chap6
Pansa cảm thấy như mình đang bước trên một sợi dây mỏng. Dù cố gắng kiềm chế, những cảm xúc bất an vẫn không thể dập tắt. Cảm giác ấy bám riết lấy hắn, ngày càng mạnh mẽ mỗi khi đối diện với Suphanat. Hắn đã cố gắng lý giải mọi thứ, nhưng mọi lý do đều không thể thỏa mãn cái cảm giác khó hiểu đang dâng lên trong lòng.
Ngày hôm nay, không khí trong buổi tập căng thẳng hơn mọi khi. Mọi người đều tập trung cao độ để chuẩn bị cho trận đấu quan trọng vào cuối tuần. Tuy nhiên, Pansa không thể tập trung. Hắn luôn cảm nhận được ánh mắt của Suphanat lướt qua mình, không chỉ một lần mà là rất nhiều lần. Mỗi lần như vậy, ánh mắt ấy lại như một mũi tên đâm vào tâm trí hắn. Hắn không thể ngừng suy nghĩ về những ánh mắt ấy, mặc dù cố gắng, chúng vẫn bám riết lấy hắn.
Suphanat dường như biết điều này, bởi cậu ta không hề tỏ ra khó chịu hay ái ngại khi nhìn vào mắt Pansa. Cậu chỉ mỉm cười, một nụ cười không quá lộ liễu nhưng cũng đủ để khiến Pansa cảm thấy như mình đang bị theo dõi. Nhưng điều kỳ lạ là, cái nhìn ấy không chỉ mang lại sự bối rối. Nó còn khiến hắn cảm thấy một thứ gì đó mà hắn không thể lý giải – một sự hấp dẫn, mơ hồ, đầy bí ẩn.
Tối hôm đó, Pansa nằm trằn trọc trên giường, đầu óc quay cuồng với những suy nghĩ không ngừng nghỉ. Hắn cố gắng tập trung vào công việc, nhưng mọi thứ đều vô ích. Cái hình ảnh Suphanat cười, cái ánh mắt đó cứ hiện lên trong đầu hắn. "Cứ như thế này thì không ổn," Pansa tự nhủ. Nhưng không biết từ khi nào, hắn lại không thể dứt khỏi suy nghĩ về Suphanat.
Mỗi lần hình dung về Suphanat, Pansa không thể không cảm thấy một sự kỳ lạ dâng lên trong lòng. Hắn muốn từ chối cảm giác này, muốn dập tắt nó đi, nhưng dường như điều đó lại càng khiến cho mọi thứ trở nên mạnh mẽ hơn. Và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn nhận ra một điều – mình không thể lý giải được hành động của Suphanat. Cậu ta luôn xuất hiện bất chợt, khiến Pansa không thể đoán trước được những gì tiếp theo.
Ngày hôm sau, khi cả đội chuẩn bị ra sân, Pansa lại thấy Suphanat đang đứng ở một góc, ánh mắt dõi theo hắn. Lần này, không có trò đùa hay lời trêu chọc nào. Cậu chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại mang một sự thách thức lạ lùng.
"Anh không sao chứ?" Suphanat hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn có sự quan tâm lạ kỳ.
Pansa chỉ cười khẩy, cố gắng giữ vẻ lạnh lùng. "Cậu đừng lo, tôi ổn."
Suphanat không đáp ngay. Cậu đứng đó, nhìn vào mắt Pansa một lúc lâu, như thể đang đọc thấu suy nghĩ của hắn. "Tôi không phải là người lo cho anh đâu. Chỉ là... tôi nghĩ anh có vẻ mệt mỏi thôi."
Pansa cảm thấy một chút khó chịu. "Cậu không biết gì cả."
Suphanat chỉ nhún vai. "Anh không cần phải tỏ ra cứng rắn như vậy đâu, Pansa."
Tình huống này làm Pansa cảm thấy bối rối hơn bao giờ hết. Hắn không thích phải bộc lộ điểm yếu trước người khác, nhưng dường như Suphanat lại luôn có cách để khiến hắn phải mở lòng. Cảm giác này không chỉ khó chịu mà còn làm hắn cảm thấy lạ lẫm, như thể mình đã bị lôi kéo vào một trò chơi mà mình không thể thoát ra, nhưng lại không thể rút lui.
Trận đấu quan trọng cuối tuần cũng đến gần. Pansa vẫn giữ thái độ nghiêm túc như mọi khi, nhưng trong lòng hắn, có một cảm giác không yên. Mỗi lần nhìn về phía Suphanat, hắn cảm thấy như có một sức hút vô hình đang kéo hắn lại gần. Mặc dù Suphanat vẫn giữ vẻ ngoài thách thức, nhưng hắn không thể không nhận thấy cậu ta đang thay đổi, ít nhất là trong cách tiếp cận hắn.
Khi cả đội nghỉ ngơi giữa trận đấu, Suphanat lại tìm cách tiếp cận Pansa. Lần này không có sự trêu chọc, chỉ có những câu hỏi đầy ẩn ý.
"Chúng ta phải thắng trận này, đúng không?" Suphanat hỏi, đôi mắt sáng lên, nhìn thẳng vào Pansa.
Pansa gật đầu, không thể từ chối. "Dĩ nhiên, chúng ta phải thắng."
Nhưng Suphanat không rời đi ngay. Cậu đứng lại, nhìn Pansa một lúc lâu, như thể đang tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt của hắn. "Anh biết không, tôi rất thích cách anh chiến đấu trên sân. Dù anh có vẻ lạnh lùng và khó gần, nhưng tôi biết anh luôn muốn mọi thứ hoàn hảo."
Pansa hơi ngạc nhiên trước câu nói của Suphanat. Cậu ta đang cố gắng làm gì? Pansa không biết, nhưng có một điều rõ ràng, Suphanat không chỉ đơn giản là một đồng đội. Cậu ta là một ẩn số mà hắn không thể giải đáp.
"Đừng làm quá lên," Pansa chỉ nói, cố gắng giữ sự lạnh lùng trong giọng nói. "Tôi chỉ muốn chiến thắng thôi."
Suphanat cười, nhưng có vẻ như cậu ta không tin lắm vào lời nói đó. "Tôi biết anh có thể làm được. Chúng ta cùng nhau, đúng không?"
Pansa chỉ im lặng, không trả lời. Nhưng hắn cảm nhận được sự thay đổi trong lòng. Có lẽ Suphanat đã dần chiếm lĩnh một góc trong tâm trí hắn. Và điều đó, dù hắn không muốn thừa nhận, lại khiến hắn không thể yên.
Khi trận đấu kết thúc, đội của họ giành chiến thắng. Suphanat chạy đến vỗ vai Pansa, một nụ cười tươi rói trên môi. "Chúng ta đã làm được rồi!"
Pansa nhìn vào khuôn mặt rạng rỡ của Suphanat. Một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng hắn. Hắn không biết nên cảm thấy gì. Cảm giác vui mừng vì chiến thắng hay cảm giác khó chịu vì những gì đang diễn ra giữa hai người?
"Được rồi," Pansa nói, cố gắng giữ bình tĩnh. "Cậu làm tốt."
Suphanat chỉ mỉm cười, ánh mắt của cậu chứa đựng một sự hiểu biết mà Pansa không thể lường trước. "Anh không cần phải nói thế đâu. Tôi biết anh đã làm hết sức."
Những lời nói ấy cứ văng vẳng trong đầu Pansa. Hắn không thể phủ nhận rằng mối quan hệ giữa họ đang dần thay đổi. Và liệu những thay đổi này sẽ dẫn đến đâu? Pansa không biết. Nhưng một điều hắn có thể chắc chắn, là Suphanat đã bắt đầu chiếm lĩnh một phần trong trái tim hắn.
Nhưng ngay sau chiến thắng, khi mọi người ăn mừng, Pansa vẫn không thể dứt khỏi cảm giác bối rối. Hắn không thể chối bỏ rằng, mọi ánh nhìn từ Suphanat, mọi cử chỉ của cậu, đều khiến hắn lạc lõng trong chính suy nghĩ của mình. Một thứ cảm xúc mà hắn không thể hiểu được, cũng không thể kiểm soát.
Tối đó, trong phòng riêng, Pansa lại một lần nữa ngồi xuống chiếc bàn làm việc. Hắn không thể tập trung vào bất kỳ công việc nào. Thay vào đó, hắn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những đám mây trôi qua một cách vô định. Hắn không thể phủ nhận điều đó – Suphanat đang chiếm lĩnh tất cả suy nghĩ của hắn. Và không biết từ khi nào, Pansa đã trở thành một con cờ trong trò chơi của chính mình.
Sau trận đấu, đội bóng trở về với không khí vui vẻ nhưng không thiếu phần căng thẳng. Các cầu thủ thảo luận về những điểm mạnh và yếu của trận đấu, trao đổi với nhau những chiến thuật cho trận đấu sắp tới. Pansa đứng một góc, im lặng, mắt nhìn chăm chú vào màn hình tivi trong phòng thay đồ, không tham gia vào cuộc trò chuyện. Những âm thanh văng vẳng từ đồng đội chỉ khiến hắn thêm phần mệt mỏi.
Nhưng vẫn có một điều làm hắn không thể yên lòng – ánh mắt của Suphanat. Cậu ta luôn tìm cách tiếp cận hắn, nhưng lần này có vẻ như mọi chuyện đang chuyển biến theo hướng khác. Suphanat có vẻ không còn chỉ trêu chọc hay đùa giỡn nữa, mà bắt đầu để lộ ra một phần của sự chân thành, mà Pansa không chắc liệu mình có đủ sức để đối diện.
"Anh không tham gia gì sao?" Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Pansa. Hắn quay lại và thấy Suphanat đứng đó, với ánh mắt chờ đợi.
Pansa chỉ cười khẩy. "Chuyện của đội, tôi không cần phải lo."
Suphanat đứng một lúc rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, vắt chân lên ghế. "Vậy sao, tôi thấy anh rất nghiêm túc với mọi thứ," cậu ta nói, giọng điệu không có vẻ trêu chọc, mà đầy sự quan tâm lạ lùng.
Pansa không trả lời, nhưng trong lòng lại có một sự bất an dâng lên. Hắn không muốn bộc lộ cảm xúc của mình, không muốn để Suphanat thấy được sự dao động trong mình. Nhưng cậu ta không buông tha, lại một lần nữa hỏi: "Có phải anh đang lo lắng về trận đấu tiếp theo?"
Pansa nhìn thẳng vào mắt Suphanat, nhưng không thể nói gì. Hắn không thể thừa nhận rằng chính cảm xúc của mình về cậu ta mới là điều đang làm hắn bối rối. Hắn chỉ lắc đầu, cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng. "Không có gì đâu."
Suphanat vẫn cười, nhưng lần này là một nụ cười đầy ẩn ý, như thể cậu ta biết rõ những gì đang xảy ra trong lòng Pansa. "Thật sao? Tôi thấy có gì đó không ổn đấy." Cậu ta vừa nói, vừa khẽ nhìn Pansa một cách tò mò.
Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng Pansa. Hắn không thích khi ai đó nhận ra điều gì đó mà hắn không muốn thừa nhận. Nhưng Suphanat lại chỉ ngồi im, không tiếp tục làm phiền hắn nữa.
Ngày hôm sau, đội bóng lại bước vào một ngày tập luyện căng thẳng. Pansa cảm thấy cơ thể mình bắt đầu mệt mỏi, không phải vì những bài tập, mà vì cái sự kết nối mập mờ giữa hắn và Suphanat. Mỗi lần nhìn vào mắt cậu ta, hắn lại cảm thấy một điều gì đó lạ lùng, như thể có một sợi dây vô hình khiến hắn không thể dứt ra.
Suphanat vẫn không bỏ cuộc, không ngừng tiếp cận Pansa bằng những câu hỏi không đầu không cuối, những lời trêu chọc nhẹ nhàng. Nhưng lần này, Pansa cảm nhận rõ ràng rằng Suphanat không chỉ đơn giản là một chàng trai hay đùa nghịch. Cậu ta dường như đã nhìn thấy một phần bên trong hắn mà hắn luôn cố gắng che giấu.
Tại một buổi tập, khi cả đội đang nghỉ giải lao, Suphanat lại tiếp cận Pansa, lần này là với một câu hỏi khác biệt. "Anh có biết rằng mỗi lần nhìn vào mắt tôi, anh có vẻ như đang tìm kiếm một câu trả lời nào đó không?"
Pansa dừng lại, đôi mắt nhìn thẳng vào Suphanat. "Cậu nói gì?" hắn hỏi, giọng có phần nghiêm nghị.
Suphanat chỉ nhún vai, nở một nụ cười khẽ. "Không có gì. Tôi chỉ thấy anh rất khác so với mọi người. Anh luôn cố gắng giữ một khoảng cách, nhưng tôi cảm nhận được sự thật."
Pansa cảm thấy bất an. Cậu ta đang nói những điều mà hắn không thể lý giải, nhưng lại không thể phủ nhận. Hắn không thể hiểu nổi tại sao mình lại cảm thấy như vậy, nhưng sự thật là mỗi khi Suphanat ở gần, tim hắn lại đập nhanh hơn, và đôi khi, hắn không thể dứt khỏi suy nghĩ về cậu ta.
"Thôi, đừng trêu chọc tôi nữa," Pansa cố gắng gạt đi, nhưng trong lòng hắn, những lời của Suphanat lại cứ văng vẳng.
Tối hôm đó, khi trận đấu quan trọng sắp diễn ra, Pansa vẫn không thể thoải mái. Hắn cố gắng tập trung vào chiến thuật, nhưng mỗi lần nhìn về phía Suphanat, lại cảm thấy có một sự thôi thúc lạ lùng. Suphanat lúc này không còn là một người đồng đội đơn giản mà là một thử thách mà Pansa không biết làm sao để đối phó.
Trận đấu bắt đầu và không khí trên sân cực kỳ căng thẳng. Pansa vẫn giữ phong độ như mọi khi, nhưng trong suốt cả trận, hắn không thể thoát khỏi ánh mắt của Suphanat. Dường như cậu ta luôn biết cách xuất hiện đúng lúc, tạo ra một sự kết nối không lời khiến Pansa không thể dứt khỏi suy nghĩ về mình.
Trong một tình huống quan trọng, Suphanat cần sự hỗ trợ của Pansa. Cậu ta lướt qua đối thủ, nhưng khi đến gần Pansa, ánh mắt của Suphanat như ra hiệu cho hắn. Pansa không suy nghĩ nhiều, lập tức lao vào phối hợp. Mọi thứ diễn ra ăn ý đến mức không ai có thể nhận ra sự căng thẳng giữa họ. Trận đấu kết thúc với chiến thắng, nhưng Pansa lại không cảm thấy vui mừng như mọi lần. Cảm giác này, nó khác biệt, và hắn không biết phải làm gì với nó.
Khi trận đấu kết thúc, Suphanat chạy đến vỗ vai Pansa, khuôn mặt rạng rỡ. "Chúng ta đã thắng rồi, Pansa!" cậu ta hét lên vui mừng. Pansa chỉ mỉm cười khẽ, nhưng trong lòng hắn lại không thấy nhẹ nhõm. Ánh mắt của Suphanat khiến hắn cảm thấy như mình đang ở trong một tình huống mà mình không thể thoát ra.
"Đúng vậy," Pansa đáp, nhưng giọng nói có vẻ không tự nhiên. "Cậu làm tốt."
Suphanat nhìn vào mắt Pansa một lúc lâu, như thể đang tìm kiếm một điều gì đó trong đó. "Anh không cần phải giả vờ nữa đâu," cậu ta nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định. "Tôi biết anh cũng cảm thấy giống tôi."
Pansa không trả lời ngay lập tức. Hắn chỉ nhìn vào mắt Suphanat, đôi mắt cậu ta tràn đầy sự hiểu biết mà Pansa không thể lường trước. Rồi hắn quay đi, cố gắng để giữ vững vẻ lạnh lùng.
"Đừng quá lời," Pansa nói, nhưng trong lòng lại không còn chắc chắn như trước.
Suphanat chỉ mỉm cười, không nói gì thêm. Cảm giác trong lòng Pansa lại càng mơ hồ hơn. Có thể, Suphanat đã nhìn thấu hắn rồi, và điều đó khiến hắn cảm thấy không thoải mái chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro