Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap4

  Cả đội bóng đã trở về sau một trận đấu căng thẳng. Mặc dù giành chiến thắng, không khí trong đội lại có phần im lặng, không giống như mọi khi. Tất cả đều mệt mỏi, nhưng rõ ràng có một điều không thể phủ nhận – sự thay đổi trong quan hệ giữa Pansa và Suphanat đang khiến mọi người cảm nhận được.

Khi đội bóng quay lại khu huấn luyện, không khí trở nên căng thẳng. Các huấn luyện viên và ban tổ chức đều đưa ra những yêu cầu cao hơn dành cho họ. Ánh mắt của tất cả đều đổ dồn về phía Pansa và Suphanat, hai người dẫn đầu đội bóng. Áp lực ngày càng tăng, nhưng càng có áp lực, cả hai lại càng cảm thấy mối quan hệ của mình trở nên khó xử.

Một buổi tập muộn, Suphanat và Pansa đứng ở góc sân, chỉ còn lại vài cầu thủ lác đác luyện tập. Ánh đèn vàng vọt chiếu xuống mặt đất, khiến không khí có phần nặng nề hơn. Suphanat nhìn Pansa một lúc rồi lên tiếng, giọng anh trầm và sâu lắng:

“Pansa, cậu có từng nghĩ rằng chúng ta sẽ phải đối diện với điều này không?”

Pansa quay sang, đôi mắt hắn phản chiếu một cảm giác lạ lẫm, nhưng hắn không thể phủ nhận rằng câu hỏi này khiến hắn phải suy nghĩ thật sự. “Điều gì?” hắn hỏi, nhưng trong lòng hắn, câu trả lời đã có sẵn.

“Cảm giác này.” Suphanat không giải thích thêm, chỉ để lại một câu ngắn gọn. “Chúng ta không thể mãi là đồng đội bình thường. Cảm xúc này, mối quan hệ này... ùm nói sao ta.”

Pansa thở dài, cảm giác trong lòng có chút bất an. “Tôi không biết. Có lẽ... tôi chỉ muốn tập trung vào bóng đá thôi.”

Suphanat mỉm cười khẽ, một nụ cười mà Pansa cảm thấy như một lời thách thức. “Vậy sao? Cậu nghĩ không thể vừa làm đồng đội, vừa có cảm giác này sao? Cậu không thấy là chúng ta đang đi cùng một hướng sao?”

Pansa không trả lời ngay lập tức. Hắn nhìn xuống mặt đất, cảm giác như có một sức mạnh vô hình đang kéo hắn lại gần.... Nhưng hắn không dám đối diện với điều đó, sợ rằng nếu không cẩn thận, mọi thứ sẽ vượt quá tầm kiểm soát.

Ngày hôm sau, khi kết thúc một buổi tập khắc nghiệt, cả đội trở về phòng thay đồ. Pansa vội vàng thay đồ, không muốn để bất cứ ai nhận ra sự lo lắng trong lòng hắn. Nhưng dù có vội vàng đến đâu, hắn vẫn cảm nhận được ánh mắt của Suphanat ở phía sau.

"Chúng ta phải nói chuyện, Pansa," Suphanat lên tiếng, giọng anh không còn tinh nghịch như mọi khi mà thay vào đó là sự nghiêm túc, không thể chối từ.

Pansa không thể lảng tránh mãi. Hắn dừng lại, quay người lại đối diện với Suphanat. “Tôi không biết phải nói gì,” hắn thừa nhận. “Mọi thứ... quá rối rắm.”

Suphanat tiến lại gần, ánh mắt sáng quắc. “Cậu có tin vào duyên phận không?”

Pansa nhìn vào đôi mắt của anh, không biết trả lời sao. “Duyên phận?” Hắn cười gượng, cố xua tan đi sự căng thẳng. “Tôi chỉ nghĩ đây là chuyện giữa chúng ta thôi.”

“Vậy sao?” Suphanat nhướng mày, cười nhẹ. “Cậu không thấy sao? Cả hai chúng ta đều đang vướng vào nhau rồi đấy.”

Pansa bực bội quay mặt đi, nhưng trong lòng lại không thể phủ nhận rằng những lời Suphanat nói khiến hắn cảm thấy bất an. “Đừng nói nữa. Tôi đang cố gắng làm việc thôi.”

Suphanat nhìn hắn, không hề vội vàng. “Tốt. Cố gắng làm việc đi. Nhưng nếu cậu cần ai đó để trò chuyện, tôi sẽ ở đây.”

Những ngày sau đó, cả hai không thể tránh khỏi những khoảnh khắc đối diện với nhau. Mỗi lần đứng gần nhau, cảm giác căng thẳng lại dâng lên. Nhưng điều này lại khiến Pansa cảm thấy một phần khó chịu, một phần vui vẻ. Suphanat lúc nào cũng dễ dàng khiến hắn phải suy nghĩ, phải chú ý.

Một ngày, sau khi kết thúc trận đấu, Suphanat mời Pansa đi uống cà phê. Không khí hôm đó có phần nhẹ nhàng hơn, với những ánh đèn dịu dàng và không gian yên bình. Khi hai người ngồi đối diện nhau, không gian trở nên đặc biệt lạ lẫm.

“Pansa, cậu có bao giờ nghĩ về tương lai của chúng ta không?” Suphanat hỏi, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm túc.

Pansa không nhìn vào mắt Suphanat ngay lập tức, hắn cảm thấy có chút bối rối. “Tương lai?” Hắn mỉm cười, nhưng trong lòng lại không hề có sự thoải mái. “Tôi không chắc lắm. Tôi nghĩ mình chỉ muốn sống với hiện tại thôi.”

“Vậy thì hãy sống với hiện tại cùng tôi,” Suphanat đáp, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi Pansa, như thể muốn nói một điều gì đó mà không thể thốt ra.

Pansa ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của Suphanat. Một cảm giác lạ lẫm lại dâng lên trong lòng hắn. “Cậu có thực sự nghĩ rằng chúng ta có thể là bạn không?” Pansa hỏi, giọng hắn có chút nghẹn lại.

Suphanat nhìn hắn, không hề vội vã trả lời. “Chúng ta sẽ là đồng đội, rồi sẽ là bạn. Còn nếu không phải bây giờ, thì sẽ là sau này.”

Pansa im lặng một lúc lâu, rồi bất ngờ bật cười. “Nếu cậu cứ nói như thế, chắc tôi sẽ không kịp nhận ra mình đã biến thành bạn của cậu lúc nào mất.”

“Cứ từ từ rồi sẽ biết,” Suphanat trả lời, nháy mắt một cái đầy ẩn ý. “Tôi tin là không lâu nữa đâu.”

Pansa lắc đầu, nhưng trong lòng hắn có một phần không muốn phủ nhận những điều Suphanat nói. Mối quan hệ giữa họ đang thay đổi, và dù có thế nào, hắn không thể cưỡng lại sự hấp dẫn mà Suphanat mang lại.

Mỗi ngày trôi qua, mối quan hệ giữa Pansa và Suphanat ngày càng trở nên phức tạp hơn. Họ không thể chỉ là đồng đội mãi, và cả hai đều biết rõ điều đó. Những lần đứng gần nhau, những khoảnh khắc đối diện với nhau không còn đơn giản nữa. Mỗi lần như vậy, cảm xúc trong lòng Pansa lại càng lấn át lý trí.

Nhưng cũng chính vì vậy, Pansa biết rằng họ sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách phía trước. Dù vậy, trong lòng hắn, một phần đã bắt đầu tin vào mối quan hệ này. Dù có khó khăn, dù có mâu thuẫn, hắn biết rằng Suphanat chính là một phần quan trọng không thể thiếu trong hành trình của mình.

Sau cuộc trò chuyện nghiêm túc, Pansa cảm thấy một chút lúng túng, như thể họ đang đứng trước ngưỡng cửa của một điều gì đó lớn lao. Nhưng Suphanat, với tính cách hay trêu ghẹo, lại không để không khí căng thẳng kéo dài quá lâu. Sau khi rời khỏi quán cà phê, khi cả hai đang cùng đi bộ về, Suphanat bỗng nhiên phá vỡ sự im lặng.

“Pansa,” Suphanat chợt lên tiếng, giọng anh có vẻ tinh nghịch. “Cậu có bao giờ thấy mình như một người không thể nói chuyện với ai ngoài tôi không?”

Pansa nhìn anh, khuôn mặt có phần ngỡ ngàng. “Cậu đang nói cái gì vậy?”

Suphanat cười, rồi nháy mắt tinh quái. “Tôi chỉ đang thắc mắc, sao gần đây cậu cứ nhìn tôi suốt vậy? Lần nào cũng thấy cậu lén nhìn tôi rồi lại quay mặt đi.”

Pansa nghe vậy, không thể nhịn cười. “Làm gì có chuyện đó. Cậu nghĩ quá nhiều rồi đấy.”

“Thật không?” Suphanat mỉm cười, vẫn không buông tha. “Vậy sao tôi luôn bắt gặp ánh mắt của cậu mỗi lần tôi quay lại?”

“Cậu đừng có nói xằng, tôi chỉ đang nhìn ra ngoài thôi mà!” Pansa đỏ mặt, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Thật sao?” Suphanat lại nháy mắt lần nữa, làm Pansa không thể không bật cười.

Pansa thở dài, không biết phải đối đáp như thế nào. “Cậu đúng là không có gì để làm, suốt ngày chọc tôi.”

“Tôi chỉ đang quan tâm cậu thôi mà, làm gì mà phải giận thế?” Suphanat tiếp tục trêu chọc, nhưng lần này giọng điệu nhẹ nhàng hơn, như thể anh đang tận hưởng cái sự bối rối của Pansa.

Pansa không thể chịu nổi nữa, đành trả đũa: “Này, nếu cậu cứ tiếp tục như thế, tôi sẽ bắt cậu chạy vòng quanh sân đá bóng đấy, xem ai mệt trước.”

Suphanat cười lớn. “Chạy sao được, tôi là người duy nhất trong đội có thể làm cho cậu phải đuổi theo đấy, Pansa.”

Pansa nhìn anh với ánh mắt đầy thách thức. “Thử xem, tôi không ngán đâu.”

Suphanat chỉ mỉm cười, rồi tiếp tục bước đi, nhưng không quên nháy mắt một cái. “Được rồi, tôi sẽ để cậu tiếp tục sống trong thế giới của mình, nhưng nhớ rằng, tôi lúc nào cũng sẵn sàng phá vỡ cái thế giới đó mà.”

Pansa cười khẩy, không trả lời, nhưng trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Hắn nhận ra rằng, mặc dù Suphanat luôn trêu ghẹo hắn, nhưng chính những pha trêu đùa đó lại khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Họ có thể đối diện với nhau mà không cần phải che giấu bất kỳ cảm xúc nào, dù đôi khi nó có hơi lạ lùng.

Suphanat vẫn luôn có cách làm cho mọi chuyện trở nên dễ chịu hơn, và Pansa không thể phủ nhận rằng anh ta đang dần trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của hắn. Những cuộc trò chuyện như thế này, dù ngắn ngủi và đầy trêu chọc, lại khiến mọi thứ trở nên đơn giản hơn

“Cậu không thấy mệt sao?” Pansa hỏi, cố gắng tỏ ra bình thản.

Suphanat ngừng lại một lúc, rồi cười khẩy: “Tôi không phải kiểu người dễ mệt mỏi như anh đâu.”

Pansa không nói gì, nhưng ánh mắt hắn lướt qua Suphanat. Cảm giác khó chịu lại trỗi dậy. Suphanat luôn có cách làm hắn bối rối, mà không phải là kiểu bối rối vì sự khiêu khích, mà là kiểu cảm giác lạ lùng mà hắn không thể lý giải.

Khi cả hai bước vào phòng nghỉ, Pansa khẽ đóng cửa lại, lặng lẽ quay lưng đi về phía giường. Nhưng Suphanat không đi ngay, mà vẫn đứng đó, nhìn hắn với ánh mắt pha chút ngạc nhiên.

“Pansa, sao anh lại đẩy tôi ra vậy?” Suphanat hỏi, giọng nhẹ nhàng, nhưng lại có một sự đùa cợt trong đó.

Pansa quay lại, ánh mắt đong đầy sự khó chịu, nhưng hắn không nói gì. Dù thế nào, hắn không thể phủ nhận rằng có gì đó trong mối quan hệ này đang thay đổi. Suphanat không còn là cậu nhóc mà hắn chỉ muốn đẩy ra xa nữa. Cảm giác bối rối mỗi khi nhìn thấy Suphanat khiến hắn khó chịu, nhưng cũng khiến hắn cảm thấy một chút lạ lùng không thể giải thích.

“Cậu làm tôi khó xử đấy,” Pansa thở dài, nhưng giọng nói của hắn có chút khác biệt, không còn là sự lạnh lùng tuyệt đối như trước.

Suphanat không đáp, chỉ đứng đó một lúc rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài. Dù không nói gì, nhưng ánh mắt của cậu ta vẫn để lại một dấu ấn trong tâm trí Pansa.

Khi đêm đã khuya, Pansa vẫn không thể ngủ. Cảm giác bồn chồn trong lòng không thể dễ dàng xua đi được. Hắn lăn qua lăn lại trên giường, và đột ngột, tiếng gõ cửa vang lên.

“Pansa, anh vẫn chưa ngủ à?” Giọng Suphanat vang lên ngoài cửa. Lần này, không có sự trêu chọc như trước, mà chỉ là sự nhẹ nhàng, quan tâm.

Pansa đứng dậy, mở cửa. Suphanat đứng đó, ánh mắt có chút lo lắng. “Anh ổn chứ?”

Pansa không trả lời ngay mà chỉ khẽ gật đầu. Suphanat bước vào mà không chờ đợi. Cậu ta ngồi xuống bên giường, yên lặng, không nói gì nữa.

Pansa ngồi xuống đối diện, không gian giữa hai người tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng của Suphanat.

“Cảm ơn cậu vì bữa tối,” Pansa lên tiếng sau một lúc im lặng, không hiểu sao lại có nhu cầu nói điều đó.

“Không có gì đâu,” Suphanat cười nhẹ. “Tôi chỉ muốn xem anh có khỏe không thôi.”

Pansa cảm nhận sự chân thành trong lời nói của Suphanat, nhưng không biết phải làm gì với cảm giác này. Dù muốn tỏ ra lạnh lùng, nhưng có điều gì đó trong lòng khiến hắn không thể làm vậy.

Sáng Hôm Sau

Ngày hôm sau, Pansa vẫn cảm thấy chút lạ lùng trong lòng. Hắn đã quen với việc không có ai quan tâm quá mức đến mình, nhưng Suphanat lại khác. Cảm giác đó khiến hắn không thể dễ dàng chấp nhận.

Khi cả đội bắt đầu tập luyện, Suphanat lại đứng cạnh Pansa, không hề có sự thay đổi trong thái độ, nhưng Pansa lại không thể phủ nhận rằng hắn cảm thấy sự có mặt của cậu ta không còn phiền phức như trước nữa.

“Pansa, hôm nay anh có thể tập trung không?” Suphanat trêu chọc, nhưng ánh mắt của cậu ta không còn sự cợt nhả mà là một chút mong chờ, như thể đang tìm kiếm sự thay đổi trong cách Pansa đối xử.

Pansa quay lại nhìn Suphanat một lúc lâu, rồi chỉ lặng lẽ gật đầu. Một thay đổi nhỏ, nhưng là bước đầu tiên để mối quan hệ này có thể tiến triển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro