chap1
Pansa luôn là người cầu toàn, nghiêm khắc và đầy trách nhiệm. Anh là đội trưởng của đội bóng, một người luôn đặt lợi ích của tập thể lên trên hết. Dù rất giỏi và có tài năng bẩm sinh, Pansa không phải là người dễ dàng khoe khoang hay gây sự chú ý. Anh hiểu rõ rằng một đội bóng chỉ có thể thành công khi tất cả các thành viên làm việc cùng nhau, hướng về một mục tiêu chung.
Nhưng Suphanat thì khác. Cậu ta nổi bật với sự tự tin thái quá, với những trò đùa và sự cợt nhả không ngừng. Mặc dù kỹ thuật của Suphanat không thể phủ nhận, nhưng thái độ của cậu ta lại khiến mọi người trong đội bóng cảm thấy khó chịu. Không bao giờ cậu ta nghiêm túc trong các buổi tập, luôn bỏ qua các chỉ dẫn của huấn luyện viên và thích pha trò trong mọi tình huống.
Pansa không thể nào chịu đựng được cái cách Suphanat không tôn trọng mọi người xung quanh. Anh cảm thấy mình giống như một người giám sát nhiều hơn là một đội trưởng khi phải liên tục nhắc nhở Suphanat tập trung vào việc luyện tập.
"Suphanat, đừng có mà đùa giỡn nữa!" Pansa hét lên sau khi Suphanat làm rơi bóng trong một pha tập tấn công.
Suphanat nhún vai, đôi mắt lấp lánh vẻ khiêu khích. "Ôi trời, anh lại làm quá rồi đấy, Pansa. Chắc anh đang bị căng thẳng quá phải không? Relax đi, chuyện này đâu có gì ghê gớm đâu."
Pansa cảm thấy máu dồn lên mặt. "Cậu không hiểu gì cả! Đây là luyện tập, không phải chỗ để chơi đùa!" Anh nói, giọng bực bội.
Suphanat chỉ cười nhếch mép, không thèm để tâm đến sự tức giận của Pansa. "Đúng rồi, đúng rồi, anh cứ hét đi. Thế mới ra dáng đội trưởng chứ."
Pansa không thể giữ bình tĩnh. Mỗi lần Suphanat cợt nhả như vậy, anh lại cảm thấy mình như một thằng ngốc khi cố gắng yêu cầu sự nghiêm túc từ cậu ta. Nhưng Suphanat chỉ khiến mọi chuyện thêm tồi tệ.
"Đừng có làm trò ở đây nữa, Suphanat," Pansa gằn giọng, không thể kiềm chế được sự giận dữ.
"Anh có giận hả?" Suphanat hỏi lại, giọng nói đầy vẻ khiêu khích. "Chắc anh đang ghen tị vì tôi chơi tốt hơn anh đó mà."
Mỗi lần Suphanat lên giọng như vậy, Pansa cảm thấy như mọi thứ xung quanh mình sụp đổ. Cái sự kiêu ngạo và thái độ coi thường của Suphanat khiến anh không thể nào chịu đựng được. Nhưng anh biết mình phải làm đội trưởng, phải kiềm chế. Dù thế nào, anh cũng phải đối mặt với Suphanat, nhưng điều đó không có nghĩa là Pansa cảm thấy thoải mái.
Ngày qua ngày, mối quan hệ giữa Pansa và Suphanat chỉ trở nên tồi tệ hơn. Những cuộc cãi vã, những lời khiêu khích và thái độ coi thường cứ tiếp tục diễn ra mỗi buổi tập. Suphanat luôn có cách khiến Pansa phải nổi giận. Cậu ta chẳng bao giờ chịu lắng nghe lời khuyên hay sự chỉ trích của Pansa, thay vào đó, luôn trả lời bằng những câu đùa cợt hoặc những lời khiêu khích.
Một lần nữa, trong một buổi tập, Suphanat lại làm mất bóng trong khi đang thực hiện một pha phối hợp quan trọng với các đồng đội. Pansa đứng ở ngoài sân, mắt nhìn chằm chằm vào cậu ta, cơn giận đang dâng lên trong lòng.
"Cậu có thể tập trung một chút không?" Pansa gọi lớn, mắt vẫn không rời khỏi Suphanat.
Suphanat chẳng mấy quan tâm, vẫn tiếp tục đùa giỡn với đồng đội, một tay nghịch nghịch quả bóng. "Anh có vẻ căng thẳng thật đấy. Chắc là vì tôi làm giỏi hơn anh nên anh không vui nhỉ?"
Pansa cảm thấy máu nóng dâng lên, không thể kiềm chế được nữa. "Đừng có thách thức tôi, Suphanat! Đây là đội bóng, không phải nơi để cậu thể hiện cái tính cách trẻ con của mình!"
"Trẻ con?" Suphanat nhếch mép, nhìn Pansa với ánh mắt khiêu khích. "Anh thật là kẻ nghiêm túc quá, Pansa. Có vẻ như tôi không thể thở nổi trong đội của anh rồi đấy."
Cả đội đều im lặng nhìn về phía Pansa và Suphanat, không biết chuyện gì đang xảy ra. Mối quan hệ giữa hai người đã căng thẳng từ lâu, và giờ đây, mọi thứ đã lên đến đỉnh điểm. Pansa cố gắng hít một hơi thật sâu, muốn kiềm chế sự tức giận trong mình, nhưng Suphanat không dễ dàng buông tha.
"Cậu có thể im miệng một chút được không?" Pansa cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng anh có phần khàn đặc. "Cậu không thấy mình đang làm hỏng buổi tập của mọi người sao?"
Suphanat không hề sợ hãi, mà vẫn thản nhiên đáp lại: "Chắc anh đang tự ái vì tôi chơi tốt hơn anh đó mà."
Câu nói này như một cú tát vào mặt Pansa. Anh có thể cảm nhận rõ sự giận dữ đang dâng lên, nhưng anh cũng hiểu rằng, với tư cách là đội trưởng, anh không thể để mọi chuyện đi quá xa.
Ngày hôm sau, buổi tập tiếp theo vẫn không có gì thay đổi. Mặc dù Pansa đã cố gắng không đối đầu với Suphanat, nhưng không có cách nào để kiềm chế sự căng thẳng giữa họ. Mỗi lần Suphanat lại có những lời khiêu khích, Pansa lại phải gồng mình lên để giữ bình tĩnh.
"Anh không nghĩ rằng mình có thể khiến tôi nổi giận đâu, Pansa," Suphanat nói khi anh và Pansa đứng gần nhau trong một buổi luyện tập đội hình chiến thuật. "Anh cứ thử thêm vài lần nữa đi."
Pansa không đáp lại ngay lập tức. Anh chỉ cố gắng nhìn về phía trước, tránh ánh mắt của Suphanat. Cậu ta lúc nào cũng như vậy, luôn tìm cách chọc tức anh, làm anh mất kiên nhẫn. Và mỗi lần như thế, Pansa lại cảm thấy mình mất đi sự tôn trọng dành cho Suphanat.
"Chắc cậu cũng biết, tôi không phải là người dễ dàng bị khiêu khích đâu," Pansa nói, đôi mắt lạnh lùng nhìn Suphanat. "Nhưng cậu sẽ không thể tiếp tục như thế này mãi đâu."
"Vậy sao?" Suphanat hỏi lại, ánh mắt châm biếm, "Tôi nghĩ anh còn lâu mới hiểu được tôi. Mọi thứ tôi làm đều khiến anh phát điên, phải không?"
Pansa cảm thấy một cơn tức giận lại dâng lên trong lòng. Anh muốn hét lên, muốn nói rằng Suphanat không hiểu gì về sự hy sinh và trách nhiệm mà anh mang trên vai. Nhưng anh lại nhớ rằng mình là đội trưởng, và nếu anh để cảm xúc chi phối, cả đội sẽ bị ảnh hưởng.
"Đừng tưởng tôi không biết cậu đang làm gì," Pansa trả lời lạnh nhạt. "Cậu không thể cứ mãi thách thức tôi như vậy."
Suphanat nhìn Pansa một lúc, rồi cười nhạo. "Tôi chẳng làm gì cả đâu. Chỉ là tôi không muốn giả vờ như anh, sống trong cái vỏ bọc giả tạo đó."
Pansa không còn lời nào để đáp lại, chỉ im lặng nhìn về phía trước, trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội. Suphanat thực sự là một người mà anh không thể hiểu nổi. Nhưng dù có thế nào, họ vẫn phải chung đội, và việc này cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ phải tìm cách đối phó với Suphanat, dù có ghét cậu ta đến mức nào.
Suphanat luôn nổi bật trong mỗi buổi tập, không chỉ bởi kỹ năng bóng đá tuyệt vời mà còn bởi tính cách háo thắng, luôn muốn thể hiện bản thân. Lúc này, trong một buổi tập, Pansa vừa ra hiệu dừng lại để nghỉ ngơi, nhưng Suphanat không chịu dừng lại. Cậu ta nhìn thấy khung thành, mắt đầy quyết tâm và không muốn bỏ lỡ cơ hội. Cậu tăng tốc chạy nhanh hơn nữa, đôi chân vững vàng bước từng bước vững chãi, như thể không gì có thể ngăn cản được.
“Cố lên, lần này phải ghi bàn!" Suphanat tự nhủ và tăng tốc, lao về phía khung thành mà chẳng quan tâm đến những thứ khác xung quanh.
Cú sút mạnh mẽ, cậu cảm thấy mình đã đạt đến đỉnh cao của phong độ, nhưng rồi, bất ngờ, Suphanat mất thăng bằng. Cậu chạy quá nhanh, đôi chân không còn kiểm soát được. Và rồi, trong một khoảnh khắc, cậu đâm mạnh vào thanh cột khung thành. Cú va chạm khiến Suphanat ngã ra đất, cả người cậu như gãy gập, đầu đập mạnh xuống mặt đất. Cảm giác đau nhức và chóng mặt lan tỏa khắp cơ thể, khiến Suphanat ngất đi ngay lập tức.
Pansa đứng bên cạnh, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, không thể tin vào mắt mình. Anh lao đến ngay lập tức, hốt hoảng. "Suphanat! Cậu có sao không?!" Nhưng không có phản ứng nào từ cậu ta, chỉ thấy Suphanat nằm bất động trên mặt đất, khiến Pansa cảm thấy trái tim mình như ngừng đập. Anh vội vã kêu gọi bác sĩ, và ngay sau đó, đội ngũ y tế đưa Suphanat đi cấp cứu. Pansa đứng lặng người, cảm giác có lỗi dâng lên trong lòng, dù trước đó cậu ta là người mà anh không ưa.
Suphanat tỉnh dậy trong bệnh viện, cảm giác đầu óc hơi choáng váng. Cậu từ từ mở mắt, nhìn quanh và nhận ra không gian xung quanh rất khác biệt. Mọi người đang đứng quanh giường bệnh của cậu, nhưng có một điều làm Suphanat khó hiểu — tại sao Pansa lại ở đây?
“Cậu tỉnh rồi?” Pansa hỏi, giọng trầm và có chút dịu dàng, điều này làm Suphanat ngạc nhiên. "Cậu là ai?" Câu hỏi ngây ngô, ngập ngừng của Suphanat khiến Pansa ngạc nhiên và cảm thấy một chút bất an.
"Cậu là Suphanat, cậu đồng đội của tôi," Pansa nói, vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Nhưng anh không thể không cảm thấy bất ngờ khi nghe cậu ta nói những lời như vậy. Suphanat, người luôn tự tin và mạnh mẽ, giờ lại nói như một người không biết gì. Cái dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo đó đã biến mất. Giờ đây, Suphanat có vẻ ngây thơ và rất dễ bị tổn thương.
Bác sĩ giải thích rằng Suphanat bị chấn động não nhẹ, điều này không chỉ khiến cậu mất trí nhớ tạm thời mà còn làm thay đổi một phần tính cách của cậu. “Suphanat có thể sẽ không nhớ được mọi thứ ngay lập tức. Nhưng với thời gian, cậu ấy sẽ dần phục hồi.”
Pansa lặng im, không biết phải phản ứng thế nào trước sự thay đổi này. Anh không quen với Suphanat như vậy. Người đồng đội cứng rắn, háo thắng giờ lại trở nên yếu đuối và cần sự chăm sóc. Cách Suphanat nhìn anh, sự mong đợi trong ánh mắt đó khiến Pansa cảm thấy một chút ngạc nhiên và khó hiểu.
Suphanat nhìn Pansa với đôi mắt đầy sự mong mỏi, giọng nói lúc này ngọt ngào lạ thường: "Pansa, anh giúp em được không? Em cảm thấy rất mệt và yếu đuối."
Câu nói đó, cách xưng hô đó, làm Pansa sững sờ. Suphanat luôn gọi anh là "Pansa" một cách ngang tàn, thách thức, nhưng giờ cậu lại gọi anh như một đứa trẻ cần sự giúp đỡ. Pansa cảm thấy mình bị kéo vào một thế giới mà anh không quen. “Cậu không cần phải làm vậy,” anh cố gắng nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy có một chút ngượng ngùng trước cách xưng hô ngọt ngào đó.
“Em muốn anh giúp mà... làm ơn đi,” Suphanat lại nũng nịu, giọng nhẹ nhàng như thể cầu xin, điều này càng khiến Pansa khó xử hơn. Cậu ta không còn là Suphanat mà anh từng biết nữa, người luôn đối đầu với anh, nhưng lại đang nhìn anh với ánh mắt dịu dàng như thế này.
Trong những ngày sau đó, Pansa phải chịu trách nhiệm chăm sóc Suphanat. Tuy có sự ngần ngại ban đầu, nhưng khi nhìn thấy Suphanat phụ thuộc vào mình, Pansa không thể từ chối. Cậu ta không còn là người đồng đội mạnh mẽ nữa, mà là một người cần sự chăm sóc và sự quan tâm.
Mỗi buổi sáng, Pansa đến bệnh viện sớm để chuẩn bị đồ ăn cho Suphanat. Anh đút từng thìa cháo cho cậu, dù Suphanat không còn mạnh mẽ như trước nhưng luôn mong muốn nhận sự giúp đỡ từ anh. "Pansa, em cảm ơn anh vì đã chăm sóc em," Suphanat nói, nhưng giọng điệu lần này không còn sự cứng cỏi như trước. Thay vào đó, là sự dễ thương, ngọt ngào, khiến Pansa khó mà từ chối được.
Một hôm, khi Suphanat cảm thấy mệt mỏi, cậu nhìn Pansa với ánh mắt mềm yếu, đôi mắt ngập tràn sự mong đợi. "Pansa, em mệt quá, anh có thể ở lại với em không?" Suphanat hỏi, giọng nói ngọt ngào và đầy nũng nịu, một kiểu xưng hô mà Pansa chưa bao giờ nghe thấy từ cậu.
Pansa hơi nhíu mày, không quen với sự thay đổi này. "Cậu còn khỏe không?" Anh hỏi, có chút lo lắng, nhưng cũng có chút không thoải mái vì cậu ta không còn cứng rắn như trước.
"Em ổn mà, nhưng em chỉ muốn anh ở đây thôi." Suphanat nói, giọng mềm mại như muốn níu kéo sự chú ý của Pansa. Cậu ấy không còn sự tự tin kiêu ngạo, mà là một người cần sự chăm sóc, lời nói nũng nịu khiến Pansa cảm thấy lạ lẫm và bất ngờ.
Mỗi khi Suphanat nói những câu như vậy, Pansa đều có cảm giác khó chịu, không biết phải đối phó thế nào. Nhưng cuối cùng, anh vẫn ở lại bên cạnh cậu, giúp cậu cảm thấy yên tâm. Tuy anh có chút bất mãn trong lòng, nhưng Pansa cũng không thể làm khác. Anh chăm sóc Suphanat như một người đồng đội, mặc dù mọi thứ đã thay đổi quá nhiều.
Pansa không thể phủ nhận rằng, dù cậu ta luôn nói những lời ngọt ngào, luôn nũng nịu, một phần trong anh không thể không cảm thấy vui khi thấy Suphanat cần anh. Mọi thứ đã khác, Suphanat đã khác, và một phần trong Pansa cũng đã thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro