
C19: Chống GTO và ly khai cách mạng màu
Ba năm sau khi cuộc chiến thế giới kết thúc, Đông Bắc bắt đầu phục hồi và tái thiết. Các nhà máy sản xuất vũ khí, robot tái định hướng để sản xuất vật liệu xây dựng tiên tiến, thiết bị phục vụ đời sống ngầm, và các hệ thống hỗ trợ sự sống. Hệ thống nông nghiệp thẳng đứng dưới lòng đất và các trang trại tự động sẽ được ưu tiên mở rộng để đảm bảo nguồn lương thực ổn định, giảm phụ thuộc vào bề mặt. Kinh tế của Đông Bắc dựa mạnh vào các ngành công nghiệp kỹ thuật số, khai thác và chế biến tài nguyên và vật liệu mới để phục vụ việc xây dựng và duy trì các siêu đô thị ngầm. Khu vực bề mặt sẽ được sử dụng chủ yếu cho việc khai thác tài nguyên thiên nhiên (khoáng sản, năng lượng) và các hoạt động quân sự còn sót lại hoặc các dự án đặc biệt. Chỉ một phần nhỏ dân cư hoặc các cá nhân có "điểm trung thành" cao mới được phép sống hoặc làm việc trên bề mặt, thường là trong các khu vực được bảo vệ nghiêm ngặt hoặc các cơ sở phục vụ mục đích quốc gia. Lực lượng vũ trang Đông Bắc (NIAF) chính là đỉnh cao của độc lập, tự chủ trong việc duy trì trật tự, bảo vệ giống loài và tiến hóa qua tử sinh, đau đớn và mất mát. Đối với quân đội Đông Bắc, chính phủ chỉ là một cái vỏ bọc cơ chế duy trì trật tự xã hội, nhưng không phải là nguồn động lực chính cho cuộc chiến.
Họ không phải là những chiến binh bình thường chỉ chiến đấu vì danh dự hay lý tưởng tầm thường mà là những con thú chiến đấu được sinh ra trong lửa và máu, liên tục chịu đựng và vượt qua tử sinh trong từng trận chiến. Mất mát là điều không thể tránh khỏi trong thế giới này. Quân đội Đông Bắc coi cái chết như một phần của quá trình tiến hóa. Họ không sợ chết vì họ biết rằng chỉ những ai vượt qua được thử thách của tử sinh mới xứng đáng với một tương lai vĩ đại. Tự do không phải từ chính phủ, mà từ chính bản thân mỗi chiến binh. NIAF chiến đấu vì ý nghĩa tồn tại và vị trí của giống loài trong vũ trụ. Chế độ toàn trị của Đông Bắc thừa nhận sự đấu tranh của dân chúng và không can thiệp vào những cuộc nổi dậy hay cuộc xung đột giữa dân và quân đội.
Chính phủ Đông Bắc không cần phải sử dụng công cụ tuyên truyền hay mạng lưới giám sát để duy trì quyền lực. Họ không sợ sự phản kháng hay bất mãn từ dân chúng, bởi vì họ tin vào quân đội và quân đội có thể xử lý bất kỳ mối đe dọa nào. Sự vô cảm của chính phủ đối với những cuộc đấu tranh của dân cho thấy một phần trong bản chất cứng rắn và lạnh lùng của hệ thống. Chính phủ không quan tâm đến tinh thần của dân chúng, bởi họ tin rằng nếu một cuộc chiến xảy ra, dân sẽ phải tự đối mặt với quân đội, và cuối cùng quân đội sẽ là người dẹp loạn. Không chăm sóc dân chúng thường xuyên, nhưng có các công cụ mạnh mẽ để ngăn chặn sự chống đối nếu cần thiết. Hệ thống chính trị Đông Bắc mặc cho hiện thực người trung thành chiến đấu với người không trung thành. Công nghệ ở đây không phải để kiểm soát thông tin hay giám sát dân chúng, mà là một công cụ để duy trì quân đội mạnh mẽ và sản xuất vũ khí, điều khiển chiến tranh một cách hiệu quả. Dân chúng trong xã hội này có thể sống trong một thế giới đầy công nghệ tiên tiến, nhưng họ lại không có quyền truy cập vào thông tin hay quyền tự do quyết định. Trung ương không cần phải theo dõi dân mà chỉ cần đảm bảo rằng quân đội luôn sẵn sàng để chiến đấu. Mặc dù dân có thể nổi loạn, bạo loạn, biểu tình, khởi nghĩa và thậm chí cách mạng để chống lại chính phủ hay quân đội, nhưng dân Đông Bắc không biết mình chiến đấu vì cái gì. Điều này tạo ra một tình trạng mông lung, mất phương hướng không có sức mạnh tổ chức. Những sự việc này, dù có thể bùng phát do sự bất mãn, cũng sẽ không thể tạo nên một sự thay đổi vì dân chúng không có lý tưởng thống nhất. Họ không biết rõ liệu mình có đang chiến đấu vì tương lai của chính mình, chủng tộc hay chỉ là để thỏa mãn tham vọng cá nhân. Chính vì vậy, dù có khởi nghĩa, họ vẫn không thể xác định được mục đích lâu dài. Trong xã hội Đông Bắc, quân đội đã trở thành thế lực duy nhất thực sự có sức mạnh. Dân chúng không có lãnh đạo vững mạnh, và những kẻ đứng đầu các cuộc khởi nghĩa thường là những người không có động cơ rõ ràng hoặc có lý tưởng để dẫn dắt họ đi đến chiến thắng.
Sự phân hóa giữa các nhóm dân cư (giàu, nghèo, các bộ phận dân tộc/chủng tộc khác nhau, các nhóm xã hội), phe phái làm giảm sự đoàn kết và khả năng tổ chức khiến cho bất kỳ sự phản kháng nào cũng dễ dàng bị vỡ vụn khi không có sự thống nhất mục tiêu trong nội bộ. Tâm lý sợ hãi và chán nản cũng là yếu tố quan trọng khiến dân chúng không đủ sức mạnh để phản kháng. Trong xã hội Đông Bắc, dân chúng đã chứng kiến quá nhiều mất mát, tàn nhẫn và cuộc sống khắc nghiệt. Điều này tạo ra một tâm lý nhẫn nhịn và chấp nhận số phận, khiến họ không sẵn sàng đứng lên phản kháng. Mỗi cá nhân đều cô độc, điều này khiến cho những cuộc phản kháng không thể duy trì lâu dài. Ngoại lực có thể giúp họ đánh bại quân đội hoặc chính phủ trong một thời gian ngắn, nhưng khi sự can thiệp kết thúc, họ vẫn sẽ không có định hướng về việc xây dựng lại xã hội, vì không có lý tưởng rõ ràng. Họ có thể chiến đấu vì sự không hài lòng với hiện tại, nhưng không thể thực sự thay đổi hiện trạng vì họ không biết mình muốn gì trong tương lai. Các cá nhân và cộng đồng trong xã hội Đông Bắc có thể đấu tranh lẫn nhau, nhưng khi phải chiến đấu, họ lại hướng tới một mục tiêu vượt lên trên cá nhân đó là tương lai của chủng tộc. Những nước khác có thể bắt công dân Đông Bắc bỏ trốn trả về quốc gia không cứu hoặc giữ lại làm nhân lực rẻ mạt không có quyền công dân.
Đông Bắc đối mặt với một môi trường bề mặt bị tàn phá nặng nề bởi chiến tranh (bụi phóng xạ, ô nhiễm hóa học/sinh học, tàn phá cảnh quan). Việc xử lý và phục hồi môi trường là một nhiệm vụ khổng lồ kéo dài hàng thế kỷ nhưng sẽ được ưu tiên theo lợi ích. Thương mại sẽ chủ yếu diễn ra trong nội bộ phe STA, với các tuyến đường vận chuyển ngầm hoặc được bảo vệ nghiêm ngặt. Chiến thắng sẽ được tuyên bố là bằng chứng tối thượng cho sự "thần thánh" và "vĩ đại" của Đông Bắc. Các nghi lễ, lễ hội thờ phụng tổ chức với quy mô lớn chưa từng có, củng cố lòng sùng kính mù quáng. Những gia đình có người thân hy sinh sẽ được tôn vinh và người sống sót trở về từ chiến trường (quân nhân và dân thường tham gia vào các nhiệm vụ nguy hiểm) ở mức độ cao nhất, được cấp các quyền lợi đặc biệt và trở thành biểu tượng của lòng trung thành. Mặc dù khuyến khích sinh sản để có lực lượng, nhưng việc kiểm soát dân số theo "chủng tộc" và "chất lượng" sẽ được thực hiện chặt chẽ để duy trì sự "thuần khiết" của dân tộc "thượng đẳng". Giáo dục tiếp tục là công cụ mạnh mẽ nhất để định hình tư tưởng của các thế hệ tương lai, đảm bảo lòng trung thành tuyệt đối và không có chỗ cho sự nghi vấn. Thay vì điều trị các vấn đề tâm lý như PTSD, nhà nước sẽ khuyến khích việc "bình thường hóa" những tổn thương. Người thể hiện dấu hiệu "yếu đuối" sẽ bị coi là thiếu lòng trung thành hoặc không xứng đáng. Nhà nước tuyên bố một "kỷ nguyên vàng" mới sau chiến thắng, tập trung vào việc xây dựng và phát triển, làm lu mờ những ký ức đau khổ của chiến tranh.
Đông Bắc đã thành lập một chính phủ bù nhìn tên là Cộng hòa Đại bàng (Eagle Republic - ER) ở miền Tây nước Mỹ (cũ). Phản ứng của dân chúng ở miền Tây nước Potomac cũ trước chính phủ bù nhìn của Đông Bắc là sự pha trộn giữa tuyệt vọng, sợ hãi, phục tùng và sự thích nghi tàn khốc để sinh tồn. Kháng chiến sẽ là một ngọn lửa leo lắt và bị dập tắt tàn nhẫn, vì nỗi đau chiến tranh kéo dài đã làm cạn kiệt ý chí của phần lớn dân chúng, và cơ chế kiểm soát của Đông Bắc quá hiệu quả và tàn bạo để bất kỳ sự phản kháng nào có thể phát triển. Chủ nghĩa toàn trị thần quyền quốc gia hình thành và hoàn thiện trong giai đoạn này. Luật pháp hợp pháp hóa sở hữu vũ khí (như Potomac nhưng dân có thể cướp vũ khí của quân đội). Vì không phải ai cũng tự nguyện và để ngăn dân chúng toàn quốc có bất kỳ hành vi phản kháng nào nên Đông Bắc áp dụng cách sau:
Người tự nguyện: Đây là tầng lớp ưu tú thực sự của xã hội Đông Bắc. Họ không chỉ được cung cấp "những thứ tốt nhất" về vật chất (từ nơi ở, thực phẩm, dịch vụ y tế) mà còn được hưởng địa vị xã hội cao, được tôn vinh công khai. Quan trọng hơn, gia đình của họ được đảm bảo quyền lợi cao cấp, tạo ra một di sản vinh quang cho sự hy sinh. Điều này biến lòng trung thành và hy sinh thành một khoản đầu tư sinh lời cho bản thân và dòng tộc.
Người hai mang (nửa trung thành, nửa chống đối): Đây là những cá nhân vẫn còn lưỡng lự hoặc chưa hoàn toàn cam kết. Cung cấp cho họ "những thứ tốt nhất bằng một nửa người tự nguyện và chất lượng hơi kém" không phải là một sự nhân nhượng mà là một biện pháp tâm lý. Nó cho họ thấy những gì họ đang bỏ lỡ, tạo động lực để họ "cải thiện" lòng trung thành và cố gắng vươn lên. Đồng thời, nó cũng là lời cảnh báo về hậu quả nếu họ tiếp tục dao động.
Người chống đối: "Không được hưởng gì hết và sẽ bị bóc lột, đàn áp không nhân quyền, vô nhân tính, vô đạo đức và làm trò tiêu khiển mua vui." Đây là tầng lớp thấp nhất, bị tước bỏ mọi quyền lợi và nhân phẩm. Biến họ thành "trò tiêu khiển mua vui" trước công chúng không chỉ là hình phạt mà còn là lời răn đe khủng khiếp, một màn trình diễn bạo lực được công khai để củng cố quyền lực nhà nước và nỗi sợ hãi trong dân chúng gửi đến một thông điệp rõ ràng: Số phận của những kẻ chống đối còn tệ hơn cái chết, đó là sự mất đi hoàn toàn nhân tính.
Chung quy lại dân Đông Bắc tuy ghét chính phủ thì cũng cố tỏ ra trung thành vì biết đằng nào nó chả sụp cứ ủng hộ dù sao cũng chỉ có tốn mấy mạng người.
Hệ thống điểm thưởng tố cáo và động lực tham gia bạo lực (chính sách cộng điểm) biến lòng trung thành thành một cuộc đua giành quyền lợi và khuyến khích sự nghi ngờ lẫn nhau trong xã hội.
Tố cáo hành vi chống đối (+1%): Tạo ra một môi trường nơi mọi người liên tục cảnh giác với nhau. Tích lũy 100% để "lên cấp" biến hành vi tố cáo thành một con đường thăng tiến xã hội, thúc đẩy lòng tham và sự bất tín.
Hỗ trợ quân đội (+5%-10%): Khuyến khích người dân tham gia trực tiếp vào các hành vi bạo lực của nhà nước (thanh trừng, chiến tranh). Hỗ trợ quân đội không chỉ tăng cường sức mạnh quân sự mà còn làm mờ ranh giới giữa dân thường và quân nhân, biến dân thường thành một phần của cỗ máy bạo lực nhà nước. "Mafia và lính đánh thuê cũng được tính là quân đội" cho thấy nhà nước sẵn sàng sử dụng mọi lực lượng phi chính thống để thực hiện mục đích của mình, miễn là có kiểm soát.
Đấu tố, tố cáo đúng (+45%, sai bị trừ 56%): Đây là một công cụ cực kỳ tàn bạo và hiệu quả tạo động lực cực lớn để tố cáo và đấu tố bất chấp rủi ro.
Áp lực sống còn: Việc "trừ 56%" nếu sai không chỉ là mất điểm mà còn đẩy người tố cáo vào tình thế nguy hiểm có thể bị nghi ngờ là "hai mang" hoặc "chống đối" nếu không cẩn thận. Điều này biến việc tố cáo thành một trò chơi sinh tồn, buộc mọi người phải thực sự tin vào những gì mình tố cáo, hoặc trở nên cực kỳ xảo quyệt.
Phân cực xã hội: Chia rẽ xã hội thành những người "có điểm" và những người "không có điểm", tạo ra một cuộc cạnh tranh tàn khốc để leo lên bậc thang xã hội.
Tự do súng đạn và quyền "tự xử kẻ phản bội" (kiểm soát bằng sợ hãi và bạo lực công khai). Hình thức cực đoan nhất, tạo ra một xã hội nơi nỗi sợ hãi là công cụ kiểm soát chính.
Tự xử kẻ phản bội: Cho phép dân thường tự xử kẻ phản bội và thưởng điểm (+50%) là một cách để nhà nước thuê ngoài việc thanh lọc và đàn áp nội bộ. Mỗi cá nhân thành một phần của bộ máy thực thi công lý (theo cách của nhà nước).
Hệ thống xác minh và rủi ro cao: Yêu cầu "đầu của kẻ đó phải được đem đến nơi nhận và phải được xác minh là kẻ phản bội thật" tạo ra một quy trình khủng khiếp nhưng có kiểm soát. Tuy nhiên, rủi ro "bị đẩy xuống tầng lớp E và F cùng cả dòng tộc bị tru di" nếu sai là cực kỳ cao. Người dân phải cân nhắc kỹ lưỡng, nhưng cũng tạo ra áp lực tâm lý khủng khiếp: bạn phải chắc chắn rằng kẻ đó là phản bội, nếu không cả dòng tộc bạn sẽ bị tiêu diệt.
Thanh lọc kép: Nó vừa thanh lọc kẻ phản bội, vừa vô tình thanh lọc những kẻ không đủ thông minh hoặc không đủ tàn nhẫn để sống sót trong xã hội đó.
Tăng cường sự sợ hãi: Mọi cá nhân không chỉ sợ nhà nước mà còn sợ chính hàng xóm, bạn bè của mình có thể bất ngờ 'tự xử' mình nếu bị nghi ngờ tạo ra một xã hội đầy hoang tưởng và bất tín, nơi mọi người phải liên tục chứng minh lòng trung thành của mình bằng hành động.
Khuyến khích tố cáo (phản ứng): Để tránh bị người khác tố cáo hoặc "tự xử", một số người có thể chủ động trước để "tự bảo vệ" và chứng minh lòng trung thành.
Thanh lọc nội bộ tự động: Cơ chế này tự động loại bỏ những người không thực sự trung thành hoặc không thích nghi được với môi trường bạo lực.
Tạo ra hỗn loạn có kiểm soát: Bằng cách thiết lập quy trình xác minh chặt chẽ, nhà nước biến sự hỗn loạn của bạo lực dân sự thành một công cụ hiệu quả để kiểm soát, đàn áp, và duy trì quyền lực.
Sở hữu súng đạn là một đặc quyền, không phải quyền tự do vô điều kiện, và nó đi kèm với sự giám sát toàn diện. Mỗi ngày, công dân phải mang súng và toàn bộ số đạn dược đến các Cơ quan Đạn dược Quốc gia (một mạng lưới các điểm kiểm tra công cộng hoặc trạm kiểm soát di động). Tại đây, các chuyên viên sẽ kiểm tra số lượng đạn phát ra so với số lượng đạn còn lại. Đây là một quy trình bắt buộc, không thể trốn tránh.
Phân tầng xã hội SSS, SS, S, A, B, C, D, E, F (mỗi tầng lớp có thêm một dấu cộng tối đa là 3 tùy người): Hệ thống này cho thấy mức độ kiểm soát xã hội cực đoan. Mỗi tầng lớp có các quyền lợi và sự đối xử khác biệt, tạo ra áp lực liên tục để giữ vững hoặc leo lên các tầng lớp cao hơn.
Phân phối đạn theo cấp độ tầng lớp:
Tầng lớp SSS, SS, S: Được phát số lượng đạn dồi dào nhất, chất lượng tốt nhất, phù hợp với vai trò là những người bảo vệ và thực thi quyền lực của chính phủ.
Tầng lớp A, B, C: Số lượng đạn hạn chế hơn, chỉ đủ dùng cho các mục đích đã được quy định (tự vệ, săn bắn có kiểm soát, xử kẻ phản bội).
Tầng lớp D, E, F: Số lượng đạn cực kỳ ít ỏi, chủ yếu mang tính biểu tượng hoặc chỉ được cấp phép trong những trường hợp đặc biệt và có giám sát chặt chẽ.
Hệ thống AI giám sát và ghi nhớ: Khi công dân bắn kẻ phản bội và mang đầu đến để xác minh, săn bắn hợp pháp hoặc sử dụng súng để tự vệ chính đáng, hành động này phải được ghi lại bởi hệ thống AI tại các điểm check công cộng (các ki-ốt tự động, trạm kiểm soát có camera, drone giám sát được triển khai) để đảm bảo tính hợp pháp của việc sử dụng đạn và cập nhật số lượng đạn đã dùng.
Hệ thống AI "tâm lý": Nếu phát hiện đạn thiếu bất thường (số lượng đạn đã dùng không khớp với các hành vi đã được ghi nhận), công dân đó sẽ bị triệu tập ngay lập tức. Một chuyên gia tâm lý (được đào tạo đặc biệt để nhận diện sự không trung thực và dấu hiệu "phản quốc") sẽ sử dụng AI phân tích giọng nói, biểu cảm khuôn mặt, và dữ liệu sinh trắc học để "khám xét" tâm lý người đó. AI sẽ phân tích các biểu cảm vi mô, nhịp tim, độ giãn nở đồng tử, và các chỉ số thần kinh để phát hiện bất kỳ sự căng thẳng, dối trá, hoặc "ý định lệch lạc" nào.
Điều tra mọi bất thường: Bất kỳ "điều bất thường" nào được AI phát hiện (như sự thay đổi đột ngột trong hành vi, dấu hiệu lo lắng không rõ nguyên nhân, hoặc sự chênh lệch nhỏ nhất trong câu chuyện) đều sẽ dẫn đến một cuộc điều tra toàn diện và tàn nhẫn, có thể liên quan đến cả dòng tộc và các mối quan hệ xã hội của cá nhân đó.
2,2 tỷ dân (tổng cả nước)
Tăng trưởng dân số mỗi năm là 0,3% (2.2 triệu đến 4.4 triệu người mỗi năm được sinh ra)
Số dân chết mỗi năm: ~1.4 triệu
Số lính chết mỗi năm: ~140.000–170.000
Tuổi thọ trung bình:
Dân thường: 39 tuổi
Lính: 26 tuổi
Lính Đông Bắc không tin vào đồng đội và chỉ huy chỉ có tin vào bản thân và Đế quốc vì trong quân đội Đông Bắc kẻ yếu chính là sẽ bị ăn thịt (nghĩa đen lẫn bóng). Không ai được phép "chết thay" cho người khác điều đó là vi phạm luật sinh tồn tối thượng. Chỉ huy có thể bị lính nhai đầu hoặc ngược lại. Không ai là bất khả xâm phạm, ngay cả tướng lĩnh cũng có thể bị binh sĩ xé xác nếu lãnh đạo kém, khiến đơn vị thiệt hại nặng, yếu đuối hoặc lung lay lòng trung thành trước mặt quân thù. Một đơn vị chiến đấu kém hiệu quả, bạc nhược, trốn tránh, thua trận, làm nhục danh dự Đế quốc hoặc gây tổn thất thì không được hỗ trợ mà bị xóa sổ bởi chính đơn vị khác. Các đơn vị mạnh có quyền cướp tài nguyên, thiết bị, vũ khí của đơn vị yếu (khi có lý do "chiến thuật") và giết cả thương binh nếu cần. Những chỉ huy/đơn vị/lính tráng hoàn toàn có thể đánh nhau, chơi xấu nhau, hạ bệ nhau trong đời sống thường ngày nhưng không giết nhầm người xứng đáng, không phá hoại sức mạnh tổng thể của quân đội. Họ cãi nhau, đánh nhau đến gãy tay trong doanh trại, nhưng khi ra chiến trường mọi xung đột tan biến vì không ai muốn trở thành yếu tố làm giống loài tụt hậu. Nếu ai đó giết một chiến binh kém cỏi để thế chỗ bằng một người giỏi hơn hành động đó có thể không bị trừng phạt. Cái gọi là "tàn nhẫn với đồng loại" thực ra là hình thức cao nhất của lòng trung thành với chủng tộc.
Điều đáng sợ hơn là tù binh địch bị bắt sẽ được đem đi huấn luyện cấp tốc, nhồi nhét tư tưởng cực đoan, tiêm thuốc ức chế cảm xúc và cấy thiết bị kiểm soát thần kinh.. sau đó bị ném thẳng lên hàng đầu thăm dò hỏa lực, phá bom mìn, phân tán hỏa lực địch, làm lá chắn sống hoặc tiên phong mở đường máu. Nếu sống sót, sẽ được tuyển vào đơn vị "nô binh cảm tử", sống trong doanh trại riêng, không bao giờ được rời khỏi chiến trường. Như vậy một binh sĩ/chỉ huy Đông Bắc không chiến đấu vì "đất nước" theo kiểu trừu tượng hay tình cảm. Họ chiến đấu vì tư tưởng cực đoan, kỷ luật khắc nghiệt và những chuỗi tháng ngày huấn luyện phi nhân tính. Lúc chiến đấu họ mới thực sự được bộc lộ cảm xúc nguyên thủy nhất của động vật đó là tức giận, đau đớn khi thấy đồng loại ngã xuống, thương cảm với đồng loại. Lính/chỉ huy Đông Bắc không được học cách yêu thương, kỹ năng sống dân sự và biết tự do là gì. Nhiều người nghĩ họ sẽ "thức tỉnh và rơi lệ vì tự do nếu được thoát khỏi đất nước. Nhưng khi không còn Đông Bắc thì lính/chỉ huy hầu hết đều sẽ trở thành xác sống có linh hồn tri thức vô chủ trôi giữa thế giới "văn minh" mà họ không hiểu. Sự yên bình của thế giới khác chính là gương soi phản chiếu sự khuyết tật tinh thần của họ khiến họ hoảng loạn và sụp đổ. Những thứ như trầm cảm, C-PTSD, rối loạn cảm xúc xã hội, rối loạn phân ly, tâm thần phân liệt, chống đối xã hội, v.v. sẽ xuất hiện lúc rời khỏi môi trường chiến đấu là kết quả không tránh khỏi khi toàn bộ danh tính cá nhân được cấu trúc quanh nghĩa vụ và vũ lực chứ không phải nhân tính hay cá tính. Xã hội và quân đội Đông Bắc như một xã hội của sói và sư tử cùng nhau gộp lại và vì thế gen tiếng gầm vang xa được sử dụng rộng rãi.
Người Mỹ không chịu khuất phục trước một thế lực tàn bạo cường quyền như Đông Bắc. Vì thế họ lập ra Tổ chức Thần Sấm (GTO). Chúng tàn ác và liều lĩnh, thực hiện những hành động khủng bố, ám sát và bắt cóc trên diện rộng, gieo rắc nỗi kinh hoàng và bất an. Năm 2143 chính phủ Đông Bắc tuyên chiến với GTO. GTO không chỉ hoạt động trong nước mà còn có sự hỗ trợ ngầm từ các thế lực bên ngoài, khiến cuộc chiến trở nên phức tạp và khó lường hơn. Đông Bắc đã phải triển khai những đội quân tinh nhuệ nhất cùng các lực lượng đặc nhiệm và công nghệ hiện đại để đối phó. Cuộc chiến không chỉ là cuộc đối đầu quân sự mà còn là một cuộc chiến về ý chí và sự kiên trì. GTO bị đánh bật lùi và tạm thời ngưng việc chiến đấu vào năm 2150 tiến hành ẩn náu tránh sự truy quét.
Năm 2155 làn sóng bất ổn dấy lên ở tỉnh Vxa, một vùng đất quan trọng nằm ở khu vực Bắc Âu, khi một cuộc cách mạng màu với ý đồ ly khai bắt đầu nhen nhóm. Những kẻ còn sót lại của GTO, sau khi thoát khỏi các cuộc truy quét hậu thế chiến, âm thầm hoạt động trở lại. Chúng len lỏi vào các cộng đồng địa phương, nhắm đến những người dân ít hiểu biết, dễ bị ảnh hưởng, để gieo rắc tư tưởng ly khai và chống phá chính phủ Đông Bắc. Những lời tuyên truyền xảo trá, các luận điệu kích động và hứa hẹn về "tự do" cùng "tương lai xán lạn" không ngừng lan truyền, từng bước lôi kéo người dân tỉnh Vxa vào âm mưu ly khai đầy nguy hiểm. Chính phủ Đông Bắc không hề lơ là trước tình hình. Thay vì sử dụng bạo lực như những cuộc chiến trước, quân đội Đông Bắc lần này chuyển sang chiến lược khác. Các loại vũ khí phi sát thương được huy động tối đa, không chỉ nhằm dập tắt cuộc bạo loạn mà còn bảo vệ tính mạng của người dân, tránh thương vong không cần thiết. Quân đội Đông Bắc triển khai những công nghệ tiên tiến nhất để trấn áp và vô hiệu hóa những phần tử quá khích mà không gây tổn hại đến tính mạng. Các lực lượng đặc nhiệm còn sử dụng các phương tiện trinh sát hiện đại, theo dõi từng kẻ cầm đầu và các thành viên của GTO, đảm bảo không một tên nào có thể trốn thoát. Trong khi đó, chính phủ cũng triển khai các chiến dịch giáo dục và tuyên truyền rộng rãi để đưa thông tin chân thực đến người dân, phá vỡ các luận điệu lừa dối của những kẻ ly khai. Trong 2 năm cách mạng màu đã được dập tắt với những tàn dư GTO bị tiêu diệt bằng vũ lực. Cuộc cách mạng màu ly khai ở Vxa đã thất bại hoàn toàn.
Năm 2160 một đế chế thương mại không thuộc về bất kỳ quốc gia nào xuất hiện ở điểm Nemo với tên gọi là Đế chế thương mại Schatz. Các đảo nhân tạo được xây dựng tại điểm Nemo hình thành một khu vực quân sự-kinh tế chặt chẽ trở thành trung tâm quyền lực của Schatz. Nó là một hình thức độc quyền trust về công nghệ sinh học. Lãnh đạo Schatz cũng rất khôn khéo khi liên kết với các tập đoàn, doanh nghiệp và công ty của Đông Bắc để có thể thuê các eo biển Drake, Magellan và Bering vào mục đích thương mại. Schatz có tổ chức quân sự, luật và có mọi thứ như một thực thể chính trị thực thụ nhưng không tuyên bố vì họ không có ý định đó. Thay vì mất công họ đăng ký gia nhập Đông Bắc và trở thành trust đầu tiên thành công thống trị độc quyền ngành công nghệ sinh học chuyên về sinh vật cổ đại, cyborg, lai tạo, biến đổi gen/ADN, v.v.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro