OTHELLO - thơ Thái Bá Tân
OTHELLO
1
Một tai họa nghiêm trọng
Đe dọa thành Venise.
Đó là các tàu chiến
Đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ.
Chúng đang tới đảo Sip,
Mấy chiến hạm dẫn đầu,
Rồi sẽ tới đảo Rhode,
Mà đà tiến rất mau.
Người đứng đầu thành phố
Cùng các quan suốt ngày
Luôn thảo luận sôi nổi:
Chống đỡ cách nào đây?
Cuối cùng họ quyết định
Phải nhờ Othello,
Một tướng giỏi nổi tiếng
Có gốc gác người Mô.
Chàng là người dũng cảm,
Trung thực và yêu đời.
Cái chất Phi nóng bỏng
Luôn sôi sục trong người.
Othello lúc ấy
Đang ngồi cùng Iago,
Một sĩ quan cấp dưới,
Và phó tướng Cassio.
Chàng đang phải nhẫn nhục
Nghe một người đã già
Mắng về tội quyến rũ
Con gái của ông ta.
Đó là một ông lão
Đáng kính và rất giàu,
Người của Viện Nguyên Lão.
Ông đang rất buồn rầu.
Người đứng đầu thành phố
Cho mời cả hai người
Đến bàn chuyện chống giặc.
Và ông lão đến nơi
Liền lớn tiếng tuyên bố
Rằng viên tướng người Phi
Bỏ bùa con gái lão,
Xinh đẹp và nhu mì.
Othello lập tức
Bị mọi người nhao nhao
Đòi nhanh chóng giải thích
Xem cơ sự thế nào.
Chàng bình tĩnh kể lại
Chuyện chàng bấy lâu nay
Thường được mời dùng bữa
Ở nhà ông lão này.
Và ở đó chàng kể
Rất nhiều chuyện về mình,
Về các chuyến mạo hiểm,
Các chiến công quang vinh.
Về chuyện chàng bị bắt,
Bị phục kích, bỏ rơi,
Chuyện lạc trên sa mạc,
Chuyện bọn ăn thịt người...
Trong khi chàng kể chuyện,
Nàng Desdemona,
Nổi tiếng rất xinh đẹp,
Con gái của chủ nhà,
Thường lắng nghe chăm chú,
Nghe không chán nhiều lần,
Đôi khi bắt kể lại,
Và cứ thế dần dần
Từ kính trọng, ngưỡng mộ
Nàng yêu chàng, và rồi
Cũng được chàng yêu lại.
Chuyện chỉ thế mà thôi.
Không hề có ma thuật,
Không ai quyến rũ ai.
Xin hãy mời nàng đến
Khẳng định với các ngài.
Desdemona đến
Cũng nói hệt như chàng.
Vậy là tình yêu thật,
Mọi chuyện quá rõ ràng.
Ông lão kia khó tính
Có phần hơi tẽn tò,
Cuối cùng để con gái
Lấy chàng Othello.
Vậy là ngay hôm ấy
Chàng cùng vợ lên đường.
Hạm đội chàng rẽ sóng
Giữa mặt biển mù sương.
2
Là một sĩ quan nhỏ,
Iago là người
Có tham vọng rất lớn,
Dù bất tài và lười.
Hắn cực kỳ nham hiểm,
Loại hiếm có xưa nay.
Bậc thầy về xúc xiểm,
Giả vờ cũng bậc thầy.
Thu lu như con nhện
Trong hang tối đang rình,
Hắn lặng lẽ, kiên nhẫn
Chờ con mồi của mình.
Hắn căm thù tất cả,
Toàn mưu chước đê hèn.
Chắc máu trong tim hắn
Không đỏ mà rất đen.
Có một sĩ quan khác
Tên là Roderigo,
Đang bị hắn lợi dụng,
Vì cái tính phổi bò.
Anh này yêu say đắm
Nàng Desdemona,
Nay tuyệt vọng, được hắn
Hứa đoạt lại, dễ mà!
Hắn tính bằng cách ấy
Sẽ hại Othello
Và nhân thể hại nốt
Phó tướng Cassio.
Viên phó tướng còn trẻ
Mà hơn hắn, thơ ngây,
Lại đẹp trai, vì thế
Hắn phải diệt tay này.
Theo lệnh của chủ tướng,
Cassio lên đường
Đến đảo Sip từ trước
Để chuẩn bị chiến trường.
Chàng là người trung thực,
Tận tụy và trung thành,
Rất được lòng chủ tướng,
Nên thăng tiến rất nhanh.
Tàu quân Thổ gặp bão,
Chìm xuống đáy biển sâu,
Nên chiến tranh kết thúc
Mặc dù chưa bắt đầu.
Khi Othello đến,
Dân đảo ra chào mừng.
Đêm thì mở yến tiệc,
Ăn uống rất tưng bừng.
Cassio tối ấy
Được phân cùng Iago
Lên tháp canh trực chiến
Theo lệnh Othello.
Hắn luôn miệng nài ép
Uống tí rượu giải sầu.
Nhưng là người kỷ luật,
Cassio lắc đầu.
Thế mà rồi, ép mãi,
Chàng đã uống, và say,
Rồi đánh nhau ầm ĩ,
Náo động hòn đảo này.
Thằng Iago nham hiểm
Giả vờ bênh bạn mình,
Khôn khéo làm chủ tướng
Phải nổi trận lôi đình.
Thế là chàng cách chức,
Mắng phó tướng gắt gay,
Mặc Iago năn nỉ
Tha cho chàng lần này.
Chàng phó tướng hối hận
Về những chuyện vừa rồi,
Buồn con đường binh nghiệp
Thế là hết, than ôi.
Iago vờ thông cảm,
An ủi rất dịu dàng,
Khuyên đến nhà chủ tướng
Xin được gặp vợ chàng.
Xưa nay vốn tốt bụng,
Nàng Desdemona
Có thể nói một tiếng,
Và chồng nàng sẽ tha.
Cassio chân thật
Liền đi đến gặp nàng
Mà không biết thằng bạn
Đang dăng lưới bẫy chàng.
Vì đúng lúc từ biệt
Nàng Desdemona,
Chàng không biết chủ tướng
Cùng Iago về nhà.
Hắn ghé tai chủ tướng:
“Tôi không thích việc này!
Một sĩ quan bị đuổi
Mà còn mò đến đây.
Đến lúc ngài đi vắng,
Rồi vội vã bỏ đi.
Ngài nhìn kìa, hắn chạy.
Khó tin và đáng nghi...”
Vốn hồn nhiên, trong rắng,
Nàng Desdemona
Bênh vực chàng phó tướng,
Nhiều lần xin chồng tha.
Othello, tội nghiệp,
Thì lởn vởn trong đầu
Những ý nghĩ khủng khiếp,
Những ý nghĩ không đâu.
Trái tim yêu tinh khiết,
Xuất hiện những chấm đen.
Tình yêu càng mãnh liệt,
Càng đau khổ vì ghen.
3
Iago độc ác
Đang đắc chí mỉm cười:
Thằng mọi đen hạnh phúc,
Chuyến này mày toi đời!
Emilya, vợ hắn,
Không biết bỗng từ đâu
Về nhà, tay vung vẩy
Chiếc khăn thêu nhiều màu.
Cô là người hầu gái
Của Desdemona.
Môt cô gái tốt bụng,
Lắm lời nhưng thật thà.
“Đây chiếc khăn chủ tướng
Tặng vợ mình, bà này
Cứ luôn nâng niu nó,
Không chịu rời một giây.”
Iago lập tức
Giật chiếc khăn, mà rằng
Về việc này tuyệt đối
Không bao giờ hé răng!
Hắn đem chiếc khăn ấy
Vứt vào nhà Cassio,
Rồi vội vàng đến gặp
Chủ tướng Othello.
Othello đau khổ,
Ôm đầu đi trong nhà.
Ôi, lẽ nào lại thế!
Ôi, Desdemona!
Iago vờ an ủi:
“Không thể có điều này!
Vợ ngài luôn trong trắng
Và chung thủy xưa nay!”
Rồi như thể nhân tiện,
Hắn nói mới hôm qua,
Hắn thấy chiếc khăn nhỏ
Của Desdemona...
“Ừ, chiếc khăn tuyệt đẹp,
Chiếc khăn của người Mô.
Ở đâu ngươi thấy nó?”
“Trên tay Cassio!”
“Cassio? Khốn kiếp!
Hắn quyến rũ vợ ta,
Người vợ ta tin tưởng?
Ôi, Desdemona!
Ta sẽ giết chết hắn.
Cảm ơn ngươi, Iago.
Nay ngươi là phó tướng
Thay thằng Cassio!”
Rồi đau đớn, quằn quại,
Chàng về bắt vợ mình
Cho xem chiếc khăn ấy.
Ngay bây giờ! Nhanh! Nhanh!”
Còn nàng thì, tội nghiệp,
Tìm mãi, chẳng thấy đâu,
Trong khi chồng đứng đợi,
Trợn mắt, tay ôm đầu.
4
Đêm, bốn bề yên tĩnh,
Othello vào phòng.
Vợ chàng đang nằm đấy,
Chiếc áo mỏng màu hồng.
“Cô cầu nguyện rồi chứ?”
Chàng hỏi, mắt dại đờ.
“Nếu chưa thì làm gấp.
Làm nhanh lên, ta chờ!”
“Chàng nói gì lạ vậy?
Em nghe mà thấy lo.”
“Chiếc khăn kia tôi tặng,
Cô tặng lại Cassio!”
Rồi mặc lời thề thốt,
Mặc lời van xin chàng,
Đôi tay đen khủng khiếp
Từ từ bóp cổ nàng.
Chiếc cổ thon và trắng
Bàn tay to và đen,
Như chiếc kìm, xiết chặt,
Thô ráp và dịu hiền...
Cửa mở, như cơn gió,
Vợ Iago chạy vào
Thoáng nhìn, rồi đứng lặng.
“Ôi ngài Othello!
Ngài đã làm gì vậy?
Ôi Desdemona!”
Rồi vật vã, rồi khóc,
Cô Emilya
Đã kể hết sự thật
Về chiếc khăn, về nàng,
Về thằng chồng khốn nạn
Đã âm mưu hại chàng.
Bỗng Iago xuất hiện,
Hắn đâm chết vợ mình
Rồi nhanh chóng tẩu thoát
Trời sắp rạng bình minh.
Như người vừa tỉnh mộng,
Như người trong cơn say,
Othello đờ đẫn
Ôm vợ mình trên tay.
Bốn xung quanh tĩnh lặng,
Đêm vẫn thế, im lìm.
Chàng rút chiếc dao nhọn,
Tự đâm vào trái tim.
Thế là tất cả chết,
Sót lại thằng Iago,
Nhưng quan tổng trấn mới,
Tức là chàng Cassio,
Sớm muộn cũng bắt nó
Đền tội ác của mình.
Vậy là đã kết thúc
Đau đớn một chuyện tình.
Hà Nội, 29. 2. 2012
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro