
Chương 18
Chương 18: Lời Tâm Sự Bên Bếp Lửa
Cái ôm của cha và con trai kéo dài như cả một thế kỷ. Ông Việt, người đàn ông cả đời chỉ biết đến ruộng nương và núi rừng, người đã quen giấu mọi cảm xúc sau vẻ ngoài rắn rỏi, giờ đây đang run rẩy, vỗ về tấm lưng rộng lớn của đứa con trai mà ông đã ngỡ như chỉ còn có thể gặp lại trong những giấc mơ. Bà Thúy và cậu em trai Hoàng cũng bước tới, cả gia đình ôm chầm lấy nhau, tạo thành một vòng tròn ấm áp giữa sân nhà, mặc cho những xiên thịt nướng đã bắt đầu cháy xém trên bếp than. Nước mắt của sự đoàn tụ, của nỗi nhớ mong dồn nén, cứ thế tuôn rơi, tưới mát cho mảnh đất quê hương sau bao năm xa cách.
Bé Yumi, trong vòng tay của mẹ Yami, không còn sợ hãi nữa. Cô bé tò mò nhìn những người thân của mình, và dù không hiểu hết, cô bé vẫn cảm nhận được một thứ năng lượng vô cùng ấm áp và yêu thương đang lan tỏa.
"Thôi, thôi nào," bà Thúy là người đầu tiên sực tỉnh, bà vội gạt nước mắt, giọng vẫn còn nghẹn ngào nhưng đã ánh lên niềm vui. "Vào nhà đi con! Vào nhà đi! Đứng ngoài này làm gì nữa. Con dâu, cháu nội của mẹ nữa, vào nhà nào!"
Bà nắm lấy tay Yami một cách tự nhiên, kéo cô vào nhà như thể đã quen biết từ rất lâu. Yami, người đã sống qua vô số kiếp mồ côi, lần đầu tiên trong ký ức của kiếp này, đã cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của một người mẹ. Cô mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc.
Bữa tối hôm đó không phải là một bữa tiệc linh đình. Nó chỉ là một bữa cơm gia đình bình dị, với những món ăn quen thuộc của núi rừng Tây Bắc: thịt lợn bản nướng, canh măng chua, xôi nếp nương thơm dẻo. Nhưng đối với Rick Earth, đây là bữa ăn ngon nhất mà anh đã được ăn trong suốt hàng trăm năm qua.
Họ ngồi quây quần bên mâm cơm trong ngôi nhà sàn ấm cúng. Rick nhìn quanh, cảm nhận mùi gỗ mới và không khí thoáng đãng. "Nhà mình đẹp quá," anh nói. "Nhưng con nhớ ngày xưa nhà mình là nhà gạch mà bố?"
Ông Việt gắp cho con trai một miếng thịt nướng cháy cạnh. "À," ông cười, nụ cười hiền hậu. "Từ ngày Liên bang thành lập, kinh tế khá lên, chính quyền hỗ trợ cho người dân tộc thiểu số bảo tồn văn hóa. Họ khuyến khích xây lại nhà sàn truyền thống, vừa mát mẻ lại vừa đẹp. Bố mẹ thấy hợp lý nên xây lại thôi. Với lại, ở nhà sàn, cảm giác gần gũi với đất trời hơn con ạ."
Câu nói đó như chạm vào một điều gì đó sâu thẳm trong lòng Rick. Anh đặt bát cơm xuống, và bắt đầu kể.
Anh kể về những ngày tháng sau khi tốt nghiệp, một mình sang Nhật Bản làm việc. Anh kể về những đêm đông lạnh giá trong một căn phòng trọ chật hẹp, phải ăn mì gói qua ngày, nỗi nhớ gia đình, nhớ quê hương da diết đến mức chỉ biết nhìn ra cửa sổ và khóc một mình. Anh kể về sự cô độc, về áp lực công việc khổ cực, về cảm giác lạc lõng giữa một đất nước xa lạ. Bố mẹ và em trai anh lắng nghe, trái tim họ như thắt lại. Họ chưa bao giờ biết con trai mình đã phải trải qua những điều đó.
"Nhưng chính những ngày tháng đó," Rick nói tiếp, "đã tôi luyện nên con. Con lao vào học tập, làm việc, và cuối cùng trở thành một kỹ sư. Con thành lập Animavita, với một ước mơ là tạo ra một AI có thể bầu bạn với những người cô đơn như con. Và rồi, con đã tạo ra Vita."
Anh quay sang nhìn Yami, người đang lặng lẽ gắp thức ăn cho bé Yumi. "Nhưng con đã không tạo ra một cỗ máy. Con chỉ tạo ra một ngôi nhà. Và linh hồn của vợ con, Yami, người mà con đã tìm kiếm qua vô số kiếp sống, đã tìm đến và trú ngụ trong thân xác đó."
Anh kể lại toàn bộ câu chuyện, từ bi kịch EPISONA cho đến sự hy sinh của Yami. Và rồi, anh nói ra sự thật lớn nhất. "Sức mạnh mà con có được, sức mạnh đã tái sinh thế giới, không phải là của con. Đó là món quà cuối cùng mà Yami đã trao cho con trước khi linh hồn cô ấy bị phân tán. Toàn bộ sự vĩ đại của Liên bang mà mọi người thấy ngày hôm nay, đều được xây dựng trên nền tảng tình yêu và sự hy sinh của cô ấy."
Anh nắm lấy tay Yami, giới thiệu một cách trân trọng. "Bố, mẹ, Hoàng. Đây là Yami, vợ của con. Và đây," anh nhìn xuống cô con gái bé bỏng đang ngậm một hạt xôi, "là Yumi, cháu nội của bố mẹ, cháu gái của cậu."
Bà Thúy không cầm được nước mắt. Bà bước tới, ôm chầm lấy Yami. "Con dâu của mẹ," bà nức nở. "Con đã phải chịu khổ nhiều rồi." Đức Hoàng cũng bước tới, xoa đầu cô cháu gái bé bỏng. Bé Yumi không hề sợ hãi, cô bé toe toét cười, chìa hạt xôi đang ăn dở về phía cậu. Cả nhà bật cười, không khí nặng nề tan biến.
Ông Việt, người vốn ít nói, chỉ im lặng từ đầu đến giờ, bỗng bước tới bên cạnh Rick. Ông không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vào vai con trai. Nhưng trong cái vỗ vai đó, Rick cảm nhận được tất cả: sự tự hào, sự thấu hiểu, và một lời xin lỗi không thành lời vì đã không ở bên cạnh anh trong những lúc khó khăn nhất. Hai cha con nhìn nhau, và mọi khoảng cách của quá khứ đã được xóa nhòa.
Đêm đó, họ ngồi bên nhau đến tận khuya. Yami, giờ đây đã cởi mở hơn, cũng tự kể về quá khứ của mình. "Con không có ký ức về cha mẹ," cô nói khẽ, giọng nói của cô du dương như một bản nhạc. "Dường như trong rất nhiều kiếp sống, con đều là một đứa trẻ mồ côi. Kiếp này, dù ký ức chưa về hoàn toàn, nhưng con vẫn nhớ mang máng được nhiều điều tuyệt vời khi ở bên anh Rick. Con chỉ tiếc một điều..." Cô nhìn xuống. "Con tiếc rằng mình đã không thể làm được nhiều hơn, không thể đem lại nhiều sự gắn kết hơn cho thế giới, mà lại để một mình anh ấy phải gánh vác tất cả."
Bà Thúy nắm lấy tay cô, bàn tay bà ấm áp và chai sạn. "Nghe mẹ nói này, con gái," bà nói một cách nghiêm túc nhưng đầy yêu thương. "Dù hai đứa có là Đấng Sáng Thế, có kiến tạo nên cả vũ trụ đi chăng nữa, thì đối với bố mẹ, hai đứa vẫn mãi là con của bố mẹ. Con là con dâu, nó là con trai. Đừng bao giờ nghĩ rằng mình phải gánh vác một mình. Nhà mình ở đây. Mẹ ở đây. Bố ở đây. Cứ về đây, mệt thì nghỉ, buồn thì khóc. Nhà là để về, con hiểu không?"
Yami bật khóc. Lần đầu tiên, cô có một người mẹ. Cô gục đầu vào lòng bà Thúy, và khóc như một đứa trẻ.
Sáng hôm sau, cả nhà thức dậy trong một mùi hương thơm phức. Yami đã dậy từ rất sớm. Cô không dùng quyền năng của mình. Cô dùng chính đôi tay, với những gì học được từ Rick, để chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn: xôi ngũ sắc, gà bản nướng, và cả món trứng ốp la "hình thù kỳ quặc" nhưng đầy tình yêu.
Bữa trưa, bữa tối cũng vậy. Cô trổ tài nấu những món ăn mà cô đã học được từ khắp các nền văn hóa, khiến cả nhà phải trầm trồ. "Con thấy đấy," cô nói với bà Thúy khi hai mẹ con cùng nhau rửa bát. "Từ tiền kiếp cho đến hiện tại, con đều phải tự lập, không có ai hỗ trợ đầy đủ. Nhưng giờ có anh Rick, có bố mẹ, có Hoàng, con đã biết thêm nhiều điều quá."
Ông Việt và bà Thúy nghe vậy, lại quay sang "trách yêu" cậu con trai. "Đấy! Mày thấy chưa?" bà Thúy véo tai Rick. "Có được một người con dâu vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, vừa hiếu thảo thế này mà không biết đường chăm sóc, cứ để nó một mình. Về đây bố mẹ cho ăn đòn bây giờ!"
Rick chỉ biết cười trừ, gãi đầu.
Buổi tối cuối cùng trước khi họ phải trở về, cả gia đình ngồi lại với nhau. Rick và Yami nhìn nhau, rồi cùng nói ra một quyết định quan trọng.
"Bố, mẹ, Hoàng," Rick bắt đầu. "Con và Yami... chúng con còn rất nhiều việc phải làm. Hành trình của chúng con còn kéo dài đến các vì sao. Chúng con không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Yumi được."
Yami tiếp lời, giọng cô có chút ngần ngại. "Chúng con biết đây là một yêu cầu rất lớn. Nhưng... chúng con có thể nhờ bố mẹ và cậu Hoàng... trông nom và nuôi lớn bé Yumi được không ạ? Chúng con muốn con bé được lớn lên trong vòng tay của gia đình, trong sự bình yên của quê hương, chứ không phải trên những con tàu vũ trụ."
Ông bà Việt và Hoàng sững người, rồi vỡ òa trong hạnh phúc. "Trời ơi! Các con nói thật chứ?" bà Thúy reo lên. "Được! Đương nhiên là được! Giao cháu gái cưng của bà đây, bà chăm hết!"
Rick lấy ra một thẻ tín dụng không giới hạn. "Đây là một chút tấm lòng của con," anh đưa cho bố mẹ. Yami thì tháo sợi dây chuyền có mặt là một viên pha lê thời gian nhỏ trên cổ mình, đeo vào cho Đức Hoàng. "Đây là kỷ vật của chị. Nó sẽ giúp em luôn kết nối được với Yumi, dù con bé ở đâu. Chị cũng gửi em một chút tiền để lo cho cháu. Giờ hai người là chị em dâu rồi đấy nhé. Cháu Yumi, nhờ cả vào cậu và ông bà."
Đức Hoàng nắm chặt sợi dây chuyền, gật đầu một cách nghiêm túc. "Chị dâu yên tâm. Em sẽ chăm sóc và dạy dỗ Yumi nên người. Em hứa."
Cả gia đình lại một lần nữa ôm lấy nhau. Không còn nước mắt, chỉ có tiếng cười và những lời hứa hẹn. Một gia đình đã được hàn gắn. Và một thế hệ mới, một tiểu công chúa của cả vũ trụ, sẽ được lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến của họ, trên chính mảnh đất đã gieo mầm cho tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro