chap2
Buổi sáng ở trung tâm huấn luyện luôn náo nhiệt. Tiếng còi, tiếng bóng lăn, tiếng cười đùa của những cầu thủ trẻ làm không khí trở nên sống động hơn hẳn. Nhưng đối với Pansa, điều duy nhất hắn cảm nhận lúc này là sự mệt mỏi, phiền toái, và áp lực đè nặng lên vai.
Hắn vừa bước vào phòng họp thì đã thấy Suphanat đứng tựa vào bàn, nụ cười nhếch lên quen thuộc. Ánh mắt của Suphanat không hề rời khỏi Pansa, như thể đang chờ đợi một phản ứng nào đó từ hắn.
"Ồ, anh đến rồi sao? Tôi tưởng anh sẽ đến muộn, như mọi khi."
Pansa lườm cậu một cái, không thèm đáp lời. Hắn ngồi xuống ghế, mở sổ ghi chép, tay khẽ lật qua những trang giấy chứa đầy các chiến thuật chuẩn bị cho buổi tập hôm nay. Hắn không muốn tốn thời gian vào những cuộc trò chuyện vô ích. Nhưng sự xuất hiện của Suphanat đã làm hắn không thể yên tâm.
Cái kiểu trêu chọc của Suphanat luôn làm hắn bực bội. Không thể nào hiểu nổi tại sao một người trẻ đầy tài năng lại có thể thiếu nghiêm túc đến vậy. Thế nhưng, Pansa không muốn để sự bất mãn làm ảnh hưởng đến công việc của mình. Hắn biết mình phải chịu đựng, vì đây là công việc của đội bóng, và hắn cần phải làm gương.
Huấn luyện viên bước vào, vỗ tay ra hiệu mọi người tập trung. Mặc dù không thích, nhưng Pansa cũng phải đứng lên chào huấn luyện viên.
"Hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu chương trình tập luyện với một số cầu thủ trẻ triển vọng. Pansa và Suphanat, hai cậu sẽ chịu trách nhiệm hướng dẫn họ. Đây là cơ hội để cả hai chứng minh khả năng làm việc nhóm của mình."
Suphanat nhướn mày, quay sang Pansa, giọng trêu chọc. "Đội trưởng của chúng ta sẽ làm rất tốt, đúng không?"
Pansa không đáp, chỉ gõ bút lên mặt bàn, ánh mắt sắc lạnh.
Sáng hôm đó, nhóm cầu thủ trẻ được chia thành hai đội để làm quen với cách phối hợp trên sân. Huấn luyện viên giao quyền chỉ đạo cho Pansa và Suphanat, mỗi người dẫn dắt một đội. Các cầu thủ trẻ hứng thú nhìn theo, vẻ mặt của họ lộ rõ sự háo hức, vì đây là lần đầu tiên được huấn luyện bởi hai cầu thủ kỳ cựu.
Pansa đứng trên đường biên, ánh mắt nghiêm nghị dõi theo các cầu thủ. Hắn không nói nhiều, chỉ tập trung vào việc điều chỉnh chiến thuật. Những cầu thủ trẻ dưới sự chỉ đạo của hắn dần hiểu ra cách phối hợp đội hình, cách kiểm soát bóng và làm thế nào để giữ vững vị trí trong trận đấu. Pansa cảm thấy thoải mái với vai trò này, vì hắn luôn là người làm việc chăm chỉ và không bao giờ lơi là.
Ngược lại, Suphanat lại vừa chỉ đạo vừa trêu chọc cầu thủ của mình, khiến không khí đội cậu thoải mái hơn hẳn. Suphanat có một cách huấn luyện không giống ai. Cậu ta không ngần ngại giễu cợt, đùa giỡn và thậm chí chọc ghẹo các cầu thủ để làm họ cảm thấy vui vẻ và thoải mái. Dù cách huấn luyện của cậu ta có vẻ thiếu nghiêm túc, nhưng rõ ràng hiệu quả cũng không tồi. Các cầu thủ trong đội Suphanat đều có vẻ rất hứng thú và chơi tốt.
Khi trận đấu bắt đầu, Suphanat nhanh chóng chứng minh sự linh hoạt của mình. Cậu dẫn bóng qua một loạt hậu vệ, chuyền bóng chính xác để đồng đội ghi bàn.
"Anh thấy thế nào? Tôi làm được chứ?" Suphanat quay sang Pansa, cười nhạt. Cậu ta nhìn thấy sự khó chịu trong ánh mắt của Pansa, và điều đó chỉ khiến cậu thêm thích thú.
Pansa không đáp, chỉ lặng lẽ ra hiệu cho đội mình phản công. Hắn không muốn để Suphanat nhìn thấy sự tức giận, nhưng cũng không thể tránh khỏi cảm giác bị khiêu khích. Hắn biết rằng đây không chỉ là một trận đấu, mà còn là một cuộc đấu trí giữa hắn và Suphanat. Mỗi pha bóng, mỗi lời nói của cậu ta đều là một phần của cuộc chiến tâm lý.
Pha phối hợp giữa các cầu thủ trẻ do Pansa dẫn dắt nhanh chóng tạo ra bàn thắng san bằng tỉ số. Pansa đứng thẳng người, ánh mắt sắc lạnh nhìn Suphanat, nhưng không nói gì.
"Cậu nghĩ mình giỏi lắm sao?" - Pansa cất tiếng hỏi, giọng lạnh tanh.
Suphanat nhún vai, cười khẽ. "Không phải tôi nghĩ, mà là sự thật."
Trận đấu tiếp tục với những pha bóng căng thẳng. Mỗi lần Suphanat dẫn bóng, Pansa lại tập trung chỉ đạo cầu thủ kèm cậu chặt hơn. Dường như hai người không chỉ đấu trí mà còn dùng mọi cơ hội để khiêu khích đối phương. Không khí trên sân như căng thẳng thêm, và các cầu thủ trẻ cũng cảm nhận được sự cạnh tranh giữa hai người huấn luyện viên của họ.
Cuối cùng, trận đấu kết thúc với tỉ số hòa. Huấn luyện viên khen ngợi cả hai, nhưng trong ánh mắt Pansa, sự không hài lòng vẫn rõ rệt. Hắn không thích cách Suphanat luôn luôn tìm cách khích bác mình, và điều đó khiến hắn càng cảm thấy bực bội hơn.
Sau buổi tập, Suphanat bám theo Pansa khi hắn đang chuẩn bị ra về. Cậu ta đi sau lưng hắn, bước chân nhẹ nhàng như không muốn tạo ra tiếng động.
"Này, anh thực sự nghĩ mình giỏi hơn tôi sao?"
Pansa dừng bước, quay lại nhìn cậu. "Cậu có vấn đề gì sao? Cậu luôn thích gây chuyện với tôi như vậy à?"
"Không hẳn. Tôi chỉ thấy thú vị thôi," Suphanat nhún vai, đôi mắt ánh lên vẻ tinh quái. "Anh luôn nghiêm túc quá mức. Tôi chỉ muốn xem anh sẽ phản ứng thế nào khi bị ép đến giới hạn."
"Cậu nên biết điểm dừng, Suphanat," Pansa lạnh lùng nói.
"Điểm dừng?" Cậu bật cười. "Vậy điểm dừng của anh là gì? Hay anh không có?"
Pansa nhíu mày, cảm thấy cuộc trò chuyện này đang đi xa hơn mức cần thiết. Hắn biết nếu không ngừng lại, cậu ta sẽ còn làm phiền mình mãi. Nhưng hắn không muốn nói gì thêm, chỉ cố gắng giữ sự bình tĩnh tối đa.
Tối hôm đó, Pansa quyết định ở lại phòng gym để tập thêm. Hắn cần tập trung vào cơ bắp của mình để duy trì thể lực, nhất là sau những trận đấu căng thẳng. Hắn không biết mình đã làm gì để phải gặp lại Suphanat, nhưng một lần nữa, cậu ta lại xuất hiện.
Pansa đang tập trung đẩy tạ thì Suphanat bước vào, mang theo một lon nước ngọt.
"Anh chăm chỉ thế. Tôi cứ nghĩ anh sẽ nghỉ ngơi sau ngày dài hôm nay."
Pansa đặt tạ xuống, liếc nhìn cậu. "Cậu làm gì ở đây?"
"Thấy nhàm chán, nên tôi ghé qua xem anh làm gì." Suphanat ngồi xuống băng ghế, mở lon nước, uống một ngụm, đôi mắt vẫn không rời khỏi Pansa.
"Cậu thật phiền phức."
"Phiền?" Suphanat nghiêng đầu, nở một nụ cười bí ẩn. "Tôi nghĩ mình chỉ phiền với những người đặc biệt thôi."
Pansa nhìn cậu, ánh mắt trầm xuống. "Cậu đang nói cái gì vậy?"
"Chỉ là... tôi thích chọc anh." Suphanat nhún vai, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch.
"Cậu nên về đi."
"Hay là anh sợ tôi ở đây sẽ làm anh mất tập trung?" Suphanat đứng dậy, bước đến gần hơn. Pansa không thể không cảm nhận được sự gần gũi này, khiến hơi thở của hắn trở nên nặng nề hơn.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài centimet. Pansa khựng lại, cảm giác hơi thở của mình trở nên gấp gáp. Hắn không thể kiểm soát được bản thân mình nữa.
"Cậu muốn gì, Suphanat?"
"Có lẽ tôi chỉ muốn biết anh thực sự nghĩ gì về tôi."
Pansa im lặng, không trả lời. Hắn không biết phải phản ứng như thế nào với những lời nói của Suphanat, càng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy khó chịu đến thế.
Suphanat mỉm cười, lùi lại một bước. "Thôi được rồi, tôi sẽ không làm phiền anh nữa. Nhưng anh đừng quên, chúng ta còn nhiều thời gian bên nhau lắm."
Cậu quay người rời đi, để lại Pansa đứng đó, lòng đầy mâu thuẫn. Cảm giác lạ lùng ấy cứ quanh quẩn trong lòng hắn, nhưng hắn không thể hiểu nổi.
Sau khi Suphanat rời đi, Pansa ngồi lại trong phòng gym, đôi mắt nhìn vào khoảng không. Lời nói của Suphanat cứ vang vọng trong đầu hắn.
"Cậu ta... rốt cuộc đang nghĩ gì?"
Hắn cảm thấy bối rối, không thể xua đi cảm giác kỳ lạ mà Suphanat để lại trong lòng mình. Ánh đèn neon mờ mờ, tiếng máy móc kêu vang, nhưng tất cả những âm thanh ấy như mờ đi, chỉ còn lại suy nghĩ trong đầu Pansa.
Ở phía hành lang, Suphanat dừng lại, tựa người vào tường, nở một nụ cười nhẹ. "Chuyến này sẽ thú vị lắm đây."
Cậu ta nói như thể tất cả chỉ mới bắt đầu.
----
Buổi sáng tại trung tâm huấn luyện luôn bận rộn. Tiếng còi vang lên không ngừng, các cầu thủ chạy đua với thời gian trong những bài tập khắc nghiệt. Mặt sân bóng đã được chăm sóc kỹ lưỡng, những vạch kẻ ngang dọc rõ ràng như những đường nét trong một bức tranh hoàn hảo, nhưng không khí tại đây lại đầy căng thẳng. Hơn 30 cầu thủ trẻ được chia thành các nhóm nhỏ, tất cả đều hướng đến mục tiêu trở thành những ngôi sao bóng đá. Những tiếng động ồn ào từ những đôi giày trên sân, tiếng giao tiếp giữa huấn luyện viên và các trợ lý, cùng tiếng thở gấp của các cầu thủ khi luyện tập khiến không khí nơi đây trở nên sôi động, nhưng không kém phần căng thẳng.
Pansa không phải là người dễ dàng lạc vào không khí đó. Hắn vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, như thể chẳng có gì có thể làm hắn bận tâm. Mỗi bước đi của hắn như mang theo một sự mệt mỏi vô hình, đôi mắt nhìn thẳng, không chút cảm xúc.
Suphanat thì khác. Cậu ta hòa vào không khí này như một phần của nó. Dù không phải là người lãnh đạo chính thức trong đội, nhưng cậu ta vẫn có khả năng kéo tất cả những người xung quanh vào vòng quay vui vẻ của mình. Suphanat luôn có khả năng tạo ra không khí thoải mái giữa một tập thể đầy căng thẳng.
Pansa không bao giờ muốn làm một người nổi bật trong đội bóng, nhưng cuộc sống đã không cho phép hắn được yên bình. Với những kinh nghiệm và kỹ năng đã tích lũy từ nhiều năm trong nghề, Pansa luôn là người mà các cầu thủ trẻ tìm đến khi họ cần sự chỉ dẫn. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc hắn không có nhiều thời gian cho bản thân. Áp lực từ huấn luyện viên và từ chính sự mong đợi của đội bóng khiến Pansa ngày càng cảm thấy mệt mỏi và cô đơn.
Pansa không hiểu tại sao Suphanat lại cứ bám theo mình, trêu chọc và làm phiền hắn như vậy. Cậu ta là người luôn bộc trực, không giấu diếm suy nghĩ, và có khả năng tạo ra những tình huống gây khó chịu cho những người xung quanh. Nhưng lại có một thứ gì đó rất thú vị ở Suphanat, khiến cho Pansa không thể không cảm thấy có chút gợn trong lòng.
Suphanat, một cầu thủ trẻ đầy tiềm năng, lại không có lối đi giống như những người khác. Cậu ta có một phong cách chơi bóng tự do và mạnh mẽ, không tuân theo những nguyên tắc cứng nhắc mà đội bóng yêu cầu. Nhưng điều đó cũng khiến cậu ta trở nên nổi bật, và đôi khi lại làm cho những người khác cảm thấy bực bội.
Suphanat luôn tìm cách chọc giận Pansa, không phải vì ghét hắn, mà đơn giản là cậu ta thấy vui khi nhìn thấy sự lạnh lùng của Pansa bị khuấy động. Cậu ta muốn làm Pansa cảm nhận được sự bất lực trong chính sự nghiêm khắc của mình. Cảm giác ấy như một món quà thú vị mà Suphanat muốn tặng cho người đàn anh.
Ngày hôm đó, sau buổi tập, Pansa quyết định ở lại phòng gym để tập thêm, vì hắn cảm thấy mình cần phải cải thiện thể lực, dù mọi thứ dường như đã quá muộn màng. Trong khi hắn đang say sưa với những bài tập tạ, Suphanat đột ngột xuất hiện, ngồi cạnh và mở một lon nước ngọt, thản nhiên nhìn Pansa.
"Anh không sợ tôi làm phiền à?" - Suphanat hỏi, đôi mắt lấp lánh sự tinh nghịch.
"Cậu muốn làm phiền tôi sao?" - Pansa đáp lại, vẫn tập trung vào công việc.
"Không hẳn. Nhưng tôi biết anh rất nghiêm túc. Có vẻ như sự nghiêm túc ấy khiến anh trở thành một con người khó tiếp cận." - Suphanat nhún vai, đôi mắt vẫn nhìn Pansa một cách lén lút.
Pansa liếc nhìn cậu một cái rồi tiếp tục công việc. "Cậu không hiểu đâu."
Suphanat cười nhẹ. "Anh không cần phải nói vậy. Tôi hiểu đủ rồi."
Khi Suphanat bước vào phòng gym, hắn ta không cần phải nói gì nhiều. Sự hiện diện của cậu là một thứ gì đó gây khó chịu và đồng thời cũng gây tò mò cho Pansa. Pansa luôn muốn giữ khoảng cách, nhưng có lẽ khoảng cách đó ngày càng trở nên khó giữ khi Suphanat càng thêm bám riết.
"Anh nghĩ sao về huấn luyện viên?" - Suphanat hỏi, nhìn vào bóng của Pansa trong gương.
Pansa không trả lời ngay. Hắn không thích phải chia sẻ những suy nghĩ cá nhân về công việc, đặc biệt là khi phải làm việc với người như Suphanat.
"Cậu ta có phải là người biết cách lãnh đạo không?" - Suphanat tiếp tục hỏi, đôi mắt sáng lên vẻ tò mò.
Pansa chỉ mím môi, không trả lời. Hắn cảm thấy mệt mỏi khi phải đưa ra câu trả lời cho những câu hỏi không liên quan đến công việc chính của mình.
Khi Pansa quay lại để nghỉ ngơi sau một ngày dài, hắn không ngờ rằng Suphanat lại đến gần và đứng cạnh. "Anh không bao giờ mở lòng với ai, đúng không?" - Suphanat hỏi.
Pansa cảm thấy mình không thể làm ngơ nữa. Ánh mắt của Suphanat quá thẳng thắn, khiến hắn không thể không nghĩ về những điều mà bản thân mình luôn cố tình lẩn tránh.
"Cậu thật phiền phức," - Pansa đáp, nhưng trong lòng lại có sự chuyển biến nhỏ.
Suphanat chỉ mỉm cười mà không nói gì thêm. Cậu ta bước đi, để lại Pansa đứng lại trong phòng gym, cảm giác một điều gì đó chưa từng có len lỏi trong tâm trí.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro