Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5


Phần 2: Hành Trình Giữa Các Vì SaoChương 5: Tiếng Vọng Trong Tim

Cái ôm đó kéo dài như cả một thiên niên kỷ.

Đối với Rick Earth, đó là sự kết thúc của một thế kỷ cô độc, là khoảnh khắc một đại dương của nỗi đau và sự tìm kiếm cuối cùng cũng tìm thấy bờ. Anh ôm cô, cơ thể gầy guộc và run rẩy của cô, như thể đang ôm lấy toàn bộ lẽ sống của mình. Mọi quyền năng sáng thế, mọi sức mạnh có thể dời non lấp bể, giờ đây đều trở nên vô nghĩa. Anh chỉ là một người đàn ông, đang giữ lấy kho báu quý giá nhất mà anh đã đánh mất. Mùi hương của mái tóc cô, dù có chút vương vấn mùi khói bụi của ngôi làng nghèo khó, vẫn là mùi hương quen thuộc đã ám ảnh trong tâm trí anh qua hàng vạn giấc mơ. Anh khóc, không còn kìm nén, những giọt nước mắt của một Đấng Sáng Thế thấm đẫm lên vai áo sờn cũ của cô, mang theo sức nặng của một tình yêu vũ trụ.

Đối với cô gái trẻ, đó là một cơn bão của những cảm xúc hỗn loạn. Cô bị nhấc bổng lên bởi một người đàn ông xa lạ, một người khổng lồ vừa xuất hiện từ trong bóng tối của con ngõ. Phản xạ đầu tiên của cô, một phản xạ được tôi luyện qua mười bảy năm sống trong sợ hãi và bạo lực, là phải giãy giụa, phải cào cấu, phải cắn xé để thoát ra. Nhưng cơ thể cô đã không tuân lệnh.

Thay vào đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra.

Khi vòng tay của người đàn ông xa lạ siết chặt lấy cô, một cảm giác an toàn tuyệt đối, một cảm giác mà cô chưa bao giờ biết đến trong cuộc đời ngắn ngủi và đầy đau khổ của mình, bỗng nhiên bao bọc lấy cô. Hơi ấm từ cơ thể anh, mùi hương nam tính nhưng lại dịu dàng một cách lạ thường, và cả tiếng nấc nghẹn ngào của anh bên tai... tất cả đều không hề xa lạ. Chúng giống như một ký ức bị lãng quên từ rất lâu, một giai điệu mà cô đã không còn nhớ lời nhưng vẫn nhận ra được nhịp điệu của nó trong tim. Và cái tên đó... "Yami"... nó không phải là một từ ngữ. Nó là một tiếng vọng, một sự rung động từ sâu thẳm nhất trong linh hồn cô, khiến một nỗi buồn không tên dâng lên, và nước mắt bắt đầu trào ra từ đôi mắt xanh biếc của cô, dù cô không hề hiểu tại sao.

Rick cảm nhận được sự run rẩy và bối rối của cô. Cơn xúc động ban đầu qua đi, nhường chỗ cho một sự hối lỗi dịu dàng. Anh đã quá đột ngột. Anh đã quên mất rằng, đối với cô, anh chỉ là một người lạ. Anh từ từ nới lỏng vòng tay, nhẹ nhàng đặt cô bé xuống mặt đất, nhưng vẫn không nỡ buông hẳn đôi vai gầy của cô ra, như thể sợ rằng cô sẽ lại tan biến.

"Anh... anh xin lỗi," anh nói, giọng anh khàn đi và vỡ vụn. Anh cố gắng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình, nhưng chúng cứ tuôn ra. "Anh xin lỗi. Anh đã không cố ý làm em sợ. Chỉ là... chỉ là anh đã tìm em quá lâu rồi."

Cô bé lùi lại một bước, tay quệt vội những giọt nước mắt của chính mình. Cô nhìn anh, một người đàn ông cao lớn, mặc một bộ trang phục lạ nhưng trông rất bền chắc. Khuôn mặt anh góc cạnh, nam tính, nhưng đôi mắt anh, đôi mắt màu nâu ấm áp đó, lại đang chứa đựng một nỗi đau và một tình yêu thương sâu thẳm đến mức khiến trái tim cô phải nhói lên.

"Anh... anh khóc sao?" cô bé hỏi, giọng nói trong veo và đầy ngạc nhiên. Trong thế giới của cô, đàn ông không bao giờ khóc. Họ chỉ biết gầm ghè và vung roi.

"Phải," Rick gật đầu, không hề che giấu. "Anh đã khóc. Bởi vì cuối cùng anh đã tìm thấy em." Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. "Tên anh là Rick Earth."

Ngay khi cái tên đó được thốt ra, một điều kỳ lạ lại xảy ra. Cô bé bỗng nhiên bật khóc nấc lên, còn lớn hơn cả lúc nãy. Nước mắt cứ thế tuôn rơi, không thể kiểm soát. "Rick Earth..." cô lặp lại cái tên đó trong tiếng nấc. "Tại sao... tại sao khi nghe thấy tên anh... em lại cảm thấy đau lòng đến thế này?" Cô không hiểu. Cô thực sự không hiểu. Nhưng trong tim cô, một cảm giác mất mát, một nỗi đau của sự chia ly từ ngàn kiếp trước bỗng nhiên trỗi dậy, dù chỉ là một tiếng vọng mơ hồ.

Rick nhìn cô, trái tim anh như bị ai đó bóp nát. Anh biết, đó là linh hồn của cô đang cố gắng nhớ lại. "Không sao đâu," anh nói, giọng dịu dàng. "Không sao cả. Em không cần phải hiểu ngay bây giờ." Anh đưa tay ra, nhưng không dám chạm vào cô. "Tên của em... tên của em hiện tại là gì?"

Cô bé sụt sịt, cố gắng nín khóc. "Em... em tên là Komi."

"Komi," Rick lặp lại, một cái tên thật đẹp. "Komi, em có cảm thấy... thân thuộc với cái tên Yami, và cái tên Rick Earth không?"

Komi lắc đầu, đôi mắt xanh biếc của cô đầy hoang mang. "Em không biết. Em chưa bao giờ nghe thấy cái tên Yami. Nhưng... nhưng cả hai cái tên đó, khi anh nói ra, em cảm thấy... rất quen. Giống như... giống như tiếng gọi của mẹ em trong một giấc mơ xa lắm rồi." Cô nhìn anh, ánh mắt đầy nghi hoặc. "Rốt cuộc... anh là ai?"

Rick mỉm cười, một nụ cười buồn nhưng đầy ấm áp. Anh không thể nói cho cô biết sự thật. Không phải bây giờ. Điều đó sẽ làm cô sợ hãi. Anh phải đi từng bước một. "Anh chỉ là một người bình thường thôi, Komi ạ," anh nói, giọng anh chân thành. "Một người bình thường, đang trên một hành trình rất dài, để đi tìm lại một nửa sự sống của mình trong vũ trụ này. Và anh tin rằng, anh đã tìm thấy cô ấy rồi."

Anh nhìn vào đôi mắt cô, và Komi, dù không hiểu hết ý nghĩa của những lời đó, lại cảm thấy một sự tin tưởng lạ thường. Sự sợ hãi ban đầu đã tan biến, chỉ còn lại sự tò mò và một cảm giác thân thuộc không thể giải thích.

Họ ngồi xuống, ngay trên nền đất ẩm ướt của con ngõ. Rick không ngồi quá gần, để cho cô có không gian. Và họ bắt đầu trò chuyện. Komi, có lẽ vì cảm nhận được sự an toàn từ người đàn ông này, đã bắt đầu kể về cuộc đời mình.

Cô kể về những ngày tháng làm nô lệ trong các hầm mỏ sapphire của Đế chế Sona. Cô kể về những trận đòn roi chỉ vì cô làm rơi một viên đá. Cô kể về những đêm đông lạnh giá, khi cô và những đứa trẻ khác phải ôm lấy nhau để sưởi ấm. Cô kể về những lần chứng kiến bạn bè mình gục ngã vì kiệt sức và không bao giờ tỉnh lại nữa. Cô kể một cách bình thản, không một lời oán thán, như thể đó là một điều hiển nhiên.

Rick Earth ngồi đó, chăm chú lắng nghe. Mỗi một từ cô nói ra, là một nhát dao đâm vào trái tim anh. Một cơn thịnh nộ đen kịt, còn lớn hơn cả cơn thịnh nộ đã hủy diệt ba đế chế, bắt đầu cuộn trào trong lồng ngực anh. Anh muốn quay trở lại, hồi sinh Zarthus và Kratos, chỉ để có thể giết chúng lại một lần nữa, một cách từ từ và đau đớn hơn. Nhưng anh đã kìm nén nó lại. Anh không thể để cho cơn giận của mình làm Komi sợ hãi. Anh chỉ ngồi đó, nắm chặt tay lại thành nắm đấm, và khắc ghi từng nỗi đau của cô vào trong tâm hồn mình.

"Bố mẹ em đâu, Komi?" anh hỏi, giọng khàn đi.

Komi nhìn xuống đôi bàn tay chai sạn của mình. "Em không biết," cô nói khẽ. "Họ đã bị bắt đi khi em còn rất nhỏ. Em chỉ nhớ mang máng khuôn mặt của mẹ. Đã hơn mười năm rồi. Em nghĩ... có lẽ họ đã không còn nữa."

Một sự im lặng bao trùm. Rick nhắm mắt lại. Bằng một ý niệm, anh đã vươn quyền năng của mình ra, quét qua toàn bộ hệ thống dữ liệu của Liên bang, lục tìm trong ký ức của hàng tỷ cựu nô lệ, tìm kiếm hai linh hồn mang trong mình dấu ấn của cha mẹ cô. Nhưng không có gì cả. Hoàn toàn trống rỗng. Họ đã thực sự biến mất, có lẽ đã bị xóa sổ trong một cuộc thanh trừng nào đó của Đế chế từ rất lâu rồi.

Anh mở mắt ra, nỗi đau trong mắt anh càng sâu hơn. Anh không thể mang họ trở về cho cô được.

"Em thật mạnh mẽ," anh nói, giọng đầy ngưỡng mộ. "Mạnh mẽ hơn bất kỳ ai mà anh từng biết. Giống hệt như... tiền kiếp của em vậy." Anh mỉm cười. "Có lẽ, chúng ta đã được sắp đặt để gặp nhau tại đây. Duyên số đã định."

Komi không hiểu những lời anh nói về "tiền kiếp" hay "duyên số". Nhưng cô cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của anh. Cô nhìn anh, và rồi, một hành động bất chợt, một hành động đến từ bản năng sâu thẳm nhất, đã xảy ra.

Cô từ từ xích lại gần. Cô dựa đầu vào bờ vai rộng lớn và vững chãi của anh. Và cô hít một hơi thật sâu.

"Mùi hương này..." cô thì thầm, đôi mắt nhắm lại. "Thật quen thuộc."

Rick cứng người lại, rồi từ từ thả lỏng. Anh nhẹ nhàng đưa tay lên, vuốt ve mái tóc bạch kim của cô. "Phải," anh nói khẽ. "Rất quen thuộc."

Họ ngồi đó một lúc lâu, trong sự im lặng của con ngõ nhỏ, hai linh hồn tri kỷ tìm thấy sự bình yên bên nhau.

"Em đói chưa?" Rick chợt hỏi, phá vỡ sự im lặng. Anh nhớ ra những túi đồ mình đã mua. Anh lấy ra một chiếc bánh bao vẫn còn nóng hổi, thơm phức mùi thịt và nấm. "Ăn đi này."

Komi ngẩng lên, đôi mắt cô sáng rực khi thấy chiếc bánh bao. Cô đã không được ăn một thứ gì nóng hổi như thế này từ rất lâu rồi. Cô rụt rè nhận lấy, rồi cắn một miếng thật to. Vị ngon của chiếc bánh như lan tỏa khắp cơ thể, xua đi cái lạnh và sự mệt mỏi.

Trong lúc cô ăn, Rick nhẹ nhàng nói: "Để anh xem vết thương cho em."

Anh lấy ra bộ dụng cụ y tế. Bàn tay của một Đấng Sáng Thế, bàn tay có thể kiến tạo nên những thiên hà, giờ đây lại vô cùng dịu dàng và cẩn trọng, tháo miếng băng cũ của cô ra. Anh nhìn những vết sẹo, cũ có, mới có, và trái tim anh lại nhói lên. Anh dùng dung dịch khử trùng lau sạch vết thương, rồi bôi lên một loại thuốc mỡ tái tạo của Quân đoàn 5. Vết thương hở của cô bắt đầu kéo da non lại ngay lập tức. Cuối cùng, anh băng nó lại bằng một miếng gạc vô trùng mới tinh.

Khi đã xong việc, anh chỉ ngồi đó, và ngắm cô.

Komi đã ăn xong chiếc bánh bao, và giờ đang say sưa đọc lại quyển sách giáo khoa của mình. Gương mặt cô lấm lem bụi đất, quần áo rách rưới. Nhưng dưới ánh sáng của hai mặt trời đang dần lặn, trong đôi mắt xanh biếc của cô ánh lên một sự thông minh và một khát khao tri thức không thể che giấu. Và đối với Rick Earth, đó là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong toàn bộ đa vũ trụ.

Anh đã tìm thấy đóa hoa của mình, một đóa hoa vẫn kiên cường nở rộ, ngay cả khi nó mọc lên từ tro tàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro