Chu Phong x Vương Tiểu Nhị (5) end
Kết quả tâm phiền ý loạn, anh cứ vậy ngơ ngác ngồi lại bờ sông cho đến tận đêm khuya. Đối với Vương Tiểu Nhị, anh thật sự bó tay không có biện pháp, bỏ đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong, anh đã từng nhiều lần hỏi Vương Tiểu Nhị, rốt cuộc là muốn thế nào? Rốt cuộc nghĩ muốn trả thù tới trình độ nào? Rốt cuộc muốn đem anh làm đến nông nổi nào, Vương Tiểu Nhị mới bằng lòng buông tay?
Lần nào, Vương Tiểu Nhị cũng chỉ trầm mặt nhìn anh, gương mặt không chút nào thay đổi, nhưng ánh mắt kia, làm trái tim anh bất giác đập nhanh.
Một trận gió lạnh thổi tới, Chu Phong nhịn không được run rẩy cả người. Anh kéo áo đứng lên, mới quay người lại, liền nhìn thấy cách đó vài bước, Vương Tiểu Nhị đang tựa vào một cây liễu, hai tay khoanh lại, lạnh lùng theo dõi anh.
"Cậu không phải đã đi rồi sao?" Chu Phong bật thốt lên một câu, lại thấy ánh mắt Vương Tiểu Nhị trở nên càng lạnh, đành im lặng, âm thầm thề rằng Vương Tiểu Nhị mà không mở miệng, anh cũng sẽ tuyệt đối không nói một câu.
Cũng may Vương Tiểu Nhị rốt cuộc cũng không lựa chọn trầm mặt, sau khi lạnh lùng nhìn anh một lúc liền nói một câu "Lên xe", rồi không đợi anh đáp lời, liền tự mình đi đến mở cửa xe chờ anh.
Hay là gọi taxi đi, Chu Phong trong bụng nói thầm, nhưng dưới chân cũng không có dừng lại. Nhanh chóng theo Vương Tiểu Nhị lên xe. Dù sao cũng đã quen, mấy tháng qua Vương Tiểu Nhị đều vui buồn thất thường, đi rồi quay trở lại cũng không có gì lạ. Chỉ là không biết Vương Tiểu Nhị rốt cuộc đã đứng sau lưng mình bao lâu, hèn gì lúc anh ngồi ở bờ sông, luôn luôn cảm giác có một mũi nhọn đang chỉa vào mình. Xe ở đường nhỏ chạy mất một vòng mới ra đến đường lớn.
"Anh hôm nay tại sao lại đến công ty tìm tôi?" Vương Tiểu Nhị đột nhiên hỏi.
Chu Phong hơi run một chút, sau đó cười khổ, hiển nhiên là cái cớ tiện đường nên qua, Vương Tiểu Nhị hoàn toàn không tin tưởng.
"Không. . . . . . Là Phương Thủ Thành kéo tôi đến. . . . . ." Do dự một chút, Chu Phong rốt cục cũng nói thật, "Hắn nói cậu cảm xúc không ổn định, muốn tôi làm cho cậu nghỉ ngơi một chút".
"Nhiều chuyện" Vương Tiểu Nhị cúi đầu mắng một câu, thanh âm rất mơ hồ, như là cố tình không để Chu Phong nghe thấy.
Chu Phong nhìn nhìn Vương Tiểu Nhị, rất muốn hỏi phải chăng cảm xúc của Vương Tiểu Nhị thật không ổn định, nhưng lại sợ sự quan tâm của mình khiến cho Vương Tiểu Nhị khó chịu, đành chuyển dời con ngươi, cố gắng không nhìn đến gương mặt kia. Anh không muốn mình lại yêu Vương Tiểu Nhị, nhìn thấy Vương Tiểu Nhị sẽ lại yêu Vương Tiểu Nhị, như vậy bản thân chỉ chuốc thêm phiền não.
Nhưng mà hình như bụng anh không hề cảm nhận được không khí nặng nề này, đột nhiên phát ra âm thanh không hề nể nan.
Chu Phong nghe được rõ ràng, biểu tình ngẩn ra. Âm thanh càng kêu càng nhiều. . . . . . càng ngày càng lớn, đủ để chứng minh sự tồn tại của nó.
Chu Phong mạnh đè lại bụng, xấu hổ đến mức chỉ muốn nhảy xuống xe ngay lập tức.
"Tôi dẫn anh đi ăn khuya" Thanh âm Vương Tiểu Nhị tuy rằng bình thản, nhưng là khóe miệng cũng nhịn không được mà câu lên.
Chu Phong ngơ ngác nhìn, Vương Tiểu Nhị . . . . . . Nở nụ cười! Bao nhiêu năm, bao nhiêu năm rồi anh chưa nhìn đến Vương Tiểu Nhị cười, giờ khắc này, thật giống lần đầu tiên khi gặp Vương Tiểu Nhị, làm tim anh đập mạnh như sấm.
Chết tiệt! Anh lắc mạnh đầu tự nhủ, không được nhìn chăm chú Vương Tiểu Nhị, nếu không tâm sẽ một lần nữa rơi vào tay giặc. Anh không muốn, thật sự không muốn lại sống cuộc sống như trước đây.
Ngày hôm sau, Chu Phong lại bị Phương Thủ Thành chặn lại ngay tại cửa phòng triễn lãm, nhìn thấy hai mắt Trương Thủ Thành bầm đen, anh nhịn không được liền mỉm cười, sau đó mới ý thức làm như vậy thật không lịch sự, nên giả vờ cau mày.
"Phương tiên sinh, cậu lại tới đây làm gì?"
"Anh và Vương Tiểu Nhị hôm qua đã nói gì?" Phương Thủ Thành vẻ mặt đau khổ, chỉ chỉ đôi mắt đen thui của bản thân, "Anh xem, xem đi, là sáng sớm bị cậu ta tặng cho đó"
"A?" Chu Phong toàn thân toát một tầng mồ hôi lạnh, "Cái kia. . . . . . Không phải tại tôi, ngày hôm qua. . . . . . Ngày hôm qua tâm tình Vương Tiểu Nhị rất tốt mà. . . . . ."
Hẳn là là như vậy đi, ít nhất lúc Vương Tiểu Nhị nói dẫn anh đi ăn khuya, tâm tình cũng không tệ, còn nở nụ cười, sau đó về nhà.
"Tâm tình tốt mà sáng ra đã đánh tôi đến hai mắt đen thui như vậy hả?"
Phương Thủ Thành không hề tin, ánh mắt hoài nghi quét tới quét lui trên người Chu Phong.
Chu Phong bị hắn nhìn đến nổi da gà, thối lui hai bước.
"Quên đi, tôi thật sự không biết hai người đang làm cái trò gì nữa, cũng lười xen vào chuyện các người rồi, hừ, chó cắn, làm ơn mắc oán, sau này có chuyện cũng đừng đến tìm tôi"
Sau khi ném lại những lời này, Phương Thủ Thành tức giận rời đi, bỏ lại Chu Phong đứng đó không hiểu chuyện gì. Suy nghĩ trong chốc lát, anh vẫn là không hiểu, vì cái gì chuyện của Vương Tiểu Nhị, Phương Thủ Thành lại đều đến tìm anh, rõ ràng hai người bọn họ thân thiết hơn mà.
Nghĩ đến đây, Chu Phong lại có chút bó tay, thở dài một hơi, lắc đầu, đang định đi đến nhà gỗ vẽ tranh, thì đột nhiên bắt gặp Lý Hải lái xe đến và dừng lại trước mặt anh.
"Có rảnh không? Tôi có chuyện cần thương lượng với cậu"
Khuôn mặt Lý Hải ôn hòa vui vẻ, làm cho tâm tình của anh cũng dần dần tôt lên.
"Có thời gian, nếu cậu mời tôi uống rượu" Anh nữa đùa nữa thật.
"Không thành vấn đề, đi quán bar lần trước nha" Lý Hải đáp ứng thật sự sảng khoái.
Thời điểm này quán bar ít khách, không có âm nhạc ầm ĩ lần ánh đèn lòe loẹt, thực thích hợp để bàn chuyện.
Lý Hải uống hai ly bia, vừa ăn trái cây trong dĩa, sau đó mới chậm rãi nói "Chu Phong, câu vẽ lại cũng hơn nữa năm rồi a"
"Ai?" Chu Phong hơi run một chút, cúi đầu tính toán, "Đúng là đã nửa năm, mau quá, tôi còn thấy như mới ngày hôm qua, không ngờ đã lâu đến vậy"
Lý Hải nở nụ cười một chút, nhấp một ngụm rượu, sau đó mới nói "Thế nào, có tự tin để thử không?"
"Thử cái gì?" Chu Phong còn đang cảm thán thời gian qua nhanh, nên chưa hiểu Lý Hải vừa nói cái gì.
"Tôi muốn dùng tranh của cậu, treo ở phòng triễn lãm"
Phốc. . . . . .
Chu Phong phun ra một ngụm bia, cũng may anh nhanh tay bụm miệng, nên chỉ ướt ống tay áo của mình, nếu không gương mặt Lý Hải chắc chắn đã lãnh đủ.
"Lý Hải, cậu đừng giỡn, tranh của tôi còn kém lắm, làm sao có thể treo ở phòng triễn lãm" Anh lắc đầu như trống bỏi.
"Vì cái gì không được" Lý Hải ảm đạm cười, "Nữa năm qua, kỹ thuật vẽ của cậu cũng khôi phục được bảy tám phần rồi, dù là chưa bằng năm xưa, nhưng Tiêu đại sư cũng đã nói qua, tranh của cậu rất có linh khí, không phải ai cũng làm được. Vừa lúc nửa năm sau, phòng triễn lãnh của tôi sẽ tổ chức triễn lãnh tranh dành cho thanh niên, so với người trẻ tuổi, tranh của cậu nhất định không kém, lại có nửa năm chuẩn bị. Chu Phong, đây là cơ hội khó gặp, đem tranh mình vẽ cho người khác bình luận thưởng thức, chẳng lẽ cậu lại không muốn?"
Chu Phong trầm mặc, anh không thể phủ nhận cơ hội này làm cho anh động tâm.
"Lý Hải, chỉ có thời gian nửa năm, chỉ sợ không kịp đi. . . . . ." Do dự trong chốc lát, Chu Phong có điểm chần chờ hỏi lại.
Một tác phẩm hoàn chỉnh, nếu dùng toàn bộ tinh thần, ít nhất cũng mất ba tháng, đấy là còn mau, chứ nếu anh muốn vẽ đến thật hoàn hảo, chỉ sợ một năm cũng chưa chắc xong. Nếu là triển lãm tranh, đương nhiên không thể chỉ trưng bày một bức tâm huyết.
Lý Hải tuy rằng nói rất hay, ở phòng triễn lãm còn đảm nhận cùng lúc mấy vị trí, nhưng bằng hiểu biết của Chu Phong về hắn, nam nhân này đối với vấn đề chuyên môn của hội họa chỉ hiểu sơ sơ thôi.
Lý Hải lại là ảm đạm cười, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa cái bàn.
"Một bức, tôi chỉ cần cậu trong vòng nửa năm vẽ một bức thôi, nhưng nhất định phải là tốt nhất, phải thể hiện được toàn bộ tài hoa cùng khí chất của cậu"
Chu Phong hít mạnh một hơi, lo lắng nhắm mắt lại, sau một lúc thì mở ra, kiên định nói "Được!"
Nét cười trên mặt Lý Hải càng sâu, còn chưa mở miệng thì Chu Phong đã nói thêm "Nhưng tôi phải xin nghỉ hai tháng, đi vài nơi lấy cảnh. . . . . . Tìm cảm hứng"
"Không thành vấn đề. Tôi cho cậu nghỉ ba tháng luôn, để cậu có thêm nhiều thời gian"
Lý Hải lặp tức đáp ứng, giơ tay lên phía anh
"Cảm ơn!" Chu Phong nhìn trong chốc lát, liền đưa tay vỗ mạnh vào tay hắn.
Bàn tay Lý Hải sau khi thu về, liền âm thầm nắm chặt lại.
Sau khi về nhà, Chu Phong bắt đầu thu thập hành lý. Lý Hải nói không sai, đây là cơ hội để anh trở về với giới hội họa, nếu triễn lãm tranh lần này được khen ngợi, anh sẽ có càng nhiều cơ hội để vẽ tranh, tiếp xúc càng nhiều hoạ sĩ, anh cũng không muốn cả đời này chỉ làm người hướng dẫn trong phòng triễn lãm của Lý Hải.
Thu thập được một nửa, điện thoại phòng khách bỗng nhiên reo lên, Chu Phong chạy tới tiếp, mới vừa uy một tiếng, đã nghe tiếng Vương Tiểu Nhị ở đầy dây bên kia.
"Đêm nay có xã giao, nên không có về"
"A? Ừm, uống rượu ít thôi. . . . . ."
Chu Phong theo phản xạ quan tâm nhắc nhở một câu, sau đó mới sực nhớ, mình không cần nói như vậy … Ở trước mặt Vương Tiểu Nhị dặn dò lôi thôi, nói không chừng trong lòng Vương Tiểu Nhị đang cảm thấy thật phiền phức.
Đang muốn buông điện thoại, chợt nghe Vương Tiểu Nhị bên kia nói một câu
"Anh cũng ngủ sớm một chút. Đừng chờ cửa . . ."
Chu Phong hơi run một chút, cảm giác có điểm gì đó là lạ, đứng ngốc trong một lát mới phát hiện Vương Tiểu Nhị còn chưa có tắt máy, vội vàng hỏi.
"Tôi biết rồi, cậu còn việc gì không?"
"Không" Vương Tiểu Nhị phun ra một chữ, sau đó cúp điện thoại.
Chu Phong chậm rãi buông điện thoại, sờ sờ cái ót, Vương Tiểu Nhị hôm nay hình như có điểm kỳ quái nha, tự nhiên còn dặn anh không cần phải đợi cửa, đây là quan tâm anh sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nghĩ không ra, cuối cùng Chu Phong chỉ đành nhúng vai tiếp tục đi thu dọn hành lý. Kỳ thật anh cũng đâu có định chờ cửa, ngày mai còn phải đến phòng triễn lãm bàn giao công tác, không ngủ sớm sao được. Vốn còn định nói với Vương Tiểu Nhị chuyện anh định ra ngoài để tìm cảm hứng vẽ tranh, nhưng lại quên mất, thôi thì cứ chuẩn bị trước, đợi Vương Tiểu Nhị trở về mới nói cũng không muộn.
Ăn cơm, tắm rửa, ngủ nghỉ, nháy mắt đã đến hừng đông. Lúc Chu Phong tỉnh lại, bên cạnh vẫn là trống không.
Vương Tiểu Nhị một đêm không về nhà?
Chu Phong gãi gãi đầu, xã giao gì mà có thể làm Vương Tiểu Nhị cả một đêm cũng không về? Không đúng a, Vương Tiểu Nhị là người làm việc luôn tự chủ, chỉ là xã giao thôi, không có khả năng khiến cho Vương Tiểu Nhị cả đêm không về, chẳng lẽ là. . . .
Một ý nghĩ chợt nảy sinh trong đầu, chẳng lẽ căn bản là không có xã giao gì hết, Vương Tiểu Nhị là đi hẹn hò cùng tình nhân.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Chu Phong liền thay đổi, có chút thất vọng, có chút bàng hoàng, lại có một chút bi thương, nhưng đến cuối cùng, anh chỉ có thể yên lặng thở dài. Quên đi, anh của hiện tại, đã không còn tư cách xen vào chuyện của Vương Tiểu Nhị, ngay cả cửa cũng không đợi, thì cần gì quản Vương Tiểu Nhị đang phóng túng ở nơi nào.
Tia bi thương vừa hiện liên trong lòng, liền bị Chu Phong không chút do dự đem nó quy thành không quen. Đúng vậy, là do không quen, nửa năm qua, Vương Tiểu Nhị chưa từng qua đêm bên ngoài, dù rằng trước kia Vương Tiểu Nhị có khi vài tuần không về nhà, anh cũng đâu có xuất hiện cảm giác này, cho nên anh mới quy nó thành không quen.
Tuy rằng không rõ nửa năm qua Vương Tiểu Nhị vì cái gì trở nên khác thường, nhưng anh đã quyết định không yêu Vương Tiểu Nhị nữa, nên tự nhiên sẽ không quan tâm đến những thất thường này của Vương Tiểu Nhị. Như vậy đến một ngày nào đó, khi Vương Tiểu Nhị chịu không nổi mà đuổi anh đi, anh cũng sẽ vui vẻ ra đi, không hề lưu luyến lại gì.
Chu Phong một lần nữa củng cố quyết tâm của mình, cố gắng không nghĩ đến chuyện của Vương Tiểu Nhị nữa, qua loa rửa mặt rồi thay quần áo đi ra ngoài, cả bữa sáng cũng không có tâm tình mà ăn.
Tâm thần hoảng hốt nên anh không có phát hiện, số hành lý mình vừa thu dọn xong hôm qua đã không thấy đâu.
Lý Hải đã an bày ổn thỏa người thay thế anh, chỉ có đều đây là người mới, ngôn hành cử chỉ có chút ngại ngùng trẻ con, cũng không hiểu rõ quy tắt, rõ ràng là mới ra trường còn chưa tiếp xúc với xã hội.
Cứ như vậy, Chu Phong ngượng ngùng lập tức liền phủi chạy lấy người, anh dành hẳn ra một ngày, dạy cho người mới toàn bộ công việc của người hướng dẫn, về phần kỹ năng chuyên môn, cũng không thể trong vòng một ngày có thể lãnh hội hết, Chu Phong còn dành ra thời gian để kiểm tra trình độ của người mới này, tuy rằng người này không xuất thân từ học vẽ, nhưng cũng ham học hỏi, kiến thức cơ bản coi như ổn, chuyên sâu hơn có lẽ sẽ gặp khó khăn, nhưng làm công việc này thì dư sức.
Tới giờ tan tầm, Chu Phong còn mời người mới này đi dùng cơm. Trước khi về nhà có ghé mua vài cuốn tạp chí du lịch, chuẩn bị buổi tối sẽ nghiên cứu một chút về lộ trình, vì thế chờ đến lúc anh phát hiện đống hành lý mình chuẩn bị kỹ càng biến mất, đã là qua sáng ngày thứ ba rồi.
Một đêm này Vương Tiểu Nhị cũng không có trở về, nhưng do Chu Phong mãi mê nghiên cứu lộ trình, nên quên mất, lúc anh phát hiện hành lý biến mất, đầu tiên anh còn nghĩ đầu óc mình lú lẩn, đã để ở một nơi nào khác, vội vàng tìm kiếm khắp nhà, đến lúc tìm nửa ngày cũng không thu hoạch gì, anh mới phát hiện, gạt tàn chứa đầy tàn thuốc.
Anh tuy rằng có hút thuốc, nhưng là do trước kia bị chuyện của Vương Tiểu Nhị là cho đau buồn mới hút, mấy ngày nay anh ngay cả một điếu thuốc cũng chưa hút qua, Vương Tiểu Nhị lại càng không thích hút thuốc. Cái gạt tàn trong nhà hầu như chỉ tác dụng làm vật trang trí là chính, chỉ những lúc xã giao, khi có khách đến nhà mới lâu lâu dùng một lần.
Có trộm sao?
Nhưng két sắt vẫn bình thường, tên trộm chắc không ngốc đến mức chỉ lấy vài bộ quần áo cũ đi, lại còn để lại khói thuốc làm manh mối, tiếp nữa, cái gạt tàn này so với đống quần áo kia giá trị hơn nhiều, mặt trên làm bằng bạch kim, tuy không phải vàng, nhưng cũng là bạch kim đó.
Ngay tại lúc Chu Phong trầm tư không hiểu vì sao, anh không hề biết, đang có một người bởi vì đống quần áo của anh mà phát điên.
"Vương Tiểu Nhị, cậu muốn thế nào a?"
Phương Thủ Thành nhìn Vương Tiểu Nhị đi tới đi lui trước mặt, hận không thể một cước đem nam nhân sắc mặt âm trầm này đá ra khỏi cửa "Cho dù cậu có trộm quần áo của Chu Phong, cũng đâu cần bỏ nhà trốn đi, mà dù cậu có trốn, cớ sao lại trốn ở chỗ tôi, mà trốn ở chỗ tôi cũng được đi, làm gì đến cả công ty cũng không đi, cả ngày nhìn chằm chằm đống quần áo của Chu Phong, có thể nhìn ra cái gì sao? Tôi nói rồi, chuyện của cậu và Chu Phong tự mình xử lý đi, đừng có lôi tôi vào chịu tội chung. Cậu ngày nào cũng ở đây, báo hại tôi muốn mang người tình về cũng không được, sao cậu không ở khách sạn đi, chẳng lẽ là tiếc mấy đồng tiền lẽ"
"Ở khách sạn thì Chu Phong sẽ tìm không được" Vương Tiểu Nhị theo kẽ răng rít ra một câu, "Mua cho tôi bao thuốc"
"Hai ngày hút sáu bao, cậu không sợ bị trúng độc ni-cô-tin à, muốn hút thì cậu đi mà mua, tôi không muốn trở thành hung thủ giết người"
Phương Thủ Thành còn chưa nói hết, bỗng cảm thấy có đều không đúng. "Nói cái gì Chu Phong không tìm được, đừng nói cậu đến chỗ tôi ở, là mong Chu Phong đến tìm đó nha?"
Vương Tiểu Nhị lạnh lùng hừ một tiếng, đứng dậy đi đến quầy bar rót lấy một ly rượu, quay lại chỗ cũ ngồi xuống, từng ngụm từng ngụm uống vào trong bụng.
Phương Thủ Thành nhìn thái độ của Vương Tiểu Nhị mà chán nản, chỉ vào chóp mũi của Vương Tiểu Nhị mắng: "Cậu có ý gì đây? Lại chơi trò bắt gian với Chu Phong à, Please, chiêu kích tướng để Chu Phong khẩn trương ghen tuông này, cậu đã dùng nhiều năm rồi, không chán sao. Chu Phong bỏ đi nguyên lai là vì tức giận, muốn anh ta quay lại, cậu chỉ cần nói ba chữ "anh yêu em", ba chữ này thôi, cậu có hiểu không hả"
"Chu Phong không nói ba chữ này trước, tôi cũng sẽ không. . . . ." mặt Vương Tiểu Nhị âm trầm, sau đó một ngụm uống hết ly rượu.
"Tôi sắp bị cậu làm tức chết rồi. . . . . ."
Phương Thủ Thành tức giận đến dựng thẳng chân mày, "Ê ê, đó là rượu nho 100 năm của Pháp, tôi vất vả lắm mới kiếm được một chai, cậu uống từ từ thôi, hết của tôi bây giờ. . . . . ."
"Vài ngày nữa sẽ trả cậu mười bình. . . . . ."
". . . . . ."
Phương Thủ Thành một hơi nghẹn ở ngực, thiếu chút nữa tử vong.
"Tôi mặc kệ cậu, tôi đi" Hắn oán hận cầm chìa khóa lên "Đừng nói tôi không nhắc cậu. Tới lúc này mà Chu Phong vẫn chưa tìm đến đây, không chừng anh ta thật sự đã hết hy vọng với cậu rồi. Cho nên dù cậu có dấu quần áo của anh ta, anh ta vẫn có thể bỏ đi mà"
Nói xong, Phương Thủ Thành dùng sức mở cửa, không quay đầu lại mà bỏ đi. Bởi vậy hắn không có nhìn đến sắc mặt Vương Tiểu Nhị trong lúc này, đã trở nên cực kỳ khó coi, trên tay dùng sức, cái ly thủy tinh liền bị bóp nát.
Trong lúc đó, Chu Phong đã một lần nữa thu dọn xong quần áo, kéo hành lý đi mua vé máy bay.
Vương Tiểu Nhị rốt cuộc là đang cùng nhân tình ở nơi nào, khi nào thì mới có thể trở về, anh không muốn nghĩ đến, và cùng anh cùng chẳng còn quan hệ, lại vì chuyện này mà thương tâm, không đáng.
Trong nhà tột cùng là có trộm hay không, anh cũng không biết, dù sao trừ bỏ số quần áo đó, cũng không mất thêm thứ gì, anh chỉ để lại một tờ giấy nhắn cho Vương Tiểu Nhị, nói về những hoài nghi của mình, về phần Vương Tiểu Nhị có báo cảnh sát hay không thì tùy Vương Tiểu Nhị quyết định, dù sao mọi thứ ở trong nhà này, đều là của Vương Tiểu Nhị.
Phương Thủ Thành đâu biết Chu Phong đã đi rồi, vừa rời khỏi nhà hắn liền bay đến phòng triễn lãm, nhưng hắn cũng không điên đi quấy rầy công việc của người khác, phép lịch sự hắn vẫn còn, cho nên giống như lần trước, hắn vào quán cà phê đối diện ngồi đợi nửa ngày, định bụng lúc Chu Phong bước ra liền chặn anh lại.
Ai ngờ đợi đến khi phòng triễn lãm đóng cửa cũng không thấy mặt mũi Chu Phong đâu, Phương Thủ Thành nhất thời buồn bực, chẳng lẽ bị Vương Tiểu Nhị nói trúng, Chu Phong giờ này đang chạy khắp nơi tìm Vương Tiểu Nhị, nói không chừng lúc mình ở trong này ôm cây đợi thỏ, Chu Phong đã tìm được Vương Tiểu Nhị rồi đi.
"Tôi rốt cuộc có lòng tốt làm gì a. . . . . ."
Phương Thủ Thành cơ hồ nghĩ muốn lật bàn, sau đó mở cửa chạy đến quán bar uống rượu, nhảy nhót đến nửa đêm mới có thể đem toàn bộ hờn dỗi tống xuất ra ngoài.
Đã hơn nữa đêm nhưng hắn vẫn chưa muốn về nhà, đang nghĩ ở quán bar tìm lấy một người hợp mắt đến khách sạn vui vẻ một đêm, đột nhiên phát hiện ở cửa có người tiến vào, diện mạo có điểm nhìn quen mắt, một thân khí chất có chút hấp dẫn người khác, nhịn không được nhíu nhíu hai mắt, sau đó mới nhận ra, đó không phải người luôn đi bên cạnh Chu Phong sao?
"Lại gặp mặt" Mang theo vài phần cảm giác say, Phương Thủ Thành đi đến trước mặt người kia.
Lý Hải ngẩng đầu, nghĩ nghĩ, sau đó mỉm cười "Đi một mình?"
Phương Thủ Thành gật gật đầu "Cậu cũng là một mình?"
"Nếu không ngại, tôi mời cậu một ly" Lý Hải ý cười càng sâu.
"Không khách khí"
Hồi lâu lúc sau.
"Cái gì? Cậu nói Chu Phong đi du lịch?"
Phương Thủ Thành ngây ra như phỗng, phản ứng đầu tiên trong đầu chính là Vương Tiểu Nhị xong rồi. Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng được bộ dáng mặt nổi đầy gân xanh của Vương Tiểu Nhị khi biết tin tức này.
Xong đời, ác quỷ sắp thăng cấp thành ma vương.
Giờ khắc này, Phương Thủ Thành đang tính xem tỉ lệ mình chạy trốn thành công có bao nhiêu lớn, hắn không muốn làm việc dưới tay ma vương đâu.
Thế nhưng, sau khi Vương Tiểu Nhị biết được tinh tức Chu Phong đi du lịch, phản ứng của Vương Tiểu Nhị hoàn toàn không giống những gì Phương Thủ Thành đã tưởng tượng.
"Du lịch. . . . . ."
Vương Tiểu Nhị chỉ lập lại một lần từ này, sau đó mặt không chút thay đổi cầm lên đống hành lý của Chu Phong, chuẩn bị trở về nhà.
"Ê ê. . . . . . Vương Tiểu Nhị, cậu sẽ không bị hồ đồ đi?"
Phương Thủ Thành đuổi theo ở phía sau nói nhỏ, không ngờ Vương Tiểu Nhị bước đi thật mau, cũng không phản ứng lại hắn. Hắn đuổi theo vài bước mới sực tỉnh, tự tát mạnh vào mặt mình một cái, mắng "Thật mau quên, lòng tốt chó má"
Sau đó chấp tay sau lưng, chậm rãi đi vào nhà mình, mở cửa sổ, đem mùi thuốc lá tản đi bớt, rồi nhìn đến cái quầy bar trống trơn, liền khóc không ra nước mắt, hắn xót mấy chai rượu a, đều là những loại có tiếng do hắn vất vả sưu tập được, giờ chỉ còn lại cái bình không.
Ba tháng, Chu Phong đã đi qua rất nhiều nơi, gặp rất nhiều thôn trấn non xanh nước biết, cũng đi qua rất nhiều đô thị phát triển, đứng trên nhà lầu cao tầng thưởng thức gió mát, còn có khi ở vài ngày trong liều bạt, ăn phót mát, cuối cùng anh đi đến Tây Tạng, nghĩ thầm nơi này được mệnh danh là nóc nhà của thế giới, trời xanh mây trắng, biết đâu sẽ bắt gặp được một chút cảm hứng.
Nhưng thật đáng tiếc, anh còn chưa đạt được mục đích, lại mắc phải chứng say núi cao nghiêm trọng, cho nên không thể không ngừng hành trình. Ở bệnh viện tịnh dưỡng suốt mấy ngày, mới ổn định trở lại.
Thời gian đã không còn nhiều, anh không thể không bắt đầu tự hỏi, chính mình đến tột cùng muốn vẽ loại tranh nào. Vì thế Chu Phong tự nhốt mình trong một khách sạn nhỏ, cầm bút vẽ, đối mặt với khung tranh, cố gắng suy nghĩ rất nhiều ngày, cuối cùng cũng không vẽ xuống được cái gì.
Không phải là anh không biết phải vẽ cái gì, mà bởi vì anh đã nghĩ ra bức tranh cần vẽ rồi, nghĩ đến rất rõ ràng, mặc dù bức tranh chưa được vẽ, nhưng cũng đã định hình rất sâu trong đầu anh.
Vương Tiểu Nhị
Từ đầu tới cuối, anh chỉ muốn vẽ Vương Tiểu Nhị thôi.
Chính là, không thể vẽ a!
Anh thở dài một hơi, cả người đều có chút suy sụp. Nếu đem tranh vẽ Vương Tiểu Nhị đi dự triễn lãm, không chừng. . . . . . Sẽ bị Vương Tiểu Nhị kiện về tội xâm phạm bản quyền chân dung đi, đương nhiên, Vương Tiểu Nhị sẽ không hơi đâu mà so đo chuyện này với anh, nhưng khả năng xé bỏ bức tranh lại là rất lớn.
Điều chỉnh tâm tình một chút, Chu Phong từ trong túi hành lý, lấy ra một số bức tranh sửa sang lại, dự định tìm ra một bức hợp ý nhất, đem tham gia triễn lãm tranh lần này.
Ngay sau đó, anh lại nhận được điện thoại của Lý Hải.
"Chu Phong, cậu đang ở đâu?"
Thanh âm Lý Hải so với ngày thường trầm thấp hơn nhiều, nhưng Chu Phong không có để ý, còn cho là do gọi đường xa, nên âm thanh có chút thay đổi.
"Rất xa" Chu Phong một bên trở mình sửa sang lại bức tranh phong cảnh, một bên nói thầm, "Mấy hôm trước mới từ Tây Tạng bị người ta khiên xuống. . . . . ."
Cậu này nói rất nhỏ, nhưng không ngờ Lý Hải lại có thể nghe rõ ràng, lập tức hét lên "Tây Tạng?"
Chu Phong lo sẽ làm cho hắn hoảng sợ, vội vàng nói "Không có việc gì không có việc gì, chỉ là bị chứng say núi cao, nghỉ ngơi vài ngày giờ đã ổn rồi, tôi còn đang chuẩn bị đi thăm phong cảnh mấy hồ nước, một hai ngày nữa mới trở về. Đúng rồi, Lý Hải, cậu đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, có việc gì không?"
Ở một nơi khác bỗng khẽ truyền ra tiếng thở dài qua điện thoại, Lý Hải chậm rãi nói "Cậu trở về đi"
"Hửm?" Chu Phong ngẩn ra, có điểm khó hiểu, anh vừa rồi đã nói hai ngày nữa sẽ trở về, vì cái gì Lý Hải còn nói như vậy?
Lý Hải không có trả lời, yên lặng cúp điện thoại. Chu Phong cầm microphone lo lắng nửa ngày, mới giật mình, lập tức lao ra khỏi khách sạn chạy đi mua vé máy bay.
Đã xảy ra chuyện, nhất định là đã xảy ra chuyện, nếu không Lý Hải sẽ không tự nhiên gọi điện thoại cho anh, nhưng mà rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Trong lòng Chu Phong như thể có cả trăm con bọ gặm qua, anh không muốn gọi điện thoại hỏi Lý Hải, hắn không nói rõ lý do với anh qua điện thoại, nhất định là có nguyên nhân.
Giờ phút này Chu Phong chỉ hận bản thân không thể mọc thêm đôi cánh để nhanh bay trở về, trong lòng anh có cảm giác vô cùng không lành.
Lúc đi mua vé máy bay đã trễ, tất cả vé của chuyến bay trong ngày đều được bán hết, chỉ còn vé cho chuyến 5h sáng ngày mai, Chu Phong sợ sẽ bỏ qua cơ hội này, đành kéo hành lý, ở phòng chờ sân bay chịu lạnh hơn nữa đêm mới có thể đáp chuyến bay trở về. Trên đường lại vòng vo đổi thêm một lần bay, cho nên khi anh về đến nhà, đã là buổi chiều ba ngày sau đó.
Một ngày một đêm anh chưa hề chợp mắt, thời điểm xuống máy bay, con người đã mệt đến rả rời.
"Vương Tiểu Nhị!"
Trong nhà không có một bóng người, không nhìn thấy Vương Tiểu Nhị làm tâm anh thắt lại, mặc kệ là chuyện gì xảy ra cũng được, chỉ hy vọng không phải là Vương Tiểu Nhị gặp chuyện.
Nhìn xem lại đồng hồ, đúng là còn chưa đến giờ Vương Tiểu Nhị tan tầm, Chu Phong nhẹ nhàng thở dài ra một hơi, cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, sau đó gọi điện thoại cho Lý Hải.
"Lý Hải, tôi về rồi"
"Tôi cũng không biết gọi cậu về là đúng hay sai nữa, nhưng nếu không gọi, có lẽ sau này cậu sẽ hận tôi"
Lý Hải trầm mặc trong chốc lát, "Vương Tiểu Nhị ở bệnh viện Đệ Tam, hình như là ăn uống không điều độ lại uống rượu quá độ, trở thành loét dạ dày nghiêm trọng, hôm trước mới vừa làm phẫu thuật xong, cậu đi thăm Vương Tiểu Nhị đi"
"Bệnh viện Đệ Tam?" đồng tử Chu Phong co rụt lại, sau đó dùng sức thở ra một hơi, "Được, tôi biết rồi"
Vương Tiểu Nhị. . . . . . Nhập viện
Chu Phong ngã ngồi vào sô pha, cảm thấy khí lực toàn thân đều mất hết, điều anh không hy vọng nhất. . . . . . Cũng không muốn gặp nhất, đã xảy ra. Rõ ràng trong lòng đang gào thét bảo bản thân phải mau chống đến bệnh viện xem Vương Tiểu Nhị, chính là. . . . . . Thân thể lại mềm nhũn, cự tuyệt chấp hành.
Trong lúc nhất thời, Chu Phong cũng không biết chính mình là đang tức giận hay là lo lắng. Ăn uống không cố kỵ, uống rượu quá độ, chẳng lẽ không có anh ở bênh cạnh, Vương Tiểu Nhị sẽ không thể tự chăm sóc cho mình sao? Cũng không phải trẻ con mười tuổi, ngay cả cuộc sống của bản thân cũng không thể tự lo liệu được?
Dù trong lòng đang đem Vương Tiểu Nhị mắng đến cẩu huyết lâm đầu, thế nhưng Chu Phong vẫn là cố gắng ngồi dậy, đi đến bệnh viện.
Bệnh viện khắp nơi đều tràn ngập mùi thuốc khử trùng, không mấy dễ chịu, lần đầu tiên trong đời, Chu Phong nhận định đây là mùi hương mà anh ghét nhất, nếu có thể, đời này anh mong muốn không tái bước chân vào đây nửa bước. Nhưng hiện tại, anh lại không thể không ở cái không gian chứa đầy mùi thuốc khử trùng này mà tìm tìm kiếm kiếm.
Rốt cục, sau khi đi gần hết các phòng bệnh, anh cũng tìm được Vương Tiểu Nhị trong một phòng đơn.
Nam nhân này, chính là đang ngồi dựa vào đầu giường, trong tay ôm laptop, đầu đội tai nghe, nhìn vào màn hình chủ trì cuộc họp. Bị màng hình máy tính che mất, nên Chu Phong chỉ nhìn thấy được đôi mắt của Vương Tiểu Nhị. Nhìn xem đôi mắt chuyên chú kia, hoàn toàn là một bộ dáng cuồng công việc, có giống chút gì với bộ dáng vừa làm phẫu thuật xong đâu.
Trong lòng Chu Phong dâng lên một cỗ hờn dỗi, nhất thời tiến vào cũng không muốn, mà đi ra cũng không xong, cứ đứng ngốc ở cửa, hận không thể với tay lấy chậu kiểu ở bên cạnh ném vào sau ót của Vương Tiểu Nhị cho hả giận.
Lúc này Vương Tiểu Nhị liếc mắt một cái đã thấy được anh, ánh mắt nhìn tới trên mặt Chu Phong, vẫn thản nhiên lạnh lùng, chỉ nghe Vương Tiểu Nhị nói một câu "Cuộc họp hôm nay dừng tại đây" , sau đó liền tháo tai nghe tắt máy tính.
Lúc này Chu Phong mới nhìn thấy rõ, sắc mặt Vương Tiểu Nhị trắng bệch dọa người. Tim anh bỗng hẫng một nhịp, cỗ hờn dỗi nhất thời tan biến, do dự một lúc vẫn là đẩy cửa bước vào.
"Tôi vừa về đến nhà, nghe nói cậu nằm viện, nên đến thăm. . . . . ."
Chu Phong cố gắng làm cho thanh âm của mình bình tĩnh một chút, chứ kỳ thật anh đang muốn hét lên 'cậu con mẹ nó không muốn sống nữa, mới phẩu thuật xong liền liều mạng như vậy!'
"Bệnh bao tử nhẹ thôi" Vương Tiểu Nhị thản nhiên nói, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên mặt Chu Phong không dời đi.
Chu Phong có chút khó thở, dạ dày lủng một lỗ mà bảo là bệnh nhẹ, anh lại muốn hét lên, phải cố hít sâu vài hơi mới có thể nén xuống.
"Vẫn là nên nghỉ ngơi nhiều. . . ."
Anh dùng khóe mắt liếc nhìn cái laptop trên bàn, "Phải nghỉ ngơi, ăn uống điều độ thì mới mau hồi phục"
Rõ ràng trong lòng rất quan tâm, thế nhưng những lời nói ra lại thật khách sáo, mà dù có bảo anh nói lời thật lòng, anh cũng làm không được. Chu Phong cảm thấy chính mình không được tự nhiên, bắt đầu hối hận bản thân lỗ mãng mà chạy đến đây.
Anh cùng Vương Tiểu Nhị, rốt cuộc cũng không thể quay về như trước.
Sắc mặt Vương Tiểu Nhị trầm đi vài phần, so với gương mặt nhợt nhạt lúc nãy, lại càng khó coi hơn.
"Không cần anh quan tâm. . . . . " Vương Tiểu Nhị lạnh lùng hừ một tiếng, quay mặt nhìn ra phía cửa sổ, "Nói đi là đi, ngay cả thông báo một tiếng cũng không có"
Chu Phong chán nản, lại nhớ tới chuyện Vương Tiểu Nhị cùng tình nhân, càng cảm thấy trong lòng không thoải mái, phẫn nộ nói "Tôi cũng muốn nói cho cậu. . . . . . Nhưng cậu thường xuyên năm ba ngày không về nhà, tôi làm sao thông báo. . . ."
Cải cọ được hai câu, anh đột nhiên cảm thấy làm vậy thật vô nghĩa, liền ngậm miệng không nói nữa. Sau khi ngồi lại một lát, liền dự định đứng lên rời đi.
Không ngờ Vương Tiểu Nhị đột nhiên đứng dậy, nắm chặt tay anh, có lẽ vì động tác quá mạnh làm vết thương nứt ra, Vương Tiểu Nhị kêu lên một tiếng đau đớn, té trở lại trên giường. Thế nhưng, tay cầm lấy tay Chu Phong vẫn thủy chung không có buông ra.
"Cậu làm gì vậy? Nằm im đi!" Chu Phong quýnh quán, rốt cục vẫn rống lên một câu, sau đó mới hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình tĩnh trở lại.
"Miệng vết thương đau lắm không? Tôi đi gọi bác sĩ. . . . ."
"Không cần. . . . . ." Vương Tiểu Nhị cúi đầu nói một câu, "Tôi đói bụng!"
Chu Phong trừng mắt, chằm chằm nhìn gương mặt tái nhợt của Vương Tiểu Nhị một hồi, cuối cùng vẫn là mềm lòng, oán hận nói "Buông tay đi, Tôi mua giúp cậu"
Vương Tiểu Nhị chậm rãi buông tay, sau khi nhìn thấy Chu Phong vội vã đi ra khỏi phòng, lúc này mới bóp bóp lòng bàn tay, nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần.
Chu Phong trước tiên đi tìm bác sĩ phụ trách cho Vương Tiểu Nhị, hỏi xem bị loét bao tử thì có thể ăn những thức ăn gì, sau đó mới chạy ra bên ngoài, mua lấy hai phần cháo. Một phần là cho Vương Tiểu Nhị, còn một phần là cho chính mình, nghe mùi cháo, Chu Phong mới bất giác phát hiện, anh cũng đã mười mấy tiếng đồng hồ chưa có thứ gì vào bụng.
Sau khi trở lại phòng bệnh, anh lấy cho Vương Tiểu Nhị một phần, rồi tự mình lấy một phần, ngồi ở một bên ăn ngấu nghiến, dường như so với Vương Tiểu Nhị còn đói hơn. Chờ anh ăn xong rồi, ngẩn mặt lên mới phát hiện, chén cháo của Vương Tiểu Nhị cơ hồ không vơi đi chút nào.
"Sao cậu không ăn? Nhạt quá à? Bác sĩ nói, cậu bây giờ chỉ có thể ăn những thứ này"
Sở Kha nhìn lại anh, chỉ phun ra một chữ "Nóng!"
"Để tôi thổi giúp cậu"
Chu Phong không nề hà cầm lấy chén và thìa từ trong tay Vương Tiểu Nhị, anh múc lấy một muỗng cháo, nhẹ nhàng mà thổi vài cái, sau đó đưa đến bên môi Vương Tiểu Nhị. Vương Tiểu Nhị cũng không hề khướt từ, ngoan ngoãn hé miệng đem muỗng cháo nuốt vào trong bụng.
Cứ như vậy, hai người một người đút, một người ăn, chỉ trong một lát chén cháo đã thấy đáy. Kỳ thật lúc này cháo đã không còn nóng, nhưng mà Vương Tiểu Nhị không có nói sẽ tự ăn, Chu Phong cũng đành kiên trì đút tiếp, Vương Tiểu Nhị là người bệnh, không cần so đo. Dù sao thì không khí hiện tại cũng rất tốt, anh cùng Vương Tiểu Nhị, đã bao năm chưa thân mật như vầy, vô luận như thế nào anh cũng luyến tiếc đem bầu không khí này phá hủy đi.
Nhưng là anh không phá hủy, không có nghĩa là người khác không thể phá hủy, ngay lúc anh vừa đút xong muỗng cháo cuối cùng, cửa phòng lặp tức bị đẩy vào.
"Vương mỹ nhân, xem tôi đem cái gì cho cậu ăn nè. . . . . . A?"
Phương Thủ Thành đang phấn khởi đi vào, vừa lúc bắt gặp Chu Phong, liền có chút giật mình, rồi lập tức tỉnh ngộ bản thân tựa hồ đã làm hỏng cái gì, vội vàng xua tay "Ngại quá, quấy rầy. . Quấy rầy . . . . hai người cứ tiếp tục. . ."
Ai biết hành động của Chu Phong so với hắn còn nhanh hơn, lập tức để chén cháo rỗng xuống, đứng dậy nói "Không còn sớm, tôi về sắp xếp lại hành lý, tạm biệt"
Nói xong, bóng anh cũng đã sắp ra khỏi phòng.
"Ai. . . . . . Ai. . . . . . Anh liền như vậy đi rồi a. . . ."
Phương Thủ Thành nhìn theo bóng dáng anh, phí công kêu to một câu, vừa quay đầu, liền nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Vương Tiểu Nhị đang chíu thẳng trên người mình, tự nhiên liền rùng mình một cái.
"Này này, cậu đừng trừng tôi như vậy được không, tôi làm sao biết Chu Phong tới đây . . . . . ." Phương Thủ Thành giơ hai tay lên cao, "Cậu còn phải cảm ơn tôi mới đúng, nếu không phải tôi bám lấy Lý Hải ba ngày ban đêm, Chu Phong lúc này không biết còn đang đi chơi nơi nào, tôi dù không có công lao, thì cũng có khổ lao mà. . . ."
Nói tới đây, Phương Thủ Thành đột nhiên biến sắc, hì hì cười nói "Chu Phong trở về nhanh như vậy, rõ ràng là lo lắng cho cậu, hắc hắc, chúc mừng chúc mừng, Vương mỹ nhân, khổ nhục kế này của cậu cực kỳ thành công nha, trong lòng Chu Phong khẳng định còn có cậu a"
Lời này thực hữu dụng, sắc mặt Vương Tiểu Nhị lập tức tốt lên rất nhiều, nhưng vẫn giả bộ lạnh lùng trừng mắt nhìn Phương Thủ Thành liếc một cái, phun ra bốn chữ "Nói hưu nói vượn"
Dù sao Vương Tiểu Nhị cũng sẽ không thừa nhận là mình cố ý làm tổn hại thân thể để bức Chu Phong trở về.
Phương Thủ Thành làm sao còn sợ bị Vương Tiểu Nhị trừng, cười hì hì kéo ghế cạnh giường ngồi xuống, vẻ mặt vô cùng quái đản hỏi "Nè nè nè, nói coi, vừa rồi được Chu Phong đút cháo, hương vị có phải rất ngọt ngào không?"
Vương Tiểu Nhị lạnh lùng hừ một tiếng, không nghĩ phản ứng này cũng rất kỳ quái.
"Không nói a. . . . . . Tôi đây sẽ đi nói với Chu Phong, là cậu cố ý. . . . . ."
"Cậu dám!"
Phương Thủ Thành cười ha hả, cái này rất vui nha, khó có cơ hội bắt được nhược điểm của Vương Tiểu Nhị, ngu gì không chọc ghẹo cho đã.
Vương Tiểu Nhị đau đầu lấy tay nhu nhu cái trán, đời này Vương Tiểu Nhị còn chưa gặp qua tên nam nhân nào quái đản như Phương Thủ Thành, so với nữ nhân còn khó đối phó hơn, Vương Tiểu Nhị cũng không biết chính mình như thế nào lại cùng tên quái đản Phương Thủ thành này kết làm bằng hữu nữa.
Cháo kia là ngọt hay đắng, Vương Tiểu Nhị làm sao biết, bởi vì Vương Tiểu Nhị căng bản không có nhận ra mùi vị, thời điểm Chu Phong đút Vương Tiểu Nhị ăn muỗng cháo đầu tiên, suy nghĩ của Vương Tiểu Nhị cũng đã bay xa rồi.
Người giống nhau, hành động cũng giống nhau, thật lâu trước kia cũng từng có một màn đồng dạng như vừa rồi.
Đó là lần đầu tiên Vương Tiểu Nhị tâm động.
Gia cảnh nhà Vương Tiểu Nhị trước kia cũng không khá giả, cho nên lúc vừa vào trung học, Vương Tiểu Nhị đã bắt đầu vừa học vừa làm, mãi cho đến tốt nghiệp đại học, Vương Tiểu Nhị chẳng những tự thanh toán học phí, mà còn kiếm được một chút tiền vốn, bắt đầu gây dựng sự nghiệp của riêng mình.
Thời điểm khởi đầu luôn luôn vất vả, Vương Tiểu Nhị trời sinh tướng mạo đã xuất chúng, nhưng đồng thời phương diện này cũng làm cho Vương Tiểu Nhị rước lấy không ít phiền phức, nhất là lúc công ty vừa mới khởi nghiệp, vì bắt mối làm ăn, không ít lần Vương Tiểu Nhị bị người khác quấy rối, có thể né, Vương Tiểu Nhị đều né, nếu không thể trốn tránh, Vương Tiểu Nhị sẽ trực tiếp kết thúc việc làm ăn, tính tình Vương Tiểu Nhị cho tới bây giờ đều là như vậy, Vương Tiểu Nhị không muốn dùng thân thể để đổi lấy công việc, cho nên con đường gây dựng sự nghiệp của Vương Tiểu Nhị cũng gặp không ít chông gai.
Cũng may Vương Tiểu Nhị có thiên phú về buông bán, lại siêng năng chịu khó, cuối cùng công ty cũng vượt qua được thời kỳ khó khăn. Công ty sau khi thành lập được năm năm, Vương Tiểu Nhị tìm được đối tác thích hợp, nhận được tiền đầu tư, thành công đem quy mô công ty mở rộng thêm mấy lần, lúc sau khi thâm nhập vào thị trường, càng thu hút thêm nhiều nhà tài chính.
Đang lúc sự nghiệp của Vương Tiểu Nhị như mặt trời giữa trưa, Vương Tiểu Nhị gặp được Chu Phong.
Quá trình cùng Chu Phong quen biết, cũng không tính là vui vẻ, ấn tượng đầu tiên Vương Tiểu Nhị dành cho Chu Phong cũng không tốt lắm, Vương Tiểu Nhị cảm thấy Chu Phong chính là một công tử con nhà giàu, tuy rằng từng cứu mình một lần, nhưng tâm tư cũng không mấy gì là tốt đẹp, đều là một bọn biến thái giống nhau.
Vương Tiểu Nhị đã quá quen thuộc với những gương mặt trêu hoa ghẹo bướm, vừa thấy ánh mắt Chu Phong nhìn mình, toàn bộ ý đồ của anh đều bị Vương Tiểu Nhị biết rõ ràng. Nhưng khác với bọn người kia, Chu Phong dù sao cũng biết chừng mực, không có mượn cớ mà sàm sỡ Vương Tiểu Nhị, cho nên Vương Tiểu Nhị cũng không phản đối cùng Chu Phong tới lui, nhất là sau khi Vương Tiểu Nhị biết thân phận Chu Phong đối với sự nghiệp của mình giúp ít rất nhiều.
Đúng vậy, Vương Tiểu Nhị ngay từ đầu đồng ý gặp gỡ Chu Phong thì đã mang tâm tư lợi dụng, chỉ cần Chu Phong không làm quá phận, Vương Tiểu Nhị chấp nhận cùng Vương Tiểu Nhị ăn vài bữa cơm, xem vài bộ phim hay dự vài cuộc triễn lãm tranh, coi như là nghỉ ngơi sau những ngày làm việc quá nhiều.
Chu Phong là một kẻ ngu ngốc, ngốc đến nỗi rõ ràng biết Vương Tiểu Nhị đang lợi dụng chính mình, vậy mà cứ năm ba ngày lại chạy đến tìm Vương Tiểu Nhị. Kỳ thật hai người bọn họ trong lúc ấy cũng không có tiếng nói chung, Vương Tiểu Nhị là kẻ kinh doanh chỉ nghĩ đến lợi nhuận, mà Chu Phong lại là loại họa sĩ khờ dại thích lãng mạn. Mỗi lần Chu Phong hưng phấn đem tác phẩm mình vẽ cho Vương Tiểu Nhị xem, Vương Tiểu Nhị vĩnh viễn đều chỉ có một phản ứng duy nhất.
Vương Tiểu Nhị đánh giá xem bức tranh của Chu Phong đáng giá bao nhiêu tiền.
Chu Phong mỗi lần đều thất vọng mà đi, nhưng chỉ cách vài hôm, anh lại quên mất bài học lần trước, kích động chạy đến tìm Vương Tiểu Nhị. Thời gian trôi qua, Vương Tiểu Nhị cũng không có cách nào với anh, đành mặc kệ, dù sao tại thời điểm Vương Tiểu Nhị quyết đi hạ dao, cũng tuyệt đối sẽ không nương tay.
Dựa vào quan hệ với Chu Phong, Vương Tiểu Nhị ở thương trường quen được không ít đối tác, có rất nhiều người trước kia Vương Tiểu Nhị rất muốn làm quen nhưng không cách nào làm quen được, mà Chu Phong là cậu hai tập đoàn Thiện Nghiệp, lại hoàn toàn không ý thức được thân phận quan trọng của mình, cứ thế liền không công đưa toàn bộ lợi ít cho Vương Tiểu Nhị hưởng.
Thời điểm đó, bọn họ thậm chí cả tay còn chưa nắm qua.
Cho nên, Vương Tiểu Nhị chưa từng có nghĩ tới, có một ngày chính mình sẽ yêu nam nhân chỉ có giá trị lợi dụng này.
Vương Tiểu Nhị làm ăn càng lớn, xã giao cũng càng nhiều, vì thế, Vương Tiểu Nhị ngày càng không kiên nhẫn với việc Chu Phong cứ ba ngày hai hôm lại đến tìm Vương Tiểu Nhị làm phiền. Nhưng mà vô luận Vương Tiểu Nhị đối với anh có bao nhiêu lãnh đạm, Chu Phong lại giống như là không hề phát hiện ra.
Hôm đó hình như Vương Tiểu Nhị đã mắng Chu Phong một chút, thời gian qua lâu rồi, mắng cái gì Vương Tiểu Nhị cũng không có nhớ rõ, chỉ biết là sao đó Chu Phong có khoảng một tháng cũng chưa tới tìm Vương Tiểu Nhị, hiển nhiên là bị mắng rất tàn nhẫn.
Không bị Chu Phong làm phiền, Vương Tiểu Nhị đến ngay cả thời gian nghỉ ngơi đều không có, Vương Tiểu Nhị đem toàn bộ thời gian dồn vào công việc và xã giao, cuối cùng mệt đến sinh bệnh. Đều Vương Tiểu Nhị vạn lần không nghĩ đến, chính là Chu Phong lại là người chạy đến bệnh viện thăm Vương Tiểu Nhị đầu tiên, còn mang theo một bát canh gà. Chu Phong không biết lúc đó Vương Tiểu Nhị đã tỉnh, ngay tại giường bệnh nhỏ giọng dặn dò y tá nhớ đem canh gà giữ ấm, chờ lúc Vương Tiểu Nhị tỉnh dậy có thể uống ngay.
Từ đó về sau, Vương Tiểu Nhị một ngày ba bữa đều có canh gà uống, có lẽ sợ Vương Tiểu Nhị uống ngán, phụ liệu chế biến canh gà luôn luôn thay đổi, Vương Tiểu Nhị nằm bệnh viện bảy ngày, thế nhưng chưa có lần nào lại uống quá một vị canh gà.
Thời điểm con người bị bệnh, có lẽ sẽ hết sức dễ dàng trở nên cảm tính. Chén canh gà cuối cùng, chính Vương Tiểu Nhị đã bảo Chu Phong đút cho mình uống, gương mặt tươi cười cùng thỏa mãn của Chu Phong lúc ấy, đến bây giờ vẫn còn khắc sâu trong lòng Vương Tiểu Nhị.
Trong lòng Vương Tiểu Nhị, lần đầu tiên chấp nhận một người. Có lẽ Vương Tiểu Nhị cùng những kẻ khác không có gì bất đồng, nhưng hành động theo đuổi của nam nhân khờ khạo này, nghĩ lại, cũng có điểm rất đáng yêu.
Vương Tiểu Nhị yêu thương Chu Phong, chính là vì hai mươi mốt chén canh gà không cùng mùi vị kia, có đôi khi Vương Tiểu Nhị cũng cảm thấy tình yêu của mình thật sự quá rẻ, hai mươi mốt chén canh gà không đồng mùi vị thôi, đã đem được tâm của Vương Tiểu Nhị mua mất.
Nhưng yêu chính là yêu, tuy rằng Vương Tiểu Nhị thuộc loại người tính tình không tự nhiên nên chậm chạp chưa có nói ra, nhưng là sau này Vương Tiểu Nhị không hề cự tuyệt những hành động thân mật của Chu Phong, chẳng phải là biểu hiện rõ ràng nhất rồi sao. Lúc đó chỉ cần Chu Phong chịu chủ động thêm một chút, bọn họ đã có thể nước chảy thành sông. Chính là. . . . . Chính là vì cái gì Chu Phong còn muốn. . . . .
Nghĩ đến đây, sắc mặt Vương Tiểu Nhị lại bắt đầu chuyển lãnh, trong tâm Vương Tiểu Nhị có một cây gai, đã đâm suốt mười năm rồi, đã ở trong cơ thể Vương Tiểu Nhị mọc rể nẩy mầm, rối rắm thành đoàn, cây gai này một ngày không nhổ bỏ, Vương Tiểu Nhị sẽ không tài nào đối xử tốt với Chu Phong được.
Phương Thủ Thành nhìn thấy sắc mặt Vương Tiểu Nhị không đúng, làm sao còn tính chuyện chọc ghẹo Vương Tiểu Nhị nữa, trước khi Vương Tiểu Nhị kịp nỗi bão, hắn đã vụt chạy nhanh như tia chớp.
Hai giờ sáng. . . . . . "Lý Hải đưa tay lên xem đồng hồ, sau đó bất đắc dĩ nhìn lại Chu Phong
"Cậu lại bảo tôi đi uống rượu?"
'Ngủ không được. . . . . ." Chu Phong hữu khí vô lực ngồi phịch trên ghế sofa đối diện, trước mắt có điểm say xe, lúc Lý Hải đến, anh đã uống được hơn nửa bình rượu.
Lý Hải đoạt lấy ly rượu từ trong tay anh, im lặng mà thở dài một hơi.
"Chu Phong, cồn không có tác dụng thôi miên, cậu hiện tại nên đi ngủ đi, đừng để Vương Tiểu Nhị chân trước mới ra khỏi bệnh viện, chân sau cậu lại bước vào, khi đó thật sự trở thành một đôi uyên ương đồng mệnh"
Chu Phong hơi lắc đầu, nhắm mắt lại xoa xoa huyệt thái dương, sau đó mới nói "Lý Hải, căn nhà gỗ kia. . . . Tôi còn có thể ở không?"
"Ửm? Không phải lúc trước mỗi ngày cậu đều đến đó sao, có ai không cho cậu đi đâu"
Lý Hải có chút trì đột không thể phản ứng lại ngay, đây là do hắn mấy ngày trước bị Phương Thủ Thành bám lấy, cuối cùng phải đem một chút rượu nổi tiếng mới tống tiễn được hắn đi, còn chưa có nghỉ ngơi tốt, lại bị Chu Phong kêu đến uống rượu, tinh thần không đủ, lộ ra đôi mắt đen thui.
"Tôi là nói đến đó ở luôn" Chu Phong giải thích một chút.
Lý Hải ngẩn ra, lúc này mới hiểu được, nhíu mày nói "Cậu muốn cùng Vương Tiểu Nhị chia tay? Tôi nghĩ, mặc kệ hai người trước kia có khúc mắc gì, ngồi lại nói rõ với nhau không tốt sao? Cậu cũng không phải không thương Vương Tiểu Nhị, mà Vương Tiểu Nhị đối với cậu cũng không phải hoàn toàn không có cảm tình. . . ."
Mấy ngày này bị Phương Thủ Thành cuốn lấy, hắn đại khái cũng hiểu được giữa Vương Tiểu Nhị và Chu Phong có một chút vấn đề, tuy rằng Phương Thủ Thành có lẽ không biết được toàn bộ, bất quá những gì hắn biết chắc chắn cũng không ít. Hắn luôn miệng nói Vương Tiểu Nhị yêu thương Chu Phong, trông không giống là giả dối. Sau đó Lý Hải nghĩ lại một chút, mới cảm thấy lúc trước khi Chu Phong chủ động chia tay, Vương Tiểu Nhị chính là nắm chết không buông, chẳng phải là đã quá rõ ràng, cho nên hắn mới có thể gọi điện thoại kêu Chu Phong trở về.
"Tôi cũng tưởng rằng như vậy. . . . ." Chu Phong cười khổ một chút, "Lúc Vương Tiểu Nhị kiên quyết không cho tôi đi, tuy không biết rõ nguyên nhân, nhưng tôi cũng có một chút mong chờ, nhưng là. . . . . . Nhưng là lần này Vương Tiểu Nhị nhập viện, làm tôi rốt cuộc hiểu được"
"Hiểu được cái gì?"
"Tôi không thể chăm lo cho Vương Tiểu Nhị như trước kia" Chu Phong cảm thấy được trong mắt thực khô khốc, nhưng lúc này đây, anh lại không có rơi lệ, "Vương Tiểu Nhị chỉ thích hợp với người nhiệt tình, hay nói cách khác, Vương Tiểu Nhị đối với việc tự gánh vát cuộc sống. . . . . . Vương Tiểu Nhị không thể sống cuộc sống mà không có ai chiếu cố, mà tôi lại không thể giống như trước đây lo lắng từng ly từng tí cho Vương Tiểu Nhị, Lý Hải, cậu có hiểu không? Tôi chỉ hy vọng Vương Tiểu Nhị có cuộc sống bình an, không bệnh không nạn"
"Vậy cậu chuẩn bị để ai chiếu cố Vương Tiểu Nhị?" Lý Hải nghi hoặc "Cậu đi rồi, không phải càng không có ai chăm sóc Vương Tiểu Nhị sao?"
"Vương Tiểu Nhị có rất nhiều tình nhân. . . . . " Chu Phong trầm mặc một chút, "Sẽ luôn có người nguyện ý chăm sóc Vương Tiểu Nhị"
"Phương Thủ Thành nói với tôi, Vương Tiểu Nhị không hề có tình nhân, một người cũng không, cậu là người duy nhất" Lý Hải thật cẩn thận đem chữ cuối cùng nói ra.
Chu Phong ngạc nhiên một chút, sau đó cười khổ "Cậu không tin tôi? Tôi đã thấy tận mắt, còn không chỉ một lần. . . ."
Giờ hồi tưởng lại đoạn thời gian lén lút theo dõi Vương Tiểu Nhị, anh cảm thật vớ vẩn. Tội gì đâu? Đúng là nên chia tay. Chỉ tiếc là anh không sớm nhận ra, nếu không sẽ không làm ra những hành động khiến người khác chê cười như vậy.
Lý Hải đột nhiên cảm thấy được có điểm đau đầu, chuyện tình cảm, người trong cuộc luôn luôn không nhìn rõ, càng làm thì càng rối rắm.
"Nhà gỗ cậu muốn dọn vào lúc nào cũng được. Chu Phong, tôi chỉ khuyên cậu một câu, nhìn thấy cũng chưa chắc là thật, cậu và Vương Tiểu Nhị nên nói chuyện rõ ràng với nhau đi. Tôi không muốn một ngày nào đó cậu lại hối hận"
"Nếu Vương Tiểu Nhị chịu ngồi xuống nói chuyện thì tốt rồi, sự việc sẽ không kéo dài đến ngày hôm nay. . . . . . Lý Hải, ngày mai tôi sẽ dọn qua"
Chu Phong cũng không biết, sau khi anh cùng Lý Hải đi về, hắn liền gọi điện thoại cho Phương Thủ Thành. Bởi vậy, khi anh mới thu thập xong hành lý định dọn qua nhà gỗ, lúc mở cửa, đã bị Vương Tiểu Nhị chắn ngay trước mặt.
"Anh phải đi?"
Vương Tiểu Nhị dựa vào tường, cơ hồ đem toàn bộ sức nặng cho phần trên cơ thể chống đỡ, trên người vẫn mặc Vương Tiểu Nhị phục bệnh nhân, còn tản ra mùi thuốc sát trùng nồng đậm, sắc mặt thập phần quái dị, tái nhợt lại phớt qua một chút màu đỏ.
"Cậu sao lại đến đây?"
Chu Phong kêu lên một tiếng sợ hãi, đang định dìu Vương Tiểu Nhị vào trong, lại bị Vương Tiểu Nhị dùng sức gạt ra, không ngờ dùng lực hơi mạnh, làm miệng vết thương nứt ra, đồng phục bệnh nhân màu trắng thấm một chút máu đỏ.
"Anh phải đi?" Vương Tiểu Nhị hỏi lại một lần, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú gương mặt Chu Phong.
Chu Phong vẫn chưa phát hiện bụng Vương Tiểu Nhị chảy máu, chỉ thẳng tắp nhìn vào mắt Vương Tiểu Nhị, sau đó kiên định phun ra một chữ "Phải"
Sắc đỏ trên mặt Vương Tiểu Nhị lặp tức biến mất, so với trước kia càng thêm tái nhợt.
Chu Phong chuyển dời ánh mắt, không đành lòng lại nhìn, chính là thấp giọng nói "Tôi đưa cậu về lại bệnh viện, sau này không có tôi bên cạnh, cậu nên học cách tự chăm sóc mình"
"Không cần. . . . . ." thanh âm Vương Tiểu Nhị vừa lãnh vừa trầm, như thể từ kẽ răng rít ra.
Bàn tay đưa ra của Chu Phong hơi dừng một chút, sau đó rốt cục thu trở về. Anh không nói thêm gì nữa, lẳn lặng kéo hành lý bước về phía trước, đi ngang qua mặt Vương Tiểu Nhị.
Anh không có quay đầu lại, nhưng vẫn cảm nhận được sau lưng truyền đến một cỗ liệt hỏa, còn mang theo một loại tổn thương sâu sắc. Anh biết, đây là Vương Tiểu Nhị đang nhìn anh. Có lẽ, Vương Tiểu Nhị thật sự đối với anh cũng có chút tình cảm, nhưng là đã quá muộn rồi, anh hiện tại đã không còn muốn quay đầu lại.
Ngoài cửa lớn, Phương Thủ Thành hít mạnh một hơi thuốc, sau đó ném tàn thuốc, dùng sức giẫm, ba bước chỉ cần hai đã nhanh chóng đứng trước mặt Chu Phong.
"Anh nghĩ tại sao Vương Tiểu Nhị lại từ bệnh viện chạy đến đây?"
Chuyện đã qua, cứ xem như là quá khứ đi, Chu Phong cùng Vương Tiểu Nhị trong quá khứ và cả hiện tại, ai đúng ai sai hắn không biết, hắn chỉ biết là hiện tại Vương Tiểu Nhị đang bất chấp bệnh tình muốn níu giữ Chu Phong lại.
"Phương Thủ Thành. . . . ." Chu Phong bình tĩnh nhìn hắn, "Nhờ cậu chăm sóc Vương Tiểu Nhị"
"Tôi không phải mẹ Vương Tiểu Nhị, cũng không phải đầy tớ của Vương Tiểu Nhị, dựa vào cái gì!" Phương Thủ Thành chửi ầm lên, "Tôi đây thật quá xui xẻo, bị kẹp giữa hai người, không có ngày nào được yên thân. . . . ."
Chu Phong nhẹ nhàng thở dài một hơi, đột nhiên lòng anh có chút đồng cảm với Phương Thu Thành, những năm qua, mỗi lần anh cùng Vương Tiểu Nhị xảy ra mâu thuẫn, Vương Tiểu Nhị sẽ bỏ nhà đi đêm, mà mười lần thì hết năm lần là chạy đến chỗ Phương Thủ Thành ở.
"Mấy năm nay đã phiền cậu, thật xin lỗi" Anh xoay người, chân thành nhìn Phương Thủ Thành cáo lỗi.
Đây là lần đầu tiên anh có thể bình thản nói chuyện với nam nhân này, không hề hoài nghi hắn cùng Vương Tiểu Nhị có tư tình.
"Chu Phong, anh xin lỗi tôi làm gì, anh cũng đâu có ném tiền lên đầu tôi, bắt tôi phải lên giường bán mông cho anh, câu xin lỗi này, nên dành cho Vương Tiểu Nhị . . . . . ."
Lời nói của Phương Thủ Thành cực kỳ khó nghe, đừng nói là Chu Phong nghe xong liền biến sắc, mà ngay cả sắc mặt của Vương Tiểu Nhị cũng thay đổi, đang tái nhợt bỗng nỗi lên một màu đỏ sậm phi thường khó coi.
"Cậu là đang nói. . . . . ."
Chu Phong gương mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy vài cái, mới rốt cục thừa nhận. Anh buông ra hành lý, chậm rãi xoay người, đi đến trước mặt Vương Tiểu Nhị.
"Thực xin lỗi. . . . . . Mười năm qua, lòng tôi vẫn luôn cảm thấy áy náy, cũng chưa bao giờ chính thức nói lời xin lỗi cậu, tôi biết không thể lấy tình yêu ra làm cái cớ, sai lầm chính là sai lầm, cậu tha thứ cũng được, không tha thứ cũng được, chờ khi cậu hết bệnh, cứ đánh tôi một trận hả giận cũng được. . . . ."
Chát!
Chu Phong chỉ mới nói đến một nửa, đã bị buộc phải dừng lại. Vương Tiểu Nhị hung hăng trút xuống anh một cái tác, phi thường dùng sức, đánh cho Chu Phong chao đảo té xuống dưới đất, mặt cũng sưng lên, còn chưa kịp đứng lên, chợt nghe Phương Thủ Thành kinh hô một tiếng.
"Vương Tiểu Nhị, máu!"
Bởi vì dùng sức, miệng vết thương của Vương Tiểu Nhị bị vỡ, nứt ra vài phần, đồng phục bệnh nhân màu trắng lúc này đã thấy rõ vết máu đỏ sẫm, thậm chí ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy tốc độ lan rộng của nó.
Chu Phong liền như vậy trơ mắt nhìn Vương Tiểu Nhị ngục ngã xuống trước mặt mình, không thể nhúc nhích.
"Vươ . . ng. . . . . . Tiểu. . . . Nhị. ."
Anh hô một tiếng, tê tâm liệt phế.
Sau khi đem Vương Tiểu Nhị trở lại bệnh viện, Chu Phong liền ngồi ở ghế dài ngẩn người, có một y tá thấy mặt anh sưng thủng, hảo tâm đến hỏi anh cần bôi thuốc hay không, anh vẫn là ngẩn người không phản ừng.
Phương Thủ Thành thấy thế tức giận mắng một câu "Anh hiện tại bày ra bộ dáng người chết này cho ai xem, Vương Tiểu Nhị phẫu thuật bên trong cũng đâu có thấy"
Hắn bởi vì tự ý mang Vương Tiểu Nhị ra ngoài, còn khiến cho miệng vết thương của Vương Tiểu Nhị nứt ra, bị bác sĩ điều trị mắng cho một trận, nên đang vô cùng tức giận.
Nhưng Chu Phong vẫn như trước ngẩn người, hoàn toàn không có nghe thấy.
Phương Thủ Thành liếc thấy anh thất hồn lạc phách, hai mắt chỉ chăm chăm nhìn cửa phòng phẫu thuật, hắn biết lúc này có nói gì cũng chỉ là vô ích, đành nuốt nước miếng, lại vẫn cảm thấy có chút không cam lòng, liền bồi thêm một câu "Mười năm qua, cái Vương Tiểu Nhị chờ đợi, chính là một câu 'xin lỗi' này của anh", sau đó hắn không quan tâm đến Chu Phong nữa, rút một điều thuốc chạy ra khỏi bệnh viện mà hút.
Sau khi phẫu thuật kết thúc, Vương Tiểu Nhị được đẩy ra, nhãn tình Chu Phong lặp tức sáng lên, chạy theo bên cạnh Vương Tiểu Nhị không chịu rời. Bác sĩ thấy vậy cũng không có mắng thêm, chỉ dặn dò vết thương còn chưa kép lại, không được lại đem bệnh nhân ra ngoài, cũng may lúc nãy không có nhiễm trùng, nếu không thì đã rắc rối to.
Chu Phong gật đầu lia lịa, cũng không dám … rời đi Vương Tiểu Nhị nửa bước. Phương Thủ Thành ở bên cạnh anh trong chốc lát, sau đó thì trở lại công ty.
Vương Tiểu Nhị mê man suốt sáu giờ, tới hơn mười giờ tối mới tỉnh lại, vừa mới mở mắt, liền thấy được Chu Phong đang ngồi bên cạnh, Vương Tiểu Nhị cực kỳ kinh ngạc, bốn mắt đối nhau nhìn chằm chằm.
"Cậu có biết tại sao tên tôi có chữ Chu không?" Chu Phong mở miệng trước, thanh âm trầm thấp, như đang đè nén cái gì.
Vương Tiểu Nhị cau mày, không biết là do vết thương hết thuốc tê, hay là do cái nắm tay quá chặt của Chu Phong gây đau.
"Bởi vì bất luận tôi làm thứ gì cũng đều sai. . . . . . Vương Tiểu Nhị, cậu quen biết tôi, chính là sai lầm" hốc mắt Chu Phong phiếm hồng, thanh âm cũng lộ rõ nghẹn ngào, "Thực xin lỗi, tôi biết mình thiếu cậu một câu xin lỗi"
Vương Tiểu Nhị lặng lẽ nhìn anh trong chốt lát, sau đó nhếch miệng, thản nhiên nói "Tôi đói bụng"
Chu Phong ngẩn ra.
"Tôi muốn uống canh gà, còn là mỗi lần một hương vị"
Cho dù là bệnh nhân, cũng không nên yêu cầu quá đáng như vậy.
"Uống cả đời. . . . . ."
"Cậu nghĩ thật hay!" Chu Phong hỗn hển rống lên, chút sầu thương mới vừa rồi liền không cánh mà bay.
Vương Tiểu Nhị khóe miệng hơi hơi giơ lên, lộ ra nụ cười yếu ớt như cảnh xuân vụt qua, nhất thời đem ngươi bên cạnh mê đến thần hồn điên đảo, mơ mơ hồ hồ ký vào hiệp ước không hề bình đẳng.
Đã làm sai, phải dùng cả đời để chuộc lỗi, nghĩ như vậy muốn từ bỏ, không có cửa đâu.
Kết thúc
"Tôi hối hận!"
Lý Hải nhe răng, rất muốn đem chén canh gà trong tay đổ lên đầu một ai đó. Hắn lúc trước thực không nên gọi điện kêu Chu Phong trở về, triễn lãm càng ngày càng đến gần, nhưng tranh Chu Phong đâu, nó ở nơi nào? Một tháng này, Chu Phong ngoại trừ quanh quẩn bên cạnh Vương Tiểu Nhị, chuyện gì đều không làm. Chia tay chia tay, miệng thì nói chia tay không quá vài lần, nhưng thật sự có làm đâu.
"Tôi chỉ muốn uống rượu, không phải là uống canh gà" Phương Thủ Thành vẻ mặt đau khổ, vô cùng đáng thương mà đem chén canh gà của mình trộm đổ vào chén của Lý Hải.
Chu Phong nấu canh rất ngon, nhưng mà liên tiếp uống suốt một tháng, dù là mỗi lần đều có hương vị khác nhau, nhưng cũng đều là canh gà thôi, hắn ngán a. Nếu không phải sợ hai người kia lại có chuyện, hắn sẽ không cần mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện, mà nếu không đến bệnh viện, hắn cũng sẽ không phải lưu lạc đến mức phải ngày nào cũng uống canh gà của Vương Tiểu Nhị.
Hắn thề đời này không bao giờ uống canh gà nữa.
Hoàn hảo, lúc này hắn đã thông minh hơn, lôi Lý Hải đến đây, hai người cùng chịu khổ dẫu sao cũng đỡ hơn một người.
"Không có việc gì thì trở về công ty đi" Vương Tiểu Nhị lạnh lùng nói, xem hai cái bóng đèn trước mặt hoàn toàn không vừa mắt.
"Lý Hải, triễn lãm tranh lần này, tôi sợ mình sẽ không làm nổi . . . . ."
Chu Phong có chút hổ thẹn nhìn Lý Hải, nhất thời không chú ý, xém chút đem muỗng canh gà đút vào lỗ mũi Vương Tiểu Nhị. Lãnh khí trên người Vương Tiểu Nhị lặp tức bùng lên, dù là trong phòng hiện tại có lò sưởi cũng áp xuống không được.
"Còn hai tháng, nếu cố gắng vẫn còn kịp. . . . ." Lý Hải không quên liếc nhìn Vương Tiểu Nhị, cố ý thúc dục, "Người này cũng nên xuất viện đi, miệng vết thương đã sớm khép lại, còn lại ở bệnh viện làm gì?"
"Còn chưa có cắt chỉ đâu" Chu Phong thở dài một hơi, cứ nghĩ Vương Tiểu Nhị từ nay về sau, trên người sẽ lưu lại một vết sẹo khó coi, anh lại hối hận không thôi.
Vương Tiểu Nhị hơi hơi đắc ý, bị Phương Thủ Thành vừa vặn nhìn thấy, hắn lặp tức đưa ngón tay cái lên bội phục.
Thấy Chu Phong đối Vương Tiểu Nhị lo lắng cẩn thận như vậy, Lý Hải cũng không còn biện pháp, rầu rĩ ngồi thêm một lát, sau đó kéo Phương Thủ Thành đi mất.
"Hai người bọn họ từ khi nào lại thân mật như vậy?" Chu Phong nhìn thấy Lý Hải nắm tay Phương Thủ Thành kéo đi, nhất thời có chút bối rối.
"Vương bát khán lục đậu"
Nghĩa: nồi nào vung nấy của Việt Nam
Vương Tiểu Nhị ác ý đánh giá, bị Chu Phong trừng mắt một cái.
"Lần này thật có lỗi với Lý Hải . . . . . ." Một lát sau, Chu Phong lại thở dài, đối với người bạn này, lòng anh lại cảm thấy có lỗi.
"Anh thật sự muốn vẽ tranh?"
"Đó là công việc của anh" Chu Phong nghiêm mặt nói, "Chờ em ra viện rồi, anh vẫn sẽ tiếp tục công việc này"
"Vậy thì vẽ tôi đi"
"Hả?"
'Tôi nói, vẽ tôi đi" Vương Tiểu Nhị mặt không chút thay đổi lặp lại.
"Thực, thật sự?" Kiều Phi hai mắt bắt đầu tỏa ánh sáng.
"Không được vẽ tranh khỏa thân à" Vương Tiểu Nhị lạnh lùng cảnh cáo một câu.
". .Khô . .ng . . ."
Có ngoại truyện
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro