CHƯƠNG 03
Đau, đầu đau quá!
Giống như là có người cầm rìu bổ đầu của cô ra vậy.
Liên Chức đột nhiên mở mắt ra, trên người cô không hề có một giọt máu nào.
Cô đang ở trong xe.
Bên ngoài cửa sổ xe tối đen, ánh đèn xe uốn lượn xẹt qua, đèn neon trên biển quảng cáo của thành phố ánh lên như dệt cửi, nhanh chóng lùi lại trước mắt.
"Tối qua đi đâu à, ngồi xe có mười phút mà cũng có thể ngủ?" Một giọng nói thản nhiên vang lên từ bên cạnh.
Âm thanh này......
Liên Chức quay phắt qua nhìn.
Hoắc Nghiêu đang lái xe vào bãi đỗ xe ngầm của câu lạc bộ. Ánh đèn xuyên qua cửa sổ thủy tinh như sương mù che phủ trên mặt hắn. Trên môi hắn nở một nụ cười tùy ý.
Người đàn ông cầm vô lăng bằng một tay xoay nửa vòng, quay đầu nhìn Liên Chức.
Cô đang nhìn hắn không chớp mắt. Trong đôi mắt mơ hồ ảm đạm hiện ra một tia hoảng sợ.
Hoắc Nghiêu nhướng mày: "Nhìn tôi làm gì?"
Lúc hắn xuống xe Liên Chức vẫn ngồi đờ đẫn trên xe, như thể đã mất ba hồn bảy vía.
Hoắc Nghiêu vòng qua ghế phụ, cong ngón tay gõ cửa kính xe: "Xuống xe thôi, ngủ một giấc đến choáng váng rồi à?"
Liên Chức ngơ ngác đẩy cửa xuống xe.
Hàng chục chiếc xe sang đậu trong bãi đậu xe dành riêng cho khách sạn, cô lạ lẫm nhìn xung quanh.
Đây là đâu? Không phải cô đã chết rồi sao?
Cô hoàn toàn mất tập trung, đi theo Hoắc Nghiêu như một cái máy. Có phục vụ dẫn bọn họ đến phòng riêng.
Hành lang tầng hai ngoằn ngoèo như mê cung, ánh đèn u ám, hoa văn phức tạp uốn lượn trên tường.
Liên Chức hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Không phải cô bị bắn chết rồi ư? Tại sao lại gặp lại Hoắc Nghiêu?
Hoắc Nghiêu quay đầu. Dưới ánh đèn sắc mặt cô gái trắng bệch, giống như nai con lạc trong rừng.
Hắn dường như nhìn thấu thủ đoạn của cô, cười nói: "Gặp mấy người bạn. Không phải em rất muốn đến à. Sao vậy, đã quên rồi?"
Gặp bạn bè?
Đồng tử Liên Chức co lại.
Đúng rồi! Trong ký ức của Liên Chức dường như có chuyện như vậy. Cô nói bóng nói gió muốn tiến vào vòng của hắn. Hoắc Nghiêu quả thật dẫn cô tới gặp bạn bè của mình.
Khi đó cô còn buồn bực, trái đất có phải là rất tròn không. Nếu không, tại sao thanh mai trúc mã của Hoắc Nghiêu lại là người cô hận thấu xương.
Mãi về sau, Liên Chức mới biết được buổi tụ hội này là Hoắc Nghiêu mưu đồ đã lâu. Hắn cố tình giữ thái độ mập mờ không rõ ràng với cô và lợi dụng cô như một công cụ.
Nhưng chuyện này đã xảy ra ba năm trước, làm sao có thể?
Cô nhìn chằm chằm Hoắc Nghiêu, đột nhiên nảy ra ý nghĩ không thể tin.
Đúng lúc này, phục vụ đẩy cửa phòng riêng ra. Luồng khí xung quanh lập tức đập vào mắt Liên Chức.
Xuyên qua khe cửa, cô nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp.
Người phụ nữ đó ngồi giữa đám người, mỉm cười ngọt ngào, như thể chưa từng biết đến nỗi khó khăn của nhân gian.
Trước mắt Liên Chức tối sầm.
Thật sự là Trầm Hi!
Bên cửa truyền đến động tĩnh. Mọi người trong phòng nhao nhao quay đầu lại thì thấy Hoắc Nghiêu mang theo một cô gái. Bọn họ huýt sáo trêu ghẹo.
"Hoắc Nghiêu, anh chậm chạp quá rồi đấy!" Trầm Hi bất mãn nói. Nhưng khi ánh mắt cô ta chuyển sang bên cạnh hắn, thì bất mãn thoáng chốc cứng ngắc ở khóe miệng.
Ngón tay Hoắc Nghiêu quay chìa khóa, trong lời nói không có thành ý gì: "Kẹt xe, xin lỗi mọi người."
"Diệc Châu cũng chưa tới, hai người tranh nhau đi cuối đúng không?"
Người nọ nhìn chằm chằm Liên Chức, nói đùa, "Em gái bên cạnh tên là gì?"
Hoắc Nghiêu nghiêng đầu nhìn Liên Chức, lười nói: "Có muốn nói cho cậu ta không?"
Liên Chức không nói gì.
Hoắc Nghiêu cười liếc Trầm Hi đối diện.
Cô ta hung hăng trừng hắn một cái.
Mấy người đàn ông đang ngồi đều chơi với hắn từ nhỏ đến lớn, đương nhiên đã chứng kiến bạn gái bên cạnh Hoắc Nghiêu như măng mọc sau mưa.
Chỉ là... Xinh thì có xinh đấy, nhưng lại hơi ngơ ngơ.
"Em gái à, không phải em sợ trước cảnh này chứ?”
Có người cười nói, "Bọn anh đều là người đứng đắn."
Bả vai Liên Chức đột nhiên bị siết chặt. Cô như chim sợ cành cong nhìn Hoắc Nghiêu.
Hắn khẽ nhếch khóe môi, nói: "Sao lại ngây người rồi?"
"Thật ngại quá, tôi... tôi đi vệ sinh."
Cô căn bản không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, gần như là lập tức xoay người chạy ra ngoài cửa.
Phía sau mơ hồ truyền đến mấy câu đùa nhạt, cười nhạo Hoắc Nghiêu chẳng lẽ bây giờ thích người đẹp đầu gỗ.
Cửa phòng đóng sầm lại. Hành lang u ám chỉ còn lại tiếng bước chân hốt hoảng của Liên Chức. Tầm nhìn trước mắt bị xé nát, nhòe đi.
Ở chỗ rẽ không người, Liên Chức tựa lưng vào tường, lệ rơi đầy mặt.
Lại là Trầm Hi!
Đó là người đã sao chép thiết kế tốt nghiệp của cô rồi giành được giải thưởng Pomers quốc tế!
Tiếng khóc Liên Chức bật ra. Cô cắn mạnh ngón tay.
Cô thực sự đã quay trở về ba năm trước, trở về lúc cô gặp lại Trầm Hi.
Trước khi cảm xúc của cô kịp sụp đổ, một tiếng gầm giận dữ đột nhiên vang lên trên hành lang.
"Hoắc Nghiêu, anh đứng lại đó cho em!"
Liên Chức vội vàng lau khô nước mắt. Cô lặng lẽ thò đầu ra.
Hoắc Nghiêu đang đứng ở cuối hành lang, bước chân dừng lại, ý cười không đạt đáy mắt.
Trầm Hi phía sau vẻ mặt phẫn nộ.
Cô ta thấp giọng chất vấn.
"Anh biết rõ em với Liên Chức có quan hệ sâu xa. Vì sao anh còn muốn đưa cô ta đến?"
So với cảm xúc mất khống chế của Trầm Hi, Hoắc Nghiêu rất bình tĩnh.
Hắn biết rõ còn cố hỏi: "Quan hệ gì?"
"Anh!"
Hoắc Nghiêu nhíu mày, lười biếng nói: "Để anh nghĩ xem, tác phẩm đầu tiên của em ba năm trước đạt giải nhất quốc tế thực ra là sao chép. Hay nhà thiết kế trưởng ưu tú như em thực ra còn không bằng một sinh viên không tên không tuổi."
"Anh câm miệng cho em!"
Trầm Hi tát hắn một cái.
Hoắc Nghiêu bị đánh nghiêng đầu. Hắn chống đầu lưỡi vào quai hàm phải, cười rất lạnh: "Em còn có tâm tư nổi giận ở đây à, không sợ Liên Chức tình cờ nghe được tìm em tính sổ sao?"
Hắn từng bước tới gần, ngón tay lướt qua cổ Trầm Hi, "Nếu bạn trai em biết rằng tài hoa của em chẳng qua chỉ là ăn cắp, em đoán xem anh ta sẽ nhìn em như thế nào?"
Trầm Hi cắn răng nói: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Hoắc Nghiêu lạnh lùng nhìn cô ta, rồi
xoay người rời đi không chút lưu luyến.
Cách một bức tường, Liên Chức giấu mình trong bóng tối, đã khóc đến hai mắt đẫm lệ mơ hồ.
Đúng như dự đoán, Hoắc Nghiêu đã biết từ trước.
Hắn rõ ràng biết cô bị oan, lại đưa cô vào cái vòng này để hắn xem diễn.
Cô vẫn nhớ rõ kiếp trước Trầm Hi vênh váo tự đắc nói từng câu từng chữ bên tai mình.
Khi đó cô gặp lại Trầm Hi ở hội sở, sự không cam lòng mãnh liệt khiến cô phải hỏi cho rõ ràng.
"Liên Chức, cô xem cô có buồn cười hay không. Chuyện bé như hạt vừng từ hai năm trước mà vẫn còn nhớ rõ ràng đến bây giờ."
Trầm Hi bị cô chặn lại, nhưng tuyệt không lộ vẻ hoảng hốt. Cô ta hạ giọng sát vào tai Liên Chức, "Liên Chức, cô có nghĩ tới bộ tác phẩm này ở chỗ cô sẽ không có ai ngó ngàng đến, mà tôi lại có thể đẩy nó lên một độ cao mới trước nay chưa từng có không."
"Đôi khi tác giả là ai không quan trọng."
Liên Chức nhìn chằm chằm vẻ dương dương đắc ý trên mặt cô ta mà ước gì có thể nhào tới cắn chết cô ta.
"Cô cho rằng chỉ cần nói như vậy là có thể xóa bỏ sự thật cô ăn cắp sao? Trầm Hi, nếu cô có bản lĩnh thì ở trước mặt người khác nói bộ tác phẩm mà cô vinh dự đạt giải cao nhất kia thật ra là ăn cắp của tôi?!"
Cuộc đời của Liên Chức bị hãm sâu trong bùn lầy, bắt đầu từ tác phẩm tốt nghiệp năm thứ tư đại học.
Vừa đạt được vinh dự nho nhỏ, cô đã bị giáo sư hướng dẫn nói cho cô biết rằng cô sao chép. Tác phẩm của Trầm Hi, người đoạt giải mới nhất của Giải thưởng Pomers-Martin, trùng khớp 90% với ý tưởng thiết kế của cô.
Trường học lấy lý do tư cách đạo đức không tốt đã tước đoạt tư cách học lên thạc sĩ của cô.
Liên Chức ngơ ngác, nhiều lần kháng cáo mà không có kết quả.
Nhưng cô không ngờ hai năm sau có thể gặp lại Trầm Hi.
"Tôi rảnh hơi chắc? Tại sao tôi phải làm sáng tỏ chuyện vô căn cứ?"
Trầm Hi cười cười, "Cô không nghĩ Hoắc Nghiêu cũng biết chuyện này sao? Cô xem hai người mập mờ một thời gian vậy mà anh ta có giúp cô à?"
"Cái gì?" Liên Chức ngỡ ngàng.
Trầm Hi nói: "Chính là... anh ta biết rõ từ đầu đến cuối. Giữa tôi và cô, anh ta đã lựa chọn bảo vệ tôi vô điều kiện."
Sợi dây cuối cùng trong đầu hoàn toàn vỡ vụn! Ngón tay Liên Chức run rẩy.
Trầm Hi hài lòng, chậm rãi bước xuống bậc thang.
Nhưng mà mới vừa xuống hai bước, phía sau có một lực đẩy cô ta. Cô ta bất ngờ lăn xuống.
Cô vẫn nhớ ánh mắt Hoắc Nghiêu nhìn cô khi ôm Trầm Hi đi...
Lạnh lùng u ám, ước gì có thể lột da róc xương cô.
Sai một li đi một dặm. Trầm Hi hôn mê nửa năm. Bởi vì cố ý gây thương tích nên Liên Chức ngồi tù ba năm. Sau khi ra tù, do có tiền án nên cô bị các ngành nghề cấm tiệt.
Cô giống như một chiếc túi nilon có thể bay khắp nơi, lập tức bị lừa đến biên giới.
Ngay cả lúc Liên Chức chết, cô cũng quên mất mình đã từng rất kiêu ngạo.
Cách một bức tường, Liên Chức tuyệt vọng nước mắt nghẹn ứ ở cổ họng.
Người phục vụ bưng khay trái cây đi qua, hỏi cô có cần giúp đỡ hay không.
Liên Chức lau khô nước mắt chạy ra cửa.
Cô chạy xuống lối thoát hiểm, thiếu chút nữa ngã xuống cầu thang. Khi nhìn thấy cửa khách sạn cô liền muốn lao ra ngoài, một lòng một dạ muốn rời khỏi nơi này.
Đột nhiên, cô va vào người đối diện. Lồng ngực rắn chắc như một bức tường. Lực va chạm khiến cho cô lảo đảo ngã trên mặt đất.
"Cô ổn chứ?" Một giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu.
Liên Chức ngẩng đầu. Ở trong màn nước mắt mông lung cô nhìn thấy một gương mặt tuấn mỹ, thoạt nhìn có vẻ hiền lành, nhưng đôi môi mỏng đã tạo ra mấy tầng xa cách.
Cô cứ nhìn hắn như vậy, nước mắt như hạt châu lăn xuống.
Ánh mắt Tống Diệc Châu hơi dừng lại. Hắn chưa từng thấy ai chật vật thế này ở nơi công cộng bao giờ.
Nhưng vì phép lịch sự, hắn vẫn đưa tay về phía cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro