tình cờ gặp lại, cố quên lại nhớ
"Em xin lỗi...mình quay lại anh nhé?"
"Em không thấy mệt à, anh đã đợi đủ lâu rồi và em không xứng đáng với sự chờ đợi của anh nữa."
------------------------------------------------
Tháng 12 năm 2024, Seoul chìm trong cái lạnh buốt da thịt của mùa đông, trời đã bắt đầu tối sớm hơn thường lệ. Trên con phố, từng ngọn đèn đường vàng nhạt lập lòe trong màn sương mờ. Gió đông thổi qua, lạnh đến nỗi từng hơi thở của người đi đường cũng hóa thành làn khói trắng mỏng. Yeonjun giữ chặt áo khoác, tay đút sâu vào túi cố tìm hơi ấm trong cái áo khoác lông, bước đi vội vã qua những cửa hàng hai bên đường đang rộn ràng trưng bày đồ Giáng sinh. Anh không có điểm đến cụ thể, chỉ đơn giản là để đôi chân dẫn mình đi giữa cái lạnh cắt da cắt thịt. Đôi mắt hững hờ lướt qua các ô cửa kính sáng đèn, nơi những cặp tình nhân nắm tay nhau, những gia đình, nhóm bạn tươi cười quây quần bên nhau thật hạnh phúc và ấm áp. Một cảm giác cô đơn bất chợt len lỏi trong lòng. Miệng anh cười nhưng cớ sao nước mắt anh lại rơi. Không khí rộn ràng của lễ hội chẳng chạm được vào lòng anh, vì trong trái tim này giờ chỉ còn lại sự trống rỗng.
Năm 2022, cũng vào tháng 12 thế này, Choi Soobin - người con trai mà anh từng yêu sâu đậm, đã rời đi mà không một lời giải thích, không một lời từ biệt, chỉ để lại những ký ức đẹp đẽ cùng nỗi đau đớn khó nguôi. Từng kỷ niệm đẹp đẽ giờ chỉ còn là những mảnh vỡ đau lòng. Anh đã cố gắng quên, nhưng càng quên càng nhớ, càng gạt đi thì lại càng đau. Cơn gió lạnh buốt bất chợt quét qua, khiến Yeonjun phải khựng lại. Anh ngước mặt lên, trước mắt là một quán cà phê nhỏ nhưng đầy chất thơ nằm ở góc đường. Ánh sáng ấm áp từ bên trong và mùi thơm của cà phê rang phảng phất trong không khí như một lời mời gọi. Không suy nghĩ nhiều, anh bước vào để trốn tránh cái lạnh và cả những ký ức bám riết lấy mình.
Tiếng chuông gió leng keng vang lên khi cậu mở cửa bước vào. Cái ấm của máy sưởi và không khí dễ chịu bên trong quán như xoa dịu đôi tay lạnh cóng. Yeojun gọi một ly matchalatte nóng rồi chọn một góc gần cửa sổ. Khoảnh khắc ánh mắt lướt qua các bàn xung quanh, tim anh như ngừng đập. Ở góc bàn đối diện, Soobin đang ngồi đó - gương mặt từng rất quen thuộc, nhưng cũng rất xa lạ. Gương mặt quen thuộc vẫn dịu dàng như trong ký ức, nhưng có chút gì đó u buồn hơn trước. Cậu đang lơ đễnh khuấy tách trà, ánh mắt như nhìn vào một khoảng không xa xăm không hề để ý đến người đang nhìn mình.
Yeonjun đứng khựng lại, ly matcha trên tay rung nhẹ. Cảm xúc hỗn loạn dâng lên - giận dữ, đau đớn, nhớ nhung, tất cả xoắn lại trong lòng anh. Nhưng trước khi anh kịp xoay người rời đi tránh mặt cậu, Soobin vô thức ngước lên và bắt gặp ánh mắt của anh. Một khoảnh lặng dài như bất tận, có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, cả hai chỉ nhìn nhau, không ai lên tiếng.
Yeonjun định quay đi, nhưng rồi một tiếng nói với chất giọng trầm ấm cất lên.
Soobin chần chừ giây lát, rồi chủ động đứng dậy, bước tới bàn của anh. Cậu mỉm cười, một nụ cười gượng gạo pha chút lúng túng:
"Anh, lâu rồi không gặp."
Yeonjun siết chặt tách cà phê trong tay, ánh mắt vô cảm mang chút tiếc nuốt nhìn lên:
"Ừ... cũng lâu thật."
Cậu im lặng trong giây lát, như đang tìm lời mở đầu, rồi khẽ nói:
"Em ngồi đây được không?"
Không đợi câu trả lời, cậu ngồi xuống, kéo ghế lại gần. Không khí giữa hai người trở nên ngột ngạt, nặng nề, như thể tất cả những tổn thương của quá khứ đang lơ lửng giữa họ.
"Lâu rồi ta mới gặp lại nhau nhỉ" Soobin mở lời, giọng nói trầm thấp phá tan bầu không khí im lặng."
Anh không đáp ngay, ánh mắt sắc lạnh nhìn người đối diện:
"Ừ, thật sự là rất lâu. Hai năm, phải không? Hai năm mà không một lời giải thích nhỉ?"
Cậu cúi đầu, bàn tay đan vào nhau, giọng khẽ run:
"Em biết,.... là em đã sai. Nhưng hôm nay, em muốn nói chuyện với anh, Yeonjunie. Nếu anh cho phép."
"Cho phép? Năm đó cậu đi mà không cần sự cho phép của tôi. Giờ cậu nghĩ tôi cần phải cho phép cậu làm gì sao? Có cái quyền gì chứ và không thân thiết làm ơn đừng gọi tôi là Yeonjunie."
"À vâng... Em xin lỗi vô ý quá."
Cậu im lặng một lúc rồi lại lên tiếng:
"À mà anh còn nhớ không? Chúng ta đã gặp nhau lần đầu tiên, cũng vào tháng 12 tuyết rơi lạnh thế này..." Soobin mở lời, cố gắng kéo câu chuyện về quá khứ đẹp đẽ.Yeonjun không nói gì vờ như chẳng để tâm, nhưng trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh của mùa đông năm ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro