Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap10


Buổi chiều tà, không khí trong lành và mát mẻ tràn ngập khắp không gian sân tập. Suphanat ngồi một mình trên chiếc ghế dài bên lề sân, tay nắm chặt sợi dây giày. Mắt cậu nhìn chăm chăm vào khoảng không trước mặt, lặng thinh trong suy nghĩ. Những giây phút bình yên hiếm hoi này cho phép Suphanat thả lỏng cơ thể, nhưng không thể nào xua tan được những cảm xúc rối bời trong lòng.

Ngày hôm qua, cậu đã không thể ngủ ngon. Những ký ức về buổi tối hôm ấy cứ như những thước phim quay chậm trong đầu. Cảm giác ấm áp khi Pansa ở bên cạnh, những cái vuốt tóc dịu dàng, rồi những lời nói nhỏ nhẹ khiến lòng cậu không khỏi xao xuyến. Pansa không chỉ chăm sóc cậu như một người đồng đội, mà còn như một người bạn thực sự, khiến trái tim cậu thổn thức không thôi.

“Chắc chắn mình đang suy nghĩ quá nhiều rồi,” Suphanat tự nói với mình, tay siết lại sợi dây giày trong khi những suy nghĩ cứ rối bời trong đầu. Cậu nhìn về phía sân bóng trống vắng, đôi mắt đăm chiêu, nhưng trong lòng vẫn không thể dập tắt cảm giác khó hiểu về những cảm xúc này.

Cảm giác khi được Pansa quan tâm, chăm sóc, đã khơi gợi trong cậu một điều gì đó khác biệt. Thế nhưng, Suphanat lại không thể hiểu nổi chính mình. Mọi thứ trở nên phức tạp khi những cảm xúc này không chỉ là sự cảm kích hay đơn giản là sự đồng đội. Cậu không thể phủ nhận rằng, có những lần trong khoảnh khắc yên tĩnh đó, cậu đã cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn mỗi khi Pansa cười, mỗi khi anh nắm lấy tay cậu như một cách để khẳng định sự quan tâm sâu sắc.

“Chẳng lẽ mình thích anh ấy?” Suphanat tự hỏi, nhưng không dám trả lời. Sự sợ hãi lại trỗi dậy. Lần cuối cùng cậu mở lòng với ai đó đã là quá khứ đau buồn. Cậu không muốn mình lại rơi vào tình huống đó lần nữa.

Nhưng Pansa, lại khiến trái tim cậu không thể làm ngơ. Dù vẻ ngoài của anh hay cách đối xử đôi khi có chút chọc ghẹo, nhưng bên trong, anh là người luôn dõi theo cậu, chăm sóc khi cậu đau ốm, lo lắng mỗi khi cậu mệt mỏi. Điều đó khiến Suphanat không thể không cảm thấy trái tim mình xao động.

“Anh ấy là người như thế nào nhỉ?” Suphanat suy tư. Một người luôn là người đầu tiên ở bên khi cậu cần, nhưng lại luôn giữ khoảng cách vừa đủ để cậu không thể dễ dàng tiếp cận. Cảm giác này, dù chưa đủ rõ ràng, nhưng lại khiến cậu không thể làm ngơ.

“Có phải mình đang dần mở lòng với anh ấy không?” Suphanat tự hỏi, lòng tràn ngập cảm xúc không thể nào giải thích được. Cậu bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng với chính những suy nghĩ này, nhưng lại không thể nào xua đuổi chúng đi.

“Cảm giác này thật kỳ lạ,” Suphanat thầm thì. “Em không biết mình có nên tiếp tục như vậy hay không. Liệu mình có đủ dũng cảm để đối mặt với những cảm xúc này không?”

Bất chợt, những ký ức về lần đầu tiên Pansa ôm lấy cậu trong buổi tối hôm ấy lại ùa về. Cậu nhớ rõ mình đã nói gì, nhớ rõ cảm giác khi bàn tay Pansa chạm vào lưng mình, vỗ về nhẹ nhàng như một lời an ủi không lời. Cậu nhớ cả sự ấm áp và cảm giác an toàn khi được Pansa ở bên.

Nhưng nỗi sợ hãi lại xuất hiện. “Liệu mình có phải là người duy nhất nghĩ vậy không?” Suphanat tự hỏi. “Có khi nào Pansa chỉ xem mình là một người bạn tốt mà thôi?”

Cậu thở dài, cố gắng xua đi những suy nghĩ lo lắng. Nhưng làm sao có thể khi những cảm xúc này cứ day dứt trong lòng? Suphanat cảm thấy như mình đang ở ngã ba đường, giữa tình cảm và nỗi sợ bị tổn thương. Cậu không biết mình có thể làm gì, chỉ có thể ngồi đó, tiếp tục suy nghĩ về những cảm xúc không thể nói thành lời.

Đứng ở một góc sân tập, Pansa quan sát Suphanat với ánh mắt đầy suy tư. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn người con trai đang ngồi trầm mặc, lẻ loi giữa không gian yên ả. Có một điều mà Pansa đã nhận ra từ lâu, rằng Suphanat không phải là một người dễ dàng mở lòng. Cậu luôn che giấu những suy nghĩ và cảm xúc thật của mình, giống như chiếc lá rụng mà không để ai nhìn thấy nỗi cô đơn bên trong.

Pansa bước lại gần Suphanat, ánh mắt của anh nhìn thấy rõ sự đăm chiêu trong đôi mắt của cậu. Mặc dù biết rằng Suphanat có thể không muốn nói chuyện lúc này, nhưng Pansa vẫn quyết định đến gần.

“Em ổn chứ?” Giọng Pansa vang lên, dịu dàng nhưng cũng đầy quan tâm. Anh ngồi xuống bên cạnh, không nói thêm gì, chỉ im lặng chờ đợi.

Suphanat ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút ngạc nhiên, rồi lặng im. Cậu không biết phải đáp lại sao, trong lòng có bao nhiêu suy nghĩ vẫn chưa thể thốt ra lời. Đáp lại cái nhìn của Pansa, Suphanat chỉ khẽ gật đầu, giọng nói hơi lạc đi:

“Em ổn mà.”

Nhưng trong mắt Pansa, anh biết rõ rằng Suphanat đang không ổn. Anh có thể cảm nhận được sự bất ổn trong cách cậu nhìn mình, trong những suy nghĩ còn chưa được giải bày. Và dù Suphanat không nói gì, Pansa vẫn có thể thấy rõ cậu cần anh ở đây.

“Vậy sao, em vẫn cứ lo lắng như vậy à?” Pansa mỉm cười, dù đôi mắt anh có chút buồn. Anh muốn nói điều gì đó khiến Suphanat cảm thấy an lòng, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Suphanat nhìn vào mắt Pansa, cảm giác không nói lên lời dâng lên trong lòng. “Anh... không cần phải lo cho em đâu.”

“Anh không thể không lo, Suphanat. Cậu là một phần quan trọng trong đội, nhưng đối với anh, cậu còn là một người quan trọng hơn thế.” Pansa khẽ cười, đưa tay vỗ nhẹ lên vai cậu.

Cả hai người ngồi đó một lúc lâu, chỉ có không gian yên tĩnh và tiếng gió nhẹ thổi qua. Suphanat cảm thấy như mọi thứ xung quanh đều mờ đi, chỉ còn lại Pansa và mình. Một cảm giác ấm áp, nhưng cũng vô cùng kỳ lạ, len lỏi trong lòng cậu. Cậu không thể lý giải tại sao, nhưng trong những khoảnh khắc như thế này, mọi suy nghĩ của cậu dường như không còn quan trọng nữa.

“Anh thích cách em chơi bóng, Suphanat.” Pansa bỗng nói, giọng anh trầm thấp nhưng ấm áp, “Em có tài năng, nhưng anh thích hơn cách em luôn kiên trì, luôn cố gắng vượt qua mọi khó khăn. Em không dễ dàng từ bỏ.”

Suphanat hơi ngạc nhiên, rồi khẽ nhếch môi. “Thật ra em cũng chẳng nghĩ mình có gì đặc biệt. Chỉ là... muốn chứng minh bản thân thôi.”

Pansa nhìn cậu với ánh mắt trìu mến. “Có nhiều người cố gắng, nhưng không phải ai cũng có thể giữ được sự kiên trì như em. Điều đó quan trọng hơn cả tài năng.”

Suphanat im lặng, nhưng trong lòng lại có một cảm giác khó tả. Pansa đã nhìn thấy cậu theo một cách khác, không chỉ là một cầu thủ trên sân, mà còn là một con người với những khát khao và yếu đuối riêng. Những lời của anh khiến Suphanat cảm thấy ấm lòng, như thể có ai đó thực sự hiểu và quan tâm đến mình.

“Pansa, cảm ơn anh.” Suphanat bất ngờ nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Pansa.

Pansa quay sang, đôi mắt anh có chút bất ngờ, rồi mỉm cười.
Dưới đây là phần 4 của câu chuyện, với một chút lãng mạn pha trộn với những màn trêu đùa, tạo không gian nhẹ nhàng, nhưng vẫn đầy cảm xúc và ngọt ngào.

Sân bóng dần vắng lặng sau buổi tập, chỉ còn lại những tiếng động nhỏ xào xạc của những chiếc lá khô bị gió cuốn qua. Mọi người đã rời đi từ lâu, để lại Pansa và Suphanat ngồi một mình trên băng ghế dài bên lề sân, như hai người lạc lõng trong không gian tĩnh lặng, chỉ có nhau.

Pansa ngồi nghiêng người, tay chống trên thành ghế, ánh mắt vẫn không rời khỏi Suphanat, người đang lặng lẽ nhìn về phía xa. Có một cái gì đó trong không khí hôm nay khiến Pansa cảm thấy khác biệt. Dường như mọi chuyện giữa họ không chỉ là những cuộc đùa cợt, không chỉ là những lời nói bông đùa nữa.

“Suphanat,” Pansa lên tiếng, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

Suphanat giật mình, quay lại nhìn anh. Dù đã quen với sự hiện diện của Pansa, nhưng hôm nay có vẻ khác biệt. Cậu không biết phải nói gì, chỉ khẽ mỉm cười. "Gì vậy anh?"

Pansa mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. “Em hôm nay không ổn lắm nhỉ?” Anh vừa nói vừa nhìn Suphanat, ánh mắt nhẹ nhàng, nhưng có chút dò xét. "Lúc tập bóng trông em hơi mệt."

Suphanat cảm thấy mặt mình bỗng nóng bừng. Cậu không muốn anh lo lắng, nhưng lại không thể phủ nhận rằng mình vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Cậu cúi đầu, vờ như không nghe thấy. “Em không sao đâu. Chỉ là... một chút thôi.”

Pansa không vội nói gì, chỉ nhếch môi cười rồi đưa tay vỗ nhẹ lên vai cậu. “Nếu em cần nghỉ ngơi, cứ nói với anh. Anh sẽ chăm sóc em.”

Suphanat ngẩng đầu nhìn Pansa, đôi mắt lấp lánh nhưng có chút ngượng ngùng. Cậu muốn phản bác, muốn nói rằng mình không cần sự quan tâm của anh, nhưng lại không thể. Cậu không hiểu vì sao, nhưng mỗi khi Pansa quan tâm đến cậu, lòng cậu lại dâng lên cảm xúc khó tả. Một chút vui vẻ, một chút hạnh phúc, nhưng cũng đầy ngại ngùng.

Pansa không bỏ lỡ cơ hội này. Anh nhẹ nhàng đẩy Suphanat về phía ghế nghỉ. “Ngồi đi, nghỉ một chút. Anh muốn kiểm tra xem em thực sự ổn không.”

“Anh không cần phải kiểm tra gì đâu,” Suphanat cười gượng, nhưng vẫn ngồi xuống ghế theo lời của Pansa. “Em chỉ cần nghỉ một chút thôi, rồi sẽ khỏe lại mà.”

Pansa ngồi cạnh cậu, không rời mắt. “Chắc chắn chưa?” Anh nhẹ nhàng vuốt tóc Suphanat, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa có chút trêu đùa. “Lúc nào cũng cứng đầu như vậy, khi nào mới chịu thừa nhận là mình cần nghỉ ngơi?”

Suphanat cảm thấy cả người như đang nóng lên vì lời nói của Pansa, nhưng không thể làm gì ngoài việc lắc đầu. “Em... không cứng đầu đâu. Chỉ là em không muốn làm phiền anh.”

Pansa nhìn vào mắt Suphanat, ánh mắt anh dịu dàng, đầy sự quan tâm. “Em không làm phiền anh đâu, Suphanat. Anh thích chăm sóc em, biết không?”

Câu nói của Pansa làm Suphanat không biết phải đáp lại thế nào. Cậu chỉ im lặng, nhưng trong lòng lại có một cảm giác ấm áp. Pansa là người luôn khiến cậu cảm thấy bối rối, nhưng cũng là người mà cậu cảm thấy dễ chịu và an tâm nhất.

“Anh có biết là mỗi lần em ở gần anh, em lại cảm thấy rất... loạn nhịp không?” Suphanat cuối cùng cũng lên tiếng, dù giọng nói có chút ngượng ngùng. Cậu nhìn xuống đất, không dám nhìn Pansa trực diện.

Pansa nghe vậy thì bật cười. Một tiếng cười ấm áp và dễ chịu, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu. “Anh có biết. Nhưng mà em thì có vẻ rất thích gây loạn nhịp cho anh đấy.” Anh nói xong, còn nháy mắt một cái, khiến Suphanat lại cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.

“Anh đúng là...” Suphanat không biết phải nói gì. Cậu nhìn Pansa, nhưng sự ngượng ngùng lại khiến lời nói không thể thốt ra.

Pansa quay lại nhìn Suphanat, nụ cười vẫn đọng lại trên môi. “Em biết không, mỗi lần em im lặng như vậy, anh lại cảm thấy mình phải làm gì đó để em mở lòng hơn. Cứ như em là một cuốn sách mà anh muốn đọc mãi không thôi.”

Suphanat ngạc nhiên, không nghĩ rằng Pansa lại nói ra những lời như vậy. Cậu nhìn vào mắt anh, không biết nên phản ứng thế nào. “Anh nói thế mà em không biết phải làm sao...”

Pansa nhẹ nhàng cười, đôi tay anh đút vào túi quần, vẻ ngoài bình thản, nhưng trong đôi mắt lại lấp lánh một chút gì đó dịu dàng. “Em không cần phải làm gì cả. Chỉ cần là chính em thôi. Đối với anh, đó là tất cả.”

Từ khoảnh khắc đó, Suphanat cảm nhận được một sự thay đổi trong mối quan hệ của họ. Dù không nói ra, nhưng giữa họ đã có một sự kết nối mới mẻ. Một mối quan hệ không chỉ đơn thuần là những lời trêu chọc, mà còn là sự quan tâm, chăm sóc và sự thấu hiểu lẫn nhau.

Khi Pansa đứng dậy, vươn vai một cái, Suphanat cũng đứng lên theo. Không khí xung quanh họ trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể mọi thứ đang dần về đúng quỹ đạo. Suphanat nhìn Pansa một lúc lâu, rồi khẽ nói:

“Cảm ơn anh, Pansa. Em không biết làm gì để đền đáp lại...”

Pansa quay lại nhìn cậu, mắt anh lấp lánh sự ấm áp. “Không cần phải đền đáp gì đâu, Suphanat. Cứ là em thôi, như thế là đủ rồi.”

Cả hai mỉm cười nhìn nhau, không cần nói thêm lời nào, nhưng trong lòng họ đều biết rằng mối quan hệ này sẽ tiếp tục, dù có đôi khi sẽ có những câu nói ngại ngùng, nhưng sẽ luôn có sự quan tâm và thấu hiểu ở bên cạnh.

------
END
Tui đăng hết 1 lần luôn cho đỡ đợi muốn thì tui viết ngoại truyện nữa💗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro