Chương 2 (H)
Yoo Joonghyuk trong chốc lát thất thần.
Hắn đang mơ? Sao Kim Dokja lại có thể ở đây được?
Nhưng mọi giác quan nhạy bén được tôi luyện qua bao nhiêu trận chiến cùng xúc cảm ấm áp mềm mại trong lồng ngực kia, tất cả đều nói cho hắn.
Người trước mắt này thật sự là Kim Dokja.
Hoảng hốt qua đi, một cỗ tức giận không tên lại trào lên.
"Kim Dokja!"
Người nọ hơi nhíu mi, vùi đầu vào ngực hắn dụi dụi, tay ôm eo hắn, giọng nói bất mãn mơ màng.
"Ưm...đừng nháo..."
Yoo Joonghyuk như đấm vào bông, bị mèo nhỏ trong ngực dùng trảo vuốt mềm mại gãi một cái, tức giận cũng tiêu tan phân nửa.
Nhưng không được bao lâu, Yoo Joonghyuk nhận ra mèo nhỏ trong ngực lại bắt đầu làm loạn.
Một chân đặt giữa hai đùi hắn, bởi vì cử động mà như có như không cọ vào nơi hiểm địa nào đó, người trong ngực có lẽ là bất mãn với vị trí này nên động loạn không ngừng, cọ đến Yoo Joonghyuk nổi lửa.
Yoo Joonghyuk nhịn đến sắp phát điên, lại không nỡ buông ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng ra, chỉ có thể chịu đựng bị người kia tra tấn, cắn răng đè lại dục hỏa đang trào xuống bụng dưới, gằn giọng.
"Kim Dok.."
Mèo nhỏ trong ngực đột nhiên ngẩng lên, hôn chụt một cái vào môi hắn, cười xán lạn.
"Lão bằng hữu, lâu rồi không gặp."
Vệt đỏ khả nghi trên mặt Yoo Joonghyuk lan tới mang tai, tức giận lập tức biến thành bối rối.
Tơ tưởng đến chính chủ là một chuyện, bị chính chủ bắt tại trận là chuyện khác.
Không biết từ lúc nào Kim Dokja đã biến thành tư thế nằm bò trên người hắn, hai tay chống cằm đè trên cơ ngực săn chắc của Yoo Joonghyuk, nở nụ cười tà mị.
Một giây sau tà mị biến thành ngây thơ, có chút ủy khuất nhìn hắn.
"Joonghyuk-ah, thứ bên dưới của anh chọc tôi đau."
Yoo Joonghyuk hít sâu một hơi, ánh mắt tránh né, giọng nói hơi khàn.
"Cậu..đi xuống đi."
Kim Dokja chớp chớp mắt, ngây thơ vô tội.
"Không thích nha."
Kim Dokja mang ý xấu mà hơi dịch người xuống, vừa đúng vị trí nơi thứ nào đó đang kiêu ngạo ngẩng cao đầu, một tia giảo hoạt lướt ngang đáy mắt, cậu dùng thân thể khẽ cọ vào nơi nguy hiểm kia.
Có một câu vô cùng phù hợp để miêu tả tình huống lúc này.
Đó là chơi đùa với lửa.
Yoo Joonghyuk sắc mặt biến đổi, hơi thở nặng nề gấp gáp, giọng nói khàn khàn nhiễm lên một tia dục vọng.
"Đừng.."
Kim Dokja cúi người xuống, lấp kín môi hắn.
Nụ hôn của Kim Dokja mang theo nóng bỏng cùng mềm mại, đầu lưỡi nhỏ thăm dò cạy mở bờ môi mím chặt, cuốn lấy phần thịt mềm mại bên trong.
Trong căn phòng tối tăm yên ắng chỉ có tiếng nước bọt hòa quyện vang lên, cùng tiếng thở gấp đan xen của hai người.
Nụ hôn kết thúc, Kim Dokja khẽ vén một bên tóc hơi xõa xuống sang bên tai, cậu không biết lấy từ đâu ra một gói nhỏ hình vuông, dùng răng xé xuống một góc, nụ cười mê người.
"Làm không?"
Sự thật chứng minh, một lần với nam chính chắc chắn không bao giờ là đủ.
Quần áo lộn xộn bị tùy tiện vứt xuống sàn nhà, trong phòng tối, tiếng nước dâm mỹ, tiếng thở dốc thô suyễn của nam nhân hòa cùng tiếng rên rỉ ngọt nị, tất cả đều giống như một bản tình ca ngọt ngào sau tháng ngày ly biệt.
Trong đôi mắt đã sớm phủ một lớp sương mông lung của Kim Dokja nhuốm đầy dục vọng, cậu ôm lấy cổ Yoo Joonghyuk, hai chân quấn quanh eo hắn trong tư thế ngồi, mặt đối mặt.
"Hư...Joonghyuk...a!"
Thứ cứng như sắt bên trong người cậu vẫn chưa hề có xu thế mềm xuống, từng cơn sóng triều ập đến khiến Kim Dokja cảm giác lơ lửng như trong mơ, phân không rõ nơi nào là thực nơi nào là ảo.
Áo sơ mi đen vắt lỏng lẻo ngang hông, cũng không biết có phải Yoo Joonghyuk cố ý không cởi ra hay không nữa, thân thể gầy gò tinh tế triển lộ dưới ánh mắt hắn. Vòng eo tinh tế rất ít thịt thừa, hẳn là do các phó bản, từng thớ thịt trên làn da không có vẻ quá mềm mại nhưng lại đầy phong vị nam nhân trưởng thành, trước ngực nổi lên một mảng hồng nhạt, nhìn qua quyến rũ lại mê người. Ánh mắt Yoo Joonghyuk tối lại, cố ý nắm eo cậu đỉnh mạnh lên.
"Ha...a."
Kim Dokja bởi vì khoái cảm đánh úp bất ngờ ập đến mà không kịp phòng bị, vòng eo cong thành một đường mỹ lệ, cậu hơi ngửa đầu ra sau, cần cổ trắng ngần lộ ra trước mắt Yoo Joonghyuk. Hắn lại đỉnh thêm mấy lần nữa, người nọ có chút không chịu nổi mà bám vào vai hắn thở dốc, nhưng tuyệt nhiên không xin tha.
Từng tiếng ngân mềm mại chọc người bật thốt ra khỏi bờ môi cậu khiến Yoo Joonghyuk càng nảy sinh ham muốn bắt nạt cậu nhiều hơn. Yoo Joonghyuk đột ngột cúi xuống ngậm lấy điểm hồng nhạt nhô lên trước ngực cậu, tay kia chậm rãi vân vê bên còn lại. Cảm nhận được người trong ngực đột ngột run rẩy, Yoo Joonghyuk lại cố ý tăng thêm tần suất luật động dưới hông.
Quả nhiên, Kim Dokja ôm chặt lấy cổ Yoo Joonghyuk, đầu vùi vào vai hắn, giọng nói nức nở đứt quãng.
"Đừng...quá sâu..em sắp..."
Một dòng bạch trọc trắng đục run rẩy bắn lên trước ngực Yoo Joonghyuk, ánh mắt hắn tối lại, nâng cằm Kim Dokja hôn lên.
Tới lúc hắn buông tha cho cậu, Kim Dokja bám vào vai hắn thở hổn hển, ánh mắt rưng rưng ngước lên nhìn hắn.
"Anh bắt nạt em."
Yoo Joonghyuk không trả lời, chỉ dịu dàng hôn cậu coi như xin lỗi, hai người rất nhanh lại tiến vào một vòng luân hãm thứ hai.
Yoo Joonghyuk trên giường là cường thế xâm lược cùng ôn nhu, giống như nội tâm của hắn.
Đến cuối cùng, Kim Dokja lười tới mức không buồn động đậy nữa, cả người treo trên người Yoo Joonghyuk, mặc hắn ôm cậu đi tắm.
Yoo Joonghyuk có thói ở sạch, hắn thay lại ga giường rồi mới ôm Kim Dokja đặt vào trong chăn. Ánh trăng thuần khiết chiếu qua cửa sổ, nhìn trộm khuôn mặt say ngủ của cậu, Yoo Joonghyuk hơi cau mày, một tia cuồn cuộn chiếm hữu dục lướt ngang đáy mắt, hắn thô bạo kéo rèm cửa vào, bước lên giường ôm Kim Dokja vào lòng.
Kim Dokja mơ màng nhận ra hương vị trên người Yoo Joonghyuk, vùi người trong vòng tay hắn, ậm ờ không rõ nói.
"Ngày mai em muốn ăn bánh bao Murim."
Một dòng nước dịu dàng che lấp phân ác liệt dưới đáy mắt Yoo Joonghyuk, hắn ôn nhu hôn nhẹ lên trán cậu.
"Được."
Nhưng tất nhiên là bữa sáng hôm sau Kim Dokja không thể ăn được, cậu ngủ một giấc liền tới trưa.
Đại khái là do sự cường kiện thân thể của hệ thống, Kim Dokja cũng không cảm thấy có bao nhiêu mỏi mệt, chẳng qua mấy vết đỏ hồng trải từ cổ xuống dưới xương quai xanh, minh chứng của cuộc hoan lạc tối qua vẫn cứ sừng sững bất động, không chút mờ đi.
Kim Dokja hoài nghi tên kia là chó.
"Ọt ọt..."
Còn đói bụng nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro