, giọng khàn khàn nhưng đầy chắc chắn: “Ừ, chú hứa.”

Trong căn phòng khách sạn ngập ánh vàng dịu, sau khi mọi thứ lắng xuống, chú vẫn chưa rời em. Vòng tay rắn chắc của chú ôm lấy eo em, kéo em lại gần hơn như sợ em biến mất. Da em còn đỏ hồng, hơi thở vẫn chưa ổn định, nhưng ánh mắt chú dịu dàng đến mức khiến em chỉ biết rúc vào ngực chú.

Em khẽ nhăn mặt, khóe mi cay cay, cơ thể mỏng manh run lên trong vòng tay rộng lớn. Chú lập tức cúi xuống, hôn lên tóc em, giọng trầm khàn nhưng ấm áp:

— Ngoan… đừng khóc. Có chú ở đây rồi.

Bàn tay chú vuốt nhẹ lưng em, từng đường cong nơi eo nhỏ được nâng niu như thể là báu vật. Chú hôn lên thái dương em, lên bờ má còn ướt, rồi dỗ ngọt như dỗ một cô bé:

— Đau thì cứ nói với chú, đừng chịu đựng một mình…

Em khẽ gật đầu, vùi mặt sâu hơn vào lồng ngực ấm nóng ấy. Sau vài phút, chú vòng tay ôm lấy eo em, nhẹ nhàng bế em lên. Động tác chắc chắn nhưng lại cẩn thận vô cùng, như thể chỉ cần mạnh tay một chút thôi cũng khiến em đau thêm.

— Để chú chăm em, được không? — chú cúi xuống, mắt nhìn em đầy yêu thương.

Em chỉ khẽ đáp bằng cái gật đầu nhỏ, giọng lí nhí:
— Vâng…

Chú bế em đi thẳng vào phòng tắm, từng bước chậm rãi. Tấm yukata đã xộc xệch, tóc em hơi rối, nhưng trong mắt chú em vẫn xinh đẹp tuyệt đối. Khi đặt em ngồi xuống, chú giữ chặt lấy bàn tay em, trấn an:

— Ngồi yên đây, để chú lo hết cho em.

Nước ấm chảy ra, hương thơm thoang thoảng khắp không gian. Chú quỳ xuống trước mặt em, bàn tay to vuốt ve eo nhỏ như trấn an. Mọi động tác chú làm đều dịu dàng đến lạ: chỉnh nước vừa đủ ấm, lau rửa cho em thật cẩn thận, thỉnh thoảng lại hôn khẽ lên vai, lên trán để dỗ dành.

Em đỏ mặt, ngượng ngùng lí nhí:
— Chú… đừng nhìn em như thế…

Chú bật cười khẽ, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy yêu thương:
— Nhìn thế nào cũng được… Em là của chú rồi.

Và thế là, giữa ánh sáng dịu dàng của đèn vàng khách sạn, chú vừa dỗ vừa nâng niu, để em không còn cảm thấy sợ hãi hay cô đơn trong lần đầu vụng về ấy.

Sau khi em đã được chú bế vào phòng tắm, lau rửa sạch sẽ và quấn khăn cho em, chú lại cẩn thận đặt em ngồi xuống ghế nghỉ. “Ngoan, ngồi yên đây, để chú dọn giường lại đã,” giọng chú trầm mà ấm, xen lẫn chút dịu dàng trách yêu.

Em nhìn theo dáng người cao lớn của chú, đôi vai rộng in bóng dưới ánh đèn vàng khách sạn. Chú từ tốn thu dọn ga giường đã lộn xộn, tháo từng lớp chăn gối, động tác chậm rãi nhưng chắc chắn. Thỉnh thoảng chú quay sang nhìn em, thấy em đỏ mặt ngượng ngùng thì chú khẽ cười:

“Đừng né chú… lần đầu của em, chú phải lo cho em thật chu đáo.”

Chú nhờ nhận từ nhân viên một bộ ga giường mới, trải phẳng phiu rồi phủ chăn gối sạch sẽ. Em thấy rõ trong từng hành động ấy, chú chẳng hề vội vã hay qua loa, mà đầy nâng niu, giống như muốn để lại cho em cảm giác an toàn nhất sau khoảnh khắc cuồng nhiệt vừa qua.

Khi chú xong việc, chú tiến lại gần, cúi xuống ôm lấy em rồi nhấc bổng lên như không nặng chút nào. “Giường mới tinh rồi, vợ nhỏ của chú yên tâm ngủ nhé.” Em rúc vào ngực chú, nghe tiếng tim anh đập trầm ổn.

Chú đặt em xuống giường, kéo chăn nhẹ nhàng phủ lên người em. Nhưng thay vì rời đi, chú nằm xuống cạnh, vòng tay qua ôm eo em thật chặt, thì thầm vào tai:

“Đêm nay, chú hạnh phúc lắm. Em không cần sợ, mọi thứ đã có chú lo. Từ nay, lúc nào cũng vậy.”

Em khẽ mỉm cười, cảm giác toàn thân được bao bọc trong hơi ấm và sự quan tâm của chú, dần chìm vào giấc ngủ với trái tim run rẩy nhưng an yên.

@isold

🚫 DON'T COPPY MY IDEAS 🚫




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro