Chương 1021-1030 kết cục + sách mới tháng tư
Chương 1021 kết cục + sách mới tháng tư (một)
Trong cổ họng Quả Quả như bị gì đó chặn nghẹn ngào, làm cô có chút khó chịu.
Lực đạo người đàn ông đang nắm lấy cổ tay cô, từ từ tăng sức, trong miệng hắn gọi tên, trở nên có chút kích động: "Ôn Ôn, Ôn Ôn..."
Sau khi gọi lớn lên, Quả Quả nhận thấy giọng Lục Bán Thành hình như thay đối, cô quay đầu nhìn về phía gương mặt tuấn lãng đó, phát hiện trên gò má hắn, lại ửng hồng bất thường, mi tâm cô nhăn lại, theo bản năng vươn tay, sờ lên trán của hắn, nóng kinh người.
Khi nào hắn đã bắt đầu phát sốt rồi? Hẳn là không phải ngủ thiếp đi, mà là sốt đến hôn mê?
Quả Quả lo lắng vươn tay, lắc lắc bả vai Lục Bán Thành: "Anh Bán Thành? Anh Bán thành?"
Cô gọi vài tiếng, nhưng Lục Bán Thành đều không có dấu hiệu tỉnh lại, miệng vẫn gọi tên như cũ: "Ôn Ôn, Ôn Ôn..."
Quả Quả chảy nước mắt, lại gọi Lục Bán Thành một hồi lâu, sau đó mới phản ứng, vội vội vàng vàng chạy vào nhà, gọi 120.
Xe cứu thương rất nhanh đã chạy đến.
Tuy Lục Bán Thành bị sốt cao, nhưng may mà thời gian phát hiện sớm, không bị thương phổi.
Bác sĩ tiêm cho Lục Bán Thành một mũi, rồi dặn Quả Quả phải chú ý một chút, xong rời khoit phòng bệnh.
Quả Quả canh bên cạnh giường bệnh, cách một khoảng thời gian, sẽ đổi khăn đắp trán cho Lục Bán Thành.
Cả một đêm Lục Bán Thành ngủ không ngon, miệng gọi không biết bao nhiêu lần "Ôn Ôn", mãi cho đến khi ngoài cửa sổ trời sáng, rốt cục hắn mới ngừng sốt, ngủ sâu.
Tối hôm qua tới bệnh viện quá gấp, quần áo thay đổi cũng không mang, Quả Quả xem Lục Bán Thành không có việc gì, thừa dịp hắn vẫn chưa tỉnh lại, liền đi ta xi về nhà.
Lên thang máy, đến tầng trệt nhà Lục Bán Thành, cửa thang máy mở ra, Quả Quả còn chưa đi ra từ trong thang máy, thì nhìn thấy có người ngồi ở hàng hiên dưới đất, đang tựa vào vách tường nhắm mắt.
Sắc mặt cô gái tái nhợt đến dọa người, hẳn là do khóc nhiều quá, mà mắt sưng đỏ vô cùng, giống như hai cây hạch đào.
Quả Quả hoảng sợ, ngây ngốc đứng ở trong thang máy một hồi lâu, mãi đến cửa thang máy sắp đóng, cô mới hồi phục tinh thần, vội vàng lại ấn xuống nút mở cửa một cái, rồi bước nhanh từ trong thang máy đi ra, đứng ở trước mặt Hứa Ôn, thấp giọng gọi: "Hứa tiểu thư?"
Ngồi trên hành lang lạnh lẽo khô cứng, chỉ sợ là ngủ không ngon, giọng điệu Quả Quả không lớn, nhưng Hứa Ôn rất nhanh đã mở mắt.
"Hứa tiểu thư, làm sao cô lại ngồi ở chỗ này?" Quả Quả khom người, vươn tay, kéo cánh tay Hứa Ôn, kéo cô từ dưới mặt đất đứng dậy.
Đứng vững xong, rốt cuộc Hứa Ôn mới vừa từ trong cơn buồn ngủ tỉnh lại, cô nói trước một câu "Cảm ơn", sau đó mới gấp gáp tiếng hỏi: "Lục Bán Thành đâu?"
Cũng đúng, cô có thể tới nhà anh Bán Thành, khẳng định là tới tìm anh Bán Thành... Chỉ là, anh Bán Thành đã cầu xin cô, đừng ở trước mặt cô ấy tiết lộ bất cứ chuyện gì về hắn.
Quả Quả cắn khóe môi một cái, không nói chuyện.
Hứa Ôn nhìn vẻ mặt Quả Quả , mơ hồ đoán được cố kỵ dưới đáy lòng cô, "Tôi biết, là hắn không cho cô nói với tôi, nhưng, tôi đã biết rõ mọi chuyện rồi."
Quả Quả mở to hai mắt, mặc dù còn chưa mở miệng nói chuyện, nhưng vẻ mặt này, hiển nhiên đang kinh ngạc làm sao Hứa Ôn có thể biết được.
"Cô và hắn, không phải là mối quan hệ tôi cho là như thế, có đúng không?" Hứa Ôn lại mở miệng: "Cô cũng không thể không nói gì, nói cho tôi một chút thôi, trong khoảng thời gian này, hắn đã trải qua như thế nào?"
***
Chương 1022 kết cục + sách mới tháng tư (nhị)
Dừng một chút, Hứa Ôn sợ Quả Quả cho rằng mình tới gạ hỏi cô, cho nên cô lấy từ trong túi ra chiếc đồng hồ mà Ngô Hạo đã đưa cho cô, đưa tới trước mặt Quả Quả , bổ sung thêm một câu: "Đây là Ngô Hạo đưa cho tôi, nói là ngày tôi gặp chuyện không may, ở chỗ đó nhặt được chiếc đồng hồ này."
Quả Quả liếc mắt một cái liền nhận ra đó là đồng hồ của Lục Bán Thành.
Về chiếc đồng hồ này, anh Bán Thành đã từng nói với cô, lúc ấy là hắn gặp chuyện không may một tháng, trong lúc hắn vô ý phát hiện đồng hồ tuỳ thân bên cạnh không thấy, có hỏi mọi người xem có người nào nhặt được hay không, lúc ấy tất cả mọi người đều nói không có, thì vẻ mặt của hắn lập tức trở nên có chút lo âu.
Khi đó, cô không hiểu hắn có ý gì, nhưng chỉ là một chiếc đồng hồ, tuy nhiên có giá cao một chút, nhưng đối với anh Bán Thành mà nói, cũng không đến mức đau lòng như vậy.
Hiện tại cô đã hiểu, anh Bán Thành sợ chiếc đồng hồ đó rơi ngay chỗ Hứa Ôn gặp chuyện không may, sẽ bị bại lộ.
Nhưng mà, cẩn thận mấy cũng có sai sót, đúng là vẫn không thể như ý của anh Bán Thành, chiếc đồng hồ đó vẫn thật sự bị rớt ngay chỗ Hứa Ôn gặp chuyện không may địa phương.
Này có tính là duyên phận trời cho hay không?
Anh Bán Thành thích cô ấy như thế, vì muốn cô ấy hạnh phúc, mà để mình chịu nhiều uỷ khuất như vậy, cô nằm mơ cũng hi vọng cô ấy có thể biết được chân tướng, có thể ở chung một chỗ với anh Bán Thành.
Bây giờ đây ông trời cho cô một cơ hội tốt như vậy, không cần cô phụ lòng lời cầu xin của anh Bán Thành, cũng không cần cô đi tìm Hứa Ôn... Chỉ cần cô kể hết những gì mình nhìn thấy biết thấy cho Hứa Ôn, anh Bán Thành cũng sẽ không trốn ở trong thư phòng hút thuốc cả đêm, cũng không cần phải kiềm nén đau đớn trong lòng giả bộ như không có việc gì, càng không cần phải viết tên cô ấy ở trên giấy một lần lại một lần, cũng không cần ở trong mơ gọi tên cô ấy bi thương như thế...
Quả Quả nghĩ tới đây, cất bước, đi đến trước cửa nhà Lục Bán Thành, nhập vào mật mã, mở cửa, chỉ vào trong phòng: "Hứa tiểu thư, chúng ta vào nhà tán gẫu đi."
Hứa Ôn không nói chuyện, khẽ gật đầu, bước vào nhà của Lục Bán Thành.
Quả Quả chỉ chỉ sô pha, ý bảo Hứa Ôn ngồi xuống, sau đó đi sang phòng bếp rót hai ly nước ấm trở lại, đưa một ly cho Hứa Ôn, một ly khác cầm ở trong tay mình, ngồi đối diện với Hứa Ôn trên sofa.
Cách một bàn trà dài, Quả Quả bình tĩnh nhìn Hứa Ôn một hồi, mở miệng trước tự giới thiệu: "Em gọi là Dịch Quả Quả, anh Bán Thành là anh họ của em."
Anh họ? Thì ra bọn họ là thân thích... Đúng là trong khoảng thời gian cô và Lục Bán Thành quen nhau, cô đã gặp qua không ít thân thích của Lục Bán Thành, làm sao lại chưa hề thấy cô ấy?
Quả Quả nhìn ra Hứa Ôn nghi hoặc, ngữ khí dịu dàng lên tiếng giải thích: "Em học quân y, khoảng thời gian chị và anh Bán Thành quen nhau,em đang đi bộ đội ở ngoài nước, không thể trở về."
"Em ở cạnh anh ấy cũng là vì hiện tại, bởi vì bác lo lắng, sợ người khác không chăm sóc anh Bán Thành thật tốt."
Sau khi giới thiệu và nói rõ bối cảnh, Quả Quả nói thẳng vào chủ đề, cho Hứa Ôn biết những chuyện cô không biết.
"Anh Bán Thành được một đám nhỏ nghịch ngợm phá phách đang dạo chơi ở bờ sông phát hiện, khi đó anh ấy, đã hấp hối rồi."
"Lúc đưa đến bệnh viện, vài bác sĩ đều đã lắc đầu, nói là không cứu được."
"Năm trước em về nước, vừa lúc ở nhờ nhà bác gái, sau khi nhận được điện thoại, em là người thứ nhất chạy đến bên cạnh anh Bán Thành."
"Trên người anh ấy có rất nhiều miệng vết thương, nghiêm trọng nhất chính là chân của anh..."
***
Chương 1023: Kết cục + Sách mới tháng tư (3)
Dù đã qua lâu như vậy nhưng khi hồi tưởng lại liền khiến Quả Quả vẫn sợ hãi khi nhớ đến những hình ảnh đó, khiến sắc mặt cô trắng bệch.
"Bị đâm ba dao, anh ấy vì ở trong nước quá lâu nên lật thịt ra, thấy cả xương trắng.
Môi Hứa Ôn Noãn run rẩy mấy lần, cô không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn Quả Quả chờ cô ấy nói tiếp.
Quả Quả vừa nhớ vừa kể lại rất chậm, lúc tình cờ nhớ ra chuyện gì, cô lại còn bổ sung thêm vài câu.
Vì một đêm không ngủ, cô có chút mệt mỏi, giọng nói cũng có chút yếu hơn lúc đầu, nhưng cũng may cô nói rất rõ ràng nên Hứa Ôn Noãn đều có thể nghe rất hoàn chỉnh.
Mỗi một câu một chữ của cô giống như một con dao găm cứ đâm vào người Hứa Ôn Noãn, từng nhát từng nhát.
"Cuối cùng họ cấp cứu anh Bán Thành trong vòng năm tiếng đồng hồ, vết thương trên đùi của anh ấy phải may 37 mũi."
"Vì anh ấy bị thương quá nghiêm trọng nên sau khi phẫu thuật vẫn cứ hôn mê rất lâu."
"Vết thương trên đùi anh ấy không có tiến triển tốt, ngược lại lại nhiễm trùng, bắt đầu chảy mủ, bác sĩ phải xử lý lại, phải truyền thuốc kháng sinh, cứ như vậy liên tục trong nửa tháng, mới từ từ khép miệng vết thương lại."
"Cũng vào lúc đó, anh Bán Thành có dấu hiệu tỉnh lại."
"Người vui mừng nhất chính là cô của em, cô nhìn thấy anh Bán Thành tỉnh liền khóc huhu, lại đau lòng trách anh Bán Thành hủ cô sợ muốn chết, chú của em cũng khóc, anh Bán Thành lúc đó vừa mới tỉnh lại nên có chút mờ mịt, anh ấy chỉ nhìn những người trong phòng một vòng, sau đó cuối cùng cũng hỏi..." Quả Quả nói tới đây liền liếc mắt nhìn Hứa Ôn Noãn.
TayHứa Ôn Noãn đang nắm chặt vạt áo, cả người cứng ngắt.
Quả Quả dừng mấy giây, sau đó mới tiếp tục nói: "Anh ấy chỉ nói hai chữ: Ôn Noãn."
Cô nói xong, liền nhìn thấy cả người Hứa Ôn Noãn run lên một hồi.
"Anh ấy tỉnh lại không lâu liền ngủ, lần thứ hai tỉnh lại, anh ấy tỉnh táo hơn lần đầu tiên rất nhiều, hình như lúc ấy anh đã nhớ lại những chuyện trước khi anh ấy ngất đi nên lại hỏi, Ôn Noãn lúc này an toàn rồi chứ?"
"Vì để anh ấy yên tâm, bác gái vốn muốn mời chị tới nhưng anh Bán Thành lại không chịu, anh ấy lén lút nói tài xế riêng chở anh đến chỗ chị làm, thấy chị sinh hoạt bình thường, anh ấy mới yên tâm."
"Sức khỏe của anh ấy bắt đầu hồi phục, nhưng chân của anh ấy chẳng có chút chuyển biến nào, anh ấy không thể cất bước đi được, tìm tất cả những bác sĩ nổi tiếng, vẫn không có chút khả quan nào, cuối cùng anh ấy cũng chỉ có thể ngồi xe lăn xuất viện.
"Tính tình của anh Bán Thành vẫn luôn rất tốt, nhưng sau khi xuất viện, tính tình của anh ấy thậm chí còn tốt hơn, anh ấy gặp người khác thường mỉm cười, cô của em vốn lo lắng anh ấy sẽ không thể nào chấp nhận được sự thật như vậy, nhưng sau đó cũng yên tâm, mãi đến khi em vô tình nhìn thấy anh ấy đấm vào chân mình, em mới biết anh ấy chỉ cố vui vẻ để người khác yên tâm mà thôi, kỳ thật anh ấy vẫn chưa bao giờ có thễ chấp nhận được mình không thể bước đi nữa."
"Còn có rất nhiều lần anh ấy ngồi trên xe lăn muốn đứng dậy theo bản năng, kết quả chỉ có thể té sưng mặt sưng mũi."
"Từ sau đó, sức khỏe của anh Bán Thành rất tệ, thường xuyên dễ dàng bị cảm, phát sốt."
***
Chương 1024: Kết cục + Sách mới tháng tư (4)
"Mỗi lần hôn mê, anh ấy đều gọi tên của chị."
"Ôn Noãn, Ôn Noãn, cứ một lần lại một lần..."
Nước mắt Hứa Ôn Noãn chảy ra, càng ngày càng nhiều, Quả Quả dừng lại, lấy cho cô một tờ khăn giấy, đưa cho Hứa Ôn Noãn: "Chị không sao chứ?"
"Tôi không sao, cô tiếp tục đi!" Hứa Ôn Noãn nức nở một hồi, sau đó khi nói chuyện giọng nói cũng cực kỳ run rẩy.
"Trước đây anh Bán Thành thích giao tiếp, thích đánh bài, thích hát, thích tụ tập một đám bạn bên ngoài, sau khi anh ấy không đi lại được thì ngoài những chuyện quan trọng phải ra ngoài, anh ấy chẳng muốn đi nữa.
"Mỗi đêm ba giờ sáng, anh ấy đều thức dậy, chỉ nhìn chằm chằm điện thoại, nhưng chưa bao giờ bấm vào bất cứ cái gì."
"Ban đầu tôi thật sự rất buồn bực, anh ấy đang nghĩ gì, sau đó tôi mới biết anh ấy có liên lạc với chị trong game, anh ấy muốn qua đó tìm chị, nhưng anh ấy chỉ sợ bản thân liên lụy đến chị cho nên anh ấy luôn luôn kiềm chế lại ý nghĩ muốn tìm chị."
"À, đúng rồi, chờ em một chút..." Quả Quả như chợt nhớ đến chuyện gì, liền đứng dậy đi về phía thư phòng.
Khoảng ba bốn phút sau, cô ấy lại cầm ra một cọc giấy dày đi ra.
Cô đưa cọc giấy kia cho Hứa Ôn Noãn, sau đó quay lại chỗ lúc nãy mình ngồi mà ngồi xuống, vì nói quá nhiều, cô có chút khát nước, nên cầm ly nước lên uống nửa ly xong, mới tiếp tục nói: "Chị thấy đó, tất cả những nội dung trên giấy đều là chuyện cười mà anh ấy viết cho chị,..."
Thời gian đó cô ngày ngóng đêm trông chuyện cười của hắn, vì chuyện không đến nên tinh thần của cô đều không yên.
Cô cho rằng hắn bỏ cô thật rồi, thật ra hắn vẫn luôn nhớ kỹ, chỉ là hắn dùng một phương thức mà cô không thể nào biết được mà thôi.
Cô nhớ tối qua cô đã khóc rất lâu rồi, nhưng lúc này nước mắt lại như vỡ đê, chảy ướt giấy.
"Chị còn nhớ lần đó em vô tình nhìn thấy chị ở tiệm bánh gato không?"
"Thật ra lúc em nhìn thấy chị liền có chút ngẩng người là vì em đã nhận ra chị là chị dâu rồi."
"Sở dĩ em biết chị là do rất nhiều lần em nhìn thấy anh Bán Thành đờ người nhìn những bức ảnh của chị, thất thần, anh ấy còn nhiều lần vuốt ve màn hình điện thoại, lúc đó mặt anh ấy lại có chút dịu dàng..."
"Còn có những thứ khác em muốn cho chị xem." Quả Quả đứng dậy lần nữa, không phải đến thư phòng mà là phòng ngủ của Lục Bán Thành, sau đó cô lại cầm ra một cái hộp: "Đây là quà anh Bán Thành chuẩn bị cho chị, có lễ tình nhân, có quà sinh nhật, có cả quà tân niên,... chỉ là anh ấy không có đưa cho chị mà thôi..."
"Còn có,..." Quả Quả nói xong liền quanh nhà một chút, nhìn thấy một tờ giấy bị vò nhàu trên ban công, cô liền đi qua nhặt tờ giấy đó lên, đưa cho Hứa Ôn Noãn: "Đây là giấy chiều hôm qua anh Bán Thành đã viết."
Những chữ Ôn Noãn nhỏ Ôn Noãn lớn được viết ngoáy trên giấy... Hứa Ôn Noãn bất giác cắn môi, khóc ra tiếng.
"Kỳ thực, em vẫn luôn rất muốn tìm chị, nói tất cả những chuyện này cho chị biết, nhưng mà anh ấy nghe thấy liền không cho em đi, em hỏi anh ấy tại sao anh ấy lại ngu ngốc như vậy?"
"Anh ấy nói từ rất lâu trước đây anh ấy đã quyết định rời khỏi thế giới của chị, chuyện anh ấy yêu chị, chỉ là chuyện của mình anh ấy mà thôi."
***
Chương 1025: Kết cục + Sách mới tháng tư (5)
Từ rất lâu trước đây lúc rời khỏi thế giới của cô... Hứa Ôn Noãn nhớ tới lúc cô ở Lệ Giang vô tình nghe được chuyện hắn và Ngô Hạo nói những câu kia, còn có đêm đó cô bị Tưởng Tiêm Tiêm làm khó làm dễ, hắn cho rằng cô đã ngủ rồi nên mới nhẹ giọng nói những lời tâm sự kia, từ những chuyện hắn và cô không còn quan hệ gì đến lúc Linh Độ vì cô làm tất cả mọi chuyện.
Nước mắt Hứa Ôn Noãn càng chảy nhiều hơn, khiến cả khuôn mặt cô ướt đẫm, cả nhìn Quả Quả, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nổi.
Quả Quả nhìn Hứa Ôn Noãn lại chủ động hỏi: "Em có thể gọi chị là chị Ôn Noãn không?"
Hứa Ôn Noãn gật nhẹ đầu.
Quả Quả tt nói: "Chị Ôn Noãn, em không biết lúc trước chị và anh Bán Thành đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng em biết, hơn một năm nay, anh ấy vẫn luôn hối hận, vẫn luôn tự trách mình đã khiến chị chịu nhiều thiệt thòi lắm, anh ấy thật sự muốn đối xử tốt với chị nhưng không ngờ từ đó lại khiến chị bị bệnh trầm cảm..."
Bệnh trầm cảm... Hứa Ôn Noãn nhíu mày, nhớ một năm trước đây cô vì chuyện của ba cô mà không thể không đến cầu xin hắn, hắn rất tuyệt tình với cô, ngay lúc cô tuyệt vọng nhất, là Linh Độ đã giúp cô.
Khi đó cô cũng không biết Lục Bán Thành chính là Linh Độ.
Hắn sở dĩ thay đổi nhiều như vậy là do lúc đó hắn đã biết tâm lý của cô có vấn đề cho nên hắn mới làm như vậy sao?
Hứa Ôn Noãn nhớ lại một lúc lâu, nhớ đến lúc đó cô chờ Lục Bán Thành ở trước nhà hắn đến hôn mê bất tỉnh, ngày hôm sau khi tỉnh lại cô đã ở trong bệnh viện, lúc đó cô có hỏi qua bác sĩ nhưng bác sĩ chỉ nói là hắn đưa cô đến bệnh viện, lúc đó cô ghét hắn muốn chết cho nên cũng không muốn nói gì. Lúc đó cô không nghĩ gì nhiều, vừa xuất viện đã đến phòng khám tâm lý,... không phải là hắn vẫn chưa rời đi mà đi theo cô đến chỗ phòng khám tâm lý chứ?
Chính là ngày hôm đó, Linh Độ đã có một bước chuyển lớn.
Cô đoán không sai đâu, hắn nhất định là vì biết cô bị bệnh, biết cô và Lục Bán Thành không thể có bất cứ liên hệ nào với nhau nên mới âm thầm dùng cái tên Linh Độ để cứu cha của cô, sau đó tha hương đến Mỹ.
Thì ra, từ lâu, hắn đã dành cho cô tất cả mà không cần báo đáp.
"Chị Ôn Noãn, coi như lúc trước là anh Bán Thành có lỗi với chị trước, em cũng hy vọng, chị đừng trách cứ anh ấy nữa........."
Cả người Hứa Ôn Noãn cực kỳ run rẩy, cô thở một hồi, lại cảm thấy cả người mình chỗ nào cũng đau.
Cô nghe thấy Quả Quả cầu xin như vậy, liền cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, giật giật môi, sau đó khàn giọng hỏi: "Anh ấy đâu?"
Hứa Ôn Noãn chẳng cho Quả Quả thời gian để trả lời, chỉ hỏi dồn dập: "Anh ấy đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy!"
Cô muốn nhìn thấy hắn, cô muốn gặp hắn, ngay lập tức.
Cô muốn nói cho hắn biết từ lâu cô đã không còn trách hắn nữa, cô thậm chí đã thích hắn từ trước khi biết hắn bị thương rồi, cô không muốn hắn nghĩ những chuyện trước đây nữa, chỉ cần hắn ở bên cạnh cô, chẳng cần biết bây giờ hắn có đi được hay không, sau này hắn có tàn phế hay không, cô chỉ muốn ở bên cạnh hắn mà thôi...
***
Chương 1026: Kết cục + Sách mới tháng tư (6)
"Anh Bán Thành khuya ngày hôm trước nhận được điện thoại của cô xong, tâm tình cực kỳ tồi tệ, cho nên làm việc chẳng nghỉ ngơi, chiều hôm sau anh ấy sốt cao, buổi tối em mới phát hiện, bây giờ đang ở trong bệnh viện, em về nhà giúp anh ấy lấy đồ thay."
. . .
Lúc Hứa Ôn Noãn và Quả Quả đến bệnh viện đã là chín giờ sáng.
Từ thang máy đi ra, Hứa Ôn Noãn và Quả Quả liếc nhìn nhau, sau đó cả hai người cùng bước đến phòng của Lục Bán Thành.
Cửa phòng đóng, Lục Bán Thành đã tỉnh lại, trong phòng hình như có tiếng nói của bác sĩ.
Dù cô đã biết một phần của mọi chuyện từ trước nhưng những điều Quả Quả nói vẫn luôn khiến Hứa Ôn Noãn cảm thấy cực kỳ khiếp đảm, khiến cô phải hít sâu vào mấy hơi mới có đủ dũng khí để gõ cửa.
Nghe thấy tiếng động, bác sĩ và Lục Bán Thành đều nhìn ra cửa.
Bác sĩ biết Quả Quả nên cười với cô: "Dịch tiểu thư, cô đến rồi sao!"
"Chào bác sĩLa." Quả Quả cười yếu ớt, liền nhìn về phía Lục Bán Thành: "anh Bán Thành, bây giờ anh thấy thế nào rồi?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Lục Bán Thành chầm chậm nói, giọng nói vẫn nhẹ nhàng và dịu dàng, nói xong hắn còn cười nhu hòa với Quả Quả, sau đó chỉ chỉ ghế cạnh giường, nói: "Đứng đó làm gì, mau vào ngồi đi."
Quả Quả "Ừ" một tiếng sau đó lại đứng ở cửa phòng không vào.
Lục Bán Thành nhìn ánh mắt của cô, có chút không hiểu, hắn vừa định mở miệng hỏi Quả Quả có chuyện gì thì Quả Quả liền nói một hơi: "Anh Bán Thành, có người tìm anh!"
Nói xong, cô liền nhường lối vào cửa, sau đó kéo một cái, đẩy mạnh Hứa Ôn Noãn đang đứng sau mình vào phòng.
Lục Bán Thành nhìn thấy Hứa Ôn Noãn, liền có chút sửng sốt, ánh mắt của hắn nhìn thẳng cô một lúc lâu, sau đó mới nhìn cô bé đang đứng bên cạnh Hứa Ôn Noãn.
Cô bé đang rũ đầu, cắn môi, còn nắm chặt vạt áo.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần chột dạ, Quả Quả đều như vậy.
Hứa Ôn Noãn xuất hiện trước cửa phòng bệnh của hắn, mà Quả Quả lại bất an thấp thỏm như vậy,... Lục Bán Thành lại nhìn vào mặt Hứa Ôn Noãn, đôi mắt cô đỏ đến đáng thương, tràn đầy khổ sở, khóe mắt cô lại để ý đến vết thương trên đùi của hắn, nhìn nhìn lại có một tầng sương mù giăng đầy.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Lục Bán Thành liền hiểu, sau đó lại tức giận trừng mắt nhìn Quả Quả: "Em nói gì với cô ấy đó?"
Quả Quả bị rống liền lùi lại một bước, trốn sau lưng Hứa Ôn Noãn.
Cô phản ứng như vậy lại càng làm Lục Bán Thành tức giận hơn: "Dịch Quả Quả, không phải anh đã nói với em em không được làm phiền cô ấy sao? Lời nói của anh không có ký lô nào, cũng chỉ là gió thoảng bên tai thôi có đúng không?"
Quả Quả giơ tay lên, nắm chặt vạt áo HứaÔn Noãn,nhỏ giọng cầu cứu: "Chị Ôn Noãn."
Cô không gọi thì không sao, một tiếng gọi này lại càng khiến Lục Bán Thành tức giận cầm gối sau lưng hắn quăng về phía Quả Quả.
Gối xẹt qua tai Hứa Ôn Noãn và Quả Quả, rơi xuống hành lang.
Hứa Ôn Noãn đứng ở cửa, vẫn nhìn chằm chằm Lục Bán Thành.
***
Chương 1027: Kết cục + Sách mới tháng tư (7)
Cô quay người động viên cười nhẹ vớiQuả Quả,nhẹ giọng nói: "Em về nhà nghỉ ngơi trước đi."
Quả Quả nhanh chóng gật đầu, nhanh miệng nói tạm biệt xong, liền đưa những gì cần phải mang đến nhét vào tay Hứa Ôn Noãn, sau đó bỏ chạy.
Hứa Ôn Noãn khom người nhặt chiếc gối trên mặt đất, sau đó bước vào phòng bệnh.
Bác sĩ đứng bên cạnh nhận thấy không khí lúc này có chút kỳ quái cho nên thức thời nói: "Tôi còn phải đi thăm bệnh phòng khác, có chuyện gì cứ gọi tôi!" liền vội vã rời khỏi phòng bệnh.
Bác sĩ đóng cửa phòng lại, toàn bộ bầu không khí trong phòng liền trở nên ngưng trệ.
Hứa Ôn Noãn nhìn thấy Lục Bán Thành nhìn mình chằm chằm, liền để túi xách va những thứ mang đến để lên bàn, sau đó vỗ vỗ gối cho sạch rồi nhét vào sau lưng hắn, khiến cho hắn ngồi thoải mái một chút.
Làm xong, Hứa Ôn Noãn đi đến trước bàn, mang bữa sáng đến bày trên bàn, sau đó lấy ghế tựa ngồi cạnh giường, bưng một chén cháo còn nóng, dùng muỗng khuấy hai cái, sau đó múc một muỗng, đưa đến trước môi Lục Bán Thành.
Lục Bán Thành còn chưa há miệng, cũng chẳng nháy mắt, yên lặng nhìn Hứa Ôn Noãn.
Hứa Ôn Noãn ấn nhẹ muỗng vào môi Lục Bán Thành, liền nói: "Em nghĩ chuyện của chúng ta nói cả buổi sáng cũng không xong cho nên anh ăn sáng trước đi, sau đó mới có sức nói chuyện, có được không?"
Lục Bán Thành nuốt nước bọt hai lần, nhưng vẫn không có ý muốn ăn cháo.
Hai người họ cứ giằng co như vậy, lúc Hứa Ôn Noãn cầm muỗng giơ mệt rồi, Lục Bán Thành từ nãy giờ vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng mở miệng nói: "Ôn Noãn, em đi đi."
Hứa Ôn Noãn cúi thấp đầu, sau đó hạ muỗng xuống, để lại trong chén, sau đó đặt chén trên bàn, không để ý đến Lục Bán Thành, thẳng thắn nói: "Vậy được rồi, chúng ta nói chuyện xong rồi ăn."
"Ôn Noãn, em theo anh không sống yên lành được đâu, đi đi." Lục Bán Thành tiếp tục nói.
Hứa Ôn Noãn như không nghe thấy Lục Bán Thành nói gì vậy, đưa tay ra, tìm điện thoại di động bên gối Lục Bán Thành, liền bắt lấy ngón tay cái của hắn, dùng vân tay của hắn để mở khóa xong, liền trượt màn hình hai lần, sau đó tìm vào game, sau đó đưa đến trước mặt Lục Bán Thành: "Kỳ thực ở Lệ Giang em đã vô tình nghe thấy anh và Ngô Hạo nói chuyện với nhau, khi đó em liền biết anh chính là Linh Độ rồi."
"Ôn Noãn, anh đã không còn là Lục Bán Thành của trước đây nữa, mặc kệ em nghe từ Quả Quả những chuyện gì, hãy quên đi."
"Em vào lúc ấy thật sự không thể nào chấp nhận được anh chính là Linh Độ, em không hiểu nổi, rõ ràng em rất ghét anh, hận anh, nhưng sau khi biết anh là Linh Độ, em lại muốn gọi điện thoại cho anh, thậm chí khi Tiểu Ái nói cho em biết anh sắp qua Mỹ định cư, em còn giống như một kẻ điên vậy, nửa đêm mang giày cao gót đi bộ đến công ty của anh đến chảy máu chân."
***
Chương 1028: Kết cục + Sách mới tháng tư (8)
"Ôn Noãn, trước kia là anh có lỗi với em, bây giờ anh biến thành bộ dạng này cũng chính là quả báo của anh, coi như là anh bồi thường lại cho em, em và anh từ nay về sau cứ như vậy đi, chúng ta không ai nợ ai."
"Sau khi em tỉnh lại, nhìn thấy Ngô Hạo bị thương còn chẳng có chút cảm động nào, chỉ ngây ngẩng chờ tin nhắn của anh lúc ba giờ sáng, có thể anh đã biến mất khỏi thế giới của em rồi, biến mất sạch sành sanh, trong hai tháng này, em lại liên tục nằm mơ xem anh có đọc thấy tin nhắn của em hay không, thậm chí em còn không hiểu tại sao bản thân mình cứ trông chờ tin nhắn hồi âm của anh như một người hoàn toàn khác vậy, hồn bay phách lạc, không còn là chính mình nữa."
Advertisement
00:00
"Ôn Noãn, em xứng đáng một cuộc sống tốt hơn, tìm một người tốt hơn anh, có thể có những đứa con xinh đẹp, điều tốt đẹp còn lại anh có thể làm cho em chính là cuộc sống này, em đừng vì hổ thẹn mà làm những chuyện ngớ ngẩn, không đáng đâu, mà anh cũng sẽ không để cho em làm những chuyện ngu ngốc như vậy, huống chi đời này còn rất dài, không có người nào không thể thay thế, em bây giờ chỉ là cảm kích một chút thôi, em phải biết, sau này ở bên cạnh anh em sẽ rất dằn vặt đau khổ, không phải là hạnh phúc ngọt ngào đâu, em sẽ không có bất kỳ ai để dựa vào, em ngã bệnh, anh không thể chăm sóc em, em có ngã chổng vó anh cũng không thể đỡ em được, thậm chí nhìn thấy em xảy ra chuyện anh cũng không thể nào cứu em, em còn muốn chăm sóc anh làm gì?"
"Mãi đến tận ngày hôm đó tình cờ gặp Quả Quả, sau đó lại gặp anh ở tiệm bánh, thấy anh đối xử tốt với Quả Quả như vậy, em cực kỳ đau khổ, một khắc đó em mới biết, loại tình cảm trước kia em không thể nào hiểu nổi chính là vì em yêu anh, em hồn bay phách lạc cũng là vì không có anh bên cạnh, em nhìn thấy anh đối xử tốt với Quả Quả như vậy liền cảm thấy ghen tỵ, ban đầu em hận anh, nhưng chưa từng nghĩ đến yêu anh, em đã yêu anh từ lúc nào không hay rồi, em còn ngu ngốc chạy đến nhà anh, lúc đó điều anh muốn thẳng thắn nói với anh chính là, em yêu anh, nhưng em lại nhìn thấy Quả Quả ở trong nhà anh..."
Yêu? Cô nói cô yêu hắn?
Toàn thân Lục Bán Thành bỗng trở nên cứng đờ.
Không phải vì Quả Quả nói chân tướng mọi chuyện cho cô biết mà thích hắn, không phải vì cảm động mà thích hắn, mà là bất tri bất giác mà thích hắn.
Hứa Ôn Noãn vẫn đang cố gắng thuyết phục Hứa Ôn Noãn bỗng nhiên dừng lại.
"Lục Bán Thành, từ trước đây em vẫn cho rằng em và anh đã không còn thiếu anh bất cứ cái gì, sau này em mới biết em thiếu anh mạng sống của ba em, thiếu anh không chỉ đơn thuần là công việc hay chân của anh, mà thứ em nợ anh chính là cả cuộc đời này." Ánh mắt Hứa Ôn Noãn hồng lên: "Nếu không có anh cứu em, em thật sự không thể tưởng tượng nổi cuộc sống ngày hôm nay của em đã trở thành bộ dạng gì rồi."
Lục Bán Thành nhếch môi, nhìn Hứa Ôn Noãn một lúc lâu, sau đó nắm chặt dra trải giường, ép buộc mình dùng lý trí để nói: "Ôn Noãn, anh nên nói tất cả đã nói với em rồi, anh mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, nếu như em cũng nói xong rồi thì đi đi, anh đã quyết tâm rồi, em có nói gì đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được đâu, cả đời này anh cũng không thể nào ở bên cạnh em được..."
Chữ rồi cuối cùng Lục Bán Thành còn chưa nói xong, Hứa Ôn Noãn bỗng nhiên nghiêng người về phía hắn, chặn môi hắn lại.
***
Chương 1029: Kết cục + Sách mới tháng tư (9)
Môi bị chặn lại đột ngột như vậy khiến Lục Bán Thành không phát ra được bất cứ tiếng động nào nữa.
Hứa Ôn Noãn nhẹ nhàng dán môi vào môi hắn, không nhúc nhích.
Advertisement
00:00
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời vẫn sáng soi, bên trong phòng, bầu không khí vẫn như một tấm ảnh bị chụp lại.
Trong phòng không biết cứ yên tĩnh như vậy bao lâu, Lục Bán Thành bị Hứa Ôn Noãn cẩn thận từng li từng tý hôn lên khóe môi, cảm giác điện giật nhanh chóng truyền khắp người Lục Bán Thành, sau đó cả người hắn run rẩy một cái, liền tỉnh táo lại, xoay đầu một cái liền có thể nhìn tránh được môi của Hứa Ôn Noãn.
Không biết có phải vì đè nén quá lâu không, chỉ như vậy Hứa Ôn Noãn liền có thể trêu chọc đến dục vọng của Lục Bán Thành một cách dễ dàng, lại vì phẫn nộ, giọng nói của Lục Bán Thành có chút run rẩy nhưng vẫn rất dễ nhận ra: "Hứa Ôn Noãn, em đang làm gì đó?"
Hứa Ôn Noãn chăm chú nhìn ánh mắt đang nheo lại của LụcBán Thành,nhìn trong chốc lát, dùng sức cắn môi một hồi, cô liền không nói gì nhanh chóng giơ tay lên ôm cổ Lục Bán Thành, để mặt hắn ngay trước mặt mình, lần thứ hai dán môi mình lên đôi môi của hắn.
Lục Bán Thành phản kháng theo bản năng, Hứa Ôn Noãn liền dùng thêm sức, mút lấy môi hắn, liếm, sượt, khẽ cắn lấy.
"Hứa Ôn Noãn..." tránh được cái hôn của Hứa Ôn Noãn, Lục Bán Thành chỉ vừa gọi cô, lập tức liền bị cô hôn lần nữa.
Cô thấy hắn cứ chống cự, rất bực mình, liền nằm nhoài lên người hắn, đè lại nửa người trên không ngừng tránh né của hắn, không để ý đến nhúc nhích của hắn liền kích động mà em thẹn dùng răng mở môi của hắn ra, thăm dò vào miệng hắn, dù hắn có muốn đẩy cô ra cũng không thể thoát khỏi chế ngự chặt chẽ của cô.
Lục Bán Thành thở không ổn định, lúc nặng lúc nhẹ, lồng ngực của hắn chập chùng theo.
Hắn tinh tường cảm giác được phòng tuyến mà bản thân hắn cố gắng dựng lên đã vỡ tan, mà nếu cô không buông hắn ra, hắn sẽ thật sự mất đi lý trí, khiến những kiên trì bấy lâu nay của hắn sẽ giống như củi kiếm ba năm thiêu trong một giờ.
Hắn liều mạng né tránh nụ hôn của cô, nhưng cô lại chẳng có chút ý định dừng lại nào, quấn quít lấy hơi thở của hắn, khiến Lục Bán Thành từ nói chuyện trở thành cầu xin, khẽ nói: "Ôn Noãn, đừng ngốc như vậy..."
Tuy rằng giọng nói của hắn có chút mơ hồ, nhưng mà Hứa Ôn Noãn liền hiểu ý của hắn.
Đừng ngốc như vậy... hắn vì cô mà bỏ ra nhiều như vậy, mất đi nhiều như vậy, hắn lại nói cô đừng ngốc như vậy... Hứa Ôn Noãn khẽ run một hồi, trong mắt lại có một giọt lệ tràn mi, vô tình rơi lên mặt của hắn.
Hắn vốn đang dãy dụa, bỗng nhiên yên tĩnh lại.
Hứa Ôn Noãn mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt mở to của hắn, môi vẫn dán chặt môi hắn.
Cô tinh tường cảm nhận được vệt thỉnh cầu trong đôi mắt hắn, cô biết hắn xin cô dừng lại, chóp mũi cô lại chua xót, lại rơi lệ, cô khẽ nhúc nhích mút lấy môi hắn, lại chủ động hôn hắn.
Hắn và cô đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hình như đây chính là lần đầu tiên cô chủ động hôn hắn.
Lúc này hắn mới biết, thì ra cảm giác hôn cô lại tốt đẹp như vậy.
Thân thể Lục Bán Thành càng ngày càng run rẩy, lúc hắn còn đang do dự, sức chống cự của hắn lại càng yếu dần.
Lần thức ba này, lúc cô xẹt lưỡi qua hàm răng hắn, hắn liền không nhịn được mà giơ tay lên giữ chặt đầu của cô, đổi bị động thành chủ động, làm sâu sắc nụ hôn này.
***
Chương 1030: Kết cục + Sách mới tháng tư (10)
Hắn và cô dùng hết toàn tâm toàn ý hôn đối phương, hôn rất lâu, sau đó mới lưu luyến không rời buông ra.
Hứa Ôn Noãn còn đang từ từ mở mắt ra, Lục Bán Thành đã mở con ngươi đen kịt thâm thúy nhìn cô, ánh mắt tràn đầy tình thâm mà cô đọc không hiểu.
Vì vừa hôn quá nồng nhiệt, hơi thở của hắn có chút bất ổn, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt của cô không chớp, nhìn một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần từ nụ hôn kia, hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa gò má trắng nõn của cô, cực kỳ để tâm: "Ôn Noãn, ngoại trừ việc không ở bên cạnh em, chuyện gì anh cũng có thể làm cho em được, anh không phải không muốn em, mà là anh không có tư cách để ở bên cạnh em nữa."
"Vậy cũng là anh không muốn em rồi..." nếu hai năm trước Hứa Ôn Noãn bị Ngô Hạo phản bội, nhưng bây giờ lại không giống như vậy, đã đến lúc cô nên dũng cảm theo đuổi tình yêu của cuộc đời mình, duyên phận của cô và Lục Bán Thành, coi như hắn đã đi được 99 bước rồi, chẳng lẽ bây giờ chỉ còn một bước cuối cùng mà cô cũng bước không qua? Nếu hắn nói hắn không thể chăm sóc cho cô, không sao, cô chăm sóc cho hắn thì được rồi, nghĩ đến đây, Hứa Ôn Noãn lại nhìn đôi mắt của Lục Bán Thành, càng kiên quyết hơn lúc nãy: "...Em giao mình cho anh, chỉ cần anh tiếp nhận là được rồi."
Lục Bán Thành liền căng thẳng, chẳng những không thuyết phục cô nổi nữa mà những lời hắn muốn nói tiếp cũng không thể nào nói ra khỏi miệng, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng nói: "Ôn Noãn, tương lai, một ngày nào đó, em sẽ hối hận vì quyết định này."
Lục Bán Thành lại im lặng.
Trong lòng hắn đang tự nhủ thầm, không muốn nghe tiếp nữa, tiếp tục nghe, hắn nhất định sẽ bị cô mê hoặc, bỏ vũ khí đầu hàng.
Nhưng giọng nói của cô lại giống như đang làm phép vậy, dù hắn có trốn tránh như thế nào vẫn thấm nhuần vào lòng hắn.
"Lục Bán Thành, anh cũng biết, em trừ bản thân mình cũng không có gì có thể cho anh, chỉ có thể làm duy nhất một chuyện, chính là cả cuộc đời này không rời xa anh nữa."
-
Ba năm sau
Ba năm dài đến 1000 ngày đêm, từ ngày hôm đó Hứa Ôn Noãn chưa từng gặp lại Ngô Hạo lần nào. Cô cũng không nghĩ đến hắn, có lúc tình cờ đi ngang qua nhà hắn, hoặc công ty hắn, Hứa Ôn Noãn còn ngạc nhiên trong cuộc sống của cô từng có một người trên là Ngô Hạo tồn tại sao.
Lần cuối cùng cô nghe được tin tức của Ngô Hạo chính là từ ba năm trước, sự nghiệp của Ngô Hạo đang không ngừng phát triển nhưng không hiểu sao hắn lại bán hết toàn bộ cổ phần công ty, còn đổi thành một số tiền mặt lớn, biến thành một đại gia ẩn dật, trong một đêm hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người ở Bắc Kinh, không có ai biết hắn làm gì, đi đâu.
Mùa hạ đến, sinh nhật của Tần Chỉ Ái cũng đến theo.
Hứa Ôn Noãn cố ý tìm một ngày đẹp trời trước sinh nhật của Tần Chỉ Ái nửa tháng đến trung tâm thương mại mua quà cho cô.
Vòng tới vòng lui, bận rộn hai tiếng đồng hồ, Hứa Ôn Noãn cuối cùng cũng chọn một sợi dây chuyền tặng cho Hứa Ôn Noãn.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên bán hàng, Hứa Ôn Noãn đi đến trước quầy thu ngân, lúc trả tiền, liền nhìn thấy một doanh nhân trẻ của năm kéo theo một người đàn ông mang giày da, vừa nói vừa cười đi đến trước mặt cô.
Cho dù đã ba năm không gặp nhưng Hứa Ôn Noãn liền có thể nhận ra người đàn ông kia dễ như ăn cháo, đó là Ngô Hạo đã bốc hơi từ rất lâu trước đây.
Người cũ gặp lại, cho dù những ân oán trước kia có giũ sạch rồi, vẫn khiến Hứa Ôn Noãn bước chậm lại một chút.
Trả lời câu hỏi của cô bé đi chung với hắn xong, Ngô Hạo nhận ra ánh nhìn của Hứa Ôn Noãn, liền ngẩng đầu lên, nhìn lại cô..
Biểu hiện của Ngô Hạo hoàn toàn không có chút thay đổi nào, ngay cả ánh mắt cũng chẳng có chút gợn sóng nào.
'A Hạo, bộ Lam Bảo Thạch Đồ này đẹp hơn bộ ở cửa hàng bên kia, em mua bộ này được không?" cô bé kia chưa nhận ra được ánh mắt của Ngô Hạo, kéo cánh tay hắn, dò hỏi ý kiến.
Nghe thấy giọng nói của cô, một giây sau Ngô Hạo liền thu lại tầm mắt, quay đầu, nhìn ánh mắt của cô bé kia, muốn gì được đó nói: "Anh không có ý kiến, em thích là được rồi!"
Cô bé nghe thấy Ngô Hạo trả lời như vậy liền cười sáng lạn, nhón chân hôn lên gò má của Ngô Hạo một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro