Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap7

  Sáng hôm sau, đội bóng bắt đầu chuẩn bị cho trận đấu quan trọng. Không khí căng thẳng bao trùm, nhưng Pansa vẫn giữ thái độ lạnh lùng như mọi khi. Hắn biết rằng trận đấu này không chỉ là một thử thách về thể lực, mà còn là một thử thách tâm lý. Mọi sự chú ý đều đổ dồn vào đội bóng, và Pansa phải chứng minh rằng hắn không chỉ là một người chơi lạnh lùng, mà còn là một người dẫn dắt thật sự.

Trong khi các đồng đội của hắn chuẩn bị sẵn sàng, Suphanat lại đứng một mình, ánh mắt dõi theo Pansa. Không phải với sự chế giễu hay thách thức như mọi khi, mà là một sự quan tâm kỳ lạ mà Pansa không thể hiểu nổi. Cảm giác đó khiến hắn khó chịu, nhưng đồng thời cũng khiến hắn không thể rời mắt khỏi Suphanat.

Khi tiếng còi báo hiệu bắt đầu trận đấu vang lên, Pansa cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh như mờ đi. Hắn và Suphanat đều là những trụ cột trong đội, và cả hai đều không thể để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến trận đấu. Nhưng, như thể có một sợi dây vô hình nối kết giữa họ, mỗi lần Pansa nhìn về phía Suphanat, hắn lại thấy ánh mắt của cậu ta dừng lại, không rời, đầy ẩn ý.

Trận đấu diễn ra căng thẳng, cả hai đội đều chiến đấu quyết liệt. Mọi người đều cố gắng hết sức mình, nhưng Pansa và Suphanat lại tạo ra một sự ăn ý kỳ lạ. Mỗi lần Pansa có bóng, Suphanat luôn xuất hiện ở đúng vị trí để hỗ trợ, và ngược lại. Họ không cần phải nói một lời nào, chỉ cần một ánh mắt là đủ.

Nhưng điều này lại khiến những người khác trong đội cảm thấy có chút kỳ lạ. Họ bắt đầu chú ý đến mối quan hệ giữa Pansa và Suphanat, và điều đó không thoát khỏi ánh mắt của peeradol, đội trưởng. Peeradol là người luôn khắt khe, và nếu có điều gì đó khiến đội bóng mất đoàn kết, hắn sẽ không khoan nhượng.

Khi trận đấu kết thúc và đội bóng giành chiến thắng, không khí trong phòng thay đồ vẫn rất căng thẳng. Các cầu thủ tỏ ra vui mừng vì chiến thắng, nhưng Pansa và Suphanat lại chỉ im lặng nhìn nhau. Một sự hiểu biết im lặng, không lời, nhưng lại sâu sắc hơn bao giờ hết.

Pansa quay đi, cố gắng tránh ánh mắt của Suphanat, nhưng rồi một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Anh thực sự không muốn nói chuyện với tôi sao?" Suphanat hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý.

Pansa không trả lời ngay. Hắn đứng lặng một lúc lâu trước khi quay lại đối diện với Suphanat. "Cậu thật sự nghĩ tôi sẽ thay đổi sao?" Hắn hỏi, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào đôi mắt không hề sợ hãi của Suphanat.

Suphanat mỉm cười, nụ cười đó khiến Pansa cảm thấy như mình bị cuốn vào một trò chơi mà mình không thể rời khỏi. "Tôi chỉ muốn biết anh thực sự nghĩ gì về tôi. Có lẽ anh không biết, nhưng tôi đã nhận ra sự thay đổi trong anh," Suphanat nói, ánh mắt cậu ta sâu thẳm và đầy kiên nhẫn.

Pansa không muốn thừa nhận điều gì cả. Nhưng thực sự, mọi thứ trong hắn đang thay đổi. Cảm giác về Suphanat ngày càng mạnh mẽ, dù hắn không muốn đối diện với nó. "Cậu nghĩ tôi thay đổi sao?" Pansa đáp lại, giọng có chút khô khan.

Suphanat không trả lời ngay mà chỉ nhìn Pansa một lúc. "Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ anh đã bắt đầu nhìn nhận mọi thứ khác đi," Suphanat nói, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi. "Và tôi cũng nghĩ rằng tôi có thể hiểu anh hơn những gì anh nghĩ."

Ngày hôm sau, Pansa không thể tránh khỏi sự lo lắng. Hắn cảm thấy có một sự thay đổi lớn đang diễn ra trong lòng mình, nhưng hắn không thể hiểu rõ ràng là gì. Suphanat vẫn luôn ở đó, bên cạnh hắn, với ánh mắt kiên định và nụ cười không bao giờ tắt. Nhưng Pansa lại cảm thấy mình đang bị mắc kẹt trong một mớ cảm xúc mà hắn không thể kiểm soát.

Trong khi đó, peeradol, đội trưởng, đã bắt đầu cảm nhận được sự thay đổi này. Dù không nói ra, nhưng Pansa có thể thấy sự lo lắng trong ánh mắt của pee. "Pansa, tôi hy vọng cậu không để những chuyện ngoài sân ảnh hưởng đến phong độ," pee cảnh báo khi họ đang chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo.

Pansa chỉ gật đầu. "Tôi ổn," hắn đáp lại, mặc dù trong lòng lại đầy nghi ngờ và bất an.

Tối hôm đó, Pansa không thể ngủ. Hắn rời khỏi phòng và đi xuống khu vực bếp, cố gắng làm dịu tâm trí mình. Nhưng trong bóng tối, hắn cảm thấy một bóng hình quen thuộc đang đứng ở cửa. Suphanat lại xuất hiện, nụ cười không hề thay đổi.

"Tôi biết anh không thể ngủ," Suphanat nói, giọng điệu nhẹ nhàng, không vội vàng. "Có phải anh đang lo lắng về điều gì đó không?"

Pansa im lặng một lúc, không biết phải trả lời như thế nào. "Cậu luôn xuất hiện đúng lúc," hắn đáp, cố gắng giữ vẻ lạnh lùng.

Suphanat tiến lại gần, chỉ cách Pansa một bước. "Tôi không phải là người dễ tránh đâu," Suphanat nói, đôi mắt cậu ta sáng lên trong bóng tối. "Anh không cần phải giấu giếm tôi."

Pansa chỉ đứng đó, không nói gì. Tất cả những cảm xúc hỗn loạn trong hắn không thể dừng lại. Và trong khoảnh khắc đó, Pansa nhận ra một điều: Suphanat đã thay đổi tất cả.

Khi ánh sáng từ ngọn đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt Pansa, hắn cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng đang len lỏi vào từng thớ cơ thể. Những suy nghĩ lộn xộn về Suphanat khiến hắn không thể tập trung vào bất kỳ điều gì. Mặc dù Suphanat luôn là người nhẹ nhàng, nhưng sự hiện diện của cậu ta luôn làm Pansa khó chịu theo một cách rất khó hiểu.

Suphanat vẫn đứng đó, nhìn Pansa bằng ánh mắt đầy sự chờ đợi. Pansa thở dài, bước đến gần bàn, nơi có chiếc ly nước còn chưa chạm vào. "Cậu nghĩ tôi là người như thế nào?" Pansa đột ngột hỏi, giọng điệu có chút lạ lùng, pha chút tựa như thử thách.

Suphanat không ngần ngại, nhẹ nhàng đáp: "Anh là người quyết đoán, lạnh lùng, nhưng lại có những khoảnh khắc rất khác biệt. Tôi không biết phải gọi đó là gì, nhưng có một phần trong anh mà tôi tin là không ai hiểu được."

Pansa không nói gì, hắn quay mặt đi, đôi mắt không giấu được sự xao xuyến. "Cậu hiểu tôi? Cậu thực sự nghĩ vậy sao?"

Suphanat cười nhẹ, rồi tiến lại gần hơn, chỉ còn một khoảng cách rất nhỏ giữa họ. "Tôi không cần phải hiểu hết tất cả, Pansa. Nhưng tôi tin rằng mọi người đều có một phần khuất sau vẻ ngoài cứng rắn của họ."

Câu nói ấy như một gáo nước lạnh tạt vào Pansa, khiến hắn không thể không đối diện với chính mình. "Cậu thật sự nghĩ tôi dễ bị hiểu như vậy sao?" hắn hỏi, không thể che giấu sự bất an trong giọng nói.

Suphanat im lặng, đôi mắt cậu ta đột ngột trở nên nghiêm túc. "Không, tôi không nghĩ vậy. Nhưng có lẽ, chính anh đang cố gắng che giấu những gì thật sự đang xảy ra trong lòng mình." Cậu ta dừng lại, một lúc lâu không nói thêm gì nữa.

Pansa lặng thinh. Những lời của Suphanat như thể một chiếc gương phản chiếu chính xác những suy nghĩ sâu kín trong hắn. Hắn không muốn thừa nhận, nhưng quả thật, có một phần trong hắn mà chính hắn cũng không thể hiểu được. Một phần mà hắn cố gắng giấu đi, để không ai nhìn thấy.

Một lúc sau, khi cả hai vẫn đứng im lặng, bầu không khí lại một lần nữa bị phá vỡ bởi tiếng bước chân nhẹ nhàng từ phía cửa. Hùng, đội trưởng đội bóng, bước vào. Ánh mắt hắn sắc lạnh, không che giấu sự nghi ngờ.

"Cậu... hai người làm gì ở đây?" Peeradol hỏi, giọng nói mang theo chút nghiêm khắc. Pansa nhận ra ngay vẻ khó chịu trong ánh mắt của pee, điều đó càng làm hắn cảm thấy không thoải mái hơn.

Suphanat không trả lời ngay mà chỉ liếc nhìn Pansa, rồi lên tiếng: "Chúng tôi chỉ đang nói chuyện thôi."

"Chuyện gì?" Pee hỏi lại, không hề bỏ qua sự mơ hồ trong câu trả lời của Suphanat.

Pansa cuối cùng cũng lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng như mọi khi: "Không có gì. Tôi chỉ đang suy nghĩ một chút thôi."

Pee vẫn không bỏ qua, ánh mắt hắn dò xét kĩ hơn. "Tôi không thích những chuyện mập mờ này," hắn nói, giọng cứng rắn. "Nếu có gì không rõ ràng, thì giải quyết trước khi ảnh hưởng đến đội bóng."

Pansa cảm thấy sự căng thẳng trong không khí dâng lên. Hắn nhìn vào đôi mắt kiên định của pee và gật đầu. "Tôi hiểu."

Suphanat khẽ nhún vai, rồi bước ra ngoài, để lại Pansa cùng pee đứng lại trong phòng. "Peeradol, tôi sẽ không để điều này ảnh hưởng đến đội bóng," Pansa nói, lần này không còn sự lạnh lùng trong giọng nói nữa, mà là sự kiên quyết.

Gã nhìn hắn một lúc lâu rồi thở dài. "Tôi biết. Nhưng Pansa, cậu không thể cứ mãi che giấu những thứ trong lòng. Dù có muốn hay không, những cảm xúc đó sẽ tác động đến mọi thứ xung quanh."

Trong khi đó, Suphanat đứng ngoài hành lang, một lần nữa ánh mắt cậu ta lại dõi theo Pansa. Cảm giác như có một sự liên kết kỳ lạ giữa họ mà cậu ta không thể lý giải nổi. Nhưng Suphanat hiểu rõ, mọi chuyện không thể chỉ dừng lại ở những gì mà họ đang che giấu.

Ngày hôm sau, khi đội bóng tiếp tục luyện tập, Pansa không thể không cảm thấy một sự khác biệt. Mọi thứ diễn ra bình thường như bao ngày khác, nhưng sự căng thẳng giữa hắn và Suphanat không thể tắt lịm trong không khí. Cả hai vẫn tiếp tục hỗ trợ nhau trên sân, nhưng không thể phủ nhận rằng có một điều gì đó mới mẻ, một cảm giác không thể chối bỏ đang tồn tại giữa họ.

Và vào lúc đó, Pansa nhận ra rằng mối quan hệ của hắn với Suphanat đã không còn đơn giản như trước. Không chỉ là những trận đấu hay những chiến thắng, mà là cảm giác mà hắn không thể kiểm soát được. Cái gì đó đang thay đổi trong hắn, và hắn không biết phải đối mặt với nó như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro