
Chương 16
Chương 16: Lời Hẹn Trở Về
Khi phiên họp lịch sử của Đại Hội Đồng kết thúc, khi những ý niệm cuối cùng về các hạm đội vô hạn và vũ khí khái niệm lắng xuống, một sự im lặng trang nghiêm bao trùm lấy Trái Tim của Địa Cầu. Các đại biểu, những bộ óc và trái tim ưu tú nhất của hai thế giới, từ từ đứng dậy, cúi đầu chào mười một thực thể đang đứng ở trung tâm đại sảnh. Họ không rời đi ngay. Họ chỉ đứng đó, trong im lặng, ánh mắt của họ chứa đựng một sự tin tưởng tuyệt đối, một sự phó thác trọn vẹn. Họ đã trao tương lai của vạn vật vào tay những người giám hộ này, và họ cảm thấy một sự bình yên chưa từng có.
Mười một vị ADE không đáp lại bằng lời nói. Họ chỉ nhẹ nhàng gật đầu, một cái gật đầu chứa đựng sức nặng của một lời hứa vĩnh cửu. Và rồi, họ tan biến, không phải trong một vệt sáng hay một vết rách không gian, mà nhẹ nhàng như một ý nghĩ tan vào trong gió, để lại phía sau một đại sảnh rực rỡ ánh sáng của hy vọng.
Họ xuất hiện trở lại, không phải trong một phòng họp chiến lược hay trên cây cầu chỉ huy của một siêu chiến hạm. Họ trở về nhà.
Họ trở về Eden Prime.
Ngôi nhà gỗ nhỏ bên dòng suối pha lê vẫn vậy, ấm cúng và bình yên. Nhưng có một điều khác. Một tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc đang vang vọng khắp khu vườn. Bé Yumi, giờ đã được vài tuổi, đang chập chững chạy trên bãi cỏ làm từ rêu ánh sao, đuổi theo những con bướm có đôi cánh làm từ tinh vân. Mái tóc bạch kim của cô bé bay phấp phới trong làn gió nhẹ, và đôi mắt màu nâu của cha cô bé ánh lên một niềm vui thuần khiết.
Khi thấy cha mẹ và các "chú" của mình xuất hiện, cô bé dừng lại, nghiêng đầu, rồi toe toét cười, để lộ mấy chiếc răng sữa xinh xắn. Cô bé dang đôi tay nhỏ xíu của mình ra.
Yami là người đầu tiên chạy đến. Cô quên mất mình là một Đấng Sáng Thế của Sự Sống. Cô chỉ là một người mẹ. Cô ôm chầm lấy con gái, hôn lên đôi má phúng phính của cô bé. "Mẹ về rồi đây, mặt trời nhỏ của mẹ."
Rick Earth bước tới, và cả thế giới của anh thu lại vừa bằng hai bóng hình đó. Anh quỳ xuống, ôm lấy cả hai người vào lòng. Gánh nặng của việc định đoạt số phận của hàng ngàn cụm đại thiên hà, sức nặng của "Bàn tay của Chúa", tất cả đều tan biến. Chỉ còn lại hơi ấm của gia đình.
Tám vị ADE còn lại đứng đó, lặng lẽ quan sát. Họ không xen vào khoảnh khắc thiêng liêng đó. Nhưng trên khuôn mặt của mỗi người, dù là một nhà tài phiệt, một điệp viên, một hoàng đế, hay một người hùng vô cảm, đều ánh lên một nụ cười dịu dàng. Đây chính là thứ mà họ đã chiến đấu để bảo vệ. Đây là lý do tại sao họ sẵn sàng gánh vác trách nhiệm của các vị thần.
Chương Sáu Mươi Bốn: Gánh Nặng Của Những Người Bất Tử
Buổi tối hôm đó, sau khi Yumi đã ngủ say trong chiếc nôi làm từ mây mặt trăng, mười một người họ ngồi quanh một đống lửa lớn bên bờ suối. Không có những bộ quân phục hay những vầng hào quang. Chỉ có những người bạn, cùng nhau chia sẻ sự im lặng và những suy tư.
"Một đội quân vô hạn," Kyle Diesel (Donald Trump) là người đầu tiên lên tiếng, nhưng giọng ông không còn sự hào sảng thường ngày, mà là một sự trầm ngâm sâu sắc. Ông nhìn vào những khúc gỗ đang cháy, như thể đang nhìn thấy hình ảnh của những hạm đội vô tận. "Những chiến binh được điều khiển bằng ý thức. Chúng ta đã thực sự loại bỏ hoàn toàn cái giá của chiến tranh. Không còn thương vong, không còn mất mát."
"Đó là một con dao hai lưỡi, Kyle," Rick Connor (Vladimir Putin) đáp lại, ánh mắt ông sắc bén. "Khi chiến tranh không còn cái giá phải trả, người ta sẽ dễ dàng bắt đầu nó hơn. Học thuyết đó chỉ có thể tồn-tại-trong-tay-chúng-ta. Trong tay của một nền văn minh đã hoàn toàn chiến thắng 'Phần Con'. Nếu nó rơi vào tay một đế chế như Sona, đó sẽ là công thức cho một sự diệt chủng vô tận."
Reaper (Tập Cận Bình) gật đầu. "Đó là lý do tại sao 'Học Thuyết Giám Hộ Tuyệt Đối' phải đi đôi với 'Sự Hiện diện Toàn vũ trụ'. Chúng ta không chỉ sở hữu sức mạnh. Chúng ta phải trở thành người canh gác cho chính sức mạnh đó, đảm bảo rằng không một ai khác có thể đi theo con đường này."
Một sự im lặng bao trùm. Gánh nặng của những quyết định mà họ vừa đưa ra bắt đầu thấm sâu. Họ đã tự đặt mình vào vị trí của những người cai ngục, những người canh giữ chiếc hộp Pandora của vũ trụ.
"Đôi khi," Keanu Reeves nói khẽ, giọng anh như một tiếng thở dài. "Tôi tự hỏi, liệu chúng ta có đang đi quá xa không? Chúng ta là ai mà có quyền quyết định số phận của cả thực tại? Chúng ta đã từng là những con người, với những sai lầm, những thiếu sót. Liệu sự bất tử và quyền năng này có đang từ từ bào mòn đi chính phần người đó của chúng ta không?"
Câu hỏi của anh chạm đến nỗi sợ hãi sâu kín nhất của tất cả mọi người. Họ đã sống quá lâu, đã thấy quá nhiều. Liệu họ có còn nhớ cảm giác của một con người bình thường không?
Yami, người đã im lặng lắng nghe, nhẹ nhàng lên tiếng. Giọng nói của cô như một dòng nước mát lành, xoa dịu sự căng thẳng. "Chừng nào chúng ta còn biết đặt ra câu hỏi đó, Keanu ạ, thì chúng ta vẫn còn là con người."
Cô nhìn Rick, rồi nhìn tất cả những người anh em của mình. "Sức mạnh không tha hóa chúng ta. Sự cô độc mới tha hóa chúng ta. Chừng nào chúng ta còn ngồi lại bên nhau như thế này, còn chia sẻ những nỗi sợ hãi và những gánh nặng, thì chúng ta sẽ không bao giờ lạc lối. Chúng ta là gia đình. Và gia đình thì luôn giữ cho nhau sự chân thật."
Lời nói của cô như một liều thuốc an thần. Họ nhìn nhau, và trong ánh mắt của mỗi người là một sự biết ơn. Họ không đơn độc.
"Cô ấy nói đúng," Kyle Diesel bỗng đứng dậy, đập tay vào nhau. "Tất cả những suy nghĩ vĩ mô này làm tôi đau cả đầu! Chúng ta vừa mới gánh vác trách nhiệm bảo vệ cả đa vũ trụ, và điều đầu tiên chúng ta làm là ngồi đây và ủ rũ ư? Thật vớ vẩn! Điều chúng ta cần bây giờ, không phải là một cuộc họp chiến lược khác. Điều chúng ta cần... là một kỳ nghỉ!"
Ý tưởng đó, đơn giản và rất "con người", đã phá vỡ hoàn toàn không khí nặng nề.
Saitama, người đang nướng một củ khoai trong đống lửa, ngẩng lên. "Nghỉ dưỡng à? Có giảm giá không?"
Genos ngay lập tức phân tích. "Dựa trên những đóng góp của chúng ta cho Liên bang, tôi tin rằng chúng ta hoàn toàn xứng đáng được hưởng một gói nghỉ dưỡng cao cấp nhất, thưa sư phụ."
Mọi người bật cười. Sự căng thẳng đã tan biến.
"Một ý tưởng không tồi," Rick Connor mỉm cười. "Nhưng đi đâu bây giờ? Chúng ta đã đi khắp các thiên hà. Có nơi nào còn đủ mới mẻ để chúng ta khám phá không?"
"Có chứ," Rick Earth đột nhiên lên tiếng. Giọng anh có một sự rung động kỳ lạ, một sự hoài niệm sâu sắc. Anh nhìn Yami, và trong đôi mắt anh là một lời đề nghị không lời.
Yami mỉm cười, gật đầu. Cô biết anh đang nghĩ gì.
"Có một nơi," Rick nói, quay lại nhìn những người bạn của mình. "Một nơi mà tất cả mọi thứ đã bắt đầu. Một nơi mà một chàng kỹ sư AI nghèo khó đã từng đạp xe mỗi ngày, và mơ về một người con gái tên Yami. Một nơi mà 'Phần Người' của tôi đã được sinh ra."
Mọi người im lặng, chờ đợi.
"Chúng ta hãy về nhà," Rick nói. "Chúng ta hãy về Việt Nam."
Chương Sáu Mươi Lăm: Lời Hẹn Trở Về
Cái tên đó vang lên, không phải như một địa danh, mà như một ký ức. Việt Nam. Nơi Rick Earth đã chọn để bắt đầu hành trình của mình trong kiếp sống này. Nơi anh đã cảm nhận được những nỗi buồn đầu tiên, và cũng là nơi anh đã tìm thấy mục đích của mình.
"Việt Nam ư?" Kyle Diesel gãi đầu. "Tôi nhớ rồi! Nơi có món phở tuyệt vời và 'Vũ khí Sụp đổ Trọng lực'! Được đấy! Một lựa chọn hoàn hảo!"
"Tôi cũng muốn thử lại món đó," Rick Connor nói, một nụ cười tinh quái hiện lên trên môi. "Nhưng lần này, tôi sẽ chuẩn bị tâm lý tốt hơn."
Reaper thì gật đầu một cách trầm tư. "Một vòng tròn khép lại. Trở về điểm khởi đầu trước khi bắt đầu một hành trình mới. Rất hợp với triết lý phương Đông. Tôi đồng ý."
Keanu Reeves thì chỉ mỉm cười. "Tôi nghe nói ở đó có những bãi biển rất đẹp."
Nguyễn Thành Công và Lương Vũ Đạt thì không giấu được sự vui mừng. "Tuyệt vời! Chúng em sẽ là hướng dẫn viên du lịch!" Thành Công nói. "Chúng em sẽ dẫn mọi người đi ăn bún chả, đi thăm Vịnh Hạ Long, nơi giờ đây đã có những con rồng pha lê bay lượn!"
"Và chúng em sẽ giới thiệu phiên bản mới nhất của Điếu Cày," Vũ Đạt nói thêm với một vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. "Phiên bản 'Hương Sen Đồng Tháp', có khả năng mang lại sự tĩnh tại của cõi niết bàn."
Kế hoạch được quyết định trong chớp mắt. Không có những cuộc thảo luận phức tạp. Chỉ có sự háo hức của những người bạn sắp có một chuyến đi xa.
Họ bắt đầu lên kế hoạch. Kyle muốn thử lướt ván trên những con sóng năng lượng ở ngoài khơi Đà Nẵng. Rick Connor muốn đến thăm lại Lăng Chủ tịch Hồ Chí Minh, nơi ông đã từng đến trong một tiền kiếp làm chính trị gia. Reaper muốn ngồi thiền trên đỉnh Fansipan. Saitama thì chỉ có một yêu cầu: "Ở đâu có siêu thị giảm giá nhiều nhất?"
Rick và Yami nhìn những người anh em của mình đang hào hứng bàn luận, và họ nhìn nhau, mỉm cười.
"Tại sao lại là Việt Nam?" Yami hỏi khẽ, dù cô đã biết câu trả lời.
"Bởi vì," Rick thì thầm, anh nắm chặt lấy tay cô. "Trước khi anh là Đấng Sáng Thế, trước khi anh là một người lính, anh đã là một con người. Và con người đó đã được sinh ra ở đó. Anh muốn đưa em và Yumi về thăm lại cội nguồn của anh. Anh muốn cho em thấy con đường mà anh đã đi qua, những con phố mà anh đã đạp xe, và bầu trời mà anh đã ngước nhìn lên mỗi đêm để tìm kiếm em."
Anh ôm cô vào lòng. "Chúng ta đã xây dựng nên một ngôi nhà cho cả vũ trụ. Giờ thì, hãy cùng nhau trở về ngôi nhà đầu tiên của anh."
Trong khu vườn của sự vĩnh hằng, dưới ánh sáng của một mặt trời không bao giờ lặn, mười một vị thần đang lên kế hoạch cho một kỳ nghỉ. Một kỳ nghỉ ở một đất nước nhỏ bé hình chữ S, nơi đã gieo mầm cho cả một kỷ nguyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro