Chương 811-820: Tình cảm chân thành đơm hoa kết trái (5-14)
Chương 811: Tình cảm chân thành đơm hoa kết trái (5)
"... hơn nữa ông nội con lại mong có chắt như vậy, đứa bé trong bụng Tiểu Ái chính là bảo bối quan trọng nhất của ông, ông còn mong mỗi ngày có thể ở bên cạnh chăm sóc cho Tiểu Ái, sao có thể để cô ấy về Hàng Châu một mình, sau đó mọi chuyện phải hoãn cho đến khi con xuất ngũ trở về..."
Những gì cần giải thích cũng đã giải thích rồi, tìm người chịu tội thay cũng đã tìm rồi, bây giờ cũng nên nhận sai.
Có điều, cho dù có thừa nhận sai lầm, cũng phải để cho mẹ Tần biết hắn vẫn luôn bảo vệ cho Tiểu Ái, như vậy, mới có thể thuyết phục được bà.
"Mẹ vợ, chuyện này là con thiếu mẹ một lời thông báo, con thật sự yêu Tiểu Ái, thêm việc ông nội con cũng yêu mến cô ấy, nên con liền có chút hồ đồ... Mẹ muốn trách thì cứ trách con, chứ đừng trách Tiểu Ái..."
Làm cha mẹ, không phải luôn mong con cái của mình được hạnh phúc sao?
Mẹ Tần thật sự cảm thấy chuyện con gái không báo với mình một tiếng lại sinh một đứa con, việc này quá mức khó chấp nhận.
Nhưng bà không hồ đồ, chuyện đã đến nước này rồi, một câu làm chẳng nên non, con rể lại che chở cho con gái bà như vậy, không phải đây chính là mong đợi lớn nhất của bà sao?
Sau khi kết hôn hai người có con hay là có con trước rồi mới kết hôn thì cũng vậy thôi, tuy rằng chuyện này khiến bà thật sự giật mình nhưng trong lòng bà cũng cảm thấy đây có thể tính là song hỷ lâm môn.
Nhìn thấy bà không tức giận như lúc mới nghe chuyện nữa, lúc này mới nói tiếp: "Đúng rồi, mẹ à, ngày mai chúng con trở về Bắc Kinh, Đậu Phộng Nhỏ có thể gặp được bà ngoại rồi."
Vừa nãy còn là mẹ vợ, bây giờ đã thành mẹ ngọt xớt rồi, đúng là càng nói càng khiến Tiểu Vương đỏ mặt, ngay cả mẹ Tần cũng sửng sốt nở nụ cười.
. . . . .
Bắc Kinh.
Nhà cũ Cố gia. bạn nào muốn đọc trước full liên hệ : [email protected]
Cố lão gia ở trước nôi của trẻ con, cầm món đồ chơi, cười không ngậm được mồm chơi với Đậu Phộng Nhỏ, đùa đùa một hồi, ông đột nhiên nặng nề hắt hơi một cái.
Cố lão gia xoa xoa mũi, còn cho rằng mình bị cảm, sợ lây bệnh cho bé con nên không dám đến gần Đậu Phộng Nhỏ, liền đứng lên cách chắt của mình một chút.
Ra khỏi phòng của Đậu Phộng Nhỏ, ông lại hắt hơi, lần này lại là liên tục ba cái.
. . . . . . . .
Ngày Cố Dư Sinh đến hỏi cưới cô là ngày 8 tháng 12.
Ngày này đối với nhiều người mà nói đều không đáng nhắc tới nhưng đối với Hứa Ôn Noãn mà nói, lại là một trong những ngày đáng giá trong sinh mệnh của cô.
một năm trước, ngày 8 tháng 12 là ngày Bắc Kinh đón trận tuyết lớn nhất đầu mùa.
Buổi chiều ngày hôm đó, Ngô Hạo nghỉ việc, dẫn cô đến cầu Hổ Phương ăn món thịt nướng nóng hổi mà cô thích ăn nhất.
Ăn cơm tối xong, vừa đúng 7 giờ, thời gian còn sớm, cô vốn muốn định đề nghị Ngô Hạo cùng đi xem phim nhưng Ngô Hạo lại tỏ ra vô cùng thần bí dẫn cô đến một chỗ.
Chính là trong sân thể dục của trường học A.
Vào ngày đó lại đúng lúc là ngày chủ nhật, trong trường học không có một bóng người.
Dựa vào ánh đèn mờ tỏ, cô và Ngô Hạo nắm tay nhau đi trong tuyết quanh một vòng sân thể dục, lúc đó cô thật sự lạnh đến nỗi không thể chịu đựng được, vừa chuẩn bị đi về, Ngô Hạo lại bỗng gọi tên của cô: "Ôn Noãn."
Cho dù đã qua một năm nhưng Hứa Ôn Noãn vẫn nhớ như in ngày đó, tiếng gọi "Ôn Noãn" này khiến cô cảm thấy tràn ngập ấm áp và nhu tình.
Cho dù hắn và co có yêu nhau mười năm, nhưng thời khác đó, cô lại giống như trẻ con vậy, tim lại đập thình thịch cực kỳ mạnh.
Cô vừa mới quay đầu về phía Ngô Hạo, chữ hả trong miệng còn chưa kịp phát ra, Ngô Hạo liền buông tay cô, đứng trước mặt cô nhưng lại từ từ quỳ một gối trên nền tuyết trắng xóa.
***
Chương 812: Tình cảm chân thành đơm hoa kết trái (6)
Cô theo bản năng lùi về phía sau một bước, sau đó trong tay Ngô Hạo lại là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo.
Ngày đó tuyết rơi rất lớn, toàn bộ thế giới đều biến thành màu trắng tinh khiết, trên tóc Ngô Hạo cũng có vài bông tuyết mỏng manh bay lất phất xuống vai hắn.
Hắn ngước nhìn cô, ánh mắt thâm tình nói: "Ôn Noãn, anh yêu em, làm vợ anh nha?"
. . . . . .
Hứa Ôn Noãn ngồi trong quán rượu nhớ lại những chuyện này, liền dời tầm mắt khỏi cửa sổ, nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, lông mi dài và dày khẽ nhúc nhích, liền có một giọt nước mắt lăn xuống, rơi vào ly rượu, tạo nên những vòng tròn trong ly.
Cô giơ tay che đôi mắt đẫm lệ, bưng ly rượu trước mặt lên, mí mắt cũng cũng không chớp nữa, chỉ uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, sau đó cầm chai rượu lên tiếp tục rót thêm vào ly.
Hứa Ôn Noãn cũng không biết mình đã rót bao nhiêu, uống như thế nào, chỉ biết đến cuối cùng, cô đều cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Mơ mơ màng màng đi ra khỏi quán rượu, gió mùa đông thổi vào mặt khiến đầu óc choáng váng của Hứa Ôn Noãn tỉnh táo lại một chút, cô bước lảo đảo đến ven đường.
Cô quên chỗ cô đứng là khu vực dành riêng cho người đi bộ, ngồi xổm ở ven đường cũng không bao giờ bắt nổi một chiếc taxi.
Bên cạnh có rất nhiều người qua lại những người nam tính một chút thì sẽ nhìn sơ qua cô một cái, thậm chí còn có những người đến trước mặt cô hỏi thăm: "Tiểu thư, cô có cần tôi giúp gì không?"
Hứa Ôn Noãn miễn cưỡng xua tay một cái, không nói gì, chôn mặt vào đầu gối, trong khí trời rét căm căm, lại ngồi một chút nữa, sau khi biết mình say đến rối tinh rối mù, mới run rẩy lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Cô không nhìn thấy rõ màn hình, chỉ bấm bậy một lúc lâu, lại bấm vào một dãy số.
Đợi đầu dây bên kia bắt máy xong, trong điện thoại lại có một giọng nói ấm áp quen thuộc: "Ôn Noãn?"
Hứa Ôn Noãn vắt óc suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra đây là giọng nói của ai, sau đó liền hỏi: "Có thể đến đón em không?"
"Ôn Noãn, em ở đâu?"
"Em ở quán bar..." Cô cố gắng ngước lên nhìn biển hiệu quán bar xong, lại trả lời bốn chữ như vậy.
"Quán bar nào?"
"...Sau biển ..." Hứa Ôn Noãn nói đi nói lại hai chữ, cũng không nói tên quán bar mà cứ lẩm bẩm: "Ngô Hạo..."
Đầu dây bên kia trầm mặc.
Hứa Ôn Noãn say đến rối tinh rối mù, chìm trong suy nghĩ của bản thân, cứ liên tục gọi: "...Em lạnh quá... Ngô Hạo,... Ngô Hạo..."
Điện thoại bị cúp, âm thanh đô đô khó nghe vang bên tai không ngừng, có thể Hứa Ôn Noãn vẫn không biết không có ai đang nghe mình nói, cứ như vậy nói một mình.
. . . . . .
"Bán Thành, cậu trốn ở đây làm cái gì vậy?"
Lục Bán Thành hoàn hồn, quay đầu nhìn người đến một cái, lại cười yếu ớt với người đó, cầm điện thoại nhét vào túi.
"Đi thôi đi thôi." Người đó lại lên tiếng.
Lục Bán Thành nhìn chằm chằm đường lớn cách cửa kính, lại nói với người kia: "Xin lỗi, tôi có chuyện đột xuất, đi trước."
Sau đó liền quay lại phòng khách, ôm áo khoác rời khỏi đó.
Sau khi đến bãi xe gần bãi biển, đậu xe xong, Lục Bán Thành liền vội vã đi đến phố quán bar.
***
Chương 813: Tình cảm chân thành đơm hoa kết trái (7)
Con đường thật sự rất dài, Lục Bán Thành không biết Hứa Ôn Noãn đang ở đâu, sợ cô chờ lại sốt ruột, cảm lạnh, bước chân lúc nhanh lúc chậm nhìn kỹ cả hai bên đường.
Đến lúc cuối phố hắn càng đi nhanh hơn, lúc Lục Bán Thành nhìn chằm chằm ở phía trước năm mét liền nhìn thấy Hứa Ôn Noãn ngồi cuộn thành một bó trên đường thì mới từ từ dừng bước.
Hắn nhìn cô mười mấy giây, sau đó nhẹ nhàng đi đến trước mặt cô, kéo cô đứng lên.
Bỗng nhiên mùi rượu xộc vào mũi khiến Lục Bán Thành nhíu mày, lúc này mới liếc nhìn khuôn mặt của Hứa Ôn Noãn một cái, đôi mắt mông lung, hiển nhiên là uống say rồi.
Không biết có phải cô ngồi xổm trong khí lạnh quá lâu hay không, cả người cô đều lạnh toát.
Lục Bán Thành mau chóng cởi áo khoác của mình ra, vừa mới chuẩn bị khoác lên người Hứa Ôn Noãn thì cô lúc này mới biết có người đến, ngẩng đầu, mở to đôi mắt lờ đờ cố gắng nhìn hắn, nở nụ cười: "Ngô Hạo, anh đến rồi..."
Đầu ngón tay cầm áo của Lục Bán Thành run run, biểu hiện chậm lại, từ từ khoác áo lên người Hứa Ôn Noãn.
Có thể là động tác của hắn quá mức thô lỗ khiến cô không thoải mái, nhíu mày, mang theo vài phần ngây thơ làm nũng: "Ngô Hạo, chờ anh lâu quá... Ngô Hạo..." nói xong, cô liền chui vào lòng Lục Bán Thành.
Lưng Lục Bán Thành căng thẳng, theo bản năng muốn đẩy Hứa Ôn Noãn ra nhưng tay hắn còn chưa đụng đến tay cô, cô bé trong lòng hắn đã rụt bả vai lại, hình như là đang khóc.
Lục Bán Thành giống như bị điểm huyệt vậy, đứng yên tại chỗ, để cô bé trong ngực hắn muốn làm gì thì làm, đứng yên bất động.
Trong chốc lát, tiếng khóc nức nở của Hứa Ôn Noãn liền vang lên.
Giống như có một con dao đâm thẳng vào trong lồng ngực của hắn, khiến hắn căng thẳng một hồi.
Một lát sau, cô vẫn còn đang rơi lệ.
Lục Bán Thành khẽ thở dài một hơi, ý nghĩ muốn kéo cô bé trong ngực mình ra lại trở thành vỗ nhẹ lên lưng cô dỗ dành.
Hắn không nói gì dỗ dành cô một lúc lâu, cứ để cô khóc như vậy cho đã.
Lục Bán Thành cụp mắt nhìn chằm chằm đỉnh đầu của Hứa Ôn Noãn, cúi đầu khom người bế cô lên, đi về phía bãi đậu xe.
Trước nhà của cô, dù có tìm bao lâu cũng không tìm thấy chìa khóa nhà trong túi cô.
Lục Bán Thành không thể làm gì khác hơn là đưa cô xuống lầu, nhét cô lên xe, về nhà mình.
Để cô nằm xuống ghế salon, hắn ngồi chồm hỗm trên nền đất giúp cô cởi giày, sau đó đi đến nhà vệ sinh mở một chậu nước nóng, để bàn chân nho nhỏ của cô vào, sau khi cô ấm người lại rồi mới lau khô chân cho cô, đưa cô vào phòng ngủ của mình.
Rượu làm chất xúc tác, lại được lao vào nệm chăn ấm áp, Hứa Ôn Noãn liền ngủ say.
Lục Bán Thành đứng bên giường, nhìn chằm chằm cả thiên hạ xinh đẹp đang ngủ say trên giường, sau đó mới nhìn khóe mắt cô, trên đó còn có một giọt lệ còn ngập ngừng chưa rơi xuống.
Lục Bán Thành nhìn một lúc lâu mới khom người, duỗi ngón tay lau khô giọt nước mắt kia, sau đó tắt đèn trong phòng ngủ, đi ra ngoài.
. . . . . .
Hứa Ôn Noãn tỉnh lại đã là 12 giờ trưa ngày hôm sau.
Trong mắt cô là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ khiến tim cô nhảy lên một cái, đột nhiên ngồi dậy trên giường, vén chăn lên, nhìn quần áo của mình vẫn còn nguyên vẹn trên người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tối qua cô uống say, hình như trong mơ mơ màng màng có gọi điện thoại cho Ngô Hạo. . .
***
Chương 814: Tình cảm chân thành đơm hoa kết trái (8)
Chẳng lẽ Ngô Hạo lại đưa cô về nhà? Nhưng mà cô nhớ rõ ràng nhà Ngô Hạo đâu phải như vầy?
Hứa Ôn Noãn nhíu mày xuống giường, đi chân đất ra khỏi phòng ngủ.
Trong mắt cô là phòng khách xa hoa được trang hoàng gọn gàng sạch sẽ, không một hạt bụi.
Hứa Ôn Noãn cẩn thận từng li từng tý đi quan sát quanh phòng khách một vòng, sau đó liền có người trong phòng ăn cất bước ra ngoài phòng khách.
Cô còn chưa đến cửa phòng ăn, người trong phòng đã đi ra đến nơi rồi.
Lục Bán Thành mặc quần áo ở nhà, nhìn thấy cô liền dừng bước: "Tỉnh rồi sao?"
Hứa Ôn Noãn sững sờ gật gật đầu, sao cô lại đi gọi điện thoại cho Lục Bán Thành chứ?
Lục Bán Thành nghiêng người nhường đường cho cô vào phòng ăn: "Đúng lúc bữa trưa đã được chuẩn bị xong, vào ăn một chút đi."
Hứa Ôn Noãn lại không xoay chuyển kịp, ngơ ngác "A" một tiếng, sau đó mới bước chân vào.
Lục Bán Thành lúc này mới để ý cô đang đi chân trần, liền đưa tay kéo cánh tay của cô, cởi dép của mình đưa cho cô mang, sau đó mới đi chân trần đến cửa, lấy một đôi dép khác mang vào.
Lúc ngồi trước bàn ăn, Lục Bán Thành múc cho Hứa Ôn Noãn thêm một chén cháo, sau đó đưa muỗng cho cô.
Hứa Ôn Noãn còn chưa kịp phản ứng, nhận muỗng xong, nói cảm ơn, lại hỏi: "Anh Bán Thành, tối qua em đã gọi nhầm điện thoại cho anh sao?"
Gọi nhầm điện thoại... lúc hắn nghe máy liền biết rồi, không phải sao?
Lục Bán Thành rũ mi mắt, trên mặt không có biểu hiện gì, yên lặng trong chốc lát, lại ngẩng đầu lên nói với Hứa Ôn Noãn: "Không sao, mau ăn cháo đi."
Hứa Ôn Noãn "Vâng" một tiếng, cúi đầu cầm muỗng húp cháo.
Say rượu khiến dạ dày của Hứa Ôn Noãn không thoải mái, cô ăn nửa chén cháo thì để muỗng xuống, sau đó vừa định chào tạm biệt Lục Bán Thành mà rời đi thì điện thoại di động của cô đặt trên bàn lại vang lên.
Lục Bán Thành nghe tiếng, theo bản năng nhìn qua, là chữ "Mẹ" hiện lên màn hình.
Hứa Ôn Noãn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, như là đang do dự, một lúc lâu sau mới bắt máy: "Mẹ."
Mẹ Hứa nói chuyện khá lớn, thậm chí là Lục Bán Thành cũng có thể nghe được bà đang nói gì trong điện thoại:
"Ôn Noãn, con thật sự không muốn kết hôn với Ngô Hạo sao? Cho dù là Ngô Hạo thật sự có lỗi với con nhưng con không thể một gậy đánh gãy mối quan hệ này được, con nói xem lúc trước chúng ta đã gặp mặt ba mẹ của Ngô Hạo rồi, hôm qua mẹ của cậu ấy lại gọi điện thoại đến cho mẹ, muốn mẹ khuyên con... Ôn Noãn, con muốn kết hôn ba mẹ liền cho con kết hôn, lúc trước ba mẹ Ngô Hạo đến đã đưa sính lễ cả triệu đó... Ba con lấy tiền đó chơi cổ phiếu thua lỗ hết rồi, bây giờ con lại đòi từ hôn,... ba mẹ lấy đâu ra số tiền lớn như vậy để trả lại cho người ta đây chứ..."
Lúc trước cô và Ngô Hạo vui vẻ như vậy, cô còn có cảm giác như Ngô Hạo và mình là người một nhà, còn chuyện sính lễ gì đó, cô hoàn toàn không quá để ý.
Một triệu... Hứa Ôn Noãn bất giác cắn môi, trước mặt Lục Bán Thành, cô không muốn nói những chuyện này nhiều, chỉ trả lời vài câu: "Chờ sau khi con về nhà rồi tính đi." Sau đó liền cúp máy.
Lúc để điện thoại di động xuống, Hứa Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn Lục Bán Thành: "Anh Bán Thành, tối qua cảm ơn anh đã giúp em, em sẽ không quấy rầy anh như vậy nữa, em đi trước."
"Ừ, được." Lục Bán Thành gật đầu, sau đó để đũa xuống: "Anh tiễn em về."
Hứa Ôn Noãn giật giật khóe môi, không nói gì.
Đợi đến khi cô đứng dậy, Lục Bán Thành cũng đi theo phía sau.
Đi tới cửa, Lục Bán Thành giúp Hứa Ôn Noãn mở cửa.
"Tạm biệt anh Bán Thành." Hứa Ôn Noãn thay giày xong, liền lắc tay với Lục Bán Thành.
"Tạm biệt."
Hứa Ôn Noãn cười cười với Lục Bán Thành, sau đó cất bước ra khỏi nhà.
Lục Bán Thành nắm tay cầm cửa, không nhúc nhích.
Cửa thang máy mở ra, Hứa Ôn Noãn định bước vào thang máy nhưng còn chưa kịp nhấc chân lên, hắn đã gọi tên của cô: "Ôn Noãn."
***
Chương 815: Tình cảm chân thành đơm hoa kết trái (9)
. . . . . . .
Từ Hàng Châu trở về, Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái liền bắt tay vào việc chuẩn bị lễ cưới.
Vì muốn may mắn, Cố lão gia liền tìm một thầy phong thủy đến xem ngày.
Lễ cưới sẽ diễn ra vào ngày 18 tháng một.
Ngày 16 tháng một có một sự kiện khiến người ta không thể nào ngờ đến được.
ChuTịnh chết rồi, không phải tin tức giả, là chết thật, chết lúc ba giờ bốn mươi bảy phút chiều ngày mười sáu tháng một.
Thi thể của bị được tìm thấy lúc 8 giồ tối tại nhà, lúc đưa vào bệnh viện đã không còn dấu hiệu của sự sống từ bốn tiếng đồng hồ trước.
Kết quả pháp y là do cô ta uống thạch tín.
ChuTịnh không phải dùng nhầm, cũng không phải tự sát mà là bị giết.
Cảnh sát không cần phá án, liền biết hung thủ là ai, mà cảnh sát biết hung thủ là ai từ miệng của chính hung thủ.
Hung thủ chính là Lương Đậu Khấu.
Sau khi những chuyện bê bối của Lương Đậu Khấu hạ màn, cũng không còn bất cứ tin tức gì trên internet, sau đó cô không còn con đường làm người nổi tiếng nữa nhưng lúc trước trong lòng cô ta tha thiết làm nữ thần, bây giờ lại biến thành hung thủ giết người, còn giết người quản lý của chính mình, tin tức này sau khi lọt ra ngoài liền làm dậy nên một cơn sóng lớn, khiến "Nữ thần quốc dân" mai danh ẩn tích một thời gian bị người đời suy đoán, thổn thức, nghi hoặc, trong thời gian ngắn, toàn bộ làng giải trí đều dậy sóng.
. . . . . .
Từ đầu đến cuối khi Lương Đậu Khấu đến cục cảnh sát chỉ nói được ba câu.
Câu thứ nhất: "Tôi đến tự thú."
"Chủ hộ của căn hộ... là Chu Tịnh chết rồi."
Câu thứ ba: "Là tôi giết cô ấy."
Ban đầu cảnh sát nhận ra cô ấy nên không tin, nhưng Lương Đậu Khấu đưa ra hung khí, sau đó cảnh sát phái người đến điều tra phát hiện mọi chuyện cô ta nói đều là thật, cả cục cảnh sát đều kinh ngạc.
Ai cũng biết, Lương Đậu Khấu một bước lên trời, trở thành nữ thần quốc dân đều nhờ một tay Chu Tịnh mà ra.
Ai cũng biết, những năm gần đây quan hệ của Lương Đậu Khấu và Chu Tịnh hầu như là thân như chị em. bạn nào muốn đọc trước full liên hệ : [email protected]
Nhưng hôm nay cuối cùng là có chuyện gì mà khiến Lương Đậu Khấu lại trở bạn thành thù, sau đó dùng thạch tín để cảm ơn những gì cô ta đã mang lại chứ?
Vụ án kết thúc nhưng cảnh sát vẫn muốn lấy khẩu cung của Lương Đậu Khấu.
Cảnh sát cho hai nữ cảnh sát trẻ vào thẩm vấn Lương Đậu Khấu.
Một trong hai nữ cảnh sát đó là fan của Lương Đậu Khấu, khi cô cảnh sát đó đi vào phòng thẩm vấn, nhìn thấy thần tượng mà mình đã từng tôn sùng một thời giờ phút này đầu tóc toán loạn, sắc mặt vàng như nghệ, cả người cô ấy cũng kinh ngạc một hồi, say đó lại nhìn chằm chằm Lương Đậu Khấu một lúc lâu, cũng không thể nào hiểu người này giống thần tượng của mình lúc trước mình tôn thờ một thời ở chỗ nào.
Hai cảnh sát thẩm vấn Lương Đậu Khấu hơn một giờ, Lương Đậu Khấu chỉ thản nhiên khẳng định mình đã giết chết Chu Tịnh, ngoài ra cũng không nói gì thêm.
Tại sao phải giết Chu Tịnh? Không phải cô và nạn nhân có mối quan hệ rất tốt sao? Động cơ giết người là gì? Đã xảy ra xung đột gì? Quá trình gây án như thế nào?
Đều không có câu trả lời.
Hai nữ cảnh sát thẩm vấn đến cuối cùng cũng không hỏi thêm được gì, liền buông tha cho cô.
Trước khi rời đi người cảnh sát từng thần tượng Lương Đậu Khấu lại hỏi câu: "Nếu như không có Chu Tịnh, cô cũng không có ngày hôm nay, cô làm như vậy có cảm thấy có lỗi với cô ấy không? Có cảm thấy hối hận không?"
***
Chương 816: Tình cảm chân thành đơm hoa kết trái (10)
Lương Đậu Khấu vẫn mím môi không nói gì như trước khi hai người cảnh sát kia vào, ngồi ngay ngắn trên ghế, vẫn không có chút phản ứng nào.
Người cảnh sát nữ còn lại kéo kéo ống tay áo người cảnh sát kia, ra hiệu cho cô ấy đừng hỏi nữa, nhanh đi ra ngoài.
Câu hỏi kia khiến Lương Đậu Khấu thay đổi tiêu cự, lúc ra khỏi phòng thẩm vấn, cô lại bỗng nhiên cất giọng: "Không hối hận."
Tiếng nói rất nhẹ, chỉ có người cảnh sát lúc nãy nghe thấy, cô ấy dừng bước lại, quay đầu nhìn Lương Đậu Khấu một chút.
Lương Đậu Khấu cụp mắt, không ai có thể nghe thấy những gì trong miệng cô ta, nhưng cô ấy vẫn đang nói: "Giết chết cô ta, là chuyện không đáng hối hận nhất mà tôi từng làm trong cuộc đời mình."
Mặc kệ cô ấy có làm gì có lỗi với cô đến nỗi cô có thể giết người cũng là sai rồi, nhưng đến bây giờ, dù có phải đền tội, cô cũng không có chút hối hận nào . . . nữ cảnh sát lắc đầu, đưa cô rời khỏi phòng thẩm vấn.
. . . . . . . .
Trong phòng thẩm vấn thậm chí một cái cửa sổ cũng không có, ngoài trừ một cây quạt trên đỉnh đầu, một cái đèn mờ nhạt, cũng không còn ánh sáng nào khác có thể lọt vào.
Lương Đậu Khấu ngồi yên trên ghế, rũ đầu nhìn chằm chằm hai tay bị còng lại, bình tĩnh nhìn một lúc lâu, lại rơi một giọt nước mắt, rơi xuống mu bàn tay cô.
Đúng vậy, có thể thiên hạ lúc này bên ngoài đang rất náo loạn, đều thắc mắc tại sao cô lại giết Chu Tịnh.
Chỉ tiếc là sẽ không có ai có thể hiểu được nguyên nhân chính đâu.
Nếu như có thể, cô hoàn toàn không muốn nhớ lại lý do vì sao cô lại giết Chu Tịnh.
Lúc đó là sau đại thọ tám mươi tuổi của Cố lão gia.
Từ sau ngày hôm đó, Lương lão gia lại ra lệnh không cho cô bước vào nhà họ Lương nữa, người đã từng cưng chiều cô, yêu cô bây giờ lại khư khư cố chấp vì cô đắc tội với Cố lão gia, đều khiến cô tức giận. bạn nào muốn đọc trước full liên hệ : [email protected]
Cô lại sợ lại sợ, vô số lần đi tìm Chu Tịnh giúp nhưng cô ta chỉ trả lời qua loa lấy lệ.
Lúc đầu, cô còn ngây thơ tin tưởng rằng chỉ cần có Chu Tịnh, cô nhất định sẽ lấy lại được sự yêu thương của gia đình và khán giả như trước đây. Thậm chí người nhà Cố gia cũng có thể tha thứ cho cô.
Hết ngày này lại đến ngày khác, ngoại trừ mẹ của cô thỉnh thoảng lén ông gọi điện thoại cho cô, ông và cha của cô vẫn không chịu tha thứ cho cô, khiến ngày lễ trung thu hôm đó, cô về nhà, không có gì khác ngoài việc bị người thân cười nhạo.
Khi đó,ChuTịnh mà cô hẹn ra gặp một lần lại không thấy mặt.
Cô giống như một đứa trẻ bị cả thế giới ruồng bỏ, tết trung thu là tết đoàn viên, cô cũng chỉ có một thân một mình, đi trên con đường lớn khóc đến nửa đêm.
Sau đó lúc cô đi Hương Sơn lại vô tình gặp Cố lão gia và Tần Chỉ Ái, lại nhìn thấy người ông đã từng che chở yêu thương mình một thời biết bao nhiêu lại che chở cho Tần Chỉ Ái, tránh mình như tránh tà vậy, trong đáy lòng cô lúc đó là ướt ao, lúc đó là hối hận.
Cô không hiểu, tại sao tất cả mọi người lại xa lánh cô như vậy chứ?
Cô thật sự tin tưởng Chu Tịnh, thậm chí cho đến lúc này cô đều đối xử với Chu Tịnh như một người bạn quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình, nhưng người mà cả tháng nay không có chút liên hệ nào với cô tháng trước lại đột nhiên gọi điện thoại cho cô, nói cô ấy đến Vàng son lộng lẫy uống nhiều rồi, muốn cô đến đón cô ta, cô tất nhiên liền chạy đến mà không hề do dự, bên trong có rất nhiều nhà đầu tư, Chu Tịnh nói cô hãy tiếp rượu bọn họ, có khi bọn họ sẽ tìm cô đóng phim, sau đó xảy ra chuyện gì, cô không nhớ rõ, cô chỉ biết ngày hôm sau khi mình tỉnh dậy, cô lại nằm trên giường của một người đàn ông trung niên.
***
Chương 817: Tình cảm chân thành đơm hoa kết trái (17)
Dù xảy ra những chuyện như vậy đi chăng nữa, cô cũng hoàn toàn không hề nghi ngờ Chu Tịnh.
Nếu không phải nửa tháng trước cô vô tình nghe thấy cuộc hội thoại của Chu Tịnh với người khác, cô vẫn như một kẻ ngốc như vậy, tiếp tục lựa chọn tin tưởng Chu Tịnh, không hề nghĩ ngợi, không hề từ chối.
Không thể quay lại Lương gia đồng nghĩa với việc rất nhiều chuyện liên quan đến Cố Dư Sinh, cô đều không biết.
Ngày đó thật sự là chẳng đúng lúc chút nào mà cô gặp được Tưởng Tiêm Tiêm, lại vì bị cô ấy đả kích mới biết được Cố Dư Sinh đã xuất ngũ nửa tháng, đã đến Hàng Châu hỏi cưới Tần Chỉ Ái, còn xác định ngày kết hôn là 18 tháng một.
Cô thật sự rất yêu Cố Dư Sinh, cô không nghĩ được cách nào nữa, chỉ còn có thể đi tìm Chu Tịnh.
Cô không biết ngày đó đến công ty của Chu Tịnh lại gặp được cô là chuyện nên vui hay nên buồn nữa.
Bởi vì chủ nhật, công ty không có bất kỳ ai, cô đến cửa phòng làm việc của Chu Tịnh, theo bản năng muốn đẩy cửa, lại nghe thấy bên trong có tiếng cô đang nói chuyện.
"Tuy rằng người phụ nữ Lương Đậu Khấu kia tiếng tăm có xuống dốc một chút, nhưng dù sao cô ta cũng từng là ngôi sao màn bạc tiếng tăm lừng lẫy một thời, những nhà đầu tư kia có nằm mơ cũng muốn được ngủ với cô ta, không mượn cô ta một chút thì đến khi nào mới có thể đưa cô lên vị trí diễn viên chính đây chứ."
Động tác đẩy cửa của cô dừng lại, liền nghe thấy có một giọng nữ vang lên: "Chị Chu, chị lợi dụng Lương tiền bối như vậy rồi, chị ấy làm sao bây giờ?"
Cô biết giọng nói kia là ai, cô ta thường đóng vai nha hoàn nhưng thiên phú đóng phim là do trời cho.
"Cô không nói, tôi không nói, làm sao cô ta biết được chứ? Hơn nữa trước đây cô ta cũng là do tôi một tay nâng đỡ, cũng đã trở thành một nữ minh tinh nổi tiếng rồi, cô ta bây giờ không còn giá trị lợi dụng thì chúng ta cũng có thể đấu giá một đêm XXX với cô ta, còn có thể lợi dụng cô ta cho cô một chút tiếng tăm nữa. . ."
Sau đó, trong phòng làm việc phát ra hai tiếng cười khẽ.
Một lát sau, Chu Tịnh lại nói: "Đúng rồi, tôi đã giúp cô giật dây Lý tổng, hắn đã hợp tác với Cố thị bao nhiêu năm nay, đám cưới sắp tới đây của Cố Dư Sinh nhất định sẽ mời hắn, cô nên nghĩ cách xem làm thế nào có thể lấy được thiệp mời từ tay Lý tổng, tôi cũng muốn đi tham dự lễ cưới của Cố đổng sự trưởng của Cố thị Cố Dư Sinh coi sao a!"
Mấy chữ Cố đổng sự trưởng của Cố thị Cố Dư Sinh được cô ta nhấn mạnh như vậy, Lương Đậu Khấu không ngốc, cô quen biết Chu Tịnh nhiều năm như vậy, trong nháy mắt liền hiểu rõ ràng cô ta là loại người gì, Chu Tịnh căn bản không muốn tham gia hôn lễ của Cố Dư Sinh đơn giản như vậy mà chắc chắn nhất định là có âm mưu gì đó.
Nữ diễn viên trò chuyện với Chu Tịnh chỉ ngồi thêm một chút liền rời đi, Lương Đậu Khấu trốn bên ngoài chờ cô ta đi ra xong, lại nhìn vào trong phòng làm việc của Chu Tịnh thông qua một khe cửa hở, liền nhìn thấy cô ta đang cầm một lọ thuốc gì đó, cười ghê sợ. bạn nào muốn đọc trước full liên hệ : [email protected]
Cô sợ mình bị phát hiện, không dám ở lâu, liền xoay người, nhưng đúng lúc đó, lại nghe thấy một tiếng nói trầm thấp do cô ta nghiến răng nghiến lợi: "Cố Dư Sinh, tôi nhất định bắt anh dùng mạng của mình để trả giá cho những gì anh đã cướp đi của tôi!"
ChuTịnh tham gia lễ cưới của Cố Dư Sinh... dùng mạng... trả giá...ChuTịnh muốn giết Cố Dư Sinh? Lọ thuốc trong tay cô ta là gì?
***
Chương 818: Tình cảm chân thành đơm hoa kết trái (12)
Cô vốn định rời đi nhưng lại trốn trong nhà vệ sinh, đến khi Chu Tịnh đi rồi, cô mới lặng lẽ vào phòng làm việc tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm ra lọ thuốc kia.
Cô sợ bứt dây động rừng, lặng lẽ dùng khăn giấy lấy một ít thuốc bột trong đó ra cho một người bạn học y xem.
Đêm đó, cô nhận được tin nhắn của người bạn kia, là thạch tín.
Thì ra Chu Tịnh muốn dùng thạch tín để đầu độc Cố Dư Sinh trong chính hôn lễ của anh ấy!
Cô muốn ở cùng Cố Dư Sinh, muốn có được Cố Dư Sinh, vì vậy mà không từ thủ đoạn nào làm hại Tần Chỉ Ái, nhưng cô lại chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện này lại càng làm hại Cố Dư Sinh.
Gần đây nhất cô lúc nào cũng nghĩ những chuyện gần đây nhất tại sao lại xảy ra theo chiều hướng này?
Mãi đến đêm hôm đó cô mới biết, cô đối với Chu Tịnh thực chất chỉ là một quân cờ, một công cụ để kiếm tiền.
Cô coi Chu Tịnh như một người bạn tốt, vậy mà Chu Tịnh lại... coi cô như một kẻ ngu si.
Chuyện này thật sự quá buồn cười, khiến người ta khó tiếp nhận được, càng không muốn tiếp thu...
Cô không trách bất cứ ai, mọi chuyện đến nước này đều là do cô tự chuốc lấy, là cô quá tin tưởng Chu Tịnh, cô ta bày ra một trò, cô liền nghe theo một trò.
Cô cho rằng đây chính là đường sống, ai biết đâu rằng lại tự mình chui vào tử lộ. bạn nào muốn đọc trước full liên hệ : [email protected]
Không ai biết đêm đó cô có bao nhiêu tuyệt vọng, người nhà ruồng bỏ cô, người ông cô yêu kính nhất căm ghét cô, người cô yêu nhất hận cô, ngay cả Chu Tịnh là người duy nhất cô có thể hy vọng cũng đối xử với cô như vậy. . .
Cô khóc xong lại cười, cười ra tiếng khóc, cô muốn nói cho Cố Dư Sinh biết, Chu Tịnh muốn hại hắn.
Cô đã cách thế giới của Cố Dư Sinh quá xa, xa đến nỗi cô không thể gặp hắn lấy một lần. bạn nào muốn đọc trước full liên hệ : [email protected]
Cô muốn đi tìm Cố gia gia, nhưng người trong nhà của Cố gia đều không cho cô bước vào lấy một bước, trước đây má Trương nhìn thấy cô liền vui mừng báo cho ông biết là cô đã đến hôm nay thậm chí còn lạnh mặt nói với cô: "Cô đến đây làm gì? Cố lão gia không muốn gặp cô!"
Cuối cùng, cuối cùng, cô chỉ còn có thể đến tìm Tưởng Tiêm Tiêm, Tưởng Tiêm Tiêm mắng cô bị thần kinh, sau đó cô đi tìm mẹ nhưng thậm chí là mẹ của cô nghe xong lại cho rằng cô còn có ý đồ xấu với Cố gia, lại nói với cô một câu: "Tiểu Khấu, nếu con còn tiếp tục như vậy, mẹ sẽ không để ý đến con nữa!"
Trong nháy mắt, cô thật sự hiểu được ý nghĩa của câu chuyện Cậu bé chăn cừu và con sói.
Những ngày này chỉ còn cách ngày 18 tháng một ba ngày.
Ngày ấy, cuối cùng cô cũng có thể toại nguyện, được gặpCố Dư Sinh, nhưng cũng không nói chuyện.
Vì cô vô tình nhìn thấy Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái đang đi thử đồ cưới.
Người đàn ông mà cô yêu nhìn vợ mới cưới của hắn ôn hòa như tranh vẽ, tình cảm sâu đậm như biển trời.
Đó là hình ảnh và ánh mắt mà cả đời này cô cũng không bao giờ có được, trong mơ cũng không dám hy vọng xa vời.
Đẹp quá, quá đẹp!!! đẹp đến nỗi cô nhìn chằm chằm bọn họ một hồi, sau đó mới quay người rời đi.
Từ lúc ở Hương Sơn cô vô tình gặp Cố lão gia và Tần Chỉ Ái, trong lòng cô đã cảm thấy hối hận, cực kỳ hối hận.
Cô biết người Cố Dư Sinh thích là Tần Chỉ Ái, cô nói cho Cố Dư Sinh biết chuyện đóng thế, có phải hắn và cô sẽ có một loại kết thúc khác không?
Nếu lúc trước Cố Dư Sinh nhất quyết không chịu cưới cô, cô cứ để như vậy, không gây ra vụ tai nạn của ông, có phải bây giờ ông vẫn yêu quý cô như trước không?
***
Chương 819: Tình cảm chân thành đơm hoa kết trái (13)
Nếu trong ngày đại thọ tám mươi tuổi của Cố lão gia, cô không có những mưu đồ hại người, có phải những người trong nhà vẫn coi cô là một công chúa nhỏ cần được yêu thương không?
Nếu như, nếu như, nếu nhiều chuyện như vậy chưa từng diễn ra... nhưng bây giờ đã không thể nào quay lại như lúc xưa nữa rồi, mà kết cục của cô chính là do cô tự chuốc lấy.
Có một số việc, lúc tỉnh lại thì đã quá muộn, càng không có cơ hội để bù đắp những lỗi lầm của mình.
Đã như vậy, những chuyện mà cô đã tự mình gây nên, tự cô hãy đặt cho nó một dấu chấm hết hoàn chỉnh đi.
Cô biết một chỗ trưa ngày 16 tháng một Chu Tịnh sẽ đến, lúc cô ta đi vào nhà, còn cười khanh khách mở cửa cho cô.
Cô và Chu Tịnh trò chuyện một chút như thường ngày, một lát sau, Chu Tịnh đã thở không nổi.
Thạch tín rất mạnh, chỉ trong vòng một tiếng, sẽ mất mạng.
ChuTịnh dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Tần Chỉ Ái, mà cô lại dùng ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ để đối mặt với Chu Tịnh.
ChuTịnh muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, điện thoại bị cô cúp máy, ngay cả điện thoại di động cũng bị cô giật lại.
Mãi cho đến khi Chu Tịnh chết, cô đều không lên tiếng.
Đợi đến khi Chu Tịnh nằm co quắp trên sàn nhà bất động, cô mới đi đến chỗ cô ta, nhẹ nhàng để tay trước mũi cô ta, sau khi xác định cô ta đã chết rồi, cô bỗng nhiên cười khanh khách.
Cô ta là người bạn tốt nhất của cô, cô lại tự tay giết chết cô ta... ngẫm lại thật là mông lung như một trò đùa.
. . . . . .
Lương Đậu Khấu ngồi trong phòng thẩm vấn nghĩ lại chuyện này cũng cảm thấy buồn cười.
Tiếng cười kia trong không gian kín trở nên đặc biệt chói tai.
Không ai biết tại sao cô lại phải giết Chu Tịnh, cũng không ai biết cô hận Tần Chỉ Ái đến mấy cũng cố gắng bảo vệ người đàn ông mà cô yêu.
Càng sẽ không có người biết, cô thật sự hối hận rồi, những chuyện hồ đồ mà cô làm lúc trước, cô thật sự hối hận rồi... nhưng không có ai tin rằng cô đã ăn năn, không có ai cho cô lương thiện... tất cả mọi người đều rời bỏ cô, ngay cả chính bản thân cô cũng buông bỏ chính mình.
Tiếng cười của Lương Đậu Khấu càng ngày càng vang, đến cuối cùng lại trở thành tiếng khóc.
-
"Ôn Noãn, em và Ngô Hạo,... thật sự sẽ không kết hôn sao?"
Lục Bán Thành nhìn chằm chằm Hứa Ôn Noãn đang chuẩn bị rời đi, lên tiếng hỏi.
Hứa Ôn Noãn rất ngạc nhiên với câu hỏi này của Lục Bán Thành, cô chần chừ một chút mới khẽ gật đầu một cái: "Vâng."
"Ôn Noãn, những chuyện lúc nãy mẹ em nói trong điện thoại, anh đều có thể nghe thấy được."
Hứa Ôn Noãn cắn môi, biết Lục Bán Thành đang nói chuyện gì, liền không nói gì.
Lục Bán Thành giống như không biết làm sao nói tiếp, lại trầm mặc một chút, mới nói: "Ôn Noãn, một triệu tiền sính lễ này, anh có thể trả giúp em."
Hứa Ôn Noãn không nghĩ Lục Bán Thành sẽ nói như vậy, trong mắt cô nhìn hắn đầy khiếp sợ.
"Là như vầy, gần đây mẹ anh vẫn luôn thúc giục anh kết hôn, mà anh, em cũng biết đó, anh vẫn chưa tìm thấy người thích hợp cũng không muốn kết hôn quá sớm, mà nếu như em không muốn kết hôn với Ngô Hạo, chúng ta có thể kết hôn giả, giúp anh ăn nói với mẹ anh..." Lục Bán Thành dừng lại, còn nói: "... Thời hạn là một năm, một năm sau anh sẽ ly hôn với em, những chuyện bình thường của em anh sẽ không can thiệp, mỗi tháng chỉ cần em đến nhà ăn một bữa cơm tối với mẹ anh là được rồi, anh cũng sẽ không đụng đến em..."
***
Chương 820: Tình cảm chân thành đơm hoa kết trái (14)
Hứa Ôn Noãn nghe những lời nói của Lục Bán Thành mà sợ ngây người, không có phản ứng.
Mãi đến khi Lục Bán Thành nói: "Đương nhiên, không cần em trả lời ngay bây giờ, em có thể về nhà cân nhắc cho thật kỹ" , Hứa Ôn Noãn mới hoàn hồn, nhìn Lục Bán Thành, khẽ gật đầu, không nói gì mà bước vào thang máy.
. . . . . .
Lúc nhớ lại những câu nói kia của Lục Bán Thành, Hứa Ôn Noãn xoa xoa trán, không thèm nghĩ đến chuyện lúc mẹ cô gọi điện thoại cho cô mà trở mình, nằm trên giường, nhắm mắt lại.
"Hứa Ôn Noãn, con đừng có mà giả vờ ngủ, hôm nay mẹ của Ngô Hạo lại gọi điện thoại đến cho mẹ, hỏi con lại một lần nữa con thật sự không muốn gả cho Ngô Hạo sao?" mẹ Hứa không có được câu trả lời của cô, lại đập cửa ầm ầm.
"Được rồi, con gái muốn gả thì không gả, bà cứ ép con làm gì? Nó và Ngô Hạo đi đến nước này nó là người đau khổ nhất rồi!" Ba Hứa thấy không hợp mắt, liền ngăn bà.
" Nhưng mà chúng ta lấy sính lễ nhà người ta rồi, là một triệu nhân dân tệ đó, ông có tiền trả không, bây giờ còn lại cái gì chứ hả?"
"Không phải còn nhà sao? Nhà còn quan trọng hơn con gái của chúng ta sao?"
"Nhưng chúng ta khổ cực cả đời mới có thể kiếm đủ tiền mua một căn nhà, tiết kiệm từng đồng từng cắc ba mươi năm, vất vả lắm mới có thể trả hết nợ cho ngân hàng, bây giờ có thể nói bán là bán sao? Bán xong ở gầm cầu hả?"
"Thuê phòng ở..."
"Ông nói nghe hay quá ha, bây giờ ông nghĩ xem không có nhà thì con gái yêu quý của ông ở đâu bây giờ? Hả?" Mẹ Hứa khóc lên.
"Được rồi, đừng khóc, đừng khóc, con gái nghe được sẽ không vui, bà đem giấy tờ nhà ra cho tôi, tôi lên ngân hàng định giá!"
Bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh lại nhưng lúc này Hứa Ôn Noãn lại không thể ngủ được nữa.
Làm con gái, cô sao có thể để cha mẹ của mình thuê phòng ở, còn chưa có chỗ an hưởng tuổi già chứ?
Mà trong một đêm cô cũng không thể nào biến ra một triệu đem trả cho Ngô Hạo.
Vừa nghĩ đến những chuyện đó, trong đầu Hứa Ôn Noãn liền hiện lên gì đó, cô trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lúc lâu, lại ôm chăn tựa lên đầu giường, cầm điện thoại nhìn chằm chằm màn hình, cuối cùng cũng mở số điện thoại của Lục Bán Thành ra, gửi cho hắn một tin nhắn: "Anh Bán Thành, những chuyện ngày hôm đó anh hỏi em là thật lòng sao?"
Tin nhắn gửi đi chưa đầy nửa phút, đã có tin trả lời: "Thật lòng."
Hứa Ôn Noãn cắn môi, hạ quyết tâm bấm màn hình: "Anh Bán Thành, em đồng ý lời đề nghị của anh, nhưng tiền kia em cũng không thể cứ như vậy mà lấy, coi như là em mượn anh, trong thời hạn hôn nhân có hiệu lực, em sẽ trả lại cho anh, chuyện em và anh giả kết hôn và những nghĩa vụ mà em phải làm coi như là tiền lời, như vậy được không?"
. . . . . . . .
Hắn thật sự muốn giúp cô giải quyết chuyện một triệu kia cho nên ngày hôm đó mới tìm một cái cớ, hắn hoàn toàn không ngờ cô sẽ đồng ý, mãi đến khi nhận được tin nhắn của cô, hắn mới kích động một hồi, càng không nghĩ đến cô lại nói số tiền đó chỉ là cho mượn... Lục Bán Thành nhìn chằm chằm mấy chữ mượn một triệu, sau đó liền nhìn tin nhắn của Hứa Ôn Noãn gửi đến một lúc lâu, mới nhẹ nhàng gõ chữ "Được" vào điện thoại rồi gửi cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro