Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4


Phần 2: Hành Trình Giữa Các Vì SaoChương 4: Đóa Hoa Nở Giữa Tro Tàn

Cuộc tìm kiếm đã kéo dài hơn một năm. Hàng ngàn đội tình nguyện viên của cả hai thế giới đã đi đến mọi ngóc ngách của Địa cầu Aeridor Sona, từ những thành phố pha lê mới được xây dựng cho đến những hòn đảo xa xôi nhất. Họ đã tìm thấy những kỳ quan thiên nhiên, đã khám phá ra những bí mật lịch sử, nhưng tiếng vọng của một linh hồn đã mất vẫn im lìm. Niềm hy vọng, dù vẫn cháy, nhưng đã bắt đầu leo lét.

Tiểu đội Khởi Nguyên đã quyết định đi đến những nơi bị lãng quên nhất, những nơi mà sự tái thiết vẫn chưa chạm tới hoàn toàn. Họ tìm đến một ngôi làng nhỏ, nằm nép mình trong một thung lũng hẻo lánh ở tỉnh Zarthia, nơi từng là một trong những trung tâm khai thác nô lệ tàn bạo nhất của Đế chế Sona. Nơi đây, nỗi đau vẫn còn hằn sâu trên từng phiến đá, trong ánh mắt của những người già.

Chiếc phi thuyền nhỏ của họ đáp xuống một cách nhẹ nhàng ở rìa làng. Ngôi làng vẫn còn nghèo nàn, những ngôi nhà phần lớn vẫn là những lán tre tạm bợ, được chắp vá từ những mảnh vỡ còn sót lại sau chiến tranh. Nhưng có một sự khác biệt. Không còn sự sợ hãi. Những đứa trẻ, dù quần áo còn lấm lem, vẫn chạy ra tò mò nhìn những vị khách lạ, trong đôi mắt chúng là một sự ngây thơ đã được trả lại.

Chín vị ADE, trong những bộ trang phục thám hiểm giản dị, bước vào làng. Họ được chào đón bởi vị trưởng làng, một người đàn ông Aeridor già, khuôn mặt khắc khổ nhưng đôi mắt lại sáng một cách lạ thường. Ông mời họ vào ngôi nhà chung của làng, một căn nhà gỗ lớn nhất, và mời họ ngồi quanh một bếp lửa.

"Chào mừng những người anh em của Liên bang," ông nói, giọng ông khàn đặc nhưng đầy tôn trọng. "Làng chúng tôi không có gì nhiều để tiếp đãi, chỉ có ít sản vật và những câu chuyện."

Và ông mời họ ngồi đãi sản vật và kể. Những vị thần chăm chú lắng nghe, Ông kể về những ngày tháng sống dưới ách cai trị của Đế chế Sona, một cuộc sống không bằng chết. Ông kể về những cuộc đột kích bất ngờ, khi những người đàn ông bị bắt đi làm lính, còn phụ nữ và trẻ em bị bắt đi làm nô lệ. Ông kể về những trận đòn roi vô cớ, về những ngày đói khát chỉ được ăn những thứ thừa thãi. Ông kể về sự tuyệt vọng, về một thế giới mà ngay cả việc mơ ước cũng là một điều xa xỉ.

Rick Earth và những người đồng đội của mình ngồi đó, im lặng lắng nghe. Họ đã xem qua hàng ngàn báo cáo, hàng vạn dữ liệu. Nhưng không có một con số nào có thể diễn tả được nỗi đau trong giọng nói của người đàn ông này. Họ cảm nhận được sức nặng của hàng thế kỷ bị đọa đày.

Giữa lúc câu chuyện đang chìm vào những ký ức đau thương nhất, một hình ảnh lướt qua khe cửa hé mở của ngôi nhà chung đã khiến cả thế giới của Rick Earth ngừng lại.

Một cô gái trẻ, có lẽ chỉ khoảng mười bảy tuổi, đang đi trên con đường đất của làng. Mái tóc cô màu bạch kim, dù có chút rối và bám bụi, vẫn ánh lên một màu sắc không thuộc về nơi này dưới ánh sáng của hai mặt trời. Cô gầy gò, mặc một bộ quần áo cũ kỹ, vá víu nhiều chỗ. Trên vai cô là một chiếc giỏ tre nhỏ, bên trong còn vài con cá lấp lánh vảy bạc.

Cô đi qua, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô liếc nhìn vào ngôi nhà chung. Đôi mắt của cô. Xanh biếc. Một màu xanh của những đại dương sâu thẳm nhất, một màu xanh chứa đựng một nỗi buồn vô tận, nhưng cũng ánh lên một sự kiên cường không thể dập tắt.

Một cơn đau nhói lên trong tim Rick. Một cảm giác quen thuộc đến mức xé lòng. Không phải là một tiếng vọng. Không phải là một giấc mơ. Nó là sự thật. Đang ở ngay kia.

"Xin lỗi," Rick đột ngột đứng dậy, cắt ngang câu chuyện của vị trưởng làng, cố gắng giữ cho giọng nói của mình không run rẩy. "Tôi... tôi ra ngoài ngắm cảnh một chút."

Tám người còn lại nhìn anh, rồi nhìn theo ánh mắt của anh. Họ thấy cô gái. Và họ hiểu ra. Không ai nói gì. Họ chỉ gật đầu, và trong ánh mắt của họ là một lời hứa: "Hãy đi đi, anh bạn. Chúng tôi ở đây."

Rick bước ra khỏi ngôi nhà, trái tim anh đập như trống trận. Anh không dám đến gần. Anh chỉ lặng lẽ đi theo cô bé ở một khoảng cách xa. Anh thấy cô đến một góc chợ nhỏ, ngồi xuống và bắt đầu bán những con cá của mình. Giọng nói của cô trong trẻo, có chút rụt rè, nhưng không hề có sự van xin. Cô chỉ đơn giản là trao đổi thành quả lao động của mình.

Anh đứng đó, nấp sau một góc tường, và quan sát cô hàng giờ đồng hồ. Anh thấy được sự kiên nhẫn của cô khi chờ đợi khách. Anh thấy được nụ cười nhẹ nhàng của cô khi bán được một con cá. Và anh thấy được những vết sẹo mờ, hằn trên cánh tay gầy guộc của cô, những vết sẹo của một quá khứ không thể xóa nhòa.

Cuối cùng, khi mặt trời bắt đầu ngả bóng, cô bé bán xong con cá cuối cùng. Cô cẩn thận đếm những đồng tiền Liên bang mà cô vừa kiếm được, khuôn mặt ánh lên một niềm vui nho nhỏ. Cô không mua kẹo hay những món đồ trang sức rẻ tiền. Cô đi đến một tiệm tạp hóa cũ kỹ, và những gì cô mua đã khiến trái tim Rick như bị ai đó bóp nghẹt.

Một gói snack khoai tây nhỏ. Một cây bút bi. Và một quyển sách giáo khoa cũ, dạy chữ của Liên bang Địa cầu, bìa đã sờn và ố vàng.

Cô cho tất cả vào một chiếc bị vải vá chằng chịt, rồi rảo bước, biến mất sau một con ngõ nhỏ và chật hẹp.

Rick hít một hơi thật sâu, rồi đi theo. Con ngõ tối và ẩm ướt. Và ở cuối con ngõ, là một thứ không thể gọi là nhà. Nó chỉ là một cái lán tạm bợ, được dựng lên từ những tấm ván gỗ mục và những mảnh tôn rỉ sét.

Anh nhẹ nhàng nhìn qua khe hở.

Bên trong, cô bé đang ngồi trên một chiếc chiếu rách. Cô không ăn gói snack ngay. Cô cẩn thận xắn ống quần cũ của mình lên, để lộ những vết sẹo còn hằn sâu hơn trên bắp chân. Anh có thể thấy rõ đó là những vết hằn của roi vọt, của xiềng xích. Cô lấy ra một miếng vải sạch và một chai nước, rồi bắt đầu tự mình thay băng cho một vết thương vẫn còn hơi rỉ máu. Cô không khóc. Cô chỉ cắn chặt môi, chịu đựng cơn đau một mình. Một cô gái mười bảy tuổi, đã phải chịu đựng sự tra tấn, đánh đập, làm nhục, nhưng vẫn kiên cường sống sót, vẫn dùng những đồng tiền ít ỏi của mình để mua lấy con chữ, để mơ về một tương lai tốt đẹp hơn.

Rick không thể chịu đựng được nữa.

Anh quay người, tựa vào bức tường lạnh lẽo của con ngõ, và khóc. Những giọt nước mắt mà anh đã kìm nén suốt gần một thế kỷ, những giọt nước mắt của một Đấng Sáng Thế, giờ đây tuôn rơi không ngừng. Anh khóc cho nỗi đau của cô. Anh khóc cho sự bất lực của mình. Anh đã cứu cả một thế giới, nhưng lại để cho tình yêu của đời mình phải chịu đựng những điều kinh khủng như vậy.

Sau một lúc, anh gạt nước mắt. Cơn đau biến thành hành động. Anh chạy, chạy nhanh như một cơn gió, quay trở lại tiệm tạp hóa. Anh không dùng tiền. Anh chỉ đặt lên quầy một thỏi vàng nhỏ mà anh đã kiến tạo ra. "Tất cả," anh nói với người chủ tiệm đang sững sờ. "Cho tôi tất cả những gì tốt nhất. Vật tư y tế, thuốc men, đồ ăn, snack, quần áo mới, và tất cả những quyển sách mà ông có."

Anh quay trở lại con ngõ, tay mang theo những túi đồ lớn. Anh thấy cô bé đã thay băng xong. Giờ đây, cô đang ngồi đó, tựa lưng vào vách lán, vừa ăn từng miếng snack khoai tây một cách trân trọng, vừa chăm chú đánh vần từng chữ trong quyển sách giáo khoa đã sờn cũ. Ánh sáng yếu ớt của buổi chiều tà chiếu lên mái tóc bạch kim của cô, tạo thành một vầng hào quang mỏng manh.

Trong khoảnh khắc đó, đối với Rick, cô không phải là một cô bé nghèo khổ. Cô là một nữ hoàng, đang ngồi trong cung điện của riêng mình, một cung điện được xây dựng bằng sự kiên cường và khát vọng.

Anh từ từ tiến lại gần. Tiếng bước chân của anh khiến cô bé giật mình. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh biếc mở to, có chút sợ hãi.

"Anh... anh là ai vậy ạ?" cô bé hỏi, giọng nói trong veo và run rẩy.

Khoảnh khắc đó. Khoảnh khắc mặt đối mặt. Khoảnh khắc đôi mắt của một Đấng Sáng Thế nhìn vào đôi mắt của một linh hồn tri kỷ.

Toàn bộ sự kìm nén của Rick sụp đổ. Anh không còn là một vị thần. Anh không còn là một người lính. Anh chỉ là một người đàn ông đã tìm thấy lại lẽ sống của mình.

Anh khóc nấc lên như một đứa trẻ. Anh chạy tới bên cô, vội vàng đặt những túi đồ xuống bên cạnh. Và rồi, anh làm một điều mà anh đã mơ về suốt gần một thế kỷ.

Anh ôm chầm lấy cô. Anh nhấc bổng cơ thể gầy guộc của cô lên khỏi mặt đất, ôm cô vào lòng thật chặt, như thể sợ rằng cô sẽ lại tan biến. Anh vùi mặt vào mái tóc bạch kim của cô, hít hà mùi hương quen thuộc đến đau lòng.

"Anh đã tìm thấy em rồi," anh nức nở, những giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt cả mái tóc cô. "Anh đã tìm em... Anh đã tìm em gần một thế kỷ rồi, Yami... Cuối cùng... Cuối cùng, anh đã tìm được em rồi..."

Cô gái trẻ sững sờ trong vòng tay của người đàn ông xa lạ. Cô không hiểu. Cô sợ hãi. Nhưng... có một điều gì đó. Vòng tay này. Hơi ấm này. Mùi hương này. Và cái tên đó... Yami... Tại sao nó lại quen thuộc đến thế? Tại sao, thay vì đẩy người đàn ông này ra, cô lại chỉ muốn khóc cùng anh?

Trong con ngõ nhỏ tăm tối, giữa những đống đổ nát của một thế giới cũ, một tình yêu vĩ đại nhất vũ trụ, đã bắt đầu được hàn gắn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro