Chương 961-970: Để lại đồng hồ đeo tay (1-10)
Chương 961: Để lại đồng hồ đeo tay (1)
Hứa Ôn Noãn định thần lại, cô nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó giơ tay lên lấy thuốc từ tay Lục Bán Thành, để thuốc vào miệng, bưng ly nước, mới biết đó là nước ấm, uống nước ấm vào bụng, cũng ấm luôn lòng cô.
Để ly nước xuống, Hứa Ôn Noãn thấy Lục Bán Thành còn đứng, liền chỉ chỗ ngồi đối diện cô: "Sao anh không ngồi đi?"
Nói xong, cô lại ý thức được Lục Bán Thành phải quay trở lại phòng, vội vàng nói: "Tôi không sao nữa rồi, không thì, anh vào trước đi."
Lục Bán Thành không lên tiếng, đi về phía trước hai bước, ngồi đối diện cô.
Hắn liếc nhìn cô uống sắp hết ly nước, lại ra hiệu cho nhân viên phục vụ châm thêm nước, sau đó mới nói với Hứa Ôn Noãn: "Tâm trạng không tốt sao?"
Hứa Ôn Noãn nghe thấy câu hỏi đường đột này, hơi ngẩng người, qua một lát lại lắc đầu trả lời: "Không có a."
Sao hắn biết cô uống nhiều rượu, chẳng lẽ lúc nãy trong phòng hắn vẫn luôn để ý đến cô sao?
Mọi loại vui vẻ không thể nói thành lời nhanh chóng chất đầy trong tim cô, cô không biết rốt cuộc là mình đang cảm thấy hài lòng cái gì, khoảng thời gian này cô hoàn toàn quên đi những phiền não lúc nãy, thậm chí cơn đau dạ dày cũng không còn nữa.
Cô cười với Lục Bán Thành, chưa nói cho hắn biết cô buồn bực chuyện gì: "Chỉ là do tôi cảm thấy rượu kia uống ngon thôi."
"À" Lục Bán Thành đáp một tiếng, liền dời tầm mắt nhìn về phía con đường lớn ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, người như đang thất thần, qua một lúc lâu hắn mới quay đầu đối mặt với đôi mắt đen láy của Hứa Ôn Noãn: "Dạ dày không được tốt, sau này đừng uống nhiều rượu, đừng ăn thức ăn sống, lạnh."
Yên lặng trong chốc lát, hắn lại nói: "Chăm sóc tốt cho bản thân mình."
Hai câu nói hời hợt như vậy lại khiến trong lòng Hứa Ôn Noãn đau nhói.
Hay là cô biết hắn sắp đi Mỹ không trở lại cho nên mới luôn cảm thấy những câu nói này của hắn lại giống như những lời chào từ biệt?
Hứa Ôn Noãn cố gắng gượng cười một cái, gật đầu, sau đó cảm thấy thương cảm, cuống họng như bị một thứ gì đó chặn lại, cực kỳ ngột ngạt, cô phải bỏ ra rất nhiều sức lực mới có thể cười nhẹ lần nữa, như người không biết chuyện gì, nhìn chằm chằm Lục Bán Thành nói: "Nghe Tiểu Ái nói anh sắp đi Mỹ?"
Lục Bán Thành không mở miệng, dùng cổ họng ừ một tiếng.
Rõ ràng đã biết từ sớm nhưng giờ phút này nghe thấy hắn khẳng định như vậy, Hứa Ôn Noãn vẫn không nhịn được trầm giọng: "Tiểu Ái còn nói lần này anh sẽ định cư luôn bên đó?"
Lục Bán Thành cụp mi mắt.
Đúng, định cư lâu dài ở bên đó.
Hắn vốn không nghĩ như vậy, lần này hắn về nước tiếp xúc với cô hai lần, hắn phát hiện mình càng ngày càng không khống chế được bản thân, càng muốn qua lại với cô nhiều hơn.
Hắn sợ mình lại không khống chế được chính mình, lại quấy rầy cô, lại giống như một năm trước đây là cô tổn thương lần nữa.
Vì vậy hắn quyết định rời khỏi cô, cũng không về nữa.
Nghĩ đến đây, Lục Bán Thành cười nhạt, lại gật đầu với Hứa Ôn Noãn một cái: "Có thể cho là vậy."
"Khi nào thì anh đi...." Hứa Ôn Noãn không nhìn vào mắt LụcBán Thành, hỏi như đang nói chuyện phiếm vậy.
Hứa Ôn Noãn định thần lại, cô nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó giơ tay lên lấy thuốc từ tay Lục Bán Thành, để thuốc vào miệng, bưng ly nước, mới biết đó là nước ấm, uống nước ấm vào bụng, cũng ấm luôn lòng cô.
Để ly nước xuống, Hứa Ôn Noãn thấy Lục Bán Thành còn đứng, liền chỉ chỗ ngồi đối diện cô: "Sao anh không ngồi đi?"
Nói xong, cô lại ý thức được Lục Bán Thành phải quay trở lại phòng, vội vàng nói: "Tôi không sao nữa rồi, không thì, anh vào trước đi."
Lục Bán Thành không lên tiếng, đi về phía trước hai bước, ngồi đối diện cô.
Hắn liếc nhìn cô uống sắp hết ly nước, lại ra hiệu cho nhân viên phục vụ châm thêm nước, sau đó mới nói với Hứa Ôn Noãn: "Tâm trạng không tốt sao?"
Hứa Ôn Noãn nghe thấy câu hỏi đường đột này, hơi ngẩng người, qua một lát lại lắc đầu trả lời: "Không có a."
Sao hắn biết cô uống nhiều rượu, chẳng lẽ lúc nãy trong phòng hắn vẫn luôn để ý đến cô sao?
Mọi loại vui vẻ không thể nói thành lời nhanh chóng chất đầy trong tim cô, cô không biết rốt cuộc là mình đang cảm thấy hài lòng cái gì, khoảng thời gian này cô hoàn toàn quên đi những phiền não lúc nãy, thậm chí cơn đau dạ dày cũng không còn nữa.
Cô cười với Lục Bán Thành, chưa nói cho hắn biết cô buồn bực chuyện gì: "Chỉ là do tôi cảm thấy rượu kia uống ngon thôi."
"À" Lục Bán Thành đáp một tiếng, liền dời tầm mắt nhìn về phía con đường lớn ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ gì, người như đang thất thần, qua một lúc lâu hắn mới quay đầu đối mặt với đôi mắt đen láy của Hứa Ôn Noãn: "Dạ dày không được tốt, sau này đừng uống nhiều rượu, đừng ăn thức ăn sống, lạnh."
Yên lặng trong chốc lát, hắn lại nói: "Chăm sóc tốt cho bản thân mình."
Hai câu nói hời hợt như vậy lại khiến trong lòng Hứa Ôn Noãn đau nhói.
Hay là cô biết hắn sắp đi Mỹ không trở lại cho nên mới luôn cảm thấy những câu nói này của hắn lại giống như những lời chào từ biệt?
Hứa Ôn Noãn cố gắng gượng cười một cái, gật đầu, sau đó cảm thấy thương cảm, cuống họng như bị một thứ gì đó chặn lại, cực kỳ ngột ngạt, cô phải bỏ ra rất nhiều sức lực mới có thể cười nhẹ lần nữa, như người không biết chuyện gì, nhìn chằm chằm Lục Bán Thành nói: "Nghe Tiểu Ái nói anh sắp đi Mỹ?"
Lục Bán Thành không mở miệng, dùng cổ họng ừ một tiếng.
Rõ ràng đã biết từ sớm nhưng giờ phút này nghe thấy hắn khẳng định như vậy, Hứa Ôn Noãn vẫn không nhịn được trầm giọng: "Tiểu Ái còn nói lần này anh sẽ định cư luôn bên đó?"
Lục Bán Thành cụp mi mắt.
Đúng, định cư lâu dài ở bên đó.
Hắn vốn không nghĩ như vậy, lần này hắn về nước tiếp xúc với cô hai lần, hắn phát hiện mình càng ngày càng không khống chế được bản thân, càng muốn qua lại với cô nhiều hơn.
Hắn sợ mình lại không khống chế được chính mình, lại quấy rầy cô, lại giống như một năm trước đây là cô tổn thương lần nữa.
Vì vậy hắn quyết định rời khỏi cô, cũng không về nữa.
Nghĩ đến đây, Lục Bán Thành cười nhạt, lại gật đầu với Hứa Ôn Noãn một cái: "Có thể cho là vậy."
"Khi nào thì anh đi...." Hứa Ôn Noãn không nhìn vào mắt LụcBán Thành, hỏi như đang nói chuyện phiếm vậy.
***
Chương 962: Để lại đồng hồ đeo tay (2)
"Ngày mai hoặc là ngày mốt đi..."
Vội như vậy sao?
Đầu ngón tay Hứa Ôn Noãn không chịu được cầm ly nước một lúc lâu, sau một lúc lâu, cô mới miễng cưỡng ngoẹo cổ làm như chuyện Lục Bán Thành đi hay ở không liên quan gì nhiều đến cô, chỉ đơn thuần là cô đang nói chuyện chơi với hắn thôi, lại mở miệng: "Đi rồi còn có ý định trở về không?"
Cha mẹ vốn định cư ở nước ngoài, hắn đi lần này nhất định là muốn Mỹ tiến sự nghiệp của gia tộc, lúc ở trong nước không thể khiến cô yêu hắn, chắc sau này cũng không cần trở về nữa.
Lục Bán Thành rũ mi mắt, yên tĩnh suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: "Nếu không có chuyện gì quan trọng thì chắc là sẽ không trở lại."
Thật sự giống như cô nghĩ vậy, đêm nay họp mặt mọi người như vậy, chính là bữa tiệc chia tay lần cuối rồi.
Cổ họng Hứa Ôn Noãn càng nặng nề, đầu ngón tay cầm ly nước của cô phát run, cô sợ Lục Bán Thành sẽ nhìn thấy cho nên lại tìm một cái cớ: "Tôi muốn vào nhà vệ sinh một chuyến, anh trở về phòng trước đi."
Sau đó cô không chờ Lục Bán Thành có phản ứng liền nhanh chóng đứng lên, bước nhanh như chạy đến nhà vệ sinh.
. . . . .
Hứa Ôn Noãn trốn trong nhà vệ sinh, cũng không thể điều chỉnh lại tâm tình của mình.
Trạng thái của cô lúc này không phù hợp trở lại căn phòng kia, chỉ đơn giản lấy điện thoại di động ra, gửi cho Tần Chỉ Ái một tin nhắn, nói cho cô biết thân thể của mình không khỏe nên về nhà trước, sau đó kéo cửa nhà vệ sinh, liền ra khỏi vàng son lộng lẫy.
. . . . . .
Sau khi Lục Bán Thành trở lại phòng, sững sờ khoảng 10 phút, nhìn thấy Hứa Ôn Noãn lại không có dấu hiệu quay vào, lại cho rằng cô đau bụng quá, không ra nổi, liền nhân lúc Tần Chỉ Ái đi đến chỗ Cố Dư Sinh, tùy ý nói với cô: "Vừa nãy anh gặp Ôn Noãn, hình như cô ấy đau bụng không thoải mái lắm, đang ở trong nhà vệ sinh."
Tần Chỉ Ái không nghĩ nhiều, thành thật đáp: "Ôn Noãn vừa mới nhắn tin cho em nói cô ấy không khỏe lắm, về trước rồi."
Không khỏe lắm... nghe ba chữ như vậy, mi tâm Lục Bán Thành giật giật, không nói gì nữa, đợi sau khi Tần Chỉ Ái và Cố Dư Sinh rời đi, liền đứng dậy ra khỏi phòng.
. . . . . .
Cửa vàng son lộng lẫy rất khó bắt xe, Hứa Ôn Noãn chỉ có thể đi bộ ra đường lớn để gọi xe.
Lúc cô đi xa chừng 200m, điện thoại di động trong túi lại vang lên.
Hứa Ôn Noãn dừng bước, tìm điện thoại di động, thấy Lục Bán Thành đang gọi, môi khẽ nhếch, bắt máy: "Em đang ở đâu?"
Hứa Ôn Noãn dù hơi ngạc nhiên một chút, sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật nói cho hắn biết chỗ của mình đang đứng.
"Em chờ anh một chút, anh lập tức đến...." Lục Bán Thành nói xong, đầu dây bên kia lại có tiếng bước chân khá nhanh, thấy những câu nói đó có chút đường đột, hắn lại nói: "Thuốc dạ dày của em anh cầm, anh đưa lại cho em, nếu tối lại đau thì còn có mà uống."
Hứa Ôn Noãn lúc này mới hoàn hồn, vội vàng trả lời: "Ừ, vậy em đứng ngay dưới cầu kiều chờ anh."
. . . . . .
Cúp máy, Lục Bán Thành vội vội vàng vàng ra khỏi vàng son lộng lẫy. chạy về phía ven đường.
Dựa theo miêu tả của Hứa Ôn Noãn, Lục Bán Thành đi thẳng chừng 200m liền nhìn thấy cầu kiều, nhưng lại không nhin thấy bóng dáng của cô.
***
Chương 963: Để lại đồng hồ đeo tay (3)
Sau khi Hứa Ôn Noãn cúp máy xong lại tiện tay nhét điện thoại di động vào túi, đi vào ven đường ba bước, cô m vừa đứng lại thì có một người đàn ông trung niên đi từ trên cầu xuống.
Hứa Ôn Noãn không quá để ý, bởi vì trời lạnh, cô chôn mặt vào trong cổ áo.
Người đàn ông trung niên hình như đang tìm đường, vừa mờ mịt nhìn bảng tên đường vừa đi đến trước mặt Hứa Ôn Noãn hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi đi về phía tỉnh Vương Phủ thì đi đường nào?"
Tỉnh Vương Phủ... Hứa Ôn Noãn vừa nhìn bên phải vừa giơ tay lên, cô vừa định mở miệng trả lời người đàn ông thì bỗng nhiên người đàn ông trung niên lại che mặt cô lại.
Người đền ông trung niên kia cầm một miếng vải có thuốc nước, Hứa Ôn Noãn còn chưa kịp có bất cứ phản ứng nào liền hôn mê.
. . . . . . . . .
Cô vừa mới chỉ chỗ cho hắn nói sẽ chờ rồi, sao lại đi đâu mất chứ?
Lục Bán Thành nhíu mày, liền móc điện thoại di động trong túi ra tìm số của Hứa Ôn Noãn gọi cho cô.
Chờ trong mấy giây, lại có tiếng của tổng đài viên: "Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy."
Tắt máy? Sao lúc nãy còn gọi được mà bây giờ lại tắt máy?
Trong lòng Lục Bán Thành có dự cảm không lành, có một loại hồi hộp không thể nói thành lời trong nháy mắt bò toàn thân hắn.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Nghĩ nghĩ, Lục Bán Thành chuyển động tầm mắt, cẩn thận nhìn xung quanh cầu kiều, lại không thấy có gì khác thường.
Cũng đúng, lúc nãy hắn mới nói chuyện với cô xong cách lúc này cũng chỉ mới năm sáu phút, trong thời gian ngắn ngủi như vậy thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Hay là sau khi cô vừa cúp máy xong thì đúng lúc điện thoại của cô lại hết pin nê tắt nguồn hay là cô không muốn gặp mặt hắn nên cứ như vậy gọi taxi đi rồi, dù sao cô vẫn luôn chống cự hắn âm thầm mà. . . . .
Lục Bán Thành khẽ mím môi thành một đường thẳng, đè ép ảm đạm trong lòng mình, quay đầu vừa mới chuẩn bị quay lại vàng song lộng lẫy, dư quang lại nhìn thấy trên đường đối diện có một người đàn ông đang lén lút vác một người phụ nữ trên vai, chạy về phía một chiếc xe màu trắng đang đậu trên đường.
Cửa xe mở ra, người đàn ông nhanh chóng nhét người phụ nữ vào
Một loạt những hành động của hắn vô cùng nhanh, vì khoảng cách quá xa mà đường thì lại tối, Lục Bán Thành không nhìn thấy rõ ràng lắm, nhưng hắn vẫn ngờ ngợ thấy được màu sắc quần áo mà người phụ nữ bị vác trên vai kia giống bộ đồ lúc nãy mà Hứa Ôn Noãn mặc. . . . .
Không phải là Hứa Ôn Noãn chứ?
Lục Bán Thành rối bời một hồi trong lòng, sau đó liền nhìn thấy chiếc xe 16 chỗ đó bị đóng cửa lại, ngay sau đó xe bắt đầu lăn bánh rất nhanh, liền lái đến đường chính, Lục Bán Thành tinh tường nhìn thấy được xe đó không có biển số.
Không có biển số, người đàn ông kia lại có nhiều hành động đáng ngờ như vậy, hai ý nghĩ này quét qua não Lục Bán Thành một cái, giây sau hắn liền bước nhanh về phía xe mình, đuổi theo chiếc xe kia.
Mặc dù hắn không chắc chắn người bị nhét vào xe kia có phải là Hứa Ôn Noãn hay không nhưng những hành động đáng ngờ của người đàn ông kia thật sự rất bất thường, hắn cứ theo sau đã, không phải là Hứa Ôn Noãn thì tùy theo tình hình. . . . . . Lục Bán Thành đột nhiên tàn nhẫn đạp chân ga, tăng tốc.
Lục Bán Thành đuổi theo chừng 10 phút, mới thấy được bóng dáng của chiếc xe 16 chỗ không biển số kia.
***
(3)
Sau khi Hứa Ôn Noãn cúp máy xong lại tiện tay nhét điện thoại di động vào túi, đi vào ven đường ba bước, cô m vừa đứng lại thì có một người đàn ông trung niên đi từ trên cầu xuống.
Hứa Ôn Noãn không quá để ý, bởi vì trời lạnh, cô chôn mặt vào trong cổ áo.
Người đàn ông trung niên hình như đang tìm đường, vừa mờ mịt nhìn bảng tên đường vừa đi đến trước mặt Hứa Ôn Noãn hỏi: "Tiểu thư, xin hỏi đi về phía tỉnh Vương Phủ thì đi đường nào?"
Tỉnh Vương Phủ... Hứa Ôn Noãn vừa nhìn bên phải vừa giơ tay lên, cô vừa định mở miệng trả lời người đàn ông thì bỗng nhiên người đàn ông trung niên lại che mặt cô lại.
Người đền ông trung niên kia cầm một miếng vải có thuốc nước, Hứa Ôn Noãn còn chưa kịp có bất cứ phản ứng nào liền hôn mê.
. . . . . . . . .
Cô vừa mới chỉ chỗ cho hắn nói sẽ chờ rồi, sao lại đi đâu mất chứ?
Lục Bán Thành nhíu mày, liền móc điện thoại di động trong túi ra tìm số của Hứa Ôn Noãn gọi cho cô.
Chờ trong mấy giây, lại có tiếng của tổng đài viên: "Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy."
Tắt máy? Sao lúc nãy còn gọi được mà bây giờ lại tắt máy?
Trong lòng Lục Bán Thành có dự cảm không lành, có một loại hồi hộp không thể nói thành lời trong nháy mắt bò toàn thân hắn.
Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Nghĩ nghĩ, Lục Bán Thành chuyển động tầm mắt, cẩn thận nhìn xung quanh cầu kiều, lại không thấy có gì khác thường.
Cũng đúng, lúc nãy hắn mới nói chuyện với cô xong cách lúc này cũng chỉ mới năm sáu phút, trong thời gian ngắn ngủi như vậy thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Hay là sau khi cô vừa cúp máy xong thì đúng lúc điện thoại của cô lại hết pin nê tắt nguồn hay là cô không muốn gặp mặt hắn nên cứ như vậy gọi taxi đi rồi, dù sao cô vẫn luôn chống cự hắn âm thầm mà. . . . .
Lục Bán Thành khẽ mím môi thành một đường thẳng, đè ép ảm đạm trong lòng mình, quay đầu vừa mới chuẩn bị quay lại vàng song lộng lẫy, dư quang lại nhìn thấy trên đường đối diện có một người đàn ông đang lén lút vác một người phụ nữ trên vai, chạy về phía một chiếc xe màu trắng đang đậu trên đường.
Cửa xe mở ra, người đàn ông nhanh chóng nhét người phụ nữ vào
Một loạt những hành động của hắn vô cùng nhanh, vì khoảng cách quá xa mà đường thì lại tối, Lục Bán Thành không nhìn thấy rõ ràng lắm, nhưng hắn vẫn ngờ ngợ thấy được màu sắc quần áo mà người phụ nữ bị vác trên vai kia giống bộ đồ lúc nãy mà Hứa Ôn Noãn mặc. . . . .
Không phải là Hứa Ôn Noãn chứ?
Lục Bán Thành rối bời một hồi trong lòng, sau đó liền nhìn thấy chiếc xe 16 chỗ đó bị đóng cửa lại, ngay sau đó xe bắt đầu lăn bánh rất nhanh, liền lái đến đường chính, Lục Bán Thành tinh tường nhìn thấy được xe đó không có biển số.
Không có biển số, người đàn ông kia lại có nhiều hành động đáng ngờ như vậy, hai ý nghĩ này quét qua não Lục Bán Thành một cái, giây sau hắn liền bước nhanh về phía xe mình, đuổi theo chiếc xe kia.
Mặc dù hắn không chắc chắn người bị nhét vào xe kia có phải là Hứa Ôn Noãn hay không nhưng những hành động đáng ngờ của người đàn ông kia thật sự rất bất thường, hắn cứ theo sau đã, không phải là Hứa Ôn Noãn thì tùy theo tình hình. . . . . . Lục Bán Thành đột nhiên tàn nhẫn đạp chân ga, tăng tốc.
Lục Bán Thành đuổi theo chừng 10 phút, mới thấy được bóng dáng của chiếc xe 16 chỗ không biển số kia.
***
Chương 964: Để lại đồng hồ đeo tay (4)
Tốc độ của chiếc xe đó cực kỳ nhanh, như sợ Lục Bán Thành đuổi kịp mà tiếp tục tăng tốc.
SKIP IN 5...
Advertisement
00:00
Buổi tối đường sá khá thông thoáng, có điều chỉ trong vòng 20 phút Lục Bán Thành liền thấy chiếc xe kia ra khỏi thành phố, đi về phía nam.
Càng ra khỏi vùng ngoại ô, xung quanh càng ít đèn đóm, tốc độ xe cũng ngày một nhanh.
Ngoài cửa xe đóng chặt có tiếng gió thét gào, không ngừng lùa vào tai.
Hai chiếc xe một trước một sau vẫn duy trì khoảng cách, đi chừng nửa tiếng đồng hồ, chiếc xe trắng đó lại dừng ven đường.
Lục Bán Thành sợ bứt dây động rừng, cách xe còn một khoảng khá xa liền dừng xe lại.
Dựa vào ánh đèn mờ nhạt trên đường, Lục Bán Thành nhìn thấy có ba người đàn ông nhảy xuống xe, cuối cùng là cong người vác người phụ nữ kia trên vai, sau đó liền đi vào một con đường quanh co một cách nhẹ nhàng.
Lục Bán Thành thấy tất cả bọn họ đều đi bộ, cũng bỏ lại xe đi theo vào con đường nhỏ kia.
Lục Bán Thành theo đuôi ba người đàn ông kia chừng mười mấy phút, nhìn thấy họ quẹo vào một cái xưởng bỏ hoang bên cạnh một dòng sông.
Đợi đến khi họ vào khoảng một phút, Lục Bán Thành mới rón rén tới gần, vùng ngoại ô ban đêm cực kỳ yên tĩnh, hắn vừa mới đứng trước cửa nhà xưởng liền nghe thấy trong phòng có tiếng mở đèn, nghe thấy mấy người đàn ông đó nói chuyện với nhau.
Cách một khoảng nên Lục Bán Thành nghe cũng không rõ lắm, chỉ nghe được vài chữ: "Chụp vài tấm hình, gửi đi..."
Trong nhà xưởng có rất nhiều sắt thép bỏ hoang và một số linh kiện, Lục Bán Thành sợ mình không cẩn thận đạp phải lại gây ra tiếng động rất lớn cho nên mỗi bước đi đều rất cẩn thận, mãi đến khi đi đến khu vực sáng đèn, hắn nhìn vào cửa sổ, lại thấy một người phụ nữ bị vứt bỏ trên mặt đất
Trong phòng rất sáng, so với bên ngoài này sáng hơn rất nhiều, chỉ cần nhìn một mắt Lục Bán Thành cũng có thể dễ dàng nhận ra người phụ nữ kia không chỉ mặc quần áo giống Hứa Ôn Noãn mà đó đúng là Hứa Ôn Noãn.
Sau đó Lục Bán Thành liền nhìn mặt Hứa Ôn Noãn, cô đang nhắm nghiền mắt lại, còn những người đàn ông xung quanh thì đang chụp hình cô, Hứa Ôn Noãn không có chút phản ứng nào, bộ dạng kia chắc chắn là đã bị người khác chụp thuốc mê rồi!
Bọn họ..... bọn họ lại dám xuống tay với cô.
"Chụp xong rồi phải không?" bên trong lại có người hỏi.
Lục Bán Thành nén giận, vểnh tai nghe bọn họ nói chuyện.
"Được rồi."
"Gửi ảnh đi, nói cho hắn biết trong vòng một tiếng đồng hồ phải chạy đến, nếu không đừng trách chúng ta không hạ thủ lưu tình."
Nói cho hắn biết. . . . . hắn là ai?
Trong lúc Lục Bán Thành đang không hiểu gì thì trong phòng lại có tiếng dô đô,có người bắt máy, điện thoại được để ở chế độ rảnh tay, trong điện thoại có tiếng buồn ngủ của Ngô Hạo, Lục Bán Thành có thể nghe thấy rất rõ ràng: "Alo?"
Vì vậy, hắn ở đây chính là Ngô Hạo sao?
Như vậy đúng như Lục Bán Thành suy đoán, một người trong số ba người đàn ông kia lại nói chuyện điện thoại với Ngô Hạo: "Ngô tổng, tôi gửi hình đến cho ngài, ngài xem rồi chứ?
***
Chương 965: Để lại đồng hồ đeo tay (5)
Có thể là sau khi được nhắc nhở, Ngô Hạo mới mở điện thoại di động ra xem một lúc lâu, bên trong lại có giọng nói trầm trầm của Ngô Hạo: "Mày muốn gì?"
"Tôi muốn gì, ngài đến đây thì biết,...." Người đàn ông đang nói chuyện với Ngô Hạo còn chưa chờ hắn nói gì liền đi thẳng vào vấn đề: "Một tiếng đồng hồ, trong vòng một tiếng đồng hồ nếu ngài còn chưa đến đây thì đừng trách sao tôi lại làm chuyện gì quá đáng."
"Còn nữa, đừng báo cảnh sát, cũng đừng đi với bất cứ ai, nếu không thì cứ chờ nhặt xác đi!" nói xong, người đàn ông kia liền cúp máy.
Có thể là do một lúc sau Ngô Hạo vẫn chưa đến, một trong hai người đàn ông tìm đại một chỗ ngồi trên mặt đất, sau đó vừa hút thuốc vừa đánh bài.
Một người đàn ông khác hình như có chút buồn chán cho nên đi vòng vòng nhìn trái rẽ phải, cuối cùng cũng dừng lại trước mặt Hứa Ôn Noãn đang bị đánh thuốc mê, sau đó liền nhìn chằm chằm cô bé không nhúc nhích trên mặt đất một lúc lâu, liền tiến gần mặt của cô một chút, thèm nhỏ dãi lên tiếng: "Con bé này đẹp quá."
"Tôi không có chuyện gì để làm, có thể cô bé một lát nữa mới có thể tỉnh lại, mình xem qua một chút chắc là không sao ha...." Người đàn ông đứng trước mặt Hứa Ôn Noãn vừa nói vừa dựa lại gần cô thêm một chút, sau đó hít một hơi thật sâu, trên mặt rõ ràng không có ý tốt.
Lục Bán Thành nhìn thấy toàn bộ tình cảnh này, biểu hiện cực kỳ lạnh lùng.
Người đàn ông kia lại hít sâu hai cái, sau đó thật sự không thể kiềm chế nổi, lại đụng môi vào gò má của cô, sau đó lại đưa tay sờ sờ ngực cô. . . .
Phẫn nỗ! Trong nháy mắt Lục Bán Thành không còn chút lý trí nào, hắn phản xạ có điều kiện liền đi đến trước cửa nhà xưởng, giơ chân lên đạp tung cửa, liền nhảy đến trước mặt Hứa Ôn Noãn kéo cổ áo người đàn ông vừa mới sờ soạng cô, sau đó lôi kéo hắn đứng thẳng dậy, không nói không rằng liền giơ nắm đấm lên tàn nhẫn vung vào mặt hắn.
Lục Bán Thành xuất hiện quá đột ngột khiến những người đang đánh bài còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, sững sờ nhìn chằm chằm Lục Bán Thành đang tức đến nổ phổi tàn nhẫn đá về phía đồng bọn của chúng, chưa kịp phản ứng.
Người đàn ông vừa đụng chạm vào người Hứa Ôn Noãn bị Lục Bán Thành đạp, lưng đụng vào vách tường, rên lên một tiếng, sau đó liền quát: "Cmn mày là ai vậy?"
Lục Bán Thành hoàn toàn không muốn nói chuyện với hắn, giơ chân lên đạp thêm lần nữa.
Lần này sức mạnh của hắn tăng thêm rất nhiều, khiến cho người đàn ông đó đau đớn la lên một tiếng, sau đó hai người đàn ông đang chơi bài mới hồi phục lại tinh thần, sau đó nhả tàn thuốc trong miệng ra, nhặt hai thanh thiết trên mặt đất, xông về phía Lục Bán Thành.
Nhận ra được sự khác thường, nhanh chóng chặn lại thanh sắt của hai người họ đang vung về phía mình.
Lục Bán Thành có học một ít võ phòng thân, dù trong tay hai người họ có hung khí hắn cũng có thể dễ dàng ứng phó, ung dung như thường.
***
Chương 966: Để lại đồng hồ đeo tay (6)
Lục Bán Thành có thể vừa ngăn lại tiến công của hai người kia, vừa suy nghĩ cách làm sao để hắn và cô có thể thoát thân một cách an toàn.
SKIP IN 5...
Advertisement
00:00
Người đàn ông đang bị Lục Bán Thành đạp dính vào tường từ nãy đến giờ vẫn ôm bụng lúc này đã hồi phục lại tinh thần, đứng thẳng lên, ngẩng đầu nhìn ba người đang đánh nhau trước mắt mình.
Đánh nhau như vậy, sợ đến khi Ngô Hạo đến, tình hình đối với bọn chúng ngày một bất lợi rồi. . . . .
Nghĩ xong, người đàn ông đó lại khom người tìm một thanh thiết lao về phía Lục Bán Thành.
Một đánh ba Lục Bán Thành có chút vất vả, nhưng vẫn không để bọn chúng tìm thấy điểm yếu.
Nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ, đến khi hắn không còn đủ sức để chống lại bọn chúng nữa thì sẽ không thể thoát. Bây giờ biện pháp tốt nhất là tìm cách nào đó để có thể xử lý một lúc ba người.
Lục Bán Thành âm thầm lưu ý người vừa mới bị hắn đạp hai cái vào bụng, lúc hắn cúi người nhặt thanh thiết, vẫn còn nheo mặt nhíu mày, chắc chắn là vẫn còn đau, thừa cơ hội này, Lục Bán Thành liền gõ thanh thiết trên tay mình lên vai hắn khiến người đàn ông đó kêu rên thảm thiết, thanh sắt trong ty hắn rơi xuống đất loảng xoảng, sau đó ôm vai, quỳ trên mặt đất lần nữa.
Thiếu đi một áp bức mới, động tác của Lục Bán Thành lại thành thạo điêu luyện hơn rất nhiều.
Có thể là thời gian đánh nhau khá dài, trong khi một trong hai người đàn ông lúc nãy đánh bài có chút không chịu được thì Lục Bán Thành lại nhanh tay lẹ mắt tìm chỗ hở, cầm gậy lại gõ lên chân trái của hắn ta.
Còn lại người cuối cùng, thấy đồng bọn của mình đều đã ngã xuống, liền không đánh thanh sắt lên người Lục Bán Thành nữa mà lại đổi thành ném lên Hứa Ôn Noãn đang nằm bất tỉnh trên mặt đất.
Lục Bán Thành vội vàng đưa tay cản thanh sắt đó.
Người đàn ông bị đánh vào chân thấy người bạn của mình chuyển hướng về phía Hứa Ôn Noãn liền hiểu ra, sau đó cố chịu đựng nỗi đau trên chân liền bò đến giật tóc của cô gái, sau đó đưa cô đến trước mặt mình, tìm một con dao trong túi, chặn trên gò má Hứa Ôn Noãn: "Dừng tay!"
Lục Bán Thành sắp xuống gậy nhất thời dừng lại trong không trung.
"Thả gậy xuống!" người cầm dao lại mở miệng.
Gậy này nếu hắn buông xuống thì sẽ không thể tiếp tục bảo vệ Hứa Ôn Noãn nữa, Lục Bán Thành có chút do dự, không buông tay.
"Thả xuống! Bằng không đừng trách tao không khách khí!" người cầm dao nói xong, liền kề dao lên cổ Hứa Ôn Noãn, kê ngay động mạch lớn.
Không đợi người đó dùng sức, Lục Bán Thành liền buông lòng tay, thả gậy sắt trên mặt đất.
Hứa Ôn Noãn giơ hai tay lên, bộ dạng đầu hàng, mở miệng hỏi: "Ngô Hạo đụng chạm gì đến các người?"
Lúc cô thanh sắt, hắn có thể đối phó một lúc ba người không chút khó khăn nhưng lúc này không còn hung khí trên tay, hắn căn bản không có cách nào khiến bọn chúng sợ.
Nếu hắn muốn cứu Hứa Ôn Noãn an toàn ra khỏi đây hầu như là chuyện không thể nào.
Bây giờ chuyện duy nhất hắn có thể làm chính là kéo dài thời gian chờ Ngô Hạo đến, hai người họ may ra có thể liều với ba người này một phen.
Nghĩ đến đây, Lục Bán Thành lại nói: "Các người bắt cóc cô ấy làm gì? Vì tiền sao? Nếu thật sự thiếu tiền thì cứ nói, chỉ cần các người thả cô ấy, bao nhiêu tôi cũng có thể đưa cho các người. . . . ."
***
của triệu chứng hôi miệng
Chương 967: Để lại đồng hồ đeo tay (7)
Người đàn ông bị hắn chà đạp nghe câu nói này xong lại cười hì hì, xem thường nói: "Tụi tao làm nghề này, nghe mấy câu như vậy hình như cũng hơi nhiều rồi, mày cho rằng bọn tao sẽ tin sao?"
SKIP IN 5...
00:00
"Cũng đúng, nói không bằng chứng.." Lục Bán Thành trầm tư một chút, sau đó lại mở miệng: "Như vậy đi, tôi cho các người phương thức để liên hệ với thư ký của tôi, các người cần bao nhiêu tiền cứ nói cô ấy mang tiền mặt tới, đến lúc đó một tay giao tiền một tay giao người, thế nào?"
"Nói thật hay, rất tốt, ai biết thư ký của mày đến có phải mang tiền không hay là mang cảnh sát?" người cầm dao cười lạnh một tiếng.
"Người ở phía sau sai khiến các người làm chuyện này cho các người bao nhiêu tiền?" Lục Bán Thành nói những chuyện này với họ không phải thật sự cho rằng sẽ đưa cho họ con số cao hơn mà là muốn đợi đến khi Ngô Hạo chạy tới.
Lục Bán Thành nhìn thấy ba người họ không phản ứng, lại nói tiếp một mình: "Tôi đưa cho các người hai triệu tiền mặt trước."
Dừng một chút, Lục Bán Thành lại bổ sung: "Đô la..."
Chờ một chút, Lục Bán Thành lại nói lần nữa: "Bốn triệu?"
Có thể là do con số hắn nói ra quá hấp dẫn, ba người bọn chúng nhìn nhau.
Lục Bán Thành như đang đấu giá, lại từ từ tăng giá: "Sáu triệu."
"......"
"Mười...." chữ triệu còn lại Lục Bán Thành còn chưa nói xong thì người đàn ông trung niên duy nhất chưa hề nói gì lại vô cùng bình tĩnh nói: "Đừng ở đây nghe hắn câu giờ, hắn rõ ràng đang tìm cách kéo dài thời gian, chúng ta cứ gọi điện thoại cho Ngô Hạo, đã qua nửa tiếng đồng hồ, Ngô Hạo chắc sắp đến rồi, bây giò chúng ta phải nhanh chóng giải quyết tên này, không phải tụi bây không biết thân thủ của hắn cũng không phải là tầm thường, đợi lát nữa thêm Ngô Hạo, chúng ta không phải đối thủ của hai người họ đâu!"
Bị người đàn ông trung niên đó cảnh tỉnh, người đàn ông đang cầm dao kề của Hứa Ôn Noãn như được khai sáng, sau đó lại mở miệng hỏi: "Vậy chúng ta làm sao bây giờ?"
Lúc tiếng nói của hắn kết thúc, người đàn ông bị Lục Bán Thành đánh vào chân lại nhìn về phía người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên âm trầm nhìn chằm chằm Lục Bán Thành trong chốc lát, sau đó từ từ sờ trong túi ra một con dao bấm giống như con dao đang kề lên cổ Hứa Ôn Noãn, ném qua Lục Bán Thành: "Vừa rồi mày cho tụi tao nhiều lựa chọn như vậy, bây giờ đến lượt tụi tao cho mày chọn lựa, một là đâm 3 dao lên đùi mày, hai là đâm con dao này lên người con bé kia, mày chọn đi!"
Lục Bán Thành nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn đang ngất đi, không trả lời.
"Vừa rồi không phải nói hay lắm sao? Tại sao bây giờ lại câm như hến rồi? Có phải là khó khăn quá không chọn được đúng không?" người đàn ông trung niên đợi một chút, thấy hắn không lên tiếng, lại nói trước.
Nói xong, người đàn ông trung niên lại ra hiệu bằng mắt với người đang cầm dao kề lên cổ Hứa Ôn Noãn: "Tao đếm đến ba, nếu như mày không chọn được, tụi tao giúp mày chọn!"
Người đàn ông cầm dao hiểu ý hắn, liền chỉa mũi dao xuống ngực trái của Hứa Ôn Noãn.
***
Chương 968: Để lại đồng hồ đeo tay (8)
Lục Bán Thành mím môi, mắt đầy mù mịt.
Người đàn ông trung niên như đang chơi một trò đầy hứng thú, rất vui vẻ đếm một cách tự nhiên: "BA"
Tiếng nói này kết thúc, con dao lại hướng về phía lồng ngực trái của Hứa Ôn Noãn gần thêm một chút.
Người đàn ông trung niên vừa mới chuẩn bị mở miệng nói hai, Lục Bán Thành vì muốn kéo thời gian đến mức dài nhất lại vắt óc nói: "Phải biết nếu các người thật sự hạ dao xuống các người sẽ thật sự phạm tội giết người đó!"
Người đàn ông trung niên cười ha ha một tiếng, không phản đối mở miệng: "Thật giống như tụi tao bắt cóc con bé đến đây thì không phạm pháp vậy, chúng tao trong nghề này thì việc không sợ nhất chính là phạm pháp đó!"
"Thế nhưng các người làm nghề này không phải chỉ vì tiền thôi sao? Tôi nói chỉ cần các người mở miệng nói một cái giá, tôi nhất định sẽ đưa cho các người, đảm bảo sẽ không báo cánh sát, để các người rời khỏi đây một cách an toàn!"
Người đàn ông trung niên như hiểu được Lục Bán Thành đang cố làm gì, lại không trả lời hắn mà dựng thẳng hai ngón tay lên: "HAI"
Cùng lúc hắn nói xong, mũi dao ác liệt lại đâm lên áo của Hứa Ôn Noãn, có một chút máu chảy ra.
Màu đỏ trên da thịt trắng nõn, cực kỳ chói mắt.
Lục Bán Thành hoàn toàn không có chút do dự hay suy nghĩ gì nữa, liền khom người, nhặt con dao trên mặt đất lên.
Người đàn ông trung niên thấy thời gian đã bị kéo dài quá lâu, lại không muốn lằng nhằn thêm nữa liền hô: "BA"
Người đàn ông cầm dao lại dùng sức, đâm vào người Hứa Ôn Noãn sâu thêm một xentimet.
Vết thương rất cạn nhưng lại khiến đuôi mắt Lục Bán Thành căng thằng, cực kỳ đau lòng.
Người đàn ông trung niên kia nói không sai ,chuyện này đều là những chuyện bọn họ phải làm hằng ngày, cho nên bọn họ đã bán linh hồn của mình cho quỷ dữ ngay từ đầu. Bọn chúng cũng không ngốc, đương nhiên biết Ngô Hạo đến rồi thì bọn chúng cũng chỉ còn có thể bó tay chịu trói, cho nên mới thẹn quá hóa giận, nói không chừng một giây tiếp theo bọn họ hoàn toàn có thể đâm dao vào ngực Hứa Ôn Noãn bất cứ lúc nào, hay là bọn chúng không dám, nhưng tất nhiên hắn sẽ không dùng mạng của Hứa Ôn Noãn mà đánh cược, hắn nhất định phải cứu được Hứa Ôn Noãn an toàn ra khỏi đây.
Những ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, ngón tay thon dài của hắn lại nhẹ nhàng dùng sức mở dao ra, dưới ánh đèn, lưỡi dao ánh lên tia sáng sắc bén.
"Ba tiếng đã đếm xong, mày còn chưa chọn được sao? Nếu như khó khăn với mày như vậy thì tụi tao sẽ giúp mày chọn nha..." người đàn ông trung niên giả vờ như rất khó xử, sau đó lại giơ ngón tay chỉ Lục Bán Thành, sau đó lại chỉ Hứa Ôn Noãn, sau đó lại rơi ngón tay lên người Hứa Ôn Noãn: "Cô ta đi!"
Người đàn ông cầm dao kia dùng sức hơn rất nhiều.
Trên da Hứa Ôn Noãn lại có một vết thương càng sâu hơn, Lục Bán Thành phản xạ có điều kiện liền hét lớn ba chữ: "Chờ một chút!'' sau đó cũng không chờ người đàn ông kia có phản ứng liền đâm dao trên tay lên đùi phải của chính mình.
Dòng máu đỏ thắm chảy theo đầu ngón tay của hắn, chảy ra càng nhiều.
Ba người đàn ông bị hành động kiên quyết của hắn như vậy làm cho chấn động, toàn bộ đều yên lặng khiến không gian trở nên quỷ dị.
***
Chương 969: Để lại đồng hồ đeo tay (9)
Mãi đến khi máu rỉ xuống mặt đất tạo nên tiếng vang tí tách, người đàn ông trung niên mới tỉnh táo lại, đột nhiên nhìn con dao đâm vào chân Lục Bán Thành, hơi sợ run, mới nở nụ cười, đưa tay ra chống cằm: "Không nhìn ra mày lại là một sinh vật si tình như vậy, thật là khiến người ta cảm cmn động ha..."
Người đàn ông trung niên bỗng nhiên lại bắt đầu ngâm thơ: "hỏi thế gian tình là gì, mà khiến người ta sống chết có nhau...."
Đừng lại động tác, người đàng ông kia lại trở nên ác liệt: "Có điều chúng ta đã nói rõ là ba dao, bây giờ chỉ mới có một, còn lại hai dao, tiếp tục đi!"
Lục Bán Thành nắm chặt đuôi dao, vì quá đau đớn mà đầu ngón tay có chút run rẩy, môi mím chặt của hắn đã trắng bệch không còn giọt máu.
Người đàn ông trung niên chờ một phút, thấy hắn còn chưa có cử động, lại chẳng muốn nhiều lời liếc mắt nhìn về phía người đàn ông đang cầm dao bên kia.
Người đàn ông đó còn không dùng sức đè dao xuống, Lục Bán Thành đã cắn chặt răng rút dao trên đùi mình ra.
Máu càng chảy mạnh, trong chốc lát liền nhuốm đỏ quần hắn.
Hắn đối mặt với người đàn ông trung niên như đang xem kịch hay, lại kiên định giơ tay lên lần nữa, đâm vào đùi mình, hai vết thương liên tiếp khiến Lục Bán Thành rên rỉ một tiếng, sau đó liền rút dao ra, giơ tay lên đâm tiếp nhát thứ ba.
Đâm đau như vậy khiến hắn hít cào một ngụm khí lạnh, sau đó liền thở đều, từ từ ngẩng đầu lên, đối mắt với người đàn ông đang cầm dao, qua một lúc lâu, hắn mới run hàm răng nói rõ ràng từng câu từng lời: "Có thể hạ dao xuống khỏi người cô ấy không?"
Người đàn ông cầm dao nhìn về phía người đàn ông trung niên.
Người đàn ông kia giễu cợt cười một hồi, mình còn chưa lo xong lại muốn bảo vệ con bé kia, nhưng vẫn gật đầu với người cầm dao kia.
Người kia thu lại dao, nhét vào trong túi, buông Hứa Ôn Noãn ra khiến cô mềm nhũn ngã trên mặt đất lần nữa.
Người đàn ông trung niên quét mắt nhìn đùi Lục Bán Thành đã bị đâm ba nhát dao, rõ ràng hắn không thể chịu được nữa, từ từ ngã quỵ trên mặt đất nhưng vẫn mở miệng dặn dò hai người đồng bọn: "Tìm một sợi dây, trói hắn lại."
"Vâng."
Nghe thấy tiếng đáp lại, người đàn ông trung niên lại tìm một điếu thuốc châm lửa, như là vừa mới giải quyết xong một đại họa vậy, nhàn nhã hút.
Hắn không thể cứ như vậy được, hắn phải đảm bảo an toàn cho cô.
Huống chi liệu Ngô Hạo đến đây hắn có thể cứu được Hứa Ôn Noãn hay không, hắn còn chưa biết, hắn không thể bỏ cô trong lúc nguy hiểm như thế này được.
Vì vậy, Lục Bán Thành có ngã xuống đi chăng nữa, hắn cũng phải bảo vệ cô. . . .
Lục Bán Thành nhẫn nhịn chịu đau, trong lòng vừa suy nghĩ quyết tâm, vừa nhìn ba người đàn ông kia.
Ngoại trừ một người đàn ông đang đi tìm dây thừng, ra ngoài rồi thì còn có hai người đàn ông trong này, bắt đầu nói chuyện phiếm.
Quả nhiên đúng như hắn nghĩ chỉ cần hắn bị thương bọn chúng nhất định sẽ lơ là cảnh giác, hắn sở dĩ ra tay nặng với mình như vậy thứ nhất là để bọn chúng buông tha cho Hứa Ôn Noãn, thứ hai là để ba người kia nới lỏng cảnh giác.
Chỉ có như vậy, hắn mới có thể tìm thấy kẽ hở.
Trên đùi hắn còn có vết thương, sẽ không chống đỡ được bao lâu, hắn nhất định phải nhanh chóng đưa cô ra khỏi đây càng sớm càng tốt, đưa cô đến chỗ an toàn nhất.
Chỗ an toàn nhất. . . . Lục Bán Thành đưa mắt nhìn cửa sổ phía sau Hứa Ôn Noãn, ở đó đã không còn kính, ngoài cửa là một dòng sông, qua tiếng gió gầm rú có thể nghe thấy tiếng nước sông chảy.
***
Chương 970: Để lại đồng hồ đeo tay (10)
Lúc này là mùa đông, nhất định sẽ rất lạnh, rơi vào dòng nước tay chân sẽ lạnh buốt dẫn đến chuột rút, hắn thậm chí còn không chắc mình có thể bơi được không thì sao có thể mang theo một người bất tỉnh như cô?
Vì vậy biện pháp tốt nhất chính là đánh lén một người, khiến một người bị thương nặng và quăng người còn lại xuống sông.
Đến lúc đó, nhà xưởng này mới có thể trở thành một nơi an toàn nhất.
Mà Ngô Hạo đến lúc đó cũng đã chạy đến nơi rồi.
Lục Bán Thành lên kế hoạch xong, từ từ chuyển động con ngươi nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, sau đó lại nhìn Hứa Ôn Noãn không chớp mắt.
Cô bé bị hôn mê lúc này cũng không biết xung quanh mình đang xảy ra những gì, biểu hiện trên mặt cực kỳ yên bình.
Mặt của cô dưới ánh đèn của nhà xưởng bỏ hoang cũng thật sự rất tinh xảo mê người.
Lục Bán Thành không nhúc nhích nhìn cô một lúc lâu, mới giật giật cuống họng, nuốt một ngụm nước bọt.
Lúc trước mẹ hắn xem một bộ phim truyền hình, bà thường rất thích xem phim tình cảm, có lần hắn ngồi xem với bà, có lúc nhìn thấy nam chính vì nữ chính mà hy sinh chính bản thân mình để bảo vệ cho người kia, mẹ hắn liền rút giấy ăn khóc hết nước mắt, hắn ngồi bên cạnh nhìn thấy tình hình như vậy liền cảm thấy không còn gì để nói, hơn nữa còn cảm thấy biên kịch thật là cẩu huyết, ai lại ngu như vậy hy sinh tính mạng của mình mà chỉ nghĩ cho người khác chứ?
Cho đến giờ khắc này, hắn mới hiểu được cả đời này của hắn, khi gặp phải tình cảnh đó, chỉ muốn hy sinh bản thân mình chứ không muốn cô có chút tổn thương nào.
Vấn đề ở đây không phải là ngốc hay khôn mà là yêu hay không yêu.
Nếu thật sự là yêu thì việc gì cũng có thể hy sinh, cho dù có nhận hết thiệt thòi về phần mình vẫn muốn cho người mình yêu được hạnh phúc, bình an.
Người đi ra ngoài tìm dây thừng đã tìm được một sợi dây bên góc phòng.
Lục Bán Thành thấy hắn nhìn về phía mình liền giả vờ như cực kỳ đau đến mức không thể nào chịu đựng được, xụi lơ trên mặt đất, lúc không có người chú ý liền lặng lẽ nhìn sang thanh sắt mà lúc nãy người kia vừa quăng xuống bên cạnh hắn.
Người đàn ông cầm dao đi đến trước mặt hắn vừa chuẩn bị trói tay của hắn liền bị Lục Bán Thành có vẻ phờ phạc đột nhiên giơ gậy sắt lên tàn nhẫn gõ lên đầu một cái.
Người đó không kịp la hét gì liền té xỉu trên mặt đất.
Lục Bán Thành nhổ con dao trên đùi ra, chống thanh sắt trên đất, nhịn đau mà đứng lên.
Hắn từ từ đi về phía hai người kia, khi hắn đến gần bên cạnh hai người họ thì một trong số họ đã nhận ra hắn, mở miệng nói “Cẩn thận” , liền khom người đi kiếm thanh sắt.
Người được nhắc nhở quay người nhìn về phía Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành phản ứng cực nhanh đâm dao vào bụng hắn.
Trong phòng có tiếng la thảm thiết, sau đó liền ôm bụng ngồi xổm xuống.
Người đàn ông đi nhặt một thanh sắt chửi tục một câu, giơ gậy lên đập vào vai Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành đau đến nỗi cả người lảo đảo quỳ xuống mặt đất, một giây sau liền có một thanh sắt đập lên lưng hắn.
Lục Bán Thành đau đến nỗi hai hàm răng run lên, đối mặt với người đàn ông đang đánh hắn túi bụi, hắn chỉ có thể chụp mười đầu ngón tay trên mặt đất.
Vết đâm không sâu, đến khi người đàn ông kia quen với đau đớn, thêm vào người đàn ông này đối phó với Ngô Hạo cũng không phải là không thắng nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro