Chương 531-540: Cô bé mà tôi yêu bỏ đi rồi (1-10)
Chương 531: Cô bé mà tôi yêu bỏ đi rồi (1)
Hắn lớn lên đã đẹp như vậy, lúc cười lại càng thêm đoạt hồn người.
Tần Chỉ Ái bừng tỉnh, liền nghe thấy hắn nói: "... Em có biết anh vẫn luôn chờ em không?"
Trên mặt hắn vẫn là nụ cười dịu dàng như cũ nhưng không biết sao cô lại cảm thấy nụ cười của hắn có chút bi thương, cô giống như bị chặn họng, có chút khó chịu, cô nuốt một ngụm nước bọt đánh ực một cái, mới dời tầm mắt, thấp giọng nói: "Cố tổng, anh đứng lên trước đi, ngồi nữa sẽ lạnh đó."
Cả đêm cô nói chuyện với hắn hắn đều không đáp lại, lúc này lại trả lời một tiếng: "Được".
Nói xong, hắn muốn đứng lên.
Rốt cuộc là do say rượu, hắn không còn sức lực, không đứng lên nổi, Tần Chỉ Ái kịp thời đưa tay, giúp hắn.
Từ bồn tắm ra ngoài, Tần Chỉ Ái mới phát hiện trên người Cố Dư Sinh đã không còn áo lót nữa, cô chỉ vội vã liếc một cái, chưa nhìn thấy gì cũng đủ khiến mình phỏng mặt bỏng mắt rồi.
Taycô điều chỉnh nước ấm xong mới đưa vòi sen đến trước mặt hắn.
Tuy rằng cô biết hắn uống say không nhìn thấy sự ngượng ngùng của mình nhưng cô còn chưa mở miệng, mắt đã phiêu bồng một hồi: "Cố tổng, anh rửa sạch sữa tắm trên người trước đi."
Cố Dư Sinh không nhận mà lại dùng cặp mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô.
Mặt Tần Chỉ Ái càng nóng hơn, cô cụp mắt, không dám nhìn hắn, trực tiếp cầm vòi sen chế lên người hắn, sau đó liền giật khăn đưa cho hắn.
Cố Dư Sinh vẫn không cầm lấy, vẫn nhìn cô trừng trừng như vậy.
Lúc này hắn say quá rồi, vẫn không biết mình tỉnh hay mơ, hay là xuất hiện ảo giác.
Bởi vì hắn từng nằm mơ quá nhiều giấc mộng tương tự rồi.
Rất nhiều đêm trong giấc mộng hắn đều nhìn thấy cô trở về, nhưng mỗi lần hắn đưa tay ra lại chỉ có thể chạm vào hư không, sau đó hắn lại gọi: "Tiểu Phiền Toái", từ trong giấc mơ đến khi tỉnh giấc, sau đó hắn không thể nào ngủ lại nữa.
Nhưng giấc mộng đêm nay không giống như vậy, hắn nhìn thấy đôi mắt của Tiểu Phiền Toái vẫn đẹp đẽ xinh đẹp như vậy, vẫn linh động như vậy, thậm chí còn đẹp hơn lúc trước nhiều.
Hắn còn có thể chạm vào mặt cô, cảm xúc thật sự rất giống với cảm xúc mà hắn đã từng được cảm nhận.
Nghĩ đi nghĩ lại, Cố Dư Sinh vẫn phải xác minh lại, hắn lại ngẩng đầu lên chạm vào gò má của Tần Chỉ Ái, xúc cảm vẫn như vậy, mềm mại, bóng loáng, Cố Dư Sinh không nhịn được vuốt nhẹ mặt cô.
Hắn lại nhìn cô, lại sờ mặt cô... Tần Chỉ Ái cắn môi dưới, cảm thấy hô hấp không thoải mái, vì vậy nhanh chóng rời khỏi buồng tắm, giúp hắn lau người.
Lau xong, cô quăng đại khăn vào một cái rổ gần đó, liền quay người kéo cánh tay của hắn ra khỏi nhà vệ sinh, dẫn hắn đến bên giường: "Cố, Cố tổng, anh nghỉ ngơi trước đi, tôi, tôi đi trước."
Đi? Thần trí của Cố Dư Sinh vốn không tỉnh táo, khi nghe đến chữ đó liền có biến, một giây sau đã bắt lại cánh tay của Tần Chỉ Ái: "Không thể đi, không cho em đi..."
Nói xong hắn liền kéo cô vào lòng, ôm chặt cô: "Đừng đi..."
Hắn như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, sức ôm cô lại càng mạnh, giống như muốn ép cô vào người hắn để hai người nhập thành một...
***
Chương 532: Cô bé mà tôi yêu bỏ đi rồi (2)
Tần Chỉ Ái bị hắn làm giật mình và cũng có chút đau, cô hơi giật giật thân thể, hắn cho rằng cô muốn trốn thoát khỏi hắn nên cánh tay lại dùng sức, cô nhíu mày vì đau, định mở miệng nói hắn nhẹ tay một chút, hắn liền chôn đầu vào cổ cô, âm thanh vô cùng dịu dàng: "Đừng đi, để anh ôm em một chút..."
Hắn sợ cô không đồng ý, sợ cô lại tiếp tục giãy dụa, sợ cô phải đi, ngay sau đó hắn lại nói: "Một chút thôi... một chút thôi mà..."
Tiếng nói của hắn không chỉ có dịu dàng, mà còn có chút cầu xin.
Trong ấn tượng của cô, Cố Dư Sinh vẫn là một người không có gì không làm được, thô bạo, mạnh mẽ, tràn đầy sức sống.
Nhưng lúc này giọng nói của hắn lại làm cho tim cô mềm mại đến cực hạn, dù eo của cô có bị hắn bẻ gãy, cô vẫn nhịn đau, bất động để cho hắn muốn làm gì thì làm.
Hắn ôm cô chặt như vậy, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy không đủ, luôn có cảm giác cô sẽ biến mất như một làn khói bất cứ lúc nào.
Hắn sượt qua cổ của cô, hơi thở nóng bỏng lại phả ra: "Em cũng ôm anh một chút, được không?"
Đáy lòng cô run lên, còn chưa biết làm thế nào, bên tai cô hắn lại lầm bầm: "Ôm một chút, một chút thôi, ở đâu cũng được... Chỉ ôm một chút, một chút, một chút thôi..."
Cô biết đây là rượu đang nói, nhưng ngữ khí của hắn lại làm cô cực kỳ đau lòng, đầu ngón tay của cô khẽ run, lý trí của cô còn chưa phản ứng, cánh tay của cô đã từ từ giơ lên, ôm lấy eo của hắn.
Một động tác đơn giản của cô như vậy lại làm cho hắn cảm giác mình đã có được cả thế giới vậy, hài lòng cười ra tiếng bên tai cô.
Cô rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ sung sướng của hắn như vậy, nghe hắn nở nụ cười, cô liền muốn hắn vui vẻ hơn một chút, càng ôm hắn chặt hơn.
Hắn cảm nhận được hành động đó, đầu cọ vào cổ cô, sức mạnh cũng giảm bớt, chỉ còn lại dịu dàng và thân mật.
Không biết hắn và cô đã ôm nhau như vậy bao lâu, hắn bỗng nhiên kéo cô ra khỏi mình một khoảng, lại cúi đầu nhìn vào mắt cô, hỏi: "Em sẽ không đi nữa đúng không?
Cô kinh ngạt giật giật lông mày, còn chưa kịp nói, hắn lại mở miệng, giọng điệu còn cấp thiết hơn lúc nãy rất nhiều: "Hứa với anh, đừng đi nữa, được không?"
Hắn nói xong một giây, cũng không đủ kiên nhẫn chờ cô nói, lại nóng lòng chen vào, lần này có chút hung hăng: "Nói, em sẽ ở lại, nói nhanh lên!"
Trong giọng điệu của hắn, Tần Chỉ Ái vẫn cảm nhận được một chút đau xót lóe lên.
Cô không biết sao hắn lại muốn cô nói như vậy nhưng cô cắn môi một hồi, giống như bị quỷ thần sai khiến, lại gật gật đầu với hắn, mềm mại trả lời: "Được, em không đi, em sẽ ở..."
Chữ "lại" của cô còn chưa phát âm ra, hắn liền cúi đầu ấn môi lên môi cô một cách kiên quyết.
Cả năm chưa ôm ai hôn ai, được Cố Dư Sinh hôn, khiến toàn thân Tần Chỉ Ái run lên, não trống rỗng.
Cả người cô giống như bị điểm huyệt, trợn tròn mắt, nhìn lông mi dài khêu gợi của hắn không nhúc nhích.
Môi của hắn mềm mại mà nóng bỏng, nhiều lần ma sát lên đôi môi thẫn thờ của cô.
***
Chương 533: Cô bé mà tôi yêu bỏ đi rồi (3)
Mãi đến khi hắn cạy mở hàm răng của cô ra, cô mới tỉnh táo lại một chút, lại tiếp tục sững sờ nhìn lông mày đẹp đẽ của hắn một chút, mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cố, Cố Dư Sinh đang hôn cô... bên tai cô giống như có những âm thanh ong ong đang kêu gào.
Một lát sau, cô mới mở miệng cản hắn, nhưng cô vừa định lên tiếng, hắn đã giữ chặt đầu của cô, xông vào càng mạnh mẽ.
Hôn nồng nhiệt như vậy, khiến những âm thanh bên tai Tần Chỉ Ái dần dần biến mất, cô mơ hồ nghe thấy tiếng hắn và cô hít thở một cách gấp gáp, lông mi cô nhẹ nhàng run rẩy, sau đó lại có tiếng hai đôi môi lướt trên nhau đồng điệu khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Âm thanh mờ ám như vậy khiến mặt Tần Chỉ Ái đỏ lên, mắt nhắm lại theo bản năng, sau đó cô càng tập trung, càng khắc sâu nụ hôn này.
Không biết cuối cùng đã hôn bao lâu, Tần Chỉ Ái cảm thấy như toàn bộ sức lực trong người mình đều bị hắn hút đi, cuối cùng hắn cũng dừng lại.
Môi của hắn còn dán vào môi cô, hơi thở ngổn ngang gấp gáp.
Có điều chỉ nửa giây sau, hắn lại hôn tới, lần này lại càng mạnh mẽ hơn, táo bạo hơn, hắn ôm cánh tay của cô, như muốn vò nát cánh tay yếu mềm.
Khi hắn thay đổi góc độ, sau đó lại lần nữa quấn quít môi cô, hắn lại đẩy cô, từng bước từng bước lùi về phía sau.
Cô ngất ngây ngây ngất cũng không hiểu hắn đang làm gì đã bị hắn áp đảo trên giường, tay hắn không biết từ lúc nào đã luồng vào áo lông của cô, lục lọi bên trong, cởi nút áo lót của cô.
Lúc cởi được, lộ ra da thịt, mát mẻ khiến cô tỉnh táo hơn một chút.
Cô, cô... cô muốn lên giường với Cố Dư Sinh sao?
Nhưng cô, cô không còn đóng giả Lương Đậu Khấu nữa... nếu như cô ngủ với hắn, không phải là...
"Không, không được..." Tần Chỉ Ái ngăn cản, giãy dụa, muốn trốn, nhưng hắn lại đè cô nặng hơn.
"Cố, Cố tổng, anh thả tôi ra. . ." tránh không được, cô mở mắt trong miệng còn chưa nói xong, đã thấy hắn nhìn về phía ánh mắt của cô.
Hừng hực, nóng bỏng, ai oán, triền miên.
Cô co rụt lại, những lời còn chưa nói ra cũng không dám nói nữa, hắn nhìn mắt cô, giơ tay lên từ từ vuốt thái dương của cô, mang theo thương tiếc, mang theo yêu thương, cô dần bừng tỉnh tinh thần, hắn nhẹ nhàng cúi đầu, hôn lên mi tâm của cô, hôn lên lông mày đang run rẩy, lại đến hai gò má, cổ, xương quai xanh, mỗi tấc da thịt của cô đều lít nha lít nhít những nụ hôn của hắn.
Đầu ngón tay cô theo bản năng nắm chặt dra giường, thân thể cô run rẩy, khi cô cảm giác được hắn đã cởi hết quần áo của cô ra, lý trí của cô đều bị đánh tan thành mây khói, thậm chí cô còn giơ tay lên ôm cổ hắn.
Thân thể hắn khựng lại một chút, lại dùng sức xông vào thế giới của cô.
Cô hoàn toàn chìm đắm vào đó.
Bầu không khí rất nhanh trở nên nóng bỏng mà kịch liệt.
Sự yên tĩnh của đêm tối lại bị tiếng thân thể của hai người quấn chặt vào nhau, tiếng giường ngủ đôi khi lại có một âm thanh kẽo kẹt nhẹ nhàng mà biến mất dạng.
. . . . . .
Sau khi kết thúc, Cố Dư Sinh nằm nhoài lên cổ Tần Chỉ Ái, hơi thở gấp gáp bất ổn, chậm chạp không chịu rời đi.
Cách vài phút, hắn lại hôn như không hôn lên vành tai cô.
***
Chương 534: Cô bé mà tôi yêu bỏ đi rồi (4)
Thân thể của cô run lên một cái, kiễng mũi chân lên.
Hắn vờ như không nhận ra phản ứng nhỏ bé của cô, dời môi dọc theo gò má của cô, từ từ đến môi cô, lại hôn tập trung mà nồng nhiệt.
Hôn hôn, hắn lại hứng thú trở mình, ôm cô trên người mình, sau đó lại là một trận triền miên tiêu hồn thực cốt.
. . . . . .
Hai lần liên tục làm Tần Chỉ Ái mệt muốn chết, vừa kết thúc, cô liền vùi vào lồng ngực của Cố Dư Sinh, ngủ thiếp đi.
Trong mơ mơ màng màng, cô cảm giác được có một bàn tay cứ di chuyển khắp người cô, cô cho rằng đó là mơ, né tránh, thay đổi tư thế, nằm nhoài trên giường, kết quả lại thấy một thân thể quen thuộc đè trên lưng cô, cảm xúc quen thuộc như vậy mới làm cho tỉnh táo lại một chút, cô quay đầu, mới vừa liếc mắt nhìn Cố Dư Sinh, hắn đã không chịu đựng được nữa tiến vào trong cô.
. . . . . . .
Lại kết thúc, Cố Dư Sinh vui sướng trong triền miên đến tận cùng, dựa vào rượu, lúc này hắn mới gác cằm lên vai cô, ôm eo cô, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Vừa rồi bị vây đến kiệt sức, Tần Chỉ Ái lúc này đã có thể nghe thấy tiếng hít thở và nhịp tim mạnh mẽ của hắn, lúc này lại không ngủ được.
Chuyện xảy ra đêm nay là từ từ hiện lên như một thước phim điện ảnh, từng hình ảnh lại xẹt lên trong đầu cô.
Cuối cùng, cô vẫn phạm phải sai lầm mà cô muốn né tránh nhất với hắn...
Hắn say như vậy, khi tỉnh lại sẽ cho rằng đây là một giấc mơ hoang phải không?
Tần Chỉ Ái ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Cố Dư Sinh, lẳng lặng nhìn một lúc lâu, sau đó hơi ngẩng đầu lên, môi nhẹ đụng một cái vào khóe môi của hắn.
Trong giấc ngủ dường như hắn vẫn cảm thấy được, khẽ hừ một tiếng, Tần Chỉ Ái sợ đến nỗi vội vàng dời môi.
Cô nhìn chằm chằm trần nhà sáng đèn, cười một chút, nhẹ nhàng dời cánh tay của hắn ra khỏi eo mình, lặng lẽ bò xuống giường, nhịn đau, từ từ mặc quần áo rải rác trên sàn nhà.
Cô không nhanh chóng rời đi mà nhìn quanh phòng ngủ một hồi, xác định mình không còn để lại đồ vật gì khiến hắn có thể nghi ngờ là cô đã đến đây, sau đó mới đi tới bên giường sửa lại dra giường và chăn nệm ngổn ngang, sau đó mới quay đầu, đối mặt với khuôn mặt đang ngủ say của hắn.
Nhìn vài lần, cô liền dời tầm mắt, vừa nhìn điện thoại di động của mình vừa yên lặng rời khỏi phòng ngủ của hắn.
Vừa ra khỏi nhà, lại một trận gió lạnh thổi đến khiên thân thể Tần Chỉ Ái co rúm một hồi, đứng ở cửa nhà mấy giây mới cất bước rời khỏi biệt thự của Cố Dư Sinh.
. . . . . .
Về đến nhà mới là năm giờ sáng.
Cách giờ đi làm còn bốn tiếng, cô mệt co quắp nằm trên giường cũng không đi tắm nổi, liền bò lên giường ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm qua khi tỉnh lại cô đã thấy mình sắp bệnh, hôm qua lại ở ngoài lạnh đứng sững sờ lâu như vậy, lúc Tần Chỉ Ái bị đồng hồ báo thức làm tỉnh dậy, cô đã cực kỳ khó chịu, nghẹt mũi, đau đầu muốn ngồi dậy nhưng một chút sức lực cũng không có, cuối cùng cũng không thể làm gì khác hơn là cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tiểu Vương xin nghỉ.
Sau khi nhận được tin hồi âm của Tiểu Vương xong, Tần Chỉ Ái mới gọi Hứa Ôn Noãn mới rời giường lấy cho cô hai viên thuốc cảm, uống xong lại nặng nề ngủ.
Một lần cảm lạnh này, Tần Chỉ Ái nằm trên giường ba ngày mới sống lại được.
Đợi đến buổi sáng ngày thứ tư, lúc cô đi xuống lầu mua đồ ăn sáng, vừa đúng lúc đi qua hiệu thuốc, mới nhớ tới đêm đó cô và Cố Dư Sinh hoàn toàn không có biện pháp phòng tránh nào hết...
***
||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools
Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Tìm
Mạnh Mẽ Yêu Nhau 100 Ngày
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
535
/537 GO
Like ủng hộ :
Chương 535: Cô bé mà tôi yêu bỏ đi rồi (5)
Chương 535: Cô bé mà tôi yêu bỏ đi rồi (5)
Vừa bắt đầu Tần Chỉ Ái chỉ định đi ngang qua nhưng lúc đi xa khoảng 20 mét rồi, cô bỗng nhiên dừng bước, sau đó quay lại hiệu thuốc.
Còn sớm, hiệu thuốc chưa mở cửa, Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm bảng quảng cáo không ngừng chớp đèn một lúa lâu mới hoàn toàn hiểu được câu: "Đêm đó cô và Cố Dư Sinh cũng không có biện pháp phòng tránh nào hết." chợt lóe lên trong đầu cô là có ý gì.
Đêm đó về đến nhà, ngày hôm sau bị bệnh, cô cực kỳ mệt mỏi, nên cũng không nghĩ đến chuyện đêm đó càng không dám đối mặt với sự thật, từ trong tiềm thức cô vẫn luôn che đậy chuyện này, cho tới giờ, cô vừa nghĩ đến chuyện này sẽ liên quan đến mạng người, là chuyện rất quan trọng, lúc này cả người mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Đêm đó cô và hắn đã làm ba lần, một lần là đã có khả năng mang thai rồi chứ nói chi là ba lần.
Hơn nữa đã trôi qua ba ngày ba đêm, cho dù bây giờ uống thuốc cũng không cản nổi nữa rồi.
Tần Chỉ Ái theo bản năng sờ vào bụng dưới phẳng lì của mình.
Cô sẽ không mang thai chứ?
Nếu mang thai thật thì phải làm sao bây giờ?
Trong lòng Tần Chỉ Ái lo sợ, đứng hoảng hốt ở ven đường một lúc lâu, mới tập trung bước chậm rì rì đến chỗ bán đồ ăn sáng.
Mang bữa sáng về, trên đường về nhà, đầu óc cô rối loạn cả lên.
Vừa vào nhà, cô còn chưa cởi giày đã bỏ chạy đến phòng ngủ, cầm lịch trên bàn sách lên lật ra xem.
Đến ký hiệu của cô, hai ngày sau nữa mới là ngày cô có chuyện, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đống lộn tùng phèo trong đầu cũng được gỡ bỏ.
Còn may, mấy ngày nay là thời gian an toàn của cô, tỷ lệ mang thai rất nhỏ, hơn nữa chỉ có một buổi tối, sẽ không có gì...
-
Liên tục ba ngày Cố Dư Sinh vẫn không có động tĩnh gì.
Tần Chỉ Ái biết đêm đó hắn say bí tỉ, hẳn là sau khi tỉnh lại cũng không nhớ gì rồi.
Có điều dù hắn có nhớ chút gì đi chăng nữa thì cô cũng đã xóa sạch dấu vết, có khi hắn cũng chỉ cho rằng đó là một giấc mơ thôi.
Cứ biến chuyện đêm đó thành một bí mật, mà khi Tần Chỉ Ái khỏi bệnh đi làm lại, cô vẫn cảm thấy trong lòng rất căng thẳng.
Đến công ty, nhìn thấy Cố Dư Sinh không có ở đó, Tần Chỉ Ái vốn nắm chặt tay thành một nắm đấm, lúc này đã có thể buông lỏng ra.
Xin nghỉ ba ngày có rất nhiều việc phải làm, mỗi ngày Tiểu Vương cũng cho cô việc mới, Tần Chỉ Ái bận rộn ròng rã ba ngày mới có thể bắt kịp tiến độ công việc.
Mãi đến một buổi chiều Cố Dư Sinh đã lâu không đến rốt cuộc cũng đại giá quang lâm.
Bất quá hắn cũng không nói gì với Tần Chỉ Ái, thậm chí cũng không vào văn phòng mà trực tiếp vào phòng hội nghị.
Đến lúc họp mới biết, hình như hắn còn có nhiều việc khác phải làm, chỉ tự mình ký tên những hồ sơ khẩn cấp xong liền rời đi.
Chỉ còn lại Tiểu Vương ở bàn làm việc sắp xếp lại hồ sơ tài liệu.
Tiểu Vương đưa những tài liệu Cố Dư Sinh đã ký tên đưa cho Tần Chỉ Ái trước, sau đó lại giao cho cô một vài việc, đến khi xong mọi thứ, Tần Chỉ Ái mới vừa định ôm tài liệu đi, Tiểu Vương lại gọi cô: "Thư Ký Tần, chờ một chút."
***
Chương 536: Cô bé mà tôi yêu bỏ đi rồi (6)
Tần Chỉ Ái dừng bước, quay đầu nhìn Tiểu Vương.
Tiểu Vương rút một phong bì xinh đẹp ra dưới một tập tài liệu, đưa cho Tần Chỉ Ái: "Đây là thứ Cố tổng muốn tôi giao cho cô."
Tần Chỉ Ái nghi ngờ nhìn Tiểu Vương, sau khi nhận phong bì tinh xảo xong lại trực tiếp mở ra trước mặt Tiểu Vương, rút ra một tấm thiệp mời càng hoa lệ xa xỉ hơn.
Là thư mời dự họp mặt thường niên của Cố thị.
Lúc Tần Chỉ Ái đóng vai Lương Đậu Khấu, dù không có cơ hội tham gia nhưng có biết mỗi năm Cố thị có một cuộc họp thường niên rất lớn, nhưng cũng chỉ nghe qua, biết rằng nó khác với những cuộc họp thường niên ở những công ty khác, những khách mời đến tham dự toàn là danh môn vọng tộc.
Thậm chí mấy phó tổng trong công ty này còn chưa chắc có thể đến dự họp, sao cô lại có thiệp mời chứ.
Tần Chỉ Ái nhìn chằm chằm thư mời trong chốc lát, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Vương.
Tiểu Vương hình như hiểu được cô lo lắng chuyện gì, vừa cười cợt nói: "Tôi luôn nói chuyện hồi trước của Lương tiểu thư khiến cô oan ức rồi cho nên vẫn luôn muốn mời cô ăn một bữa, nhưng cũng không có thời gian nên nhân dịp công ty có cuộc họp thường niên, không phải sẽ tiện sao? Đúng lúc công ty có mời một diễn viên kiêm ca sĩ nổi tiếng, tôi lại nghĩ đến lúc trước khi chúng ta nói chuyện cô cũng đã nói rất thích anh ấy mà, cho nên tôi nói ra cách này, không ngờ Cố tổng lại đồng ý để tôi cho cô một tấm thiệp mời."
Thì ra là như vậy,... Tần Chỉ Ái cầm thiệp mời nói cảm ơn với Tiểu Vương.
Tiểu Vương lại khách sáo nói: "Hơn nữa, Cố tổng còn cố ý dặn tôi chờ sau khi hoạt động của ngôi sao nổi tiếng trong buổi tiệc kết thúc có thể dẫn cô đi tìm anh ta xin chữ ký."
Dừng một chút, Tiểu Vương như nhớ ra chuyện gì, lại nhắc nhở Tần Chỉ Ái một câu: "À, đúng rồi, thư ký Tần hôm đó phải mặc lễ phục nha."
Cố thị quyết định ngày ba tháng một hằng năm làm ngày họp thường niên, địa điểm là ở một hội sở ở Bắc Giao.
Tần Chỉ Ái có được thư mời, mà Hứa Ôn Noãn nhờ Ngô Hạo mà cũng có được thư mời như vậy.
Hai người cùng tham gia một cái tiệc rượu, tất nhiên là Hứa Ôn Noãn muốn đi cùng TầnChỉ Ái, đến sát ngày rồi Hứa Ôn Noãn mới nói với Ngô Hạo là cô muốn dẫn theo Tần Chỉ Ái.
Chỗ của họ cách hội sở ở nội thành có hơi xa nên cần phải xuất phát sớm.
Chưa đến bốn giờ chiều, Ngô Hạo liền gọi điện thoại cho Hứa Ôn Noãn nói cho cô biết khoảng nửa tiếng sau hắn sẽ chờ các cô ở dưới lầu.
Hứa Ôn Noãn đã thay quần áo xong, lúc chờ Ngô Hạo lại quay về gương sửa lại lớp trang điểm cho hoàn hảo một lần nữa.
Nửa tiếng sau, điện thoại của Ngô Hạo đúng giờ gọi tới.
Tần Chỉ Ái xuống lầu xong mới biết không phải chỉ có xe của Ngô Hạo mà còn có một chiếc xe cô không thể nào quen hơn.
Nhìn thấy họ từ xa, Ngô Hạo lập tức mở cửa xe, sau khi xuống xe, hắn còn chưa nói gì, cửa xe sau lưng đã có một người mặc tây trang màu xanh da trời thò đầu ra ngoài, Lục Bán Thành chào hỏi họ: "Tiểu Ái, Ôn Noãn."
Bên cạnh hắn còn có một cô gái xinh đẹp, lúc Tần Chỉ Ái đóng vai Lương Đậu Khấu đã từng gặp một lần, là thư ký của Lục Bán Thành, chắc giờ đã trở thành bạn gái của hắn rồi nên hôm nay mới dẫn theo.
Ngô Hạo chờ Hứa Ôn Noãn đến gần xe xong mới ôm eo của cô, giải thích: "Xe của tôi đủ người rồi, chắc hôm nay Tiểu Ái phải ngồi xe c7ủa anh Sinh thôi."
***
Chương 537: Cô bé mà tôi yêu bỏ đi rồi (7)
Anh Sinh... trong đầu Tần Chỉ Ái lại xẹt qua hình ảnh của đêm đó, hắn và cô ở trên giường bão táp mưa sa, khiến bàn tay cô vô thức nắm chặt túi.
Ngô Hạo vừa dứt lời, Tiểu Vương đã đẩy cửa xe Cố Dư Sinh ra, trước tiên chào Hứa Ôn Noãn: "Hứa tiểu thư" sau đó mới mở cửa xe sau ra, ra hiệu cho Tần Chỉ Ái lên xe: "Thư ký Tần."
Hay là có tật giật mình nên Tần Chỉ Ái nên cô sợ phải đối mặt với Cố Dư Sinh, đặc biệt là đi chung với cả nhóm người, nếu cô từ chối, sẽ càng khả nghi, cho nên cô đành phải hít sâu một hơi, nói với Hứa Ôn Noãn: "Lát nữa gặp lại." sau đó liền cất bước đi đến trước xe Cố Dư Sinh.
Nếu cô được lựa chọn, Tần Chỉ Ái thật sự muốn ngồi ở ghế phụ lái, nhưng Tiểu Vương lại mở cửa sau của xe, cô chỉ có thể nhắm mắt khom người đi vào trong xe, chào hỏi Cố Dư Sinh đang ngồi một bên: "Cố tổng."
Cố Dư Sinh đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy cô nói, như có như không đáp lại một tiếng, mắt cũng không mở.
Tiểu Vương lên xe rất nhanh, đạp ga, từ từ khởi động đi theo sau xe của Ngô Hạo.
Trên đường đi đến hội sở, Cố Dư Sinh cũng không mở mắt chứ nói chi là mở miệng nói chuyện, cả người yên tĩnh đến mức giống như không tồn tại.
Mặc dù vậy Tần Chỉ Ái vẫn có chút căng thẳng, tư thế ngồi cũng cứng nhắc.
Tiểu Vương nhìn qua kính chiếu hậu có thể thấy hình như cô không dễ chịu, sau khi ngồi trong xe nửa tiếng đồng hồ, mới tìm đề tài để hỏi cô: "Thư ký Tần hết cảm lạnh hẳn chưa?"
"Tốt hơn nhiều rồi ạ."
"Trời mùa đông lạnh nên rất dễ bị cảm."
"Đúng vậy a, hai ngày trước thư ký Trương cũng bị cảm."
Tiểu Vương không biết đó là ai nhưng vẫn phối hợp nói chuyện rất ăn ý, vì vậy nói tiếp: "Vì vậy nên mùa đông nên mặc quần áo ấm một chút..."
. . . . . . .
Tiểu Vương và Tần Chỉ Ái mỗi người một câu trò chuyện, mãi cho đến khi đến nơi cũng không hề nghe thấy một âm thanh của Cố Dư Sinh.
Xe dừng hẳn, còn chưa tắt máy, Tiểu Vương liền mở miệng nhắc Cố Dư Sinh: "Cố tổng, đến rồi."
Cố Dư Sinh "Ừ" một tiếng, qua một lúc lại từ từ mở mắt ra, lại không động.
Tiểu Vương xuống xe trước, liền thuận thế giúp Tần Chỉ Ái mở cửa xe, mới vòng qua bên kia mở cửa cho Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh khom người xuống xe, đứng bên cạnh xe, giơ tay lên chỉnh lại quần áo, cách đó không xa liền truyền đến một tiếng gọi mềm mại lanh lảnh: "Dư Sinh."
Hứa Ôn Noãn đã xuống xe đang chuẩn bị đi về phía Tần Chỉ Ái, nghe thấy âm thanh kia liền dừng bước, tự động quay đầu, nhìn thấy Lương Đậu Khấu ăn mặc hoa lệ, đi cùng Chu Tịnh, từ từ đi về phía Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh giống như không nghe thấy tiếng Lương Đậu Khấu gọi, trên mặt hoàn toàn không có chút biểu hiện nào, mãi cho đến khi Tiểu Vương đi đến gần Lương Đậu Khấu mới chào hỏi: "Lương tiểu thư", Cố Dư Sinh mới dừng ngón tay đang chỉnh lại trang phục của mình một chút, bỗng nhiên gọi Tần Chỉ Ái: "Thư ký Tần."
Tần Chỉ Ái đã cất bước rời đi, bỗng nhiên lại nghe thấy hắn gọi, lại dừng bước.
Cố Dư Sinh không chờ cô tới gần, liền đi vòng qua xe, đi về phía cô bỏ Lương Đậu Khấu qua một bên.
Cố Dư Sinh đang đứng trước mặt Tần Chỉ Ái chỉnh lại cravat, hơi cúi đầu, nhàn nhạt nói với cô: "Chờ chút nữa hoạt động của các nam diễn viên kết thúc Tiểu Vương sẽ tìm cô để chụp hình xin chữ ký gì đó với họ, đừng có chạy lung tung."
***
Chương 538: Cô bé mà tôi yêu bỏ đi rồi (8)
Thì ra hắn gọi mình là để nói chuyện Tiểu Vương đã nói a...
Tần Chỉ Ái không nhận ra chuyện gì bất thường, liền vội vã gật đầu: "Tôi biết rồi Cố tổng."
Cố Dư Sinh nhìn về phía Hứa Ôn Noãn vừa mới xuống xe của Ngô Hạo, lại lên tiếng nói: "Bên trong rất nhiều người, có thể cô sẽ không quen biết, nên cô đi cùng họ, sẽ không lúng túng."
Tần Chỉ Ái "Ừ" một tiếng, cười yếu ớt với Cố Dư Sinh.
Cố Dư Sinh không nói nữa, có lẽ hôm nay tâm trạng của hắn đặc biệt tốt nên khi nhìn thấy cô mỉm cười, cũng nhếch môi cười.
. . . . . .
Đợi đến khi Hứa Ôn Noãn kéo cánh tay của Tần Chỉ Ái, cô đi cùng Ngô Hạo và Lục Bán Thành vào hội sở, Cố Dư Sinh mới quay đầu quét về phía Lương Đậu Khấu vẫn đang đứng đó không rời đi.
Những năm gần đây bên cạnh hắn có không người phụ nữ nào nhập nhằng, còn có những thư ký xinh đẹp hơn cả Tần Chỉ Ái, Lương Đậu Khấu tuy rằng vẫn luôn muốn dính chặt lấy hắn mà không để ý đến cô gái kia.
Nhưng hôm nay Lương Đậu Khấu chưa từng ra tay với bất cứ người phụ nữ nào lại dẫn ông đến Hối thị muốn đuổi cô ấy ra khỏi công ty.
Cô lẽ là hắn đã nghĩ quá nhiều rồi hay là do Lương Đậu Khấu không phải trăm phương ngàn kế muốn đuổi Tần Chỉ Ái, hay là cô thật sự không cẩn thận làm đổ café? Mượn cơ hội đó Lương Đậu Khấu lại giở tính khí của đại tiểu thư? Nhưng những hành động khác thường của cô ta, Cố Dư Sinh vẫn chẳng thèm để tâm.
Nếu Lương Đậu Khấu dùng trăm phương ngàn kế để đuổi Tần Chỉ Ái đi như vậy, có thể nói rõ một điều, Lương Đậu Khấu sợ Tần Chỉ Ái ở bên cạnh hắn.
Qua nhiều năm như vậy, cô chưa từng ra tay với cô gái nào, tại sao lại sợ một Tần Chỉ Ái?
Đáp án chỉ có một, đó là Tần Chỉ Ái là một uy hiếp lớn đối với cô ta.
Trên thế giới này, người có thể uy hiếp Lương Đậu Khấu, chỉ có thể là Tiểu Phiền Toái.
Bởi vì cô biết, người phụ nữ Cố Dư Sinh yêu chỉ có Tiểu Phiền Toái.
Vì vậy, hắn không chút do dự để Tần Chỉ Ái vào dự cuộc họp thường niên của Cố thị, cũng cố ý để cô cùng đi một xe với hắn đến đây, lại cùng lúc khi cô gọi hắn, hắn lại gọi Tần Chỉ Ái.
Không sai, chính là hắn muốn Lương Đậu Khấu thấy.
Giống như vừa rồi, hắn thật sự không muốn nói những lời đó với thư ký nhỏ kia, nhưng hắn thấy thư ký nhỏ kia đứng trước mặt thì cúi đầu, còn mỉm cười, hắn đang muốn làm cho Lương Đậu Khấu hiểu lầm.
Nếu Tần Chỉ Ái thật sự là một uy hiếp lớn đối với Lương Đậu Khấu, hắn càng không biến sắc đối xử tốt với thư ký Tần, trong lòng Lương Đậu Khấu sẽ càng sợ, sẽ lại càng kích động, đi tìm Tần Chỉ Ái.
Nghĩ tới đây, tầm mắt Cố Dư Sinh lại không nhìn Lương Đậu Khấu nữa, nhìn Tiểu Vương một cái, sau đó cất bước đi vào hội sở giống như Lương Đậu Khấu hoàn toàn không tồn tại.
Tiểu Vương thấy ánh mắt của hắn, lại vội vã nói với Lương Đậu Khấu: "Tạm biệt." liền nhanh chóng cất bước đuổi theo Cố Dư Sinh.
. . . . .
Công ty Cố thị không chọn cách trang trí theo kiểu phương tây mà lại làm theo kiểu truyền thong phong cách Trung Hoa.
Cố Dư Sinh ngồi trên bàn dành cho chủ trì, chung bàn với Lương Đậu Khấu và Cố lão gia.
Tần Chỉ Ái và Hứa Ôn Noãn ngồi cùng bàn với Ngô Hạo, cách bàn của Cố Dư Sinh khá xa.
Lục Bán Thành và Tiểu Vương ngồi cùng một bàn sát bên bàn của những nhân vật chủ trì.
***
Chương 539: Cô bé mà tôi yêu bỏ đi rồi (9)
Tám giờ, cuộc họp bắt đầu.
Hai người MC đứng dưới ánh đèn óng ánh trên sân khấu, một xướng một họa, gạn đục khơi trong một lúc, sau đó người MC nam mới đi vào trọng điểm, lập tức người MC nữ mới cười nói: "Mời Đổng sự trưởng của Cố thị, Cố Dư Sinh tiên sinh lên sân khấu phát biểu đôi lời."
Trong tiếng vổ tay nhiệt liệt, Cố Dư Sinh đứng lên tao nhã thong dong bước lên sân khấu.
Bất kể trong trường hợp nào, những lãnh đạo nói chuyện là vô vị nhất.
Nhưng cũng là những lời này, từ trong miệng Cố Dư Sinh phát ra lại không chỉ hấp dẫn mọi người chú ý mà còn khiến cả hội trường dán mắt về phía hắn.
Thế gia xuất thân của hắn từ nhỏ đã quen phải ứng phó với những tình huống như vậy, đối mặt mới một phòng đầy khách mời, hắn vẫn cứ trầm ổn bình tĩnh, ngôn ngữ trôi chảy ngắn gọn, hơn nữa giọng nói lại đủ nghe, kết hợp với tướng mạo, đứng dưới ánh đèn, lóng lánh khiến người ta không thể rời mắt, quả thật là hoàn mỹ như ảo mộng.
Bình thường hắn nói chuyện rất ít, cũng chỉ ba phút là xong.
Lúc hắn xuống sân khấu, trên mặt mọi người đều tỏ vẻ thòm thèm còn muốn nghe tiếp.
Sau lời phát biểu của Cố Dư Sinh là màn mở đầu.
Âm nhạc vang lên, vũ công nhảy trên sân khấu, một nhóm nhân viên phục vụ bưng mâm, bưng đĩa, lại bắt đầu mang món ăn lên cho từng bàn.
Sau khi màn nhảy mở đầu kết thúc, đến lượt phó tổng của Cố thị lên phát biểu.
Sau đó lại là tiết mục văn nghệ tiếp nối chương trình.
Mãi đến khi nhân viên phục vụ mang món ăn sắp lên bàn xong, vua điện ảnh ngôi sao ca nhạc lớn nhất mới lên sân khấu.
Cố Dư Sinh cũng không nhìn họ ca hát nhảy múa, lúc vua điện ảnh đứng trên sân khấu thét một tiếng trầm thấp chói tai, hắn mới liếc nhìn lên sân khấu một cái.
Cũng không quá cao, vóc người không ưa nhìn, tướng mạo cũng kém hắn một chút,... thật kỳ lạ, mấy người phụ nữ mù mới đi thích hắn ta như thế.
Cho dù nghĩ như vậy nhưng sau khi vua điện ảnh xuống sân khấu xong, Cố Dư Sinh vẫn nghiêng đầu gọi người đang ngồi ở bàn gần mình: "Tiểu Vương."
Cố Dư Sinh cả đêm cũng không mở miệng, lúc này lại nói chuyện, khiến Lương Đậu Khấu cũng nhìn về phía hắn.
Cố Dư Sinh biết Lương Đậu Khấu nhìn mình, nhưng vờ như không biết, sau khi gọi xong lại để đũa xuống, nói với Tiểu Vương: "Cậu đi..."
Cố Dư Sinh nói hai chữ lại dừng một chút, trong phòng hơi ồn, hắn sợ Lương Đậu Khấu không nghe thấy hắn nói, liền nói to hơn một chút: "Cậu đi đưa..."
Lần này nói ba chữ xong, Cố Dư Sinh dừng lại, có điều chỉ trong chớp mắt hắn lại mở miệng, không gọi thư ký Tần mà thay đổi cách xưng hô thân mật hơn: "... Tiểu Ái ra phía hậu trường, không phải cô ấy muốn chụp ảnh với ca sĩ kia sao?"
Tiểu Vương uống một chút rượu, không để ý cách hắn sửa lại xưng hô, cũng không có chút biến hóa nào gật đầu, liền đứng lên đi về phía bàn Tần Chỉ Ái.
. . . . . . .
Sau 10 phút, Tiểu Vương trở lại.
Chương trình họp thường niên kết thúc.
Lúc chương trình sắp kết thúc cũng là lúc Cố Dư Sinh phải đi xã giao.
Lúc trước toàn là Tiểu Vương đi cùng Cố Dư Sinh, lúc mấu chốt thì thay hắn uống, nhưng lần này lúc Tiểu Vương đứng lên, hình như Cố Dư Sinh lại nghĩ đến chuyện gì đó, lại sai Tiểu Vương đi làm một chút chuyện khác
***
Chương 540: Cô bé mà tôi yêu bỏ đi rồi (10)
Tiểu Vương "Vâng" một tiếng, lúc chuẩn bị đi lại bị Cố Dư Sinh gọi lại: "Chờ chút."
Tiểu Vương quay đầu hỏi: "Cố tổng?"
"Cậu gọi Tiểu Ái tới đi xã giao với tôi."
Tần Chỉ Ái là thư ký của Cố Dư Sinh, Tiểu Vương cũng cho đây là chuyện bình thường, liền gật gù làm theo lời hắn.
Tiểu Vương đến trước mặt Tần Chỉ Ái, nói nhỏ vài câu, Tần Chỉ Ái rất nhanh đứng lên, chạy từ từ đến chỗ Cố Dư Sinh: "Cố tổng, anh tìm tôi?"
Cố Dư Sinh khẽ gật đầu một cái, không mở miệng nói chuyện mà lấy một ly rượu từ người bồi bàn đang cầm gần đó, đưa một ly tương đối thấp cho Tần Chỉ Ái, sau đó lại ra hiệu cho cô đi theo mình, đợi đi được một khoảng, Cố Dư Sinh mới hơi nghiêng đầu đến gần Tần Chỉ Ái, sau đó mới thấp giọng nói: "Tiểu Vương có chút việc bận, cô theo tôi đi xã giao một vòng."
Cô là thư ký của hắn, theo hắn đi xã giao là chuyện bình thường, nên cô không nhận thấy bất kỳ vấn đề gì, ngẩng đầu trả lời hắn: "Vâng, Cố tổng."
. . . . .
Hình ảnh hắn và cô nói chuyện như vậy rơi vào mắt Lương Đậu Khấu, giống như hai người họ đang nói thầm với nhau điều gì.
Cô ngồi trên bàn cố gắng duy trì nụ cười hào phóng thong dong, nhưng tay cầm ly nước lại âm thầm tăng thêm sức.
Tiểu Ái,... mấy ngày trước lúc cô thấy hắn nói chuyện còn gọi là thư ký Tần, sao bây giờ lại biến thành Tiểu Ái rồi hả?
Hơn nữa, phó tổng của Hối thị còn chưa có tư cách tham gia cuộc họp này thì sao một thư ký nhỏ còn đang thực tập như cô lại lại có thể đi cùng xe với hắn đến đây?
Lúc này đúng lúc có một nhân viên đang bưng canh nóng đi qua trước mặt Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái, Cố Dư Sinh liền đưa tay ra, chắn cho cô, lại nghiêng người che trước mặt cô.
Cử động nhỏ của hắn như vậy rơi vào mắt người khác lại giống như hắn là vệ sĩ của con bé kia vậy.
Có thể trong mắt Lương Đậu Khấu biết người hắn thích chính là con bé kia, nên sự che chở này lại thay đổi góc độ thành nâng niu thể hiện sự lo lắng bảo vệ.
Cảm xúc trong lòng Lương Đậu Khấu càng lăn lộn trừng mắt nhìn Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái, ánh mắt có chút lạnh.
Tám năm trước, cô hấp dẫn sự chú ý của Cố Dư Sinh.
Tám năm sau, cô đóng vai của Lương Đậu Khấu, vẫn có thể có được sự chú ý của hắn.
Cô được sự giúp đỡ của Chu Tịnh, bỏ ra nhiều công sức như vậy, đuổi cô đi xa khỏi Cố Dư Sinh.
Có thể là do ma xui quỷ khiến, cô và hắn lại đụng nhau.
Cô cũng biết khi hắn còn chưa mua lại Hối thị, Tần Chỉ Ái đã nộp CV vào công ty này rồi.
Lương Đậu Khấu không thể xác định được cuối cùng có thể phải Cố Dư Sinh cố tình mua lại Hối thị hay không nhưng cô chỉ biết Cố Dư Sinh cố ý cho Tần Chỉ Ái làm thư ký, nhất định là vì động tâm với cô ta.
Ba lần... đã ba lần. . . chỉ cần cô xuất hiện, tất nhiên sẽ hút lấy tất cả tâm tư tình cảm của Cố Dư Sinh.
Nếu cô ta còn ở bên cạnh Cố Dư Sinh, sợ là Cố Dư Sinh sớm muộn gì cũng sẽ yêu cô ta.
Không được, cô không thể cứ như vậy ngồi chờ chết, cô nghĩ đến một biện pháp, cướp cô ta khỏi tay Cố Dư Sinh.
Lúc Lương Đậu Khấu đang vắt óc suy nghĩ nên làm gì, Cố Dư Sinh cách đó không xa bỗng nhiên rút ly rượu khỏi tay Tần Chỉ Ái, không biết nói gì với người trước mặt, Cố Dư Sinh liền cạn sạch ly rượu trước mặt mọi người thay Tần Chỉ Ái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro