Chương 1051: Đi theo anh, được không? (11)
Chương 1051: Đi theo anh, được không? (11)
Tần Gia Ngôn cừng đờ, nhìn vết đỏ hồng trên dra giường một lúc lâu, mới từ từ đưa tay ra, kéo dra trải giường xuống, đưa vết đỏ hồng này đến trước mặt mình.
Trong phòng ngủ đều mở đèn, ánh sáng sáng ngời lại càng khiến vết đỏ hồng thêm rõ ràng.
Vì vấy ngày qua rồi nên vết đỏ này thấm khá sâu, nhưng Tần Gia Ngôn có thể nhận ra được đó chính là vết máu.
Trên giường sao lại có máu chứ?
Tần Gia Ngôn nhếch môi một hồi, mấy ngày trước hắn đi công tác luôn không dám nhớ đến hình ảnh của tối đêm hôm đó, lúc này những hình ảnh đó lại hiện ra.
Đếm đó hắn nhớ mang máng lúc hắn xông vào thân thể của cô, hắn có nhận thấy một trở ngại, nhưng hắn lại quá gấp gáp, quá say mê nên đã không để ý đó là cái gì. . . Huống chi cô đã gả cho Lâm Mặc nhiều năm như vậy, chẳng ai có thể ngờ rằng cô vẫn có... khó trách lúc hắn mạnh mẽ xông vào thân thể cô, cô lại lẩm bẩm vài chữ "đau" trong miệng, thì ra....
Không thể không chấn động, không thể tin được, não Tần Gia Ngôn trống rỗng một lúc lâu, tay hắn nắm lấy dra trải giường bỗng nhiên khẽ run lên.
Cô rời xa hắn nhiều năm như vậy, gả cho người khác nhiều năm như vậy, lại vẫn còn là một người thuần khiết sao?
Tuy rằng cô kết hôn với người khác nhưng mà cũng chỉ là hữu danh vô thực, mà người đàn ông kia lại ngược đãi cô, hiển nhiên, cuộc hôn nhân của cô chỉ để che mắt thiên hạ mà thôi.
Khi hắn nhìn thấy những vết thương của cô sáng nay, khi hắn tỉnh táo lại, hắn đã nghĩ muốn kéo cô ra khỏi cuộc hôn nhân như địa ngục kia, nhưng hắn còn chưa nói gì cô đã nói trước, bảo hắn coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, một khác đó, hắn thấy ý nghĩ trong đầu của mình thật đê tiện, vì vậy hắn thẹn quá hóa giận, ngay cả sau khi hắn đã khôi phục lại lý trí, cũng không dám tin tưởng mình lại nói với cô hai chữ đáng đời kia!
Giờ khắc đó hắn thật sự đố kị, hắn tức giận người đàn ông kia đối xử với cô như vậy, tại sao cô còn chưa chịu rời khỏi tên khốn kia?
Ban đầu là cô chủ động vứt bỏ hắn, vứt bỏ đoạn tình cảm của hai người họ, cho dù bây giờ trong đầu hắn có mong bọn họ quay lại bao nhiêu hắn đều không muốn đối mặt với nó, cứ lừa dối chính mình, hắn và cô là người dưng nước lã.
Có thể lúc này, vết hồng trên dra giường đã phá bỏ tất cả những rào cản trong hắn.
Tần Gia Ngôn bỗng nhiên cầm dra giường nặng nề quẳng xuống mặt đất, cũng chẳng buồn thay đồ ngủ trên người ra đã chạy xuống bãi giữ xe dưới tầng hầm.
Ngồi trên xe, Tần Gia Ngôn đạp chân ga đến tối đa, đi về phía nhà họ Lâm.
Hắn đồng ý vì cô mà điên một lần!
Xe của hắn lao trong màn đêm nhanh như bay, rất nhanh đã đến trước cửa tiểu khu của Lâm gia.
Tần Gia Ngôn ngồi trong xe lấy điện thoại ra, gọi cho Tô Tình một cú.
Điện thoại vang lên một lúc lâu, mới có người bắt máy.
Số điện thoại của cô là do lúc cô còn đang ngủ, hắn thức dậy trước như bị thần sai quỷ khiến, cầm điện thoại di động của cô lên, cho phép mình lưu số của côi lại.
Cô cũng không biết đây là số điện thoại của hắn, vì vậy giọng nói rất cẩn thận: "Alo? Xin chào, xin hỏi ngài là?"
Tần Gia Ngôn yên lặng trong chốc lát, sau đó lại đơn giản lên tiếng: "Là anh."
Cô nhận ra được giọng nói của hắn, qua ống nghe vẫn có thể nghe thấy rõ ràng cô đang hít vào một hơi thật sâu.
***
Chương 1052: Đi theo anh, được không? (12)
Tần Gia Ngôn không chờ Tô Tình nói gì, đã lên tiếng trước: "Anh đang đứng dưới cửa lớn tiểu khu vào nhà em, bây giơ em ra đi, anh có chuyện muốn nói với em!"
Cô trầm mặc trong điện thoại một lúc lâu, sau đó mới từ từ tỉnh táo lại là mình không nằm mơ, mới trả lời: "Đã muộn rồi, có chuyện gì hôm khác..."
"Nếu như trong vòng năm phút nah không nhìn thấy em thì anh sẽ lập tức vào Lâm gia tìm em!" giọng nói của Tần Gia Ngôn quyết tuyệt không cho Tô Tình từ chối.
"Thật sự là không tiện lắm, em,...." Tô Tình còn chưa nói hết, Tần Gia Ngôn lại cắt ngang cô lần nữa: "Còn bốn phút năm mươi giây!"
Nói xong, Tần Gia Ngôn chẳng cho Tô Tình nói gì thêm, đã cúp máy."
. . . . . .
Tô Tình thật sự sợ hắn sẽ xông vào Lâm gia, cho nên Tần Gia Ngôn ngồi trong xe chờ ba phút, liền nhìn thấy Tô Tình từ trong tiểu khu chạy ra.
Tần Gia Ngôn đẩy cửa xuống xe, còn chưa nói chuyện, Tô Tình đã nhìn thấy hắn, vẫn chạy thẳng đến trước mặt hắn.
Vì chạy gấp, hơi thở của cô có chút bất ổn, cô nhìn thấy hắn còn đang mặc quần áo ngủ, mới lên tiếng hỏi: "Anh tìm em......"
Ba chữ có chuyện gì còn chưa được nói cho xong, Tần Gia Ngôn liền mở cửa xe, nói hai chữ: "Lên xe."
Tô Tình giật mình, hai mắt mở to ra rất nhiều: "Anh có chuyện gì thì nói ngoài này đi, em......"
Tô Tình còn chưa nói hết tay đã bị Tần Gia Ngôn nắm lấy, kéo cô nhét vào xe, khiến cô không nhịn được mà gọi tên của hắn: "Gia Ngôn."
một giây sau, cửa bị đóng lại, sau đó hắn liền vòng qua đầu xe, leo lên ghế người lái, đạp chân ga, đưa cô rời đi.
Tốc độ xe rất nhanh, trong xe rất yên tĩnh, tất cả đều là mùi vị của hắn chèn ép đến nỗi Tô Tình hít thở không thông.
Không biết rời khỏi Lâm gia bao xa, Tô Tình mới có thể định thần lại được: "Gia Ngôn, anh muốn dẫn em đi đâu?"
Tần Gia Ngôn như không nghe thấy cô đang hỏi gì, cầm tay lái thuần thục lái xe.
"Gia Ngôn, anh đang làm gì vậy?"
"Gia Ngôn, anh dừng xe lại đi....."
"Gia Ngôn..."
Lúc Tô Tình còn không biết mình đã gọi hắn bao nhiêu lần, xe đang lao như bay bỗng nhiên quẹo gấp vào một con đường nhỏ.
Cả người Tô Tình lay động, lúc cô ngồi vững lại liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó cả người cô bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Hắn lại đưa cô đến thành phố A.
Chỗ hắn và cô lúc học cấp ba đã quen biết nhau.
Hai bên đường đậu rất nhiều xe, đường sá vốn đã chật chội nay lại càng khó đi hơn.
Tốc độ lái xe của Tần Gia Ngôn cũng chậm lại, lúc chạy lúc dừng đi chừng năm phút nữa thì Tần Gia Ngôn dừng xe ven đường, nhìn chằm chằm mặt đất trống trải.
Tô Tình nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ liếc mắt một cái liền hiểu ý của hắn.
Đây chính là quán mì thịt bò trước đây, chỉ là sau này quản chế không cho buôn bán ngoài vỉa hè nên đã dẹp rồi.
Hắn nửa đêm gọi cô ra khỏi nhà, dẫn cô đến chỗ lần đầu tiên hai người họ gặp nhau làm gì?
***
Chương 1053: Đi theo anh, được không? (13)
Một lúc lâu, Tô Tình mới thu lại tầm mắt, chuyển hướng nhìn sang Tần Gia Ngôn, người đàn ông vẫn duy trì trạng thái nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Đêm khuya, xung quanh trường học không một bóng người, toàn thế giới đều trở nên yên tĩnh đến rối tinh rối mù.
Tô Tình mơ hồ cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn, cô nhìn chằm chằm Tần Gia Ngôn, vừa giật giật môi nhưng lại không nhìn hắn nữa: "Gia Ngôn, anh tìm em có chuyện sao?"
Tiếng nói của cô vang lên, lông mi Tần Gia Ngôn khẽ động, hắn vẫn bình tĩnh nhìn một khoảng đất trống trước mặt, mở miệng nói chuyện lại không hề liên quan đến câu hỏi của cô: "Năm đó em chê tôi nghèo, chia tay với tôi, nói khi đó hoàn cảnh gia đình tôi liên lụy đến em, em nói theo tôi rất mệt mỏi, không có tương lai, em không muốn lãng phí tuổi thanh xuân của mình bên cạnh tôi, em còn nói, em hối hận vì trước đây đã quá ngốc mà tốn nhiều thời gian với tôi như vậy..."
Tô Tình nghe lại những chuyện năm đó, không lên tiếng, đầu lại cúi thấp xuống.
"Cuối cùng em còn nói với tôi, em gặp một người đàn ông khác, người đó có tiền hơn tôi, nhà hắn tốt hơn tôi nhiều lắm, có thể để cô làm thiếu phu nhân, cho em cuộc sống giàu sang phú quý, để em ăn ngon mặc đẹp, tôi cầu xin em, tôi xin em cho tôi chút thời gian, tôi cũng sẽ cho em cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, có thể em không tin tôi, cho rằng những câu nói kia của tôi là gạt người, muốn chia tay với tôi, sau đó bỏ rơi tôi, lên một chiếc xe sang trọng trị giá trăm vạn, em không biết, lúc tôi nhìn thấy em leo lên chiếc xe đó chạy càng lúc càng xa, tôi đã hận em đến thế nào đâu!"
Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, lúc này khi nhắc lại chuyện cũ, ngữ khí của Tần Gia Ngôn lại tăng lên rất nhiều.
Tô Tình dùng sức nắm lấy vạt áo theo bản năng, đầu ngón tay nhẹ nhàng run lên.
"Những năm gần đây, tôi vẫn luôn nghĩ, có phải em đang sống một cuộc sống tốt, có thể bây giờ đã có con rồi không..."
Trong những năm tháng dài đằng đẵng đó, hắn từng nhớ cô không dưới một lần, càng hận cô không ít hơn một lần.
Hắn thật sự tin rằng cô gặp được một người tốt, không ngờ, cô lại sống đáng sợ hơn trong sự tưởng tượng của hắn cả ngàn cả vạn lần!
Hắn vốn tưởng rằng nhìn thấy cô sống cuộc sống chật vật như vậy, hắn sẽ rất vui mừng, nhung mà trong lòng hắn lại có vô vàn khổ sở và không nỡ.
Kỳ thật, hắn vẫn luôn không nỡ, không phải sao?
Chỉ là cho đến nay, hắn vẫn chưa đối mặt với cảm giác đó mà thôi!
Nếu không, những năm gần đây tại sao mẹ và chị cứ liên tục hối thúc hắn cưới vợ sinh con, hắn lại không động lòng với bất cứ đối tượng xem mắt nào chứ?
Người ngoài hỏi hắn lẽ nào gặp nhiều người xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ không có ai lọt vào mắt xanh của hắn sao?
Hắn nói, có thể là do duyên phận chưa tới.
Nhưng kỳ thực chẳng phải là duyên phận chưa tới, mà là từ nhiều năm trước duyên phận của hắn đã tiêu tốn toàn bộ trên một người phụ nữ tên là Tô Tình rồi.
Chỉ có một mình hắn biết, tuy rằng cô đã gả cho người khác nhưng hắn vẫn còn ở một chỗ, ngây ngốc ngóng trông, mong đợi sẽ có một ngày cô về lại bên hắn.
Nghĩ đến đây, trong mắt Tần Gia Ngôn bỗng nhiên nổi lên một tầng sương mù.
"Tô Tình."
Tần Gia Ngôn lại bỗng nhiên mở miệng, tiếng gọi của hắn kết thúc, tầm mắt từ ngoài cửa sổ của hắn lại rơi lên mặt Tô Tình
***
Chương 1054: Đi theo anh, được không? (14)
Tô Tình bị Tần Gia Ngôn gọi như vậy khiến lông mi của cô run rẩy, tầm mắt lơ lửng không cố định, có khi thì nhìn lướt qua mặt hắn, có khi lại nhìn đi nơi khác.
Tần Gia Ngôn nhìn Tô Tình, gọn gàng dứt khoác hỏi: "Đêm đó là lần đầu tiên của em đúng không?"
Giây trước hắn còn nói chuyện quá khứ, giây sau hắn đã hỏi đêm đó khiến cô theo không kịp, ngẩn người, từ từ mới phản ứng được, cô chẳng dám nhìn Tần Gia Ngôn, cúi đầu nhìn chân mình.
Hắn nói đúng, đó chính là lần đầu tiên của cô.
Cô gả cho Lâm Mặc lâu như vậy, ngoại trừ việc dùng thân phận làm vợ của Lâm Mặc, đừng nói là cùng ngồi ăn cơm, ngủ chung một phòng cũng chưa từng xảy ra.
Lâm Mặc không thích phụ nữ, thậm chí còn ghét phụ nữ, mỗi lần hắn nhìn thấy cô là giống như nhìn thấy kẻ thù vậy, mẹ Lâm vì con trai kỳ quái như vậy lại bị ba Lâm trách cứ, nói bà chiều hư con trai, không dạy dỗ nó, lại trút giận lên người cô.
Nếu không phải mẹ Lâm thật sự tuyệt vọng rồi, bà cũng sẽ không nghĩ ra chiêu bỏ thuốc để cô lên giường với con trai mình.
"Vì vậy, em và chồng em từ trước đến nay vẫn chỉ là hữu danh vô thực có đúng không?" Tần Gia Ngôn lại mở miệng.
Lần này hắn không cho cô cơ hội nói gì, cứ liên tục, tiếp tục nói: "Lúc trước, em đồng ý kết hôn với hắn cũng đã biết hắn sẽ không có bất cứ quan hệ thân mật nào với em có đúng không?"
Tần Gia Ngôn liên tục hỏi ba câu "Đúng hay không", kỳ thực trong lòng hắn đã có đáp án, căn bản hắn hoàn toàn chẳng mong chờ cô trả lời, liền nói đến vấn đề trọng tâm mà hắn muốn biết đáp án nhất: "Tô Tình, cuối cùng vì cái gì mà em phải cam chịu một cuộc hôn nhân như vậy?"
Nguyên nhân? Nếu cô nói nguyên nhân này cho hắn biết, hiện nay chuyện đã qua nhiều năm như vậy, cô nói cho hắn biết còn có ý nghĩa gì? Chỉ khiến hắn thêm áy náy mà thôi...
Tô Tình mím môi, hơi cúi thấp đầu thêm một chút nữa, không có ý trả lời câu hỏi của hắn.
"Được, em không muốn nói cũng không sao...." Tần Gia Ngôn thấy cô không muốn trả lời, lại nói: "Nhiều năm như vậy, hắn đánh em không dưới một lần đâu đúng không? cho dù cuộc hôn nhân của hai người chỉ là vật trang trí nhưng hắn đã đối xử với em như vậy, tại sao em còn không ly hôn?"
Nếu cô có khả năng ly hôn, cô đã làm từ sớm rồi, Lâm gia thật vất vả mới có thể tìm được một người phụ nữ che giấu đứa con trai đồng tính cho bọn họ, sao có thể buông tha cho cô dễ dàng như vậy? Huống chi, cơ nghiệp mấy đời của Lâm gia có quyền có thể, cô chỉ là một người thấp cổ bé họng, có thể thắng được bọn họ sao?
"Là bọn họ không cho em ly hôn sao? Hay là có điểm yếu nào bị bọn họ nắm lấy khiến em không thể phản kháng?" không có ai thích bị bạo hành cả, Tần Gia Ngôn nghĩ, có thể mình đã đoán đúng chín mười phần rồi.
Nếu không phải vẫn còn yêu cô, mấy năm qua hắn đã sớm cưới vợ sinh con, sống một cuộc sống yên ổn rồi.
Vào giờ phút này, hắn và cô có một tia hy vọng như vậy, hắn không muốn từ bỏ, hắn muốn tốt cho cô, càng muốn tốt cho bản thân mình.
Tần Gia Ngôn nghĩ đến đây, đột nhiên đưa tay ra, năm chặt vai Tô Tình, ép cô nhìn mình, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, nói từng chữ từng chữ một cách kiên quyết: "Tô Tình, đi theo anh, được không?"
***
Chương 1055: Đi theo anh, được không? (15)
Mắt Tô Tình càng ngày càng có một sự chấn động bao trùm, cô như nghe thấy một câu hỏi khó tin đến mức nào, mở miệng ngạc nhiên.
Hắn nói, Tô Tình, đi theo anh, được không?
Mười hai năm trước, cô nghĩa chẳng từ nan rời bỏ hắn, sau mười hai năm, hắn lại hỏi cô như vậy...
Không biết là vì kích động hay cảm động, hưng phấn hay mừng rỡ mà cơ thể Tô Tình bắt đầu run rẩy.
"Tô Tình, ly hôn với hắn đi, mặc kệ là giá nào, em cũng ly hôn đi, anh sẽ dốc hết toàn lực giúp đỡ em, tìm một luật sư tốt nhất, được không?" Tần Gia Ngôn nhìn thẳng Tô Tình, hỏi.
Tô Tình vẫn duy trì sự yên lặng như vậy, bình tĩnh nhìn Tần Gia Ngôn, như một kẻ khờ, không có chút phản ứng nào.
Bộ dạng này của cô khiến Tần Gia Ngôn cho rằng cô sợ không dám ly hôn, hắn càng dùng sức nắm chặt vai cô: "Tô Tình, em không cần phải sợ, chỉ cần có anh ở đây, hắn sẽ không thể nào uy hiếp em được!"
Vai Tô Tình bị nắm đến đau, khiến cô từ từ tỉnh táo lại.
Không có gì có thể uy hiếp được cô,... trước kia thật sự không có, có thể khi đó cô không có chỗ dựa, chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của Lâm gia, nhưng hôm nay, cô có rồi, cô lại bị Lâm gia nắm chặt lấy nhược điểm.
Cô muốn ích kỷ mà gật đầu, muốn nói với hắn: được, Gia Ngôn, em đi với anh, anh biết không, nhiều năm như vậy rồi, em có bao nhiêu lần ngóng trông anh xuất hiện, mang em ra khỏi địa ngục tối tăm này.
Nhưng cô không thể, vì cô bị Lâm gia nắm chặt nhược điểm kia, cho nên cô không còn bất cứ lựa chọn nào khác, chỉ có thể ở lại.
"Không..."
Không ai biết, Tô Tình đã dùng hết sức bình sinh của mình mới có thể bắt mình nặn ra được chữ này.
Có thể là giọng nói của cô quá nhỏ, Tần Gia Ngôn không nghe thấy, cũng có thể là hắn nghe được, nhưng lại không muốn đối mặt.
Ánh mắt của hắn nhìn cô vẫn rất chăm chú, còn có chút chờ mong, phảng phất như đang hối thúc cô mau gật đầu đi, sau đó hắn sẽ lập tức lái xe đưa cô đi.
Ánh mắt của Tô Tình nhẹ nhàng nhìn hắn, lần thứ hai đối mặt với ánh mắt của Tần Gia Ngôn, cô lại nói lần nữa: "Không..."
Tô Tình có thể cảm nhận được rất rõ ràng, bàn tay nắm chặt bả vai mình của Tần Gia Ngôn cứng đờ lại.
Trong đáy lòng cô lại có một nỗi đau, cô sợ chính mình sẽ không chịu đựng nổi mà không chút do dự nào đồng ý, cứ tiếp tục nói, rõ ràng: "Em sẽ không đi với anh, em cũng sẽ không ly hôn với Lâm Mặc, cho dù em và anh ấy không hạnh phúc nhưng anh ta vẫn là chồng của em, người chồng hợp pháp được pháp luật công nhận của em."
Đồng tử Tần Gia Ngôn hơi co lại, tất cả tâm tình bỗng trở nên đen kịt trong phút chốc.
Tô Tình cho rằng Tần Gia Ngôn sẽ tức giận, nhưng hắn không hề có chút cảm xúc này, nhìn cô một lúc lâu, sau đó lại mở miệng: "Tiểu Tình, cô sợ theo anh sẽ liên lụy đến anh có đúng không? Em không cần phải sợ, anh đã không còn là Tần Gia Ngôn nghèo khó của trước đây, anh bây giờ có tiền rồi, có rất nhiều tiền, Lâm gia cho em những gì, anh cũng có thể cho em được, thậm chí có thể cho em nhiều hơn bọn họ...."
Còn nữa, em biết Cố thị không? CEO của bọn họ chính là anh rể của anh, anh rể của chị ruột anh!"
Chị gái đã được gả cho anh rể lâu như vậy, nhưng dù có gặp bất cứ khó khăn gì, hắn cũng chưa bao giờ nói với mọi người Cố Dư Sinh chính là anh rể của hắn. . .
***
Chương 1056: Đi theo anh, được không? (16)
Bởi vì hắn là một người đàn ông, từ nhỏ hắn đã biết, chuyện gì nên dựa vào thực lực của chính mình, nhưng bây giờ, hắn lại nói ra Cố Dư Sinh.
Chẳng ai biết, hắn sợ cô từ chối bao nhiêu mới phải dùng cách mà hắn chưa bao giờ làm này.
Càng không có ai biết, những lời hắn đang nói chính là đang cầu xin cô, cầu xin cô một cách hèn mọn.
Hắn đã không còn là một đứa trẻ của năm xưa, không muốn để cho cô chạy trốn nữa, chỉ có thể cầu xin cô ở lại, đừng đi, hắn hôm nay biết phương thức cầu xin thế nào để cô ở lại rồi.
Nhưng hắn vẫn sai rồi, mặc kệ hắn có mở cho cô con đường lớn đến mức nào, cô cũng không có chút mảy may mủi lòng muốn ở bên cạnh hắn, bởi vì cô cũng không chờ hắn nói xong liền cắt ngang lời hắn: "Gia Ngôn, mười hai năm trước em lựa chọn cách rời bỏ anh, đã kết thúc, em mãi cũng không thể ở bên cạnh anh nữa rồi..."
Cô không muốn bản thân mình dao động, cô thật sự không có đường lui, nếu cô bị hắn thuyết phục, đồng ý ở bên cạnh hắn, sẽ chỉ có cảnh tượng vạn kiếp bất phục.
Cô muốn hắn quên cô đi, từ bỏ mọi hy vọng với cô.
Chỉ trong mấy giây đồng hồ, Tô Tình lại mở miệng, ngữ khí bình tĩnh giống như cô không còn trong thân xác của mình vậy: "Gia Ngôn, nếu anh thật sự muốn ở bên em, em có thể làm tình nhân của anh, nhưng em không thể ly hôn, anh cũng biết, chồng của em sẽ không chạm vào em, em cũng rất muốn,...."
Đúng là có mấy lời không thể nào nói thẳng ra được, nói tới đây, Tô Tình dừng lại.
Đúng như cô suy đoán, trong đáy mắt Tần Gia Ngôn có một ngọn lửa giận bốc lên.
Sức hắn cầm lấy bả vai cô mạnh đến kinh người, khiến cả lưng cô đều đau.
Một lúc lâu, hắn mới có thể miễn cưỡng nói: "Tình nhân? Không thể ly hôn?"
Hỏi ngược lại xong, hắn giận dữ cười: "Ý của cô là chồng của cô không đụng vào cô, cho nên cô có thể đi tìm một người đàn ông thỏa mãn nhu cầu sinh lý của mình sao?"
Tô Tình không lên tiếng, bình tĩnh gật đầu một cái.
Cử động của cô rất nhỏ, nhưng lại có thể đẩy ngã tất cả những chờ mong như sóng trào trong lòng Tần Gia Ngôn.
Cô thà ở lại Lâm gia, bị Lâm Mặc ngược đãi cũng không đồng ý đi theo hắn...
Hắn nhìn thấy cô sống không tốt, đau lòng, muôn vàn đau lòng, nghĩ cách cho cô một cuộc sống tốt hơn, nhưng căn bản cô chẳng cần hắn giúp đỡ.
Thì ra, là hắn tự mình đa tình.
Mười hai năm về trước, hắn vì cô suy tính đủ điều, sau mười hai năm, hắn vẫn ngu ngốc vì cô.
Hắn luôn muốn đóng vai anh hùng trong thế giới của cô, cô chẳng có chút tình yêu nào dành cho hắn, hắn lại cho cô toàn bộ trái tim mình, chẳng giữ lại chút gì!
Được rồi, được rồi, quá được rồi!
Đáng lý ra hắn nên biết từ mười hai năm trước, hắn không nên yêu cô gái này, hắn chỉ cố gắng tin tưởng vào người con gái mà hắn chọn, nhưng chính cô gái là toàn bộ thế giới của hắn đã tổn thương hắn ba lần rồi!
Tần Gia Ngôn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ mở mắt, buông bả vai của cô ra, chỉ tay ra ngoài xe, nói thêm hai chữ: "Xuống xe."
Khi hắn nói xong, Tô Tình không nói gì, liền mở cửa, xuống xe.
Ngay cả cách rời đi của cô cũng quyết đoán như vậy.
Trong lòng Tần Gia Ngôn cực kỳ tuyệt vọng, hắn nghĩ hắn thật sự có thể dập tắt toàn bộ mọi hy vọng với cô được rồi, từ nay vầ sau cũng không cần có thêm bất cứ hy vọng nào nữa, hắn còn nghĩ thật sự hắn nên bắt đầu một cuộc sống mới rồi.
Tô Tình, tôi thật sự bị não úng nước cho nên mới chờ mong cô nhiều năm như vậy.
Nghĩ tới đây, Tần Gia Ngôn đạp ga điên cuồng, nghênh ngang rời đi.
***
Chương 1057: Đi theo anh, được không? (17)
Đợi đến khi xe của Tần Gia Ngôn biến mất ở khúc quanh, Tô Tình vốn đứng nghiêm ven đường lại lảo đảo lùi một bước, sau đó dựa lên gốc cây, từ từ trượt xuống, ngồi xổm dưới đất, chôn mặt vào lòng bàn tay, khóc.
Cho dù nhiều năm trước đây, cô đã biết giữa hắn và cô là hữu duyên vô phận.
Nhưng hôm nay lúc chấm dứt triệt để, Tô Tình mới phát hiện, cõi lòng mình đang vỡ vụn thành từng mảnh.
Gia Ngôn, xin lỗi, em thật sự yêu anh, năm đó vì cùng đường cho nên mới rời khỏi anh.
Gia Ngôn, em yêu anh, chính là vì em quá yêu anh cho nên mới để bản thân mình chịu oan ức, cũng không muốn liên lụy đến anh.
Gia Ngôn, tạm biết anh, Tần Gia Ngôn.........
Cho dù cô có cố đè nén tâm tình của chính mình bao nhiêu, tiếng khóc từ trong miệng cô lại nức nở ngày một lớn.
-
Tần Gia Ngôn nhìn thẳng con đường trước mặt mà tăng tốc, nhanh đến nỗi xe tự động báo vận tốc tối đa, hắn cũng không dừng lại.
Lúc sắp về đến "Nhã Uyển", hắn đột nhiên đạp thắng, đứng ở con đường phía trước lới vào một lúc lâu, giống như một người mất hồn, trố mắt nhìn một hồi, sau đó mới khởi động xe lần nữa, quay đầu lái xe về biệt thự của Cố Dư Sinh.
Đêm đã khuya, mọi người đều đã ngủ, Tần Gia Ngôn rón rén nhập password, đẩy cửa vào, đang chuẩn bị lên phòng cửa phòng trên lầu một bỗng nhiên bị mở ra, mẹ Tần mặc áo ngủ đi ra: "Gia Ngôn, là con sao,...."
Tần Gia Ngôn có chút hổ thẹn vì nửa đêm lại làm mẹ tỉnh giấc, vừa chuẩn bị xin lỗi nhưng mẹ hắn liền nhận ra hắn còn đang mặc đồ ngủ, lại hỏi: "Gia Ngôn, sao con còn mặc đồ ngủ lại đến đây rồi hả? Có chuyện gì sao?"
"Không có, chỉ là nửa đêm con chợt nhớ ra có một tập tài liệu cần cho cuộc họp ngày mai cho nên con mới chạy tới đây." Tần Gia Ngôn lấp liếm trả lời.
Mẹ Tần tin, thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nói: "Con đói bụng không? Có muốn ăn khuya không?"
Tần Gia Ngôn đứng trên bậc thang lắc đầu với mẹ Tần: "Mẹ, mẹ nghỉ ngơi sớm đi, con cũng lên phòng ngủ đây."
Mẹ Tần gật đầu, quay người trở lại phòng ngủ.
Tần Gia Ngôn dựa vào cầu thang, nhìn thấy sợi tóc bạc trên đầu bà, nghĩ đến mấy năm nay sau khi chị hai lấy chống sống hạnh phúc xong, tất cả những lo lắng của mẹ đều tập trung trên người hắn, ngày ngóng đêm trông hắn nhanh chóng thành gia lập thất, có một cuộc sống an ổn, trong cổ họng hắn ngạnh một hồi, đột nhiên mở miệng gọi một tiếng: "Mẹ."
Mẹ Tần dừng lại, cười dịu dàng nhìn hắn.
Tần Gia Ngôn nuốt một ngụm nước bọt, như quyết tâm chuyện gì, tiếp tục nói: "Gần đây con khá rảnh, có gì mẹ sắp xếp cho con xem mắt đi!"
Mẹ Tần nghe vậy, mặt mày lại hớn hở: "được!"
Tần Gia Ngôn cười ôn hòa: "Mẹ ngủ ngon!"
Đợt đến khi mẹ Tần vào phòng xong, Tần Gia Ngôn mới quay người đi lên lầu.
Vì chuyện không rõ ràng với Tô Tình mà hắn đã tốn bao nhiêu là thời gian, khiến bản thân chịu thiệt thòi rất lâu, đêm nay hắn lại có dũng khí bỏ cô lại, hắn nghĩ, thật sự nên bắt đầu sống một cuộc sống mới rồi.
Đẩy cửa phòng ngủ, hắn đi đến bệ cửa sổ, nhìn bóng đêm bên ngoài, trong lòng tự nhủ: "Tần Gia Ngôn, hết hy vọng đi, Tô Tình, tạm biệt!"
Nhẩm đi nhẩm lại đến cuối cùng, vành mắt hắn lại đỏ lên.
***
Chương 1058: Đi theo anh, được không? (18)
Tần Gia Ngôn không phải chỉ thuận miệng nói với mẹ hắn như vậy mà thật sự hắn muốn kết hôn rồi.
Hắn gặp mỗi người mẹ hắn sắp xếp sẽ để ý đến những gì người đó nói, sau đó sẽ nhớ kỹ tên tuổi của những người đó
Trong vòng nửa tháng, hắn đã gặp tám cô gái, mỗi cô gái đều có thể nhớ mặt nhớ tên, ngay cả số điện thoại cũng thuộc nằm lòng.
Trong tám cô gái kia, Tần Gia Ngôn chọn được hai cô gái có thể hẹn ra gặp mắt lần thứ hai.
Cô gái đó nhỏ hơn hắn bảy tuổi, gia đình có điều kiện, thân hình gọn gàng, da dẻ trắng trẻo, mặt mũi tinh xảo.
Ngày xem mắt cô ấy, cô ấy mặc một cái áo sơ mi và quần jean rất giản dị, nhưng mà phù hợp với đôi giày trắng, toàn thân toát ra sức trẻ của tuổi thanh xuân, sau khi ngồi xuống, còn chưa mở miệng đã cười với Tần Gia Ngôn.
Nụ cười kia rất đẹp mắt, sạch sẽ trong suốt, tinh khiết chẳng có chút tạp niêm nào.
Cũng vì nụ cười kia mà Tần Gia Ngôn quyết định gặp cô ấy lần nữa.
Cô ấy có một cái tên rất dễ nghe: Hạ Y.
Hình như Hạ Y cũng rất thích Tần Gia Ngôn, cho nên khi vừa nghe thấy hắn hẹn cô lần nữa liền vui vẻ đồng ý.
Cuộc hẹn là lúc ba giờ rưỡi, Tần Gia Ngôn cố ý đến trước nửa tiếng, chỉ gọi một ly nước lọc, chờ nửa tiếng đồng hồ xong cuối cùng cũng đợi được cô.
Cũng giống như lần gặp mặt đầu tiên, Hạ Y vẫn rất giản dị, cô vừa nhìn thấy Tần Gia Ngôn liền phất tay với hắn, cười cong môi, mới nói với nhân viên phục vụ hai câu, sau đó đi đến trước mặt Tần Gia Ngôn.
So với lần gặp thứ nhất, lần thứ hai lại càng khiến người ta mở rộng lòng mình hơn rất nhiều, cùng nhau nói chuyện trời nam biển bắc một lúc lâu, Tần Gia Ngôn mới đưa Hạ Y về nhà, trên đường về, Hạ Y nhớ ngày mốt thứ bảy mình đi đạp thanh ở ngoại thành, lại dò hỏi xem hắn có muốn đi không, Tần Gia Ngôn lái xe, trầm tư hai giây đồng hồ, sau đó gật đầu đồng ý.
Nhìn hắn đồng ý, Hạ Y cúi đầu cười, lông mày có mấy phần run động.
Tần Gia Ngôn thật sự muốn thử ở bên Hạ Y một lần, cho nên sau khi trở về từ ngoại thành, hắn lại chủ động mời cô ăn tối.
Tất cả những chuyện xảy ra với Hạ Y lại như nước chảy thành sông, hắn và cô gặp nhau mấy lần, đúng vào ngày thất tịch, Hạ Y lại chủ động hẹn gặp Tần Gia Ngôn, Tần Gia Ngôn không từ chối, biết là lễ tình nhân, Tần Gia Ngôn chủ động mua cho cô một món quà, hai người ăn tối xong Hạ Y còn chủ động mời hắn đi ra đường dành cho người đi bộ chơi, Tần Gia Ngôn không từ chối, bên ngoài rất đông người qua lại, Hạ Y bị người ta đẩy một cái, suýt nữa ngã, Tần Gia Ngôn đưa tay ra đỡ cô, thân thể Hạ Y run lên, Tần Gia Ngôn được Hạ Y nhìn bằng một con mắt khác, cuối cùng hắn không buông tay cô ra mà nắm tay cô đi hết con đường.
Cũng đêm đó, Tần Gia Ngôn đưa Hạ Y về nhà, lúc dừng xe dưới lầu nhà cô, hắn lại không chờ Hạ Y nói gì mà gọi cô trước: "Hạ Y."
***
Chương 1059: Đi theo anh, được không? (19)
Hạ Y quay đầu lại nhìn Tần Gia Ngôn: "Dạ?"
Tần Gia Ngôn nhìn chằm chằm bóng đêm ngoài cửa xe, không lên tiếng.
Hạ Y nhíu mày, lại nhắc hắn: "Gia Ngôn?"
Tần Gia Ngôn nghe thấy tiếng của Hạ Y, tay nắm chặt bánh lái một hồi, lại như quyết tâm làm chuyện gì đó, mím môi một chút, sau đó lại quay đầu nói với cô: "Em xem gần nhất khi nào rảnh, đến nhà anh ăn một bữa cơm đi!"
Tần Gia Ngôn biết, nếu hắn thật sự phải bắt đầu một cuốc sống mới với Hạ Y, hắn phải nói: "Làm bạn gái anh đi!", "Có muốn thử một chút không?" hay đại loại như vậy, nhưng những câu nói này, năm nào hắn cũng mong có thể nói với Tô Tình, cho nên bây giờ hắn không thể nào nói với Hạ Y như vậy, cuối cùng lại nói câu kia.
Tần Gia Ngôn sợ Hạ Y không hiểu ý mình, lại bổ sung: "Mẹ và chị của anh muốn gặp em!"
Hạ Y hiểu ý trong lời nói của Tần Gia Ngôn, hắn muốn cô gặp gia đình mình, cho dù hai người quen biết nhau không lâu, nhưng tiến triển như vầy cũng có hơi nhanh, vẫn có thể thấy trong mắt cô sáng lên, cô muốn nói: "Lúc nào em cũng có thời gian" nhưng lại cảm thấy như vậy không đủ rụt rè, lại nói một chữ "em" liền đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Gia Ngôn, anh nói như vậy có phải muốn cùng em, cùng em..."
Hạ Y không dùng từ nào thích hợp, cứ lặp đi lặp lại 'cùng em' nhiều lần. . .
Tần Gia Ngôn biết cô muốn hỏi gì, chẳng chờ cô nói cho xong liền "ừ" nhẹ một tiếng, cắt ngang lời của cô.
Mặt Hạ Y lại càng đỏ hơn, rũ đầu trong chốc lát, lại nói: "Gia Ngôn, lúc nào em cũng có thời gian." Sau đó liền vội vã đẩy cửa chạy vào tiểu khu.
. . . .
Ngày hôm sau Hạ Y đến biệt thự của Cố Dư Sinh ăn cơm.
Hạ Y là cô gái đầu tiên mà Tần Gia Ngôn đưa về nhà ra mắt gia đình cho nên với mẹ Tần lúc nào cũng mong con trai yên bề gia thất lúc này liền cực kỳ nhiệt tình.
Hạ Y hiểu chuyện ngoan ngoãn, nói chuyện nhỏ nhẹ ngọt ngào, mẹ Tần càng nhìn càng thích.
Vì Hạ Y và Tần Gia Ngôn quen nhau bằng cách xem mắt nên nhất định phải đính hôn trước, vì vậy, lúc ăn cơm, mẹ Tần liền trực tiếp hỏi: "Hạ Y, con về hỏi cha mẹ một chút khi nào có thời gian, hai nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm."
Hạ Y đương nhiên hiểu ý của mẹ Tần trong tình huống này, cha mẹ hai nhà gặp nhau tất nhiên là phải bàn chuyện cưới hỏi rồi, cô nhìn về phía Tần Gia Ngôn theo bản năng, thấy Tần Gia Ngôn chẳng có ý muốn phản đối, liền nhìn mẹ Tần cười: "Tối nay con về sẽ hỏi, sau đó con sẽ trả lời cho Gia Ngôn biết ạ!"
-
Buổi tối hôm đó, Tần Gia Ngôn đưa Hạ Y về đến dưới nhà, xe còn chưa rời đi, 15 phút sau, liền nhận được điện thoại của Hạ Y, nói cô đã hỏi chuyện với cha mẹ rồi, cha mẹ cô nói chủ nhật có thời gian, hỏi Tần Gia Ngôn có được không.
Tần Gia Ngôn đeo tai nghe Bluetooth, lái xe một lúc lâu mới nháy mắt một cái lấy lại được tinh thần, mới nhẹ giọng trả lời cô: "Không thành vấn đề, ngày mai anh sẽ sắp xếp thời gian và địa điểm rõ ràng rồi báo lại cho em."
Hạ Y nghe Tần Gia Ngôn trả lời xong, rất vui mừng, trong điện thoại còn nói chuyện với Tần Gia Ngôn một lát, sau đó biết hắn đang lái xe mới quan tâm nói hắn lái xe cẩn thận, mới lưu luyến không rời mà cúp máy.
***
Chương 1060: Đi theo anh, được không? (20)
. . . . . . .
Cuộc gặp gỡ hai bên gia đình rất thuận lợi, mẹ Tần rất hài lòng với Hạ Y, cha mẹ Hạ Y cũng rất thích Tần Gia Ngôn, hai bên quả thực rất hợp nhau, gặp nhau liền bàn đến chuyện cưới sinh.
00:00
Lúc hai bên gia đình đang thương lượng khi nào tổ chức hôn lễ, mới nhớ đến việc hỏi ý kiến của Hạ Y và Tần Gia Ngôn, Hạ Y lại giống như lần đầu tiên mẹ Tần hỏi cô ở biệt thự của Cố Dư Sinh, cô cũng nhìn về phía Tần Gia Ngôn, Tần Gia Ngôn nhìn cô một cái, chẳng có chút do dự, cũng không dừng nhịp nào liền trả lời: “Cứ theo sự sắp xếp của mọi người vậy.”
Mẹ Tần và cha mẹ Hạ Y nghe vậy đều vui vẻ, hai mẹ liền hẹn một ngày tìm người xem ngày hoàng đạo để tổ chức đính hôn.
Chuyện về sau, càng ngày càng phát triển xa hơn dự tính của Tần Gia Ngôn, rất nhanh.
Ngày thứ ba hai bên gia đình gặp nhau, Tần Gia Ngôn đang đánh răng thì mẹ Tần lại cầm một tờ giấy hứng chí bừng bừng xông vào, đứng ở cửa phòng tắm, nói với Tần Gia Ngôn, bà vừa tìm thấy một đại sư, nhìn ngày tháng năm sinh của hắn và Hạ Y tính xong rồi, ngày 18 tháng sau là ngày tốt nhất để tổ chức lễ hỏi.
Hôm nay là ngày 28, thời gian cách đó chì còn 20 ngày.
Từ ngày hắn quyết tâm buông bỏ tình cảm với Tô Tình, đã qua một tháng lẻ mười ngày hắn không qua lại với cô, cũng không gặp cô ta lần nào, vào giờ phút này, chỉ cần hắn gật đầu với mẹ, không từ chối, sau hai mươi ngày hắn và Tô Tình thật sự sẽ là hai người ở hai thế giới khác nhau.
Động tác đánh răng của Tần Gia Ngôn dừng lại một hồi, hắn không dám ngẩng đầu nhìn mình trong gương, sợ nhìn thấy nét do dự trên chính khuôn mặt của mình, dùng sức ừ với mẹ của hắn một tiếng, kiên quyết như đang nói cho chính mình nghe: “Nếu mẹ thấy không quá nhanh thì con không có vấn đề gì.”
Trcc đây lúc thúc giục Tần Gia Ngôn kết hôn, mẹ Tần ước gì có thể nghe thấy câu này nhiều lần, nhưng hôm nay hắn đễ cho người ta muốn gì được đó ngược lại lại làm cho mẹ Tần cảm thấy lo lắng, có chút gì đó không đúng, mẹ Tần đứng trước cửa nhà vệ sinh nhìn Tần Gia Ngôn đang đánh răng trôi chảy một chút, mới hỏi: “Gia Ngôn, con thật sự không sao chứ?”
Tần Gia Ngôn nhấc mắt, nhìn mẹ qua gương, lắc đầu một chút, hỏi: “không có a, sao mẹ lại hỏi vậy?”
“Chỉ vì thấy có chút kỳ quái….” Mẹ Tần dừng một chút, vẫn hỏi lời trong lòng: “Gia Ngôn, con thật sự muốn kết hôn với cô bé này chứ?”
Tần Gia Ngôn không nhanh chóng trả lời câu hỏi của bà mà súc miệng thật sạch, trả lời: “Con chưa bao giờ đùa giỡn với hôn nhân hết ạ.”
Mẹ Tần thở phào một hơi, trong lòng thư thả, đợi đến khi Tần Gia Ngôn quay người lại bà. Bà mới nhìn Tần Gia Ngôn một chút, phát hiện trong tư thế thanh cao thong dong của Tần Gia Ngôn, mới tin mình đã nghĩ quá nhiều rồi, cho nên không nói nữa, quay người ra khỏi phòng Tần Gia Ngôn.
Đợi đến khi cửa đóng lại, trong phòng lại yên tĩnh không một tiếng động, Tần Gia Ngôn mới giơ tay tắt nước.
Hắn như một pho tượng vậy, cúi đầu, nhìn bồn rửa tay trắng tinh một lúc lâu, mới lấy khăn ung dung thong thả lau những giọt nước trên mặt.
Sau đó quay người đi đến phòng thay đồ, thay một bộ âu phục trắng tinh sạch sẽ, cầm chìa khóa, xuống lầu đi làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro