Chương 37-38
Chương 37 : Zombie triều
Edit: Little Squirrel
Beta: Sakura
Người thứ hai tới đây hội hợp chính là người được chọn làm đội trưởng tạm thời của đoàn xe, Hồ Hạo Thiên.
Trước tận thế anh ta là thanh niên nhà xí nghiệp nổi danh thành phố H, làm ăn liên quan đến lĩnh vực đại lý xe và bất động sản, cha anh là thị trưởng tiền nhiệm của thành phố H.
Sau tận thế, thân là ông chủ mà anh ta lại thức tỉnh dị năng hệ Thổ.
“Phương hướng nào, có bao nhiêu Zombie?” Anh hỏi Bạch Thất, mặc dù hiện tại không nhìn thấy, nhưng ý tứ nghiêm túc trên mặt Bạch Thất khiến anh cũng không cảm thấy Bạch Thất đang nói đùa.
Bạch Thất xoay người, nhìn con đường đi thông tới thành phố A trước mặt: “Ngay đằng trước thôi, cụ thể không biết có bao nhiêu, có lẽ là đoàn xe mấy ngày trước cũng muốn tới thành phố A rồi.”
Hồ Hạo Thiên quyết định thật nhanh, lập tức để cho người có dị năng tốc độ trong đội xe đi thăm dò phía trước.
Để đảm bảo an toàn cho đoàn xe tạm thời thành lập này, không thể bỏ qua công lao của Hồ Hạo Thiên, người có dị năng tốc độ cũng không hề bày ra vẻ mặt không nguyện ý, gật đầu một cái liền trực tiếp đi tới phía trước dò đường.
“Ai, cách thành phố A chỉ còn 300 cây số thôi, làm sao cứ lắm chuyện xảy ra như vậy . . . . . .”
“Thành phố A nhân khẩu dày đặc, chắc cũng có rất nhiều. . . . . .”
“Vậy đã đến thành phố A rồi thì phải làm sao, ngàn dặm xa xôi tới nơi này chịu chết à. . . . . .”
Mọi người bị sự kiện Zombie đánh bất ngờ buổi tối mấy ngày trước đây khiến cho có chút bất an, như đều muốn nói chuyện cho hết cảm giác bất an này đi, mọi người tụ tập ở một chỗ thấp giọng thảo luận.
Qua hai phút, người dị năng tốc độ đã trở lại rồi.
Lúc trước anh ta đi tinh thần vẫn là sung mãn, về đây lại là bộ dáng mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt: “Phía trước chừng 200m, rất nhiều rất nhiều Zombie, chi chít, nhìn đến mức chân ông đây đều mềm nhũn, thiếu chút nữa không về được. . . . . .”
Mọi người trầm mặc một lát, sau đó đều nhất trí nhìn Hồ Hạo Thiên.
Hồ Hạo Thiên hỏi: “Những phương hướng khác còn nhìn thấy được, cũng chỉ có đường phía trước hướng tới thành phố A sao?”
Người có dị năng tốc độ gật đầu: “Tất cả đều ở trên đường cao tốc, có lẽ là đoàn xe lúc trước không thuận lợi thông qua, bị cuốn vào đó.”
Mọi người vẫn trầm mặc, đột nhiên có một cô gái kêu lên: “Đánh không lại, chúng ta chạy thôi, hiện tại quay xe về phía sau, không phải thành phố L cũng có trụ sở ư, chúng ta đi trụ sở thành phố L . . . . . .”
Hồ Hạo Thiên liếc cô gái kia một cái, ý bảo cô ta ngậm miệng.
Cô gái kia chưa dừng lại, kéo cánh tay người đàn ông bên cạnh cô: “A Ninh, chúng ta đi thành phố L đi, tại sao phải vì người đàn bà kia đi thành phố A chứ, đi thành phố L không tốt sao, rất nhiều người đều thấy nơi đó có trụ sở, có quân đội, nơi đó an toàn hơn. . . . . .”
Người đàn ông gọi A Ninh kia quát khẽ liễu một câu: “Cô câm miệng. Người đàn bà trong miệng cô kia là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng của tôi.”
Cô gái khóc lóc nói: “Anh cũng nhìn thấy nhiều người biến thành Zombie như vậy rồi, có lẽ cô ta cũng bị lây nhiễm, có lẽ đã sớm chết rồi, em toàn tâm toàn ý đi theo anh, hiện tại chẳng lẽ còn không bằng người chết à. . . . . .”
A Ninh lướt qua cô gái đang khóc kia, cách cô ta mấy bước.
Hồ Hạo Thiên cũng không còn tâm tư nghe người khác bát quái, hiện tại tình thế nghiêm trọng, vấn đề hiện tại chính là phải đối mặt với nhiều Zombie như vậy bằng cách nào.
“Đoàn xe nhiều người như vậy, trong vòng ba mươi giây tôi muốn mọi người biểu quyết, quay đầu trở về hay là ngăn cản Zombie, cũng phải nói cho tôi một câu.” Anh ta cao giọng, nói tiếp: “Nhưng là, nếu hiện tại chúng ta cứ quay về như vậy, sau này gặp khó khăn thì sợ, như vậy về sau, sẽ mất lòng tin. Trốn được hôm nay, trốn không được ngày mai, xã hội bây giờ nơi nơi đều là Zombie, chẳng lẽ sẽ có một nơi là tuyệt đối an toàn hay sao?”
“Tận thế, đối với mọi người mà nói, vừa là nguy hiểm lại là kỳ ngộ, chỉ cần có một tấm lòng dũng cảm, thì có thể thay đổi cuộc đời sau này, không bị người cười nhạo, mà được người kính trọng. . . . . .”
“Thế giới sẽ không vĩnh viễn chìm trong bóng tối, ánh sáng cuối cùng cũng sẽ tới , nhưng là trước khi ánh sáng tới, chúng ta vẫn phải cố gắng làm tốt nhất, là để chính mình sống sót. . . . . .”
“Nhưng nếu hiện tại có người muốn đi, tôi cũng sẽ không ngăn cản, nhưng sau này nếu có thời điểm các người trở thành một tồn tại như con kiến hôi, xin không nên oán giận trời cao không cho mình một cơ hội. .. . .”
“Hiện tại xin cùng biểu quyết, là sống oanh oanh liệt liệt hay bị phỉ nhổ như con kiến hôi. . . . . .”
Hồ Hạo Thiên vốn là doanh nhân, lời nói mang cả nghĩa bóng nghĩa đen vừa thốt ra, cũng đả động rất nhiều người. Bọn họ cũng biết hiện tại chạy trốn không giải quyết được vấn đề. Thật ra thì quân đội cũng không đáng tin cậy, chỉ có thể dựa vào mình. Nếu quân đội có thể cứu viện, khi đó bọn họ cũng sẽ không phải tự mình lên đường. Thử nghĩ xem, rất nhiều người còn bị vây ở nhà, hoặc chết đói hoặc bị cắn thành Zombie.
Mà rất nhiều người sau khi thức tỉnh dị năng, chí khí ngút trời, hoài bão thật lớn, càng sẽ không lùi bước như vậy. Cho nên gần như tất cả người có dị năng đều quyết định ở lại đánh Zombie.
Người có dị năng đều ở lại, người bình thường trừ phi không muốn sống nữa, nếu không cũng sẽ không tự mình lái xe chạy trốn.
Cho nên thống kê hết lại, tất cả mọi người trong đoàn xe đều nói nguyện ý lưu lại chiến đấu.
Thời gian không thể trì hoãn, nếu biểu quyết xong rồi, đó chính là sắp xếp nhiệm vụ xuống dưới.
“Phân tổ, người có dị năng một tổ, không có người có dị năng một tổ. Trong những người không có dị năng, có thể dùng vũ khí đánh Zombie lại phân ra một tổ. . . . . .”
“Người có dị năng hệ Thổ đi lên phía trước 50m dựng một bức tường đứng thẳng ở đó. . . . . .”
“Người có dị năng hệ công kích tất cả đứng sau tường cách 5m chuẩn bị. . . . . .”
“Người không có dị năng, hãy lấy đèn pin cầm tay trong xe mọi người, nhắm vào chỗ Zombie tới được ở đằng trước, chiếu sáng, sau khi thấy Zombie, nhắm ngay đầu của bọn nó mà chiếu vào. . . . . .”
Mọi người rối rít hành động.
Đường Nhược đi theo Bạch Thất đi tới đội người có dị năng công kích kia.
Bạch Thất nhìn cô một chút, vươn tay nắm lấy tay cô.
Điền Hải nhìn Đường Nhược tới nơi này, rất lo lắng mở miệng: “Chị, chị đi ra phía sau đi, nếu không tụi em không yên lòng .”
Đường Nhược lắc đầu.
Cô có tinh thần lực, đứng phía trước, chờ khi bức tường dị năng hệ Thổ chống đỡ không nổi, cô cũng có thể dùng tinh thần lực ngăn cản một phen.
Bạch Thất nói: “Yên tâm, không có chuyện gì, cùng lắm thì cùng chết thôi, dù sao anh chết em cũng sẽ không sống một mình .”
Điền Hải: “. . . . . .”
Đường Nhược: “. . . . . .”
Mọi người: “. . . . . .”
Trước khi đánh Zombie, còn muốn mạnh mẽ đút cho mọi người ăn thức ăn cho chó, thật sự được sao.
Theo tính toán của người có dị năng tốc độ, bầy Zombie đã càng ngày càng gần.
Đoàn người nhìn chằm chằm trận địa phía sau tường đất sẵn sàng đón quân địch. Hiện tại cả đoàn xe đều im lặng, không ai phát ra một âm thanh nào, chỉ có từng đợt tiếng chân trầm trọng cùng tiếng gào hưng phấn từ phía xa truyền đến.
“Tới. . . . . .”
Không biết ai kêu một tiếng, phía trước đã nhìn thấy một mảnh bóng đen đông nghịt hướng tới bên này.
“Toàn bộ đèn pin cầm tay, nhắm ngay phía trước, bật lên.”
Theo một vùng đột nhiên đồng thời sáng lên phía trước, các loại dị năng liền bay ra trên không.
Lộng lẫy nhiều sắc màu.
Bạch Thất và Điền Hải cũng không giữ lại thực lực, một cái băng cầu lại một cái lôi cầu, ném ra ngoài hết sức nhanh chóng.
Đường Nhược cũng là một thành viên trong số những người cầm đèn pin, nếu có Zombie bị người có dị năng bỏ sót muốn phóng qua tường, cô sẽ quấy nhiễu nó, khiến cho nó mất phương hướng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Trong đêm tối vô tận, trên cao tốc mịt mờ, hàng trăm hàng ngàn con Zombie vẫn không có dấu hiệu giảm bớt. . . . . .
Chương 38 : Kết thúc
“Hệ Thổ xây dựng tường, dị năng tiêu hao quá độ, trước tiên lui ra phía sau, tiểu đội người có dị năng thứ hai nhanh lên bổ sung. . . . . .”
Rất nhiều người lui về sau, Bạch Thất bởi vì quan hệ tới nước suối trong không gian, dị năng tiêu hao không nhiều lắm, cho nên tiếp tục chiến đấu tuyến đầu tiên.
Mà Điền Hải sau khi thức tỉnh, cũng bởi ý chí chiến đấu quá mạnh mẽ, dị năng cũng đầy đủ hơn người khác, cũng tiếp tục chiến đấu ở tuyến đầu tiên.
Nhưng vì Zombie thật sự quá nhiều, bọn chúng ngã xuống một nhóm lại một nhóm, thi thể xếp ở bên ngoài tường đất, Zombie phía sau giẫm lên thân thể của bọn chúng, khiến cho người có dị năng hệ Thổ phải không ngừng gia cố tường đất thêm cao.
Nhưng dị năng cũng có lúc dùng hết, cũng tới thời điểm bức tường bị chen tới sập.
Sau đó, Zombie liền dũng mãnh tràn vào như dòng nước lũ.
Dị năng tinh thần của Đường Nhược có hạn, đối mặt Zombie nhiều như vậy, thử mấy lần, vẫn ngăn không nổi lỗ hổng kia, không thể làm gì khác hơn là dùng sức ‘ bao vây ’ Bạch Thất và Điền Hải.
Một người nếu ngã xuống, trong nháy mắt cũng sẽ bị cắn nuốt sạch. . . . . .
Mỗi lần thấy đồng bạn ngã xuống, lồng ngực kích động, cảm giác giống như bị không khí xé rách.
Hô ——
Tiếng hét trong lòng nổ tung.
“++! Liều mạng với bọn chúng!” Trong đó, có một người có dị năng hệ Hỏa đột nhiên rống dài một tiếng, lại có thể thổi ra một mảng lửa lớn ra phía trước.
Đây chính là thời khắc mấu chốt, dấu hiệu dị năng tăng cường bộc phát.
Một tiếng hô này, khiến cho nhóm người có dị năng máu nóng tuôn trào, thân thể chấn động, liền chiến đấu hăng hái .
Đối mặt quái vật ăn thịt người như vậy, cho dù thật sự chết vì dị năng hao tổn vô ích, cũng không muốn bị bọn chúng ăn hết!
“Oanh. . . . . .” Một chiếc xe hơi bị người có dị năng hệ Kim nâng lên, trực tiếp ném về phía bầy Zombie.
Chiếc xe kia bị tung lên lộn một vòng trên không trung, mạnh mẽ đập xuống, phát nổ.
Sau một tiếng vang này, liền vang lên mấy tiếng nổ trong bầy Zombie.
“Phanh. . . . . . Oanh. . . . . .” Một đoàn lửa bùng lên trong đoàn Zombie.
Lửa lớn hừng hực dấy lên, theo xăng chảy ra từ xe hơi, ngay cả Zombie xung quanh cũng đều bị đốt theo.
Mọi người mới phát hiện không biết người nào ném mấy quả lựu đạn vào giữa bầy Zombie.
Lựu đạn này ném ra, mở ra một cuộc huyết nhục thịnh yến trong Zombie triều.
“Không nên ngẩn người, tiếp tục phòng thủ! Người có dị năng hệ Kim, tiếp tục dùng xe đập . . . . . . Không có dị năng mau lấy vật tư trong xe ra. . . . . .”
Hồ Hạo Thiên rống lên một tiếng, nhưng tay vẫn không hề dừng lại, kéo chốt bảo hiểm, ném lựu đạn ra.
Thì ra là, đội trưởng còn có loại vũ khí hiệu suất cao như lựu đạn này!
Thì ra là, trong một chiếc xe khác của đội trưởng, đều là những thứ vũ khí nóng này!
Nếu như vậy, lần này nhất định có thể cố gắng trôi qua!
Lựu đạn này không thể nghi ngờ đã cho mọi người một viên thuốc an thần.
Mọi người càng thêm không chậm trễ, càng ra sức chém giết.
Hệ Thổ dâng tường lên, bổ sung thêm mặt tường đang bị chèn phá, người có dị năng tầm xa ném các loại dị năng, Đường Nhược dùng khả năng tối đa, ngưng tụ tinh thần lực thành tường dựng trước những người ở phía trước.
Hồ Hạo Thiên ném xong lựu đạn, người đàn ông to cao phía sau anh sẽ đưa tới cho anh một viên, để cho anh tiếp tục ném. Người kia chính là vệ sĩ của anh trước khi tận thế, sau tận thế, vệ sĩ không thức tỉnh dị năng, thế nhưng ông chủ lại thức tỉnh dị năng.
Vệ sĩ là người có ánh mắt, lúc trước tận thế vì tiền đi theo anh, sau tận thế lại vì năng lực đi theo anh. Song, thân thủ của vệ sĩ quả thật cũng rất tốt, cho dù không có dị năng, đối mặt Zombie cũng có thể đơn đả độc đấu, tay nghề điêu luyện.
Hàn quang trên tay Bạch Thất thoáng hiện, mỗi lần kết băng đều có thể chuẩn bị cho Zombie một kích trí mạng.
Chẳng qua là, Zombie thật quá nhiều, một con ngã xuống, lại tới một con.
Loài người tức giận thở dốc, Zombie uy hiếp gầm nhẹ, trong không khí tản mát ra mùi vị nồng đậm. . . . . .
Sự đan xen khô khan mà lại hài hòa. . . . . .
Trời, từng chút từng chút sáng lên, mặt trời, cũng không biết trong lúc nào đã hé ra hoàn toàn.
Trận chiến này lại đánh suốt một đêm.
Ánh mặt trời mãnh liệt chiếu xuống, Zombie phía sau cuối cùng không thể liều lĩnh ‘ tre già măng mọc ’.
Không có Zombie liên tục không ngừng, mọi người rốt cục nhìn thấy ánh rạng đông của trận chiến dịch này.
Chiến đấu hăng hái đến buổi trưa, giết chết một con Zombie cuối cùng, tất cả mọi người trực tiếp tê liệt ngã trên mặt đất.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Hiện tại, ngay cả sức nói nửa chữ với nhau cũng không có.
Có điều cảm giác còn sống quả thật rất tốt.
Bạch Thất, Điền Hải kiên trì cả đêm không có nghỉ ngơi, lúc này cũng mệt mỏi ngồi phịch trên mặt đất, chỉ có thể thở.
Đường Nhược lập tức lấy hai chai nước từ trong balo ra cho hai người uống.
Nước này lúc trước khi bọn họ đang đánh Zombie cũng có bổ sung, mỗi lần uống hết cũng sẽ phát hiện dị năng có chút tăng lên. Chẳng qua tốc độ hồi phục nhỏ hơn tốc độ phát ra rất rất nhiều.
Bạch Thất và Điền Hải hồi phục đủ dị năng, liền trước sau đứng lên, quét dọn chiến trường.
Cái gọi là quét dọn chiến trường, dĩ nhiên là đi đào tinh hạch Zombie.
Điền Hải trải qua những ngày qua, cũng biết chỗ dùng của tinh hạch, thấy Bạch Thất đứng lên đi đào, cậu cũng cùng tới hỗ trợ.
“Mấy người trẻ tuổi các cậu thể lực thật là tốt, vẫn còn ở nơi này tầm bảo.” Ngồi phía sau, Phan Đại Vĩ ngã trên tường đất ôm đầu vừa hút thuốc lá vừa hâm mộ, “Anh già tôi thì yếu đến ngay cả xương cũng muốn gãy.”
Bạch Thất mắt nhìn thẳng một đao một tinh hạch.
Anh không biết mọi người phát hiện tác dụng của tinh hạch lúc nào, nhưng hiện tại cậu tuyệt không muốn nói cho mọi người kinh nghiệm ‘ tiện nghi ’ thế này.
Điền Hải nhìn Phan Đại Vĩ một cái, cũng không nói gì, đi theo cùng đào.
Tinh hạch hai người đào lên đều giao cho Đường Nhược, sau khi Đường Nhược nhận lấy thì dùng nước khoáng rửa.
“Nhớ ngày đó, anh già tôi theo đuổi con gái, khi đó mua không nổi đồ tốt nên tự mình đào mấy viên đá cuội khoan lỗ. . . . . .”
“Hắc, cậu khoan hãy nói, đá cuội nho nhỏ kia xuyên thành một cái dây chuyền thật là xinh đẹp. . . . . .”
“Tôi đưa cho cô gái kia, gương mặt thẹn thùng của cô ấy. . . . . .”
Phan Đại Vĩ vẫn còn tiếp tục nhớ lại, đã nghe được ‘ bốp ’ một tiếng vang lên.
Phan Đại Vĩ ngã sấp, mặt sưng phù: “. . . . . . Lão bà. . . . . . Bà, bà tới rồi. . . . . .”
“Ông tặng đá cuội cho ai hả. . . . . . Ừ? Hồi tưởng lại còn rất đắm chìm vào đó . . . . . .”
“Lão bà, bà hiểu lầm, đó là hồi trẻ không hiểu sự đời, nào biết đâu . . . . . . Bà cũng biết tôi là con người ngay thẳng nhất . . . . . . Chúng ta đã đều là vợ chồng rồi. . . . . .”
“Ông còn biết ông là ông già nữa à, con gái cũng có thể lập gia đình đến nơi rồi, ông lại còn muốn tơ tưởng con gái mười tám nhà người ta. . . . . .”
“. . . . . . . . . . . . Tôi thề, tôi tuyệt đối không có. . . . . .”
Phan Đại Vĩ bị Phan đại tẩu lôi đi, tiếng nói chuyện với nhau cũng càng lúc càng xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro