Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

một

Tam đề: một đoạn trích trong cuốn sách bạn thích - một giấc mơ đã bị lãng quên - một nơi bạn thường hay lui đến

Warning: Angst, Hurt, Suicide Attempt.

* * *

"Gửi Force, 

Từ đồi thông sau mưa.

.

Đã bao lâu rồi tớ không được trò chuyện với cậu nhỉ? Chắc hơn năm năm rồi đúng không? Nhanh thật đấy, tớ chưa từng biết cậu đã rời xa tớ lâu đến vậy.

Mấy năm trước tớ mơ về cậu rất nhiều, thường xuyên đến mức tớ chỉ muốn ngủ cả ngày để được nhìn thấy cậu. Trong giấc mơ của tớ, chúng ta rất vui vẻ, cậu leo lên cành cây cao và hú hét như một anh tarzan giữa rừng già. Cậu đã trêu tớ đấy vì tớ không leo được như cậu, chỉ có thể đứng dưới xem thôi. Nhưng cậu yên tâm, tớ chẳng thèm giận đâu.

Trong mơ tớ đan cho cậu một cái vòng tay bằng cỏ, nó hơi rộng một tí nhưng cậu nói sau này khi cậu lớn hơn thì cái vòng ấy cũng sẽ vừa thôi.

Và tớ thấy cậu tự do lắm...

Nhưng gần đây tớ ít khi mơ thấy cậu, tớ chỉ mơ thấy những đồi cỏ hoang vu, những bãi biển không người, chỉ có mỗi tớ bên trong, tớ đã đi rất lâu rất lâu đến khi chân tớ đau nhức chẳng thể bước nổi nữa nhưng tớ chẳng thấy cậu đâu cả. Tớ cũng hay mất ngủ. Có nhiều đêm nằm trên giường trằn trọc rất lâu mà chẳng thể ngủ nổi. Tớ nhớ hồi đó quá, nhớ cái hồi cậu hát ru cho tớ, cái hôm chúng ta đi cắm trại trên đồi ấy. Cậu còn nhớ không? Có phải vì cậu không còn ở cạnh nên tớ không còn mơ thấy cậu không? Hay vì cậu đã quên tớ rồi? Nếu tớ đã làm sai chuyện gì thì cho tớ xin lỗi, cậu hãy mau chóng quay về trong giấc mơ của tớ nhé.

Tớ vừa học xong vào tháng trước, tớ là sinh viên xuất sắc của khoa văn đấy. Hôm tốt nghiệp bố mẹ cậu cũng đến nữa, bác gái còn tặng cho tớ một cái vòng cổ, nó xinh lắm, tớ rất hay đeo nó ra ngoài.

Tớ cũng tìm được việc rồi, tuy có hơi xa trung tâm nhưng mọi thứ đều khá ổn. Buổi sáng tớ sẽ phụ mẹ làm bữa sáng sau đó bắt xe bus đi làm, đến chiều tạt ngang phố ẩm thực rồi lại bắt xe về nhà. Thi thoảng tớ cũng đi tuk tuk hoặc xe van. Mà Bangkok dạo này kẹt xe lắm cậu ơi, nhiều hôm tớ suýt trễ làm là vì thế đấy.

Hôm qua trên đường đi làm về tớ có đi ngang cái thư viện mà hồi trước chúng ta vẫn thường hay đến. Tớ không vào bên trong, chỉ nhìn bên ngoài thôi, mọi thứ vẫn như xưa cậu ạ chỉ là trông vắng lặng hơn nhiều. Mà cũng phải, thời buổi bây giờ đâu còn nhiều người đam mê với sách giấy như thuở xưa nữa. Cái tháp chuông ở góc sân của thư viện cũng bị đập vỡ rồi, giờ người ta xây thành một cái biển hiệu, nó cao lắm, có cả đèn led. Không biết cậu có ngạc nhiên không nhưng mấy bụi thường xuân nhỏ nhỏ bọn mình trồng cùng nhau ngày đó bây giờ leo kín cả tường rào luôn rồi. Tớ còn tưởng mấy bác bảo vệ sẽ gỡ chúng xuống nữa kìa.

Đúng là có nhiều chuyện không thể đoán được, cậu nhỉ?

Lúc ở trạm xe bus tớ gặp lại nhỏ Mook học chung với chúng ta hồi cấp hai, nó hỏi tớ khỏe không, công việc có tốt không và nhiều điều khác nữa. Nhỏ Mook giờ xinh lắm, trông nó đằm thắm hơn trước nhiều, tớ nghĩ chắc cậu cũng sẽ muốn thấy nó đấy. Nó còn nói với tớ là nó sắp cưới, nó hi vọng tớ sẽ đến dự.

Sẽ thật vui nếu cậu nắm tay tớ cùng nhau đi dự tiệc cưới của nó. Tớ muốn đi cùng với cậu lắm Force à.

Cùng tớ đến dự nhé?

Hôm nay là chủ nhật, tớ không phải đi làm nên tớ lại đến thư viện. Bác quản thư vẫn nhớ tớ, bác ấy già lắm rồi, dáng đi giờ nhìn lụm khụm lắm. Bác có hỏi về cậu, bảo sao lâu lắm rồi không thấy cậu đến tìm sách. Bác ấy không quên cậu. Tớ cũng vậy.

Tớ phụ bác sắp xếp lại mấy kệ sách bị bọn nhỏ làm rối tung cả lên. Mệt lã người luôn. Mùi giấy cũ thu hút lắm, tớ thích mùi của chúng. Sách ở đó cũng cũ cả rồi, có quyển bị mọt ăn hỏng hết chỉ có thể vứt đi, có quyển vì ẩm mà mấy trang giấy dính sát vào nhau, tớ phải dùng kẹp để gỡ từng trang ra. Hình như chỉ có khu văn học Pháp và văn học Nga là còn mới, tớ không biết tại sao nhưng ở đó trông sạch sẽ và sáng sủa hơn những nơi khác. Mấy quyển sách Nga vẫn y xì hồi trước, tớ chẳng thấy quyển nào mới cả, chắc do mọi người không thích văn Nga?

Tớ có đọc lại vài quyển thơ của Puskin dù tớ đọc không trôi chảy, hình như tớ quên mất tiếng Nga rồi. Cậu dạy lại cho tớ được không? Tớ hứa sẽ học chăm chỉ hơn hồi xưa gấp đôi, à không, gấp một chục lần. Nhưng vẫn có một bài thơ mà tớ có thể đọc không vấp một chữ, tớ nhớ cậu từng rất thích bài thơ đó, cậu đã nói nó chữa lành cho những tâm hồn đã bị tổn thương, hàn gắn những vết rạch mà cuộc đời mang lại.

Tớ đọc cho cậu nghe nhé?

Nếu đời nỡ lừa dối em,

Force ơi, thật ra tớ chưa từng thích Puskin, tớ không thích những vầng thơ của ông ấy, có lẽ vì chúng quá lãng mạn đối với tớ. Nhưng không thích không có nghĩa là tớ ghét bỏ, chỉ đơn thuần là tớ không thích mà thôi. Nhưng tớ vẫn đọc, vẫn nghiềm ngẫm, vẫn ghi nhớ chúng vì tớ biết cậu thích Puskin, ở nhà cậu có nhiều sách về ông mà. Tớ cố tỏ ra mình am hiểu về Puskin là vì tớ thích cậu, tớ muốn tạo ra nhiều điểm chung giữa chúng ta. Và tớ nghĩ cậu cũng biết về điều đó. Có phải trông tớ thật kỳ quặc hay không? Mà dù tớ có kỳ quặc, cậu cũng không được nói ra đâu. Tớ sẽ dỗi đấy.

Đừng hờn, đừng giận mà thêm âu sầu

Vừa nãy tớ đã ngắm sao trên sân thượng, sau bữa ăn với bố và mẹ. Trời quang và cao lắm. Tớ có thể nhìn thấy rất nhiều ngôi sao đang tỏa sáng, nhưng tớ chỉ biết mỗi tên sao bắc đẩu.

Hôm nay tớ muốn viết một thứ tươi đẹp như nghi thức hiến sinh truyền thuyết. Cậu biết đấy, như vậy là tớ cần một thánh đường, hai ngọn nến và một màn đêm nhiều sao, ít ra là thế. Cậu gửi cho tớ từ thiên đường được không ?

Tớ đang chết, Force ạ. Tớ đang chết đến tận đầu móng chân. Tớ muốn chết một cách đẹp đẽ.

Tớ muốn chết vĩnh hằng.

Tớ khô cứng rồi, khô cứng như tượng đá vẫn mỉm cười mỗi sáng trong khu vườn mùa hạ. Tớ muốn khô cứng một cách bình yên.

Tớ muốn khô cứng không đau khổ.

Ngày buồn bình thản đương đầu

Tớ nhớ cậu quá.

Tớ ước cậu đang ở đây, cùng tớ đương đầu với thế giới.

Ngày vui lại đến mang màu sáng tươi

Tớ muốn thấy bình minh, muốn nhìn mặt trời ló dạng sau đường chân trời, muốn thấy sắc vàng rạng rỡ buổi sớm mai. Nhưng tớ lại chẳng muốn đi qua màn đêm...

Force ơi, sao chúng ta đều ích kỷ đến vậy? Sao chúng ta lại chỉ trông chờ giải thoát cho bản thân mà mặc kệ mọi thứ thế này? Vì sao...

Mười tám tuổi là cái tuổi quá tròn trĩnh cho một vụ nhảy lầu từ tòa bạch dinh đấy bạn tôi ơi. Vậy còn hai ba tuổi cho một vụ tự sát bằng thuốc giữa căn phòng khóa kín thì sao?

Thật tình tớ phải thú nhận là tớ từng thử rồi, nào, đừng ngạc nhiên, chỉ có một lần thôi. Cái đứa hèn nhát như tớ toàn trốn dưới cánh hoa diên vĩ, làm bộ hòa nước mắt vào sương đêm để có thời gian nghĩ linh tinh về cái sự chết vĩ đại của nhân loại. Tớ đã thử rồi, với mười sáu viên thuốc ngủ tất cả, loại thuốc viên tròn, trắng muốt mà tớ lén mua trên chợ đen.

Nhưng mà tớ không chết, thì đấy, cậu xem. Không phải tớ không có gan uống. Chỉ là tớ bị nghẹn thuốc. Từ nhỏ đến lớn tớ uống thuốc hay nghẹn lắm, huống chi là những mười sáu viên.

Tớ nghẹn cuộc sống. Cuộc sống to đùng như một con chim lớn, kêu oang oác ầm ĩ, xua đuổi cái chết ra khỏi đời tớ như người ta xua ruồi quanh miếng bánh mật ong.

Tớ nghẹn cuộc sống. Cuộc sống đầy tràn sự nuối tiếc của mơ ước hỗn tạp dinh dích bám trong từng nếp nhăn thùy não của tớ như loại keo dính số một vẫn quảng cáo trên ti vi mà cậu vẫn biết đấy.

Tớ nghẹn cuộc sống. Có ai đó gọi tớ. Cuộc sống ném vào mắt tớ sự trống rỗng sau khi tớ chết và nhồi vào tai tớ thứ âm thanh của sự than khóc và yêu thương vô cùng xa lạ nào đó vọng đến từ phía sau màu chàm của cầu vồng sau cơn mưa.

Nên tớ không đến với cậu được. Tớ đành thả cậu ra, Force ơi, cậu bay cao quá, như bong bóng tìm kiếm tự do hão huyền trên tầng mây thứ tám mươi tám và vỡ bùm tung mảnh đỏ cao su khắp các đụn mây.

Nhớ cậu,

...và xin lỗi cậu.

Book."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro