Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap8

  Sau một buổi tập luyện căng thẳng trên sân, Suphanat cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết. Cậu đã chạy liên tục, thực hiện những bài tập thể lực với cường độ cao mà không để ý đến cơ thể mình đang dần yếu đi. Không khí lạnh của buổi tối càng làm cho mệt mỏi dâng lên. Suphanat vẫn không chịu dừng lại, quyết tâm hoàn thành bài tập dù mồ hôi đã đầm đìa trên trán.

Đến khi buổi tập kết thúc, cậu không nhận ra rằng cơ thể mình đã quá căng thẳng và thiếu sức đề kháng. Cơn gió lạnh bất ngờ ập đến khi cậu bước ra khỏi sân khiến cơ thể vốn đang mệt mỏi của Suphanat càng thêm suy yếu. Dù biết rằng việc nghỉ ngơi và giữ ấm là rất quan trọng, nhưng Suphanat vẫn cố gắng duy trì tâm lý chiến đấu, không muốn yếu đuối trước đội của mình. Cậu ra về mà không kịp thay đồ ấm, mặc dù cảm giác lạnh tê tái đã xâm chiếm cơ thể.

Vào buổi tối, sau khi ăn tối và tắm rửa, Suphanat bắt đầu cảm thấy cơn đau nhức dần lan rộng khắp cơ thể. Cảm giác hơi sốt, chóng mặt và lạnh run đã kéo đến, nhưng cậu chỉ nghĩ đó là do mệt mỏi sau một ngày luyện tập vất vả. Không ngờ, cậu đã bị cảm lạnh do không chú ý đến sức khỏe của mình.

Chẳng mấy chốc, cơn sốt trở nên nghiêm trọng hơn, khiến Suphanat không thể ngủ được. Những dấu hiệu của cảm lạnh bắt đầu rõ ràng hơn khi nhiệt độ cơ thể tăng cao và những cơn rét run làm cậu trở nên yếu đuối hơn. Nhưng Suphanat vẫn cố gắng không kêu ca, cho đến khi Pansa nhận thấy điều gì đó bất ổn.

---

Sáng hôm sau, khi mọi người trong đội bóng chuẩn bị ra sân, Pansa không thấy Suphanat như mọi khi. Hắn tìm cậu ta khắp nơi, nhưng không thấy. Lúc này, Pansa bắt đầu cảm thấy lo lắng và quyết định đi vào phòng của Suphanat.

Cửa phòng mở hé, Pansa gõ nhẹ vào cửa rồi bước vào. Suphanat đang nằm trên giường, mồ hôi ướt đẫm, mặt mũi nhợt nhạt. Cậu ta khẽ rên rỉ khi cảm nhận thấy sự hiện diện của Pansa.

"Suphanat, cậu sao vậy?" Pansa hỏi, giọng lo lắng.

Suphanat chỉ mỉm cười yếu ớt. "Không sao đâu... chắc do hôm qua luyện tập quá sức thôi."

Nhưng Pansa không tin vào lời nói của Suphanat. Hắn bước lại gần, đặt tay lên trán cậu, cảm nhận được cái nhiệt độ cao bất thường.

"Cậu bị sốt rồi. Tại sao lại không nói sớm?" Pansa trách nhẹ.

Suphanat khẽ nhăn mặt vì cơn đau nhức trong người. "Em không muốn làm phiền anh..."

Pansa nhìn cậu hơi bất ngờ với cách xưng hô nhưng điều đó , không kiềm chế được sự quan tâm. "Em là một phần của đội, Suphanat. Nếu không khỏe, đừng giấu."

Suphanat cảm thấy ngượng ngùng, nhưng lời nói của Pansa khiến cậu bất ngờ. Cảm giác ấm áp trong lòng khiến cậu không muốn để Pansa đi. Cậu nhẹ nhàng kéo tay Pansa lại, nhìn hắn với ánh mắt yếu ớt nhưng đầy nũng nịu. "Anh... đừng đi đâu nha, em cảm thấy không khỏe lắm... Anh ở lại với em đi."

Pansa bất ngờ trước lời đề nghị này. Hắn không ngờ Suphanat, người luôn mạnh mẽ và ít khi bày tỏ yếu đuối, lại có thể nói những lời nũng nịu như vậy. Cảm giác bối rối lướt qua tâm trí hắn, nhưng rồi hắn chỉ có thể mỉm cười nhẹ nhàng.

"Em làm gì mà nói như vậy? Không khỏe thì phải nghỉ ngơi, anh đi báo cho bác sĩ một chút, em đừng lo." Pansa nói, cố gắng rút tay lại.

Suphanat không chịu buông tay, cậu bám chặt lấy Pansa như một đứa trẻ. "Anh đừng đi mà... Em... em không muốn ở một mình... anh phải ở lại với em."

Pansa ngạc nhiên khi nghe Suphanat nói vậy. Cậu ta vẫn là người lạnh lùng và kiên cường, thế nhưng giờ đây lại nũng nịu như thế này. Pansa cảm thấy trái tim mình như bị siết chặt bởi những lời nói đầy yếu đuối đó. Hắn thở dài một hơi, không thể từ chối nữa.

"Được rồi, anh ở lại với em. Em cứ nghỉ ngơi đi, anh sẽ ở đây." Pansa nói, giọng dịu dàng nhưng cũng đầy lo lắng.

Suphanat cảm thấy hạnh phúc và an tâm khi nghe lời đó. Cậu ngả người vào gối, cảm giác sự chăm sóc và sự hiện diện của Pansa khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn. "Cảm ơn anh... Em... cảm thấy rất vui khi có anh ở đây..."

Pansa nhìn cậu, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Hắn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ở lại, giữ cho Suphanat cảm giác an toàn và thoải mái nhất có thể.

Suphanat tỉnh dậy, cảm giác cơ thể vẫn còn nặng nề và mệt mỏi. Cậu mở mắt, thấy mình đang nằm trên giường, còn Pansa thì ngồi gần đó, lặng lẽ chăm sóc. Sự hiện diện của Pansa khiến Suphanat cảm thấy ấm áp, nhưng cậu vẫn không thể giấu nổi cảm giác hơi ngại ngùng.

Suphanat mỉm cười yếu ớt, cố ngồi dậy nhưng cả cơ thể như không còn chút sức lực nào. Pansa nhanh chóng đỡ cậu, một tay nhẹ nhàng đặt sau lưng, tay còn lại giữ chăn cho khỏi tuột.

"Không cần cố, em còn yếu lắm. Nằm xuống nghỉ thêm đi." Pansa nói, giọng vẫn giữ sự kiên nhẫn.

Suphanat nhìn Pansa, ánh mắt như muốn phản đối nhưng rồi lại thôi. Cậu gục đầu xuống gối, hơi thở yếu ớt. "Anh... thật sự ở đây cả đêm sao?"

Pansa không trả lời ngay, chỉ kéo chăn đắp kín cho Suphanat. "Không thì em nghĩ tôi đang ở đâu?"

Suphanat mím môi, định nói gì đó nhưng lại im lặng. Cậu không quen bày tỏ sự biết ơn bằng lời, nhưng trong lòng lại cảm thấy xúc động trước sự quan tâm của Pansa.

Pansa ngồi xuống ghế cạnh giường, nhìn cậu chăm chú. "Suphanat, lần sau nếu không khỏe thì nói với tôi hoặc ai đó trong đội, hiểu chưa? Đừng cố chịu đựng một mình như vậy nữa."

Cậu quay mặt đi, tránh ánh nhìn thẳng thắn của Pansa. "Em không muốn làm phiền anh..."

"Đừng nói vậy," Pansa cắt ngang, giọng nghiêm túc hơn. "Chúng ta là đồng đội, và tôi không muốn mất đi một người quan trọng như em chỉ vì sự cứng đầu."

Lời nói của Pansa khiến Suphanat khựng lại. Cậu ngước lên, nhìn Pansa với đôi mắt hơi ươn ướt. "Em quan trọng với anh sao?"

Pansa thoáng giật mình trước câu hỏi bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Tất nhiên. Không chỉ vì em giỏi, mà còn vì... em là một phần không thể thiếu trong đội này."

Suphanat cười nhạt, ánh mắt dường như ánh lên chút gì đó vui vẻ nhưng cũng xen lẫn sự bất ngờ. "Cảm ơn anh, Pansa..."

Bầu không khí giữa hai người trở nên yên lặng, nhưng không hề ngột ngạt. Thay vào đó, sự im lặng ấy lại mang đến một cảm giác an ủi lạ thường.

Đến chiều, khi Suphanat đã hạ sốt và có thể tự ngồi dậy, Pansa mang một tô cháo nóng vào phòng. "Ăn đi, nãy anh điện cho huấn luyện viên rồi ông ấy nói bác sĩ bảo em cần ăn để lấy lại sức."

Suphanat nhăn nhó. "Cháo à? Em không thích ăn cháo..."

Pansa đặt tô cháo xuống bàn, khoanh tay nhìn cậu. "Em không thích thì tôi đút. Muốn thử không?"

Suphanat đỏ mặt, vội vàng lắc đầu. "Không cần! Em tự ăn được..."

Pansa cười khẽ, lùi lại một bước nhưng vẫn đứng quan sát. Suphanat miễn cưỡng cầm lấy thìa, bắt đầu ăn từng chút một. Cảm giác cháo ấm nóng trôi xuống cổ khiến cậu dễ chịu hơn, nhưng ánh mắt của Pansa vẫn dán chặt vào cậu khiến cậu hơi bối rối.

"Anh đừng nhìn em chằm chằm như vậy chứ..." Suphanat khẽ nói, giọng nhỏ như muỗi kêu.

Pansa nhướn mày. "Tôi chỉ muốn chắc chắn em ăn hết. Đừng có viện cớ để bỏ dở."

Suphanat hậm hực cúi đầu, nhưng không dám phản bác. Cậu lặng lẽ ăn hết tô cháo trong ánh mắt hài lòng của Pansa.

Tối hôm đó, khi Pansa vừa đứng lên định rời khỏi phòng, Suphanat đột ngột đưa tay ra nắm lấy góc áo hắn. Cậu không nhìn trực diện mà chỉ cúi đầu, giọng nói yếu ớt:

"Đừng đi... Anh ở lại thêm chút nữa được không?"

Pansa khựng lại, cảm giác có gì đó lạ trong giọng nói của Suphanat. Cậu luôn là người mạnh mẽ và ít khi để lộ sự yếu đuối, vậy mà giờ lại như thế này.

"Em còn mệt à? Hay cần gì nữa?" Pansa hỏi, giọng pha chút lo lắng.

Suphanat lắc đầu, nhưng tay vẫn giữ chặt góc áo của Pansa. "Không... Em chỉ... không muốn ở một mình."

Pansa nhìn Suphanat một lúc, rồi thở dài. "Em làm tôi khó xử quá, Suphanat."

"Em không cố ý..." Suphanat khẽ thì thầm, giọng cậu như đang dỗi. "Nhưng... em thật sự không muốn anh đi."

Pansa nhìn cậu, cuối cùng cũng chịu ngồi lại. "Được rồi, tôi ở thêm chút nữa. Nhưng nhớ, em mà không nghỉ ngơi thì lần sau đừng hòng tôi chiều theo ý em nữa."

Suphanat mỉm cười yếu ớt, ánh mắt lộ vẻ hài lòng. "Em hứa sẽ ngoan mà."

Pansa bật cười, nhìn cậu với ánh mắt bất lực nhưng cũng đầy sự quan tâm. Hắn rút chiếc ghế gần giường, ngồi xuống và lấy điện thoại ra, cố ý tránh ánh mắt của Suphanat để giảm bớt sự ngại ngùng.

Thời gian trôi qua trong yên lặng, chỉ có tiếng thở đều của Suphanat và tiếng gió thổi nhè nhẹ ngoài cửa sổ. Suphanat nằm im, nhưng đôi mắt vẫn len lén nhìn Pansa. Dường như chỉ cần có hắn ở đây, cậu đã cảm thấy an toàn hơn rất nhiều.

---

Chiều hôm đó, khi Pansa đang ngồi đọc tài liệu trong phòng khách chung của đội bóng, Suphanat bất ngờ xuất hiện, trông hoàn toàn tươi tỉnh. Cậu mỉm cười tinh quái, bước lại gần Pansa, tay cầm theo chai nước.

"Anh Pansa," Suphanat gọi, giọng kéo dài đầy ẩn ý.

Pansa ngước lên, nhướn mày. "Gì nữa đây? Em khỏe rồi mà, đừng có bày trò."

Suphanat không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ đặt chai nước lên bàn, rồi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Pansa. Ánh mắt lấp lánh của cậu khiến Pansa cảm thấy hơi khó hiểu.

"Em khỏe lại rồi," Suphanat nói, giọng rõ ràng và dứt khoát. "Để chứng minh, em nghĩ mình cần làm điều này."

Pansa chưa kịp phản ứng thì Suphanat bất ngờ dùng tay đẩy nhẹ vào vai anh, khiến Pansa hơi chao đảo. "Này! Em làm cái gì vậy?"

Suphanat bật cười, đôi mắt ranh mãnh. "Chỉ muốn xem anh phản ứng nhanh thế nào thôi. Anh đừng có làm vẻ mặt nghiêm trọng thế chứ."

Pansa nhìn em, thở dài. "Em đúng là phiền phức. Vừa khỏe lại đã nghịch ngợm rồi."

Suphanat bước lùi lại vài bước, hai tay chống hông. "Thế thì sao? Em phải chứng minh mình khỏe mà. Nếu không anh lại nghĩ em yếu đuối."

Pansa hừ nhẹ, không buồn tranh cãi thêm. Nhưng Suphanat vẫn không buông tha. Em bước lại gần hơn, khẽ cúi xuống thấp hơn để nhìn thẳng vào mặt Pansa.

"Thật ra, em nghĩ mình khỏe hơn anh đấy," Suphanat nói, giọng đầy thách thức.

Pansa ngước lên, nhíu mày. "Em muốn thử không? Đừng có thách anh."

"Thử chứ. Nhưng mà thôi, em không muốn anh thua đâu. Nhìn anh yếu đuối thế kia, chắc không chịu nổi đâu." Suphanat cười, rõ ràng đang cố ý chọc ghẹo.

Pansa bật dậy, nhưng không hề giận dữ. Anh nhìn em, môi nhếch lên tạo thành một nụ cười nửa miệng. "Em chờ đấy, Suphanat. Đừng nghĩ anh sẽ để em yên."

Suphanat lùi lại, giơ hai tay ra trước như thể đầu hàng, nhưng ánh mắt vẫn đầy thách thức. "Em lúc nào cũng sẵn sàng mà, anh Pansa."

Không khí giữa hai người tràn đầy sự vui vẻ và thoải mái. Dù Pansa không nói ra, nhưng anh cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Suphanat có thể đùa giỡn như thế. Em thật sự đã khỏe lại, và cả hai lại trở về với mối quan hệ vừa thân thiện vừa cạnh tranh như thường ngày.

Pansa nhướn mày, ánh mắt như phát ra tia cảnh cáo. "Suphanat, em trêu anh một lần nữa, đừng trách anh không khách sáo."

Suphanat cười khúc khích, chẳng hề nao núng. "Anh nói vậy mà không làm được gì thì sao?"

Pansa đứng dậy, bước tới gần Suphanat, khiến em vô thức lùi lại vài bước. "Em nghĩ anh không dám à?"

Thấy Pansa có vẻ nghiêm túc, Suphanat bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng. Nhưng thay vì thừa nhận, em lại cố tỏ ra mạnh mẽ, khoanh tay trước ngực. "Thì cứ thử xem, anh Pansa."

Pansa không nói thêm lời nào, chỉ đột ngột cúi người bế bổng Suphanat lên. "Để anh chứng minh cho em thấy anh làm được gì," Pansa nói, giọng vừa trầm vừa đầy ý cười.

Suphanat giật mình, vùng vẫy. "Này! Anh làm gì vậy? Thả em xuống!"

"Không thả. Để xem em khỏe thế nào mà dám trêu anh." Pansa cười, cố tình xoay người một vòng khiến Suphanat bối rối không biết phải làm gì.

"Được rồi, em xin lỗi! Anh thắng! Thả em xuống đi!" Suphanat hét lên, vừa tức vừa buồn cười.

Pansa chậm rãi đặt Suphanat xuống, nhưng ánh mắt vẫn đầy trêu chọc. "Nhớ nhé, đừng bao giờ thách anh."

Suphanat đứng thẳng lại, mặt hơi đỏ vì ngượng. "Em chỉ đùa chút thôi mà... Anh làm như nghiêm trọng lắm."

"Đùa cũng phải có giới hạn," Pansa nói, giọng dịu lại. Anh bước đến, khẽ đặt tay lên vai Suphanat. "Nhưng mà này, em khỏe thật chưa? Đừng làm mấy trò này nếu vẫn còn mệt."

Suphanat ngước nhìn anh, đôi mắt hơi sáng lên. "Khỏe rồi mà, em hứa. Anh không cần lo đâu."

Pansa gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không hoàn toàn yên tâm. Anh vỗ nhẹ vai Suphanat. "Thôi được. Nhưng nếu em lại làm quá sức, anh sẽ không nhẹ nhàng như hôm nay đâu chuẩn bị đi ăn rồi nghỉ ngơi cho tốt mai bắt đầu tập luyện lại đấy."

"Biết rồi mà, anh lúc nào cũng nghiêm túc quá." Suphanat lè lưỡi, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp vì sự quan tâm của Pansa.

Cả hai bước ra khỏi phòng, không khí giữa họ giờ đây tràn đầy sự thoải mái và gần gũi hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro