Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 891: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (11-20)

Chương 891: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (11)

Thì ra hắn đã từng có thể tới gần thế giới của cô, chính là hắn.... tự tay hắn đã phá hoại sự tin tưởng của cô, phá hủy những tình cảm tích cực mà cô đã dành cho hắn.

Nếu như đêm đó hắn không quá kích động thì có khi nào lúc này cô đã có tình cảm thật sự với hắn rồi không.

Nhưng hắn lại phạm sai lầm, hết sai lầm này đến sai lầm khác, khiến cô càng tổn thương nhiều hơn.

Từ trong phòng khám tâm lý ra, ý nghĩ này lại hiện lên trong đầu của hắn lần thứ hai.

Thật sự hắn bị làm sao vậy? Tự dồn mình vào đường cùng. . .

Dù sao bác sĩ cũng đã nói hết rồi, phương pháp tốt nhất lúc này chính là hắn không được gặp cô, không có thêm bất kỳ qua lại nào nữa.

Vẫn chưa hoàn toàn quyết tâm, tim Lục Bán Thành lại đau...

Hắn nhìn chằm chằm tin nhắn cuối cùng mà cô gửi tới, nhìn thật lâu, cuối cùng cũng lựa chọn buông tay. Hắn giơ tay lên, bấm vào màn hình, bởi vì quá đau lòng mà đầu ngón tay hắn cứng ngắt tốc độ bấm phím cực kỳ chậm: 【Tôi biết có một người bạn lúc học đại học anh ấy là người tổ chức hiến máu nhân đạo rất nhiều, cô thử gửi tài liệu của ba cô cho tôi, tôi thử hỏi anh ấy xem có thể giúp tìm một người có tủy thích hợp không.】

bạn nào muốn đọc trước full liên hệ : [email protected]

Suy nghĩ một chút xong, Lục Bán Thành lại gửi cho Hứa Ôn Noãn một địa chỉ email: 【Đây là địa chỉ email của tôi, cô cứ gửi tài liệu và hình ảnh vào đây, khi nào có kết quả tôi sẽ lập tức báo cho cô biết, gần đây nên thường online vào game chờ tin tức của tôi.】

Lục Bán Thành thoát game, sau đó suy nghĩ một chút, lại gửi một tin nhắn tới cho thư ký: "Trong vòng hai ngày, sắp xếp một bệnh viện để tôi kiểm tra sức khỏe."

- - - - - -

Ba giờ chiều này hôm sau, Lục Bán Thành nhận được tài liệu do Hứa Ôn Noãn gửi tới.

Hắn trả lời cô trong game: 【Đã nhận được tài liệu】

. . . . . . .

Mười giờ sáng ngày thứ ba, Lục Bán Thành đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe.

Kết quả kiểm tra cho thấy mọi thứ đều rất tốt, có thể làm phẫu thuật.

Ra khỏi bệnh viện, lúc Lục Bán Thành đăng nhập và game lại nhìn thấy Hứa Ôn Noãn trả lời tin nhắn của mình: 【Cảm ơn】

Hắn không trả lời cô, liền đi đến công ty.

. . . . . . . .

Sau bốn ngày, Lục Bán Thành lại đăng nhập vào game vào buổi trưa, sau đó gửi cho Hứa Ôn Noãn một tin nhắn: 【Tìm được người phù hợp rồi! 】

Buổi tối, Hứa Ôn Noãn đi làm về đã là 9 giờ năm trên giường lại mở game ra theo quán tính, lại nhìn thấy tin nhắn của Lục Bán Thành:

Bảo Bảo sợ, bảo vệ ta: 【Có thật không?】

Linh Độ: 【Thật, chỉ cần ba của cô đồng ý bất cứ lúc nào cũng có thể phẫu thuật.】

Bảo Bảo sợ bảo vệ ta: 【Quá tốt rồi!】

Cô thật sự rất kích động, còn có một dấu chấm than phía sau, sau đó lại hỏi: 【Người đồng ý giúp cha của tôi là ai? Tôi có thể gặp người đó không? Tôi muốn cảm ơn người ta.】

Qua một lát, Lục Bán Thành mới gửi tin nhắn trả lời cô: 【Hắn ở Giang Tô, có thể là rất khó gặp vì hắn đi với bạn của tôi, hắn sợ nhất là cảnh tượng người khác biết ơn cảm ơn hắn. 】

***

Chương 892: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (12)

Dừng một chút, Lục Bán Thành lại sợ Hứa Ôn Noãn muốn tìm cách liên lạc với người đó thì mệt, liền chủ động nói: "Bọn họ thường làm việc tình nguyện này nên không có đòi hỏi báo đáp gì, lại không muốn người nhà bệnh nhân biết thông tin cá nhân để liên lạc hay trả ơn gì hết, vì vậy cho nên cách thức liên lạc bạn tôi cũng không dám cho tôi, nếu như người đó tức giận sẽ lại đổi ý đó."

Trước khi dừng cuộc hội thoại, Lục Bán Thành lại nhớ ra một chuyện rất quan trọng: "A đúng rồi, cô đưa cho tôi cách liên hệ với bác sĩ điều trị cho ba của cô đi, tôi nói lại cho bạn của tôi biết, để người hiến tủy thông báo tình hình cho bác sĩ bên ba cô biết."

Tắt điện thoại, Lục Bán Thành tắt đèn, đắp kín mền, nằm thẳng trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, trở nên trầm tư.

Trên thế giới này rất nhiều người cần được hiến tủy để sống, cũng có người có khả năng hiến tủy để cứu người, nhưng khả năng tìm ra hai người có cùng tủy tương ứng thật sự không phải là dễ.

Người cứu được cha của cô chính là hắn... Chỉ là hắn không muốn để cô biết, là hắn cứu cha cô, vì vậy trong game mới dùng Linh Độ để làm người thứ ba giúp đỡ.

Trước đây lúc cô phá thai, tuy hắn nói từ nay về sau sẽ không còn bất cứ quan hệ nào với cô nữa nhưng có thể đó chỉ là lời nói nhất thòi mà thôi, trong lòng hắn biết rõ ràng, rất rõ ràng một điều rằng không không thể nào làm được.

Nhưng lần này lại không giống với những lần trước, hắn thật sự quyết định yên lặng biến mất khỏi thế giới của cô.

Từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ xuất hiện trong thế giới của cô nữa.

Như vậy, hắn sẽ không khiến cô bị kích thích, sẽ không khiến cô bị tổn thương, bệnh tâm lý của cô có thể sẽ thuyên giảm.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Lục Bán Thành lại thay đổi, từng chút, từng chút một, có dày đặc bi thương trên khuôn mặt của hắn.

Cho đến giờ khắc này hắn mới biết trước kia hắn cho rằng chính mình thật sự rất yêu cô, kỳ thật đó không phải là yêu mà chỉ là thích.

Khi đó trong lòng hắn lúc nào cũng xem trọng tình cảm của chính mình nhất mà chẳng hề nghĩ gì cho cô.

Tình yêu chân chính là khiến người mình yêu hạnh phúc, không phải giữ lấy, không phải chiếm hữu, dù mình có bao nhiêu oan ức cũng muốn làm cho đối phương vui vẻ, hạnh phúc.

bạn nào muốn đọc trước full liên hệ : [email protected]

Chỉ tiếc, những chuyện hắn đã làm sai lúc đó, hắn có làm thế nào đi chăng nữa lúc này thì cũng không thể làm gì để sửa sai.

Lục Bán Thành chuyển động con ngươi chua xót, thậm chí còn từ từ nhắm hai mắt lại.

Sắc mặt của hắn từ bình tĩnh, không biết nằm bao lâu, hắn giơ tay trái lên, nhẹ nhàng đặt trên ngực.

Khóe mắt của hắn có một giọt nước từ từ, từ từ tràn ra ngoài.

-

Ngày phẫu thuật là ngày 8 tháng 7.

Hôm đó Hứa Ôn Noãn vốn dịnh đến để chào người đã đồng ý cứu cha của mình, nhưng không ngờ khi cô đến nơi thì người đó đã sớm vào phòng phẫu thuật.

Sau khi phẫu thuật xong, người hiến tủy được đẩy vào phòng cách ly ngay lập tức.

Hắn hẳn là đã nói chuyện với bác sĩ điều trị, nhưng những người kia đều rất nghiêm túc không nói cho cô biết thậm chí là tên của người hiến tủy.

. . . . . .

Ca phẫu thuật của cha cô rất thành công, cha của cô ngủ say tám tiếng đồng hồ do tác dụng của thuốc mê xong liền tỉnh lại.

Bác sĩ kiểm tra tỉ mỉ xong, tất cả đều khỏe mạnh.

Sau đó cha của cô ở lại bệnh viện để theo dõi, ngày thứ bảy, cha của cô rõ ràng đã có biến chuyển tốt hơn rất nhiều.

Một chuyện sinh tử được giải quyết viên mãn, Hứa Ôn Noãn thật sự rất vui vẻ, ngày hôm đó có ở trong bệnh viên với cha đến 10 giờ tối mới về.

Tắm rửa sạch sẽ bò lên giường xong, vừa mới chuẩn bị đi ngủ, điện thoại của cô lại vang lên.

Cô nhắm mắt nhưng vẫn mò tìm điện thoại di động, cầm đưa đến trước mặt xem thì nhìn thấy người gọi tới là ai xong, trong mắt cô bỗng khựng lại.

***

 Chương 893: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (13)

Là Lục Bán Thành gọi tới.

Hứa Ôn Noãn thất thần khá lâu, Lục Bán Thành nghĩ rằng cô đã ngủ rồi nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại gọi tới, không chờ đến khi ý thức của Hứa Ôn Noãn tỉnh táo lại, đã tắt máy.

Sau đó qua mấy chục giây, điện thoại trong bàn tay Hứa Ôn Noãn lại run lên, là tin nhắn của Lục Bán Thành gửi tới: "Ngày mai là sinh nhật mẹ tôi, buổi trưa cô có rảnh không? Đi theo tôi một chuyến."

Ngẫm nghĩ kỹ, Hứa Ôn Noãn và hắn chỉ mới gặp mẹ của hắn mấy lần, sau đó vì cha mẹ hắn đi nước ngoài du lịch, cho đến nay đã là hai ba tháng rồi, còn chưa từng gặp lại.

Tuy rằng mối quan hệ của hắn và cô bây giờ không khác gì so với không kết hôn nhưng mà hắn chính là người đã giải quyết vấn đề một triệu cho cô sớm nhất, cho nên mặc kệ hắn và cô có bao nhiêu là mâu thuẫn, cô cũng phải đồng ý đến gặp cha mẹ của hắn.

Hứa Ôn Noãn nhếch môi, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc lâu, mới mở khóa phím, trả lời Lục Bán Thành hai chữ: "Biết rồi."

Trên màn hình vừa gửi tin nhắn đi, lại nhận được một cuộc gọi đến.

Hứa Ôn Noãn không lên tiếng, đầu dây bên kia cũng vào thẳng vấn đề: "Ngày mai là thứ bảy, cô không đi làm phải không? Mười giờ tôi đến đón cô, có vấn đề gì không?"

"Không."

Có thể là câu trả lời của Hứa Ôn Noãn quá trống không nên qua điện thoại Lục Bán Thành lại không nói gì nữa, dừng một hồi, mới nói tiếp: "Quà sinh nhật, tôi giúp cô chuẩn bị."

Hứa Ôn Noãn không nói nữa.

Hai đầu dây lại không nói gì nữa, Lục Bán Thành chỉ ừ một tiếng sau đó còn chưa tạm biệt gì đã cúp máy.

. . . . . . . . .

Không biết có phải ngày mai lại phải gặp Lục Bán Thành còn phải giả vờ như là một cặp vợ chồng hạnh phúc khiến Hứa Ôn Noãn cứ cảm thấy khó chịu trong lòng, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Hứa Ôn Noãn đã rời giường.

Hẹn 10 giờ nhưng 9h40 Lục Bán Thành đã đứng dưới lầu.

Hứa Ôn Noãn còn chưa chuẩn bị xong, quay quay trên lầu 10 phút sau mới đi xuống lầu.

Vừa mới ra khỏi cửa tiểu khu, liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.

Hứa Ôn Noãn dừng lại bước chân theo bản năng, nhìn chằm chằm xe của Lục Bán Thành một chút, mới hít một hơi từ từ bước về phía hắn.

Lục Bán Thành ngồi trong xe, lúc nhìn thấy cô đi về phía mình thì không có biểu hiện gì quá lớn, rất nhanh liền thu lại tầm mắt, lại bấm nút mở khóa xe.

Nghe thấy tiếng mở khóa, Hứa Ôn Noãn cũng không nói gì với hắn mà mở cửa xe ngồi vào.

Lúc Hứa Ôn Noãn thắt dây an toàn, Lục Bán Thành lại ôm một cái túi tinh xảo đưa đến trước mặt cô: "Quà sinh nhật."

Hứa Ôn Noãn không nói gì, nhận lấy.

Lục Bán Thành cũng trầm mặc như vậy, nhẹ nhàng đạp chân ga, nhìn chằm chằm con đường phía trước, thuần thục lái xe.

Tuy rằng hai người không nói gì với nhau nhưng Hứa Ôn Noãn ngồi trong xe như vậy, vẫn cứ căng thẳng bất an.

Cho dù là mùa hạ, ngoài trời nhiệt độ rất nóng, nhưng mà lúc đợi đèn xanh đèn đỏ, Hứa Ôn Noãn vẫn không nhịn được mở cửa sổ xe ra một chút.

****

c

Chương 894: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (14)

Hành động của cô khiến Lục Bán Thành nhìn vào kính chiếu hậu, để ý cô.

Gió mùa hạ thổi vào trong xe, từ từ thổi tan bầu không khí ngột ngạt trong xe.

Lục Bán Thành nhìn thấy rõ ràng bàn tay vốn đang nắm chặt túi quà của Hứa Ôn Noãn từ từ thả lỏng cô hướng mặt ra cửa sổ thở phào một hơi, bộ dạng kia giống như là đã tháo xuống được một cái gì đó rất nặng nề ra khỏi người.

Thì ra cô ở chung với hắn một chút thôi, cũng cảm thấy ngột ngạt, cũng chống cự như vậy sao?

Lục Bán Thành rũ mi mắt, che đậy sự ảm đạm kia, lập tức nhìn con đường phía trước, hắn vẫn thành thục lái xe nhưng bàn tay cầm volang lại từ từ từ từ trở nên mạnh hơn.

. . . . . . .

Sinh nhật của mẹ Lục Bán Thành trôi qua rất đơn giản, chỉ là mọi người trong nhà cùng ngồi xuống ăn một bữa cơm đoàn viên.

Lúc xe dừng trong viện, Lục Bán Thành xuống xe trước, bảo mẫu vừa thấy hắn đến thì vội vàng chạy ra: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người tới rồi?"

Lục Bán Thành cười với bảo mẫu, lại vòng đến cửa xe chỗ Hứa Ôn Noãn ngồi, mở cửa cho cô.

Hứa Ôn Noãn khom người, từ từ chui ra khỏi xe.

Bảo mẫu lại dẻo mồm chạy đến trước mặt Hứa Ôn Noãn: "Thiếu phu nhân, người vào nhà nhanh đi."

Hứa Ôn Noãn nhìn bảo mẫu, cười một cái, gật đầu.

Lục Bán Thành đóng cửa xe, thong dong nắm tay cô như lần trước đến Lục gia cũng vậy.

Hứa Ôn Noãn giống như bị điện giật, toàn thân cứng ngắt một hồi.

"Thiếu phu nhân cô thích ăn gì vậy? Phu nhân đã cố ý dặn tôi buổi trưa làm những món mà cô thích ăn." Bảo mẫu đi trước Hứa Ôn Noãn, hỏi xong, sau đó không thấy Hứa Ôn Noãn trả lời liền quay đầu lại nhìn.

Hứa Ôn Noãn nhẫn nhịn không rút tay ra khỏi tay Lục Bán Thành, lại cố gắng ổn định lại tâm tình: "Cái gì cũng được, tôi không kén ăn."

"Vậy sao, vậy tôi làm những món này, thiếu phu nhân xem có vừa ý không." nói xong bảo mẫu lại đọc một chuỗi những món ăn.

Hứa Ôn Noãn hoàn toàn không chú ý xem bảo mẫu đang nói gì, chỉ gật đầu lung tung.

Đợi đến khi cô ấy vào phòng, vừa nhìn thấy mẹ của Lục Bán Thành, Hứa Ôn Noãn liền lập tức rút tay ra khỏi tay của Lục Bán Thành, sau đó đưa quà sinh nhật cho mẹ của hắn: "Mẹ, sinh nhật vui vẻ."

Trong lòng bàn tay trở nên trống rỗng, hắn đứng tại chỗ không nhúc nhích, cúi đầu liếc bàn tay của chính mình.

"Thiếu gia, ngài đứng làm gì, mau ngồi đi." Bảo mẫu bưng mấy tách trà từ trong nhà bếp ra, đi ngang qua Lục Bán Thành lại nhắc nhở một câu.

Lục Bán Thành ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mẹ và Hứa Ôn Noãn đang ngồi nói chuyện trên ghế salon, liền nhấc chân lên.

Hắn vốn đi về phía cô nhưng lúc hắn đến gần, giọng nói của cô rõ ràng lại không tự nhiên như lúc ban đầu.

Lục Bán Thành do dự một chút, cuối cùng cũng dừng bước: "Mẹ, con đi tìm cha."

"Được." mẹ Lục đáp, tiếp tục quay đầu nói chuyện với Hứa Ôn Noãn.

Lục Bán Thành quay người đi đến thư phòng, đẩy cửa ra, nghiêng đầu nhìn Hứa Ôn Noãn đang cười với mẹ hắn, là nụ cười xán lạn đã lâu hắn không nhìn thấy.

Xem ra, sự lựa chọn của hắn là đúng, chỉ có rời xa hắn, cô mới có thể sống ung dung vui vẻ, sung sướng.

***

Chương 895: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (15)

Lực cầm tay nắm cửa của Lục Bán Thành tăng thêm một chút, qua mấy giây, hắn liền đẩy cửa đi vào thư phòng.

Mãi đến giờ ăn trưa, Lục Bán Thành mới đi ra khỏi thư phòng.

Lúc đi vào phòng ăn, hắn liếc nhìn Hứa Ôn Noãn một cái, lại ngồi bên cạnh cha hắn.

Cơm trưa có rất nhiều món, mẹ Lục ăn rất nhiều, lúc ăn cơm cũng không dừng nói chuyện với Hứa Ôn Noãn.

Cha Lục thỉnh thoảng sẽ xen vào vài câu, Lục Bán Thành luôn nói nhiều nhưng cũng trả lời ông vài câu về mấy chuyện làm ăn, cũng không nói gì nhiều.

Mấy ngày trước hắn vừa mới làm phẫu thuật nên không muốn ăn gì, chỉ gắp vài đũa lại thôi.

Lúc bảo mẫu múc canh, thấy Lục Bán Thành không ăn liền cau mày hỏi: "Thiếu gia, sao cậu ăn ít vậy, không hợp khẩu vị sao?"

Lục Bán Thành cười cười lắc đầu, còn chưa nói, bảo mẫu đã nhìn chằm chằm Lục Bán Thành thật cẩn thận, lại nói: "Thiếu gia, hình như dạo này cậu gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng rất tệ, không khỏe ở đâu sao?"

Bảo mẫu vừa nói thế, mẹ Lục liền nhìn con trai thật kỹ: "Tiểu Thái không nói mẹ còn không phát hiện, thật sự rất gầy nhà, A Thành, gần đây con bị bệnh sao?"

Lục Bán Thành nhận canh xong, lại uống một hớp mới ừ đại một tiếng, sau đó mới nói: "Mấy ngày trước con bị cảm."

"Khám bệnh chưa? Bây giờ sao rồi?" Cha Lục nói.

Tất cả mọi người đều dồn sự chú ý lên người Lục Bán Thành, Hứa Ôn Noãn cũng không nhịn được mở mắt nhìn lướt qua thân thể của hắn.

So với lúc trước cô đến cửa tìm hắn, thật sự là gầy đi rất nhiều, sắc mặt trắng xám như là bị bệnh.

Lục Bán Thành mơ hồ cảm nhận được ánh mắt của Hứa Ôn Noãn, liền nhẹ nhàng quay đầu nhìn cô.

Hứa Ôn Noãn nhìn thấy tầm mắt của hắn hướng về phía mình liền cúi đầu bới cơm.

Thì ra chỉ là ảo giác thôi,.. Lục Bán Thành nhìn chằm chằm đỉnh đầu Hứa Ôn Noãn mấy lần mới thu lại tầm mắt, trả lời cha hắn: "Con khám bác sĩ rồi, không có gì."

. . . . . .

Ăn cơm xong, Lục Bán Thành chơi cờ với Cha Lục.

Hứa Ôn Noãn lại tiếp tục nói chuyện với mẹ của Lục Bán Thành xong liền đi lên trên phòng ngủ của hắn.

Sau giờ ngọ mùa hạ, sau khi ăn uống no đủ xong sẽ cảm thấy mệt rã rời, Hứa Ôn Noãn ngồi trên ghế salon chơi điện thoại di động, liền buồn ngủ.

Ngủ như không ngủ, cô mơ hồ cảm giác được trong phòng có người mở cửa ra.

Cô cho rằng đó chỉ là ảo giác, không quá để ý, mãi đến khi cô bóng người chạm vào đỉnh đầu của mình, cô đột nhiên thức tỉnh, nhìn thấy khuôn mặt của Lục Bán Thành có chút gần mình, cô nhảy lên khỏi ghế salon theo phản xạ, liên tục lùi về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách của cô và hắn, cô mới bình tĩnh lại.

Hắn nhìn thấy cô ngủ trên ghế salon nên khoác cho cô một cái chăn sao?

Hứa Ôn Noãn hiểu lầm Lục Bán Thành nên ngớ ra một hồi, động môi hai lần cuối cùng cũng không nói được gì.

Lục Bán Thành cúi đầu, liếc nhìn chăn trong tay mình, lại ném chăn lên giường như chưa từng xảy ra chuyện gì, bình tĩnh nói: "Thức rồi thì chúng ta về thôi?"

Hứa Ôn Noãn không lên tiếng, chỉ gật đầu hai cái.

***

Chương 896: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (16)

Lục Bán Thành cũng không muốn nói thêm gì nữa, chỉ cầm chìa khóa xe ra khỏi phòng trước.

Hứa Ôn Noãn chào tạm biệt cha mẹ Lục xong đã nhìn thấy Lục Bán Thành quay đầu xe xong rồi.

Ngồi trên xe, thắt dây an toàn, Lục Bán Thành không nói tiếng nào đạp ga.

Sau khi ra khỏi tiểu khu, Hứa Ôn Noãn lại đem chiếc vòng bạch ngọc mà mẹ Lục đưa cho cô lúc hai người tán gẫu đưa đến hộc chứa đồ trong xe hắn: "Đây là đồ lúc nãy mẹ anh đưa cho tôi."

Lục Bán Thành liếc qua một cái liền nhìn thẳng con đường phía trước.

Hứa Ôn Noãn thấy Lục Bán Thành không nói gì, cũng im lặng, đến lúc cô nhìn thấy trạm tàu điện, liền nói: "Để tôi xuống ở đây đi."

Một động tác đơn giản như vậy hắn cũng làm không xong, suýt nữa lại đạp chân ga, nên bất ngờ đạp thắng lại khiến xe dừng đột ngột trên đường, qua một lát hắn mới từ từ bình tĩnh lại, chuyển bánh lái đậu xe ven đường.

Sau khi xe dừng hẳn lại, Hứa Ôn Noãn cũng không muốn nói lời nào, cũng không có ý muốn ngồi trên xe thêm nữa liền cởi dây an toàn, đưa tay muốn mở cửa xe.

Lục Bán Thành từ nãy đến hắn vẫn không nói chuyện lúc này lại nói: "Chờ chút."

Hứa Ôn Noãn hít khẽ một hơi thật sâu, quay đầu nhìn Lục Bán Thành.

Người đàn ông nhìn thẳng con đường phía trước, như đang giùng giằng cái gì đó, qua một lúc rất lâu mới nói: "Thứ hai cô có rảnh không?"

Hứa Ôn Noãn không hiểu Lục Bán Thành có ý gì, mới ngước lên ngạc nhiên nhìn hắn hỏi: "Có chuyện gì không?"

Lục Bán Thành như thất thần vậy, nhìn chằm chằm ngoài cửa kính xe hốt hoảng một lúc lâu mới quay người về phía Hứa Ôn Noãn.

Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô một lúc lâu, sau đó như thật sự hạ quyết tâm, đột nhiên dời tầm mắt, nói rõ ràng: "Thứ hai nếu cô rảnh thì chúng ta đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn đi."

Hắn và cô đã định là một năm, nhưng đến lúc này chỉ mới có bốn tháng, sao đột nhiên lại muốn ly hôn với cô?

Lục Bán Thành dù không nhìn thấy biểu hiện của Hứa Ôn Noãn nhưng hắn vẫn có thể hiểu được những thắc mắc trong lòng cô, lại nói: "Tiền cô cũng đã trả xong cho tôi rồi, bây giờ cô cũng không nợ tôi gì nữa, hơn nữa sớm muộn gì cũng phải ly hôn, nên sớm hơn hay muộn hơn thì cũng vậy thôi. Có khi ly hôn sớm một chút sẽ tốt hơn."

Bàn tay Lục Bán Thành cầm tay lái bắt đầu run rẩy, dừng một chút, hắn lại nói tiếp: "Bây giờ chúng ta có ly hôn hay không thì cũng chẳng khác gì nhau, vì vậy xử lý mối quan hệ này càng sớm thì càng tốt."

"Ừ..." Hứa Ôn Noãn đáp một tiếng, sau đó vừa nhìn tới Lục Bán Thành muốn nói được một tiếng, nhưng tầm mắt lại nhìn thấy vết truyền nước biển trên tay hắn, còn có một vết hình như là y tá dán băng keo cá nhân không kỹ, có chút máu rỉ ra.

Chữ đã đến bên môi Hứa Ôn Noãn bỗng nhiên dừng lại.

Thì ra mấy ngày trước hắn thật sự bị bệnh nặng như vậy sao... có điều, cũng không liên quan gì đến cô... Hứa Ôn Noãn rất nhanh lại phục hồi tinh thần, nói rõ ràng chữ "Được

****

Chương 897: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (17)

Cô đồng ý thật thẳng thắn ha... cho dù ngữ khí của cô vẫn không có cảm xúc gì nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy được cô có chút mừng rỡ.

Lục Bán Thành cảm thấy cổ họng mình như bị vật gì đó chặn lại, khiến hắn không thể thở nổi.

Hứa Ôn Noãn thấy hắn không có phản ứng gì, không nói nữa, liền mở cửa, xuống xe.

Lúc cô đóng cửa xe lại xong, Lục Bán Thành bỗng nhiên lại gọi: "Ôn Noãn."

Hứa Ôn Noãn quay đầu lại.

Lục Bán Thành như muốn nói gì đó, há miệng nhưng vẫn không phát ra được tiếng nào, qua một lúc hắn mới nói: "Thứ hai gặp."

"Ừ" Hứa Ôn Noãn gật gù, thong dong bước vế phía trạm tàu điện.

Lục Bán Thành nhìn chằm chằm cổng vào trạm tàu điện ngầm một lúc lâu sau mới nhìn sang tòa nhà lớn bên cạnh.

Hắn vừa gọi cô, thật sự muốn nói với cô hai chữ "Xin lỗi" nhưng lời chưa kịp nói, hắn lại cảm thấy không cần phải làm vậy rồi.

Cô không tha thứ cho hắn, cũng không sao, chỉ cần cô vượt qua được là được rồi.

-

Sáng sớm thứ hai, Hứa Ôn Noãn đã nhận được tin nhắn của Lục Bán Thành hẹn chín giờ sáng gặp nhau ở trước cửa cục dân chính.

Hứa Ôn Noãn gọi điện thoại cho cấp trên, xin đến trễ, sau đó mới cầm hộ khẩu đi đến trạm tàu điện, đến cục dân chính.

Thứ hai đường đông, Hứa Ôn Noãn đến cục dân chính 20 phút sau mới thấy Lục Bán Thành đến.

Dừng hẳn xe xong, Lục Bán Thành mở cửa xe xong liền xuống xe, đứng cạnh xe tìm hộ khẩu, đi đến trước mặt Hứa Ôn Noãn.

"Kẹt xe, thật ngại quá." Lục Bán Thành giải thích.

Hứa Ôn Noãn không nói gì liền trực tiếp quay đầu vào cục dân chính.

Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, thủ tục đã được làm xong.

Từ cục dân chính đi ra, Lục Bán Thành vốn định đưa Hứa Ôn Noãn đến công ty của cô nhưng nghĩ nghĩ một hồi, thôi bỏ đi.

Hứa Ôn Noãn vẫn không có gì muốn nói với hắn, đi đến ven đường, vẫy xe taxi.

Tình cảnh này lại khiến Lục Bán Thành nhớ đến lúc cô và hắn vừa mới đăng ký kết hôn xong, cô cũng nói mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi.

Lúc này mới mấy tháng mà cô và hắn lại xảy ra những chuyện long trời lở đất rồi.

Rất nhanh liền có một chiếc xe taxi đến trước mặt Hứa Ôn Noãn, trước khi cô bước đến xe, Lục Bán Thành vẫn không nhịn được gọi cô lại: "Hứa Ôn Noãn."

Hứa Ôn Noãn quay đầu lại nhìn về phía tầm mắt của hắn, hơi kinh ngạc, như buồn bực sao hắn còn chưa đi.

Lục Bán Thành nhìn cô không chớp mắt, nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới nói: "Tạm biệt, Ôn Noãn.'

Hứa Ôn Noãn không biết có phải mình nhìn thấy ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy Lục Bán Thành có chút bất thường, như có chuyện gì đó muốn nói mà không nói ra được, làm cho tim cô nhói lên một cái, mới trả lời: "Tạm biệt."

Đáy mắt Lục Bán Thành đau đớn, hắn khẽ gật đầu, không lên tiếng, nhìn về phía xe của mình.

Hứa Ôn Noãn lại tiếp tục nhìn chằm chằm gò má của Lục Bán Thành mấy giây, đến khi bác tài thúc giục cô, cô mới vội vàng mở cửa, ngồi vào xe.

Xe càng chạy càng xa, Lục Bán Thành đứng trước cửa cục dân chính, cầm giấy ly hôn đứng cứng ngắt như một pho tượng.
***

Trang Chủ  Ngôn Tình  Mạnh mẽ yêu nhau 100 ngày full  Chương 898

MẠNH MẼ YÊU NHAU 100 NGÀY FULL

Chương 898: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (18)

Chương
/948GO

Mùi rất hôi từ miệng? Có cách giải quyết!

Phụ nữ ơi! Tôi chia sẻ một phương pháp để trông trẻ hơn 20 tuổi!

Bạn sẽ có thể kiếm 40 triệu đồng mỗi ngày khi học được mẹo này
Chương 898: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (18)

Ánh mặt trời ngày càng long lanh chiếu vào khuôn mặt mơ hồ của hắn.

Lục Bán Thành không biết cuối cùng mình đã đứng bao lâu, cuối cùng hắn lại bị điện thoại không ngừng run trong túi làm cho bừng tỉnh.

Hắn không rút điện thoại di động ra, từ từ cất bước đi về phía xe, mở cửa lên khởi động xe xong, lại từ từ lái đi.

Tạm biệt, thật sự là tạm biệt rồi.

Từ nay về sau, trong thế giới của em sẽ không còn anh nữa.

Đối với em mà nói, anh là một cơn ác mộng.

Đối với anh mà nói, em chính là một bữa tiệc hoa mỹ chói mắt nhất trong sinh mệnh của mình.

Nếu như nhìn thấy em tổn thương đau khổ nhiều như vậy rồi, anh không thể nào ép em ở bên cạnh anh nữa, vậy thì anh sẽ để em đi, ít nhất như vậy anh không cần phải lừa gạt em, lừa gạt chính bản thân mình, em phá đứa con của anh, anh hận em, cũng không cần phải đi tìm người phụ nữ khác để khoe khoang trước mặt em, ấu trĩ muốn nhìn em ghen tuông một chút.

Mặc dù rời khỏi thế giới của em là do anh cam tâm tình nguyện, anh không thẹn với lương tâm, cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.

Từ hôm nay trở đi, anh yêu em, chỉ là chuyện của mình anh thôi.

Lục Bán Thành lái xe rất chậm, đi một vòng thành phố phồn hoa, đô hội, không có điểm dừng.

Điện thoại trong túi hắn lại không ngừng vang lên, hắn biết đó là thư ký gọi tới muốn hắn đến công ty giải quyết vấn đề phải làm.

Bây giờ hắn không muốn đi làm, chỉ muốn đi vòng vòng một chút, hắn mới có thể khiến bản thân mình không quá tuyệt vọng.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, hắn mới dừng xe ở ven đường.

Nhìn cảnh đêm đẹp đẽ qua cửa kính xe hắn thất thần sửng sốt một chút, cuối cùng cũng móc điện thoại di động ra.

Lục Bán Thành đợi mấy phút điện thoại tắt nguồn nãy giờ mới khởi động xong, hắn nhập password, nhìn qua mấy cuộc gọi đến một lần, lại bị quỷ thần sai khiến bấm vào game.

Hứa Ôn Noãn online.

Trước kia hắn nhìn thấy cô sẽ lập tức vào chat với cô, làm phiền cô.

Nhưng hôm nay hắn nhìn thấy cô online trong lòng lại lăn lộn chỉ cảm thấy khổ sở, Lục Bán Thành muốn thoát game nhưng lại có tin nhắn của cô gửi tới: “Anh đâu rồi?”

Lục Bán Thành không trả lời cô, cô lại gửi tin nhắn tới: “Bệnh tình của ba tôi tốt hơn nhiều rồi, nếu không có anh tôi thật sự không biết mọi chuyện sẽ thế nào nữa.”

Trước kia trong game tuy rằng nói chuyện rất nhiều nhưng Hứa Ôn Noãn chưa từng hỏi về thông tin của hắn: “Đúng rồi, Linh Độ, anh ở đâu vậy?”

Lục Bán Thành nghĩ một chút, cuối cùng lại nói dối cô: “Thượng Hải.”

Bảo Bảo sợ, bảo vệ ta: “A, tôi học đại học ở đó á!”

Lục Bán Thành còn chưa trả lời tin của cô , cô lại gừi tiếp tới cho hắn một tin nhắn: “Linh Độ, tôi có hẹn gặp khách hàng, người đó đến rồi, tôi phải off đây.”

Hắn vừa mới đọc tin nhắn xong, avatar của cô đã tối màu lại.

Khách hàng… phải ha, cô ấy còn thiếu Tiểu Ái 800 ngàn, hơn nữa phẫu thuật cho cha của cô cũng không phải là một con số nhỏ, bây giờ chắc chắn là cô phải tìm hết cách để kiếm tiền rồi.

Chỉ là, bác sĩ tâm lý cũng đã nói qua, việc cô tiếp xúc với quá nhiều người khác giới cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến bệnh tình của cô.
***

Chương 899: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (19)

Bàn chuyện hợp đồng chắc chắn là không thể tránh khỏi việc uống rượu, một cô gái uống quá nhiều rượu thì không tốt cho sức khỏe, quan trọng hơn nữa là không an toàn. . .

Lục Bán Thành trầm tư trong chốc lát, lại giơ điện thoại lên, tìm số điện thoại của thư ký gọi cho cô.

Thư ký nhận điện thoại của hắn, nhưng nhìn thấy Bồ Tát sống vậy, bắt máy xong liền nghe thấy cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó liền lải nhải báo cáo những chuyện phải xử lý cho hắn.

Lục Bán Thành giơ tay lên xoa xoa mi tâm đau nhói, cắt ngang thư ký: “Cô giúp tôi liên hệ với phòng tài vụ chuẩn bị tài chính một chút.”

Tôi muốn mở một hội quán SPA cho nữ, khảo sát cho tôi chỗ nào tốt nhất, tôi muốn tiến hành thật sớm.

. . . . . . .

Sau khi cúp máy xong, Lục Bán Thành liền đăng nhập vào game, gửi một tin nhắn cho Hứa Ôn Noãn: “Trước kia tôi từng nghe cô nói cô và bạn trai cũ cùng thành lập công ty, vậy chắc là cô có kinh nghiệm tìm chỗ kinh doanh tốt đúng không? Tôi có một người bạn muốn mở một hội quán SPA cho nữ muốn tôi giúp tìm một người có năng lực kinh doanh, cô có muốn làm thử hay không?”

Lục Bán Thành sợ Hứa Ôn Noãn từ chối, lại bổ sung thêm: “Lương rất cao, tất nhiên hoa hồng là khỏi bàn cãi, chắc là thưởng cuối năm cũng khủng lắm đó!”

. . . . . . . .

Mười một giờ khuya, Hứa Ôn Noãn lết thân thể mệt mỏi rã rời về nhà, lúc vào nhà tắm, tắm xong, cô muốn lên giường ngủ. Đến tận sáng thứ hai, cô thức dậy liền đăng nhập vào game để nhận quà như thường lệ thì nhìn thấy tin nhắn của Linh Độ gửi tới.

Hứa Ôn Noãn suy tính đến giữa trưa, cuối cùng cũng trả lời Linh Độ: “Để tôi thử xem.”

. . . . . . . .

Một năm ba tháng sau.

Hội quán SPA được Hứa Ôn Noãn vận hành cũng không tệ lắm, tháng trước lợi ròng cũng đã hơn trăm ngàn.

Xét thấy công của Hứa Ôn Noãn quá lớn, liền khích lệ cô cho cô chính thức trở thành một cổ đông của hội quán.

Lúc Hứa Ôn Noãn nhận được điện thoại của Tiểu Ái, cô đang xem bảng lương của mình.

Tần Chỉ Ái biết hết những việc mà cô đã làm được khi thấy cô bắt máy liền giỡn gọi: “Hứa tổng.”

Hứa Ôn Noãn để bảng lương xuống, sau đó liền tựa lên ghế làm việc mà trả lời: “Tần tiểu thư, cảm ơn cô đã quan tâm đến tôi, lần tới cô đại giá quang lâm đến đây, chắc tôi không cần cho cô giá ưu đãi nhất đâu nhỉ?”

“Đáng ghét quá!” Tần Chỉ Ái giả bộ tức giận trả lời, sau đó liền cười khanh khách nói đến chính sự: “Tớ gọi điện thoại đến là để nhắc cậu ngày mai đừng quên sinh nhật của Đậu Phộng Nhỏ đó.”

“Biết rồi biết rồi, quên chuyện gì cũng không dám quên sinh nhật của bảo bối rồi!” Nhắc đến Đậu Phộng Nhỏ, trong lòng Hứa Ôn Noãn liền cảm thấy mềm mại.

Cô nói chuyện với Tần Chỉ Ái thêm một chút, sau khi cúp điện thoại, lại cầm bảng lương, không biết có phải vì chuyện của Tần Chỉ Ái và Đậu Phộng Nhỏ không mà lại khiến cô nhớ đến chuyện cô phá thai không, trong lòng cô lại có chút lạnh lẽo.

. . . . . . . . .

Sáng sớm ngày thứ hai, Hứa Ôn Noãn đến thẳng biệt thự của Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái. 

Lúc cô đi theo Tần Chỉ Ái vào nhà, Đậu Phộng Nhỏ đang được Tần Gia Ngôn ôm trong lòng, cười khanh khách.

Hứa Ôn Noãn vào nhà xong, liền để túi xuống, cầm quà đến trước mặt Đậu Phộng Nhỏ, cô cười híp mắt gọi “Đậu Phộng Nhỏ” xong sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Gia Ngôn, chào hỏi: “Gia Ngôn.”
***
Chương 900: Yêu là tác thành, không phải chiếm hữu (20)

Đậu Phộng Nhỏ chỉ giữ cậu khư khư, con trai nói chuyện với cậu thì không sao nhưng mà phụ nữ xinh đẹp thì bé liền thay đổi sắc mặt, nụ cười lúc nãy khi nghe Hứa Ôn Noãn gọi “Gia Ngôn”  liền biến mất, còn bi bô nói với Hứa Ôn Noãn: “Gọi Tần Gia Ngôn, không phải Gia Ngôn!”

Hứa Ôn Noãn bị chọc cười khì khì, không nhịn được chọc bé con: “Đậu Phộng Nhỏ cũng giữ cậu chặt quá ha!”

Tần Gia Ngôn cũng cười khẽ theo, sau đó liền sờ sờ mái tóc mềm mại của Đậu Phộng Nhỏ, trấn an bé xong lại mỉm cười chào Hứa Ôn Noãn: “Chị Ôn Noãn, gần đây khỏe không ạ?”

Vì được Tần Gia Ngôn xoa đầu nên Đậu Phộng Nhỏ lại cười tít mắt, nhưng khi thấy cậu nói chuyện với người kia thì lại vểnh vểnh môi lên.

“Cực kỳ tốt…” Hứa Ôn Noãn dừng một chút, thuận dịp hỏi lại: “Còn em thì sao? gần đây thế nào?”

Đậu Phộng Nhỏ thấy cô trả lời cậu, không cười nữa mà ngày càng tức giận trừng mắt với Hứa Ôn Noãn, miệng nhỏ càng vênh lên.

“Vẫn tốt ạ.” Tần Gia Ngôn trả lời rất ngắn gọn.

“Tuổi không còn nhỏ nữa, nên tìm bạn gái đi, lo đến chuyện đại sự là vừa rồi.”

Nghe thấy hai người nói một câu rồi lại một câu Đậu Phộng Nhỏ lại càng không vui, ngực thở phập phồng.

Thấy cậu cười với Hứa Ôn Noãn, Đậu Phộng Nhỏ lại càng muốn khóc, lại nói giọng đầy tức giận: “Dì Ôn Noãn đáng ghét!”

“Đậu Phộng Nhỏ, không cho nói với dì Ôn Noãn như vậy, mau xin lỗi dì nếu không cậu sẽ tức giận đó!” Tần Gia Ngôn cúi đầu giả bộ không vui nhìn về phía Đậu Phộng Nhỏ.

Cậu lại bảo vệ dì Ôn Noãn… Đậu Phộng Nhỏ mở to đôi mắt ướt nhẹp, sau đó còn nhìn Hứa Ôn Noãn một chút, sau đó lại nhìn Tần Gia Ngôn, một giây sau liền mếu máo rống lên.

“Được rời được rồi, dì Ôn Noãn đáng ghét dì Ôn Noãn đáng ghét, dì Ôn Noãn là đáng ghét nhất!” Hứa Ôn Noãn không nghĩ ngợi gì liền dỗ Đậu Phộng Nhỏ: “Đậu Phộng Nhỏ, đừng khóc, dì Ôn Noãn biết sai rồi, dì Ôn Noãn xin lỗi bằng cách tặng quà cho con được chưa?”

Nghe thấy chữ “Quà”, Đậu Phộng Nhỏ đang nhắm mắt khóc liền lặng lẽ mở mắt ra, nhìn về phía chiếc hộp mà dì Ôn Noãn đang giơ lên, là búp bê mà bé thích nhất.”

Đậu Phộng Nhỏ muốn ôm quà vào lòng lắm luôn, nhưng mà cậu còn chưa có dỗ bé nha!

Nghĩ tới đây, Đậu Phộng Nhỏ lại nhắm mắt lại khóc oa oa.

Nghe thấy tiếng khóc của con gái, Tần Chỉ Ái từ trong bếp chạy vào, đưa tay ra muốn ôm Đậu Phộng Nhỏ: “Sao vậy?”

Đậu Phộng Nhỏ chẳng để ý đến cánh tay của mẹ mà nắm chặt vạt áo của cậu, tiếp tục khóc….

Cho dù không ai nói gì nhưng Tần Chỉ Ái lại nhìn thấy Hứa Ôn Noãn và Tần Gia Ngôn đứng gần nhau liền biết có chuyện gì xảy ra: “Gia Ngôn, dỗ nó đi.”

“Được rồi, không khóc…….” Tần Gia Ngôn còn chưa nói xong, tiếng khóc trong miệng Đậu Phộng Nhỏ liền biến mất, sau  đó lại mang khuôn mặt còn hai dòng nước mắt hai bên má duỗi cánh tay béo tròn tròn ra ôm búp bê mà Hứa Ôn Noãn đưa, nũng nịu nói: “Cảm ơn dì Ôn Noãn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro