Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

20.




"Seunghoonie..."

Kim Jinwoo nhỏ giọng gọi một tiếng, bước chân tự động nhẹ nhàng hơn một chút khi phát hiện ra nhà người yêu đã tắt hết điện.

Gì thế? Rõ ràng là Lee Seunghoon vừa về nhà từ nửa giờ trước mà, trở về rồi lại tiếp tục ra ngoài như thế này vào lúc nửa đêm, nếu là hắn thì chuyện này hoàn toàn không có khả năng xảy ra. Jinwoo ngồi xổm sờ sờ đám lông ngắn ngủn của Haute, đứa nhóc nghịch ngợm đã ngủ mất rồi, còn say sưa đến mức có người bước vào nhà cũng không hay biết thế này. Anh khe khẽ bật cười, càng vì thế mà không muốn bật điện, cố men theo thứ ánh sáng lập loè từ điện thoại mò mẫm trong bóng tối tìm đến trước cửa phòng Seunghoon.

Jinwoo đứng tựa vào vách tường, ngây ngốc đến đứng hình một chỗ.

Cửa phòng Seunghoon không khóa, từ bên trong truyền ra vài tiếng nức nở dễ nghe khiến Jinwoo có chút không chấp nhận nổi.

Là tiếng của Kang Seungyoon.

Kim Jinwoo đè nén hơi thở, tất cả các giác quan bị đả kích một cách dữ dội. Anh run rẩy tắt màn hình điện thoại, những tiếng rên rỉ đứt quãng, cổ chân thon nhỏ với mắt cá ửng hồng, thân thể nhỏ nhắn lọt thỏm trong chiếc áo thun cở lớn của Seunghoon, tất cả mọi thứ thật sự quá mức tưởng tượng.

Jinwoo nhắm nghiền mắt, đôi tay nhỏ nhắn siết chặt, móng tay đâm vào da thịt đến bật máu mà vẫn không thấy đau chút nào, anh chỉ muốn rời khỏi đây, thực sự muốn chạy càng nhanh càng tốt nhưng dường như, anh không làm được.

Ánh đèn mờ ảo phát ra từ đèn ngủ đầu giường phủ lên tấm lưng trần của Seunghoon, soi rõ những vết trầy xước ửng đỏ khiến nó càng trở nên vững vàng và đầy quyến rũ. Đôi tay rắn chắc ôm lấy đường eo nhỏ nhắn của Seungyoon, men theo vạt áo sờ đến những nơi nhạy cảm khác khiến cậu run rẩy, mềm giọng gọi tên hắn, xin hắn chậm lại một chút.

Jinwoo nghe tiếng Seunghoon bật cười, nghe hắn nói yêu cậu ấy, nghe tiếng thân thể va vào nhau, tiếng nước dính dấp, và cả, tiếng trái tim mình bị chính hắn ném xuống vực sâu không cách nào cứu vãn.

"Seungyoonie hôm nay ngoan thật đó, còn biết nói dối thằng nhóc Mino..."

"Anh... anh nói cái gì thế?"

Seungyoon mềm nhũn phản kháng, đổi lại chỉ là một nụ cười từ Seunghoon, hắn xoay người đè cậu xuống giường nhấn chìm cậu vào những nụ hôn ướt át, vào trong một chuỗi tiến nhập điên cuồng.

Jinwoo ngẩn người, trượt xuống, vùi mặt vào gối nghĩ đến những ngày tháng tốt đẹp trước đây, lâu thật lâu.

Hai người bên trong dường như đã hoàn tất mọi việc, hẳn là bây giờ đang chìm vào giấc ngủ.

Jinwoo không khóc. Rốt cuộc chỉ chọn cách lặng lẽ rời đi.

Với một trái tim, nứt toát, đến đáng sợ.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro