Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26


Phần 2: Hành Trình Giữa Các Vì SaoChương 26: Lằn Ranh Của Lòng Vị Tha

Trên cây cầu chỉ huy của soái hạm "Acheron", một sự im lặng nặng nề bao trùm. Kế hoạch táo bạo của Rick Earth, một cuộc đột kích của mười vị thần vào lòng địch, vẫn còn treo lơ lửng trong không khí, lạnh lẽo và đầy chết chóc. Hình ảnh ba chiều của hành tinh Hafi vẫn xoay tròn một cách bình thản, một viên ngọc bích khổng lồ không hề hay biết về cơn bão sắp đổ bộ lên nó. Những lục địa xanh tươi, những đại dương xanh thẳm và những dải mây trắng muốt trôi lững lờ, một vẻ đẹp nguyên sơ và thanh bình đến nao lòng, hoàn toàn tương phản với sự căng thẳng đang hiện hữu.

Các đô đốc và sĩ quan trên cầu chỉ huy không dám thở mạnh. Họ đã quen với việc tuân lệnh, và mệnh lệnh của một ADE, đặc biệt là Rick Earth, gần như là một chân lý không thể bàn cãi. Nhưng lần này, có một điều gì đó khác.

"Khoan đã, Rick."

Giọng nói ngắt lời không hề lớn, nhưng nó mang một sự ấm áp và một sức nặng của lương tri, đủ để khiến cả cây cầu chỉ huy phải chú ý. Keanu Reeves, người đã im lặng từ đầu đến giờ, bước lên phía trước. Vầng hào quang xanh lục dịu êm quanh anh dường như tỏa sáng hơn một chút, như một ngọn lửa nhỏ của lòng trắc ẩn giữa một kế hoạch đầy toan tính lạnh lùng.

"Tôi hiểu sự thận trọng của anh," Keanu nói, đôi mắt anh nhìn thẳng vào Rick, không phải với sự phản đối, mà là một lời thỉnh cầu. "Tôi cũng cảm nhận được sự tà ác của chúng. Nhưng... chúng ta không phải là chúng. Chúng ta là Liên bang Địa cầu. Lý tưởng của chúng ta được xây dựng trên nền tảng của hòa bình và lòng vị tha. Chúng ta không thể từ bỏ nó ngay cả khi chưa thử."

Anh chỉ tay vào hình ảnh của Hafi. "Chúng ta đã đi một chặng đường dài đến đây, không phải để chơi trò mèo vờn chuột. Chúng ta đến đây để mang theo ánh sáng. Ít nhất, chúng ta phải cho chúng cơ hội để nhìn thấy ánh sáng đó. Chúng ta vẫn nên thử rải truyền đơn, vẫn nên đưa ra một lời đề nghị hòa bình."

Kyle Diesel (Donald Trump) khoanh tay, gật gù. "Cậu Keanu nói có lý đấy. Một cuộc đột kích lén lút không phải là phong cách của chúng ta. Chúng ta là một siêu cường. Chúng ta phải hành động như một siêu cường. Hãy hiện hình, cho chúng thấy toàn bộ hạm đội của chúng ta. Cho chúng thấy sức mạnh không thể chối cãi, rồi đưa ra một lựa chọn. Đó mới là cách ngoại giao của kẻ mạnh."

"Nhưng nguy cơ chúng tấn công lén lút là có thật," Genos phản biện, các thuật toán xác suất đang chạy với tốc độ ánh sáng trong bộ não positron của anh. "Dữ liệu từ người Ngự Long cho thấy chúng có công nghệ tên lửa tầm xa. Một đòn tấn công phủ đầu có thể gây ra thiệt hại không cần thiết."

"Vậy thì cứ để chúng thử," Đô đốc Kern Connor bất ngờ lên tiếng, giọng ông trầm và đầy tự tin. Vết sẹo trên mặt ông dường như co lại. "Genos, cậu đang đánh giá thấp những con tàu này. Vỏ giáp lớp Quantum, lá chắn năng lượng đa tầng ESD, hệ thống phòng thủ điểm AK6030... Đây không phải là những món đồ chơi. Các tàu của chúng ta hoàn toàn có thể chống chịu được một đòn tấn công quy ước từ một nền văn minh cấp thế kỷ 21. Những kẻ phát xít đó, công nghệ của chúng dù có đến đâu cũng không thể so sánh được với chúng ta. Hãy để chúng bắn. Hãy để chúng tự phơi bày bản chất của mình trước toàn vũ trụ. Và rồi, chúng ta sẽ đáp trả."

Lời nói của Kern, một chiến binh thực thụ, đã thuyết phục được những người còn lại. Rick Earth nhìn những người anh em của mình. Anh thấy được sự quyết tâm trong mắt Keanu, sự tự tin của Kyle và Kern, sự logic của Genos. Anh đã đúng về bản chất của kẻ thù. Nhưng có lẽ, họ đã đúng về bản chất của Liên bang. Họ không thể để nỗi sợ về sự tàn ác của kẻ thù làm vấy bẩn lý tưởng của chính mình.

"Được rồi," Rick thở dài, một sự nhượng bộ hiếm hoi. "Chúng ta sẽ làm theo giao thức. Chúng ta sẽ cho hòa bình một cơ hội."

Anh quay sang Yami, người đã im lặng đứng bên cạnh anh từ đầu đến giờ. Anh thấy được sự ủng hộ trong đôi mắt cô. Cô tin vào lòng tốt, ngay cả khi đối mặt với cái ác.

"Nhưng," Rick nói tiếp, và giọng anh lại trở nên đanh thép, "sự thận trọng không bao giờ là thừa." Anh quay sang chín người còn lại. "Tất cả mọi người, mặc giáp, lấy súng. Chúng ta vẫn sẽ chuẩn bị cho một cuộc thâm nhập bề mặt. Nếu chúng chọn chiến tranh, chúng ta sẽ không lãng phí một giây nào."

Anh quay lại nhìn Yami, ánh mắt anh trở nên dịu dàng. "Em," anh nói khẽ. "Hãy ở trên này quan sát. Anh cần đôi mắt của em bao quát toàn bộ hành tinh."

Trước khi Yami kịp trả lời, Đô đốc Kern Connor đã bước tới. Ông cúi đầu một cách trang trọng trước Yami. "Thưa Nữ hoàng," ông nói, giọng nói của một người lính trung thành. "Ngài Rick nói đúng. Xin ngài hãy ở lại trên này. Xuống dưới đó cùng ngài Rick sẽ rất nguy hiểm. Xin hãy cho phép tôi được vinh dự bảo vệ cho sự an toàn của ngài."

Yami nhìn Kern, rồi lại nhìn Rick. Cô biết rằng, sự hiện diện của cô dưới mặt đất có thể sẽ khiến Rick phân tâm. Cô tin tưởng vào anh, và cô cũng tin tưởng vào những người lính này. Cô gật đầu. "Được rồi. Em sẽ ở lại."

Rick nhìn Kern. "Trông cậy cả vào anh đấy, anh bạn già. Bảo vệ cô ấy."

"Bằng cả sinh mạng của tôi," Kern đáp, không một chút do dự.

Rick gật đầu. Anh quay sang tám người anh em của mình. "Đi nào."

Chín vị ADE bước vào khoang dịch chuyển tức thời, để lại Yami và Kern Connor trên cây cầu chỉ huy. Một cảm giác bất an vẫn còn lẩn khuất trong lòng Rick. Anh hy vọng rằng mình đã sai. Nhưng kinh nghiệm của hàng ngàn kiếp sống đã dạy cho anh một điều: đừng bao giờ đánh giá thấp sự điên cuồng của những kẻ đã bị "Phần Con" chiếm hữu hoàn toàn.

Chương Bảy Mươi Hai: Cơn Mưa Lửa Trên Bầu Trời Ngự Long

Chiếc "Bóng Ma Lặng Lẽ" một lần nữa tách khỏi "Acheron", nhưng lần này, nó không đi một mình. Toàn bộ Hạm đội Viễn chinh, hàng ngàn chiến hạm, đồng loạt thoát khỏi chế độ tàng hình. Chúng hiện ra trên quỹ đạo cao của Hafi như một chòm sao mới, một sự phô diễn sức mạnh hùng vĩ và đẹp đến nghẹt thở.

Họ chưa kịp phát đi thông điệp hòa bình.

Ngay khi họ hiện hình, điều mà Rick Earth dự tính đã thành hiện thực. Nhưng còn tồi tệ và tàn khốc hơn gấp trăm lần.

Từ khắp các lục địa do Đế chế Axon kiểm soát, từ những hầm chứa bí mật được ngụy trang dưới những thành phố đông đúc, từ những bệ phóng di động ẩn mình trong những khu rừng, mặt đất của Hafi bỗng rách toạc ra. Hàng trăm, hàng ngàn cột lửa và khói bốc lên trời.

Đó không phải là những vũ khí chống vệ tinh. Đó là những tên lửa đạn đạo, trông giống hệt những quả ICBM của thế kỷ 21, nhưng có kích thước và sức mạnh lớn hơn gấp nhiều lần.

Và mục tiêu của chúng không phải là hạm đội Liên bang.

Tất cả chúng, hàng ngàn quả tên lửa mang theo đầu đạn hạt nhân, đồng loạt bay theo một đường vòng cung, hướng thẳng về một mục tiêu duy nhất: Cộng hòa Ngự Long.

Trên cây cầu chỉ huy của "Acheron", Yami hét lên một tiếng kinh hoàng. Đô đốc Kern Connor nghiến chặt răng, đôi mắt ông rực lên một ngọn lửa căm hờn. "Lũ quái vật!"

Những kẻ phát xít thật ngông cuồng và to gan. Chúng không chỉ từ chối hòa bình. Chúng đã đáp lại lời đề nghị hòa bình bằng một hành động diệt chủng, ngay trước mặt những người đưa tin. Chúng muốn cho Liên bang thấy rằng, chúng không quan tâm đến sức mạnh của họ. Chúng chỉ quan tâm đến sự hủy diệt.

Trong chiếc "Bóng Ma" đang lao xuống bề mặt, chín vị ADE cũng chứng kiến tất cả. Cơn thịnh nộ lạnh lẽo trong lòng Rick Earth bùng lên. Anh đã đúng. Anh đã đúng một cách bi thảm.

"Kern! Kích hoạt 'Aura Shield'!" anh gầm lên qua bộ đàm. "Bảo vệ Ngự Long bằng mọi giá!"

"Đã rõ!"

Từ những chiếc khu trục hạm lớp Quantum và các hộ vệ hạm đang bay gần Cộng hòa Ngự Long nhất, một mạng lưới năng lượng được bắn ra. Chúng đan vào nhau, và chỉ trong một phần nghìn giây, một mái vòm bằng năng lượng màu vàng kim trong suốt, khổng lồ, đã hiện ra, bao bọc lấy toàn bộ quốc gia nhỏ bé đó.

Hàng ngàn quả tên lửa đạn đạo lao tới, và đâm sầm vào lá chắn.

BOOM! BOOM! BOOM!

Bầu trời của Ngự Long bừng sáng bởi hàng ngàn vụ nổ hạt nhân, trông giống như một ngàn mặt trời đang mọc cùng một lúc. Mái vòm "Aura Shield" rung chuyển dữ dội, những gợn sóng năng lượng lan tỏa ra khắp bề mặt. Nhưng nó đã đứng vững. Tấm khiên của Liên bang đã không để một bức xạ, một mảnh vỡ nào lọt qua. Bên dưới, hàng triệu người dân Ngự Long ngước nhìn lên, kinh hoàng, rồi vỡ òa trong một sự biết ơn vô hạn. Họ đã được cứu sống.

Khi những vụ nổ cuối cùng lắng xuống, sự im lặng lại bao trùm. Nhưng đây là sự im lặng trước một cơn bão còn lớn hơn.

Trên "Acheron", Yami, người vốn là hiện thân của Sự Sống và lòng vị tha, giờ đây đôi mắt xanh biếc của cô lại ánh lên một sự lạnh lẽo chết người. Cô quay sang Đô đốc Kern.

"Đô đốc," cô nói, giọng nói của cô không còn du dương, mà sắc như một lưỡi dao băng. "Rải truyền đơn. Gửi thông điệp."

"Rõ, thưa Nữ hoàng!"

Hàng triệu máy bay không người lái nhỏ bé được phóng ra từ các hạm đội, bay vào khí quyển của Đế chế Axon. Chúng không mang bom. Chúng mang theo những tờ giấy. Hàng tỷ tỷ tờ giấy, rơi xuống các thành phố của chúng như một trận mưa tuyết.

Trên mỗi tờ giấy, chỉ có một thông điệp ngắn gọn, được viết bằng ngôn ngữ của Axon:

"Các ngươi đã chọn chiến tranh. Các ngươi đã tấn công những người vô tội. Các ngươi đã từ chối hòa bình. Liên bang Địa cầu, nhân danh sự sống và công lý trong vũ trụ này, xin đưa ra tối hậu thư cuối cùng."

"Các ngươi có 24 giờ tiêu chuẩn. Trong 24 giờ đó, hãy ngừng bắn và chấm dứt mọi hành động quân sự. Giao nộp toàn bộ những kẻ đã ra lệnh cho cuộc tấn công vừa rồi. Nếu không, hãy chuẩn bị đối mặt với một biện pháp quân sự từ Liên bang Địa cầu. Đây không phải là một lời đe dọa. Đây là một lời hứa."

Đồng thời, một thông điệp khác, mang theo thiện chí cuối cùng, được gửi qua kênh trung gian tới Cộng hòa Ngự Long, để họ chuyển tới Đế chế.

Đồng hồ đếm ngược 24 giờ đã bắt đầu.

Dưới mặt đất, chiếc "Bóng Ma" đã hạ cánh xuống một khu rừng rậm ở biên giới. Chín vị ADE bước ra, nhìn về phía những cột khói hình nấm vẫn còn đang bốc lên ở phía xa.

Họ đã cho hòa bình một cơ hội. Và hòa bình đã bị ném trả lại vào mặt họ bằng lửa hạt nhân.

"Vậy là đã rõ," Rick Earth nói, giọng anh không còn chút cảm xúc nào. "Chúng đã chọn con đường của mình."

Anh giơ tay lên, và từ hư không, một thanh kiếm làm từ vật chất tối, tỏa ra một cái lạnh có thể đóng băng cả linh hồn, hiện ra trong tay anh.

"Giờ thì," anh nói, "đến lượt chúng ta chọn con đường cho chúng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro