Osin Đẳng Cấp - Au:huynhnhi
_ Cái gì? – tôi méo mặt quỳ xuống ôm chân chủ nhân yêu quý – tớ hết lòng phục vụ cậu bao nhiêu năm nay để giờ cậu đá tớ nhẫn tâm thế à?
_ Không đâu Yuri à! – cậu ta cười xòa, vò đầu tôi – tớ đâu có đá cậu, chỉ là tạm thời cậu sẽ thuộc quyền của Tae Yeon thôi mà!
_ Phải đem thân mình phục vụ tên lùn đó, tớ không cam tâm – tôi há miệng, la lớn.
_ Không sao mà! Cậu vẫn là người hầu cao cấp của tớ - cậu ta tiếp tục dụ dỗ - khi nào tớ cần thì cậu sẽ quay về mà, chịu khó đi ha!
Và sau câu nói đó của cậu ta, tôi bị đá đi không thương tiếc.
Tôi là một osin cao cấp, tôi thông minh, tôi quyến rũ, chỉ trách sao tôi quá nghèo. Chủ nhân tôi là Choi Soo Young, cao ráo, lãng tử nhưng không đẹp trai, khỏe mạnh như tôi. Hơn 10 năm trời, tôi gò lưng giúp cậu ta tán tỉnh con gái và làm những việc khác, vậy mà giờ đây tôi được gì? Thử nghĩ coi, tôi phải tốn cả lít nước bọt, đổ mồ hôi, sôi nước mắt mới cua được một em. Chủ nhân của tôi thì sao? Chờ tôi mang người đẹp về để vui vẻ. Có thấy bất công không? Thật sự là không bất công, cậu ta được tình còn tôi được tiền, nói chung là cũng không ấm ức lắm.
Vậy mà cái con người đó, cái tên cao ráo, não nhão, hư hao chất xám ấy, đem tôi ném cho tên lùn Kim Tae Yeon cái bụp. Mà nghĩ kĩ thì cũng không phải lỗi của cậu ta, có trách thì trách cái đầu của cậu ta kìa! Cùng ăn cơm một người nấu mà tôi thông minh, sáng suốt còn cậu ta thì….. Nhiều lúc tôi tự hỏi, trong cả tấn thức ăn vào bụng cậu ta mỗi ngày, chẳng lẽ không có chất nào nuôi cái não bé tí ấy sao? À mà quên, nói lại vấn đề nào, cái tên cao kều không não ấy, không biết bị cái gì nhập mà chơi trò cá độ với tên lùn kia. Để rồi thua đau đớn, tức tưởi nhưng không hề oan uổng, ai bảo ngu quá chi. Cậu ta hùng hồ bảo sẽ đáp ứng yêu cầu của tên lùn đó. Và tên lùn tàn độc kia không chần chừ mà hốt trọn tôi.
Nhưng mà chủ nhân của tôi cũng còn chút ít não trong đầu, cậu ta đã cãi cọ với tên lùn đó nên giờ đây, tôi một cổ hai tròng, làm osin cho cả hai người bọn họ mà lương thì vẫn như cũ. Thật là tức ghê cơ! Muốn đổi chát thế nào thì đổi nhưng phải tăng lương cho tôi chứ? Đó là lí do tôi kì kèo không chịu đi, tăng lương đi rồi tôi đi liền không một lời oán trách đó mà!
……………………
Tôi ngậm ngùi đứng trước tên lùn đó, hắn săm soi tôi từ trên xuống dưới rồi tắc lưỡi.
_ Nhìn cũng bình thường thôi mà sao cô ấy lại thích cậu nhỉ?
“Cái gì mà bình thường, tên cao kia thì không có não, tên lùn này thì không có mắt, TÔI MUỐN MỘT CHỦ NHÂN BÌNH THƯỜNG”.
Tên lùn ấy đứng dậy đi vòng vòng làm tôi chóng hết cả mặt. Tôi nhớ là mình đâu có cướp giật gì của hắn đâu mà sao hắn nhìn tôi “yêu thương” thế này nhỉ.
_ Từ bây giờ, tôi sẽ gọi cậu là Cún, tôi mà kêu thì cậu phải quỳ xuống, cúi đầu, nghe chưa? – tên lùn này không chỉ có vấn đề về mắt, còn bị điên nữa chứ!
_ Tôi là osin cao cấp – tôi hất mặt – tôi chỉ chịu trách nhiệm về việc tán gái cho chủ thôi!
_ Nhiêu đây đủ chưa? – hắn ném 5 cọc tiền lên bàn.
_ Tôi không cần tiền – xí! Tôi là osin cao cấp đấy nhé!
_ Vậy nhiêu đây! – hắn rút lại một cọc, chỉ còn có bốn hà!
_ ……. – nhìn chằm chằm, ôi tiền ơi!
_ Thế này thì sao? – hắn cười đểu rồi rút một cọc nữa, còn có ba hà!
_ Trả lại hai cọc vừa nãy đi rồi sao cũng được! – danh dự ơi! Chào mi nhé! Ta cần tiền để chuộc lại mi.
Và từ nay, tôi sẽ không được làm người nữa rồi…….
…………………..
Tên lùn ấy bắt tôi cột lên người nào hoa và hoa rồi dắt tôi đi đâu đó. Hắn tiến vào một dinh thự trắng muốt, to lớn hơn cả nhà hai chủ nhân tôi cộng lại nữa. Sau khi gia nhân nhà đó mở cửa, hắn hiên ngang bước vào, tôi lẽo đẽo theo sau. Mấy người đó nhìn tôi tủm tỉm cười, tôi nhăn mặt, cười cái gì chứ, chưa thấy hoa bao giờ à? Bây giờ, tôi là cả một rừng hoa (theo nghĩa đen ấy nhá). Hắn ngồi trên ghế, chễm chệ gác chân lên bàn.
Đợi khoảng một lúc sau, khi mà hoa trên người tôi sắp héo và tôi gần muốn héo theo hoa thì một cô gái xuất hiện. Cô ấy nhìn tên lùn, sau đó liếc sang tôi.
Mắt chạm mắt.
*Đùng, đoàng* - sét ở đâu đánh liên thanh vậy?
Hoa trên người tôi phải nói là tàn tạ dưới sắc đẹp của cô ấy. Tôi có cảm giác nên tháo hết hoa xuống và dán hình cô ấy lên mới đúng. Hoa ấy hả? Màu sắc thì không tươi tắn, đỏ thắm như môi cô ấy. Nhìn thì biết da cô ấy mịn màn hơn ngàn cánh hoa rồi. Và còn gì ấy nhỉ?... À, khí chất của cô ấy nữa.
_ E hèm! – tên lùn tằng hắng – tớ không làm phiền cậu chứ?
_ Cũng không hẳn – nàng ngồi xuống, cao sang, quý phái.
_ Cún – tên lùn búng tay cái chóc.
_ Dạ, chủ nhân – tôi quỳ xuống, đặt tay lên vai.
Mỹ nhân à! Kiếp này đành không phận vậy. Nếu có kiếp sau, ta sẽ đeo theo nàng cả đời.
Tên lùn ấy bứt hoa trên người tôi, trao cho mỹ nhân.
Ấy da! Bứt nhẹ thôi! Vườn hoa của tôi trơ trọi giờ.
_ Tặng cậu – cười hớn hở.
_ Cảm ơn! – nàng cười thẹn thùng – bỏ chân xuống đi!
_ Cún – hắn lại gọi – nhấc chân ta xuống coi!
_ Vâng! – tên lùn khốn kiếp này, có cái chân bỏ xuống cũng không được nữa.
_ Hơ ơ….hắt xì – hắn hít phải mùi hoa trên người tôi – lau mũi ta nhanh.
Tôi hậm hực móc cái khăn ra lau mũi và mặt cho hắn. Dừng lại ở cái mũi, tôi đang phân vân có nên bóp cho hắn khỏi thở luôn không? Cũng hên cho hắn, tôi vẫn còn nhân từ (hay nói chính xác là ham tiền) nên đành ngậm ngùi nép ra sau khi xong việc.
_ Đây là ai vậy? – nàng ái ngại nhìn tôi.
_ Là thú cưng của tớ - hắn cười đểu – nó cũng giỏi lắm đó, biết làm nhiều trò hay.
_ Thật sao? – mắt nàng sáng rỡ.
_ Thật! Để tớ kêu nó diễn vài trò cho cậu coi nhé!
Tên lùn ấy nói xong liền khom lưng, với tay lấy trái táo trên bàn xoay xoay.
“Trời ạ! Đừng bảo hắn định huấn luyện tôi nhé!”
Quả đúng như vậy, hắn ném trái táo vào không trung và nhìn tôi. Tôi lật đật chạy theo tóm lấy nó. Đưa trái táo cho hắn, hắn nện tôi một cái thừa sống, thiếu chết.
_ Bảo rồi! Phải dùng miệng chứ?
_ Xin lỗi! – tôi cúi đầu.
Cái tên này thật tình là có vấn đề về não mà. Cây thì cún mới ngậm được chứ, cái trái này ngậm sao được? Dùng miệng ấy hả? Cún chỉ dùng miệng để cắn người thôi! Sẽ có ngày, ta cắn nát cái mông ngươi!
_ Thôi thì bảo nó biểu diễn giữ thăng bằng cho cậu coi nhé! – tên lùn xoay qua mỹ nhân cười.
Và rồi hắn kiếm đâu được trái bóng to khủng bố và đẩy về phía tôi. Sao mà có cảm giác mình càng ngày càng mất giá nhỉ? Tôi leo lên trái banh đứng và ráng giữ cho cơ thể đứng vững. Sau một hồi khó nhọc thì cũng nên chuyện. Tên lùn ngồi nhìn hình như ganh ghét tài năng đầy mình của tôi hay sao mà mặt bí xị? Rồi không thể kiềm chế nổi, hắn đưa chân đạp trái banh một phát. Nó lăn lăn nhanh chóng, tôi chới với phía trên. Trái banh cứ thế mà chạy, tôi giống như chuột bạch chạy theo. Rồi bốp một cái, đầu tôi va vào cánh cửa, kết thúc phần biểu diễn thứ hai.
Hắn khoái chí cười toe, mỹ nhân nheo mắt nhìn tôi và liếc sang hắn. Nàng thở dài.
_ Còn nhiều trò lắm hả?
_ Phải! – hắn nhăn mũi – nó có thể đốt lửa trên tay mà không thấy nóng.
Cái tên lùn tàn độc, ác nhân, thất đức, ta từng ăn của ngươi cái bánh, cục kẹo nào hay sao mà ngươi nỡ bịa chuyện trắng trợn thế?
_ Vậy thì bảo cậu ta làm liền đi! – nàng ơi! Nàng có cần thích thú như vậy không?
_ Cún! Làm đi – hắn nói.
Tôi cầu khẩn trời phật, chúa, Jupiter, nói chung là ai có thể cầu được là tôi cầu xin tôi thoát khỏi cái tên lùn nham hiểm này. Thiếu điều tôi tạc tượng mỹ nhân đây lạy lụt là đủ bộ.
Tôi lo lắng nhìn hắn, hắn cười tươi rói nhìn tôi. Tôi đành thở dài móc cái bật lửa ra. Nắm tay lại và cho gas vào cái lổ giữa, tôi bật lửa, nó bén vào phần gas trong lòng tay tôi làm nó cháy lên. Sau một hồi, phần tay tôi nóng đến nổi sắp chín thịt. Tôi nhăn mày đau đớn, nàng hình như thấy nên bảo tôi dừng lại.
Cười thật tươi nhìn nàng, có lẽ từ giờ tôi nên thờ mỗi mình nàng thôi. Nàng chỉ tôi vào trong một căn phòng, tôi nghe lời bước vào. Sau đó khoảng năm phút, tiếng mở cửa vang lên, tôi quay lại nhìn và mắt như sắp rớt khỏi tròng. Nàng đang mỉm cười tiến tới.
_ Có đau không? – nàng hỏi nhẹ nhàng, giọng nói ngọt ngào.
_ Ơ, tôi không sao đâu – tôi lắp bắp – thưa cô!
_ Tôi là Jessica Jung – nàng nói – gọi tôi là Sica thôi!
_ Tôi tự làm được – tôi gạt tay nàng ra.
_ Tôi có lỗi khi làm cậu ra nông nổi này – nàng cười nhẹ nhưng hơi buồn.
_ Là chủ nhân bảo tôi làm, không phải lỗi của cô.
_ Là lỗi của tôi – nàng nghiêm túc.
_ Hả? Tôi không hiểu.
Nàng ngước lên nhìn một tấm ảnh khổ lớn treo trên tường. tôi tò mò nhìn theo. Cái dáng người cao cao, đen đen, đẹp đẹp kia sao thấy quen quá vậy? Tôi nhớ là tôi không có cận, cũng không loạn vậy hà cớ gì mà hình của tôi treo chình ình ở nhà mỹ nhân này vậy?
_ Thường thì chủ nhân sẽ chọn lựa osin cho mình – nàng nhìn tôi, say đắm, ngọt ngào – nhưng một osin cao cấp như Yul thì có quyền chọn chủ nhân cho riêng mình chứ, phải không?
Nàng cười đầy ẩn ý rồi bước ra. Tôi thẩn thờ suy nghĩ.
Vậy hóa ra, mỹ nhân thích tôi.
Cô ấy cố ý làm tôi bị thương để nói chuyện riêng với tôi.
Cô ấy là nguyên nhân khiến tên lùn hằn học với tôi.
Đó là lí do tại sao tên lùn bắt tôi làm nhiều trò mất mặt trước mỹ nhân như thế.
Và tên khốn nào chụp cái hình tôi đang dụ dỗ gái ở quán bar để cô ấy dán lên tường vậy? Bộ hết khung ảnh đẹp rồi hay sao? Hay chụp tới đó máy hết phim vậy?
Ủa mà theo lời mỹ nhân nói thì tôi có quyền lựa chủ hả? Thật vậy sao?
Chủ nhân yêu quý ơi! Ta đến với người đây!
Tôi rút điện thoại ra và gọi cho chủ nhân cao kều.
_ Tớ muốn gặp cậu!
Và sau khi ê a gần cả 10 phút, cậu ta mới chịu phóng đến.
………….
Tôi cười tươi bước ra khỏi phòng, cái vườn hoa di động đã bị vứt đi rồi.
Tôi lầm rầm cầu nguyện, mỹ nhân à, nàng giúp ta đi, coi như giúp chúng ta luôn vậy. Nàng làm ơn quyến rũ chủ nhân cao kều của ta dùm cái. Có vậy tên lùn mới hết đè đầu cởi cổ ta.
Cửa bật mở, chủ nhân cao kều lao vào. Cậu ta nhìn tôi rồi nhìn sang nàng.
*Sẹtttttttttt, ầm* - có người bị sét đánh nữa.
Và ngay lập tức, chẳng cần tôi giới thiệu hay để tên lùn thốt ra lời nào, cậu ta bay tới nắm tay mỹ nhân.
_ Ôi, nữ thần của lòng ta – mắt long lanh – tại sao một bông hoa đồng nội xinh đẹp thế này mà ta không biết tới để khai quật nhỉ?
Vừa nói, cậu ta không kiềm nổi lòng tà mà hôn chùn chụt lên bàn tay nàng.
_ Xin lỗi! Đó là hoa ngoại nhập – tên lùn hất tay cậu ta ra – đi lên núi mà khai quật hoa dại đấy!
_ Có mà cậu ra biển chơi với rong rêu ấy – Soo Young giật lại tay mình – đồ quê mùa thiếu tấc thướt à!
_ Cái gì? – tên lùn tím mặt – cậu từ đâu chui ra mà tới đây phá hỏng chuyện tốt của người khác vậy?
_ Cậu không biết tớ từ đâu chui ra à? – Soo Young cũng không kém – Yul!
Cậu ta búng tay cái chóc, tôi lướt tới liền.
_ Có chuyện gì vậy?
_ Nói cho tên lùn này và nữ thần đây biết tớ là ai đi!
_ Đây là người vô cùng vĩ đại (hay chính xác là bao tử vĩ đại), là người làm điêu đứng trái tim non nớt của các cô gái (bằng tiền), là người có bộ não tuyệt vời (ở chỗ não to, mà nếp nhăn thì ít). Nói chung là hoàn hảo – tôi hắng giọng.
_ Xí! Cậu ta chỉ được cái mã bên ngoài thôi! – tên lùn nói.
_ Ờ - Soo Young trả đũa – đỡ hơn cái người mà bề ngoài cũng không có!
_ Cậu đến đây làm gì? – tên lùn nổi nóng - ở đây không cần thứ như cậu!
_ Cậu không cần nhưng nữ thần đây cần – cậu ta quay sang nhìn nàng đắm đuối – ôi! Thật xinh đẹp!
Nàng nhìn tôi rồi quay sang cậu ta, nhẹ mỉm cười, nàng hoàn toàn làm cậu ta điêu đứng.
*Bốp* - tên lùn hậm hực đá cậu ta.
_ Thích chơi lắm phải không? – cậu ta với bản tính côn đồ quay lại trừng mắt.
_ Có giỏi thì xông vào! – tên lùn khiêu khích.
_ Tớ thích kẻ mạnh – nàng châm ngòi.
Và không đợi thêm giây phút nào nữa, hai bạn trẻ đẹp nhưng bị bệnh xông vào nhau. Sau một hồi long hổ tranh hùng, hai bạn nằm bẹp dí dưới đất. Thở hồng hộc nhăn nhó, hai bạn vẫn dốc hơi thở cuối cùng hỏi mỹ nhân.
_ Vậy ai là kẻ mạnh?
_ Là người không cần đổ giọt mổ hôi nào nhưng vẫn đánh bại kẻ khác – nàng nói và kéo tôi xuống.
_ Kwon Yuri – hai người kia rít lên.
_ À xin lỗi hai chủ nhân nhé – tôi cười – nhưng mà tớ đành ngậm ngùi thông báo.
_ Cái gì?
_ Từ bây giờ, tớ chỉ phục vụ một mình chủ nhân Jessica Jung thôi! – nhếch mép, tôi nói với vẻ mặt tỉnh như ruồi – tạm biệt!
Sau khi chào tạm biệt, nàng cười thật đẹp với tôi và nắm tay tôi đi mất. Trước khi đóng cánh cửa, tôi còn khuyến mãi cho hai người họ thấy cảnh tôi và mỹ nhân hôn nhau nữa kìa! Mà chắc phải gọi cấp cứu quá, tôi nghĩ là họ sắp lên cơn suy tim, tức chết đó!
Cuộc đời Kwon Yuri này lại bị đổi chủ lần nữa, lần cuối cùng trong đời.
Dù gì thì cũng phải chốt lại một câu, chủ nhân hay cái gì nhân cũng phải chào thua trước mỹ nhân thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro