oneshot
Ngọn Lửa và Thành Trì
Sân vận động Rajamangala đêm nay ngập tràn ánh đèn rực rỡ, bao phủ cả một không gian rộng lớn. Cổ động viên Thái Lan tràn ngập khán đài, tiếng hò reo của họ vang vọng khắp nơi, nhưng không khí lại nặng nề hơn những trận đấu khác. Đối thủ của họ không ai khác chính là Việt Nam, một đội bóng mạnh mẽ, luôn mang lại những thách thức khắc nghiệt mỗi lần gặp mặt.
Trước trận đấu này, đội tuyển Thái Lan đã trải qua một trận bán kết đầy khó khăn với Indonesia. Mặc dù thắng 2-1, nhưng không ai trong đội cảm thấy thỏa mãn. Mọi người đều biết, để chinh phục chiếc cúp, họ cần phải chơi tốt hơn rất nhiều nữa, đặc biệt là trong trận chung kết này. Không khí của đội tuyển càng trở nên căng thẳng khi chiến thắng của họ chưa thực sự thuyết phục, đặc biệt là khi Suphanat và Pansa đều cảm nhận được rằng trận đấu với Việt Nam sẽ là một thử thách lớn.
Suphanat bước ra khỏi đường hầm với bước chân đầy quyết tâm, nhưng ánh mắt của cậu lại không giấu nổi sự lo lắng. Đây là một trận đấu mà cậu biết, nếu thất bại, sẽ có rất nhiều người thất vọng, không chỉ là người hâm mộ mà còn là những người thân yêu, những người đã luôn ủng hộ cậu suốt bao năm qua.
Pansa, người đàn anh điềm tĩnh và có lẽ cũng chính là hình mẫu mà Suphanat luôn muốn trở thành, bước đi bên cạnh cậu, nhìn cậu với ánh mắt đầy tin tưởng. Mặc dù trong lòng anh cũng có chút băn khoăn, nhưng với tư cách là đội trưởng, anh không thể để điều đó lộ ra ngoài.
"Nhóc, em nghĩ chúng ta có thể thắng không?" Pansa hỏi, giọng điềm tĩnh, như thể đang trêu chọc nhưng lại chứa đựng một sự kỳ vọng lớn lao.
“Em không chắc…” Suphanat đáp, giọng buồn bã. “Nhưng em sẽ cố hết sức. Em không muốn thất bại ở đây, nhất là trước mặt người hâm mộ và gia đình.”
Pansa nhìn cậu, đôi mắt như hiểu rõ từng suy nghĩ trong lòng. "Cố gắng hết sức là điều quan trọng, Suphanat. Nhưng đừng để áp lực làm em sợ hãi. Nếu chúng ta chiến đấu hết mình, dù kết quả có ra sao, đó cũng là chiến thắng thật sự."
Ánh sáng từ đèn chiếu rọi lên mặt Pansa, làm nổi bật những vết nhăn nơi khóe mắt anh, dấu hiệu của những năm tháng chiến đấu không mệt mỏi. “Thành công không phải lúc nào cũng là kết quả. Nó là quá trình. em sẽ thấy, nếu em chiến đấu hết mình, em sẽ cảm nhận được chiến thắng trong trái tim mình.”
Suphanat gật đầu, cảm giác yên tâm hơn khi nghe những lời khích lệ đó. Cậu biết, dù có thế nào đi nữa, Pansa sẽ luôn ở bên cậu, là người hướng dẫn, là người giúp cậu đứng vững khi mọi thứ trở nên khó khăn.
Trận đấu với Indonesia: Khát vọng vươn tới
Trước khi bước vào trận chung kết với Việt Nam, Thái Lan đã có một trận bán kết không thể quên với Indonesia. Đội bóng đến từ xứ vạn đảo đã thi đấu rất quyết liệt, với những pha tấn công mạnh mẽ và lối chơi phòng ngự kiên cường. Trận đấu diễn ra vô cùng căng thẳng, với những pha bóng hết sức kịch tính, khiến người hâm mộ không thể rời mắt khỏi màn hình.
Ngay từ những phút đầu tiên, Indonesia đã khiến các cầu thủ Thái Lan bất ngờ. Họ chủ động tấn công nhanh, khiến hàng phòng ngự của đội chủ nhà phải vất vả chống đỡ. Và đến phút 35, Indonesia bất ngờ có bàn mở tỷ số. Một pha bóng chuyền vào vòng cấm, mặc dù hàng thủ Thái Lan đã cố gắng ngăn chặn nhưng vẫn không thể kịp thời hóa giải. Toàn bộ sân vận động lặng đi trong một khoảnh khắc, khiến những tiếng cổ vũ dần thưa thớt.
Suphanat đứng trân trối trên sân, mắt mở to nhìn vào bảng tỷ số. Cậu cảm nhận được sự nặng nề trong không khí, áp lực như đè lên từng bước đi của mình. Mọi thứ dường như đều chống lại họ.
Pansa, vẫn giữ được sự bình tĩnh, bước lại gần Suphanat, vỗ nhẹ lên vai cậu. "em có thể làm được. Cả đội này sẽ không bỏ cuộc đâu. Chúng ta sẽ phải chiến đấu."
Suphanat nhìn lên, ánh mắt của Pansa như tiếp thêm cho cậu một sức mạnh kỳ diệu. Cậu hít một hơi thật sâu, ngẩng cao đầu, quyết tâm sẽ làm tất cả để giành lại chiến thắng cho đội nhà.
Và rồi, sau nhiều pha tấn công không ngừng nghỉ, Thái Lan đã có bàn gỡ hòa vào phút 60. Suphanat, trong một tình huống phối hợp tuyệt vời, đã vượt qua hai hậu vệ Indonesia, dứt điểm thành công gỡ hòa 1-1. Mọi người trên sân đều đứng dậy, cổ vũ vang trời, nhưng Suphanat không thể vui mừng quá lâu. Cậu biết trận đấu chưa kết thúc.
Khoảng 15 phút sau, Thái Lan có một pha tấn công quyết định. Pansa, người đã gắn bó với bóng đá Thái Lan suốt nhiều năm qua, đã có một cú đánh đầu từ quả phạt góc, đưa bóng vào lưới Indonesia, nâng tỷ số lên 2-1. Thái Lan chính thức giành vé vào chung kết.
Dù chiến thắng, nhưng trong lòng Pansa và Suphanat, vẫn còn rất nhiều điều phải cải thiện. Trận đấu với Việt Nam sẽ là một thử thách khắc nghiệt hơn rất nhiều, và cả đội biết, nếu muốn đăng quang, họ phải hoàn thiện mình hơn nữa.
Sau trận đấu căng thẳng với Indonesia, khi mà tất cả các cầu thủ đã ra khỏi sân với vẻ mặt mệt mỏi, Pansa tìm thấy Suphanat đang ngồi một mình trong phòng thay đồ, đôi tay ôm chặt lấy đầu, ánh mắt trống rỗng. Cậu cảm thấy như mình vừa trải qua một cơn ác mộng, dù chiến thắng cuối cùng đã đến, nhưng không phải là cách mà cậu mong đợi. Suphanat không thể vui mừng nổi, mọi thứ trong cậu như đọng lại một cảm giác bất an.
Pansa bước vào phòng thay đồ, không vội vã, mà bước từng bước chậm rãi đến gần Suphanat. Anh ngồi xuống cạnh cậu, không nói gì ngay lập tức, chỉ lặng lẽ quan sát. Một lúc sau, anh phá vỡ sự im lặng bằng giọng nói trêu chọc, đầy sự chân thành.
“em làm gì mà trông giống như vừa đánh mất cả thế giới vậy, Suphanat? anh chưa thấy em thất vọng như thế bao giờ đấy,” Pansa nói, mắt ánh lên vẻ tinh nghịch, nhưng có gì đó thật ấm áp trong cách anh nói.
Suphanat ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt vẫn ánh lên sự lo lắng và bất an. “Em không làm tốt… Trận đấu này… nó đáng lẽ phải tốt hơn thế. Em không biết mình đã làm gì sai nữa.” Giọng cậu trầm xuống, như thể đang đấu tranh với chính mình.
Pansa cười nhẹ, đặt tay lên vai Suphanat, vỗ vỗ nhẹ như để trấn an. “Thất bại không phải là điều đáng sợ. Điều đáng sợ là khi em để thất bại đè nặng lên mình quá lâu. Hãy đứng dậy, Suphanat. Trận chung kết còn một chặng đường dài lắm.”
“Anh cũng biết, đây là trận đấu quan trọng nhất mà em từng tham gia. Em muốn làm mọi người tự hào, đặc biệt là… gia đình em. Em không thể thất bại.” Suphanat nói, giọng đầy quyết tâm nhưng cũng chứa đựng sự căng thẳng.
Pansa nheo mắt lại, một nụ cười lướt qua môi anh khi nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt Suphanat. “Vậy sao? em làm như mình chưa bao giờ thất bại vậy. Nhưng anh thấy, em không phải là người bỏ cuộc. Hơn nữa, nếu em cứ suy nghĩ về việc làm hài lòng mọi người, em sẽ mất đi chính mình đấy.”
Suphanat hơi cúi đầu, cậu biết Pansa nói đúng, nhưng có một phần trong cậu không thể thoát khỏi cảm giác phải sống theo kỳ vọng của người khác.
“Nhưng anh cũng hiểu cảm giác đó mà, phải không?” Suphanat hỏi, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Pansa. “Anh luôn là người vững vàng nhất, nhưng anh có bao giờ cảm thấy gánh nặng từ tất cả những kỳ vọng đổ dồn lên anh không?”
Pansa khẽ thở dài, ánh mắt trở nên sâu lắng. “Tất nhiên là có. Nhưng có một điều anh học được trong suốt những năm qua, là chúng ta không thể sống chỉ vì sự kỳ vọng của người khác. Nếu làm thế, chúng ta sẽ đánh mất chính mình. Đúng, anh là đội trưởng, và anh cũng cảm thấy áp lực, nhưng điều quan trọng là anh đã chọn cách chiến đấu vì chính mình, không phải vì ai khác.”
Suphanat im lặng lắng nghe, lời nói của Pansa như một luồng gió mới thổi vào tâm trí cậu. Cậu cảm nhận được sự mạnh mẽ trong cách Pansa nhìn nhận vấn đề, và dần dần, nỗi lo sợ trong lòng cậu bắt đầu tan biến.
“Anh nói đúng… Em sẽ làm hết sức mình. Chắc chắn sẽ không để anh thất vọng.” Suphanat cười nhẹ, một nụ cười khẽ nhưng tràn đầy quyết tâm.
Pansa nhìn cậu, mỉm cười nhẹ nhàng. “Không phải là thất vọng đâu. anh chỉ muốn thấy em cười nhiều hơn, chơi bóng với tất cả đam mê và niềm tin của mình. Cứ thế mà chiến đấu, đừng nghĩ quá nhiều về việc phải làm hài lòng ai.”
“Cảm ơn anh, Pansa.” Suphanat nói, ánh mắt đầy biết ơn. “Em không nghĩ mình sẽ có thể vượt qua được cảm giác này nếu không có anh.”
Pansa vỗ vỗ nhẹ lên vai Suphanat, cười tinh nghịch: “Thôi nào, đừng quá lãng mạn như vậy. em còn cả đống việc phải làm trên sân kìa.”
Suphanat bật cười, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Anh biết, bất kể kết quả trận chung kết ra sao, điều quan trọng nhất là sự nỗ lực và niềm tin vào bản thân. Và Pansa, người đàn anh luôn đứng bên cạnh, sẽ mãi là người giúp cậu không bao giờ từ bỏ.
Trận đấu bắt đầu: Thái Lan vs Việt Nam
Vào đêm chung kết, sân Rajamangala lại ngập tràn ánh sáng, nhưng bầu không khí lúc này trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Việt Nam, đội bóng giàu sức mạnh và kỹ thuật, đã sẵn sàng cho một cuộc chiến không khoan nhượng.
Phút 10, Việt Nam đã thể hiện sự tự tin khi liên tục tấn công mạnh mẽ về phía khung thành Thái Lan. Họ đã làm khó các cầu thủ Thái Lan ngay từ đầu với những pha phối hợp nhanh và nhịp nhàng. Suphanat, dù đang chơi hết sức mình, nhưng vẫn cảm thấy sức ép lớn từ đối thủ. Còn Pansa, với kinh nghiệm và bản lĩnh của mình, vẫn giữ vững tinh thần cho toàn đội.
Phút 40, từ một tình huống ngoài vòng cấm, Việt Nam bất ngờ mở tỷ số. Một pha dứt điểm của cầu thủ Việt Nam khiến thủ môn Thái Lan không kịp phản ứng. Toàn bộ sân Rajamangala lặng đi trong sự ngỡ ngàng. Những tiếng cổ vũ của người hâm mộ Thái Lan bị chặn lại, thay vào đó là những lời rì rầm lo âu.
Suphanat nhìn vào bảng tỷ số, cảm thấy cả thế giới như sụp đổ. Nhưng khi quay lại nhìn Pansa, ánh mắt của người đàn anh vẫn lạnh lùng và đầy kiên định. Pansa bước đến gần, vỗ nhẹ lên vai cậu. "Đừng để một bàn thua làm em mất niềm tin. Trận đấu còn dài, và chúng ta còn cơ hội."
Ánh mắt của Pansa làm Suphanat cảm thấy được an ủi. Dù đang trong tình huống khó khăn, nhưng cậu biết mình không thể bỏ cuộc. Cả đội vẫn còn cơ hội, và Suphanat sẵn sàng làm tất cả để thay đổi cục diện trận đấu này.
Với những thay đổi chiến thuật, Thái Lan bước vào hiệp hai với quyết tâm cao độ. Họ tấn công mạnh mẽ hơn, tạo ra nhiều cơ hội nguy hiểm hơn. Suphanat, mặc dù chưa ghi được bàn thắng, nhưng cậu đã thi đấu hết mình với mỗi pha bóng. Cậu không muốn làm thất vọng những người hâm mộ, những người luôn ủng hộ mình, đặc biệt là gia đình cậu, những người luôn đứng sau cổ vũ.
Tuy nhiên, hàng thủ Việt Nam lại quá chắc chắn, khiến những cơ hội của Thái Lan đều không thành công. Càng thi đấu, Suphanat càng cảm thấy áp lực tăng lên. Mỗi bước chạy như nặng trĩu, nhưng ánh mắt của Pansa luôn là động lực lớn giúp cậu vững tin.
Phút 70, Suphanat có một pha dứt điểm rất đẹp, vượt qua hai hậu vệ Việt Nam, nhưng lại thiếu một chút may mắn khi bóng đi vọt xà ngang trong gang tấc. Cậu đổ gục xuống sân, đôi tay ôm đầu trong sự tiếc nuối. Cảm giác như mọi thứ đã rời xa tầm với.
Pansa chạy đến, kéo cậu đứng dậy. "Đứng lên đi! Trận đấu chưa kết thúc. em phải tiếp tục chiến đấu!"
Suphanat ngước mắt nhìn Pansa, đôi mắt chứa đầy sự quyết tâm. “Em sẽ không bỏ cuộc đâu, anh. Em hứa sẽ làm hết sức mình.”
Pansa nhìn Suphanat, đôi mắt anh không rời khỏi cậu, đầy sự tin tưởng. "em là một cầu thủ tuyệt vời, Suphanat. Nhưng đôi khi, không phải lúc nào cũng là về cố gắng. Nó còn là về sự bình tĩnh, về cách em xử lý áp lực. Đừng để mọi thứ làm em mất phương hướng."
Suphanat hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh nhịp thở của mình. Cậu hiểu lời Pansa nói không chỉ là những lời khuyên cho một trận đấu, mà là những bài học mà anh đã rút ra trong suốt sự nghiệp của mình. Suphanat đã từng ao ước có thể giống như Pansa – bình tĩnh, điềm đạm và luôn đứng vững trước mọi thử thách. Nhưng giờ, khi đối mặt với trận đấu lớn nhất trong sự nghiệp, cậu mới thật sự hiểu được trọng trách mà mình phải gánh vác
Phút 85, Thái Lan đang gồng mình trong những phút cuối cùng để gỡ hòa. Các cầu thủ không ngừng tấn công, dồn ép đối thủ, nhưng dường như vận may không đứng về phía họ. Đội tuyển Việt Nam đã làm chủ được thế trận và một cơ hội hiếm hoi xuất hiện. Trong một pha tấn công, thủ môn Thái Lan bị bỏ lại ngoài khung thành khi anh lao ra để cản phá một pha bóng nguy hiểm. Khi bóng được chuyền vào vòng cấm, khung thành Thái Lan trở nên trống trải.
Suphanat nhận ra ngay tình huống này và lao về phía khung thành, đôi chân như mỏi mệt nhưng không một chút do dự. Cậu chạy hết sức mình, đôi mắt vẫn không rời khỏi quả bóng đang lăn về phía khung thành trống. Cả đội đều cố gắng giữ vững hy vọng, nhưng dù Suphanat có chạy nhanh đến đâu, bóng vẫn lăn qua vạch vôi trước sự tiếc nuối của cậu.
Bàn thắng nâng tỷ số lên 2-1 cho Việt Nam vang lên, và toàn bộ sân vận động Rajamangala như lặng đi trong một khoảnh khắc. Suphanat gục xuống sân, cảm giác thất vọng tràn ngập trong lòng cậu
Khi tiếng còi kết thúc vang lên, bảng tỷ số hiện rõ: Việt Nam 2-1 Thái Lan.
Thái Lan không thể giành chiến thắng, nhưng dù vậy, không ai cảm thấy hổ thẹn với bản thân. Họ đã chiến đấu hết mình, và đôi lúc, bóng đá không chỉ về chiến thắng mà là cách bạn đứng dậy sau mỗi thất bại.
Suphanat ngồi trên sân, tay bóp chặt chiếc áo đấu, mắt nhìn vô định. Cậu cảm thấy như mọi nỗ lực của mình đều trở nên vô nghĩa.
Pansa bước đến, đặt tay lên vai cậu. “Đứng lên đi, nhóc. Đây không phải là kết thúc. Thất bại hôm nay là bài học để em trưởng thành hơn.”
“Nhưng em đã khiến mọi người thất vọng…” Suphanat nghẹn giọng.
“Không.” Pansa nghiêm giọng. “em không khiến ai thất vọng cả. Hãy nhớ rằng bóng đá không phải lúc nào cũng chiến thắng, nhưng nó luôn dạy cho chúng ta điều gì đó. Và hôm nay, anh đã thấy một Suphanat chiến đấu đến cùng. Đó là điều đáng tự hào.”
Suphanat ngước lên, nhìn thấy ánh mắt của Pansa – một ánh mắt chất chứa sự tin tưởng và hy vọng.
“Em sẽ làm tốt hơn. Em hứa.”
“Nhóc, anh không cần lời hứa,” Pansa nói, mỉm cười. “anh chỉ cần em giữ ngọn lửa này trong tim. Và khi em đứng ở đây lần tới, anh muốn thấy một Suphanat mạnh mẽ hơn.”
Khép lại
Đêm đó, khi các cầu thủ rời sân vận động, Suphanat ngoảnh lại nhìn ánh đèn sân cỏ đang dần tắt. Trong lòng cậu, thất bại hôm nay không còn là gánh nặng, mà trở thành động lực để tiến về phía trước.
Trên bầu trời Bangkok, ánh đèn của Rajamangala nhạt dần, nhưng trong lòng Suphanat, ngọn lửa bóng đá vừa mới được thắp sáng mãi mãi.
Sau trận đấu với Việt Nam, dù đội bóng của Pansa và Suphanat không thể giành chiến thắng, nhưng họ lại cảm nhận được một điều gì đó lớn lao hơn, một cảm giác khác biệt. Trái ngược với sự thất vọng của trận đấu, họ như thể đã có một sự kết nối nào đó giữa nhau, mà không cần phải nói ra thành lời. Đó là một thứ cảm giác khó tả, không phải là tình bạn, nhưng cũng không phải là tình yêu.
Một buổi chiều, khi buổi tập kết thúc và những người còn lại đã rời đi, Pansa và Suphanat vẫn đứng lại trên sân. Cả hai im lặng, nhìn nhau qua làn sóng ánh sáng nhạt nhòa của hoàng hôn. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc của họ bay bay trong gió. Cảnh vật yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ còn lại tiếng bước chân của họ, và những suy nghĩ chưa kịp thổ lộ.
“Cảm giác hôm nay thế nào?” Pansa bỗng lên tiếng, giọng anh trầm lắng, nhưng lại có gì đó như muốn thăm dò, như muốn nghe Suphanat nói ra điều gì đó.
Suphanat nhìn anh một cách lạ lẫm, có một chút ngập ngừng trong ánh mắt. “Cũng như mọi lần, anh ấy…” Cậu ngừng lại, như thể đang tìm từ ngữ để diễn tả cảm giác của mình. “Chỉ là một trận đấu thôi mà.”
Pansa khẽ nhướng mày, bước lại gần hơn một bước. “Vậy sao? Em không thấy có gì đặc biệt sao?”
Suphanat hạ ánh mắt xuống, lắc đầu nhẹ. “Không phải vậy. Chỉ là... khác một chút thôi. Cảm giác nó… thật lạ.”
Những lời này khiến Pansa nhìn cậu lâu hơn. Cảm giác của cậu như một mảnh vỡ chưa được ghép lại hoàn chỉnh, nhưng lại khiến anh không thể không để ý. Anh không vội vàng, chỉ đứng đó, quan sát, như đang chờ đợi một điều gì đó không thể nói ra.
“Em cảm thấy như thế nào khi mọi người nhìn em chơi bóng?” Pansa tiếp tục, giọng anh vẫn như cũ, bình thản nhưng có chút gì đó như đang cố gắng đánh thức một cảm giác nào đó trong Suphanat.
Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn chưa rời khỏi anh. “Mọi người đều thấy em ổn mà. Em không nghĩ gì nhiều đâu.”
Pansa cười nhẹ, nhưng trong tiếng cười ấy lại có gì đó mơ hồ. “Thật sao? Anh lại nghĩ em rất đặc biệt. Chỉ có điều, em không chịu nhận ra thôi.”
Suphanat nhíu mày, không biết phải đáp lại sao. Cậu không muốn trả lời ngay, không muốn mọi chuyện đi quá xa. “Anh nói gì vậy, Pansa? Em chẳng đặc biệt đâu.”
Pansa chỉ cười, nhưng không nói thêm gì. Cái cười ấy không phải là một nụ cười chế giễu, mà là một cái cười đầy ẩn ý, như thể anh đã hiểu rõ điều gì đó mà Suphanat chưa sẵn sàng thừa nhận.
Im lặng bao trùm cả hai, nhưng lại không khiến không khí trở nên ngột ngạt. Cảm giác như cả hai đều đang ở một ngã rẽ mà chưa thể bước tiếp. Suphanat cảm thấy trong lòng mình có một thứ gì đó khó nói thành lời, như thể mọi thứ vừa lấp đầy và vừa bỏ lại một khoảng trống không dễ lấp đầy.
“nhóc Em mệt rồi à?” Pansa hỏi, giọng anh nhẹ nhàng, đôi mắt anh không hề rời khỏi Suphanat. Câu hỏi đơn giản nhưng lại khiến cậu cảm thấy có một sự quan tâm sâu sắc hơn.
Suphanat nhìn vào mắt Pansa, một giây im lặng trôi qua trước khi trả lời. “Chưa đâu. Em vẫn ổn.”
Pansa nhìn cậu, nụ cười của anh lần này thật sự ấm áp, nhưng cũng đầy mơ hồ. “Vậy thì... có muốn đi dạo một chút không? Dù sao cũng không ai ở đây nữa.”
Lời đề nghị của Pansa như một cái gì đó nhẹ nhàng, không ép buộc, nhưng lại có một sức hút khó cưỡng. Suphanat không trả lời ngay mà chỉ nhìn anh, như muốn tìm hiểu lý do đằng sau lời mời đó. Nhưng rồi, cậu chỉ khẽ gật đầu, đôi mắt không hề rời khỏi Pansa, như thể đang cố gắng suy nghĩ về một thứ gì đó chưa kịp hiểu.
Cả hai bắt đầu bước đi trên con đường ven bờ biển, im lặng nhưng không lạ lẫm. Từng bước chân nhẹ nhàng vang lên, đôi khi chỉ còn lại những tiếng sóng vỗ nhè nhẹ bên tai. Bầu trời lúc này đang chuyển màu, từ xanh ngắt chuyển sang màu cam ấm áp, như một bức tranh tĩnh lặng đang vẽ nên khoảnh khắc của họ.
Cảm giác khi bước cùng nhau trên con đường này thật kỳ lạ, như thể cả hai đang đứng ở một ngã rẽ của cuộc đời. Không ai nói gì, nhưng lại cảm nhận được sự gần gũi đến lạ lùng. Pansa thỉnh thoảng liếc nhìn Suphanat, thấy ánh mắt cậu có một chút mơ màng, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó. Pansa không vội phá vỡ sự im lặng, chỉ để không khí giữa họ lặng lẽ trôi qua.
Khi họ dừng lại trước một gốc cây lớn bên bờ biển, Pansa khẽ thở dài. “Suphanat, có bao giờ em tự hỏi, tại sao đôi khi chúng ta lại làm những điều không thể giải thích được không?”
Suphanat quay sang anh, cảm giác như có một điều gì đó sắp xảy ra, nhưng lại không thể đoán trước được. “Em không biết. Nhưng anh nghĩ sao?”
Pansa không trả lời ngay mà chỉ nhìn vào mắt Suphanat, ánh mắt anh tràn ngập những suy nghĩ mà cậu không thể hiểu hết. “Có lẽ, có những điều mà chúng ta không cần phải giải thích. Chỉ cần cảm nhận là đủ.”
Suphanat không nói gì thêm. Cậu cảm thấy mình như bị cuốn vào một thế giới khác, nơi mọi thứ dường như có một ý nghĩa sâu xa hơn. Và có thể, trong khoảnh khắc này, tất cả những gì cậu cần làm là đơn giản là cảm nhận sự hiện diện của Pansa bên cạnh mình.
Không có lời yêu, không có lời hứa, chỉ có sự im lặng đầy ẩn ý, nhưng trong đó lại chứa đựng một cảm giác rất thật, một điều gì đó chưa thể nói ra bằng lời, nhưng đã đủ để hai trái tim hiểu nhau
END...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro