
Chương 32
Chương 32: Chìa Khóa Của Nhân Loại
Hai mươi năm đã trôi qua kể từ Ngày Tái Sinh. Hai mươi năm của hòa bình, của sự sáng tạo bùng nổ, và của một hành trình tìm kiếm không mệt mỏi. Trái Đất giờ đây không chỉ là một thiên đường; nó là một tác phẩm nghệ thuật sống, một cơ thể sống duy nhất với hàng tỷ tế bào là những con người đang cùng chung một nhịp đập của lòng vị tha và khát vọng vươn lên. "Phần Con" không còn là thứ cần phải áp chế; nó đã trở thành một ký ức xa xôi, một bài học lịch sử được kể lại cho những thế hệ sinh ra trong ánh sáng, giống như người ta kể về thời kỳ đồ đá hay những đại dịch của quá khứ. "Phần Người" đã chiến thắng, không phải bằng một cuộc chiến, mà bằng một sự chuyển hóa tự nhiên, được tưới tắm mỗi ngày bởi tình yêu thương và một mục đích chung.
Và rồi, cái ngày mà cả vũ trụ dường như cũng đang chờ đợi, đã đến.
Tại Trái Tim của Địa Cầu, trong Đại sảnh mái vòm pha lê, Rick Earth một lần nữa triệu tập Hội đồng Giám hộ và các đại biểu của toàn nhân loại. Nhưng lần này, không khí hoàn toàn khác. Không có sự trang nghiêm hay chờ đợi một định hướng mới. Thay vào đó là một niềm hân hoan thầm lặng, một cảm giác như thể tất cả mọi người đều biết rằng họ đang đứng trước ngưỡng cửa của một sự kiện trọng đại nhất kể từ ngày anh trở về.
Rick Earth xuất hiện giữa đại sảnh, và lần này, anh không đến một mình. Lơ lửng bên cạnh anh, im lặng và bí ẩn như chính màn đêm vũ trụ, là khối "Tri Thức Vạn Năng". Hai mươi năm qua, nó vẫn ở đó, một lời hứa, một thử thách.
"Hỡi gia đình của ta," Rick bắt đầu, giọng nói của anh ấm áp và tràn đầy tự hào, vang vọng trong tâm trí của từng sinh linh trên hành tinh. "Hai mươi năm trước, ta đã trao cho các bạn một chiếc chìa khóa và một ổ khóa. Ta đã nói rằng, khi nào 'Phần Người tốt đẹp' của các bạn đủ mạnh, các bạn sẽ có thể mở ra cánh cửa dẫn đến những tri thức vô tận của vũ trụ. Ta đã đặt ra một thử thách, và các bạn không chỉ vượt qua nó. Các bạn đã nghiền nát nó."
Anh mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ nhất mà họ từng thấy. "Các bạn đã chứng minh rằng lòng tốt không phải là một sự lựa chọn, mà là bản chất thật sự của các bạn khi được giải phóng khỏi xiềng xích của sự sợ hãi và thiếu thốn. Các bạn đã biến hành trình tìm kiếm Yami của ta thành hành trình tìm lại linh hồn cao đẹp của chính mình. Các bạn đã sẵn sàng. Ngày hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau mở cánh cửa này."
"Nhưng chiếc chìa khóa," anh nói tiếp, "chưa bao giờ là của một cá nhân nào. Nó không nằm trong tay của các nhà lãnh đạo, các nhà khoa học, hay thậm chí là của ta. Chiếc chìa khóa chính là các bạn. Là sự đoàn kết của các bạn. Là trái tim của toàn thể nhân loại."
Anh giơ tay về phía khối lập phương. "Vì vậy, bây giờ, ta xin các bạn. Từ những nhà lãnh đạo trong đại sảnh này, cho đến người nông dân trên những cánh đồng ở Việt Nam, từ nhà nghiên cứu ở Nam Cực cho đến những đứa trẻ đang chơi đùa trên thảo nguyên châu Phi. Hãy dừng lại một chút. Hãy nắm lấy tay của người bên cạnh bạn. Nếu bạn đang một mình, hãy đặt tay lên trái tim mình. Hãy nhắm mắt lại, và cùng nhau, chúng ta hãy nghĩ về những điều tốt đẹp nhất."
"Hãy nghĩ về một tương lai tươi sáng, không chỉ cho Trái Đất, mà cho cả vũ trụ. Hãy nghĩ về tình yêu thương, về sự tha thứ, về niềm vui của sự sáng tạo. Hãy nghĩ về hạnh phúc. Hãy để cho năng lượng thuần khiết nhất của 'Phần Người' trong các bạn tuôn chảy. Hãy cùng nhau cầu nguyện, không phải cho một vị thần nào cả, mà là cho chính bản thân các bạn, cho gia đình nhân loại vĩ đại này."
Và rồi, một sự tĩnh lặng kỳ diệu bao trùm cả hành tinh.
Tại Trái Tim của Địa Cầu, Donald Trump, Vladimir Putin và Tập Cận Bình, ba người anh em thân thiết, mỉm cười nhìn nhau rồi cùng nắm chặt tay. Trong các thành phố, hàng triệu người đang đi trên đường bỗng dừng lại, nắm lấy tay của những người xa lạ bên cạnh, không một chút ngần ngại. Trong những ngôi nhà, các thế hệ cùng quây quần, ông bà, cha mẹ, con cháu, cùng nhau nhắm mắt. Trên các đại dương, thủy thủ đoàn của những con tàu nghiên cứu cùng đứng trên boong, tay trong tay. Ngay cả những AI quản lý các hệ thống tự động cũng tạm dừng hoạt động, chuyển toàn bộ năng lượng xử lý của chúng để cộng hưởng vào mạng lưới ý thức chung.
Tám tỷ tâm trí, tám tỷ trái tim, lần đầu tiên trong lịch sử vũ trụ, đã cùng hòa chung một nhịp, cùng hướng về một ý niệm duy nhất: Lòng Tốt.
Và khối lập phương đã phản ứng.
Từ trong lõi đen tuyền của nó, một điểm sáng nhỏ bé xuất hiện, rồi lớn dần, rực rỡ như một mặt trời vừa khai sinh. Và rồi, một luồng ánh sáng ấm áp, không chói lòa mà dịu êm như vòng tay của mẹ, tỏa ra, không phải như một vụ nổ, mà như một làn sóng, một hơi thở, bao trùm lấy toàn bộ Trái Đất.
Từ ngoài không gian, các vệ tinh ghi lại được một cảnh tượng không thể tin nổi. Cả hành tinh được bao bọc trong một vầng hào quang màu vàng kim, tinh khiết và sống động. Luồng sáng đó không chỉ chiếu rọi. Nó thấm sâu. Nó xuyên qua mọi vật cản, chạm đến từng nguyên tử, từng tế bào, từng linh hồn.
Một người đàn ông ở Rome, người đã mang trong mình nỗi dằn vặt suốt 50 năm vì một lỗi lầm thời trai trẻ, bỗng cảm thấy gánh nặng trong lòng tan biến. Anh bật khóc, không phải vì đau khổ, mà vì lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy được tha thứ. Một người phụ nữ ở Tokyo, người luôn sống trong sự tự ti vì ngoại hình của mình, bỗng nhìn vào gương và thấy được vẻ đẹp thực sự của cô, vẻ đẹp của một tâm hồn nhân hậu. Cô mỉm cười, một nụ cười tự tin và rạng rỡ.
Luồng ánh sáng đó tìm đến cả những nơi tăm tối nhất, những nơi mà xã hội cũ đã bỏ quên: các nhà tù.
Bên trong một nhà tù an ninh tối cao ở nơi từng là sa mạc Nevada, một người đàn ông, từng là một trùm lừa đảo khét tiếng, đang ngồi trong xà lim của mình. Khi ánh sáng chạm đến, ông ta không thấy gì cả. Nhưng ông ta cảm nhận được. Hàng ngàn ký ức về những nạn nhân mà ông đã lừa gạt, những gia đình mà ông đã đẩy vào cảnh khốn cùng, bỗng hiện lên trong tâm trí ông, không phải như một thước phim, mà như thể chính ông đang sống trong nỗi đau của họ. Ông cảm nhận được sự tuyệt vọng của họ, nước mắt của họ, sự sụp đổ của họ. Và rồi, một sự ăn năn hối lỗi tột cùng, một sự thấu cảm mà ông chưa bao giờ biết đến, bóp nghẹt lấy trái tim ông. Ông quỳ xuống, úp mặt vào hai bàn tay chai sạn, và khóc nấc lên như một đứa trẻ. "Tôi xin lỗi... tôi xin lỗi..."
Trong một khu biệt giam khác, một người phụ nữ, bị kết án vì đã gây ra cái chết cho người khác trong một cơn giận dữ, cũng đang trải qua một sự biến đổi tương tự. Ánh sáng không phán xét cô. Nó chỉ cho cô thấy. Nó cho cô thấy lại khoảnh khắc đó, nhưng lần này, từ đôi mắt của nạn nhân. Cô cảm nhận được sự sợ hãi, sự đau đớn, và cả sự tiếc nuối cuối cùng của họ. Và rồi, ánh sáng cho cô thấy hình ảnh của gia đình nạn nhân, nỗi đau không bao giờ nguôi của họ. Sự căm hận và tự bào chữa trong lòng cô tan biến, chỉ còn lại một nỗi đau và một khát khao được chuộc lỗi.
Trên khắp thế giới, tất cả những con người từng lầm đường lạc lối đều được chữa lành. Không phải là một sự tẩy não, mà là một sự khai tâm. "Phần Con" cuối cùng còn sót lại trong họ đã được "Phần Người" cảm hóa.
Khi luồng sáng dịu đi, Rick Earth cất tiếng. "Kể từ hôm nay, không còn nhà tù nào nữa. Chỉ còn những 'Ngôi trường Tái Sinh'. Mọi người đều xứng đáng có một cơ hội thứ hai để làm lại cuộc đời, để trở thành một công dân có ích, để dùng chính những trải nghiệm của mình mà giúp đỡ người khác không đi vào vết xe đổ."
Và rồi, anh nhìn vào những khuôn mặt đang rạng ngời hạnh phúc xung quanh mình, những con người đã cống hiến không mệt mỏi cho kỷ nguyên mới. Anh biết rằng, họ xứng đáng được nhận nhiều hơn nữa.
"Các bạn đã cho đi rất nhiều," anh nói. "Giờ là lúc để nhận lại. Với tư cách là người giám hộ của hành tinh này, ta ban cho các bạn, những cá nhân có phẩm chất đặc biệt, những người đã cống hiến không ngừng nghỉ cho sự tốt đẹp chung—điều mà giờ đây gần như là toàn bộ nhân loại—một đặc ân: sự bất tử sinh học."
"Cơ thể của các bạn sẽ không còn lão hóa. Các bạn sẽ không còn chết vì bệnh tật của tuổi già. Các bạn có thể sống mãi, không phải để hưởng thụ, mà là để tiếp tục học hỏi, tiếp tục sáng tạo, tiếp tục cống hiến cho sự phát triển của vũ trụ và tiến tới đa vũ trụ. Tri thức sẽ không còn bị hao mòn theo từng thế hệ. Trí tuệ sẽ được tích lũy vĩnh viễn."
Một sự im lặng kinh ngạc bao trùm cả thế giới, rồi vỡ òa thành một tiếng reo hò long trời lở đất. Đó không phải là niềm vui ích kỷ của việc được sống mãi, mà là niềm hạnh phúc khi biết rằng họ sẽ có đủ thời gian để thực hiện mọi ước mơ, để cống hiến trọn vẹn cho lý tưởng chung.
"Và đây," Rick nói, khi khối lập phương giờ đây đã trở thành một quả cầu ánh sáng trong suốt, bên trong chứa đựng những dải thiên hà đang xoay vần, "là món quà cuối cùng."
Anh nhắm mắt lại. Toàn bộ tri thức có thể hiểu được của vũ trụ—vật lý, toán học, sinh học, nghệ thuật, triết học—từ khối lập phương được truyền thẳng vào tâm trí của mỗi người. Không phải là một sự nhồi nhét, mà là một sự khai sáng. Mọi người bỗng nhiên hiểu ra những khái niệm phức tạp nhất, những bí ẩn lớn nhất của vũ trụ. Như thể một tấm màn che đã được vén lên.
Cả nhân loại, trong cùng một khoảnh khắc, đã được khai sáng.
Họ tung hô, họ reo hò tên anh. "RICK EARTH! RICK EARTH!" Tiếng hô vang vọng từ mọi thành phố, mọi ngôi làng. Họ không tôn sùng anh như một vị thần. Họ yêu quý anh như một người cha, một người thầy, một người anh cả. Và họ càng quyết tâm hơn bao giờ hết, rằng họ sẽ dùng chính sự khai sáng và cuộc sống vĩnh cửu này để tìm bằng được Yami, để mang lại hạnh phúc trọn vẹn cho người mà họ kính yêu nhất.
Các nhà lãnh đạo, Donald, Vladimir, Tập Cận Bình, và hàng trăm người khác, bước đến trước mặt Rick. Họ không nói gì, chỉ đồng loạt cúi đầu thật sâu, một cái cúi đầu chứa đựng tất cả lòng biết ơn của tám tỷ con người.
Và đó là lúc, lần đầu tiên kể từ khi trở về, trước mặt toàn thể nhân loại, Rick Earth đã khóc.
Những giọt nước mắt của một Đấng Sáng Thế lăn dài trên má. Đó không phải là nước mắt của nỗi buồn, mà là của hạnh phúc, của sự biết ơn. "Ta... ta cũng cảm ơn các bạn," anh nói, giọng nghẹn ngào. "Cảm ơn vì đã tin tưởng ta. Cảm ơn vì đã đồng hành cùng ta. Các bạn chính là phép màu vĩ đại nhất của ta."
Khoảnh khắc đó đã được ghi vào lịch sử vĩnh viễn. Khoảnh khắc một Đấng Sáng Thế và nhân loại cùng rơi lệ vì nhau. Cả thế giới cũng khóc theo anh. Họ khóc vì xúc động, vì tình yêu thương. Và trong trái tim của mỗi người, một lời thề được khắc ghi: họ sẽ mãi mãi trung thành, mãi mãi kiên trung với anh, sẵn sàng lắng nghe sự chỉ đạo sáng suốt của anh để cùng nhau bay cao, bay xa hơn nữa.
Khi những cảm xúc lắng xuống, Rick nhìn những người bạn của mình, những nhà lãnhtoàn thế giới.
"Gia đình của ta," anh nói, giọng đã bình tĩnh trở lại nhưng vẫn đầy ấm áp. "Chúng ta đã trở thành một. Chúng ta suy nghĩ như một, hành động như một, và yêu thương như một. Vậy các bạn nghĩ sao, nếu chúng ta biến điều đó thành sự thật trên danh nghĩa? Đã đến lúc chúng ta xóa bỏ hoàn toàn những đường ranh giới cuối cùng trên bản đồ, giảm tỷ lệ tội phạm về con số không tuyệt đối, và chính thức hợp nhất, trở thành một quốc gia duy nhất, một nền văn minh duy nhất."
Anh mỉm cười. "Đã đến lúc chúng ta trở thành Liên bang Địa cầu."
Không cần một cuộc trưng cầu dân ý. Không cần một cuộc bỏ phiếu nào. Phản ứng đến ngay lập tức, từ trái tim của tám tỷ con người, vang vọng qua mạng lưới thần giao cách cảm toàn cầu như một tiếng sấm của sự đồng thuận.
"ĐỒNG Ý!"
Các nhà lãnh đạo nhìn nhau, rồi cùng phá lên cười. Donald Trump khoác vai Vladimir Putin. "Chà, Vladimir, có vẻ như chúng ta sắp thất nghiệp rồi đây!"
Tập Cận Bình cũng cười. "Không, Donald. Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu công việc thực sự của mình thôi. Với tư cách là những công dân đầu tiên của Liên bang Địa cầu."
Cả thế giới bùng nổ trong lễ hội. Những cột mốc biên giới cũ kỹ được người dân hai bên cùng nhau dỡ bỏ, không phải trong sự thù hận, mà trong tiếng nhạc và những điệu nhảy. Lá cờ của các quốc gia cũ được hạ xuống một cách trân trọng, và thay vào đó, một lá cờ mới được kéo lên trên toàn thế giới: một lá cờ nền màu đỏ, ở giữa là hình ảnh bông lúa và 5 ngôi sao vàng cùng 2 ngôi sao vàng bên cạnh , Màu đỏ: Tượng trưng cho quá khứ đấu tranh, cho những hy sinh và cả bi kịch đã qua để có được hòa bình.
Màu vàng: Tượng trưng cho vinh quang của một nền văn minh đã chiến thắng được "Phần Con" và vươn tới những giá trị cao đẹp nhất.
Bông lúa: Là biểu tượng hoàn hảo cho sự phát triển, sự thịnh vượng và một cuộc sống ấm no cho tất cả mọi người.
7 ngôi sao và sự gắn kết: Thịnh Vượng, Hoà Bình, Tự Do, Hạnh Phúc, Độc Lập, Chính Nghĩa, Tình Yêu và Gắn Kết - đây chính là 8 trụ cột đã định hình nên Liên bang Địa cầu.
.
Ngày hôm đó, nhân loại đã không còn là một tập hợp của các quốc gia. Họ đã thực sự trở thành một gia đình. Một Liên bang của tình yêu, của sự vị tha, của hạnh phúc và những điều tốt đẹp. Liên bang Địa cầu đã chính thức ra đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro