Chương 5: Hồi Tưởng
Orm lái xe trên con đường vắng, bình minh khẽ hắt qua cửa kính xe. Đêm qua trở đi trở lại trong tâm trí cô, giống như một cơn ác mộng mà cô không thể thoát ra. Cô đã chiếm lấy Linh Linh. Orm biết rằng mình đã vượt quá giới hạn, nhưng điều đáng sợ nhất là cô không hề muốn dừng lại. Cảm xúc mãnh liệt đó đã bị kìm nén quá lâu, giờ bùng nổ và chi phối mọi hành động của cô.
Trí óc Orm trôi dạt về một ký ức từ nhiều năm trước, khi cô lần đầu tiên gặp Linh. Đó là một khoảnh khắc ngẫu nhiên, không phải trong những bữa tiệc sang trọng hay sự kiện của giới thượng lưu mà Orm quen thuộc. Cả hai đã gặp nhau vào một buổi chiều mưa tầm tã, khi Orm còn là một cô bé đầy tổn thương, còn Linh chỉ là một cô gái bình thường với cuộc sống giản dị.
Orm nhớ rõ khoảnh khắc ấy như thể nó vừa xảy ra hôm qua. Cô mới 13 tuổi, vừa trải qua một cuộc cãi vã nảy lửa với gia đình và bỏ nhà đi lang thang ngoài đường trong cơn mưa xối xả. Orm, trong cơn giận dữ, đã ngồi sụp xuống bên vỉa hè, không quan tâm đến việc mình đã ướt sũng. Cô ghét thế giới này, ghét tất cả mọi người, và cảm thấy mình bị bỏ rơi trong sự cô đơn lạnh lẽo.
Bỗng nhiên, có một cô bé khoảng 15 tuổi chạy tới, chiếc áo khoác đồng phục cũ kỹ vắt trên đầu để che mưa. Cô gái ấy dừng lại khi nhìn thấy Orm ngồi dưới mưa, ánh mắt đầy lo lắng. Đó là Linh.
"Em có sao không?" Linh hỏi, giọng đầy sự quan tâm.
Orm nhớ rằng mình đã nhìn chằm chằm vào cô gái đó với ánh mắt cảnh giác, không nói gì. Trong lòng Orm lúc đó là sự hoang mang và tức giận, nhưng Linh lại kiên nhẫn ngồi xuống cạnh cô, chiếc áo khoác được đưa ra để che lên vai cô.
"Chị không biết em gặp chuyện gì, nhưng ngồi dưới mưa thế này thì em sẽ bệnh mất," Linh nói nhẹ nhàng, vẫn kiên trì ở bên.
Orm lúc đó không hiểu tại sao, nhưng cô cảm nhận được sự ấm áp từ người lạ mặt ấy – một thứ cảm giác mà từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhận được từ gia đình mình. Nhưng thay vì thể hiện sự biết ơn, Orm chỉ đứng bật dậy và lạnh lùng bỏ đi, để lại Linh ngồi đó trong sự ngỡ ngàng. Cô không bao giờ ngoảnh lại.
Nhiều năm sau, Orm mới nhận ra người con gái năm đó chính là Linh Linh – người đã lớn lên thành một phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ. Ngay từ khoảnh khắc nhận ra sự thật ấy, Orm đã bị ám ảnh bởi Linh, không phải vì vẻ ngoài hay danh tiếng mà vì khoảnh khắc ngẫu nhiên trong cơn mưa năm xưa. Cô biết Linh là người duy nhất từng cho cô cảm giác ấm áp, nhưng đồng thời, Orm cũng căm ghét sự yếu đuối của chính mình khi đối diện với cảm xúc đó.
Từ đó, Orm luôn dõi theo Linh từ những ngày Linh tập luyện cho cuộc thi sắc đẹp. Orm không bỏ sót bất kỳ sự kiện trọng đại nào của Ling trong suốt những năm qua. Cho đến đêm chung kết Hoa hậu Hong Kong, Orm đã không thể kiềm được cảm xúc mà tới chúc mừng Ling, dù cho cô đã biết trước hôm đó Linh nhất định sẽ thắng.
Sau đêm đó, Orm đã dùng quyền lực và mối quan hệ để đưa Linh vào vòng kiểm soát của mình. Cô không thể chịu được việc Linh có thể tự do, sống cuộc sống của riêng mình, trong khi Orm vẫn luôn bị mắc kẹt trong sự cô đơn và thù hận. Chính điều đó đã khiến Orm làm tất cả để giữ Linh bên cạnh, ngay cả việc thao túng cuộc sống của Linh bằng cách cài Susie làm quản lý cho cô ấy.
Nhưng đêm qua, Orm biết mình đã đi quá xa. Cô đã ép buộc Linh theo cách mà cô không bao giờ được làm. Cơn cuồng nhiệt và cảm giác chiếm hữu đã chi phối hành động của cô, khiến cô quên mất cảm xúc của Linh. Orm không thể phủ nhận rằng sự chiếm hữu và nỗi sợ mất Linh đã khiến cô trở nên tàn nhẫn. Nhưng giờ đây, ngồi một mình trong xe, cô tự hỏi liệu có cách nào để sửa chữa lỗi lầm của mình hay không.
Orm dừng xe bên vệ đường, tắt máy, và gục đầu lên vô lăng. Cô cảm thấy ngột ngạt. Sự tàn nhẫn và quyền lực mà cô luôn sử dụng để che giấu nỗi bất an giờ đây trở nên vô dụng. Orm không thể kiểm soát cảm xúc của mình nữa, và điều đó làm cô sợ hãi. Cô không muốn mất Linh, nhưng cũng biết rằng, nếu tiếp tục như vậy, cô sẽ tự hủy hoại tất cả.
Tại căn hộ của mình, Linh Linh ngồi trên giường, đôi mắt lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Tâm trí cô vẫn quay cuồng với những cảm xúc hỗn loạn từ đêm qua. Cô cảm thấy đau đớn, không chỉ về thể xác mà còn cả tinh thần. Linh Linh không hiểu tại sao cô lại bị cuốn vào vòng xoáy của mối quan hệ với Orm. Cô cảm nhận được sự cuốn hút mãnh liệt từ Orm, nhưng đồng thời, cũng cảm thấy bị kìm hãm bởi sự chiếm hữu đó.
Linh muốn thoát ra, nhưng cô không biết phải làm thế nào. Mối quan hệ này không còn là tình yêu hay đam mê đơn thuần nữa. Nó trở thành một cuộc chiến giữa quyền lực và sự tự do, giữa những vết thương trong quá khứ và những mong muốn hiện tại.
Cô ngả người xuống giường, nhắm mắt lại, cố gắng xua tan những cảm giác rối bời. Nhưng hình ảnh Orm và đêm qua cứ hiện về trong đầu, khiến cô không thể nào thoát khỏi.
Linh Linh tỉnh dậy trong ánh sáng mờ nhạt của hoàng hôn. Đầu cô nặng trĩu, trái tim như bị bóp nghẹt bởi những cảm xúc hỗn độn từ đêm trước. Cô cảm nhận được sự trống rỗng và đau đớn, không chỉ từ những gì đã xảy ra mà còn từ những ký ức xa xăm bỗng dưng ùa về.
Cô nhìn quanh căn phòng tĩnh lặng, nhưng không thể tìm thấy sự yên bình trong không gian quen thuộc này. Những cảm giác lẫn lộn về Orm vẫn đeo bám cô, khiến cô không thể rũ bỏ. Tình cảm của họ vốn dĩ không nên trở thành một vòng xoáy đầy rắc rối như thế này. Linh không thể nào ngừng nghĩ về sự hung bạo trong cách Orm đã chiếm lấy cô. Nhưng sâu thẳm, cô cũng không thể phủ nhận một cảm giác kỳ lạ, một thứ gì đó khác ngoài nỗi đau.
Orm ngồi trong văn phòng làm việc của mình, nhìn chăm chăm vào điện thoại, nhưng không dám gọi. Cô biết mình đã gây tổn thương quá lớn cho Linh, và dù muốn sửa chữa, cô không biết bắt đầu từ đâu. Quá khứ cứ hiện về trong tâm trí cô, kéo cô vào những ký ức mà cô luôn cố gắng chôn vùi.
Orm nhớ rõ lần đầu gặp Linh dưới cơn mưa tầm tã. Đó là khoảnh khắc duy nhất trong suốt những năm tháng tuổi thơ u tối của cô mà ai đó đã quan tâm tới cô, dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi. Nhưng cũng chính sự yếu đuối đó đã khiến Orm ghét bản thân mình, và từ đó, cô bắt đầu đối xử với Linh theo cách ngược lại – tàn nhẫn và kiểm soát. Cô muốn bảo vệ Linh, nhưng lại dùng những cách sai lầm để chiếm giữ cô ấy.
Từ nhỏ, Orm đã học cách che giấu mọi cảm xúc thật của mình, luôn giấu đi sự yếu đuối để thể hiện sức mạnh. Tình cảm với Linh không chỉ là một trò chơi quyền lực nữa, mà đã trở thành một điều cô không thể kiểm soát. Cô cần Linh, nhưng không biết cách để yêu cô ấy đúng cách.
Tại căn hộ của Linh, Susie – quản lý và cũng là người theo dõi Linh theo lệnh của Orm – bước vào với một vẻ lo lắng. Cô cảm thấy rõ mối quan hệ giữa Linh và Orm đang trên đà tan vỡ. Điều đó không phải là một tín hiệu tốt, ít nhất là với kế hoạch của Orm. Nhưng Susie cũng không thể phủ nhận rằng, nhìn thấy Linh đau khổ khiến cô cảm thấy mình đang đứng giữa lằn ranh đạo đức.
Susie lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Linh, ánh mắt dịu dàng hơn thường lệ. "Cô ổn chứ, Linh?" cô hỏi, cố gắng tìm kiếm sự an ủi nào đó cho Linh.
Linh khẽ lắc đầu, không đáp lời. Những gì xảy ra giữa cô và Orm đã khiến cô rơi vào một vòng xoáy mà cô không thể thoát ra. Susie nhận ra sự tổn thương hiện rõ trong mắt Linh, và điều đó làm cô cảm thấy có lỗi.
"Có lẽ cô nên rời khỏi thành phố một thời gian, tạm xa mọi thứ để bình tâm lại," Susie đề nghị. "Cô cần một khoảng lặng."
Linh ngẩng đầu lên nhìn Susie. "Cô nghĩ vậy thật sao? Rời đi... liệu có giúp được tôi thoát khỏi Orm không?" Giọng Linh trầm lặng nhưng chất chứa nỗi hoang mang.
Tại văn phòng, Orm vẫn ngồi lặng lẽ, lòng đầy day dứt. Cô biết rằng không thể cứ thế giữ Linh bên mình bằng quyền lực hay sự kiểm soát. Linh xứng đáng có được sự tự do, nhưng ý nghĩ để cô ấy rời xa khiến Orm hoảng sợ. Cô không biết nếu mất Linh, cuộc sống của mình sẽ ra sao.
Quá khứ của Orm chưa bao giờ cho phép cô tin tưởng vào tình yêu thật sự, chỉ có sự chiếm hữu và quyền lực. Cô đã học cách thống trị và điều khiển người khác, nhưng giờ đây, cô nhận ra rằng mình không thể kiểm soát tình yêu theo cách đó.
Orm đứng dậy, quyết định rằng cô cần gặp Linh. Cô phải nói rõ mọi chuyện, phải thành thật về những gì đã xảy ra, dù kết quả có thể không như cô mong đợi.
Buổi chiều hôm đó, Orm xuất hiện trước căn hộ của Linh. Cô đứng trước cửa, tay do dự gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ. Lòng cô rối bời, chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng như lúc này.
Linh ra mở cửa, mắt cô khẽ chớp khi nhìn thấy Orm đứng đó. Giữa họ là một khoảng cách vô hình, khoảng cách của nỗi đau, sự hiểu lầm và những cảm xúc chưa thể nói thành lời.
Orm nhìn sâu vào đôi mắt Linh, cố gắng tìm kiếm một tia hy vọng. "Linh, chúng ta cần nói chuyện," cô nói, giọng trầm thấp, đầy vẻ hối lỗi và lo lắng.
Linh nhìn Orm, không nói gì trong giây lát, nhưng rồi cô khẽ gật đầu, bước sang một bên để Orm vào. Cả hai cùng bước vào căn phòng, bầu không khí căng thẳng bao trùm, như thể mỗi lời nói tiếp theo sẽ quyết định số phận của họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro