Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3


Phần 2: Hành Trình Giữa Các Vì SaoChương 3: Tiếng Gọi Của Hy Vọng

Một năm.

Trong dòng chảy vĩnh hằng của vũ trụ, một năm chỉ là một cái chớp mắt, một khoảnh khắc vô nghĩa. Nhưng đối với Địa cầu Aeridor Sona, một năm đó là cả một cuộc tái sinh, một phép màu được dệt nên từ tro tàn, mồ hôi và một tình yêu thương vô hạn giữa hai thế giới. Hành tinh màu tím, từng là một vết sẹo của sự bạo tàn, giờ đây đã lột xác, trở thành một minh chứng rực rỡ cho sức mạnh của sự chữa lành và lòng biết ơn.

Sự thay đổi không chỉ là những thành phố vườn thẳng đứng mọc lên từ đống đổ nát hay những dòng sông lại trong xanh. Sự thay đổi sâu sắc nhất nằm trong không khí, trong ánh mắt của mỗi người dân. Nỗi sợ hãi, thứ đã từng là một làn sương mù độc hại bao trùm lên hành tinh này suốt hàng thiên niên kỷ, đã tan biến. Thay vào đó là một sự bình yên, một cảm giác an toàn tuyệt đối, và trên hết, là một niềm hy vọng mãnh liệt.

Niềm hy vọng đó có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi.

Tại thủ đô Tân Hy Vọng, những đứa trẻ thuộc nhiều chủng tộc khác nhau, những đứa trẻ từng là nô lệ, giờ đây đang nô đùa vui vẻ trong những công viên rộng lớn, dưới bóng mát của những cái cây biết hát do Quân đoàn 14 kiến tạo. Chúng không còn mặc những bộ quần áo rách rưới. Chúng mặc những bộ đồng phục học sinh xinh xắn của Học viện Liên thế giới Elara, nơi chúng được học về toán học lượng tử của Trái Đất, về thi ca cổ của người Aeridor, và về một lịch sử vũ trụ không còn bị bóp méo bởi sự dối trá. Chúng học cùng nhau, ăn cùng nhau, và cùng nhau mơ về một tương lai nơi chúng có thể trở thành bất cứ ai chúng muốn: một phi hành gia, một nghệ sĩ, hay một người lính của Hạm đội Giám hộ.

Trên những thảo nguyên rộng lớn ở lục địa phía nam, những người nông dân Aeridor đang làm việc bên cạnh những robot nông nghiệp của Liên bang. Họ không còn phải còng lưng trên những mảnh đất cằn cỗi. Họ đang điều khiển những cỗ máy gieo trồng tự động, sử dụng những hạt giống có khả năng thích nghi với mọi điều kiện thời tiết, và thu hoạch những vụ mùa bội thu chưa từng thấy. Nhưng họ không giữ lại sự sung túc đó cho riêng mình. Toàn bộ lương thực dư thừa được đưa vào một kho dự trữ chung, sẵn sàng để gửi đến bất kỳ thế giới nào trong vũ trụ đang phải chịu cảnh đói kém. Lòng vị tha đã trở thành một phần của nền văn hóa mới.

Sự bình yên này không phải tự nhiên mà có. Nó được bảo vệ.

Trên những con phố của các thành phố mới, người ta có thể dễ dàng bắt gặp hình ảnh của những đội tuần tra chung. Một bên là những người lính cao lớn trong bộ giáp trắng của Quân đoàn 17 - SENTINEL, những người gác đêm của Liên bang. Bên còn lại là những người lính Aeridor, cả nam và nữ, trong bộ quân phục màu xanh biếc của Lực lượng Phòng vệ Aeridor Sona mới được thành lập. Họ không đi tuần với những khẩu súng lăm lăm. Họ đi tuần với những nụ cười, những thiết bị y tế và những công cụ sửa chữa. Họ không chỉ là cảnh sát. Họ là những người trợ giúp cộng đồng. Họ có thể dừng lại để giúp một bà lão sửa lại mái nhà bị dột, hay ngồi xuống chơi cờ với những cựu chiến binh trong một quán cà phê ven đường. Họ là hiện thân của một trật tự mới, một trật tự được xây dựng trên sự tin tưởng, không phải sự sợ hãi.

Lực lượng Phòng vệ Aeridor Sona là niềm tự hào của cả hành tinh. Họ được chính các sĩ quan của Quân đoàn 1 và 2 trực tiếp huấn luyện, không chỉ về chiến thuật, mà còn về lý tưởng. Họ học được rằng, sức mạnh lớn nhất của một người lính không nằm ở khả năng tiêu diệt kẻ thù, mà là ở khả năng bảo vệ người vô tội. Họ đã trở thành một tấm khiên vững chắc, sẵn sàng bảo vệ nền hòa bình mà họ đã phải trả một cái giá quá đắt để có được.

Một năm của sự tái thiết, của sự chữa lành, của sự gieo mầm. Địa cầu Aeridor Sona đã sẵn sàng. Và giờ là lúc, để họ thực hiện lời hứa của mình.

Chương Bốn Mươi Mốt: Cuộc Tìm Kiếm Của Hai Thế Giới

Một buổi sáng đẹp trời, tại Trái Tim của Địa cầu Aeridor Sona, một phiên bản thu nhỏ của trung tâm chỉ huy Liên bang, Nữ hoàng Elara và Rick Earth đã cùng nhau đứng trước toàn thể nhân dân của cả hai hành tinh.

"Hỡi những người con của Aeridor Sona và Liên bang Địa cầu," Nữ hoàng Elara bắt đầu, giọng nói của bà vang vọng sự trang nghiêm và một lòng biết ơn sâu sắc. "Một năm trước, chúng ta đã được cứu rỗi. Một năm trước, chúng ta đã được trao một ngôi nhà mới, một tương lai mới. Món nợ ân tình này, chúng ta không bao giờ có thể trả hết. Nhưng hôm nay, chúng ta có một cơ hội, một vinh dự, để đáp lại một phần nhỏ lòng tốt đó."

Bà quay sang Rick Earth, người đang đứng cạnh bà, và trong đôi mắt của bà là một sự quyết tâm không thể lay chuyển. "Chúng ta đã hứa. Và hôm nay, chúng ta sẽ thực hiện lời hứa đó. Cuộc tìm kiếm Đấng Sáng Thế Yami, Nữ hoàng của Liên bang, người bạn đời của ân nhân chúng ta, sẽ chính thức bắt đầu!"

Rick Earth bước lên. Anh không nói nhiều. Anh chỉ cúi đầu thật sâu trước toàn thể người dân Aeridor Sona. "Cảm ơn các bạn," anh nói, giọng anh nghẹn lại. "Sự giúp đỡ của các bạn, đối với tôi, còn quý giá hơn cả sức mạnh của các vì sao."

Và cuộc tìm kiếm vĩ đại nhất trong lịch sử của hai thế giới đã bắt đầu.

Nó không phải là một chiến dịch quân sự. Nó là một cuộc vận động của toàn dân. Một "Bộ Chỉ huy Tìm kiếm Chung" được thành lập, đồng chỉ huy bởi các tướng lĩnh của Liên bang và Aeridor. Hàng triệu người tình nguyện từ cả hai hành tinh đã đăng ký tham gia. Họ không phải là những người lính, họ là những nhà khảo cổ, những nhà sử học, những nhà nhân chủng học, những nghệ sĩ, và cả những người dân bình thường.

Mục tiêu của họ không phải là "lùng sục". Mục tiêu của họ là "lắng nghe".

Họ chia thành hàng ngàn đội nhỏ, tỏa đi khắp mọi ngóc ngách của hành tinh Aeridor Sona. Họ đến những ngôi làng vừa được phục hồi, không phải để tra hỏi, mà để trò chuyện. Một đội tìm kiếm, bao gồm một sĩ quan Quân đoàn 7, một nhà sử học Aeridor và một chuyên gia tâm lý học từ Trái Đất, có thể ngồi hàng giờ bên một bếp lửa, lắng nghe một bà lão kể lại những truyền thuyết cổ xưa của dân tộc mình, hy vọng tìm thấy một chi tiết, một manh mối nhỏ về một "linh hồn giáng trần" hay một "đứa trẻ của các vì sao".

Họ đi vào những khu rừng vừa được tái sinh, những nơi mà trước đây là những bãi chiến trường. Họ không tìm kiếm một con người. Họ tìm kiếm một "dấu hiệu". Một bông hoa lạ không thuộc hệ thực vật bản địa. Một dòng suối có nguồn năng lượng tâm linh bất thường. Bất cứ điều gì có thể là một tiếng vọng từ linh hồn của Yami.

Tiểu đội Khởi Nguyên cũng không đứng ngoài cuộc. Chín vị ADE, trong những bộ trang phục thám hiểm giản dị, cũng chia nhau ra, dẫn đầu những đội tìm kiếm quan trọng nhất. Họ không dùng quyền năng của mình để quét qua hành tinh. Họ dùng chính đôi chân của mình, đi bộ qua những thung lũng, leo lên những ngọn núi. Họ muốn cảm nhận hành tinh này bằng chính những giác quan của một con người.

Rick Earth đã chọn đi đến những nơi hoang vu nhất, những nơi mà dường như không thể có sự sống. Anh đi một mình, chỉ có chiếc ba lô và một niềm hy vọng mong manh. Anh đi qua những sa mạc pha lê, nơi gió thổi tạo nên những bản nhạc du dương. Anh leo lên những ngọn núi lửa đã tắt, nhìn xuống những miệng núi lửa sâu thẳm. Anh không tìm kiếm một khuôn mặt. Anh tìm kiếm một cảm giác. Cảm giác quen thuộc đến đau lòng mà anh đã từng cảm nhận được khi chạm vào phiến thiên thạch ở Siberia.

Cuộc tìm kiếm diễn ra trong nhiều tháng. Họ đã đi đến mọi nơi, đã nói chuyện với mọi người. Họ đã tìm thấy những di tích cổ đại của người Aeridor, khám phá ra những hang động tuyệt đẹp với những tinh thể phát sáng, và kết bạn với những sinh vật kỳ lạ trong những khu rừng sâu thẳm. Họ đã làm cho hai dân tộc xích lại gần nhau hơn bao giờ hết. Nhưng họ vẫn chưa tìm thấy cô.

Hy vọng bắt đầu có dấu hiệu lung lay. Một số người bắt đầu thì thầm, liệu có phải giấc mơ của ADE Lương Vũ Đạt chỉ là một giấc mơ? Liệu có phải phiến thiên thạch đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?

Nhưng Rick Earth không bao giờ bỏ cuộc. Mỗi đêm, anh lại ngồi một mình dưới bầu trời đầy sao của Aeridor Sona, nhìn về phía Trái Đất xa xôi, và gửi đi một thông điệp.

"Yami, em ở đâu? Anh vẫn đang chờ. Cả hai thế giới đang chờ em."

Và ở một nơi nào đó trên hành tinh màu tím rộng lớn này, trong một ngôi làng nhỏ bé nằm ẩn mình sau một thác nước pha lê, một cô gái trẻ với mái tóc màu bạch kim và đôi mắt xanh biếc, mỗi đêm, cũng nhìn lên bầu trời. Cô không biết tại sao. Nhưng mỗi khi nhìn thấy viên ngọc xanh biếc lấp lánh giữa những vì sao, trái tim cô lại nhói lên một cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau đớn, và một cái tên xa lạ cứ vang vọng trong tâm trí cô.

"Rick Earth..."

Cuộc tìm kiếm vẫn tiếp diễn. Và hai linh hồn, dù bị ngăn cách bởi ký ức, đang từ từ được kéo lại gần nhau bởi một sợi dây vô hình của định mệnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro