Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap5

  Ngày hôm sau, sau trận đấu giao hữu, Pansa không khỏi cảm thấy lạ lùng. Hắn đã từng nghĩ rằng mình có thể kiểm soát mọi thứ, có thể làm mọi thứ một cách hoàn hảo. Nhưng giờ, hắn bắt đầu nhận ra một điều: Suphanat luôn làm mọi thứ dễ dàng hơn, nhẹ nhàng hơn. Những câu động viên của cậu ta khiến Pansa phải suy nghĩ lại về cách sống của mình. Suphanat luôn dường như không lo lắng về bất kỳ điều gì, trái ngược hoàn toàn với Pansa – người luôn căng thẳng và lo lắng về từng chi tiết.

Trận đấu kết thúc với chiến thắng, nhưng cảm giác của Pansa lúc này không phải là niềm vui chiến thắng. Hắn cảm thấy mơ hồ, như thể có một điều gì đó còn thiếu. Và điều đó đến từ Suphanat – người không chỉ chơi bóng mà còn mang đến một luồng không khí vui vẻ và hài hước.

Khi Pansa định đi đến phòng thay đồ, một pha bóng của Suphanat khiến cả sân cười ầm lên. Cậu ta không chỉ đá bóng mà còn nhảy nhót như thể đang biểu diễn một vũ điệu. Mọi người đều chú ý đến Suphanat và những hành động ngẫu hứng của cậu, khiến Pansa không thể nhịn cười.

Pansa đến gần, lắc đầu nhìn Suphanat, “Cậu không phải là cầu thủ bóng đá mà là một diễn viên hài đúng không?”

“Diễn viên hài á?” Suphanat cười lớn, “Không, tôi đang áp dụng chiến thuật đấy, anh không thấy sao? Đối thủ không thể tập trung vào bóng được vì tôi quá thu hút.”

Pansa không thể không thừa nhận cậu ta đúng. Dù trận đấu căng thẳng, Suphanat vẫn luôn biết cách khiến mọi thứ trở nên nhẹ nhàng, thoải mái hơn. Pansa chỉ biết lắc đầu, “Thật không biết nói gì nữa với cậu.”

Khi cả đội vào phòng thay đồ, Suphanat không ngừng trò chuyện với mọi người, khiến không khí trở nên vui vẻ. Pansa cũng không thể giữ sự nghiêm túc của mình lâu, cảm giác căng thẳng trong hắn cũng giảm đi đôi chút.

Suphanat quay sang nhìn Pansa với ánh mắt nghịch ngợm. “Anh làm sao thế? Sao cứ im lặng như thế? Lo lắng chuyện gì à?”

Pansa chỉ mỉm cười. “Cậu không bao giờ lo lắng à?”

Suphanat nhún vai. “Lo lắng làm gì? Tôi chỉ cần chơi bóng và cười với bạn bè thôi.”

Pansa bật cười. “Cậu làm tôi cảm thấy mình như một con robot vậy.”

“Chắc anh không biết tận hưởng cuộc sống rồi!” Suphanat nheo mắt tinh nghịch.

Pansa không trả lời, chỉ nhìn Suphanat, cảm thấy như một thế giới khác đang mở ra trước mắt hắn. Hắn không thể hiểu được, nhưng điều đó không làm hắn cảm thấy khó chịu. Ngược lại, điều đó khiến hắn cảm thấy thư giãn hơn.

Sáng hôm sau, đội bóng ngồi ăn sáng cùng nhau. Mặc dù Pansa không phải là người dễ gần, nhưng hôm nay, hắn không thể phủ nhận rằng không khí bữa ăn thật sự thoải mái. Suphanat liên tục trêu đùa mọi người, làm không khí trở nên vui vẻ, khiến Pansa cảm thấy dễ chịu. Cảm giác lo âu và căng thẳng của hắn dường như tan biến.

Suphanat đột nhiên quay sang Pansa, “Pansa, anh có nghe tôi nói không đấy? Anh cứ chăm chú vào thức ăn thế?”

Pansa ngước lên nhìn cậu bạn, khẽ mỉm cười. “Cậu làm tôi phân tâm đấy.”

“Thế thì đừng để tôi làm anh phân tâm nữa,” Suphanat đáp, rồi quay sang trêu đùa với một người khác.

Pansa nhìn theo, nhận ra rằng những lúc như vậy, Suphanat thật sự là một người có khả năng làm mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.

Sau bữa sáng, đội bóng chuẩn bị bước vào buổi luyện tập. Hôm nay, huấn luyện viên yêu cầu Pansa và Suphanat phải làm việc cùng nhau để huấn luyện đội trẻ. Đối với Pansa, đây là một thử thách không dễ dàng. Hắn không chỉ phải đảm bảo hiệu quả luyện tập mà còn phải đối mặt với một người như Suphanat – luôn sống vô tư, không hề lo lắng.

Suphanat nhìn Pansa với ánh mắt đùa cợt. “Anh nghĩ mình có thể làm được không?”

Pansa nhếch mép, cố gắng giữ bình tĩnh. “Tôi sẽ làm tốt công việc của mình.”

“Cậu đừng lo, tôi sẽ giúp anh,” Suphanat nói với một nụ cười tươi rói.

Pansa không thể không cảm thấy một chút gì đó nhẹ nhõm khi nghe câu nói ấy. Mặc dù cậu ta luôn trêu đùa, nhưng Suphanat thật sự có tài làm việc nhóm rất tốt.

Khi buổi luyện tập kết thúc, Pansa và Suphanat đi dạo quanh sân bóng. Ánh chiều tà làm không khí trở nên dịu mát, và Pansa cảm thấy mình như được làm mới lại. Cảm giác căng thẳng của hắn dường như đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cảm giác dễ chịu.

“Pansa, anh nghĩ sao về buổi luyện tập hôm nay?” Suphanat hỏi.

Pansa quay sang nhìn Suphanat, rồi khẽ mỉm cười. “Cậu làm tốt lắm. Không thể phủ nhận điều đó.”

Suphanat liếc nhìn Pansa, đôi mắt lóe lên một tia tinh nghịch. “Anh cứ mãi nghiêm túc vậy, cười một chút đi.”

Pansa bật cười thật sự. Một nụ cười nhẹ nhàng, tựa như những gánh nặng đã được gỡ bỏ. Suphanat chỉ nhìn hắn, cười nhẹ, cảm giác giữa họ thật sự đã thay đổi.

Bọn họ không cần phải nói gì thêm, chỉ đứng đó cùng nhau, trong một khoảnh khắc yên bình nhưng đầy ý nghĩa.

Mặc dù sự thay đổi trong tâm hồn Pansa còn chưa rõ ràng, nhưng điều hắn biết là Suphanat đã mang lại cho hắn một cái nhìn khác về cuộc sống. Những gì Suphanat làm, những gì cậu ấy nói, không chỉ đơn giản là trò đùa, mà còn là những bài học sâu sắc về cách sống vô tư và tận hưởng từng khoảnh khắc.

Pansa đứng lặng lẽ một lúc lâu, đôi mắt hướng về phía Suphanat, nhưng trong đầu hắn, mọi thứ như đang lộn xộn. Cảm giác mệt mỏi và căng thẳng từ công việc, từ trận đấu sắp tới, và những câu nói không rõ ràng của Suphanat cứ vờn quanh. Hắn không biết có phải là do mình quá nhạy cảm hay không, nhưng cái ánh mắt đó, cái nụ cười đầy ẩn ý của Suphanat làm hắn cảm thấy như có một lực hút vô hình.

Cuối cùng, hắn quyết định quay đi, không muốn để những cảm xúc này chiếm lấy mình thêm nữa. Nhưng trong giây phút ấy, một giọng nói vang lên phía sau, cắt ngang suy nghĩ của hắn.

"Anh đi đâu vậy?" Suphanat hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng mang chút gì đó thách thức.

Pansa dừng lại một chút, nhưng không quay lại nhìn. "Đi nghỉ một chút. Cậu thì sao? Không có chuyện gì để làm sao?"

Suphanat cười khẽ, như thể hiểu rõ điều Pansa đang nghĩ. "Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu thôi. Anh không cảm thấy gì sao?"

Pansa cảm thấy một sự căng thẳng lạ lùng. "Cảm thấy gì?"

"Cảm thấy... tôi đang làm anh bối rối," Suphanat nói, bước lại gần hơn, mắt nhìn thẳng vào mắt Pansa, như thể muốn nhìn thấy tất cả những suy nghĩ của hắn.

Pansa hít một hơi thật sâu, cố gắng không để mình bị cuốn vào trò chơi của Suphanat. "Cậu nghĩ mình đang làm gì? Đừng có tự cho mình là trung tâm của mọi chuyện."

"Không phải đâu," Suphanat đáp, vẫn giữ nụ cười lạ lùng đó. "Chỉ là... tôi biết anh không phải là người lạnh lùng như vẻ bề ngoài."

Câu nói ấy khiến Pansa cảm thấy một sự khó chịu lan tỏa trong lòng. Hắn không muốn ai nhìn thấu mình, đặc biệt là Suphanat, người luôn có vẻ như biết mọi thứ về hắn mà không cần phải nói.

"Hãy lo chuyện của mình đi," Pansa đáp, giọng khô khốc.

Suphanat chỉ mỉm cười và không nói gì thêm, nhưng ánh mắt của cậu ta vẫn chứa đựng một sự hiểu biết mà Pansa không thể giải thích. Khi Suphanat quay lưng bỏ đi, Pansa vẫn đứng đó, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.

Sau sự kiện này, mọi thứ trong tâm trí Pansa dường như đã thay đổi. Cảm giác bối rối và không yên vẫn không rời bỏ hắn. Mỗi khi nhìn vào Suphanat, hắn không thể không cảm thấy có một sự kết nối nào đó mà hắn không thể lý giải được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro