Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 181-182

Chương 181: Cái gì vậy?

Edit: Hà My

Beta: Sakura

Bạch Thất đi theo ở đằng sau, tiến lên ôm Đường Nhược.

Anh nhìn thấy nhiều vàng thỏi như vậy thì trong mắt hiện lên một tia hứng thú: “Kho bạc của thành phố H thật giàu có.”

La Tự Cường cầm lấy một thỏi vàng, lật đáy lên nhìn: “Độ tinh khiết 99% đấy, đặt ở trong kho bạc ngân hàng có lẽ không phải giả a.”

“Khẳng định là thật.”

“Đáng tiếc trong đội không có dị năng giả hệ Kim, không thể kiểm tra xem vàng có khả năng là giả hay không.”

“Cảm giác vung tiền thật thoải mái!”

“Mọi người thấy nếu tôi tạo một cái bồn tắm lớn bằng vàng trong nhà thì thế nào?”

“Không được tốt lắm.”

“Tôi cảm thấy dùng chúng dát lên đại viện của chúng ta một tầng phấn vàng mới tốt.”

“Không sai ah, lại để người khác thù chúng ta giàu.”

Mười một người chậm rì rì nhìn, cảm giác vui sướng khi phát tài hoàn toàn bộc lộ ra, tươi cười sáng lạn, bay múa theo gió.

Xem hết, cũng thỏa mãn đắc ý rồi.

Thỏa mãn sau đó là bắt đầu thu dọn vàng thỏi.

Không gian của Đường Nhược giữ phần lớn, không gian của Phan Hiểu Huyên giữ phần nhỏ.

Dù sao cũng phải để lại chỗ cho không gian của Phan Hiểu Huyên, ngừa khi đến lúc muốn thu lấy đồ vật gì, trong bất cứ tình huống nào.

Cũng may hai cô gái này vừa giơ tay ra, khẽ sờ, có thể giống như máy hút bụi mang đồ vật bỏ vào trong không gian. Bằng không thì chỉ cần một người bê một thỏi 13 kg vàng muốn chuyển phải chuyển vài ngày.

Cách không gian Đường Nhược và Đường Hiểu Huyên thu đồ vật không khác nhau mấy.

Giống nhau đều là ánh sáng xanh lóe lên, đồ đạc đã không thấy tăm hơi.

Có điều ánh sáng màu xanh từ không gian của Đường Nhược rõ ràng hơn, hình như là hình dạng sau khi tấn cấp.

Phan Hiểu Huyên nhìn ánh sáng màu xanh trên trên tay mình lóe lên, nghĩ nghĩ nói: “Không gian của cậu có thể ngụy trang thành dị năng không gian nha, nhìn cũng giống lắm.”

Đường Nhược sững sờ, nói: “Thế nhưng mà thời gian trong không gian của mình trôi qua rất chậm, đồ đạc lấy vào lấy ra rất dễ lộ sơ hở.”

“Ưm.” Phan Hiểu Huyên gật đầu, “Có thể đợi mình thăng cấp về sau, nhìn xem thời gian của mình có cải biến hay không. Nếu như thời gian của mình cũng chậm thì đến lúc đó cậu có thể…”

Nói đến chỗ này, cô lại không nói được nữa.

Cũng không thể đến lúc đó lại để cho Đường Nhược tuôn ra thêm một cái dị năng ah.

Ai, hiện tại hệ Thủy cũng rất tốt.

Dù sao có Tiểu Bạch vạn năng ở đây!

Thu thập vàng xong, mọi người tràn đấy vui sướng đi ra nhà kho rồi.

Trước tận thế, đến kho bạc ngân hàng trộm cướp thật sự không phải hành động sáng suốt.

Sau tận thế, hành động đến ngân hàng trộm cướp thật sự là quá xinh đẹp!

Đợi mọi người ra khỏi cửa kho bạc, đã thấy Chu Minh Hiền còn đang ăn cơm.

Cũng không thể gọi là ăn cơm, có lẽ nên gọi là lè lưỡi liếm chén đĩa.

Phan Đại vĩ đi qua, vỗ vỗ vai cậu, cảm khái nói: “Người trẻ tuổi, cậu đúng là người cần thiết!”

Hồ Hạo Thiên tự hào nói: “Kia là tất nhiên!”

“Cũng không phải nói cậu.” Phan Đại Vĩ nghiêng đầu nhìn anh: “Cậu trả lời tôi làm gì?”

“Hả?” Gặp hai người cực kỳ có tư lịch trong đội đều đang khen mình, không có ý tứ gãi đầu, “Không có mà… Tôi cũng chỉ là tương đối quen thuộc việc này thôi, việc khác đều không được.” Nói xong, đưa chén đĩa tới cho Đường Nhược, càng thêm xấu hổ mà nói, “Tôi không có nước, cũng không rửa sạch sẽ được.”

Cho nên liếm sạch sẽ rồi hả?

Đường Nhược buồn cười nhận lấy: “Không có việc gì, tôi làm là được.”

“Mọi người cất kỹ rồi?” Chu Minh Hiền nói.

“Đúng vậy, toàn bộ ở đó.” La Tự Cường chỉ tay về phía Phan Hiểu Huyên nói: “Chúng ta có thể trở về nhà, nhà mình mới là tốt nhất.”

Anh không thể chờ đợi được muốn trở lại căn cứ ở thành phố A rồi.

Lần này đi ra, thời điểm tại căn cứ thành phố H, anh còn mua rất nhiều đồ chơi cho con trai mình.

Tuy rằng lúc đầu ở siêu thị Hồ Hạo Thiên cũng góp nhặt không ít, có lẽ con trai nhà mình không thiếu các loại đồ chơi, nhưng người làm cha làm mẹ nha, đi ra ngoài muốn mang cho con mình cái gì đó.

Lưu Binh cũng tán thành: “Đi thôi đi thôi, lần này đi ra ngoài gần 2 tháng rồi, zombie đều đánh muốn nôn ra, trở về nghỉ ngơi và hồi phục một chút.”

Cậu cũng muốn trở về nhìn xem, Tiền Kim Hâm có tìm được cậu hai không.

Hai người vừa nói như vậy, Chu Minh Hiền cũng mong hướng về thành phố A.

Mười hai người chuẩn bị một đường đi từ cửa ngân hàng đi ra.

Bọn họ đi đến nơi đỗ xe buổi sáng.

Ra cửa, zombie vừa giải quyết hết trên bậc thang, đã lại lắc lư từ nói khác tới.

Do buổi tối hôm nay Bạch Thất đã chỉ định địa phương nghỉ ngơi, mọi người cũng không dừng lại lâu lắm.

Dù sao dừng lại một lúc, sẽ càng có nhiều zombie từ các kiến trúc ở bốn phương tám hướng đi ra.

Mọi người đội Tùy Tiện giống như đặc công được võ trang, quét ngang tất cả các chướng ngại vật dọc trên đường.

Nhưng mà, đi đêm nhiều sớm ngày gặp ma, mọi người đều đánh đến chết lặng, thì gặp hai zombie toàn thân ngăm đen, gần như nhìn không ra bộ dáng zombie nguyên bản.

Hai zombie này tốc độ rất nhanh, tứ chi linh hoạt giống như con khỉ.

Thời điểm mọi người còn không thấy được, Đường Nhược đầu tiên đã cảm giác được tốc độ của bọn chúng không đúng.

Sau đó ánh mắt tối sầm lại, rất nhanh cô nhắc nhở đồng đội: “Phía trước có hai sinh vật không rõ tiến lại gần.”

“Cái gì?” Mọi người phóng thích dị năng trên tay, nhao nhao khó hiểu, sinh vật không rõ là cái gì?

“Có hai vật?”

“Là vật gì?”

Bên ngoài nội thành ngoại trừ zombie còn có cái gì, chẳng lẽ còn có các loại zombie cẩu?

Nhưng mà căn cứ nghiên cứu kết luận không phải nói động vật ăn thịt đều không sống được sao?

Lâu như vậy, liền trâu biến dị heo biến dị đều chưa thấy qua.

Hai cái càng ngày càng gần, ánh mắt Đường Nhược lóe lên, nhắc nhở lần nữa: “Coi chừng!”

Chúng ngửi thấy mùi thịt thì rất hưng phấn, như sói thấy dê phát ra tiếng gào rú.

Hơn nữa sau khi chúng đến thì không biết có phải hay không là ảo giác của mọi người, zombie khác rõ ràng nhường đường cho chúng nó?

Hai con zombie này mặt xanh nanh vàng, bộ mặt vặn vẹo hơn những con trước rất nhiều.

“Cmn, cái này là vật gì!” Lưu Binh kêu lên một tiếng, trốn đến sau đội ngũ.

Đối diện với mấy cái đồ vật không rõ thực lực, cậu không thể thể hiện được rồi.

“Tốc độ zombie thế nào lại nhanh như vậy?” Hồ Hạo Thiên cũng khinh ngạc một tiếng. Nói xong, anh đưa tay ra cho chúng hai cục gạch.

“Phanh, phanh” Cục gạch đập qua, lại không tạo thành thương tổn gì với hai zombie kia.

La Tự Cường không tin, cùng lúc hướng về zombie ném hai cục gạch.

Như trước không có tổn thương gì.

Dây leo của Phan Đại Vĩ vung vẩy, dây leo vốn có thể quét ra một con zombie, khi tiếp xúc với hai zombie kia cùng lúc cắt đứt!

“Cái này cũng là zombie sao?”

“Chắc chúng thăng cấp rồi hả?”

Sở hữu đồng đội có dị năng cũng không dám lãnh đạm, vội vàng đem dị năng của mình phóng ra, ngăn cản hai zombie kia đến gần.

Hiện tại đã có zombie lợi hại như vậy rồi hả?

Trong căn cứ rất nhiều, dị năng giả nhân loại mới cấp 1 mà thôi, chỉ sợ rải rác không có mấy người thăng cấp, hiện tại zombie nội thành đều phát triển đến trình độ này.

Về sau, muốn sống thế nào?

Loại chuyện này nhất định phải báo cáo nhanh cho quốc gia biết mới được!

Chương 182: Giết ra ngoài!

Hai tay Bạch Thất chấn động, ánh sáng trắng trên tay lập òe, bay ra hai thanh băng đao.

Cái băng đao này lớn hơn băng đao anh dùng đánh zombie cấp 2 rất nhiều.

Điền Hải lôi điện xì xì rung động, một cái lôi cầu xuất hiện trên tay, điện quang văng khắp nơi.

Mọi người đội Tùy Tiện cho rằng hai dị năng chồng lên nhau có thể giết chết bất luận một cái zombie nào rồi!

Nhưng mà, thời điểm băng đao mang theo lôi điện bắn qua, chỉ thấy đỉnh đầu zombie kia, băng đao chỉ chạm vào cái trán hư thối để lại dấu vết mờ mờ, một chút cũng không làm chúng dao động.

Bạch Thất trầm giọng nói: “Là zombie cấp 3.”

“Cái gì?”

“Hiện tại xuất hiện zombie cấp 3 rồi hả?”

“Không phải Tiến sĩ Tào nói zombie cấp 2 chỉ mới tiến hóa một ít sao?”

“Hiện tại có 2 zombie cấp 3 rồi, như vậy về sau không phải trực tiếp có cấp 4, cấp 5 rồi hả?”

“Nhân loại thăng cấp hoàn toàn không theo kịp tốc độ zombie thăng cấp ah.”

Hai zombie càng ngày càng gần, đảo mắt đã đến trước mặt.

Bạch Thất không có thời gian giải thích, thầm nghĩ nhanh chóng giải quyết hai cái zombie cấp 3 này.

Đời trước, đến thời điểm anh chết, trong cái trụ sở kia cũng mới nghe qua có zombie cấp 4.

Đúng là zombie đến cấp 4 mới xảy ra vây thành mà thôi.

Vì sao hôm nay mới ngắn ngủi 4 tháng mà đã có zombie cấp 3?

Các đồng đội ngoài miệng nghị luận nhưng trên tay cũng không có dừng lại, 3 cho dù giao zombie cấp cho Bạch Thất và Điền Hải, bên cạnh cũng có zombie cấp 2 một mực tới gần.

Nếu như không cẩn thận, bị zombie cấp 2 lên một loạt, bọn họ ngay cả cặn bã cũng sẽ không còn.

Bởi vì hai zombie cấp 3 trì hoãn tốc độ của mọi người, bên cạnh là đại quân zombie cấp 2 vô cùng vô tận tiến đến.

Uy áp của hai bóng đen xám đến, đáng sợ như mấy trăm con đến không ngớt.

Rất nhiều, khí tức bí hiểm, làm cho mọi người có loại kinh sợ từ trong tâm hồn!

“Chúng ta phải đi ra ngoài thật nhanh” Bạch Thất phóng ra mấy đóa hoa băng lên người zombie cấp 3. Tuy không thể khiến cho chúng ngã xuống, nhưng có thể làm tốc độ của chúng chậm lại rất nhiều.

Những người khác dù không hiểu, nhưng là Bạch Thất rất rõ chỗ khác nhau.

Zombie cấp 1 tứ chi cứng ngắc, đi bộ chậm chạp, giống như người bị trúng gió.

Mà zombie cấp 3 không chỉ tứ chi, khứu giác cũng tiến lên hai bước, liền trí lực cũng tịnh tiến hơn, nếu không giải quyết chúng nhanh, chúng giống như có thể triệu hoán zombie khác.

Đời trước, nghiên cứu ra đến kết quả là zombie cấp 1 nói chung có trí lực 5% của người thành niên, mà zombie cấp 3 đã đạt tới gần 20% trí lực rồi.

Khí trời rét lạnh như vậy, ánh mặt trời ôn hòa chiếu xuống.

Trước tận thế, sau giờ ngọ như vậy là dễ dàng nhất để con người chìm vào giấc ngủ.

Mà bây giờ, mọi người chỉ cảm thấy toàn thân chết lặng.

Zombie cấp 3 đến, rõ ràng để cho tốc độ của mọi người giảm xuống.

Chỉ cần dừng lại thêm một phút đồng hồ, xung quanh lại tụ tập thêm tram zombie.

Nếu dừng lại 5 phút đồng hồ, hơn vạn zombie sẽ tụ tập lại.

Một con zombie không đáng sợ, mười con không đáng sợ. Đáng sợ chính là một đống zombie giết đều giết không hết.

Chúng là máy móc không biết đau đớn, mệt mỏi, chỉ biết tre già măng mọc.

Bạch Thất vừa nói xong, Điền Hải đột nhiên phát động toàn thân ánh sáng xanh chói lòa, từng cột dòng điện vờn quanh bốn phía, sét đánh chấn động.

Cậu giơ hai tay lên, lôi cầu chớp động trên tay, tiếng xì xèo mãnh liệt, khung cảnh dòng điện đánh ra vô cùng khí thế.

Lôi cầu bị hai tay Điền Hải kéo dài, biến thành lôi côn màu xanh da trời.

Không chỉ có Điền Hải, băng kiếm trong tay Bạch Thất cũng được kéo ra, sáng long lanh óng ánh, ánh sáng sắc bén.

“Cấp 3 giao cho tôi và Điền Hải, mọi người giải quyết cấp 2 bên cạnh.” Bạch Thất tập  trung tinh thần, nắm trường kiếm bước nhanh đi.

Đường Nhược càng không dám khinh thường, gắn lên mọi người một tầng lại một tầng tinh thần lực.

Thân hình Bạch Thất thoăn thoắt, ra tay thực ổn.

“Phanh!”

Kiếm quang như tuyết, trường kiếm nhập sọ não, tiếng vang như rồng ngâm.

“Ba~”

Lôi côn tung hoành, quét qua cổ zombie.

Kịch liệt, chấn động.

Một kiếm một côn lại không tạo thành vết thương trí mạng với cấp 3.

“Phanh.”

Bạch Thất thủ thế cực nhanh, một kiếm bên này về sau, lại hướng về bên kia một kiếm!

Điền Hải không lạc hậu, ném ra một lôi cầu cỡ lơn với một con cấp 3 khác.

Hai người đơn đả độc đấu với hai zombie cấp 3 ở đó, bên kia đồng đội cũng không có nhàn rỗi.

Bạch Thất và Điền Hải là quân chủ lực của đội ngũ này, chỉ cần dị năng hai bọn họ có thể càn quét một mảnh đường phía trước thế mà hôm nay hai người bị vây ở giữa.

Áp lực của những người khác cũng lớn hơn rất nhiều.

Trên đường phố bởi vì kiến trúc sụp đổ hạt bụi bị bước chân của zombie cuốn lên phần lớn, giống như khói báo động lan tỏa cuồn cuộn.

“Giết đi ra ngoài!”

Đối mặt với đại quân zombie vọt tới như thủy triều, Hồ Hạo Thiên như tuấn mã trên thảo nguyên, vọt thẳng lên.

Lôi quang đan xen. kiếm quang lướt qua, tinh thần lục màu xanh da trời ngưng tụ thực thể giăng khắp nới, trong đó còn có cục gạch cùng dây leo.

Vệ sĩ Hà cắm đường đao xuống đất rồi rút ra con dao Thụy Sĩ

Cái con dao này do Hồ Hạo Thiên dùng điểm tích lũy trong căn cứ đổi mua đấy, nó dài 7 tấc anh, từ thép chế thành đinh nhận 3 cạnh cùng chất liệu đồng thau hình hổ bắt tay tạo thành.

Vệ sĩ Hà sử dụng dao ngắn so với đường đao càng thuận tay, càng dễ đâm thủng đầu zombie.

Đâm vào sau lại thông thuận mau lẹ mà rút ra.

Tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều.

Chu Minh Hiền cũng bắt chược chọc óc zombie.

Zombie một cái một cái ngã xuống, lại từng con xông tới.

Nhanh! Nhanh! Nhanh!

Tốc độ đánh phải nhanh!

Ổn! Ổn! Ổn!

Phóng dị năng còn phải ổn!

Thi thể ngã dưới chân ngày càng nhiều, mọi người đã nửa bước khó đi.

Đột nhiên, hai con cấp 3 điên cuồng hét lên.

Chúng phát ra tiếng hét, bên cạnh zombie cấp 2 đều chấn động, gào thét cùng lúc, cùng một chỗ phun trào.

Đập vào mắt có thể thấy được, zombie ở từng khu kiến trúc đều xông ra.

Nếu có thể xem từ xa, cái hình ảnh kia như trăm ngàn đập lớn bị lún, vỡ đê cùng lúc!

Một kiếm của Bạch Thất ngăn trở zombie cấp 3, một tay ném về phía Đường Nhược một đóa băng liên.

Hoa sen cho dù có công năng đóng bằng, nhưng là đối mặt với zombie cấp 2 lại không thể đóng băng phạm vi lớn.

“Bà mẹ nó, tiếp tụ như vậy không được.”

Đã không có thời gian nhìn xem tiếng nói của đồng đội nào, ước chừng là tiếng Lưu Binh.

Nhưng là, mọi người biết, kéo dài như vậy xuống thật sự không được!

Hồ Hạo Thiên gia cố tường đất trước mặt ba cô gái, lấy ra cây súng i-on ra.

“Tiểu Bạch,Tiểu Điền, các cậu tránh ra sau!

Anh hướng về phía hai người kêu một câu, sau đó trực tiếp giơ tay dựng một bức tường trước mặt họ.

Bạch Thất nghe được lời Hồ Hạo Thiên liền biết rõ anh muốn làm gì, trực tiếp giữ chặt Điền Hải kéo về phía sau.

Một đường ánh sáng màu xanh từ súng i-on bắn ra.

“Oanh!”

Song nhiệt tỏa ra, trực tiếp để tóc mọi người bay lên, nhưng mà bọn họ không ngồi xổm xuống, bởi vì súng i-on cho dù lợi hại, cũng chỉ giải quyết được một mặt zombie mà thôi, trừ bên này ra còn có ba mặt zombie vây quanh.

Mọi người nhận lấy lớp sóng trùng kích từ từ nhắm hai mắt lại, tại tinh thần lực bọc vào cũng có thể cảm nhận được khí lưu nóng hôi hổi xẹt qua da thịt.

“Không được thất thần, đánh tiếp đi.” Hồ Hạo Thiên quơ quơ lớp bụi cùng khí lưu phía trước, lại ném về đống xác chết ném mấy cục gạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro