Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 331-332

CHƯƠNG 331: TÔ VŨ VI “ĐÃ HẾT BỂ KHỔ, ĐẾN NGÀY SUNG SƯỚNG”.

Edit: Minh Nguyệt

Beta: Sakura

“Tiểu Nhược, cậu nghĩ quá nhiều.” Phan Hiểu Huyên trái lại giáo dục Đường Nhược: “Tâm động không có nghĩa là thích và yêu. Tâm động chỉ là bước đầu tiên của thích, ít nhất các phương diện của hắn đều vừa mắt mình thì tâm mới động. Nếu như hiểu rõ về sau càng thêm động tâm vậy là thích rồi. Nếu như cùng người đó trải qua những chuyện khắc cốt ghi tâm thì đã là yêu, từng bước một, hiện tại không gấp. Hơn nữa hắn ở bên ngoài dốc sức làm nửa năm đã mang về hơn mấy nghìn dị năng giả rồi, nếu quả thật giống như Chu Thụ Quang thì thế nào cũng có một người bạn gái hoặc mập mờ với ai đó nha. Nhưng mà người ta không có, cho nên hắn không phải là loại người như Chu Thụ Quang.”

Đường Nhược tiếp tục được khuyên bảo tận tình: “Có đôi khi tâm động cũng là một loại ảo giác, cậu chỉ thưởng thức anh ta thôi, mà không phải là yêu thích. Yêu thích một người phải hiểu các mặt của người đó mới tốt, không thể làm việc lỗ mãng.”

“Ai nha, tiểu Nhược rõ ràng cậu có được tình yêu hoàn mỹ lại còn giảng giải kinh nghiệm. Cậu và tiểu Bạch lại không trải qua chuyện gì thực sự khó khăn, cho nên cậu không phải ngập tràn trong lãng mạn sao, như thế nào lại một bộ dạng tình thánh đau khổ, quá không thực tế.”

Được rồi, hôm nay cô gái này cái gì cũng không nghe rồi, cho dù có nói tiếp thì Phan Hiểu Huyên vẫn không nghe vào.

Nhân sinh nếu chỉ như lúc mới gặp.

Tuổi dậy thì lần đầu gặp gỡ thấy hoàn hảo, làm sao có thể đủ để xóa đi ‘Cái nhìn đầu tiên’ trong mắt Phan Hiểu Huyên.

Không biết Diệp Thánh Luân là thật, không biết trong lòng hắn tính toán cũng là thật, nhưng Phan Hiểu Huyên nói cũng không thể là nói sai.

Yêu đương lúc ban đầu không phải dựa vào ‘Cái nhìn đầu tiên’ để bắt đầu sao.

Nếu như lần đầu tiên bạn thấy người kia mà không được thì sau này còn có thể diễn ra những chuyện tiếp theo sao.

Dùng sức nhai, hai người đã ăn xong nhưng vẫn chưa thấy Điền Hải đến.

Đường Nhược thờ dài vẫn quyết định sau khi trở về sẽ nói chuyện với cậu.

Một người con trai về sau còn muốn trử thành nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất không thể chì cần ở yên một chỗ mà hoang mang lo sợ. Hoặc kiên trì tới cùng hoặc buông tay cũng muốn cậu đưa ra câu trả lời.

Về sau Phan Hiểu Huyên cũng không quên mục đích tới đây trước khi đi cũng muốn hỏi Trương Lực về Vệ Lam và Chu Thụ Quang một lần.

Lúc ấy sâu đấu kỹ vừa mới thành lập, Trương Lực cũng biết rõ chuyện này một năm một mười, không để lộ chút thiếu sót nào nói ra tất cả.

“Lúc ấy nghe nói hai người vì một người phụ nữ trên sân đấu kỹ đánh nhau.” Trương Lực bắt đầu nhớ lại tình hình khi đó, “Vệ Lam nói Chu Thụ Quang là người phụ trách chấp pháp của căn cứ, lại ở trong tù làm dụng hình phạt riêng ức hiếp đối với phụ nữ. Mà Chu Thụ Quang thì nói Vệ lam là đồ cặn bã, không xứng làm chức thiếu úy trong quân đội, vì vậy đã gây náo loạn đến sân đấu kỹ. Nghe nói trước khi lộ ra, hai người cũng lén lút đánh nhanh nhiều lần. Điều là tỷ thí trên sân đấu kỹ về sau mới ít đi. Cũng vì chuyện Chu Thụ Quang và Vệ Lam trên sân đấu kỹ đánh ngang tay trong căn cứ mới đem chuyện thu thập đạn dược ở nhà máy quân sự công nghiệp giao cho hắn đấy.”

“Vì một người phụ nữ?” Phan Hiểu Huyên cùng Đường Nhược đều sững sờ, “Người phụ nữ kia là ai, Tô Vũ Vi?”

Vấn đền này Trương Lực sự không có tìm hiểu nghiên cứu sâu, những thứ anh biết chỉ là tin vỉa hè mà thôi. Trong căn cứ một đồn mười, mười đồn trăm đến cuối cùng chuyện này thật sự như thế nào đã hoàn toàn thay đổi. Anh không biết được chi tiết chính xác.

Đúng lúc này nghe được có người gọi to từ dưới lầu: “Trương Lực, Trương Lực chay đi chỗ nào chết ở đâu rồi, tôi đến đã nửa ngày rồi không định buôn bán gì nữa à?”

Nghe được giọng nói này Trương Lực rất vui vẻ nói: “Vừa đúc lúc người biết rõ tin tức thật sự đã đến, tôi lập tức gọi anh ta đi lên kể cho hai người nghe một chút.”

Trương Lực nói người này là biết nhiều tin tức nhất trong căn cứ này, Phương Thanh Lam.

Phương Thanh Lam mỗi ngày đều bỏ ra hai giờ đồng hồ ở chỗ này nói bát quoái về một số việc vặt vãnh trong căn cứ, rất nhiều người không cần mua báo chí chỉ cần ở đây ăn bữa cơm nghe thoáng qua cũng biết được chút ít hướng gió và chuyện bát quoái trong căn cứ, hơn nữa tin tức so với báo chí viết còn chi tiết hơn.

Đây cũng là nhân tố làm cho việc làm ăn của tiệm mỳ náo nhiệt.

Tốc độ của Trương Lực rất nhanh một lúc sau đã kéo Phương Thanh Lam lên, tốc độ này so với tốc độ dị năng giả của Phương Thanh Lam bất đắc dĩ cũng phải nhường một phần rồi.

Phương Thanh Lam trông thấy Đường Nhược cùng Phan Hiểu Huyên vô cùng vui vẻ: “Chị Đường , thì ra hai người ở đây. Tôi biết tin tức mọi người trở về rồi, vừa rồi đi qua đường số 1 một chuyến, bên đó nói hai người ra ngoài, tôi còn đang tiếc nuối đây, không nghĩ tới chị lại ở chỗ này.”

Nói xong lấy đồ từ trong người ra đưa cho Đường Nhược và mọi người cùng ăn.

Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên hai người dị năng giả không gian ở đây đâu cần đồ ăn vặt của anh chàng, lúc này lưu loát khoát tay nói không cần.

Cùng anh chàng nói chuyện một chút Đường Nhược đã đi vào vấn đề chính.

“Các chị nói người phụ nữa kia là Tô Vũ Vi à.” Phương Thanh Lam nói chuyện linh tinh thao thao bất tuyệt, “Chu Thụ Quang không phải lần trước cùng anh Bạch tranh chấp vị trí trưởng quan nhưng bị thua sao, sau đó lại nghĩ ra biện pháp tự giam mình trong ngục giam bế môn tư quá (Đóng cửa suy nghĩ). Nhưng người giữ cửa bên kia lại không biết ah, cho rằng hắn đến ngục giam là có tình ý với Tô Vũ Vi, thì đem bọn họ giam cùng một chỗ. Về sau người trong ngục giam kia nói, Chu Thụ Quang ngày đầu tiên vẫn còn hỏa khí lên não sẽ hung hăng mang Tô Vũ Vi ra làm một hồi, ngày hôm sau đại khái trông thấy cô ta hoa lê vũ đái (khóc như hoa lê trong mưa) toàn thân là máu bầm, bộ dáng mềm yếu đã không động nổi nữa. Kết quả thường xuyên qua lại Chu Thụ Quang đến ngục giam đến nghiện rồi, ngày nào đó nếu không đến ở trong đó nửa giờ thì không thoải mái. Về sau mọi người đoán như thế nào, hắn trong tù thường xuyên cùng Tô Vũ Vi mây mưa rồi. Cái này thật sự bó tay rồi, Chu Thụ Quang phát hiện Tô Vũ Vi rõ ràng còn là xử nữ, trước khi làm cùng mình trong sạch vô cùng…! Có vẻ ngoài đẹp lại có dị năng, bản thân mình lại là người đàn ông đầu tiên, vì vậy Chu Thụ Quang đã nâng niu trong tay như bảo bối rồi. Đại khái là Tô Vũ Vi cùng Chu Thụ Quang dùng một chút ít ngon ngọt dụ dỗ là nắm trong tay. Chu Thụ Quang chỉ dùng một cái cớ trực tiếp mang người từ trong nhà giam mang ra, còn không thương tiếc cùng người của Tư Đồ gia náo loại. Náo loạn đến mức đại tướng Chu cũng không có cách nào phải ngầm đồng ý sự tồn tại của Tô Vũ Vi. Hiện tại nghe nói kim ốc tàng kiều rồi, cái này ‘Đã hết bể khổ, đến ngày sung sướng’. Tôi là lần đầu tiên nghe phiên bản gặp gỡ này đấy.”

Phan Hiểu Huyên nghe đến đó không khỏi thổn thức: “ Tôi cũng không biết nên nói cái gì với cô nàng Tô đậu đen rau má này rồi, cùng xứng ở một chỗ với tiểu cường (Con gián) đánh mãi không chết rồi…. Nhân dinh thật đúng là muôn hình vạn trạng, khắp nơi đều là máu chó ah.”

Phương Thanh Lam cười nói: “Không có máu chó, nơi nào có bát quoái, không có bát quoái nơi nào có tiết mục giải trí. Mỗi người đều có một tư tưởng như ba người thì trên đời đã không có cái gì là nhà tù, kỹ viện, thanh lâu ah. Tin tức xã hội đã không có mỗi ngày, kịch bản phim truyền hình cũng không có nhiều phiên bản như vậy ah.”

Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên gật đầu đồng tình, cũng giống như cùng là cơm nuôi trăm người vậy, cánh rừng lớn loại chim nào cũng có, lựa chọn là việc của bọn họ.

Kỳ thật Đường Nhược muốn biết nhất vẫn là dị năng của Chu Thụ Quang: “ Chu Thụ Quang dị năng khi nào thì trở lên mạnh mẽ như vậy, còn có thể bất phân thắng bại với Vệ Lam, tin tức này không sai gì chứ?”

 

CHƯƠNG 332: NHÌN KHÔNG THẤY THẾ CỤC.

Nói đến vấn đề này Phương Thanh Lam trở nên thân bí rồi, hắn rời chỗ hai người đi đến cửa nhìn ngó xung quanh, lại trở về. Ngồi dịch gần lại chỗ của hai cô gái gần nhất.

Làm cho Đường Nhược lần nữa dở khóc dở cười, lần trước ở trong phòng của anh ta cũng giống như vậy.

Nhưng do chính mình chưa từng cùng anh ta nói chuyện về việc cô có tinh thần lực, cho nên về phương diện này anh ta cẩn thận cũng là cần thiết.

Phương Thanh Lam nghiêm túc nhỏ giọng nói: “Đây là tôi nghe được người khác nói lại, có độ tin cậy đến 90%, hắn nói trong căn cứ cao có một thứ là tinh hạch tinh luyện, so với tinh hạch chứa tạp chất bình thường thì năng lượng càng lớn hơn, có thể làm cho người sử dụng thăng cấp dị năng rất nhanh.” Nói xong thở dài, “Những thứ như vậy nhất định cho quan chức dùng, những người bình dân như chúng ta cũng chỉ có thể nghe một chút thông tin mà thôi.”

Đường Nhược lập tức nghĩ đến Tào Mẫn: “Chẳng lẽ là Tào tiến sĩ cho Chu Thụ Quang hay sao?” Ngẩng đầu nhìn Phương Thanh Lam lại hỏi: “Người cung cấp thông tin có nói tinh hạch này có tác dụng phụ, nếu dùng toàn bộ tinh hạch này thăng cấp dị năng sẽ làm cho người dị năng sinh ra cuồng bạo, nghiêm trọng có thể trực tiếp bạo thể mà chết không?”

Trước thời điểm tiến sĩ Lâm bắt đầu nghiên cứu Tào Mẫn cùng cô đã nói qua chuyện tinh hạch cấp hai pha loãng hoặc trực tiếp hấp thu đều có nguy hiểm bạo động, huống gì tinh hạch này là tinh luyện?

“Tiến sĩ Tào?” Phương Thanh Lam sững sờ, “Thì ra là vật phẩm của cô ta, trách không được Chu Thụ Quang lại có thứ này để nâng cấp dị năng. Nhưng cô ta cũng không nói loại tinh hạch này có tác dụng phụ, thì ra tác dụng phụ lại lớn như vậy, không biết Chu Thụ Quang có biết hay không?”

Đường Nhược lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm, tôi cũng muốn biết Chu Thụ Quang đã hấp thu bao nhiêu tinh hạch mà tiến sĩ Tào đã chế ra, nếu như dị năng của hắn trong khoảng thời gian ngắn vô cùng mạnh mẽ, rất có thể là không có tác dụng phụ.”

Phan Hiểu Huyên khó hiểu nói: “Nhưng vì sao tiến sĩ Tào lại cho Chu Thụ Quang thứ này, tuy những thứ này có tác dụng phụ nhưng ít nhất là vật tinh luyện, nếu như lợi dụng tốt cũng là một trợ lực lớn ah.” Nói xong cô lại tự mình nói tiếp: “Chẳng lẽ bởi vì Vệ Lam làm cho nàng đau lòng, sau khi trái tim bị vỡ thành từng mảnh nhỏ, anh ta còn vì một Tô Vũ Vi mà cùng tranh cãi với Chu Thụ Quang. tiến sĩ Tào càng thêm thương tâm gần chết đến mức tuyệt vọng, sau đó cam chịu cho Chu Thụ Quang mượn lực đánh thắng Vệ Lam?”

Đường Nhược nhìn không thấu ván cục bên trong rồi.

Vệ Lam tự tay đưa Tô Vũ Vi vào nhà tù, lại thấy ả trong tù bị người ta ức hiếp mà động lòng cho ra?

Tô Vũ Vi luôn miện nói yêu Vệ Lam, kết quả trong tù cùng Chu Thụ Quang làm chuyện xxx, còn dỗ ngon dỗ  ngọt để cho hắn mang mình ra khỏi nhà tù kim ốc tàng kiều?

Tiến sĩ Tào trước nay vẫn thuộc phái nhà họ Chu, nhưng sau khi cho Vệ Lam một giọt tinh chế nhưng vì tác dụng phụ cũng không còn cho hắn một lần nào tinh hạch tinh chế nữa. Ngược lại là cho Chu Thụ Quang nhưng không nói với hắn về tác dụng phụ?

Chẳng lẽ tiến sĩ Tào trước đó đầu nhập vào nhà họ Chua là giả?

Thật đủ loại chuyện làm cho cô khó hiểu, cũng may cô đều không có liên quan tới chuyện này. Không nghĩ ra cũng không cần phí tế bào não nữa, như Bạch Thất đã nói trước đây, có một số việc đến thời điểm phải biết thì sẽ biết, không cần phải tìm hiểu suy nghĩ, có biết cũng không có chỗ dùng.

Phương Thanh Lam nghe thấy suy đoán này của Phan Hiểu Huyên ngược lại tán thành cách nghĩ của cô: “Tôi cảm thấy được chị Phan nói có lý, khi đó không phải nói Vệ Lam cùng tiến sĩ Tào ở trong bữa tiệc đính hôn của Chu Thụ Quang ra tay sao. Một cô gái nếu như bị kích thích lửa giận thì thủ đoạn còn đáng sợ hơn cả đàn ông. Bằng không thì trên đời này lại có thể có những từ như ‘Góa phụ đen, rắt rết mỹ nhân’. Chẳng lẽ chưa từng nghe qua góa phụ đen, độc chết đàn ông!”

Khả năng này cũng có thể xảy ra, Đường Nhược cũng không phủ nhận toàn bộ nguyên nhân này.

Bọn họ ở đây thảo luận bên kia quân cũng đang ở đại viện thảo luận.

Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên tham dự hội nghị này trọng điểm là khen ngợi các đối tượng quan trọng.

Nhưng lần này trong phòng họp nhân số đã nhiều hết mức, không ít gương mặt trẻ tuổi không chỉ có Chu Thụ Quang, Vệ Lam, lại có Hoa Lương thiếu niên nhỏ tuổi nhất…

Trừ Hoa Lương vẫn còn ngồi sau lưng Hoa thiếu, những người khách danh dự đã gia nhập ngồi trên những hàng ghế ở hàng thứ nhất bên cạnh bàn lớn.

Chủ tịch Nguyên phóng tầm mắt nhìn xung quanh, cũng thấy giang sơn đã có người tài mới trường giang sóng sau đè sóng trước.

Những người tuổi trẻ đang ngồi này ngày sau ước chừng sẽ là những nhân vật quan trọng trong căn cứ rồi.

Vừa rồi còn đang tranh luận thấy Diệp Thánh Luân là người cuối cùng chưa vào chỗ dưới ánh mắt của mọi người thản nhiên ngồi xuống, đối mặt với tất cả nói một câu: ‘Thật có lỗi’ đã ngồi xuống vị trí của mình.

Rõ ràng là lão đại ngồi giữa cũng có chỗ kiêng kị Diệc gia, thấy Diệc Thánh Luân có dáng vẻ như vậy cũng chỉ gật đầu không có nói ra lời phàn nàn gì.

Dù sao cũng không thể tính toán người ta đến muộn.

Hội nghị lần này vốn để khen ngợi chiến công nhóm người Bạch Thất và Hồ Hạo Thiên, sau đó phong cho hai người chức vụ thiếu úy trong quân đội. Lần khen thưởng này do điều kiện có hạn cũng chỉ làm đơn giản hết mức mà thôi. Hai người đến quân trang cũng không có đổi chỉ trực tiếp nhận quân trang mới trên tay binh sĩ.

Ngược lại cha Hồ và Tiền Kim Hâm đều có vẻ mặt vui mừng, cha Hồ thiếu chút nữa đã rơi nước mắt cảm tạ ông bà liệt tổ liệt tông.

Nhận chức không tốn bao nhiêu thời gian, kế tiếp sẽ là bàn về những nhiệm vụ quan trọng.

Trước mặt mỗi người đều có một phần báo cáo về những bức xạ hạt nhân trong không khí và tia tử ngoại.

Tia tử ngoại đã không chỉ là tia tử ngoại của mặt trời nữa mà một tầng nguyên tử đã kích thích khí hậu sinh ra tia tử ngoại mới.

Trong căn cứ tiếp tục cường điệu sự quan trọng của nhiệm vụ là lấy  được tất cả các tấm ngăn xóa bỏ phóng xạ, ở đỉnh căn cứ không thể đặt tấm ngăn PC cỡ lớn được.

Khó khăn của trụ sở này là không thể đặt tấm ngăn PC cỡ lớn, bởi vì trong căn cứ muốn bao toàn bộ lại thì rất cao, liên quan đến các mặt kiến thức về trọng lượng, diện tích, hao phí vật liệu.

Cũng may căn cứ đã sớm nghĩ đến phương diện này, trong thời gian hai tháng đã triệu tập các nhân sĩ chuyên nghiệp ngày đêm thiết kế ra các bản vẽ.

Hôm nay tại hội nghị này sẽ quyết định sẽ cử bao nhiêu nhân viên tham gia nhiệm vụ này, còn muốn ‘diệt toàn bộ Zombie ở các thành phố quanh căn cứ’ kết hợp lại, tất cả mới đạt được hiệu suất cao.

Sau khi bàn bạc mọi người quyết định để lại cho một thiếu úy trẻ tuổi dẫn đầu các dị năng giả ra giết chết Zombie để trong vòng 10km xung quanh căn cứ là tuyệt đối an toàn.

Mà làm như vậy còn có một chỗ tốt nếu như tình huống không tốt gặp phải Zombie triều thì căn cứ cũng kịp thời biết được tin tức.

Hiện nay phi cơ trực thăng cũng không thể  đi ra, tình hình Zombie trong nội thành hoàn toàn không biết gì cả. Đạn dược của căn cứ chưa đủ, cũng chỉ có thể đưa ra hạ sách này.

Hội nghị bàn bạc hoàn tất thời gian vẫn còn sớm, Hồ Hạo Thiên cùng Bạch Thất lúc đi ra sảnh hội nghị Diệp Thánh Luân đã sớm đứng chờ ở cửa ra vào cách đó không xa. Anh ta dường như đã đứng ở đây chờ hai người, thấy Bạch Thất thì anh ta trực tiếp đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro