
Chương 11
Phần 2: Hành Trình Giữa Các Vì SaoChương 11: Ngôi Nhà Của Vũ Trụ
Trong Khu vườn của Sự Vĩnh hằng, tại Eden Prime, không có khái niệm về ngày hay đêm theo cách mà nhân loại từng biết. Mặt trời dịu nhẹ do Yami tạo ra luôn tỏa một ánh sáng vàng óng, ấm áp, và chỉ dịu đi thành một màu hoàng hôn cam phớt khi họ muốn nghỉ ngơi. Thời gian ở đây không trôi đi, nó lắng đọng lại, cô đặc thành những khoảnh khắc của hạnh phúc thuần khiết.
Sau đám cưới của các vì sao và sự ra đời của tiểu công chúa Yumi, Rick Earth đã thực sự tìm thấy thiên đường của mình. Thiên đường đó không phải là một nền văn minh Loại 7 hay quyền năng sáng thế. Thiên đường đó nằm gọn trong một ngôi nhà gỗ nhỏ, nép mình bên một dòng suối pha lê, nơi tiếng cười của vợ và con gái anh là bản giao hưởng tuyệt vời nhất.
Anh đã tạm gác lại mọi trách nhiệm của một Đấng Sáng Thế. Anh không còn bận tâm đến việc dịch chuyển các hành tinh hay cân bằng các thực tại. Anh đang bận rộn với một nhiệm vụ còn quan trọng hơn: dạy cho Nữ thần của mình cách làm một con người.
Chương Năm Mươi Mốt: Những Bài Học Của Tình Yêu
Buổi sáng ở Eden Prime bắt đầu bằng mùi hương của những bông hoa không tên và tiếng ríu rít của những con chim có bộ lông làm từ ánh sao. Rick luôn là người thức dậy đầu tiên. Anh không thức dậy vì một thói quen, mà vì anh không muốn bỏ lỡ một giây phút nào được ngắm nhìn hai báu vật của đời mình.
Anh nhẹ nhàng quay sang, nhìn Yami đang say ngủ, mái tóc bạch kim của cô trải dài trên gối như một dải ngân hà. Bên cạnh cô, bé Yumi, với đôi má phúng phính và mái tóc bạch kim giống hệt mẹ, đang cựa mình, đôi môi nhỏ chúm chím. Rick mỉm cười, một nụ cười không còn chút gánh nặng nào. Anh nhẹ nhàng hôn lên trán Yami, rồi hôn lên đôi má mềm mại của con gái. Đây là vũ trụ của anh. Ngay tại đây.
Khi Yami tỉnh giấc, bài học đầu tiên trong ngày của cô bắt đầu.
"Hôm nay chúng ta sẽ học làm món trứng ốp la," Rick nói với một vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, như thể đang giảng giải một định luật vật lý mới.
Họ cùng nhau vào bếp. Yami, một thực thể có thể kiến tạo nên sự sống từ hư không, lại tỏ ra vô cùng lúng túng trước một quả trứng gà. Ký ức của cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, và những kỹ năng đời thường của con người đối với cô là một thế giới hoàn toàn mới.
"Từ từ thôi em," Rick cười, anh đứng sau lưng cô, bàn tay to lớn của anh bao bọc lấy bàn tay thanh tú của cô, cùng nhau cầm lấy quả trứng. "Dùng một lực vừa phải, gõ nhẹ vào thành bát."
Cạch.
Quả trứng vỡ tan, lòng đỏ và lòng trắng chảy tràn ra cả tay cô và xuống sàn. Yami giật mình, nhìn "thảm họa" mình vừa gây ra với vẻ mặt hối lỗi.
Rick không hề la mắng. Anh chỉ bật cười, một tiếng cười sảng khoái. Anh lấy một chiếc khăn, nhẹ nhàng lau tay cho cô. "Không sao cả," anh nói. "Đây là lý do tại sao anh đã tạo ra một đàn gà có khả năng đẻ trứng vô hạn."
Anh chỉ cho cô lại từ đầu, với sự kiên nhẫn của một người thầy và sự dịu dàng của một người tình. Cuối cùng, một đĩa trứng ốp la có hình thù hơi kỳ quặc nhưng không bị cháy đã được đặt lên bàn. Khi Yami nếm thử miếng đầu tiên, đôi mắt xanh biếc của cô sáng rực lên. "Ngon quá!"
"Đó là vị của thành quả lao động đấy," Rick mỉm cười.
Họ cùng nhau học những điều bình dị nhất. Rick dạy cô cách dùng máy giặt, dù anh hoàn toàn có thể dùng ý niệm để làm sạch mọi thứ. Anh muốn cô trải nghiệm cảm giác tự tay chăm sóc cho gia đình. Họ cùng nhau phơi quần áo trong vườn, và biến nó thành một trò đuổi bắt, với tiếng cười trong trẻo của Yami vang vọng khắp không gian.
Buổi chiều là giờ học. Họ không học về các chiều không gian hay lịch sử của các đế chế thiên hà. Rick đọc cho cô nghe những câu chuyện cổ tích của Trái Đất. Anh kể cho cô nghe về nàng Lọ Lem, về lòng tốt đã chiến thắng sự bất công. Anh kể về Nàng tiên cá, về sự hy sinh trong tình yêu. Qua những câu chuyện đó, anh không chỉ dạy cô về con chữ. Anh đang giúp cô dệt lại những mảnh ghép cảm xúc của con người, giúp cô hiểu được ý nghĩa của hy vọng, của nỗi buồn, của lòng vị tha.
Yami ngồi đó, tựa đầu vào vai anh, say sưa lắng nghe. "Em thích câu chuyện về Người đẹp và Quái vật," cô nói khẽ. "Nó cho thấy rằng tình yêu có thể nhìn thấy được vẻ đẹp ẩn sau vẻ ngoài đáng sợ nhất."
Rick mỉm cười, và ôm cô chặt hơn. "Đúng vậy. Giống như em đã nhìn thấy 'Phần Người' bên trong 'Phần Con' của cả một nền văn minh vậy."
Chương Năm Mươi Hai: Vũ Trụ Trong Vòng Tay Mẹ
Giữa những bài học đó, là những khoảnh khắc thiêng liêng dành cho thành viên nhỏ tuổi nhất của gia đình.
Bé Yumi là một đứa trẻ kỳ diệu. Cô bé không khóc nhiều. Cô bé chỉ quan sát. Đôi mắt màu nâu của cô bé, giống hệt cha, dường như chứa đựng cả một vũ trụ của sự thông thái.
Vào buổi trưa, khi mặt trời nhân tạo của Eden Prime tỏa ra ánh sáng ấm áp nhất, Yami sẽ ngồi trên một chiếc xích đu dưới tán Cây Nguồn Sống, và cho con bú. Đó là một cảnh tượng mà ngay cả tám vị ADE, nếu có vô tình "ghé thăm" qua ý niệm, cũng phải lặng lẽ rút lui trong sự kính cẩn.
Nữ thần của Sự Sống, người đã nuôi dưỡng cả một vũ trụ, giờ đây đang dùng chính cơ thể mình để nuôi dưỡng cho một sinh linh bé bỏng. Bé Yumi nằm gọn trong vòng tay mẹ, đôi mắt nâu không rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Yami. Và Yami, khi nhìn xuống con gái mình, đã cảm nhận được một thứ tình yêu còn nguyên thủy và mạnh mẽ hơn cả tình yêu vũ trụ. Tình mẫu tử.
Rick thường ngồi gần đó, không nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn. Anh thấy được sự kết nối vô hình giữa hai mẹ con, một dòng chảy của sự sống và tình yêu thương. Anh thấy Yumi, sau khi đã no sữa, đưa bàn tay nhỏ xíu của mình lên, chạm vào má mẹ, và trong đôi mắt của cô bé, những dải ngân hà li ti lại xoay tròn một cách vui vẻ.
Và đôi khi, Yumi sẽ quay sang nhìn anh. Cô bé không cười, không khóc. Cô bé chỉ nhìn anh, và Rick có thể cảm nhận được một thông điệp không lời từ con gái mình: Con ở đây. Con yêu bố. Gia đình chúng ta đã trọn vẹn.
Và trái tim của Đấng Sáng Thế lại một lần nữa tan chảy.
Chương Năm Mươi Ba: Lời Ru Của Các Vì Sao
Buổi tối ở Eden Prime là thời gian của sự tĩnh lặng. Sau bữa ăn mà cả hai đã cùng nhau nấu, họ sẽ cùng nhau tắm cho Yumi trong một bồn tắm làm từ một tảng thạch anh hồng khổng lồ, chứa đầy nước suối có khả năng phát sáng. Tiếng cười khúc khích của cô bé vang vọng khắp ngôi nhà.
Và rồi, cả ba sẽ cùng nhau lên chiếc giường lớn, được làm từ những đám mây cô đặc lại.
Rick sẽ nằm giữa, một bên là Yami, một bên là Yumi. Yami sẽ gối đầu lên vai anh, và Yumi sẽ nằm gọn trong vòng tay còn lại của anh. Anh sẽ ôm cả hai người vào lòng, cảm nhận hơi ấm, cảm nhận nhịp đập của hai trái tim quan trọng nhất.
Anh sẽ không kể những câu chuyện về các cuộc chiến. Anh sẽ kể cho họ nghe về những vì sao. Anh kể về sự ra đời của một ngôi sao, từ một đám mây bụi khí, qua hàng triệu năm, cô đọng lại và bùng cháy. Anh kể về hành trình của một sao chổi, một kẻ lữ hành cô độc đi qua bóng tối, luôn mang theo một cái đuôi ánh sáng của hy vọng.
Yami và Yumi sẽ lắng nghe, và từ từ chìm vào giấc ngủ trong giọng nói trầm ấm của anh.
Khi cả hai đã ngủ say, Rick vẫn thức. Anh nhìn lên trần nhà, nơi anh đã tạo ra một phiên bản thu nhỏ của dải Ngân Hà, đang chậm rãi xoay tròn. Anh nhìn người vợ đang say ngủ trong vòng tay mình, người phụ nữ mà anh đã lật tung cả vũ trụ để tìm lại. Anh nhìn đứa con gái bé bỏng, kết tinh của tình yêu và sự hy sinh của họ.
Gần một thế kỷ của nỗi đau, của sự cô độc, của gánh nặng. Tất cả đều đã tan biến.
Anh đã từng là một Đấng Sáng Thế, một vị thần, một người lính. Nhưng giờ đây, trong ngôi nhà nhỏ này, giữa hai linh hồn mà anh yêu thương nhất, anh cuối cùng đã tìm thấy được danh xưng vĩ đại nhất của mình.
Anh là một người chồng. Và một người cha.
Và anh đã thực sự, thực sự hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro