chap2
Suphanat ngồi lặng lẽ trên ghế trong phòng thay đồ của đội tuyển, đôi mắt mơ màng nhìn qua cửa sổ, nơi những tia nắng yếu ớt chiếu vào. Cậu vẫn còn cảm thấy một chút mệt mỏi, dù đã hồi phục hoàn toàn sau chấn thương. Điều duy nhất khiến cậu cảm thấy thật sự khó chịu là sự thay đổi trong tính cách của mình – và tất nhiên, sự thay đổi này cũng làm cho những người xung quanh cảm thấy lạ lẫm.
Trước kia, Suphanat là một cầu thủ mạnh mẽ, tự tin, và đôi khi có phần kiêu ngạo. Nhưng bây giờ, khi cậu đã không còn sự độc lập đó, mà thay vào đó là một phiên bản yếu đuối, nhõng nhẽo, mọi thứ trở nên khó hiểu hơn bao giờ hết.
Khi Suphanat bước vào sân, anh cảm thấy sự chú ý của tất cả mọi người đổ dồn về phía mình. Các đồng đội trong đội bóng không thể không nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ. Cậu không còn là người hay khiêu khích hay gây gổ như trước, mà giờ đây, cậu chỉ đơn giản là một người cần được chăm sóc.
“Suphanat, mày ổn không?” Kayak, một trong những đồng đội lâu năm của cậu, lên tiếng, ánh mắt đầy sự quan tâm.
Suphanat mỉm cười dịu dàng, ngồi xuống một góc và nhìn quanh. “Em ổn mà, chỉ là… mệt chút thôi.”
Không giống như trước đây, Suphanat giờ đây không còn vẻ tự tin, cứng rắn. Sự thay đổi trong cậu khiến mọi người cảm thấy bối rối. Tuy nhiên, đối với Pansa, người đội trưởng của đội, điều này lại càng làm anh khó chịu hơn.
Pansa đứng ở một góc sân, ánh mắt chăm chú theo dõi Suphanat. Anh biết rằng Suphanat không còn là người mà anh từng biết. Sự thay đổi đó khiến Pansa không thể không cảm thấy khó chịu. Pansa không phải là người dễ dàng thay đổi thái độ, và anh càng không muốn phải đối diện với một Suphanat như thế này.
Mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường trong các buổi tập, nhưng Pansa không thể không cảm thấy sự thay đổi trong thái độ của Suphanat. Mỗi khi cậu cần sự giúp đỡ, cậu lại tìm đến Pansa. Sự thay đổi này thật sự khiến anh cảm thấy khó chịu, nhưng lại không thể từ chối cậu.
Một buổi chiều, khi buổi tập vừa kết thúc, Suphanat đi lại gần Pansa với vẻ mặt mệt mỏi. “Pansa, em hơi mệt. Anh có thể giúp em lấy chai nước không?” Câu hỏi này, với giọng điệu dịu dàng và nhu nhược, khiến Pansa cảm thấy như mình bị lôi kéo vào một tình huống khó xử.
Pansa nhìn Suphanat, ánh mắt đầy sự lạnh lùng và có chút bực bội. “Cậu tự lấy đi.” Giọng anh sắc lạnh, cố gắng từ chối sự phụ thuộc của Suphanat.
Tuy nhiên, Suphanat lại chỉ nhìn Pansa với đôi mắt long lanh, nở một nụ cười ngọt ngào. “Em không với tới… Làm ơn giúp em được không?” Cậu nhẹ nhàng, giọng nói đầy sự mong mỏi.
Pansa thở dài, đôi chút bực bội nhưng vẫn bước lại gần, lấy chai nước và đưa cho Suphanat. Anh không hiểu tại sao mình lại phải làm điều này, nhưng cái nhìn của Suphanat, nụ cười dễ thương ấy khiến anh không thể từ chối.
Suphanat nhận lấy chai nước, mỉm cười và nói cảm ơn một cách nhẹ nhàng. “Cảm ơn anh, Pansa.” Câu nói này khiến Pansa lại cảm thấy một cảm giác khó chịu không thể lý giải. Anh không thể hiểu được mình đang cảm thấy gì nữa – một phần trong lòng anh muốn Suphanat dựa vào mình, nhưng phần còn lại lại không thể chịu đựng được sự nũng nịu đó.
Sự thay đổi của Suphanat không chỉ gây khó khăn cho cậu mà còn cho cả Pansa. Mỗi lần Suphanat cần sự giúp đỡ, cần dựa vào anh, Pansa lại cảm thấy không thoải mái. Anh không muốn mình trở thành người phải lo lắng cho Suphanat, nhưng đồng thời, anh cũng không thể làm ngơ khi thấy cậu ta tỏ ra yếu đuối như vậy.
Một buổi sáng nọ, khi đội bóng đang tập luyện, Suphanat lại thể hiện sự phụ thuộc vào Pansa. Sau một pha tranh bóng, Suphanat ngã xuống sân, và dù không bị chấn thương nặng, cậu vẫn cảm thấy đau đớn và mệt mỏi.
“Pansa… em không thể đứng dậy được…” Suphanat gọi tên Pansa, giọng run rẩy.
Pansa nhìn cậu, có chút ngạc nhiên. Trước đây, Suphanat luôn là người mạnh mẽ, tự lo liệu mọi thứ. Nhưng giờ đây, cậu lại phụ thuộc vào anh như vậy. Pansa thở dài, bước đến gần Suphanat và nhẹ nhàng đỡ cậu đứng dậy.
“Cậu không sao chứ?” Pansa hỏi, nhưng trong giọng nói của anh có sự khó chịu lẫn lộn.
“Em chỉ mệt thôi, không sao đâu…” Suphanat đáp, ánh mắt vẫn nhìn Pansa với sự cảm kích.
Pansa không biết phải làm gì. Anh muốn giúp đỡ Suphanat, nhưng cũng không muốn thể hiện quá nhiều sự quan tâm. Anh không thể hiểu được lý do tại sao mình lại cảm thấy có trách nhiệm đối với Suphanat. Lòng anh không muốn nhưng cơ thể lại không thể từ chối.
Sau buổi tập, Suphanat bắt đầu thể hiện những hành động nũng nịu đối với Pansa ngày càng nhiều hơn. Cậu không còn ngần ngại khi yêu cầu anh giúp đỡ, dù là những việc nhỏ nhặt nhất. Mỗi khi cậu cảm thấy mệt mỏi hoặc căng thẳng, cậu lại tìm đến Pansa, đôi mắt sáng lên với sự mong mỏi và nụ cười ngọt ngào.
Một lần, khi cả đội đang ăn tối sau buổi tập căng thẳng, Suphanat nhìn thấy Pansa đang ngồi một mình ở góc phòng, một tay cầm đũa, mắt dõi ra ngoài cửa sổ.
“Pansa…” Suphanat nhẹ nhàng gọi tên anh, rồi bước lại gần, ngồi xuống cạnh anh. “Anh có thể cho em thử chút nước của anh không?” Giọng cậu mềm mại, không có chút mạnh mẽ nào.
Pansa quay lại, hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn không thể từ chối. Anh đưa cốc nước cho Suphanat, mặc dù trong lòng cảm thấy khó chịu với thái độ nhõng nhẽo này.
“Đừng làm phiền người khác quá, Suphanat.” Pansa nhắc nhở, dù giọng anh vẫn có sự chăm sóc.
Suphanat nhìn Pansa với ánh mắt đầy sự biết ơn, rồi cười tươi. “Em biết rồi, Pansa. Cảm ơn anh.”
Pansa cảm thấy một chút gì đó trong lòng mình thắt lại. Cậu ta không còn như trước nữa. Cậu không còn thách thức, không còn đối đầu, nhưng lại khiến Pansa cảm thấy có gì đó khó xử. Suphanat giờ đây cần anh, nhưng anh không biết phải làm gì với cảm xúc này
-----
Sau bữa ăn tối, cả đội trở về phòng nghỉ ngơi để chuẩn bị cho buổi tập sáng hôm sau. Pansa vừa bước vào phòng thì đã thấy Suphanat ngồi chễm chệ trên giường của mình. Cậu còn cầm theo một cái gối nhỏ, ôm sát vào người như một đứa trẻ.
“Suphanat, cậu làm gì trên giường tôi?” Pansa hỏi, giọng hơi gắt.
Suphanat ngẩng lên, đôi mắt to tròn long lanh nhìn Pansa, giọng nũng nịu: “Em không muốn ngủ một mình… Phòng em lạnh quá, mà em sợ ma nữa.”
Pansa nhíu mày, nhìn Suphanat với ánh mắt đầy sự không hài lòng. “Phòng cậu lạnh thì bảo quản lý điều chỉnh lại nhiệt độ, sợ ma thì… cậu lớn rồi, đừng nói mấy điều vô lý như thế.”
Nhưng thay vì rời đi, Suphanat lại càng ngồi lì, thậm chí còn nhích lại gần Pansa hơn. “Không đâu! Em không muốn ở phòng đó một mình. Anh cho em ngủ ở đây với anh đi mà, Pansa.”
Pansa hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh. “Cậu không thấy chuyện này kỳ cục à?”
Suphanat cúi đầu, ánh mắt như sắp khóc, giọng yếu ớt. “Anh ghét em đến thế sao? Chỉ có anh là em cảm thấy an toàn thôi mà…”
Câu nói ấy khiến Pansa bối rối trong giây lát. Anh vốn không thích nhìn thấy sự yếu đuối này, nhưng lại không thể phớt lờ. Cuối cùng, anh buông một tiếng thở dài. “Được rồi, nhưng cậu ngủ bên kia giường, không được lộn xộn.”
Nghe thấy vậy, Suphanat lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, nhanh chóng nhảy xuống khỏi giường và đi về phía góc phòng. “Em sẽ ngoan mà, cảm ơn anh, Pansa!”
Pansa lắc đầu, cảm thấy bản thân như bị mắc kẹt trong một trò chơi kỳ quặc. Anh không hiểu nổi vì sao Suphanat lại thay đổi đến mức này, nhưng điều kỳ lạ là anh cũng không ghét việc cậu dựa vào mình.
---
Đêm khuya, khi cả phòng đã chìm vào tĩnh lặng, Suphanat bất ngờ nhích lại gần Pansa, nhỏ giọng gọi: “Pansa, anh ngủ chưa?”
Pansa mở mắt, nhíu mày nhìn Suphanat. “Muộn rồi, cậu còn gì nữa?”
Suphanat cắn môi, đôi mắt có chút lo lắng. “Em không quen ngủ ở giường này… Em… hay là em qua phòng Kayak ngủ được không?”
Lời nói của cậu như một mũi dao cắm vào lòng Pansa, dù anh không thể lý giải tại sao mình lại cảm thấy khó chịu đến vậy. Anh ngồi bật dậy, nhìn thẳng vào Suphanat. “Không được. Cậu đã bảo chỉ cảm thấy an toàn khi ở đây, giờ lại muốn qua chỗ khác?”
Suphanat rụt cổ, giọng lí nhí. “Nhưng… nhưng em sợ làm phiền anh.”
Pansa lắc đầu, kéo chăn lên cho Suphanat và đẩy cậu nằm xuống. “Cậu cứ ngủ đi. Đừng nghĩ linh tinh nữa.”
Suphanat ngước mắt nhìn Pansa, giọng vẫn nũng nịu. “Vậy anh kể chuyện cho em nghe được không? Hồi nhỏ mẹ em hay kể chuyện em mới ngủ được.”
“Cậu nghĩ tôi là ai? Mẹ cậu chắc?” Pansa đáp lại, giọng đầy mỉa mai.
Nhưng khi thấy ánh mắt tủi thân của Suphanat, Pansa lại không thể nói thêm gì. Anh lẩm bẩm vài câu không rõ rồi bắt đầu kể một câu chuyện ngẫu nhiên, dù bản thân không hề thích điều này.
Suphanat nhắm mắt, gương mặt dần thả lỏng, nụ cười nhẹ nở trên môi. “Cảm ơn anh, Pansa…”
Pansa nằm xuống, nhìn Suphanat đã yên giấc, trong lòng anh vẫn tràn đầy mâu thuẫn. Dù không thích sự dựa dẫm này, nhưng anh cũng không thể phủ nhận rằng anh thích cảm giác Suphanat chỉ nũng nịu với mình, và chỉ mình anh mới có thể khiến Suphanat an tâm đến vậy.
“Tên phiền phức…” Pansa khẽ thì thầm, nhưng khóe môi lại nhếch lên một nụ cười mà chính anh cũng không nhận ra.
----
Đêm muộn, cả khu nghỉ của đội bóng đã tắt đèn. Pansa nằm trên giường, nhưng không tài nào ngủ được. Tiếng thở đều đều của Suphanat ở giường bên cứ vang lên, dù không lớn, nhưng với Pansa, nó lại như lời nhắc nhở về tình huống oái oăm hiện tại.
Sau một hồi trằn trọc, anh quyết định ngồi dậy, định bụng đi uống nước. Nhưng vừa nhấc chân xuống giường, Suphanat đã khẽ trở mình.
“Pansa?” Giọng cậu đầy ngái ngủ nhưng vẫn rõ ràng sự tìm kiếm.
“Gì nữa? Tôi đi lấy nước thôi.” Pansa đáp, không quay lại nhìn.
Suphanat ngồi dậy, dụi mắt rồi bước loạng choạng về phía anh. “Cho em đi với… Em sợ.”
Pansa nhìn cậu nhóc đang bám vào tay mình, ánh mắt không giấu nổi sự bực bội. “Cậu lớn rồi đấy. Đi lấy nước thôi cũng phải sợ sao?”
Suphanat không trả lời, chỉ im lặng bám lấy tay anh. Pansa cuối cùng cũng phải thở dài, kéo cậu ra khỏi phòng cùng mình.
Đến nhà bếp nhỏ trong khu nghỉ, Pansa rót nước vào ly, đưa cho Suphanat. “Uống đi, rồi về ngủ.”
Suphanat nhận lấy, nhưng không uống ngay mà ngước lên nhìn Pansa. “Pansa… anh thật sự không thích em sao?”
Pansa khựng lại, câu hỏi khiến anh không biết phải trả lời thế nào. Anh nhíu mày. “Sao tự nhiên lại hỏi thế? Tôi không thích cũng không ghét. Chỉ cần cậu đừng phiền phức là được.”
Suphanat bĩu môi, nhưng ánh mắt lại lóe lên chút tinh nghịch. “Nhưng em phiền mà, anh có đuổi em cũng không đi đâu. Chỉ muốn ở cạnh anh thôi.”
Pansa gõ nhẹ vào đầu Suphanat. “Đừng có bày trò. Uống nước nhanh lên rồi đi ngủ.”
---
Lúc trở về phòng
Khi cả hai về lại giường, Pansa nghĩ rằng cuối cùng cũng có thể được yên ổn. Nhưng Suphanat lại tiếp tục khiến anh đau đầu.
“Pansa…”
“Cậu còn muốn gì nữa?” Pansa nhíu mày, cố gắng kìm lại cơn bực dọc.
“Anh đắp chăn cho em được không? Em không kéo được…”
“Cậu có tay không mà không tự kéo?” Pansa nói, nhưng vẫn đứng dậy, kéo chăn đắp lên người Suphanat.
“Cảm ơn anh…” Suphanat thì thầm, rồi đột nhiên vươn tay nắm lấy tay Pansa, giữ lại. “Anh nằm đây luôn đi, em thấy an tâm hơn.”
Pansa cau mày, giọng cứng rắn: “Không. Đây là giường cậu, không phải giường tôi.”
Suphanat xụ mặt, ánh mắt như sắp khóc. “Nhưng… em không muốn ở một mình. Anh làm em giận rồi đó.”
Pansa bất lực nhìn cậu. “Được rồi, cậu muốn gì nữa đây?”
“Ngủ cạnh em.”
Dù lòng khó chịu, nhưng Pansa vẫn ngồi xuống, nhìn Suphanat đang nhìn anh bằng ánh mắt đầy mong chờ. “Tôi chiều cậu lần này thôi. Nhưng cậu mà còn làm phiền, tôi sẽ gọi quản lý phòng đến kéo cậu về.”
Suphanat cười toe toét, nhích qua một bên, nhường chỗ cho Pansa. “Em biết anh sẽ không bỏ em mà!”
Pansa nằm xuống, xoay lưng về phía Suphanat để tránh nhìn thấy gương mặt đáng ghét kia. Nhưng chưa đầy một phút sau, cậu nhóc đã rúc sát lại gần, vòng tay ôm lấy anh.
“Cậu đang làm gì đấy?” Pansa gắt.
“Ôm anh cho ấm…” Suphanat lẩm bẩm, giọng nhỏ như mèo con.
Pansa cứng người, muốn gạt tay cậu ra nhưng lại không làm. Anh lầm bầm: “Đồ phiền phức… Ngủ đi, không mai tôi đá cậu ra khỏi giường thật đấy.”
Suphanat không trả lời, chỉ khẽ cười rồi nhắm mắt lại, ôm chặt hơn. Pansa nhắm mắt, lòng đầy mâu thuẫn. Dù không ưa sự dựa dẫm này, nhưng anh cũng không ghét cảm giác Suphanat chỉ nũng nịu với mình.
“Lại thêm một đêm dài…” Anh thì thầm, rồi chìm vào giấc ngủ, bên cạnh sự ấm áp đến kỳ lạ của cậu nhóc phiền phức kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro