
Chương 21
Chương 21: Hương Vị Của Hòa Bình
Lời tuyên bố "Đi ăn phở!" của Kyle Diesel không phải là một câu nói đùa. Nó là một mệnh lệnh chiến dịch, và Tiểu đội Khởi Nguyên đã thực thi nó với một sự nhiệt tình còn hơn cả khi họ đối mặt với hạm đội của Đế chế Sona.
Họ không cần đến những chiếc phi thuyền tàng hình hay những cổng dịch chuyển tức thời. Họ gọi mười một chiếc xích lô điện, một phương tiện di chuyển đầy hoài niệm nhưng đã được nâng cấp với công nghệ phản trọng lực êm ái, và bắt đầu cuộc hành trình khám phá ẩm thực Hà Nội.
Điểm đến đầu tiên, tất nhiên, là một quán phở gia truyền nép mình trong một con ngõ nhỏ trên phố Bát Đàn. Không khí ở đây đặc quánh mùi thơm của nước dùng xương ninh kỹ, của hoa hồi, quế chi và thảo quả. Mười vị thần ngồi chen chúc trên những chiếc ghế nhựa nhỏ, một hình ảnh kỳ lạ nhưng cũng vô cùng bình dị.
Khi những bát phở nóng hổi được bưng ra, với làn khói nghi ngút và những lát thịt bò tái hồng mọng, Kyle Diesel là người đầu tiên phải thốt lên. "Trời đất ơi," ông nói sau khi húp một thìa nước dùng đầu tiên, đôi mắt ông nhắm lại trong sự sung sướng. "Thứ này... thứ này còn ngon hơn cả món bò Kobe mà tôi từng ăn ở Tokyo. Biết vậy ngày xưa tôi đã không áp thuế quan với Việt Nam rồi!"
Câu nói đó khiến cả nhóm bật cười. Rick Earth, đang cẩn thận gắp một miếng bánh phở cho Yami, cũng mỉm cười. Anh quay sang Kyle, và hỏi một câu hỏi mà anh đã tò mò từ lâu, từ khi còn là một chàng kỹ sư trẻ theo dõi tin tức thế giới.
"Nhân tiện nói đến chuyện đó, Kyle," anh nói. "Ngày xưa, tại sao ông lại chơi trò thuế quan với Việt Nam làm gì vậy? Hồi đó tôi nhớ, dù chính phủ có thể không nói ra, nhưng rất nhiều người dân Việt Nam lại khá thích ông đấy."
Kyle ngừng ăn, ông nhìn Rick, rồi nhìn những người bạn đang tò mò lắng nghe. Ông thở dài, một tiếng thở dài không phải của sự hối tiếc, mà là của sự hoài niệm về một thế giới đã quá khác biệt.
"Chà, Rick," ông bắt đầu giải thích, giọng nói không còn vẻ khoa trương, mà là một sự chân thành của một người trong cuộc. "Cậu phải hiểu, thế giới cũ vận hành theo một logic rất khác. Nó là một bàn cờ lớn, và mỗi quốc gia đều là một quân cờ. Khi tôi làm Tổng thống, tôi không chỉ là Donald Trump. Tôi là hiện thân cho lợi ích của nước Mỹ. Cuộc chiến thương mại đó, nó không phải là vì tôi ghét bỏ ai cả. Nó là một nước đi trên bàn cờ."
"Nó là một cách để đàm phán, để tạo ra áp lực, để buộc các quân cờ khác phải di chuyển theo ý mình muốn. Trong thế giới đó, 'mạnh mẽ' không có nghĩa là đi giúp đỡ người khác. 'Mạnh mẽ' có nghĩa là đảm bảo quân cờ của mình luôn có lợi thế. Người dân Việt Nam thích tôi, có lẽ vì họ thấy được một nhà lãnh đạo không ngại phá vỡ những quy tắc cũ kỹ, một người dám nói thẳng, làm thật. Họ thấy được sự quyết đoán. Nhưng họ không thấy được những áp lực, những toan tính đằng sau mỗi dòng tweet, mỗi quyết định."
Ông lắc đầu. "Đó là một trò chơi mệt mỏi và vô nghĩa, một trò chơi mà cuối cùng chẳng ai thực sự chiến thắng. May mắn thay, anh đã đến và lật cả bàn cờ đó đi, Rick ạ."
Cả nhóm im lặng. Họ đã hiểu ra. Lời giải thích của Kyle không phải là một sự bào chữa. Nó là một bài học lịch sử, một lời nhắc nhở về thế giới mà họ đã thoát ra, một thế giới được vận hành bởi "Phần Con".
Sau khi đã no nê với món phở, cuộc hành trình của họ tiếp tục. Họ đến một góc phố đông đúc vào lúc nửa đêm, xếp hàng cùng hàng trăm người khác để được thưởng thức món "bánh mì dân tổ" huyền thoại. Họ chen chúc, cười nói, và khi cầm trên tay chiếc bánh mì nóng hổi, đầy ắp nhân, họ đã hiểu tại sao người ta lại sẵn sàng chờ đợi. Nó không chỉ là một món ăn. Nó là một trải nghiệm văn hóa.
Họ đi ăn kem Tràng Tiền, đi dạo quanh Hồ Gươm lung linh ánh đèn. Họ thậm chí còn kéo nhau vào Vincom Mega Mall Royal City, một khu đô thị dưới lòng đất, không phải để mua sắm, mà để... chơi bowling. Cảnh tượng mười vị thần, trong đó có cả Reaper và Rick Connor, đang hò hét, ăn mừng khi ném đổ được vài con ki, đã trở thành một huyền thoại được các nhân viên ở đó kể lại trong nhiều năm sau.
Họ đã chơi đùa như những đứa trẻ, đã tận hưởng trọn vẹn một ngày tự do.
Và khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, khi thành phố lên đèn, họ đã đi đến một nơi cuối cùng.
Quảng trường Ba Đình.
Không khí ở đây hoàn toàn khác. Sự ồn ào, náo nhiệt của thành phố dường như lùi lại phía sau, nhường chỗ cho một sự trang nghiêm, một sự tĩnh lặng thiêng liêng. Họ đứng đó, trước Lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh, một công trình kiến trúc giản dị nhưng toát lên một sự vĩ đại lạ thường.
Không ai nói đùa nữa. Kyle Diesel không còn nói về thuế quan. Saitama cũng không hỏi về các chương trình giảm giá. Họ chỉ đứng đó, im lặng.
Họ nhìn dòng người vào lăng viếng Bác, họ thấy được sự kính trọng, lòng biết ơn trong ánh mắt của mỗi người dân. Và rồi, cả mười một người, không ai bảo ai, đã cùng nhau đứng nghiêm, và cúi đầu thật sâu, một cái cúi đầu của sự tôn kính chân thành.
Khi họ rời đi, Rick Earth đã nói khẽ với những người anh em của mình, giọng anh đầy tự hào.
"Các bạn có biết không," anh nói. "Lý tưởng của Liên bang Địa cầu, lý tưởng về một thế giới hòa bình, bình đẳng, nơi mỗi người dân đều là người chủ, nơi độc lập và tự do là những giá trị cao nhất... rất nhiều trong số đó, đã được truyền cảm hứng từ chính nơi này. Từ Việt Nam. Và từ lý tưởng của một con người vĩ đại đã nằm xuống ở kia."
Anh nhìn lại về phía lăng, và trong đôi mắt của một Đấng Sáng Thế, là hình ảnh của một chàng trai trẻ tên Rick, một người con của đất Việt, đang cúi đầu trước vị cha già của dân tộc mình.
Chuyến đi chơi đã kết thúc. Nhưng hành trình của họ, hành trình mang theo những lý tưởng tốt đẹp được gieo mầm từ chính mảnh đất này để lan tỏa ra khắp vũ trụ, thì chỉ vừa mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro