chap3
Buổi sáng tại trung tâm huấn luyện luôn bận rộn và đầy những tiếng ồn. Còi tập, tiếng chạy bộ, tiếng bóng lăn, và những tiếng la hét từ các huấn luyện viên lẫn cầu thủ, tất cả hòa vào nhau tạo thành một bức tranh sôi động nhưng cũng không thiếu căng thẳng. Đường biên được kẻ rõ nét, mặt sân sáng bóng như phản chiếu ánh mặt trời. Tuy nhiên, đối với Pansa, không khí này chỉ làm nổi bật sự mệt mỏi và căng thẳng trong lòng hắn.
Hắn bước vào phòng họp với tâm trạng chán nản. Ánh mắt của hắn trống rỗng, chỉ mong mỏi công việc này sẽ sớm kết thúc để hắn có thể rời khỏi nơi này. Nhưng khi bước vào phòng, hắn nhận ra Suphanat đang đứng tựa vào bàn, đôi mắt không rời khỏi hắn, ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt cậu ta càng khiến cho không khí trở nên căng thẳng.
“Ồ, anh đến rồi sao? Tôi tưởng anh sẽ đến muộn, như mọi khi,” Suphanat lên tiếng, giọng nói đầy vẻ trêu chọc.
Pansa không đáp, chỉ lướt mắt qua cậu, rồi ngồi xuống ghế, mở sổ ghi chép. Tay hắn lật qua những trang giấy chứa đầy các chiến thuật, những phương án đã được lên kế hoạch cho buổi tập ngày hôm nay. Hắn không muốn bị phân tâm bởi những cuộc trò chuyện vô nghĩa, nhất là khi đối diện với người như Suphanat.
Suphanat không hề rời mắt khỏi Pansa. Ánh mắt cậu ta lấp lánh như muốn thử thách sự kiên nhẫn của người đàn anh. Mặc dù vậy, Pansa chỉ im lặng, không để tâm. Hắn biết mình không nên để sự bực bội chi phối.
Ngay sau đó, huấn luyện viên bước vào, vỗ tay yêu cầu mọi người tập trung. Pansa đứng dậy, chào huấn luyện viên, nhưng trong lòng hắn chỉ cảm thấy chán nản. Hắn đã quen với những buổi tập căng thẳng, nhưng lần này lại là một khác biệt.
“Hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu chương trình tập luyện với một số cầu thủ trẻ triển vọng. Pansa và Suphanat, hai cậu sẽ chịu trách nhiệm hướng dẫn họ. Đây là cơ hội để cả hai chứng minh khả năng làm việc nhóm của mình.”
Những lời nói của huấn luyện viên như một thách thức đối với Pansa. Hắn không thích việc phải hợp tác với Suphanat trong công việc này, nhất là khi hắn biết rõ tính cách của cậu ta. Suphanat chỉ nhướng mày, cười khẩy, không quên trêu chọc Pansa.
“Đội trưởng của chúng ta sẽ làm rất tốt, đúng không?” – Suphanat nói, đôi mắt không rời khỏi Pansa.
Pansa không trả lời. Hắn chỉ lặng lẽ lật những trang chiến thuật trong sổ ghi chép, không muốn để tâm vào những lời trêu chọc vô nghĩa của Suphanat. Hắn biết rõ rằng mình không thể để cậu ta làm phân tâm.
Ngày hôm đó, các cầu thủ trẻ được chia thành hai đội, mỗi đội do một trong hai huấn luyện viên dẫn dắt. Pansa đứng chỉ huy đội của mình, với vẻ mặt nghiêm nghị, chỉ quan tâm đến việc truyền đạt chiến thuật và kỹ năng cho các cầu thủ trẻ. Mỗi động tác của hắn đều rất chuẩn xác, thể hiện sự chuyên nghiệp và nghiêm túc mà hắn luôn áp dụng trong công việc.
Còn Suphanat, cậu ta dường như không thể giữ được vẻ nghiêm túc trong suốt buổi tập. Mặc dù tài năng của cậu ta không thể phủ nhận, nhưng cách huấn luyện của Suphanat có phần... khác biệt. Cậu ta không ngần ngại đùa giỡn với các cầu thủ trẻ, thậm chí còn trêu chọc họ trong khi hướng dẫn. Cách huấn luyện này khiến không khí của đội Suphanat trở nên thoải mái, nhưng lại không mang lại sự nghiêm túc cần thiết.
Khi trận đấu tập bắt đầu, Suphanat lập tức chứng minh khả năng vượt trội của mình. Cậu ta dùng những pha xử lý bóng mềm mại, dẫn bóng qua các hậu vệ và chuyền bóng chính xác để đồng đội ghi bàn. Các cầu thủ trẻ trong đội Suphanat đều chơi rất ăn ý, thể hiện rõ sự thoải mái trong lối chơi của mình.
Pansa nhìn cảnh tượng này từ đường biên, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng. Dù rất khó chịu, hắn không thể phủ nhận rằng Suphanat có tài năng, nhưng cái cách cậu ta thi đấu lại khiến hắn không thể cảm thấy thoải mái. Mỗi lần Suphanat ghi bàn hay thực hiện một pha bóng hay, hắn lại càng cảm thấy mình không thể nào bằng được cậu ta.
Khi Suphanat quay lại nhìn Pansa, cậu ta không thể giấu nổi nụ cười khi thấy ánh mắt sắc lạnh của hắn. “Anh thấy thế nào? Tôi làm được chứ?” – Suphanat hỏi, giọng nói đầy tự mãn.
Pansa không trả lời ngay, chỉ thở dài rồi ra hiệu cho đội mình bắt đầu phản công. Hắn không muốn để Suphanat thấy sự tức giận của mình, nhưng cũng không thể không cảm thấy bị khiêu khích. Mỗi pha bóng của Suphanat như một sự thử thách đối với sự kiên nhẫn của hắn.
Trận đấu tiếp tục, và một pha phối hợp ăn ý giữa các cầu thủ của đội Pansa cuối cùng cũng đem lại kết quả. Họ ghi được bàn thắng, san bằng tỷ số. Pansa cảm thấy hài lòng với chiến thuật của mình, mặc dù trong lòng hắn, Suphanat vẫn là một người khó chịu.
“Cậu nghĩ mình giỏi lắm sao?” – Pansa hỏi, giọng lạnh lùng.
Suphanat chỉ nhún vai, mỉm cười. “Không phải tôi nghĩ, mà là sự thật.”
Trận đấu kết thúc với tỷ số hòa, và cả hai đội đều nhận được lời khen ngợi từ huấn luyện viên. Tuy nhiên, trong ánh mắt của Pansa, sự bất mãn vẫn rõ rệt. Hắn không thích cách Suphanat luôn tìm cách khiêu khích mình. Mỗi lần đối diện với cậu ta, hắn lại cảm thấy như bị thử thách liên tục.
Sau buổi tập, Suphanat lại bám theo Pansa khi hắn chuẩn bị rời đi. Cậu ta bước nhẹ nhàng theo sau, không hề tạo ra tiếng động.
“Này, anh thực sự nghĩ mình giỏi hơn tôi sao?” – Suphanat hỏi, giọng đầy thách thức.
Pansa dừng bước, quay lại nhìn cậu. “Cậu có vấn đề gì sao? Cậu luôn thích gây chuyện với tôi như vậy à?”
“Không hẳn. Tôi chỉ thấy thú vị thôi,” Suphanat trả lời, nụ cười của cậu ta đầy vẻ tinh nghịch. “Anh luôn nghiêm túc quá mức. Tôi chỉ muốn xem anh sẽ phản ứng thế nào khi bị ép đến giới hạn.”
Pansa nhíu mày, cảm thấy cơn giận trong lòng mình dâng lên. “Cậu nên biết điểm dừng, Suphanat,” – hắn nói, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
“Điểm dừng?” – Suphanat cười khẩy. “Vậy điểm dừng của anh là gì? Hay anh không có?”
Pansa không nói gì thêm. Hắn cảm thấy mình không thể tiếp tục cuộc trò chuyện này mà không để lộ sự mất kiên nhẫn. Cậu ta không hiểu được rằng Pansa chỉ muốn sự nghiêm túc và không muốn những trò đùa vô ích này.
Tối hôm đó, sau một ngày dài, Pansa quyết định ở lại phòng gym để tập luyện thêm. Hắn cần cải thiện thể lực, đặc biệt là sau một buổi tập căng thẳng như vậy. Nhưng không ngờ, Suphanat lại xuất hiện.
Cậu ta bước vào phòng gym với một lon nước ngọt trên tay, mắt vẫn không rời khỏi Pansa. “Anh chăm chỉ quá đấy. Tôi cứ tưởng anh sẽ nghỉ ngơi sau một ngày dài như vậy.”
Pansa không nói gì, chỉ tiếp tục với bài tập của mình, nhưng trong lòng hắn, sự khó chịu lại một lần nữa dâng lên.
“Cậu làm gì ở đây?” – Pansa hỏi, ánh mắt không hề có chút cảm xúc.
“Thấy nhàm chán, nên tôi ghé qua xem anh làm gì,” Suphanat trả lời, vẫn ngồi xuống bên cạnh Pansa, mở lon nước, uống một ngụm. Cậu ta quan sát từng cử động của Pansa một cách chăm chú.
“Cậu thật phiền phức,” Pansa đáp, nhưng trong lòng hắn lại có chút bối rối.
Suphanat cười nhẹ. “Phiền? Tôi nghĩ mình chỉ phiền với những người đặc biệt thôi.”
Pansa nhìn cậu, cảm giác như một cái gì đó trong lòng hắn đang bắt đầu thay đổi. Hắn không thể hiểu tại sao Suphanat lại có thể làm mình khó chịu đến vậy, nhưng lại chẳng thể nào dứt ra khỏi cảm giác đó. Những lời nói của Suphanat như có một sức mạnh lạ kỳ, khiến hắn không thể dửng dưng.
Cậu ta đứng dậy, bước đến gần hơn, chỉ còn vài bước nữa thôi là khoảng cách giữa họ sẽ không còn gì. Pansa cảm nhận rõ rệt hơi thở của mình trở nên gấp gáp. Cảm giác ấy khiến hắn lúng túng. “Cậu muốn gì, Suphanat?”
“Có lẽ tôi chỉ muốn biết anh thực sự nghĩ gì về tôi,” Suphanat trả lời, đôi mắt cậu ta nhìn vào Pansa đầy tò mò.
Pansa im lặng. Hắn không thể nói gì thêm, chỉ cảm thấy mơ hồ và không thể hiểu nổi lý do vì sao lại có cảm giác này. Nhưng hắn biết một điều, Suphanat đang thay đổi mọi thứ.
Suphanat mỉm cười, bước lùi lại một bước, rồi nói nhẹ nhàng: “Thôi được rồi, tôi sẽ không làm phiền anh nữa. Nhưng đừng quên, chúng ta còn nhiều thời gian bên nhau lắm.”
Cậu ta quay lưng bước đi, để lại Pansa đứng đó, trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ. Mối quan hệ giữa họ, dù có phức tạp đến đâu, dường như chỉ mới bắt đầu.
---
Ngay sau đó, đội bóng tổ chức một cuộc thi đấu nội bộ để các cầu thủ thể hiện tài năng trước sự giám sát của huấn luyện viên. Pansa và Suphanat không thể tránh khỏi việc đối đầu trực tiếp trong những pha bóng quyết liệt. Không khí trên sân đầy căng thẳng, như thể mọi sự chú ý của tất cả các đồng đội đều dồn vào trận đấu này.
Pansa cảm nhận được sự khó chịu trong lòng, nhưng hắn cố gắng kiềm chế và tập trung vào kỹ thuật. Hắn biết rằng nếu không thắng được Suphanat lần này, thì mọi nỗ lực trước đó sẽ trở thành vô nghĩa. Trong khi đó, Suphanat tỏ ra rất tự tin, như thể mọi thứ chỉ là một trò chơi. Tuy nhiên, sau mỗi pha bóng, Pansa không khỏi nhận ra sự thiếu ổn định trong cách cậu ta chơi. Những cú đá mạnh mẽ không hẳn lúc nào cũng chính xác, nhưng Suphanat luôn có cách để tìm ra những kẽ hở trong phòng thủ của đội bạn.
Trận đấu kết thúc với kết quả ngang bằng, nhưng trong lòng Pansa lại cảm thấy một chút thất vọng. Hắn chưa thể vượt qua Suphanat, và chính điều này khiến hắn càng thêm quyết tâm.
Trở lại với huấn luyện viên, Pansa dần nhận ra sự thiên vị rõ ràng dành cho Suphanat. Mỗi khi cậu ta làm sai, huấn luyện viên chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ, trong khi những sai sót của Pansa lại được chỉ trích nghiêm khắc hơn. Điều này làm Pansa càng thêm khó chịu, nhưng hắn không thể làm gì hơn ngoài việc tiếp tục cố gắng chứng minh mình.
Một buổi tối, khi buổi tập kết thúc, Pansa quyết định hỏi thẳng huấn luyện viên về sự thiên vị mà hắn cảm thấy. “Tại sao lúc nào cũng là Suphanat? Cậu ấy không phải là người duy nhất giỏi.” Hắn hỏi, giọng đầy nghi ngờ.
Huấn luyện viên nhìn hắn một lúc rồi trả lời: “Suphanat có thể chưa hoàn hảo, nhưng cậu ấy có những tố chất đặc biệt mà tôi nhìn thấy. Cậu ấy có thể trở thành ngôi sao, và tôi muốn cậu ấy phát huy hết khả năng của mình.” Những lời này làm Pansa cảm thấy nghẹn ngào. Hắn không biết phải làm gì khi mọi nỗ lực của mình vẫn bị che khuất bởi một người khác.
Một ngày sau buổi tập căng thẳng, khi mọi người đã ra về, Pansa tình cờ gặp Suphanat đứng một mình trên sân, đôi mắt nhìn ra xa như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Cậu có muốn đi uống cà phê không?” Suphanat đột nhiên hỏi, khiến Pansa không khỏi ngạc nhiên.
Pansa lặng người một lúc rồi gật đầu. “Được.”
Cả hai bước ra khỏi sân, bước chân hơi chậm lại khi nhìn thấy những ánh đèn phố phường xa xa. Một buổi tối bình lặng, nhưng lại đầy lạ lẫm khi họ bắt đầu cởi mở hơn về cuộc sống cá nhân.
Suphanat chia sẻ về những khó khăn trong quá khứ, về chấn thương và sự cố gắng để tiếp tục chơi bóng dù rất đau đớn. Pansa lắng nghe, và cảm thấy một sự cảm thông mà hắn chưa từng nghĩ mình có thể dành cho Suphanat. Mối quan hệ giữa hai người dường như đang bắt đầu thay đổi, từ sự đối đầu sang một sự thấu hiểu ngầm.
Một tuần sau, trong một buổi sáng tập luyện, Pansa vô tình phát hiện một vết sẹo trên bắp chân của Suphanat khi cậu ta vô tình để lộ ra trong lúc tập luyện. Vết sẹo dài và sâu, có vẻ như đã được khâu lại sau một chấn thương nặng. Cảm giác tò mò và lo lắng xâm chiếm Pansa, hắn quyết định hỏi Suphanat về nó.
Suphanat, lúc đầu có chút do dự, nhưng sau đó cậu ta mở lòng: “Chấn thương này xảy ra khi tôi còn nhỏ, và nó vẫn ảnh hưởng đến tôi trong những trận đấu lớn. Nhưng tôi không muốn ai biết về điều này, tôi không muốn bị coi là yếu đuối.”
Pansa ngẩn người. “Tại sao cậu lại không nói với huấn luyện viên?”
“Vì tôi không muốn họ nhìn tôi như một người tội nghiệp. Tôi muốn họ nhìn thấy tôi như một cầu thủ mạnh mẽ.”
Lúc ấy, Pansa hiểu được một phần lý do đằng sau những hành động có phần ngỗ ngáo của Suphanat. Cậu ta không chỉ là người đang che giấu nỗi đau thể xác, mà còn đang mang trong mình một nỗi cô đơn sâu thẳm.
Trận đấu quan trọng cuối cùng đến gần, và đội bóng cần phải thể hiện hết khả năng của mình. Pansa và Suphanat dường như đã tìm ra điểm chung, một sự kết nối giữa họ không chỉ qua bóng đá mà còn qua những điều chưa nói thành lời. Trong khi Suphanat vẫn mang trong mình sự lo âu, Pansa bắt đầu nhìn thấy một người bạn đồng đội thực sự.
Vào phút cuối của trận đấu, khi mọi thứ tưởng chừng như đã sụp đổ, Pansa và Suphanat phối hợp ăn ý, tạo ra một pha bóng hoàn hảo giúp đội nhà giành chiến thắng. Lúc ấy, cả hai chỉ đứng nhìn nhau, không cần lời nói nào, nhưng họ đều hiểu rằng cuộc đối đầu của họ đã thực sự kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro